Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Giờ khắc này, tiếng gió và tiếng ồn ào như ngừng lại.
Đây nên là một câu hỏi có thể khuấy động làn sóng trong tâm trí của đối phương.
Nhưng cảm xúc ở bên kia pháp ấn lại vững vàng không chút gợn sóng, yên tĩnh đến mức khiến lòng Cố Thời sinh ra lo lắng.
Quá bình tĩnh.
Giống như không hề đặt chuyện này vào trong lòng —— hoặc như không hề hiểu tính đặc biệt của câu hỏi vậy.
Gió núi lại thổi trở lại.
Bàn tay đang nắm tay Tạ Cửu Tư của Cố Thời đã thấm mồ hôi, lòng bàn tay ấm nóng gần như khiến cậu có chút không chịu được.
Có lẽ cũng giống như trước đây.
Có lẽ Tạ Cửu Tư không hiểu hàm ý thật sự của từ “thích” mà cậu nói.
Nếu không —— nếu không sẽ không thể bình tĩnh như vậy được.
Bình tĩnh như thể đang nói hôm nay ăn gì.
Cố Thời chán nản nghĩ.
Cậu biết chính xác ý nghĩa của việc mình hỏi ra vấn đề này.
Cậu muốn trói chặt Tạ Cửu Tư.
Cậu muốn cất giữ phần đặc biệt mà Tạ Cửu Tư dành cho cậu.
Cậu muốn tiếp tục thân thiết với Tạ Cửu Tư như một lẽ đương nhiên.
Cậu thích Tạ Cửu Tư.
Chỉ là cậu cũng rất gian xảo, cậu hỏi là Tạ Cửu Tư có thích cậu không, chứ không phải là cậu nói lời yêu trước.
Người mở miệng trước, rất dễ biến thành người thua cuộc trong chuyện tình cảm.
Hơn nữa, mạch não của Tạ Cửu Tư cũng không giống người bình thường.
Cố Thời không muốn trở thành người thua cuộc, cũng không muốn sau khi mình nói ra câu “thích anh”, sẽ bị Tạ Cửu Tư hiểu sai ý rồi lại hỏi “thích” là có ý gì.
Làm vậy trông cậu sẽ rất ngu ngốc.
Mặc dù bây giờ trông cũng đã rất ngu ngốc rồi.
Cố Thời mím môi, đầu ngón tay đang nắm tay Tạ Cửu Tư giật giật, muốn thu tay lại, nói chút gì đó để lừa gạt cho qua, nhưng lại có chút không cam lòng.
Cố Thời ngẩng đầu, đón lấy ánh sáng của đèn lồng, mắt không thèm chớp, muốn nắm giữ mỗi một sự thay đổi trên nét mặt của Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư có chút khó hiểu, anh không hiểu vì sao Cố Thời lại hỏi vấn đề này.
Chẳng phải bọn họ đã là một đôi rồi sao?
Hay nói rõ ràng hơn một chút, là bạn đời.
Quan hệ thân thiết, cùng ăn cùng ngủ chung.
Thậm chí còn khắc pháp ấn liên kết nhân quả —— mặc dù pháp ấn này được khắc trước khi xác định quan hệ, nhưng thời điểm không quan trọng.
Lúc trước Cố Thời cũng chưa từng hỏi vấn đề này.
Sao đột nhiên lại nhắc đến ngay lúc này?
Tạ Cửu Tư vừa suy nghĩ vừa trả lời: “Thích.”
Cố — đang định thu tay về rồi nói sang chuyện khác — sửng sốt, phát ra âm thanh nghi ngờ theo bản năng: “Hả?”
“Thích.” Tạ Cửu Tư tưởng cậu không nghe rõ, lặp lại, “Anh thích em.”
Ánh sáng và gió dường như lại biến mất vào lúc này.
Có lẽ do đêm nay ánh đèn ở Thương Ngô Quan quá sáng, sáng đến mức khiến trước mắt cậu trở nên mơ hồ, gần như không thấy rõ biểu cảm hiện giờ của Tạ Cửu Tư.
Cố Thời cố mở to mắt, muốn nhìn rõ hơn chút, nhưng lại bị ánh đèn làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ.
Có thứ gì đó vừa dịu dàng vừa ngọt ngào tràn vào từ bốn phương tám hướng, mang theo chút vị chát như quýt xanh, lướt qua gò má và chóp mũi, châm vào người khiến đầu ngón tay và ngón chân phải cuộn tròn lại.
Âm thanh máu chảy bên tai như tiếng cờ tung bay trong gió, hay như tiếng trống đánh.
Sức sống trong lồng ngực đập “thình thịch”, “thình thịch”.
Mỗi lúc một mạnh hơn.
Mỗi lúc một vui hơn.
Cố Thời rút tay về như bị điện giật, mơ hồ hừ hừ hai tiếng.
Tạ Cửu Tư cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, càng khó hiểu hơn.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
“Không sao cả.” Cố Thời cúi đầu, hít hít mũi, giọng khàn khàn, “Chỉ, chỉ hỏi vậy thôi.”
Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời.
Màu sắc của những chiếc đèn lồng đỏ rực dường như quá lộng lẫy, khiến cần cổ trắng nõn và sau tai Cố Thời hơi ửng đỏ.
Tạ Cửu Tư lập tức hiểu được ý trong câu hỏi của Cố Thời.
Là cái đó nhỉ ――
Cảm giác an toàn của bạn đời.
Tạ Cửu Tư có đọc một quyển sách.
Trong sách nói:
Tình yêu là một tấm lụa được dệt từ ngôn ngữ và hành động.
Nó được trang bị trong linh hồn yếu ớt, là dải lụa tuyệt đẹp khi dịu dàng, là thanh kiếm và tấm khiên khi chiến đấu.
Thiếu một thứ cũng không được.
Tạ Cửu Tư từng thắc mắc hình như Cố Thời không có nhu cầu này, bây giờ xem ra, vẫn có.
Sếp Tạ suy nghĩ, cảm thấy để công bằng thì nên có qua có lại.
“Vậy còn em?” Tạ Cửu Tư hỏi.
Cố Thời ngước mắt lên.
Tạ Cửu Tư phát hiện, đèn lồng đỏ rực thậm chí còn lọt vào trong ánh mắt Cố Thời.
Ngay cả chóp mũi cũng có một chút.
Anh dời ánh mắt xuống dưới, dừng trên đôi môi đang mím chặt của Cố Thời.
Tuy nhiên, nơi đó không nhuộm màu đỏ tươi như Tạ Cửu Tư đã nghĩ.
Cố Thời mím rất chặt, ấn cho màu máu gần như trở nên trong suốt.
Hiện thực và tưởng tượng khác biệt nhau khiến Tạ Cửu Tư vô thức nhíu mày.
Anh lập tức quên mất điều mình định hỏi, giơ tay lên, đầu ngón tay cọ qua gò má ấm áp của Cố Thời, dừng trên khóe môi cậu, đặt đầu ngón tay lên đó, xoa nhẹ.
“Buông ra.”
Cố Thời thả lỏng trong vô thức.
Tạ Cửu Tư nhìn đôi môi mỏng bị đè nén nháy mắt đỏ trở lại, nơi đó lập tức trở nên bắt mắt mềm mại như trong suy nghĩ của anh, còn mang theo hơi ấm và ươn ướt.
Yết hầu Tạ Cửu Tư chuyển động.
Cơn ngứa ngáy khó hiểu lại xuất hiện, khiến anh bồn chồn, muốn phá hủy thứ gì đó.
Ngứa.
Sốt ruột.
Muốn phá hủy. Muốn…
Bàn tay Tạ Cửu Tư đang đặt trên môi Cố Thời bất giác dùng thêm sức, anh rũ mắt nhìn màu đỏ lại nhạt đi vì bị anh ấn xuống.
Muốn phá hủy.
Muốn bắt nạt Cố Thời.
Muốn…
Cổ Thì cảm nhận được cơn điên cuồng đột nhiên dâng trào của Tạ Cửu Tư, cảnh giác định lui ra sau, nhưng vừa động đậy đã bị Tạ Cửu Tư giữ chặt lại.
Người kia một tay ôm lấy eo cậu, bàn tay đang đặt trên mặt cậu thì luồn ra sau cổ, chỉ cần một lực nhẹ, một luồng hơi thở khô nóng đặc quánh xông về phía cậu.
Trán chạm nhau, hơi thở nóng ẩm hòa vào nhau.
Mắt Cố Thời mở to.
“Tạ…”
Những chữ muốn thốt ra đều bị môi lưỡi của đối phương phá hỏng.
……
Lý Bế Chủy cầm một đống cánh gà nướng múa may trước mặt Thao Thiết.
Thao Thiết sắc mặt u ám, như thể giây tiếp theo sẽ bùng nổ đánh người.
Tất Phương và Anh Chiêu đứng cách bọn họ không xa, vừa căng thẳng quan sát tình hình chung, vừa ăn liên miên.
Kim Ô đã tan tầm đi theo sau Tất Phương, nhìn trái nhìn phải như đang tìm gì đó.
Đế Thính một ôm túi Sachima, vừa sưởi ấm cho Kim Ô, vừa ngáp, sẵn tiện nghe tiếng lòng của Kim Ô.
“Em tìm Cố Thời à?”
Kim Ô ăn Sachima, gật đầu.
Bé rất thích Cố Thời, ngoại trừ Tất Phương thì chỉ có Cố Thời là ôn hòa với bé nhất.
Hơn nữa Tất Phương vừa nói với bé, nguyên hình của Cố Thời cũng là chim, còn là một con chim non, Kim Ô luôn có bối phận xếp sau cùng trong đám thần ma thượng cổ tức khắc bị sốc.
Bé cảm thấy Cố Thời coi như là cùng tộc, là đàn em của mình.
Bé nên quan tâm đến Cố Thời nhiều hơn!
Nếu bên cạnh Cố Thời không có Chúc Âm kia thì tốt quá, tên kia quá đáng sợ, muốn bắt nạt một chú chim nhỏ quả thực dễ như trở bàn tay, bé nhất định phải kêu Cố Thời rời xa Tạ Cửu Tư, bảo đảm an toàn của bản thân.
Đế Thính: “…”
Ông trời của tôi ơi, hãy ngó xuống xem bé đáng thương này đi!
Trong cái Viện Tam Giới này, không ngờ lại có một cục cưng đơn thuần như vậy!
“Anh nghĩ em đừng nhúng tay vào chuyện giữa Cố Thời và Tạ Cửu Tư thì tốt hơn.” Đế Thính nói.
“Vì sao vậy?” Kim Ô không hiểu, “Chẳng phải trước kia các anh luôn nói, Chúc Âm rất nguy hiểm, gặp trúng anh ta thì nhất định phải tránh xa sao?”
“Đó là trước kia, bây giờ anh ta không nguy hiểm như vậy.”
“Nhưng mấy hôm trước anh ta còn đánh Tất Phương.”
Đế Thính nói trong lòng, đấy là do Tất Phương tự làm tự chịu mà?
Nhưng xét thấy Kim Ô đeo filter cho Tất Phương, hắn suy nghĩ, vẫn rất có lòng quan tâm đến con trẻ, nghẹn những lời này về, ngược lại nói: “Tình huống không giống nhau, Cố Thời và Tạ Cửu Tư là bạn đời.”
???
Kim Ô sửng sốt.
Kim Ô trừng to mắt.
Kim Ô con ngươi rung lắc dữ dội.
Đế Thính tốt bụng nói: “Khắp Viện Tam Giới chỉ có một mình con chim là em không biết thôi.”
“… Cái, chuyện khi nào vậy?”
“Em không phát hiện trên người Cố Thời có Tạ Cửu Tư pháp…”*
*Đáng lẽ câu này là “trên người Cố Thời có pháp ấn của Tạ Cửu Tư”, nhưng trong tiếng Trung thì từ pháp ấn đứng cuối nên thành ra mất chữ “ấn”.
“Đìu mé!”
Đế Thính đang nói thì bị cái loa Lý Bế Chủy ngắt ngang.
Đám thần ma gần đó lần lượt quay đầu lại nhìn.
Lý Bế Chủy cầm cánh gà, nhìn chằm chằm về hướng Điện Sơn Môn, hưng phấn đến mức không kiềm chế được, nhảy múa điên cuồng vì sung sướng.
“Mọi người xem kìa! Tạ Cửu Tư và Cố Thời đang hôn ——”
Hắn còn chưa dứt lời, Thao Thiết bên cạnh đã nhíu mày, lấy tay che miệng Lý Bế Chủy, xách theo con hàng này bốc hơi ngay tại chỗ với thế sét đánh không kịp bưng tai.
Toàn bộ bầu không khí ở Chung Sơn đột nhiên trở nên nặng nề.
Sát khí tỏa ra từ bốn phía!
Đám thần ma nắm được tin tức quan trọng đều nhịn không được nhìn về phía cửa núi.
Nhưng điều duy nhất mà thần của bọn họ nhìn thấy là Cố Thời đang ngồi xổm ở Điện Sơn Môn, bụm mặt, cuộn tròn lại như con tôm đỏ.
Nghĩ đến ác ý tràn lan khắp nơi ban nãy, nghĩ cũng biết Tạ Cửu Tư đang làm gì.
Tất Phương đúng là dân trong nghề*: “Lý Bế Chủy có thể sống đến bây giờ, toàn là nhờ Thao Thiết.”
*Tác giả ghi “đúng là dân trong nghề (直呼内行)”, câu này thường được dùng với ý châm biếm.
Đế Thính thổn thức: “Thì đúng vậy mà, cái mồm kia của anh ta có thể bla bla đến giờ, toàn là nhờ Thao Thiết.”
Kim Ô còn đang đắm chìm trong đả kích rằng Tạ Cửu Tư độc chiếm Cố Thời, vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Tất Phương quay đầu nhìn về phía Anh Chiêu: “Anh sao thế?”
“…”
Anh Chiêu dời tầm mắt khỏi người Cố Thời, vẻ mặt vi diệu.
“Hy vọng Lý Bế Chủy không sao.”
Tất Phương: “?”
“Tạ Cửu Tư đ*ng d*c.” Anh Chiêu nói một cách tinh tế, “Nhưng nếu anh ta không được này nọ với Cố Thời, vậy bây giờ chắc chắn anh ta cực kỳ muốn phá hủy thứ gì đó.”
Thứ gì đó.
Cụ thể là đang ám chỉ cái thứ đã quấy rầy chuyện tốt của người ta, còn cái bè kéo cánh đến vây xem.
Lý Bế Chủy.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Thắp nến cho Lý Bế Chủy ️️️
Tưởng nay không kịp, ai dè kịp