Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 76

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cố Tu Minh vẫn còn nhớ hôm nay là đêm giao thừa.

 

Ông ngồi trên đài bói toán được sao trời xoay quanh, trong mắt ông phản chiếu một cảnh tượng giống như vực thẳm với những đốm nhỏ còn sót lại.

 

Một lúc sau, bóng tối dày đặc trong mắt dần tan biến. Cố Tu Minh hoạt động gân cốt một chút, thở ra một hơi khí lạnh.

 

Đã lâu lắm rồi ông mới bước vào dòng sao định mệnh.

 

Việc bói toán của dòng dõi Thương Ngô chủ yếu dựa vào quan sát sao trời, vào những ngày thường, bói bằng đồng xu và mai rùa cũng được chấp nhận, nhưng khi gặp chuyện nghiêm trọng vẫn phải quay về bầu trời đầy sao.

 

Ngân hà vũ trụ bí ẩn và rộng lớn, những người có tâm trí không kiên định, lòng tham không đáy, cuồng vọng vô lễ, sẽ bị ngân hà cuốn vào những mảnh vỡ số phận, vô tri vô thức hóa thành chất dinh dưỡng.

 

Cố Tu Minh cực kỳ có thiên phú ở mặt này, vừa sáng suốt vừa cứng cỏi, thậm chí có thể di chuyển tự do trong biển sao.

 

Nếu không phải dòng dõi Thương Ngô gặp tai họa ngập đầu, khiến Cố Tu Minh phải chôn giấu kỹ phần tài năng và truyền thừa, rất có thể bây giờ dòng dõi Thương Ngô đã hưng thịnh như mặt trời ban trưa.

 

Nhưng thật sự rất đáng tiếc.

 

Cố Tu Minh chớp chớp mắt, thu hồi thần tư.

 

Ông hiếm khi đưa ra những suy luận và giả thiết như vậy, bởi vì hầu hết sự hối tiếc và đau đớn trong lòng mỗi người đều xuất phát từ những suy nghĩ như “Nếu tôi…”.

 

Mà người đi trên con đường vận mệnh, không nên ôm những hối tiếc như vậy.

 

Cố Tu Minh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.

 

Ông bấm đốt ngón tay tính giờ, dành chút thời gian ra khỏi tấm lưới được dệt bởi các vì sao trên trời, sửa soạn quần áo, chờ Cố Thời đến ăn Tết cùng ông.

 

Ông cụ rất tự tin, Tết nhất mà, thằng nhóc thúi nhà ông thể nào cũng sẽ mang đồ ăn đến tìm ông.

 

Từ khi nhặt được Cố Thời, không có năm nào là ông không đón giao thừa với Cố Thời cả.

 

Cố Tu Minh đi xuống đài bói toán, ngước nhìn ánh sao chiếu xuống qua lỗ hổng trên bầu trời phía trên đầu, hoạt động tay chân đã cứng đờ sau thời gian dài ở trong dòng sông sao, đi lên bậc thang thềm đá bên cạnh, chờ đợi trên đỉnh núi yên tĩnh.

 

Nơi ông ở là bụng núi* Chung Sơn, khu vực xung quanh vắng đến nỗi gần như có thể gọi là khu không người, xa rời sự ồn ào náo nhiệt và ánh đèn, Cố Tu Minh luôn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao phía sau màn trời.

 

*“Bụng núi” không phải là một thuật ngữ khoa học hoặc chuyên ngành rõ ràng trong tiếng Việt. Tuy nhiên, từ “bụng núi” có thể được sử dụng trong một số ngữ cảnh khác nhau:
1. “Bụng núi” trong một số câu chuyện dân gian, truyện cổ tích: Trong các câu chuyện dân gian hoặc truyện cổ tích, “bụng núi” có thể là một từ tượng trưng, dùng để chỉ một nơi bí ẩn, nguy hiểm hoặc có sức mạnh kỳ bí ở trên núi.
2. “Bụng núi” trong một số cách nói dân gian: Trong một số vùng miền, “bụng núi” có thể được dùng để chỉ những vùng đất thấp hơn so với đỉnh núi, những khu vực gần chân núi.
3. “Bụng núi” trong một số từ ngữ địa phương: Ở một số nơi, “bụng núi” có thể là tên gọi của một địa điểm cụ thể, một khu vực núi non nào đó.

 

Nhờ có sự bảo vệ của Tạ Cửu Tư, những cơn gió tuyết mùa đông khắc nghiệt đều không ảnh hưởng đến ngọn núi.

 

Dưới ánh trăng, Cố Tu Minh nhìn xung quanh, phát hiện hạt giống chôn trong đất đã nảy mầm, hoa đỗ quyên mùa xuân cũng lặng lẽ nở nụ hoa.

 

Cố Tu Minh ngơ ngẩn một lát, bấm tay tính toán, phát hiện đã qua đầu xuân, mưa cũng sắp đến.

 

Tin rằng khi ông ra ngoài, ngọn núi này sẽ rực rỡ muôn hoa khoe sắc như ngày xuân.

 

Cố Tu Minh tìm một tảng đá bằng phẳng, lặng lẽ chờ đợi.

 

Ông đã ăn đồ ăn ở nhà ăn hơn một tháng.

 

Tạ Cửu Tư vẫn nhớ ông là con người, cần ăn cơm, cho nên mỗi ngày đều lặng lẽ mang đồ ăn đến cho ông, đến giờ thì lại tới đây thu dọn chén đũa.

 

Thậm chí tất cả các món ăn đều là đồ chay, cùng lắm chỉ thêm một ít trứng.

 

Đồ ăn ở nhà ăn viện điều dưỡng Chung Sơn thật sự rất ngon, nhưng Cố Tu Minh cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

 

Lão đạo sĩ vuốt chòm râu dài, chép miệng, cảm thấy đồ ăn do đầu bếp nhà ăn chế biến có lẽ thiếu một loại vui vẻ —— vui vẻ khi bắt nạt một thằng nhóc thúi.

 

Cố Tu Minh nhớ Cố Thời, nghĩ rằng lát nữa khi đứa nhóc này đến, nhất định sẽ vừa mắng ông già thúi phiền phức, vừa dọn một bàn đồ ăn cho ông.

 

Cũng không phải Cố Tu Minh thích bị mắng.

 

Ông chỉ cảm thấy hành vi ngoài miệng thì mắng chửi nhưng hành động lại thành thật của Cố Thời, thực sự khiến ông rất vui vẻ.

 

Cố Tu Minh nghĩ tới đây, khóe môi không khỏi cong lên.

 

Ông ngồi xếp bằng trong đêm giao thừa dưới ánh sáng ngân hà, trông rất tự tin.

 

Trong một tiếng đầu tiên, Cố Tu Minh cử động cần cổ cứng đờ của mình.

 

Trong một tiếng thứ hai, Cố Tu Minh đứng lên bật nhảy hai cái.

 

Trong một tiếng thứ ba, Cố Tu Minh bắt đầu gãi tay.

 

Trong một tiếng thứ tư…

 

Đến tiếng thứ tư, cuối cùng Cố Tu Minh không nhịn được nữa, quay lại trong núi, lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại hết pin, rồi lại lấy mai rùa ra, vung tay một cái.

 

Long Phượng trình tường, xuân tiêu nhất khắc.*

 

*Long Phượng trình tường (龙凤呈祥): là thành ngữ ý chỉ rồng phượng xuất hiện, biểu thị cho điềm lành; Xuân tiêu nhất khắc (春宵一刻): nghĩa là đêm xuân đáng giá ngàn vàng.

 

“…”

 

Cố Tu Minh lặng lẽ cất mai rùa đi, ngẩng đầu nhìn ánh sao đang len lỏi vào cửa.

 

“Hứ, người trẻ tuổi.”

 

Ông lải nhải một câu, tức giận quay lại đài bói toán.

 

……

 

Chung Sơn có trận tuyết lớn suốt 7 ngày.

 

Phải đến khi kỳ nghỉ Tết âm lịch kết thúc, Cố Thời mới lại nhìn thấy mặt trời.

 

Cố Thời đứng đón nắng sớm trong sân, tiến lên vài bước, xoa xoa eo, mơ hồ nhớ lại lời Đế Thính dặn dò cậu phải cẩn thận vào đêm đó.

 

… Mẹ nó.

 

Đúng là cần phải cẩn thận.

 

Khuôn mặt Cố Thời tái mét, ngay khi nhận ra Tạ Cửu Tư trong phòng phát ra tiếng động, cậu quay đầu lại hét to như thấy quỷ: “Em đi ăn cơm, sẵn tiện tìm ông già! Không được đi theo em!”

 

Tiếng động trong phòng lập tức dừng lại.

 

Cố Thời phóng cái “vèo” ra khỏi Viện Tam Giới, tiến đến nhà ăn.

 

Suốt một tuần cậu không được ăn uống tử tế, bây giờ cậu có thể ăn hết cả một con trâu.

 

Yêu quái cũng cần ăn uống bình thường!

 

Mặc dù không ăn cũng có thể sống sót trong một khoảng thời gian nhất định, nhưng cũng chỉ mạnh hơn con người một chút thôi.

 

Tạ Cửu Tư ấy à?

 

Tạ Cửu Tư là quái vật!

 

Nếu không thì làm sao anh có thể tràn đầy năng lượng như vậy trong khi không ăn không uống!

 

Cái này hoàn toàn trái ngược với định luật bảo toàn năng lượng.

 

Cố Thời đến rất sớm, lúc này vừa mới rạng sáng, trong nhà ăn chỉ có dì nấu ăn và một số người có công việc lặt vặt đòi hỏi phải dậy sớm.

 

Cố Thời lấy một chén mì trộn mỡ lợn, tìm một góc khuất tầm mắt, vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Lý Bế Chủy bưng hai cái chén đến đây.

 

Hắn vừa đặt mông ngồi xuống, câu đầu tiên hắn nói là: “Hây! Đây không phải là Cố Thời sao, mấy ngày nay cậu với Tạ Cửu Tư…”

 

Cố Thời giơ nắm tay siết chặt lên: “Ngừng!”

 

Lý Bế Chủy nhìn vẻ mặt u ám của Cố Thời, im lặng nuốt lại lời định nói.

 

Cố Thời lạnh lùng chỉ vào cái chén trước mặt hắn: “Ăn đi.”

 

Lý Bế Chủy ăn hai muỗng cháo để tỏ lòng thành kính, nhưng lại không kìm được cái miệng: “Tạ Cửu Tư anh ta…”

 

“A Thiện.” Cố Thời ngắt lời, nghiêm mặt nói: “Tôi đã cứu nửa cái mạng chó của anh đấy.”

 

Đúng là vậy thật.

 

Nếu không phải Cố Thời và Tạ Cửu Tư này nọ gì kia, có lẽ bây giờ hắn vẫn chưa về đây được.

 

Lý Bế Chủy kéo khóa miệng lại, rụt cổ, lầm bầm hai tiếng, đảo mắt nhìn quanh cậu.

 

Cố Thời bị Lý Bế Chủy nhìn chằm chằm, vẻ mặt vô cảm siết chặt áo len cổ lọ của mình.

 

Cái miệng đang khép chặt của Lý Bế Chủy lập tức mở ra một khe hở: “Cậu kéo cổ áo cũng vô ích thôi, miệng cậu rách rồi, còn sưng nữa.”

 

Cố Thời bóp nát đôi đũa trong tay phát ra tiếng “rắc”.

 

Cậu ngước mắt nhìn Lý Bế Chủy, khóe môi nhếch lên, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, giây tiếp theo bóng người trước mặt lập tức biến mất.

 

Cố Thời lạnh lùng tiếp tục dùng bữa.

 

Nhưng vừa mới ăn được một nửa, Lý Bế Chủy đã “vèo” một cái xuất hiện trở lại.

 

“Trước đây cậu không biết làm cái này!” Lý Bế Chủy bưng chén, mở to mắt.

 

Hắn vừa bị Cố Thời ném ra khỏi Chung Sơn, trên đường trở về thường xuyên bị cây cối cản đường, nếu không phải động tác cực kỳ ôn hòa thì Lý Bế Chủy đã nghĩ rằng đây là thủ đoạn của Tạ Cửu Tư.

 

Chỉ có chủ nhân của Chung Sơn mới có thể điều khiển được sinh linh ở Chung Sơn.

 

Lý Bế Chủy ăn hai miếng, nhìn thoáng qua giữa mày của Cố Thời.

 

Đương nhiên hắn biết Cố Thời có thể làm được như vậy là nhờ vào lợi ích mà pháp ấn mang đến, nhưng trước kia Cố Thời hoàn toàn không biết cách sử dụng sức mạnh của pháp ấn.

 

Lý Bế Chủy thì thầm: “Tạ Cửu Tư dạy cậu hả?”

 

Cố Thời gật đầu: “Không thì còn ai vào đây?”

 

“Anh ta vậy mà lại có thời gian rảnh dạy cậu!” Lý Bế Chủy sốc đến nỗi con ngươi run bần bật, “Anh ta không được hả!”

 

Cố Thời: “?”

 

Cố Thời nhớ lại cảnh tượng khi mình học mấy thứ này, sắc mặt đang âm u bỗng hơi đỏ lên.

 

Cố Thời vội cầm cái màn thầu trong chén Lý Bế Chủy nhét vào miệng hắn.

 

“Ăn đi! Màn thầu lớn như vậy cũng không bịt kín được miệng anh à?!”

 

“Ưm, ưm ưm!”

 

Vẻ mặt Cố Thời dữ tợn, nhét toàn bộ màn thầu vào miệng Lý Bế Chủy.

 

Lý Bế Chủy ngồi xổm ở một bên, điên cuồng đấm ngực để nuốt xuống.

 

Cố Thời đen mặt ăn nhanh hai chén mì, cầm chén rồi nhìn Lý Bế Chủy từ trên cao xuống: “Không biết xấu hổ!”

 

Lý Bế Chủy: “???”

 

Cố Thời quay đầu bỏ đi, đi đến cửa sổ gói một đống bánh ngọt, lại lấy thêm hai ly sữa đậu nành, sau đó xách mấy túi giấy lớn, rút đất bỏ chạy, để lại Lý Bế Chủy bị câu “không biết xấu hổ” đập cho choáng váng, đang suy ngẫm yêu sinh.

 

……

 

Cố Thời xách mấy túi đồ ăn, tìm thấy ngọn núi mà Tạ Cửu Tư đã nói với cậu.

 

Cố Tu Minh đang bế quan ở đây.

 

Núi sâu vắng vẻ, những bông hoa và chồi nụ đã bắt đầu nở rộ.

 

Cố Thời tìm thấy cửa hang, cậu không đi vào, mà là tìm một tảng đá phẳng giữa đám hoa cỏ rồi ngồi đợi.

 

Cậu đã học bói toán của dòng dõi Thương Ngô từ Cố Tu Minh, cậu biết những sự kiện lớn cần dùng đến đài bói toán đều không thể bị quấy rầy.

 

Cố Thời vươn tay ra, nhìn những tia lửa vàng đỏ dần lan rộng trước lòng bàn tay, đặt những tia lửa đó lên túi giấy đựng bánh ngọt.

 

Giữ nhiệt.

 

Nhưng trong các túi giấy đó, chỉ có một cái là dành cho ông già. Cố Thời vừa ăn bánh bao thịt vừa nghĩ thầm, may là sau khi gặp được Tạ Cửu Tư, cậu mới khôi phục thân phận yêu quái.

 

Nếu không, chỉ với sức ăn này, cậu sẽ ăn sạch đồ ăn ở Thương Ngô Quan mất.

 

Đến giữa trưa Cố Tu Minh mới ló mặt ra từ bụng núi, thấy đồ đệ rẻ tiền đã ngồi đợi bên ngoài cả buổi sáng, cũng không để lộ sự đắc ý ra ngoài.

 

Cố Thời cầm túi giấy được giữ nhiệt đưa cho ông: “Cơm trưa đây!”

 

Cố Tu Minh nhận túi giấy, vuốt bộ râu dài: “Con còn biết đến đây à?”

 

Cố Thời chột dạ quay đầu đi.

 

Cố Tu Minh chậm rãi ăn màn thầu, uống sữa đậu nành.

 

Cố Thời liếc ông một cái, hừ hừ hai tiếng.

 

“Hừ cái gì mà hừ?” Cố Tu Minh cũng không ngẩng đầu lên, “Có chuyện gì thì nói thẳng.”

 

“Tạ Cửu Tư nói, Cửu U rất thiếu người.”

 

Cố Tu Minh hơi khựng lại.

 

“Nếu ông bằng lòng, sau khi ngỏm thì có thể ở lại Cửu U, công việc ở Cửu U đôi khi cũng sẽ đến nhân thế, truyền thừa của Thương Ngô Quan bị cắt đứt thì rất đáng tiếc…”

 

Cố Thời nói mãi, không chắc Cố Tu Minh có đồng ý đề nghị này hay không.

 

Ông già này có cái nhìn sâu sắc đến nỗi không giống một con người.

 

Những người trực tiếp đối mặt với số phận thường dễ bị số phận đùa bỡn, rất nhiều người nếu có được năng lực như vậy, không tránh khỏi sẽ lén nhìn trước tương lai của mình, muốn cố gắng thoát khỏi những điều xấu.

 

Nhưng Cố Tu Minh thì không.

 

Có lẽ chuyện khiến ông đau buồn nhất đã xảy ra khi ông còn trẻ, để giờ đây ông sẵn sàng chấp nhận mọi điều xảy đến với mình và xung quanh mình. Dù là tốt hay xấu, đã xảy ra thì tức là đã xảy ra, có tiếc nuối, nhưng sẽ không khiến ông căm hận.

 

Cố Tu Minh đã chấp nhận những chuyện xảy ra trước đây, và những chuyện sắp xảy ra trong tương lai.

 

Ông không sợ cái chết và luân hồi.

 

Mong muốn ông có thể ở lại Cửu U chỉ là lời khẩn cầu đơn phương của Cố Thời mà thôi.

 

Cố Thời bĩu môi, nhận ra mình đã dùng danh nghĩa “truyền thừa của dòng dõi Thương Ngô” để bao bọc cho sự ích kỷ của mình, đường hoàng đeo nó lên cổ Cố Tu Minh, nên vội vàng ngậm miệng lại.

 

Cố Tu Minh quay đầu nhìn cậu.

 

Lão đạo sĩ đã bế quan mấy ngày nay, không thể chăm sóc tóc và bộ râu dài cẩn thận, nhưng trông ông không hề luộm thuộm chút nào.

 

Ông chậm rãi phủi sạch vụn bánh mì trong tay rồi nói: “Muốn ông ở lại à?”

 

Cố Thời cứng người, miễn cưỡng gật đầu.

 

“Cũng… Có chút.”

 

Cố Tu Minh cười một tiếng, mặt mày hồng hào: “Cầu xin ông đi, nhóc thúi!”

 

“…”

 

Cố Thời vẻ mặt vô cảm nhét bánh bao* vào miệng ông: “Hay là ông đi đầu thai sớm chút thì tốt hơn.”

 

*Nguyên văn là “lưu sa bao (流沙包)”, là một loại bánh bao theo phong cách Quảng Đông, thường được tìm thấy ở các nhà hàng ở Quảng Đông và Hồng Kông.

 

Cố Tu Minh ăn bánh bao, cười “Phụt phụt”.

 

Thấy Cố Thời sắp thẹn quá hóa giận vì bị ông cười, ông quay mặt đi chỗ khác, lấy một tờ giấy ghi đầy chữ từ túi áo ra, dán lên trán Cố Thời.

 

Cố Thời đưa tay lấy tờ giấy xuống, lật lại nhìn.

 

Trên đó ghi tên một người, hướng đi trong cuộc sống và đặc điểm khuôn mặt, cũng như hướng đi trong tương lai.

 

Có thể thấy đây chỉ là suy tính, không biết chi tiết cụ thể, đại khái là khi nào sẽ giàu có, khi nào sẽ gặp tai họa, hiện tại đang hoạt động ở đâu.

 

“Ông bói được một số manh mối về thứ cần bói, có không ít con người bình thường tham gia vào, cũng có một số yêu quái.” Cố Tu Minh nói, rồi lại lấy thêm hai xấp giấy, giơ xấp giấy ở bên trái lên, “Những tờ này, cộng thêm tờ trong tay con, đều là người bình thường.”

 

Sau đó ông lại giơ xấp giấy ở bên phải lên, “Còn cái này, là yêu quái.”

 

Cố Thời cầm hai xấp giấy, lật xem.

 

“Mấy cái tên này con chưa từng nghe thấy bao giờ.”

 

Cũng không có cái tên nào nghe nhiều thành quen, nhưng xét theo lý lịch, tất nhiên đều những nhân vật có chút giàu có hoặc quyền lực, nhưng lại không giàu hoặc quyền thế đến mức mọi người đều biết đến.

 

Con người và yêu quái đều vậy.

 

“Hầu hết những người thật sự xuất sắc đều chọn duy trì sự ổn định, sẽ không muốn thiết lập một trật tự mới.” Cố Tu Minh nói, “Những người có cơ hội thăng tiến nhưng không tìm được không gian để thực hiện, có nhiều khả năng sẽ chấp nhận rủi ro trước sự cám dỗ của “thế giới mới”.”

 

Quả thật là như vậy.

 

Cố Thời gật gật đầu.

 

“Nhưng mục tiêu của bọn họ có thật là tạo ra một thế giới mới không?”

 

“Ừm hừ.”

 

“Thật ấn tượng.” Cố Thời cảm thán từ tận đáy lòng, “Dù là tầm nhìn, sự can đảm hay hiệu suất thì cũng đều rất ấn tượng.”

 

“Đúng vậy.” Cố Tu Minh nói một cách vô cảm, “Số nạn nhân cũng rất ấn tượng.”

 

Cố Thời liếc nhìn Cố Tu Minh rồi khẽ hỏi: “Vậy sư tổ của chúng ta là…?”

 

“Không biết, không bói.” Cố Tu Minh lắc đầu, “Có lẽ ban đầu cũng dao động, muốn tham gia vào, nhưng sau đó hối hận; hoặc có thể ngay từ đầu đã bị lừa, nhưng dù là khả năng nào, cả ông ấy và dòng dõi Thương Ngô đều phải trả giá đắt.”

 

Cố Tu Minh không truy cứu vấn đề này nữa.

 

Người cũng đã đi rồi, bây giờ có điều tra sự thật, thì dù kết quả là gì cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

 

“... Ồ.” Cố Thời lẩm bẩm, “Vậy về nhà chưa?”

 

“Ông vẫn muốn xem thử có thể nhìn thấy Bàn Cổ Thần hay không.” Cố Tu Minh phất tay, “Con đem mấy thứ này cho Tạ Cửu Tư trước đi, hai bên cùng nhau cố gắng sẽ nhanh hơn là ông làm một mình.”

 

“Được.” Cố Thời cầm hai xấp giấy, đứng dậy, “Nếu có thể giải quyết chuyện này trước khi hè đến thì tốt biết mấy.”

 

Cố Tu Minh quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”

 

“Thời tiết đẹp hơn, cũng có thể bắt đầu sửa nhà của chúng ta.” Cố Thời nói, “Trước khi ông nhắm mắt, dù thế nào con cũng muốn ông chứng kiến cảnh Thương Ngô Quan trở nên náo nhiệt.”

 

Không phải là phiên bản giới hạn yêu khí ngập trời trong năm mới.

 

—— Mà là kiểu có người đến người đi, nối liền không dứt, ai ai cũng biết rằng có một đạo quán như thế này.

Bình Luận (0)
Comment