Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 71

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Có lẽ do ánh mắt Lý Bế Chủy quá mãnh liệt, biểu cảm quá vặn vẹo, nên Tạ Cửu Tư liếc nhìn hắn.

 

Lý Bế Chủy hoảng sợ mở to mắt.

 

Tạ Cửu Tư ghét bỏ đám người có mặt ở đây, nhưng hiện giờ tâm trạng của anh không tệ, chỉ liếc nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại.

 

Lý Bế Chủy thấy rõ ý ghét bỏ trong mắt Tạ Cửu Tư, lòng chùng xuống, tâm lý phản nghịch tức khắc trỗi dậy.

 

Hay lắm, dám ở trong phòng A Chiêu ghét bỏ hắn?

 

Tôi không đi thật rồi đấy, phải ở chỗ này nhìn chằm chằm anh!

 

Lý Bế Chủy gồng cổ, trừng to mắt, muốn nhấn mạnh cảm giác tồn tại của mình.

 

Tất Phương ngồi ở một bên nghĩ thầm, Lý Bế Chủy bị Tạ Cửu Tư đặt tên là Lý Bế Chủy thật không oan.

 

Nếu Lý Bế Chủy mạnh hơn chút, gan to hơn chút thì cái miệng kia đã bắt cái loa phóng thanh chuẩn bị bla bla rồi.

 

Dù sao bây giờ mặc dù ngoài miệng Lý Bế Chủy không nói gì, nhưng nét nhiều chuyện hiện hết lên trên mặt.

 

Chỉ nhìn biểu cảm thôi là đã thấy ồn ào.

 

Nhưng dù Lý Bế Chủy có diễn nét mặt thế nào, Tạ Cửu Tư cũng không thèm liếc hắn một cái.

 

Anh chậm chạp rút tay ra khỏi cổ Cố Thời.

 

Cố Thời vô thức rụt cổ lại: “Xong rồi hả?”

 

“Xong rồi.” Tạ Cửu Tư buông tay, rũ mắt, nhìn chằm chằm đầu ngón tay vừa tiếp xúc với da thịt.

 

Trước kia khi anh nắm tay Cố Thời, cứ như là chạm tay vào dòng nước mát lạnh giữa ngày hè, bây giờ nhiệt độ cơ thể Cố Thời hình như cao hơn trước rất nhiều.

 

Thân Phượng Hoàng là lửa, nhiệt độ cơ thể tăng cao nghĩa là sức khỏe của Cố Thời đang dần hồi phục.

 

Tạ Cửu Tư ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn bàn tay đang đưa ra lấy chocolate của Cố Thời.

 

Đầu ngón tay anh cuộn tròn lại, hơi giơ lên, muốn chạm vào cổ tay kia, muốn xem thử có phải cổ tay cũng trở nên ấm áp như vậy hay không.

 

Nhưng cuối cùng Tạ Cửu Tư vẫn không chạm vào, bởi vì trông Cố Thời thật sự rất đói.

 

Thậm chí Cố Thời còn không thèm để ý mùi vị, quét sạch một nửa đồ ăn vặt trên bàn trà như gió cuốn mây tan.

 

Lý Bế Chủy muốn nhịn, nhưng không nhịn được: “Nhìn xem đứa nhỏ đói thành cái gì rồi.”

 

Tạ Cửu Tư liếc nhìn hắn một cái.

 

Lý Bế Chủy nhanh chóng ngậm miệng lại, nhưng nghĩ lại thì có chút không cam lòng, nhỏ giọng lầm bầm: “Không sao, đúng lúc mấy ngày nay tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt, không giống Tạ Cửu Tư, lần nào cũng mua một đống linh kiện động cơ linh tinh, chỗ tôi có rất nhiều đồ ăn vặt, Cố Thời cậu cứ ăn thoải mái, đừng để mình bị đói, dù sao A Chiêu xúi quẩy hiện giờ cũng ăn không hết mấy thứ đó, bỏ đi thì phí…”

 

Động tác xé bịch lonely god giúp Cố Thời của Tạ Cửu Tư khựng lại, cảm thấy lời của Lý Bế Chủy có gì đó không thích hợp.

 

Tất Phương nhìn Lý Bế Chủy, thật tuyệt vời.

 

Có thể mỉa mai ba người cùng một lúc chỉ với một lần nói, con trâu Lý Bế Chủy này thật khó lường.

 

Con hàng này có thể bình an lớn lên mà không bị người ta đánh đến mức không dám ló đầu ra, vận may này, nói không chừng cũng là con cưng của trời đấy.

 

Tất Phương nhịn không được vỗ đùi khen ngợi: “Không hổ là anh.”

 

“?” Lý Bế Chủy vẻ mặt mờ mịt, “Gì?”

 

“Không có gì.” Tất Phương xua tay, nhìn thoáng qua Tạ Cửu Tư phát hiện có điều không đúng nhưng chưa kịp phản ứng lại, chỉ ra ngoài cửa, “Cơm hộp tới rồi.”

 

“Ồ được.” Lý Bế Chủy đang định đứng dậy thì Tạ Cửu Tư bên kia đã đứng dậy trước hắn một bước.

 

Ba đôi mắt Lý Bế Chủy, Tất Phương và Anh Chiêu sáng quắc, nhìn Tạ Cửu Tư mở cửa lấy cơm hộp.

 

Cố Thời xé bịch lonely god mà Tạ Cửu Tư mới đặt xuống, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy biểu cảm quái dị của ba người ngồi ở đối diện.

 

“Các anh đang nhìn gì vậy?” Cố Thời đặt lonely god trong tay xuống.

 

Anh Chiêu nhỏ giọng: “Nhìn Tạ Cửu Tư.”

 

Cố Thời nghiêng đầu, từ góc nhìn của cậu, vừa vặn nhìn thấy Tạ Cửu Tư mở cửa ra.

 

“?” Cố Thời nghe đến chuyện cơm hộp thì khó hiểu, “Lấy cơm hộp thì có gì hay, biểu cảm của các anh rất kỳ quái.”

 

Nghe vậy, Anh Chiêu quay đầu nhìn Tất Phương và Lý Bế Chủy ở bên cạnh, giơ tay sờ mặt, hồi lâu vẫn không hiểu chuyện gì: “Kỳ quái? Biểu cảm của chúng tôi á?”

 

Cố Thời xé bịch lonely god, suy nghĩ một lúc, đáp: “Biểu cảm kiểu “Nhìn kìa! Có heo bay trên trời”.”

 

Lý Bế Chủy kinh hãi: “Sao cậu lại nói Tạ Cửu Tư là heo!”

 

Cố Thời: “??”

 

Anh Chiêu: “.”

 

Tất Phương lại vỗ đùi, hô Lý Bế Chủy quá là tuyệt vời.

 

Con hàng này hết cứu rồi, đề nghị trực tiếp đem đi chôn.

 

Tạ Cửu Tư nhận cơm hộp, đóng cửa lại không chút thương tiếc, ngước mắt nhìn Lý Bế Chủy.

 

Bên kia, Thao Thiết vừa kết thúc một ván game, nhanh chóng out ra, nắm tay Lý Bế Chủy vẫn còn đang ngơ ngác đứng đó rồi mở cửa sổ chạy trốn.

 

Tạ Cửu Tư nhìn về phía hai người còn sót lại.

 

Nhưng Tất Phương và Anh Chiêu rất kiên cường, không chịu đi.

 

Vì vậy Tạ Cửu Tư không nhìn nữa, cũng không quan tâm đến bọn họ nữa, mở cơm hộp cho Cố Thời.

 

Cố Thời ngậm xoài khô, lẩm bẩm cảm ơn rồi cầm đũa bắt đầu ăn.

 

Tạ Cửu Tư ngồi bên cạnh Cố Thời, chống cằm nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt di chuyển qua lại giữa cổ tay và mắt cá chân bị quần áo che khuất.

 

Tất Phương và Anh Chiêu, một người từng bị Tạ Cửu Tư đánh, một người từng bị Tạ Cửu Tư ép lấy mất năm con rồng, đều bị thua thiệt, nhưng lại vô cùng tự tin rằng Tạ Cửu Tư chắc chắn sẽ không ra tay với bọn họ vào lúc này.

 

Thật ra con rồng Tạ Cửu Tư này rất dễ hiểu, không chủ động trêu chọc anh, không chặn đường anh, không cản trở việc anh đang làm, cho dù có làm chuyện xấu kinh thiên động địa ngay bên cạnh anh, anh cũng không thèm ngoảnh đầu nhìn.

 

Chẳng qua là ở quá khứ, mặc dù bản thân Tạ Cửu Tư không ra tay, nhưng trọc nghiệt mà anh đeo trên lưng sẽ không nói đạo lý với người ta, nó chỉ biết kéo toàn bộ sinh linh ở gần anh vào trạng thái điên cuồng.

 

Mà bây giờ trọc nghiệt đã không còn, mặc dù hơi thở của Chúc Âm có đáng sợ đến đâu thì cũng không đến mức không thể nhịn.

 

Không nói đến những thứ khác, chỉ cần được nhìn thấy một mặt khác thường của Tạ Cửu Tư thế này, dù có bị đánh thì cũng đáng giá!

 

Trong Viện Tam Giới có tin đồn rằng Tạ Cửu Tư và Cố Thời là một đôi, dù sao pháp ấn cũng được khắc nửa năm rồi,  nếu cái này không phải là yêu đương, vậy những cặp đôi ân ái trăm triệu năm mà chưa khắc pháp ấn lẫn nhau phải làm sao đây?

 

Cố Thời đang ăn cơm, không để ý đến ánh mắt như hóa thành thực thể của Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư nhìn cậu chăm chú, khi Cố Thời cần, anh còn đưa nước cho cậu.

 

Tất Phương nhìn một hồi, lại cảm thấy Tạ Cửu Tư lúc này có vẻ rất ngoan ngoãn.

 

Hắn nhìn về phía Cố Thời, phát hiện Cố Thời đang rảnh tay, xé một bịch gân bò cay cho Tạ Cửu Tư.

 

“Chắc là anh sẽ thích ăn cái này.” Cố Thời nói.

 

Thật ra sở thích ăn uống của Tạ Cửu Tư không rõ ràng lắm, anh cực kỳ dễ nuôi, có thái độ tích cực với thức ăn và kiến thức của con người, có thể ăn đủ loại thức ăn hiếm lạ.

 

Tạ Cửu Tư không chút nghi ngờ về thứ mà Cố Thời đưa, cắn thử một miếng.

 

“Thế nào?” Cố Thời nghiêng đầu, “Thích không?”

 

Tạ Cửu Tư gật đầu: “Ừm.”

 

Cố Thời đắc ý: “Tôi đã nói mà, anh thích ăn cay, trên bàn ăn lần nào anh cũng lấy thêm vài món cay.”

 

Tạ Cửu Tư mở miệng định nói món ăn yêu thích của Cố Thời, nhưng lại phát hiện mình không biết Cố Thời thích ăn gì.

 

Tạ Cửu Tư tức khắc cảm thấy ảo não, nhưng may mà trước giờ anh chưa từng làm khó mình.

 

“Cậu thì sao?” Anh hỏi, “Cậu thích ăn gì?”

 

“Món nào tôi cũng thích… trừ những thứ như trứng lộn.” Cố Thời húp một miếng mì, “Nhưng tôi thích cơm nhân sâm nhất, có mùi như bỏng ngô, rất thơm, trước kia khi còn nhỏ, có người bán cơm nhân sâm đẩy xe trên phố, mỗi tháng ông già sẽ xuống núi một chuyến, mua một hộp về…”

 

Vào thời điểm ấy, cơm không rẻ hơn thịt là bao, hơn nữa Thương Ngô Quan còn đang khai hoang, mỗi tháng chỉ có thể ăn cơm nhân sâm một lần, mặc dù chỉ được một hộp nhỏ, nhưng lại là thứ mà Cố Thời mong đợi nhất khi đó.

 

Cuộc sống hiện giờ tốt hơn trước đây rất nhiều, có thể ăn gạo và mì mới, thỉnh thoảng còn có thịt, thật là tốt.

 

Cố Thời thổn thức, lại húp thêm một miếng mì, nhớ lại những ngày tháng vui buồn.

 

Tạ Cửu Tư nghe xong, cúi đầu chạm vào điện thoại.

 

Tất Phương liếc nhìn thì thấy Tạ Cửu Tư đang tìm cơm nhân sâm.

 

“…”

 

Tất Phương cảm thấy tim thắt lại, như bị thứ gì đó bóp nghẹt, bắt đầu nghi ngờ quyết định ở lại đây của mình.

 

Hắn ở lại nơi này làm gì?

 

Nhìn hai con hàng này khoe tình cảm lung tung à?

 

Anh Chiêu cũng có phần dao động.

 

Năng lực hành động của hắn cao hơn Tất Phương một bậc.

 

Chỉ nghe thấy Anh Chiêu hắng giọng, đồng thời nhìn về phía Cố Thời và Tạ Cửu Tư, lộ ra nụ cười hàm hậu chân thành.

 

Hắn chuyển sang chủ đề trông có vẻ nghiêm túc hơn: “Vừa rồi chúng tôi mới đoán Cố Thời là Phượng Hoàng.”

 

Tạ Cửu Tư ngước mắt lên.

 

Tất Phương giật mình một cái, giơ chân đạp hắn một đạp.

 

Có ai lại đi hỏi trực tiếp nguyên hình của người ta như anh không?!

 

Muốn chết thì chết một mình đi, đừng có kéo tôi xuống nước!

 

Anh Chiêu sửng sốt, sau đó cũng phản ứng lại, phát ra âm thanh co quắp.

 

Bản thân Cố Thời cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của bọn họ, cậu mới nhớ những điều kiêng kỵ mà Tạ Cửu Tư từng nói lúc trước.

 

Tốt nhất là không nên tùy tiện dò hỏi nguyên hình của người khác, đây là bất lịch sự.

 

Cố Thời không trưởng thành như một con yêu quái nên không có cảm giác bị mạo phạm, nhưng Tất Phương và Anh Chiêu lại có vẻ hơi xấu hổ.

 

Cố Thời không chút suy nghĩ, dứt khoát giả vờ như không nghe thấy, chuyển đề tài: “Bình thường các anh không hay ra ngoài đúng không? Sao hôm nay lại đến chỗ của Lý Bế Chủy vậy?”

 

Nếu Cố Thời không để ý đến chuyện này, vậy Tạ Cửu Tư cũng sẽ không để chuyện này trong lòng.

 

Tất Phương và Anh Chiêu thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tạ Cửu Tư rời mắt khỏi người mình và lại bắt đầu nhìn chằm chằm Cố Thời.

 

Đúng là bọn họ sẽ không ngỏm củ tỏi, nhưng bọn họ cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau!

 

Đâu phải ai cũng giống Lý Bế Chủy, có một Thao Thiết sẵn lòng chặn họng súng cho mình.

 

Tất Phương thì khó mà nói, nhưng Anh Chiêu đã nhiều năm không đánh nhau với người khác, đã trở thành một người theo chủ nghĩa hòa bình, nếu đánh nhau thật thì 80% là bị Tạ Cửu Tư đè xuống đất đánh một trận tơi bời.

 

“Chúng tôi tới đây để nói chuyện mừng năm mới.” Anh Chiêu nói, “Dạo này mọi người đều đang bận chuyện này.”

 

“Đúng vậy.” Tất Phương nói tiếp, chỉ vào đồ ăn vặt trên bàn trà, “Lý Bế Chủy mua mấy thứ này, anh ta nói là mua đồ Tết.”

 

Cố Thời cắn đũa, hơi ngạc nhiên: “… Các anh cũng ăn Tết?”

 

Không phải nói một khi đã ngủ là ngủ hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm năm sao?

 

Anh Chiêu lắc đầu: “Chúng tôi không có thói quen này.”

 

Hắn cũng không ngạc nhiên khi Cố Thời hỏi một câu như vậy, trước tiên, không nói Cố Thời có phải là Phượng Hoàng hay không, môi trường trưởng thành khác nhau sẽ tạo ra những thói quen khác nhau —— hoặc nên nói là phong tục bình thường.

 

Sinh linh có được trí tuệ đều như thế.

 

“Nhưng sao năm nay lại đột nhiên mua đồ Tết?”

 

“Cậu không biết à?” Tất Phương ngạc nhiên, hất cằm về phía Tạ Cửu Tư bên cạnh Cố Thời, “Người bên cạnh cậu đề nghị đấy, nói gì mà muốn làm team building năm mới.”

 

Cố Thời quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư không nhanh không chậm đáp: “Dù sao cũng rảnh rỗi, vậy cứ vui vẻ một chút đi.”

 

“Đúng vậy.” Anh Chiêu gật đầu, “Là tự nguyện tham gia, có không ít người còn chủ động muốn làm cái này.”

 

“Trước đây tôi từng thấy con người ăn Tết, kéo dài mấy ngày, mọi gia đình đều rất náo nhiệt, còn đi đây đi đó…”

 

Oa.

 

Thật tuyệt vời!

 

Cố Thời quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư: “Tôi có thể đi không?”

 

“Tất nhiên rồi.” Tạ Cửu Tư gật đầu, “Tôi định mượn địa điểm Thương Ngô Quan của cậu.”

 

Cố Thời ngây ra một lúc, ngay sau đó nhận ra Tạ Cửu Tư muốn lấy Thương Ngô Quan làm địa điểm team building.

 

Mặc dù không hiểu vì sao Tạ Cửu Tư không team building ở Viện Tam Giới, nhưng Cố Thời cảm thấy Tạ Cửu Tư làm vậy chắc là có lý do.

 

Dù sao mấy món đồ cần bảo mật trong Thương Ngô Quan đã được dọn đi rồi, chỉ cần các yêu quái không làm hỏng đồ, Cố Thời thấy cũng không có vấn đề gì lớn.

 

Cố Thời dứt khoát gật đầu: “Có thể, nhưng không được làm hỏng đồ.”

 

“Được.”

 

“Vậy được rồi.”

 

Tất Phương và Anh Chiêu chép chép miệng, muốn nói lại thôi.

 

Có phải Tạ Cửu Tư và Cố Thời đã quên rồi không, Chung Sơn là địa bàn của Tạ Cửu Tư, muốn team building ở đâu thì chỉ cần Tạ Cửu Tư quyết định là được?

 

Tất Phương và Anh Chiêu lại muốn nói lại thôi.

 

Thôi bỏ đi.

 

Có lẽ cái đó gọi là, tình thú.

 

Tạ Cửu Tư bên kia vẫn không dừng lại.

 

Anh hỏi Cố Thời: “Cậu lớn lên trong xã hội loài người, chắc là biết nhiều về Tết, thường thì Tết như thế nào?”

 

Cố Thời đang ăn mì, nhất thời bị hỏi đến nghẹn họng.

 

Thật ra cậu không có quá nhiều cảm xúc nói với Tết, Cố Thời chưa từng thực sự trải nghiệm bầu không khí vui mừng náo nhiệt khi ăn Tết như trong TV.

 

Nghĩ mà xem, Thương Ngô Quan chỉ có cậu và ông già, nhiều nhất thì cuối năm chỉ dán mấy câu đối giấy đỏ, đến pháo cũng không mua nữa là.

 

Cố Thời và Cố Tu Minh, một người thì ngại pháo khó dọn dẹp, một người thì ngại pháo lãng phí tiền, đến mức mà trong mấy năm gần đây, bọn họ chỉ bị phạt 1.000 tệ vì bị bắt gặp đốt pháo trên núi một lần.

 

Cố Thời nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt của Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư hơi cụp mắt nhìn cậu, mang theo chút chờ mong và tin tưởng tuyệt đối, im lặng chờ cậu trả lời.

 

Cố Thời: “…”

 

Cứ cảm thấy nếu lúc này nói “Không biết”, Tạ Cửu Tư sẽ cực kỳ thất vọng.

 

Cố Thời im lặng một lúc, đột nhiên nảy ra một ý, đi đường vòng cứu nước. Cậu nói rất chân thành: “Anh… vì sao chúng ta phải học theo con người?”

 

Ngày lễ Tết, phải nên tổ chức một cách náo nhiệt sôi nổi nhất có thể đúng không?

 

Bọn họ cũng đâu phải con người, con người có người thân cần phải đi thăm, có tập tục kiêng kỵ, có quá trình cần tuân theo, có lễ nghi phiền phức dài dòng.

 

Mà đám yêu quái thần ma ở Viện Tam Giới đều là nhóm linh vật đầu tiên ra đời trên thế giới này, lúc đó không có quy định gì cả.

 

Cố Thời càng nghĩ càng thấy có lý: “Nếu chúng ta rập khuôn theo con người, chắc chắn sẽ có nhiều chỗ không phù hợp.”

 

Tạ Cửu Tư gật đầu: “Có lý.”

 

“Giống như chúng ta không có người thân nào để thăm viếng, không cần phải đốt pháo.”

 

“Có lý.”

 

“Nhưng cơm tất niên thì có thể tham khảo một chút, số người tham dự không quan trọng là có đông hay không, dù sao Thương Ngô Quan cũng đủ lớn…”

 

“Được.”

 

“Còn chuyện đốt pháo thì quên đi, bây giờ đã cấm đốt pháo rồi, mặc dù chúng ta không ở trong thành phố, nhưng thỉnh thoảng kiểm lâm vẫn đến kiểm tra, nếu phát hiện đốt pháo trong núi, bị bắt gặp sẽ bị phạt tiền.”

 

“Được.”

 

“Tôi thấy hình thức chợ không tệ, chúng ta có thể bán chút thực phẩm, nhu yếu phẩm hàng ngày và đồ chơi, nhiều năm qua chắc mọi người cũng tích góp được không ít thứ, có thể lấy ra một ít để trao đổi, nhưng vấn đề về an toàn thì…”

 

“Để tôi.”

 

Tất Phương và Anh Chiêu nhìn Cố Thời và Tạ Cửu Tư kẻ xướng người họa, sắc mặt đờ đẫn.

 

Thật sự không nhìn ra, giữa Tạ Cửu Tư và Cố Thời, thì Cố Thời là người quyết định những chuyện này.

 

Còn Tạ Cửu Tư hoàn toàn tin mọi điều Cố Thời nói là đúng, là tốt, là có thể chấp nhận được.

 

“Nếu đã vậy, tôi đi nhìn thử trước nhé.”

 

Tạ Cửu Tư vừa nói vừa đứng dậy, cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Cố Thời, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, không nhịn được đưa tay ra nhẹ nhàng v**t v* lọn tóc dựng đứng của Cố Thời.

 

Cố Thời cảm thấy trên đầu bị chạm vào, ngẩng đầu nhìn anh.

 

Tạ Cửu Tư mặt không đổi sắc, thu tay lại: “Có chuyện gì thì kêu tôi.”

 

Cố Thời gật đầu: “Được.”

 

Tất Phương và Anh Chiêu nhìn theo Tạ Cửu Tư rời đi, rồi nhất trí hướng ánh mắt về phía Cố Thời.

 

“Ghê gớm!”

 

“??” Cố Thời hỏi chấm, “Cái gì?”

 

Tất Phương kêu lên một tiếng khó tin: “Cậu làm thế nào mà khiến Tạ Cửu Tư nghe lời cậu răm rắp vậy?”

 

Chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu!

 

Chẳng lẽ đây là vận may của Phượng Hoàng!

 

Cố Thời cảm thấy lời của Tất Phương không đúng, cậu suy nghĩ, mơ hồ đáp: “Bởi vì anh ấy và tôi… Có ước định, phải bảo vệ tôi.”

 

Anh Chiêu: “?”

 

Tất Phương: “?”

 

Đây có phải là cách thể hiện tình cảm khéo léo duyên dáng mà con người hay nói không?

 

Mẹ nó, học không được!

 

Cố Thời đặt chén mì sang một bên, xoa xoa bụng: “Hơn nữa, sếp Tạ cũng không phải kiểu… Sẽ tự suy nghĩ mấy chuyện này.”

 

Tất Phương và Anh Chiêu suy nghĩ một lát: “… Đúng là vậy.”

 

Bọn họ quả thật không thể tưởng tượng nổi cảnh Tạ Cửu Tư lải nhải về những việc cần chú ý như này.

 

Cố Thời cũng tưởng tượng theo, sau đó lắc đầu, vứt cái hình ảnh kia đi.

 

Cậu giơ ngón tay lên, quơ quơ trước mặt Tất Phương và Anh Chiêu: “Tôi cảm thấy sếp Tạ là kiểu ông chủ, sau khi xem xong bản kế hoạch sẽ không nói là có hài lòng hay không, mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, mãi đến khi anh khóc lóc thảm thiết nghĩ rằng kế hoạch của mình quá vô dụng, anh ấy mới bày tỏ ý kiến của bản thân…”

 

Tất Phương vỗ tay khen: “Giống như đúc!”

 

Anh Chiêu cảm thấy không đúng: “… Cũng không đến mức đó chứ, cậu xem anh ta đối với cậu đâu có như vậy.”

 

“Đó là đương nhiên, bởi vì tôi…” Lời nói của Cố Thời nghẹn lại ở đầu lưỡi.

 

Thật kỳ lạ.

 

Bởi vì cậu cái gì?

 

Cậu phải nói cái gì đây?

 

Cố Thời mờ mịt nhìn về phía Tất Phương và Anh Chiêu.

 

“Bởi vì tôi…”

 

Cố Thời lại nghẹn tiếp.

 

Anh Chiêu nhịn không được lặp lại theo: “Bởi vì cậu…?”

 

Vì sao?

 

Hình như không vì cái gì cả, cho đến nay, Tạ Cửu Tư luôn chăm sóc cho cậu, mà cậu thì không có thứ gì để báo đáp nên chỉ có thể mời cơm, cứ như vậy, quan hệ gần gũi hơn, đặc biệt hơn, hình như cũng không có vấn đề gì.

 

Cố Thời nghĩ vậy, nhưng lại mơ hồ cảm thấy không phải như vậy.

 

Cậu giơ tay lên sờ pháp ấn trên trán, theo bản năng không nghĩ nhiều nữa.

 

Cố Thời vẫy vẫy tay: “Có lẽ vì tôi thường mời anh ấy ăn cơm!”

 

Tất Phương và Anh Chiêu nghe xong câu này, vỗ tay nhiệt liệt!

 

Tất Phương: “Hiểu rồi, nắm lấy dạ dày!”

 

Anh Chiêu: “Đúng thật, nắm lấy dạ dày!”

 

Tất Phương chậc chậc: “Nếu như vậy, Lý Bế Chủy vẫn luôn không nắm lấy dạ dày của Thao Thiết, còn khiến dạ dày của Thao Thiết bị người khác trộm mất, bảo sao bây giờ hai người họ vẫn còn nửa vời như vậy.”

 

“A… Vậy cũng được hả?”

 

Anh Chiêu bị sốc trước suy nghĩ chưa từng có này.

 

Tất Phương vô cùng chắc chắn: “Thì đúng vậy mà!”

 

Cố Thời không hiểu hai tên này đang nói cái gì, cậu lại ăn thêm một bịch quả khô, thoải mái xoa bụng, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”

 

“26, còn bốn ngày nữa là ăn Tết.” Tất Phương nhìn điện thoại, “Tạ Cửu Tư nhắc đến ý kiến mở chợ mà cậu nói lên group rồi, bây giờ bọn họ đang chuẩn bị.”

 

Cố Thời đứng lên: “Vậy tôi cũng đi giúp…”

 

Tất Phương nhìn tin nhắn mới trên WeChat, vội ngăn cản Cố Thời, thậm chí do đứng dậy quá nhanh nên suýt nữa cắn trúng lưỡi.

 

“Khoan, khoan đã! Cậu còn việc khác phải làm mà!” Cố Thời sửng sốt: “A?”

 

Tất Phương nhìn Tạ Cửu Tư gửi tin nhắn đến kêu hắn giữ Cố Thời lại, hắn ấp úng: “Thì… thì… thì có việc.”

 

Cố Thời nhất thời không hiểu gì: “Chuyện gì á?”

 

Làm sao tôi biết là chuyện gì chứ!

 

Tạ Cửu Tư đâu có nói!

 

Tạ Cửu Tư chỉ nói giúp giữ cậu lại, vậy thì chuyện hắn lừa anh đi bắt rồng trước đó sẽ bỏ qua toàn bộ!

 

Tất Phương vò đầu bứt tai.

 

Cố Thời nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn.

 

Nói chuyện ấp a ấp úng, nếu không phải làm chuyện xấu thì là đang chuẩn bị làm chuyện xấu!

 

Trong đầu Cố Thời đánh một hồi chuông cảnh báo.

 

Tất Phương vội vàng!

 

Anh Chiêu ở một bên xem kịch cũng cảm thấy điện thoại rung lên hai cái, liếc mắt thì thấy một tin nhắn nhảy ra, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.

 

Nhưng mình không giống tên bại trận Tất Phương.

 

Anh Chiêu nghĩ.

 

Hắn tự nhận mình thông minh hơn Tất Phương* nhiều.

 

*Khúc này tác giả ghi là “Anh Chiêu”, mình nghĩ tác giả ghi nhầm tên.

 

“Dạo này mọi người đều bận, sợ lỡ như Kim Ô xảy ra chuyện thì không kịp ứng phó, nên mấy ngày nay bên Kim Ô nhờ cậu giúp một chút.” Anh Chiêu nghiêm túc nói, “Trên người cậu có pháp ấn của Tạ Cửu Tư, có lực uy h**p rất mạnh đối với những sinh linh bình thường, vì vậy hy vọng cậu có thể giúp chuyện này.”

 

Tất Phương liên tục gật đầu, sợ Cố Thời từ chối: “Đúng vậy đúng vậy, bảo vệ chú chim nhỏ này vốn là trách nhiệm của tôi, haizz, tôi có hơi xấu hổ.”

 

Cố Thời hiểu ra, bảo sao.

 

“Thật ra tôi cũng muốn giúp chuyện này…” Cố Thời hơi ngại, “Nhưng tôi rất yếu, nếu thực sự xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ kéo chân sau.”

 

Suy cho cùng, cậu không biết pháp thuật nào hết, trước kia còn có thể dùng sức trâu đàn áp các yêu quái nhỏ, nhưng bây giờ, rõ ràng không thể dựa vào sức trâu để khiến đối thủ khuất phục.

 

“Cho nên chuyện này…” Chỉ sợ các anh phải tìm người khác rồi.

 

Cố Thời còn chưa nói xong, Tất Phương và Anh Chiêu đã vội ngắt lời.

 

Bọn họ trăm miệng một lời: “Không không không, chuyện này để cậu đi là hợp nhất!”

 

“?” Cố Thời khó hiểu, “Tôi thật sự không biết gì hết… Trừ bay.”

 

Còn là kiểu vừa mới học được cách bay, mặc dù vẫn chưa thử qua hình người, nhưng có lẽ là cũng biết bay —— mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, sau khi học được cách bay thì học cách khống chế gió.

 

Tất Phương vỗ đùi.

 

Không biết gì hết cũng không sao!

 

Không sao cả! Hắn có thể dạy!

 

Như vậy là có thể giữ Cố Thời lại một cách hoàn hảo, thực hiện được yêu cầu của Tạ Cửu Tư sao?

 

Quá hay quá hay.

 

Tất Phương nói: “Haizz, không sao, tôi dạy cho cậu.”

 

Hai mắt Cố Thời sáng lên: “Thật không?”

 

“Thật!” Tất Phương xoa xoa tay, “Cậu muốn học cái gì?”

 

“Là pháp thuật mà “piu” một cái là có thể xuất hiện ở nơi khác ấy!”

 

Cố Thời đã thèm cái này từ lâu rồi.

 

“Rút đất hả?”

 

“Đúng đúng đúng!”

 

Tất Phương vỗ ngực một cái: “Không thành vấn đề!”

 

Anh Chiêu ở một bên nhìn Tất Phương tự tin mười phần, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng ngậm miệng lại.

 

Đối với những người vừa sinh ra đã biết được rất nhiều pháp thuật như bọn họ,  pháp thuật rút đất cũng tự nhiên giống như hít thở bình thường, nhưng thật ra pháp thuật này rất khó.

 

Không giống như con chim ngốc Tất Phương solo từ trong bụng mẹ, chưa từng có bạn đời cũng chưa từng tiếp xúc với con non, sau khi Anh Chiêu nhận chức quan nhàn tản là trông coi hoa viên cho Thiên Đế, hắn thường phải chăm sóc một số linh thú mới sinh trong hoa viên.

 

Theo cách nói của con người hiện đại, hắn là bảo mẫu của động vật.

 

Tuy nhiên, thú cưng mà con người chăm sóc là những con mèo con chó, mà thú cưng Anh Chiêu chăm sóc là những linh thú cực kỳ có khả năng sẽ sinh ra linh trí và bước lên con đường tu hành.

 

Và những linh thú có được linh trí, sau khi thoát khỏi phàm thai, đều sẽ được Anh Chiêu dạy dỗ.

 

Thật ra chủ yếu là dạy chúng đè nén thú tính, không làm chuyện ác, không giết người vô tội vạ, nhưng đồng thời cũng cần dạy một ít pháp thuật.

 

Nhưng nhìn chung là hắn không có dạy rút đất.

 

Bởi vì tiết duy nhất hắn dạy rút đất, có một con rồng con đã rút thẳng vào nồi của Thao Thiết, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, con rồng nhỏ khó khăn lắm mới thoát khỏi phàm thai có lẽ còn chưa có bắt đầu thì đã đi đến hồi kết.

 

Anh Chiêu kéo Tất Phương: “Độ nguy hiểm của rút đất rất cao.”

 

Tất Phương vẻ mặt mờ mịt: “Nguy hiểm gì?”

 

“Khi người mới tập luyện, rất dễ chạy đến những hơi kỳ quái.”

 

Anh Chiêu cảm thấy có lẽ vẫn còn nguy hiểm khác, nhưng hắn không phát hiện ra, dù sao hắn chỉ mới dạy có một lần là ngừng.

 

Có một số việc, không đích thân trải nghiệm thì sẽ không biết nó kỳ quái cỡ nào.

 

Anh Chiêu hiểu rất rõ điều này.

 

Cũng giống như hắn mãi mãi sẽ không hiểu vì sao trên đời này lại có thứ quái gở như tào phớ!

 

Tất Phương nhỏ giọng: “Vậy anh còn cách gì để giữ chân Cố Thời không?”

 

“...” Anh Chiêu im lặng một lát, “Chắc là vẫn dạy đi, hai chúng ta đứng theo dõi, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề lớn.”

 

……

 

Tạ Cửu Tư treo từng chiếc lồng đèn mà mình đã bện cả tháng lên nóc Thương Ngô Quan.

 

Anh không hiểu sự tao nhã và vẻ đẹp của kiến trúc, vì vậy chỉ có thể cầm điện thoại tham khảo một số hình ảnh kiến trúc được lưu trong album, rồi treo từng cái một như trong ảnh.

 

Đám thần ma ở đằng xa cũng lần lượt bưng vải đỏ trải bàn vào Thương Ngô Quan.

 

Bọn họ tham khảo một số hình ảnh trên mạng, liên tục quan sát cấu trúc của các khu chợ, rồi lại vung tay đánh nhau với những người xung quanh để bảo vệ quan điểm và lập trường của mình.

 

Lý Bế Chủy đi bên cạnh Thao Thiết, tránh xa Tạ Cửu Tư.

 

Hắn ôm một cuộn vải đỏ, chọt chọt Thao Thiết bên cạnh: “A Chiêu.”

 

“Hửm?” Thao Thiết trả lời bằng âm mũi.

 

“Cậu nhìn kìa.” Lý Bế Chủy bĩu môi, ra hiệu Thao Thiết nhìn cảnh tượng bận rộn khí thế ngất trời ở bên dưới, “Nhớ ra gì không?”

 

Thao Thiết nghiêng đầu nhìn qua, hơi khựng lại, lộ ra chút hoảng hốt và hoài niệm.

 

“Lúc chúng ta vừa ra đời, cũng náo nhiệt như vậy.” Lý Bế Chủy thổn thức, “Cái gì cũng hiểu, nhưng rồi lại như cái gì cũng không hiểu,  sau cuộc chiến, những thứ còn lại chỉ có hỗn loạn…”

 

Sau đó mọi người tản ra khắp nơi, đất trời rộng lớn vô ngần, bọn họ mỗi người chiếm một mảnh đất riêng, có cuộc sống của riêng mình.

 

Lý Bế Chủy chuyển ánh mắt về phía Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư vừa treo chiếc đèn lồng cuối cùng lên, đứng ở trên cao, nhìn xuống khung cảnh náo nhiệt lộn xộn phía dưới, cũng có chút ngẩn ngơ.

 

Các linh thú thần ma như bọn họ, dù thiện ác mạnh yếu, khi mới sinh đều từng có khoảng thời gian bên nhau ngắn ngủi.

 

Trong trí nhớ là hình ảnh sơ nguyên nhất lúc ra đời, là một đám người hình thù kỳ quái đang xà quần, đánh cướp nhau, làm liên lụy nhau, làm đảo lộn trời đất.

 

Ầm ĩ, hỗn loạn, nhưng đầy sức sống.

 

Tạ Cửu Tư khẽ chớp mắt.

 

Anh nhớ lại, mình cũng từng có cảm giác phấn khích như vậy.

 

Chỉ là đã qua lâu lắm rồi, những sức sống ồn ào đã bị thời gian cọ rửa, chỉ còn lại một chút tàn dư không đáng chú ý trên bờ đê ký ức.

 

Hôm nay, chút tàn dư này lại lần nữa được một người nhặt lên, phủi bụi, lộ ra vẻ đẹp bên trong.

 

Mà người nhặt nó lên, là người đã đưa ra ý tưởng, đề nghị này cho anh…

 

Thần quang của Tạ Cửu Tư đột nhiên chuyển hướng, ánh mắt nhìn về phía Cố Thời.

 

Sau đó anh thấy Tất Phương và Anh Chiêu đang ngồi xổm cạnh nhau, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán nhìn nửa người dưới của Cổ Thời bị vùi trong đất.

 

Tạ Cửu Tư: “?”

 

Ý cười nhẹ nhàng vừa hiện lên trên mặt Tạ Cửu Tư đột nhiên biến mất tăm.

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Anh Tư kiểu: duma hai bây làm gì crush của ông?

Bình Luận (0)
Comment