Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 72

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Nơi bọn họ luyện tập là ở sân ngoài.

 

Cố Thời đã lường trước lần luyện tập pháp thuật đầu tiên của mình sẽ thất bại.

 

Dù sao đối với cậu, đây là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, không phải chỉ đơn giản như 1 cộng 1 bằng mấy.

 

Nhưng cậu không ngờ mình lại thất bại thành thế này!

 

Cố Thời cảm thấy nửa người dưới của mình bị thổ địa túm chặt lấy, tay chống lên tảng đá dưới đất, ánh mắt chết lặng.

 

Tất Phương và Anh Chiêu ngồi xổm bên cạnh cậu lải nhải.

 

“Đây có tính là nguy hiểm không?” Tất Phương hỏi.

 

“Hình như không? Tôi cũng mới thấy lần đầu.” Anh Chiêu ngạc nhiên, “Tôi chỉ mới thấy tình huống chưa quen định vị nên rớt thẳng vào nồi của Thao Thiết thôi.”

 

Tất Phương hoảng sợ, nghĩ đến thói quen tốt đẹp không kén ăn của Thao Thiết, lại nhìn Cố Thời, tức khắc yên tâm hẳn; “Vậy đúng là không tính là nguy hiểm.”

 

Cố Thời: “…”

 

Cố Thời: “Thầy giáo à, xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng tôi ra ngoài thế nào đây?”

 

Tất Phương không chút nghĩ ngợi: “Rút ra thôi.”

 

Anh Chiêu hơi suy tư: “Cậu thử rút lại lần nữa xem, nói không chừng sẽ rút ra được.”

 

Tất Phương nghe vậy, lập tức sửa miệng: “Có lý, rút lần nữa thử xem, dù sao bây giờ Thao Thiết chẳng ăn được gì cả.”

 

Cố Thời:??

 

Cũng đâu cần phải cho rằng tôi sẽ chạy vào nồi của Thao Thiết chứ!

 

Nguyên lý rút đất là nhìn chính xác vào nơi cần đến, tập trung tâm trí, nghĩ rằng kế tiếp sẽ đến đó, sau đó cất bước ra ngoài.

 

Rất bí ẩn, rất mơ hồ.

 

Nói chung, người dễ mất tập trung không thể học pháp thuật này. Nhưng những người lợi hại hơn, chẳng hạn như đám Tất Phương, thần đi đến đâu thân đi đến đó*.

 

*Nguyên văn là “神之所往,行之所至”, tạm hiểu là chỉ cần tinh thần của một người đi đến đâu thì người đó cũng sẽ rút đất đến nơi đó.

 

Nghĩa là bọn họ có thể muốn đi đến đâu thì đi đến đó.

 

Cố Thời hoàn toàn mù tịt về trạng thái bí ẩn này, tuy nhiên, lần thử đầu tiên không phải là vẫn đứng im tại chỗ, mà là tự chôn mình xuống, thật ra cũng coi như là thành công được một nửa.

 

“Tình huống của cậu có lẽ là do xác định vị trí không chuẩn nên mới như vậy.” Anh Chiêu bày ra dáng vẻ rất có kinh nghiệm, “Cậu nhớ lại xem, lúc cậu nghĩ rằng “muốn đến nơi này” thì cậu còn nghĩ thứ gì khác không?”

 

Cố Thời chống tay lên tảng đá, suy nghĩ một lúc, chợt hiểu ra: “Vừa rồi tôi đã nghĩ, vì sao rút đất lại không có chút liên quan nào đến chui xuống đất.”

 

Tất Phương sửng sốt: “Đù, đúng ha!”

 

“?” Anh Chiêu mờ mịt.

 

Anh đúng cái khỉ gì?

 

Hắn quay đầu, nói lời thấm thía với Cố Thời: “Chính vì cậu nghĩ như vậy, nên cậu mới biến thành như bây giờ đó, cậu đừng suy nghĩ nữa.”

 

Cố Thời vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi thấy hơi khó.”

 

Bốn chữ rút đất* này rất khó để không liên tưởng đến chữ chui xuống đất!

 

*Rút đất vốn có bốn chữ là “súc địa thành thốn (缩地成寸)”, gg dịch đã dịch là thu nhỏ trái đất thành một inch.

 

Anh Chiêu im lặng hai giây, may mà hắn có nhiều kinh nghiệm nuôi dạy trẻ, nhanh chóng thay đổi suy nghĩ: “Vậy cậu tự nghĩ một cái tên cho pháp thuật này đi.”

 

!

 

Có cách này nữa hả!

 

Cố Thời suy nghĩ một chút: “Được! Bước nhảy không gian!”

 

Ánh mắt Anh Chiêu và Tất Phương trở nên vô hồn.

 

Tất Phương lẩm bẩm: “Rất thời thượng.”

 

Anh Chiêu gật đầu: “... Quả thật, mà con chim kia đâu rồi?”

 

Tất Phương và Anh Chiêu đứng lên, tìm kiếm bé chim Cố khắp nơi.

 

Sau đó bọn họ nhìn thấy Cố Thời bị kẹt cổ trên xà nhà, treo toòng teng ở mái hiên, cùng với Tạ Cửu Tư đang đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn Cố Thời đang đá đá chân.

 

Tất Phương & Anh Chiêu: “…”

 

Cố Thời đạp chân: “Giúp giúp với!”

 

Tạ Cửu Tư hái Cố Thời trên xà nhà xuống, quay đầu nhìn về phía Tất Phương và Anh Chiêu: “Sao lại thế này?”

 

Anh Chiêu thành thật đáp: “Đang dạy pháp thuật.”

 

Nghe vậy, Tạ Cửu Tư ngẩng đầu nhìn xà nhà mà Cố Thời vừa treo cổ: “… Pháp thuật gì?”

 

Tất Phương: “Bước nhảy không gian.”

 

Anh Chiêu: “Bước nhảy thời không.”

 

Cố Thời: “Rút đất.”

 

Tạ Cửu Tư: “?”

 

Ba người nhìn nhau, sau khi thấy rõ vẻ bối rối trong mắt nhau, lập tức sửa miệng.

 

Tất Phương: “Bước nhảy thời không.” Anh Chiêu: “Rút đất.”

 

Cố Thời: “Bước nhảy không gian.”

 

Tạ Cửu Tư: “??”

 

Cố Thời giơ tay, ngăn hai đứa kia lại muốn sửa miệng: “Thì cứ gọi là rút đất đi!”

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời, trong lúc nhất thời không hiểu vì sao học rút đất lại tự chôn mình xuống đất, rồi lại treo cổ trên xà nhà.

 

Anh nghi Cố Thời bị Tất Phương và Anh Chiêu chơi khăm.

 

Chú chim nhỏ của anh hiện giờ không hiểu gì hết, bị lừa gạt cũng sẽ tin.

 

Cố Thời bị Tạ Cửu Tư nhìn thì sờ mũi: “Trong quá trình học tập luôn có khó khăn và thất bại, đây là chuyện bình thường!”

 

Tạ Cửu Tư cũng từng thấy lời này trong sách.

 

Anh nhìn về phía Anh Chiêu và Tất Phương.

 

Anh Chiêu: “Đúng là đang dạy rút đất.”

 

Cuối cùng Tạ Cửu Tư cũng chấp nhận cách nói này, bỏ lại một câu “Chú ý an toàn” rồi biến mất trong giây lát.

 

Anh phải đi tìm vài yêu quái nhỏ biết nấu ăn.

 

Cố Thời nói, Thương Ngô Quan đủ lớn, mọi người có thể cùng nhau ăn tất niên.

 

Đây là lần đầu tiên Tạ Cửu Tư chuẩn bị hoạt động tập thể thế này nên rất hào hứng.

 

Cố Thời nhìn nơi Tạ Cửu Tư vừa đứng, trong lòng có chút hâm mộ: “Khi nào tôi mới có thể lợi hại như vậy đây.”

 

Anh Chiêu là người ủng hộ việc giáo dục theo kiểu khuyến khích: “Chỉ cần luyện tập thêm vài lần là sẽ ổn thôi.”

 

Cố Thời nghĩ lại thấy cũng đúng, lập tức lấy lại sĩ khí, bắt đầu nhảy nhót lung tung.

 

……

 

Đúng như lời Anh Chiêu nói, sau ba ngày luyện tập, Cố Thời đã có thể sử dụng bước nhảy không gian, rút đất một cách trôi chảy.

 

Sau khi Cố Thời nhảy thành công mười mấy lần, Anh Chiêu đề nghị dạy cậu cách mở rộng thần tư*.

 

*Thần tư (神思): tinh thần tâm tư.

 

Còn Tất Phương thì đã bị đuổi khỏi lớp vì luôn gây rối trong giờ học.

 

Anh Chiêu — bảo mẫu lâu năm cho các con non bắt đầu tụng kinh: “Chữ ‘thần’ trong ‘thần đi đến đâu, thân đi đến đó’, chính là chỉ tinh thần, tinh thần là những suy nghĩ, mong nhớ, hoài niệm trong lòng cậu.”

 

Đầu óc Cố Thời ong ong, như đang trở về thời tiểu học.

 

Lúc đó, ông già suốt ngày đọc 《 Thương Ngô Quyết 》 cho cậu, muốn truyền thừa tuyệt học bói toán của dòng dõi Thương Ngô cho cậu.

 

“Nếu muốn mở rộng thần tư thì phải nhìn nhiều, nghe nhiều, trải nghiệm nhiều, ngắm trăng mọc trời lặn, hoa nở hoa tàn, quan sát luân hồi, lắng nghe Thiên Đạo…”

 

Cố Thời vừa bắt đầu nghe giảng lý thuyết thì thấy buồn ngủ vô cùng, cơn buồn ngủ liên tục tàn phá ý chí của cậu.

 

Nhưng cậu không còn là cậu như hồi tiểu học nữa rồi.

 

Mình đã trưởng thành rồi!

 

Cố Thời muốn trở thành một học sinh ngoan nên cố gắng mở to hai mắt, sau đó ngủ thiếp đi.

 

Anh Chiêu phát hiện Cố Thời mở to mắt ngủ.

 

Hắn chính là cha già đã nuôi một đám nhãi con đủ chủng loại, tất nhiên biết một số mánh khóe nhỏ mà chim non sẽ tận dụng ưu thế của chủng tộc để lén câu cá.

 

Một sự thật thú vị: trong tình huống loài chim đang cảnh giác với thế giới bên ngoài, khi ngủ nó sẽ mở mắt.

 

Đối với những loài chim nhỏ đã mở linh trí, chúng sẽ điều khiển nhịp điệu mở mắt và nhắm mắt, giả vờ như đang chớp mắt một cách tự nhiên, trên thực tế là đã ngủ rồi.

 

Anh Chiêu nhìn Cố Thời đang ngoan ngoãn nghe giảng, nhưng thật ra là đã ngủ say từ lâu, có chút hoài niệm.

 

Không biết trong những năm gần đây đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là vì đã bước vào thời đại do con người thống trị, số lượng động vật thực vật mở linh trí giảm dần theo từng năm, đã lâu lắm rồi hắn không làm lại nghề cũ.

 

Nhưng hoài niệm thì hoài niệm, đi học là không thể ngủ trong giờ học!

 

Anh Chiêu ho khan một tiếng, thấy Cố Thời giật mình tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn mình.

 

“Không được ngủ trong giờ học.”

 

“…… Ồ.” Cố Thời ngơ ngác dụi mắt, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong tiếng tụng kinh của Anh Chiêu.

 

Anh Chiêu: “…”

 

Anh Chiêu nghĩ biện pháp, hắng giọng, nói với âm lượng to: “Nếu không thể mở rộng thần tư, khả năng rút đất của cậu sẽ bị giới hạn trong phạm vi mà “mắt” cậu có thể nhìn thấy, thế thì cậu mãi mãi không thể lợi hại như Tạ Cửu Tư.”

 

Cố Thời lập tức tỉnh táo lại.

 

Vậy đâu có được.

 

Cố Thời nghĩ.

 

Có thể lợi hại hơn sếp Tạ hay không là một chuyện khác, nhưng việc cậu không thể trở nên lợi hại hơn bằng cách rút đất thì không thể chấp nhận được.

 

Cậu không chấp nhận!

 

Cố Thời giơ tay vỗ mặt: “Vâng! Thầy giáo! Em học xong rồi!”

 

Anh Chiêu muốn nói mình chỉ mới giải thích được một phần mười lý thuyết.

 

Cố Thời hoàn toàn không nghe giảng nhưng cực kỳ tự tin: “Chúng ta đi thẳng vào giai đoạn thực hành thôi!”

 

Anh Chiêu suy nghĩ, cảm thấy dáng vẻ này của Cố Thời nhìn kiểu gì cũng giống như không có khả năng tiếp tục nghe nổi lý thuyết.

 

Hắn gật đầu: “Được.”

 

Anh Chiêu đã dành một tiếng đồng hồ du hành qua nửa vòng Trái Đất để ngắm mặt trời mọc và lặn cùng Cố Thời.

 

Xong việc thì hắn nhìn giờ, quay đầu hỏi Cố Thời: “Phát hiện ra gì không?”

 

Cố Thời sắc mặt nghiêm túc: “Phát hiện chúng ta đang nhập cảnh trái phép.”

 

Anh Chiêu: “?”

 

Cố Thời: “Còn phát hiện ra Kim Ô thật sự rất vất vả, người nước ngoài không có mặt trời của riêng mình sao?”

 

Anh Chiêu: “?”

 

Mặc dù cảm thấy sự chú ý của Cố Thời không thích hợp, nhưng với tư cách là một người thầy giỏi, Anh Chiêu vẫn trả lời những thắc mắc của cậu.

 

“Đương nhiên là có, nhưng Kim Ô quá cố gắng, nó rất sợ rằng mình chỉ nghĩ ngơi một ngày thôi cũng sẽ khiến thiên địa biến đổi, dẫn đến họa sát thân, vì vậy đã hình thành thói quen mỗi ngày đều đi một chuyến, nhưng trên trời không thể có hai mặt trời cùng lúc.”

 

Vì vậy, Kim Ô đi làm mỗi ngày, còn Thần Mặt Trời nhà người ta thì ở nhà câu cá.

 

Cố Thời: “…”

 

Làm tốt lắm.

 

“Ngoài những điều này ra, cậu còn phát hiện ra gì không?” Anh Chiêu hỏi.

 

Cố Thời gãi đầu.

 

Điểm dừng chân cuối cùng của bọn họ bây giờ là một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.

 

Nước biển mênh mông, sóng biển đánh vào rạn san hô.

 

Hỏa quyển thiên tẫn*.

 

*Hỏa quyển thiên tẫn (火卷天烬): Có thể hiểu là ngọn lửa dữ dội tới mức đốt bầu trời thành tro tàn.

 

Cố Thời đáp một cách khô khan: “Rất rộng lớn, rất đẹp.”

 

“Ừm.” Anh Chiêu gật đầu, “Còn gì nữa không?”

 

Cố Thời suy nghĩ, cụp mắt nhìn nước biển: “Còn muốn nhìn nhiều hơn, đến những nơi xa hơn, không chỉ mỗi mặt trời và mặt trăng, tôi còn rất muốn biết dưới nước là…”

 

Cậu còn chưa dứt lời, trước mặt đột nhiên hiện lên cảnh tượng yên bình vắng lặng, làn nước màu sắc rực rỡ gợn sóng và đá ngầm.

 

Cố Thời mở to mắt, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Anh Chiêu, quơ tay múa chân: “Tôi, tôi vừa mới nhìn thấy rồi!”

 

Anh Chiêu lại nhìn đồng hồ: “Cậu có thể tiếp tục nhìn thử.”

 

Cố Thời l**m môi.

 

Lòng hiếu kỳ là bản năng bẩm sinh của vạn vật sinh linh, vì vậy d*c v*ng khám phá mới được sinh ra.

 

Cố Thời nắm chặt tia linh cảm kia, thử thăm dò từ trên bờ biển, ra xa hơn, lặn sâu hơn.

 

Anh Chiêu ngồi trên tảng đá ngầm bên cạnh Cố Thời, ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần tối đi.

 

Anh Chiêu tính thời gian, qua hồi lâu thì vỗ vai Cố Thời.

 

Cố Thời hồi phục tinh thần, vẫn còn hơi hoảng hốt.

 

“Đi thôi, về ăn bữa cơm đoàn viên!”

 

“Bữa cơm đoàn viên?” Cố Thời giật mình.

 

Anh Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, Tạ Cửu Tư tổ chức team building đó, ở Thương Ngô Quan, cậu quên rồi sao?”

 

“Không quên.” Cố Thời nói, được Anh Chiêu nắm vai chạy như bay suốt dọc đường.

 

Cố Thời có chút lo lắng sẽ xảy ra chuyện xấu gì đó, cậu tập trung tinh thần, muốn xem tình hình hiện giờ của Thương Ngô Quan.

 

Thần đi theo ý nghĩ.

 

Đập vào mắt là toàn bộ Thương Ngô Quan, từ cổng núi đến linh cung rồi đến tận sau núi đều được thắp sáng rực rỡ bằng những chiếc đèn lồng đỏ rực, sáng như ban ngày.

 

Vô số linh thú thần ma có hình dáng kỳ lạ đi dạo khắp nơi, rao bán hàng hóa, cãi vã, ăn uống, khiến nơi này trở nên vô cùng náo nhiệt.

 

Cố Thời chưa từng thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy ở Thương Ngô Quan.

 

Cậu chỉ nghe ông già khoác lác với cậu rằng, Thương Ngô Quan từng rất huy hoàng, tín đồ lui tới nối liền không dứt, hương khói thịnh vượng, thậm chí còn có người canh thắp đèn vào ban đêm.

 

Nhưng trước đây, Cố Thời chưa từng nhìn thấy điều đó.

 

Cậu nhìn nơi náo nhiệt nhưng có phần xa lạ này, sửng sốt một lúc rồi vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.

 

Cố Thời nhìn thấy Tạ Cửu Tư trong sân nhỏ của cậu.

 

Tạ Cửu Tư cầm một tấm thẻ, hơi nhíu mày nhìn cỗ máy trước mặt, muốn khởi động nó.

 

Cố Thời nhìn lướt qua cỗ máy kia, hình dáng của nó lập tức khơi dậy ký ức sâu thẳm trong cậu.

 

Đó là ống trụ dùng để đánh gạo nhân sâm.

 

Cố Thời chớp chớp đôi mắt, không hiểu sao lại thấy cay mắt.

 

Tạ Cửu Tư lập tức phát hiện có người ngoài nhìn trộm, ngước mắt nhìn lại.

 

Hai người nhìn nhau qua không gian rộng lớn trong giây lát.

 

Cố Thời nhanh chóng rút thần về như con ốc sên bị đâm trúng.

 

Thân hình dưới lòng bàn tay Anh Chiêu run lên, hắn dừng chân: “Sao vậy?”

 

“... Không, không có gì.” Cố Thời lắc đầu, mím môi, do dự nói: “Tạ, tạ…”

 

“Hả? Không cần phải cảm ơn.”

 

“...” Cố Thời ngẩn ra, “Ừm… Tôi muốn hỏi một chút, Tạ Cửu Tư, anh ấy, đối xử với tôi, có phải cực kỳ đặc biệt không?”

 

Anh Chiêu cạn lời, cứng họng: “Cậu cố ý đấy à?”

 

Cố Thời mờ mịt: “Gì cơ?”

 

Anh Chiêu thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu không giống như giả vờ, thở dài: “Đúng vậy, anh ta đối xử với cậu cực kỳ đặc biệt.”

 

Cố Thời há miệng th* d*c, nắm chặt mép quần, lớp vải thô ráp cọ vào lòng bàn tay cậu, như thể trái tim cậu đang bị thứ gì đó cào nhẹ.

 

“Vậy…” Cố Thời lẩm bẩm, “Vậy anh ấy…”

 

Vì sao anh ấy lại đối xử đặc biệt với tôi như vậy?

 

Cố Thời rũ mắt, mở to mắt nhìn những ánh đèn đang dần tiến lại gần trong đêm.

 

Tạ Cửu Tư đã buông tấm thẻ hướng dẫn xuống, đứng trước cửa núi chờ bé chim Cố vừa mới nhìn lén mình.

 

Anh Chiêu trao đứa học sinh tạm thời cho người nhà rồi vỗ mông chạy trốn.

 

“Đã về rồi à.” Tạ Cửu Tư gật đầu, “Đi thôi.”

 

Cố Thời rầu rĩ đáp một tiếng, đi theo sau Tạ Cửu Tư, ngẩng đầu nhìn cửa núi, bên cạnh cửa núi treo hai dãy đèn lồng đỏ rực như lửa.

 

Gió núi ngày Tết mang theo hương thơm bay đến cửa núi, là mùi trái cây và thức ăn, hòa cùng sự hối hả và nhộn nhịp.

 

Cố Thời đột nhiên nhớ đến hai lần trước, lúc cậu tỉnh lại sau khi ăn Đế Lưu Tương, cậu nhìn thấy đèn lồng chất đầy trong phòng của Tạ Cửu Tư.

 

“Sếp Tạ.” Cố Thời dừng chân, “Những đèn lồng này…”

 

Tạ Cửu Tư: “Hửm?”

 

“Những đèn lồng này là… Anh làm?”

 

“Ừm.” Tạ Cửu Tư nhìn đôi mắt đột nhiên mở to của Cố Thời, giải thích, “Em nói là muốn nhìn.”

 

“Muốn nhìn?” Cố Thời không nhớ, “Tôi muốn nhìn cái gì?”

 

“Thương Ngô Quan náo nhiệt, treo đầy đèn lồng.”

 

Tạ Cửu Tư nhìn biểu cảm ngạc nhiên của Cố Thời, trong lòng có chút do dự, nhíu mày lại.

 

“Em… Không thích hả?”

 

Cố Thời sửng sốt, đột nhiên lắc đầu: “Không có không có, tôi thích!”

 

“Vậy thì đi thôi.” Hai hàng lông mày của Tạ Cửu Tư thả lỏng, đưa tay qua nắm tay Cố Thời, “Anh còn mua cả máy đánh gạo nhân sâm đây này.”

 

Cố Thời đi theo phía sau Tạ Cửu Tư, bị anh dẫn đi, nhìn bóng dáng anh được ánh sáng đỏ cam ấm áp bao phủ, cậu ngẩn người một lúc lâu, đến khi chân đá trúng hòn đá khiến cậu lảo đảo hai bước, cậu mới hồi phục tinh thần.

 

Cậu trở tay, nắm chặt tay Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư khựng lại, quay đầu nhìn cậu.

 

Cố Thời há to miệng, th* d*c, banh mặt ra, tụ khí đan điền, muốn bùng nổ.

 

Nhưng khi mở miệng ra, giọng lại vo ve như muỗi kêu.

 

c** nh* giọng hỏi: “Tạ Cửu Tư, anh, anh thích tôi đúng không?”

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Hú hú, chương sau là chính thức bắt đầu iu nhau rồi

 

Má ơi, lần nào đăng truyện nó cũng bảo "không thể đăng truyện tại thời điểm này" làm sợ muốn chết

Bình Luận (0)
Comment