Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời co ro trong Điện Sơn Môn, không muốn ra ngoài chút nào.
Không những không muốn ra ngoài, mà còn muốn ném bom xua đuổi đám ồn ào hóng hớt bên ngoài.
Cậu vừa mới nắm giữ một ít sức mạnh, về mặt cảm giác, cậu không nhạy bén và thành thạo như Tạ Cửu Tư, nhưng vừa rồi thật sự là có quá nhiều thần tư nhìn qua đây, nhiều đến nỗi ngay cả một tân binh mới học cách sử dụng thần tư như cậu cũng nhận ra điều bất thường.
Tại sao đám thần ma thượng cổ này lại nhiều chuyện như vậy làm gì chứ!
Cố Thời vẫn luôn cho rằng da mặt mình đã đủ dày, nhưng so với đám thần ma vô lý này thì chẳng là gì cả.
Không thể dùng sự xấu hổ của con người để suy đoán về những sinh vật không phải con người này...
Đúng vậy, mình hiểu đạo lý này.
Nhưng gì thì gì, thế giới cũng nên hủy diệt đi.
Cố Thời co rúc trong góc tường, bụm mặt, lòng như tro tàn.
Đế Thính nhìn Cố Thời một lúc lâu, hắn cảm thấy hiện giờ mình không thể nghe lén tiếng lòng của Cố Thời được, yêu quái tuổi trẻ tràn đầy sức lực, nếu bây giờ mà nghe, nói không chừng sẽ chỉ nghe thấy một loạt những suy nghĩ rác với màu sắc kỳ quái.
Đế Thính không ghét mấy thứ màu sắc đó, hắn chỉ đơn giản là không thích nghe màu sắc liên quan đến người mà hắn quen.
Nhất là Tạ Cửu Tư.
Quá đáng sợ.
Đế Thính vừa nghĩ vừa mua hai giò heo nướng ở quán nướng mà Họa Đấu đang trông coi, sau đó quay đầu đi về phía Điện Sơn Môn.
Nhờ vào đặc điểm thiên phú của hắn, hắn hiểu rất rõ Cố Thời thật sự đã trưởng thành như một con người.
Vì vậy hắn cũng biết, Cố Thời chắc chắn không hiểu nhiều về một số thói quen của những sinh vật không phải con người này.
Đế Thính cảm thấy mình cần phải giải thích với Cố Thời một chút.
Đế Thính cầm hai giò heo nướng, ngồi xổm bên cạnh Cố Thời, hắng giọng.
Cố Thời vùi mặt vào giữa hai đầu gối, hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua xem là ai, sau đó nhanh chóng rụt trở về.
Đế Thính khẽ đẩy cậu.
Cố Thời nói: "Đừng đẩy tôi."
Nói xong, cậu hơi dừng lại, rồi nói: "Cũng không cho phép nghe suy nghĩ của tôi."
Đế Thính: "Không nghe đâu, ai mà muốn nghe mấy thứ đó."
Cố Thời cảnh giác ngẩng đầu: "Anh không nghe thì làm sao biết được tôi đang nghĩ gì!"
"...?" Đế Thính thấy suy nghĩ này cũng thật tuyệt, "Cậu nghĩ tôi ở dưới Cửu U đã làm những gì?"
Cố Thời khựng lại, nhớ ra công việc của Đế Thính là điều tra tội phạm và kết án, cho nên chắc hẳn đã nghe thấy rất nhiều tiếng lòng hỗn loạn.
Thực tiễn làm nên hiện thực, bị bệnh lâu sẽ trở thành bác sĩ giỏi, có lẽ lúc này Đế Thính không cần nghe cũng biết trong đầu cậu đang nghĩ gì.
"......"
Ah, như vậy chẳng phải còn xấu hổ hơn sao!
Cố Thời đỏ mặt, giơ tay lên che mặt lại.
Đế Thính cầm túi giò heo nướng, quơ quơ bên tai Cố Thời.
Cố Thời cuộn tròn người lại dựa vào tường, vẫn không nhúc nhích.
Đế Thính: "Đừng co lại nữa, không ai để tâm chuyện này đâu, đừng để ý."
"..." Cố Thời im lặng một lúc, muộn màng đáp, "Tôi hiểu đạo lý đó, nhưng nếu tôi có thể làm theo những đạo lý mà tôi hiểu, tôi đã trở thành thần tiên từ lâu rồi."
Đế Thính hơi sững sờ.
"Cái đó thì đúng thật."
Những người thật sự có thể làm được những gì mình nói, lấy ơn báo oán, vậy đó là những người có thể làm cảm động trời đất, xứng đáng trở thành thánh nhân. Bản chất của chúng sinh là đầy lòng tham lam và h*m m**n, từ xưa đến nay, số người có thể làm chấn động trời đất và được phong thánh, đếm trên một bàn tay là đã quá nhiều.
Cố Thời xoa xoa mặt mình, trong đầu toàn là hơi thở nóng rực vừa mới xâm chiếm mình, cảm thấy cổ họng khô khốc vô cùng.
"Ăn giò heo không?" Đế Thính hỏi.
Lúc này Cố Thời mới ngửi thấy mùi giò heo.
Bụng cậu lập tức truyền đến tiếng kháng nghị dữ dội.
Đế Thính nhét giò heo nướng vào lòng Cố Thời: "Tôi chỉ nghĩ là hôm nay Anh Chiêu dẫn cậu đi khắp nơi, chắc chắn anh ta không nhớ cho cậu ăn."
Cố Thời cầm giò heo nướng, gật đầu một cách uể oải.
Đế Thính nhìn Cố Thời bắt đầu gặm giò heo, nói: "Tôi tới tìm cậu, là muốn nói với cậu chuyện này."
Cố Thời: "?"
Đế Thính há miệng, đang định nói thẳng thì nhìn thoáng qua vành tai Cố Thời vẫn còn ửng đỏ, lời nói trở nên vòng vèo.
Hắn uyển chuyển: "Cậu biết đó, vì con người yếu đuối nên mới sống theo bầy đàn, thiết lập luật lệ đều dựa trên đạo đức và tình cảm, kiềm chế bản chất xấu xa của mình, hy sinh một phần tự do nhất định để đổi lấy môi trường sống yên ổn..."
"???" Cố Thời vẻ mặt bối rối, "Dạo này anh đang đọc 《 Bàn về khế ước xã hội 》 hả?"
"..."
Cái này... Đúng thật là có đọc.
Đế Thính: "Tôi không phải muốn nói cái này."
Cố Thời gặm giò heo: "Vậy rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Đế Thính: "Linh thú, thần ma, yêu quái... mỗi một loài, hầu hết đều rất mạnh, vì vậy hầu hết cũng sẽ hành động liều lĩnh, không biết kiềm chế, đều quen với việc lấy cảm xúc của mình làm cơ sở để đo lường mọi thứ."
Cố Thời: "Thật sao?"
Cậu thật sự không cảm nhận được những sinh vật trong Viện Tam Giới có hành động liều lĩnh, không biết kiềm chế như thế nào.
"Đó là vì đang thành lập liên minh tạm thời."
Thành lập liên minh, giống như trong xã hội loài người, hy sinh một số thứ nhất định để đổi lấy sự ủng hộ và sức mạnh của đồng minh.
Cố Thời gật đầu: "Ồ, rồi sao nữa?"
"Tạ Cửu Tư là người xuất sắc nhất trong đám linh thú, trước giờ luôn bị chúng tôi né tránh, anh ta rất mạnh, vô cùng mạnh, mà mạnh thì có nghĩa là có rất nhiều thứ đều đạt được một cách dễ dàng, cho nên đối với chuyện nào đó, có lẽ trong lòng anh ta sẽ không có chừng mực." Đế Thính rất khéo léo nhắc nhở cậu: "Theo cách nói của con người, tức là khái niệm về mặt nào đó khá vặn vẹo."
Cố Thời khó hiểu nhìn Đế Thính: "Vậy hả? Tôi thấy cũng ổn mà."
Đế Thính: "..."
Tuyệt lắm.
Mới trước đó trong đầu toàn mấy thứ màu sắc kia, sao bây giờ vậy không nghĩ theo hướng màu sắc kia nữa hả?!
Đế Thính từ bỏ cách nói giảm nói tránh.
"Bản tính của rồng í... Cậu hiểu chứ?"
"?" Cố Thời ngơ ngác gặm một miếng giò heo, sau đó đột nhiên phản ứng lại.
Đế Thính nhìn Cố Thời đột nhiên cứng đờ người, sau đó toàn thân nhanh chóng nóng lên, hắn cảm thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.
Hắn nói lời thấm thía: "Cậu còn nhỏ, vả lại bây giờ còn rất yếu, tốt nhất là phải cẩn thận hơn..."
"Cẩn thận cái gì?"
Đế Thính khựng lại, phát hiện Cố Thời đang cầm giò heo, rụt cổ lại, lúng túng nhìn ra sau lưng hắn.
Hắn thẳng thừng bấm tay niệm thần chú, sử dụng rút đất, chuồn đi với tốc độ cực nhanh.
Xét theo phạm vi thần tư vô cùng hữu hạn của Cố Thời, ít nhất Đế Thính đã ra khỏi lãnh thổ Chung Sơn, bước đi mà không hề ngoảnh lại.
Cố Thời mong đợi nhìn Tạ Cửu Tư đột nhiên xuất hiện.
Tạ Cửu Tư mặc chiếc áo gió dài không biết lấy từ đâu ra đã dính đầy sương lạnh, môi mím chặt, trong mắt lan tràn vài tia đỏ như lửa.
Anh nhíu chặt mày, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó, toàn thân căng thẳng thấy rõ, mặc dù cách nhau 1m, nhưng Cố Thời vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của Tạ Cửu Tư.
Tạ Cửu Tư trông rất nóng.
Đúng lúc này, Cố Thời nắm bắt được cảm xúc của đối phương trong pháp ấn.
Nóng nảy bứt rứt, nhẫn nại, kìm nén.
Hơi thở đó mang theo nhiệt độ thiêu đốt như lửa, từ đầu bên kia của pháp ấn giữa mày truyền đến, cuồn cuộn không dứt, gần như thiêu đốt luôn cả cậu.
Cố Thời cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi, tứ chi tê liệt, bàn tay như thể không thể cầm nổi túi giấy.
"Tạ, Tạ Cửu Tư..."
Cậu mở miệng, nhưng tiếng gọi như truyền đến từ một nơi rất xa, vừa nhỏ vừa yếu ớt, pha lẫn chút khiếp đảm hiếm có.
Giống như tiếng mèo con kêu vậy.
Cảm xúc ở đầu bên kia ngày càng trở nên nóng nảy.
Tạ Cửu Tư vẻ mặt vô cảm, rũ mắt nhìn Cố Thời ngồi xổm trong góc tường.
Không biết từ lúc nào, con ngươi trong mắt anh đã thẳng đứng như rắn, nhìn chằm chằm con mồi, ngọn lửa vàng đỏ và màu đen thẳm trong mắt anh lăn tăn như cát lún, giống như biển máu sôi sục trong địa ngục.
Cố Thời vội ngậm miệng lại, nhìn sang chỗ khác.
Cậu bồn chồn cầm chiếc túi giấy trên tay, suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn vì d*c v*ng săn thú mãnh liệt đến từ phía bên kia.
Cảm giác bị coi như con mồi khiến lông tơ trên người dựng đứng.
Thợ săn đang ở ngay trước mắt cậu, chỉ cách một bước mà thôi. Bản năng của cậu thúc giục cậu mau chạy trốn, nhưng cơ thể cậu đã bị đông cứng và không thể di chuyển vì ánh nhìn chăm chú của thợ săn.
Cố Thời cảm thấy tóc gáy mình sắp dựng đứng lên.
Tạ Cửu Tư gần như đã bị h*m m**n phá hủy làm choáng váng đầu óc.
Sự lo lắng và sợ hãi từ bên kia pháp ấn truyền qua ngọn lửa cháy dữ dội, mỏng manh như tơ nhện nhưng lại không thể phớt lờ.
Tạ Cửu Tư nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đè nén sự nóng nảy trong lòng.
"Em không đi dạo à?"
Cố Thời bị giọng nói khàn khàn của Tạ Cửu Tư làm giật mình.
Cậu mở to mắt, nhìn về phía Tạ Cửu Tư.
Cảm xúc bên kia vẫn đang dâng trào dữ dội, Tạ Cửu Tư nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo, màu đỏ như máu trong mắt càng sáng và rõ ràng hơn.
Anh muốn lao lên c*n v** c* con mồi, nhưng lại bị tơ nhện yếu ớt trói chặt, không thể tiến lên được.
Giống như một con thú bị mắc bẫy.
Cố Thời đã từng thấy những con thú hoang dã bị nhốt trong lồng ở sở thú.
Những vị vua vốn nên rong ruổi trong núi rừng, nhưng lại bị cắt móng vuốt và răng nanh, bị nhốt trong một chiếc lồng chỉ rộng vài mét vuông, nôn nóng nhưng lại bất lực.
Cố Thời rất ghét đi sở thú, bởi vì cậu đã từng gặp thú hoang chạy nhảy và săn mồi trong rừng.
Cảnh tượng chúng bị nhốt trong lồng để mọi người vây xem luôn khiến Cố Thời nhớ đến những anh hùng bị bẻ cong xương sống, bị buộc phải cúi đầu.
Tạ Cửu Tư hiện giờ trông như một con sư tử đang đi đi lại lại không ngừng nghỉ trong lồng.
Cố Thời sửng sốt một lát, mấp máy môi: "Tạ Cửu Tư, chúng ta về..."
Cậu nói được một nửa thì dừng lại, nhìn giò heo nướng trong tay rồi sửa lời: "Được rồi, chúng ta đi dạo thôi!"
Đệt.
Mém nữa đã dao động.
Cố Thời đứng lên, nắm chặt giò heo nướng trong tay.
Mẹ nó, thiếu chút nữa cậu đã vỗ tay vì mùi giò heo nướng.
Nguy hiểm thật.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Dù có nguy hiểm hay không thì chương sau cũng kéo rèm thôi :)))