Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Lý Bế Chủy ăn luôn quả quýt, cảnh giác nhìn Tạ Cửu Tư, ôm gối đầu để tìm chút cảm giác an toàn.
Tất Phương và Anh Chiêu ngồi ở bên kia sô pha, thích thú không thôi.
Cố Thời hơi sửng sốt, thấy Tạ Cửu Tư đột nhiên trở về gấp rút thì có chút bất ngờ.
Cậu không nhận ra Tạ Cửu Tư đang nhắm ác ý vào Lý Bế Chủy.
Ngoại trừ cuộc gặp gỡ bất ngờ vào lần đầu tiên, Tạ Cửu Tư chưa từng thể hiện tính công kích trước mặt Cố Thời.
Trong mắt Cố Thời, Tạ Cửu Tư không hề liên quan gì đến mấy từ "đề phòng", "nguy hiểm".
Bình thường khi ở chung với nhau, cậu cũng không nhìn thấy dáng vẻ đặc biệt độc tài tàn nhẫn từng có của Tạ Cửu Tư.
Vì vậy Cố Thời sẽ không nghĩ Tạ Cửu Tư theo hướng kia.
Cố Thời lắc lắc đầu tóc: "Sếp Tạ, sao anh lại đến đây? Lúc nãy không phải đang ở một nơi rất xa sao..."
Cố Thời vừa nói vừa đi ra khỏi phòng, mục tiêu vô cùng rõ ràng, chính là đĩa đựng trái cây trên bàn trà phòng khách.
Đĩa trái cây đầy ắp trái cây theo mùa và đồ ăn nhẹ, thu hút toàn bộ sự chú ý của Cố Thời.
Tạ Cửu Tư nhìn về phía Cố Thời.
Cố Thời mặc áo rộng thùng thình, áo thun dài rộng tròng lên người cậu, lộ ra xương quai xanh và nửa bờ vai, mái tóc luôn bị mũ che khuất, bây giờ đã trở nên bồng bềnh, dường như còn dài hơn lúc trước rất nhiều.
Đôi chân trần lộ ra dưới ống quần đã được xắn lên cao, khi bước đi thì lộ ra mắt cá chân trắng trẻo như bạch ngọc.
Ánh mắt Tạ Cửu Tư vẫn nhìn chăm chú điểm trắng trẻo như ẩn như hiện khi cậu di chuyển, một cơn ngứa lan tràn trong cổ họng nhưng không thể gãi, chỉ có thể nuốt nước bọt để bớt ngứa.
Cố Thời vẫn hồn nhiên trước ánh nhìn chăm chú của Tạ Cửu Tư -- phải nói là, cậu đã quen rồi.
Hầu hết thời gian, chỉ cần Tạ Cửu Tư ở bên cạnh cậu, ánh mắt Tạ Cửu Tư sẽ luôn nhìn về phía cậu, sau đó không dời đi nữa.
Cố Thời xoa bụng, cầm một quả táo lên, hỏi Lý Bế Chủy: "Đã rửa chưa?"
Lý Bế Chủy nhìn Tạ Cửu Tư, lại nhìn Cố Thời, cẩn thận đáp: "Rửa rồi."
Cố Thời gặm táo rộp rộp, nhìn đĩa trái cây đầy ắp, cậu không muốn nhúc nhích nữa.
Không đùa đâu, bây giờ cậu đói đến mức có thể ăn nguyên một con trâu!
Cố Thời cố gắng xoa dịu cái bụng đói cồn cào, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát ngồi xếp bằng trên sàn nhà trước bàn trà.
Cấu trúc phòng khách nhà Thao Thiết cực kỳ đơn giản, bên trái là không gian để Thao Thiết live stream, bên phải là không gian hoạt động câu cá của Lý Bế Chủy, bởi vì quanh năm cũng chỉ có hai người ở, nên trong toàn bộ phòng khách, ngoại trừ chiếc ghế chơi game của Thao Thiết thì cũng chỉ có một bàn trà lớn và hai ghế sô pha lười.
Một lớn một nhỏ.
Cái lớn đã bị Tất Phương và Anh Chiêu chiếm, cái nhỏ thì bị Lý Bế Chủy chiếm.
Cố Thời ngồi dưới đất, trong miệng ngậm quả táo, tay cầm bánh gạo được mang đến đây, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Cửu Tư vẫn đang đứng tại chỗ.
Tạ Cửu Tư cúi đầu, nhíu mày vì cảm giác tê ngứa khó hiểu trong họng.
Anh cau mày, Lý Bế Chủy và Tất Phương từng bị anh đánh suýt nữa thì nhảy dựng bỏ chạy mất dạng!
Nhưng làm vậy hình như hơi bị hèn!
Lý Bế Chủy và Tất Phương nhìn nhau.
-- Ít nhất không thể chạy trước Lý Bế Chủy/ Tất Phương được, quá mất mặt!
Bọn họ nghĩ vậy, trao nhau nụ cười giả tạo plastic, cứng cổ kìm nén h*m m**n bỏ chạy xuống.
Anh Chiêu nhìn hai người này, trong lòng hô to, nữa đi nữa đi*.
*Nguyên văn là "摩多摩多", phiên âm Hán Việt là "ma đa ma đa", đọc giống từ "mada mada (まだまだ)" trong tiếng Nhật, nghĩa là chưa, nhiều hơn nữa. Anh Chiêu biết cả tiếng Nhật luôn, thật thời thượng :)))
Trong đầu Cố Thời chỉ toàn là đồ ăn, không có chút hứng thú nào với cuộc giao đấu giữa hai người Lý Bế Chủy.
Cậu một tay cầm bánh gạo, một tay cầm táo, ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn Tạ Cửu Tư, hô lên một tiếng: "Sếp Tạ?"
Tạ Cửu Tư hồi phục tinh thần, phát hiện hơi thở thuộc về Phượng Hoàng trên người Cố Thời lại nồng hơn một chút.
Vì vậy Tạ Cửu Tư cảm thấy có chút không vui.
Anh mím môi, những cảm xúc không vui xoay vần trong lòng, bất giác nghĩ đến mắt cá chân trắng trẻo vừa mới thoáng thấy.
Bây giờ Cố Thời đang ngồi, không nhìn thấy nữa.
Sự không vui trong lòng Tạ Cửu Tư lại tăng thêm.
Cố Thời đói lả, cắn vài cái đã hết sạch quả táo, vừa xé bao bì bánh gạo thì thoáng cảm nhận được sự khó chịu truyền đến từ pháp ấn.
"?" Cố Thời ngậm bánh gạo, vẻ mặt mờ mịt, "Anh không vui hả?"
Tạ Cửu Tư hơi giật mình, nhận ra có lẽ bây giờ Cố Thời đã khôi phục được một ít sức mạnh, đã có thể lợi dụng pháp ấn để cảm ứng ngược lại anh.
Anh mím môi, không gật đầu, không lắc đầu, cũng không nói lời nào.
Cố Thời hít một hơi.
Ngoại trừ giấc mơ có vẻ như rất dài rất lâu kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu, thì ấn tượng của Cố Thời đối với chuyện "Tạ Cửu Tư không vui" là vì anh tức giận có người hại cậu, khiến cậu trở nên yếu ớt.
Cố Thời không mang theo điện thoại nên không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cậu gặm bánh gạo, nói một cách mơ hồ: "Sếp Tạ, anh vẫn đang không vui vì chuyện trước kia của tôi sao?"
Hửm??
Ba tên chỗ Lý Bế Chủy lập tức dựng tai lên hóng chuyện.
Cố Thời không nhắc đến còn đỡ, cậu vừa nhắc đến, cảm xúc của Tạ Cửu Tư càng trở nên nôn nóng hơn.
Tạ Cửu Tư sẽ không làm mấy chuyện khẩu thị tâm phi.
Anh dứt khoát gật đầu: "Ừm, không vui."
Cố Thời lột chuối: "Haizz, tôi nhớ ra được một chút rồi, lúc trước tôi đã muốn nói, tôi không để ý đến mấy chuyện này lắm, anh cũng đừng tức giận vì chuyện này."
Tạ Cửu Tư nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của Cố Thời, đột nhiên có chút bực.
Thật ra Tạ Cửu Tư không quan tâm hàm hỏa của mình có bị mất hay không, bởi vì điều đó không gây tổn hại gì cho anh, chỉ là sẽ đẩy Cửu U do anh sáng lập rơi vào hỗn loạn, vì vậy để bảo vệ địa bàn, sẵn tiện để quan sát thế giới bên ngoài, nên Tạ Cửu Tư mới đi đến Chung Sơn, muốn tìm lại hàm hỏa của mình.
Kể cả khi anh không bị đe dọa gì, anh cũng muốn tìm về đồ đã bị mất, nhưng Cố Thời thì thật sự bị thương, tu vi hàng trăm triệu năm bị phá hủy trong nháy mắt!
Đám Thao Thiết tốt xấu gì cũng còn tu vi, còn những gì Cố Thời gặp phải, không khác mấy so với Bạch Trạch bị cắt thành hai nửa.
Tạ Cửu Tư tức giận: "Hèn nhát! Mềm yếu! Không biết cố gắng!"
Cố Thời sửng sốt, choáng váng trước ba câu chứa lửa giận của Tạ Cửu Tư.
"Ủa? Hả?"
Tạ Cửu Tư nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu.
Lông trên người Lý Bế Chủy và Tất Phương dựng đứng, điên cuồng nháy mắt ra hiệu Cố Thời.
Vuốt lông di!
Vuốt lông đi!
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này chỉ cần nói Tạ Cửu Tư nói đúng là xong chuyện rồi!
Nếu không vuốt lông thì hai người có thể né xa ra chút được không! Đừng đánh nhau làm tổn thương người vô tội!
Ba đôi mắt bên này nháy đến mức để lại tàn ảnh, nhưng Cố Thời không hề quay đầu lại nhìn bọn họ lấy một cái.
Mà cái ót của Cố Thời thì không có chức năng tiếp nhận ám chỉ.
Nhưng Cố Thời biết mình phải làm gì.
Sếp Tạ trông rất tức giận.
Cố Thời bỏ vỏ chuối xuống, gãi mặt: "... Xin lỗi? Tôi nói sai điều gì à?"
Tạ Cửu Tư không nói lời nào, trông càng tức giận hơn.
Cố Thời nhỏ giọng nói thầm: "Tôi được nuôi như một con người nhiều năm như vậy, không cảm thấy mình mất nhiều tu vi thì có gì phải tức giận..."
Bởi vì chưa từng trải nghiệm cảm giác có được sức mạnh mạnh mẽ, nên khi biết mình bị mất đi sức mạnh thì chỉ có bình tĩnh lạ thường.
"Chủ yếu là, sếp Tạ à, chúng ta đổi góc nghĩ khác, nếu không phải vì xảy ra chuyện này... Nói không chừng tôi sẽ không gặp được anh."
Cố Thời ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Tư: "Tôi cảm thấy giữa việc tôi mất đi tu vi và gặp được anh, vế sau may mắn hơn nhiều so với vế trước."
Tạ Cửu Tư ngẩn ra.
Anh cụp mắt nhìn Cố Thời đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà, trông cậu càng nhỏ bé yếu ớt hơn khi mặc quần áo rộng quá mức.
Tạ Cửu Tư lẩm bẩm lặp lại: "Gặp được anh, may mắn?"
Lần đầu tiên anh nghe được câu này.
Tạ Cửu Tư ngơ ngác nghĩ.
Gặp phải người mang trọc nghiệt lại là may mắn.
"Đúng vậy." Cố Thời đếm, "Anh xem, anh cho tôi một công việc, giúp tôi tạo ra nấm truffle, khắc pháp ấn cho tôi, làm tổ chim cho tôi, tặng tôi rất nhiều Đế Lưu Tương, còn giúp Dư Tịnh - người đã đem đến các mối quan hệ và tài nguyên có thể giúp tu sửa Thương Ngô Quan... Những thứ này đều là anh mang đến cho tôi mà đúng không?"
"Nếu không có anh, nói không chừng bây giờ tôi đang ngồi xổm ở đâu đó dọn gạch cũng nên." Cố Thời càng nói càng cảm thấy Tạ Cửu Tư đúng là ngôi sao may mắn của mình, tức khắc hưng phấn hơn, "Đây không phải là siêu may mắn sao?! Mức độ này đã đủ để tôi đạp cứt chó mỗi ngày những lúc đi ra ngoài đó!"
Tạ Cửu Tư mấp máy môi.
Nghĩ kiểu gì thì đây cũng là vận may của chính Phượng Hoàng mà, không có Tạ Cửu Tư anh thì cũng sẽ có Tạ Tam Tư Tạ Lục Tư, vận may của Phượng Hoàng siêu tuyệt, không phải kiểu sẽ biến mất hoàn toàn chỉ vì một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng anh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập tin tưởng và chờ mong của Cố Thời, những lời đâm thủng sự thật lại không thể nào thốt ra được.
Sau một lúc lâu, Tạ Cửu Tư mím môi, dưới cái nhìn chăm chú của Cố Thời, gian nan gật đầu một cái: "Ừm..."
Lần đầu tiên Tạ Cửu Tư nói dối.
Sau khi đáp xong, những tức giận và bực bội quanh quẩn trong lòng giống như bong bóng nước dưới ánh mặt trời, bay trong gió rồi nổ "bụp" một tiếng.
Cố Thời đã an ủi được cơn giận của Tạ Cửu Tư, lập tức đắc ý: "Hừ hừ hừ, nên tôi mới cảm thấy không cần phải tức giận như vậy! Cái này gọi là Tái ông mất ngựa, nào biết không phải là phúc!"
"Ừm."
Tạ Cửu Tư chỉ cảm thấy Cố Thời nói gì cũng đúng.
Lý Bế Chủy & Tất Phương & Anh Chiêu thấy hết tất cả:!!!
Trời ạ! Đây là ngón nghề nhỏ mà Cố Thời đã dùng để chinh phục Chúc Âm trong nửa năm ngắn ngủn sao!
Hổng có hiểu, hiểu chết liền!
Tạ Cửu Tư ngước nhìn ba người Lý Bế Chủy nghẹn đến mặt mày đỏ bừng, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, anh ngồi xuống bên cạnh Cố Thời.
Lý Bế Chủy nhìn Tạ Cửu Tư và Cố Thời ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, bắt đầu nhanh chóng nghĩ xem có cần nhường chỗ hay không, để Cố Thời và Tạ Cửu Tư ngồi lên sô pha.
Nhưng vì muốn nhìn thấy nhiều biểu hiện khác thường của Tạ Cửu Tư hơn, nên mông hắn như bị khóa chặt vào ghế sô pha lười, làm thế nào cũng không chịu nhúc nhích.
Tạ Cửu Tư không thèm quan tâm đám Lý Bế Chủy.
Anh ngồi bên cạnh Cố Thời, nhìn đôi chân đang xếp bằng của cậu.
Tạ Cửu Tư hơi dừng lại, đưa tay lấy một nắm hạt dẻ cười: "Sao không mang dép?"
"Không tìm thấy dép lê." Tay Cố Thời liên tục xé bao bì, thở hổn hển ăn bánh kem sữa chua, giọng nói không rõ ràng vì miệng đang nhai đồ ăn, "Sếp Tạ yên tâm, tôi đã hồi phục rất nhiều rồi, bây giờ không thấy lạnh nữa!"
Nhưng Tạ Cửu Tư không chịu yên tâm, anh lấy vòng cổ vảy rồng bị rớt ra lúc Cố Thời biến về nguyên hình ra, đưa cho Cố Thời.
Cố Thời một tay cầm bánh kem, một tay cầm bịch que cay, bàn tay bóng nhẫy, không còn tay cầm nên cứ nhìn chằm chằm vòng cổ.
Tạ Cửu Tư: "Đầu."
Cố Thời sửng sốt hai giây, ngay sau đó hiểu ý, đưa cổ đến trước mặt Tạ Cửu Tư, tiếp tục nhai cơm sấy.
Tạ Cửu Tư giơ tay, hai tay vòng qua cổ Cố Thời, hơi khom xuống, ghé gần sát xuống cổ Cố Thời, ôm cả người cậu vào lòng, híp mắt lại, chậm chạp đeo vòng cổ.
Cố Thời cúi đầu xuống, cậu đã ăn xong bánh kem và que cay, thúc giục: "Xong chưa?"
"... Chưa." Tạ Cửu Tư lười biếng đáp, tay khảy khảy nút thắt đã thắt xong từ lâu, phát hiện một khi miệng đã khai quang thì hình như rất khó thu lại, giống như việc xả lũ vậy.
Chẳng hạn như nói dối.
Cố Thời thấy hơi ngứa, rụt cổ lại.
Đầu ngón tay Tạ Cửu Tư lướt nhẹ trên làn da sau gáy Cố Thời, giọng nói gần như phát ra bằng hơi gió, lầu bầu: "Anh may mắn hơn chút."
Cố Thời: "?"
"Anh không bị thương, còn gặp được em." Tạ Cửu Tư lặp lại, "Anh may mắn hơn chút."
Cố Thời ở trong lòng Tạ Cửu Tư, chớp chớp mắt, nắm chặt bịch que cay, khẽ tặc lưỡi.
Lúc cậu nói câu này thì không thấy có gì kỳ lạ, sao vừa nghe sếp Tạ nói, cậu lại cảm thấy tê tê ngứa ngứa, có gì đó không đúng.
Có... hơi gay.
Lý Bế Chủy nhìn cổ của Tạ Cửu Tư và Cố Thời gần như muốn chồng lên nhau, tay cầm quýt run bần bật.
Ông trời ơi!
Đây là thứ tôi có thể xem sao?!
Đây là hình ảnh tôi có thể nhìn sao?!
Chẳng lẽ tôi đã hết dương thọ, sắp đến Cửu U báo danh rồi sao?!
Hu hu hu, thật kh*ng b*.