Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 75

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Kể từ khi Cố Thời có ký ức đến nay, đây là lần đầu tiên cậu thấy Thương Ngô Quan náo nhiệt như vậy.

 

Ngoại trừ số ít nạn nhân ở Viện Tam Giới, còn có một số người Cố Thời chưa từng gặp, là yêu quái nhỏ nhưng gan lớn, nghe nói ở đây có đồ tốt có thể mua nên mò đến.

 

Bọn họ nghe nói nơi này sẽ mở cửa vào tối nay, sẽ có một vài đại năng lấy đồ tốt ra để giao dịch.

 

Trong thời hiện đại, nơi mà linh khí đang suy giảm, con người trở thành chúa tể của Trái Đất, đây là một cơ hội cực kỳ hiếm có —— đặc biệt là, có Chúc Long đứng ra đảm bảo an toàn cho bọn họ tại “buổi tụ hội đêm giao thừa”.

 

Cơ hội này ngàn năm mới có một.

 

Vì vậy, Cố Thời may mắn gặp được rất nhiều yêu quái nhỏ không thể hoàn toàn biến thành hình người.

 

Không phải tất cả yêu quái đều có thể hòa nhập vào trong xã hội con người một cách hoàn hảo, khả năng trời phú sẽ quyết định bọn họ có thể làm được đến trình độ nào.

 

Cố Thời nhìn đèn lồng đỏ cam thắp sáng Thương Ngô Quan, rất nhiều sinh linh hình thù kỳ quái không thể gọi tên đang đi dạo bên trong, vừa cẩn thận vừa hào hứng.

 

Ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, tạo nên quang cảnh kỳ lạ.

 

Lần đầu tiên Thương Ngô Quan náo nhiệt như vậy, nhưng cũng là lần đầu tiên Thương Ngô Quan xuất hiện yêu khí ngập trời như vậy.

 

Cũng là lần đầu tiên cậu không ăn Tết cùng ông già.

 

Nghĩ đến đây, bước chân Cố Thời hơi dừng lại, mua một phần cà tím nướng từ quầy của một yêu quái có đôi tai thỏ, quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Tư.

 

Có lẽ vì để tránh mất khống chế, ánh mắt Tạ Cửu Tư hiếm khi không nhìn vào cậu, mà cứ bồn chồn đảo quanh khắp nơi.

 

Trông như một người quản lý rất có trách nhiệm, bình tĩnh vững vàng, không hề nhìn ra cảm xúc trong lòng anh đang cuồn cuộn như dung nham.

 

Cố Thời nhét cà tím nướng vào tay Tạ Cửu Tư, không dám chạm vào anh.

 

Sinh vật giống đực thường không thể cưỡng lại sự trêu chọc, huống hồ là con rồng đang trong kỳ mẫn cảm.

 

Cố Thời cẩn thận gọi anh: “Tạ Cửu Tư?”

 

Tạ Cửu Tư uể oải: “Ừm.”

 

“Ông già… Ặc, sư phụ của em, gần đây ông ấy không có động tĩnh nào sao?”

 

“Không có.”

 

Cố Thời có chút thất vọng.

 

Ông già chỉ còn có mấy năm, không thể đến xem cảnh tượng náo nhiệt của Thương Ngô Quan thì thật đáng tiếc.

 

… Mặc dù nhìn thấy nhiều yêu quái như vậy có lẽ sẽ khiến huyết áp tăng đột biến.

 

Tạ Cửu Tư nhìn thoáng qua Cố Thời rồi lập tức dời mắt đi: “Nếu ông ấy bằng lòng, sau khi mất, có thể ở lại Cửu U.”

 

Hai mắt Cố Thời sáng lên, không ngờ còn có cách này.

 

Cậu còn nghĩ luân hồi là quy luật tự nhiên phải tuân theo, không có chỗ cho bất kỳ sự thay đổi nào.

 

Cố Thời bắt đầu tính toán: “Ở Cửu U có công việc gì không?”

 

Tạ Cửu Tư rút ra được một chút lý trí từ trong h*m m**n nóng bỏng.

 

“Cục thẩm phán thiếu người, cục luân hồi thiếu người, cục trừng phạt thiếu người…”

 

Tạ Cửu Tư hơi dừng lại, lúc này mới phát hiện, các bộ phận ở Cửu U, đâu đâu cũng thiếu người.

 

Cố Thời nghe một loạt các bộ phận, cũng nghĩ giống Tạ Cửu Tư: “Cũng đúng, dù sao bây giờ đang bùng nổ dân số, chỗ luân hồi bận rộn là chuyện rất bình thường.”

 

Tuy nhiên, tình trạng thiếu hụt nhân lực này không liên quan gì đến Tạ Cửu Tư.  Anh chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ vùng đất này, bảo đảm Cửu U sẽ không bị gió sương lạnh lẽo và cương phong xé nát.

 

Ban đầu, có hàm hỏa treo phía trên cao Cửu U, anh cũng không cần phải cố ý đi duy trì cái gì, bây giờ hàm hỏa bị mất, có rất nhiều thứ cần anh đích thân ra tay, rất phiền phức.

 

Nếu không, anh cũng không cần phải suy nghĩ chuyện chuyển hóa cương phong thành năng lượng để ổn định Cửu U.

 

Tạ Cửu Tư lơ đãng suy nghĩ, ánh mắt bất giác lại dừng trên người Cố Thời.

 

Ánh lửa đỏ như tơ lụa phác họa rõ đường nét của cậu.

 

Cố Thời vô cùng lạc quan, ngọn lửa phản chiếu trong mắt như đang sống lại và nhảy múa.

 

“Cơ hội việc làm nhiều như vậy, chỉ cần ông già chịu ở lại Cửu U thì sẽ không thiếu ăn đâu nhỉ?”

 

Tạ Cửu Tư hơi giật mình, mơ hồ đáp lại một tiếng.

 

Dường như Cố Thời chưa bao giờ nghĩ rằng, có mối quan hệ của cậu ở đây, Cố Tu Minh hoàn toàn không cần phải làm việc.

 

Ngay cả Tạ Cửu Tư, khi nhắc đến chuyện để Cố Tu Minh ở lại Cửu U, anh cũng đã dựa trên tiền đề là nuôi một người nhàn rỗi.

 

Cố Thời quá chân thành, cũng quá trung thực.

 

Yết hầu Tạ Cửu Tư khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó, nhưng không hiểu sao lại không muốn phá vỡ sự chân thành này.

 

Cuối cùng anh không nói gì cả.

 

“Vậy tôi có thể đến Cửu U thăm ông ấy không?” Cố Thời vẫn còn đang tính toán.

 

Tạ Cửu Tư giơ tay, chạm nhẹ vào pháp ấn ở giữa trán Cố Thời.

 

—— Em chính là anh.

 

Lời nói chưa ra khỏi miệng, nơi da thịt chạm nhau, nhiệt độ phản hồi nóng như thể bị dung nham thiêu đốt, mang theo chút tê dại và ngọt ngào vị mật ong.

 

Sau khi chạm vào pháp ấn, suy nghĩ của hai người càng đan xen chặt chẽ hơn.

 

Ngón tay Tạ Cửu Tư đột nhiên cuộn tròn lại như ốc sên.

 

Cố Thời bị cảm xúc của Tạ Cửu Tư hun nóng đến nỗi toàn thân đổ mồ hôi, nóng đến mức đầu ngón tay bủn rủn, mỗi một bước chân như đang bước trên mây, lơ lửng trên không trung, không thể đáp xuống đất.

 

Những suy nghĩ tính toán của Cố Thời trở nên hỗn loạn.

 

Cậu hoảng hốt đi được một đoạn mới hồi phục tinh thần vì tiếng ồn ào, vừa quay đầu thì thấy phần cà tím nướng trong tay Tạ Cửu Tư đã nguội ngắt.

 

Cố Thời cảm thấy khát khô dữ dội, cậu kéo cổ áo để giảm nhiệt độ: “Anh không ăn hả?”

 

Tạ Cửu Tư rũ mắt, trả lời một cách mất tập trung, anh nhìn về phía trước, hơi dừng lại, ngẩng cằm lên: “Em thích nó.”

 

Cố Thời nhìn theo hướng anh đang nhìn, ống cơm nhân sâm nằm lẻ loi bên ven đường, do nó dính hơi thở của Chúc Âm, nên dù để đó cũng không có yêu quái bình thường nào dám chạm vào.

 

Chỉ có Tất Phương và Anh Chiêu ngồi ở bên cạnh, vừa cầm điện thoại lẩm bẩm vừa phe phẩy ống tròn để hơ nóng đều.

 

Cố Thời hơi do dự, không tin tưởng đám đồ cổ này sẽ biết sử dụng công cụ cho lắm: “Các anh đang làm gì…?”

 

Cố Thời chưa nói xong đã bị một tiếng động lớn ngắt lời.

 

Tiếng ồn ào xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

 

Tất Phương mở nắp ống tròn ra, nhìn khói bốc ra, dùng khuỷu tay huých Anh Chiêu ở bên cạnh, nhỏ giọng thì thầm: “Được chưa được chưa?”

 

“Anh lấy nó ra ngoài xem thử xem.” Anh Chiêu đáp, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thời và Tạ Cửu Tư, có hơi bất ngờ: “Hai người… không về à?”

 

Cố Thời sửng sốt: “?”

 

Tất Phương ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Cửu Tư, đổ toàn bộ cơm nhân sâm trong ống tròn vào túi, đưa cho Cố Thời.

 

Hắn tỏ thái độ ấm áp với yêu quái nhỏ có khả năng là Phượng Hoàng này: “Nghe nói là cậu thích.”

 

Cố Thời nhận lấy, ngửi được mùi cơm nhân sâm trong trí nhớ thời thơ ấu: “Cảm ơn.”

 

Ở bên kia, Anh Chiêu nhìn Tạ Cửu Tư: “... Lý Bế Chủy còn sống không?”

 

Tạ Cửu Tư cười khẩy: “Coi như cậu ta chạy nhanh.”

 

“Vậy sao anh không dẫn Cố Thời về?” Anh Chiêu thắc mắc.

 

Cố Thời nếm thử cơm nhân sâm, nghe Anh Chiêu nói thì quay đầu nhìn qua, sau đó nghe Anh Chiêu nói tiếp: “Anh đang đ*ng d*c mà phải không?”

 

Cố Thời:???

 

Động cái gì??

 

Dục nào cơ??

 

Tạ Cửu Tư từ trên cao nhìn xuống Anh Chiêu đang ngồi dưới đất, buông lời nhục mạ: “Tư duy dã thú.”

 

Anh Chiêu: “???”

 

Tất Phương: “Phụt.”

 

Tạ Cửu Tư cau mày, kéo Cố Thời rời đi nhanh.

 

Cố Thời bị Tạ Cửu Tư kéo, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hỏi đ*ng d*c là sao.

 

Cho dù là linh thú, vậy đó cũng là một loại thú, có kiểu tập tính giống này cũng, cũng rất bình thường!

 

Cố Thời mơ hồ nghĩ, chỉ cảm thấy nơi cổ tay tiếp xúc với Tạ Cửu Tư càng nóng hơn.

 

Cậu bị viên gạch nhô lên ở dưới chân làm lảo đảo, hồi phục tinh thần lại, ngập ngừng nói: “Tạ Cửu Tư, anh, anh có muốn… Về trước không?”

 

Tạ Cửu Tư dừng bước, buông tay ra, một lát sau mới thốt ra tiếng đáp trầm thấp.

 

Cố Thời giơ tay lên sờ khuôn mặt nóng như phát sốt của mình: “Em đã học được rút đất, đi dạo xong có thể tự trở về.”

 

Tạ Cửu Tư nhìn sang chỗ khác, dùng que tre khảy cà tím nướng trong tay: “Anh nghe nói năm mới phải đón giao thừa với người nhà.”

 

Cố Thời hơi sửng sốt.

 

Tạ Cửu Tư lại nói: “Nơi này đang chuẩn bị bữa cơm đoàn viên.”

 

Trong ấn tượng của Cố Thời, bữa cơm đoàn viên là người một nhà cùng ăn với nhau khi đón giao thừa, ông già nói, bữa cơm này phải ăn từ tốn, ăn từ năm nay đến sang năm, như vậy người một nhà sẽ đoàn viên hòa thuận, bền chặt lâu dài.

 

Sau đó, khi Cố Thời chỉ vào trong TV, hỏi rằng vì sao cơm tất niên nhà người khác có thịt cá nhưng nhà chúng ta lại không, ông sẽ mắng là phong kiến mê tín.

 

Nhưng trên thực tế, phong tục ăn cơm đoàn viên và cùng nhau đón giao thừa vẫn luôn tồn tại.

 

Cố Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua các yêu quái đang hét to gọi người mở tiệc ở bên ngoài.

 

Cậu không nghĩ rằng Tạ Cửu Tư sẽ coi những yêu quái này như người nhà và cùng ăn cơm đoàn viên đón giao thừa.

 

Chỉ có những yêu quái trong Viện Tam Giới mới có chút khả năng này, còn đối với những yêu quái bình thường, có lẽ Tạ Cửu Tư chỉ như bề trên nhìn xuống và có ý thức cơ bản về đồng loại.

 

Ý thức đồng loại cũng tức là khi con người và yêu quái nảy sinh mâu thuẫn, không hỏi lý do, đứng về phía yêu quái một cách vô điều kiện. Giống như ban đầu, khi anh nhìn thấy Cố Tu Minh đuổi đánh Cố Thời, anh không nói hai lời đã muốn b*p ch*t Cố Tu Minh.

 

“Sếp Tạ.” Cố Thời lại nhìn về phía Tạ Cửu Tư, khóe miệng cong lên, “Anh muốn ăn cơm đoàn viên và đón giao thừa với em đúng không?”

 

Tạ Cửu Tư gật đầu, không hề che giấu.

 

Anh cũng không tin những gì con người nói, rằng cùng ăn một bữa cơm đoàn viên và cùng đón giao thừa là có thể có một mối quan hệ lâu dài bền chặt.

 

Nhưng Cố Thời được nuôi dạy như một con người, vì vậy Tạ Cửu Tư cảm thấy những việc này trở nên có ý nghĩa hơn.

 

Cố Thời hơi mấp máy môi, muốn đè khóe miệng xuống, nhưng sự vui sướng trong lòng thật sự rất khó kìm nén.

 

“Vậy thì được rồi.” Cố Thời nhịn không được nhảy hai cái, “Chúng ta đến nhà bếp lấy chút nguyên liệu nấu ăn về, em nấu cơm, hai chúng ta cùng ăn.”

 

Tạ Cửu Tư hơi giật mình, ngay sau đó nhanh chóng vứt xiên cà tím nướng nguội ngắt trên tay vào thùng rác ven đường.

 

Anh hiếm khi tích cực hỏi han: “Em muốn lấy cái gì?”

 

“Bắp cải…” Cố Thời hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng sửa miệng, “Muốn thịt.”

 

Những lúc thế này không cần lo cho ông già, Cố Thời nghĩ, cậu không muốn ăn rau chút nào.

 

Mặc dù Cố Thời nghĩ như vậy, nhưng Tạ Cửu Tư vẫn nghe thấy lời nói được một nửa kia của cậu.

 

Tạ Cửu Tư đến nhà bếp và ra sau núi để lấy đồ ăn, còn Cố Thời thì một mình trở về Viện Tam Giới.

 

Tạ Cửu Tư không bao giờ nấu ăn ở nhà, nhưng nồi chén thau chậu đều đủ cả, có lẽ lúc trước khi xây căn nhà này, đã tham khảo nơi ở của con người.

 

Cố Thời cũng chưa từng nấu ăn trong nhà Tạ Cửu Tư.

 

Cậu lấy nồi chén thau chậu mới tinh sáng bóng ra rửa bằng nước sôi, khi nhận thấy hơi thở quen thuộc đến gần, cậu không ngẩng đầu lên đã đưa cơm nhân sâm mà Tất Phương và Anh Chiêu vừa làm cho Tạ Cửu Tư, “Anh nếm thử xem, mùi vị cũng không khác gì mấy so với trong trí nhớ của em.”

 

Tạ Cửu Tư đặt nguyên liệu nấu ăn qua một bên, cầm túi cơm nhân sâm, ngồi trong phòng ăn.

 

Phòng bếp trong nhà Tạ Cửu Tư là loại bếp mở, ngồi trong phòng ăn có thể thấy rõ mỗi một động tĩnh trong bếp.

 

Kể từ sau khi Cố Thời không còn sợ lạnh nữa, cậu hoàn toàn buông thả bản thân, coi mùa đông lạnh giá như mùa thu đông, quần áo có sức giới thiệu cũng được cậu mặc thành đồ rất có phong cách*.

 

*Nguyên văn “有限的衣服硬是被他穿出花来”, đọc mãi không hiểu khúc này nói gì, con bạn mình đã khai sáng cho mình, nó said “Y phục có sức giới thiệu dô tay ổng cũng mặc cho thành đồ gất là xì tai phong cách” =)))

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời nhanh nhẹn lặt rau, có lẽ vì bên trong nhà quá nóng, nên cậu rửa sạch tay, cởi chiếc áo ngắn bên ngoài, để lộ chiếc áo len bên trong.

 

Ánh mắt Tạ Cửu Tư lướt qua phần da lộ ra dưới chiếc áo cổ tròn, nơi đó có một nút thắt nhỏ.

 

—— Là chính tay anh thắt cho Cố Thời.

 

Khác với pháp ấn thường bị che giấu, đó là dấu ấn mà anh giao cho cậu, ngoại trừ yêu quái thì con người bình thường cũng có thể nhìn thấy.

 

Cố Thời lại vặn vòi nước lần nữa.

 

Cậu quen sống tiết kiệm, mở nước rất nhỏ, tiếng nước tí tách tí tách trong trẻo du dương trong căn nhà yên tĩnh.

 

Tạ Cửu Tư đảo mắt, cảm giác ngứa ngáy trong lòng dần dần lan ra tứ chi theo tiếng nước chảy, cuối cùng ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu tê dại.

 

Cố Thời không tìm hiểu về bữa cơm đoàn viên một cách đúng nghĩa, nghĩ rằng có lẽ Tạ Cửu Tư cũng không hiểu, nên cậu chọn làm những món tiện lợi cho mình.

 

Cố Thời nghĩ vậy, tay vô thức bắt đầu lột bắp cải.

 

Cậu và Tạ Cửu Tư đều thích ăn thịt, nên cậu làm một món chay trước cho ông già rồi để ổng qua kia tự chơi, sau đó…

 

Cố Thời đang lột bắp cải thì dừng lại, đột nhiên nhớ ra Cố Tu Minh không có ở đây.

 

Cậu cúi đầu nhìn bắp cải đã lột được một nửa, đang nghĩ xem có nên lột tiếp hay không thì một đôi tay thò ra từ eo cậu, kéo cậu vào vòng tay của người phía sau.

 

Cố Thời khựng lại, khều khều lá bắp cải trên tay, nhiệt độ nóng bỏng sau lưng như sắp thiêu cháy cậu ngay giây tiếp theo.

 

“Tạ, Tạ Cửu Tư?”

 

Tạ Cửu Tư hơi khom lưng, cúi đầu áp vào làn da trên gáy Cố Thời, phát ra vài tiếng lẩm bẩm không rõ ràng.

 

Cố Thời không nghe rõ: “Cái gì?”

 

“Không muốn ăn đâu.” Người phía sau nói, đầu ngón tay lướt qua làn da nóng bỏng mịn màng trên eo cậu, “Có được không?”

 

Có người rên một cách mơ hồ.

 

Những chiếc lá bắp cải rơi trên bàn bếp, những giọt nước lăn dài dọc theo gân lá.

 

Tuyết trắng rơi trên nền đất Chung Sơn vào đêm giao thừa.

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Mấy nay chạy việc thời vụ nên bận quá, không kịp dịch với thông báo gì luôn Cuối cùng 2 anh cũng tỏ tình lăn giường rồi

 

Đang ngủ thì tự dưng nhớ quên đăng, thế là bật dậy đăng rồi ngủ tiếp

Bình Luận (0)
Comment