Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Trên thực tế, hiện giờ Cố Thời không muốn quay lại tìm Tạ Cửu Tư cho lắm.
Vụ lửa cháy ở nhà cũ quá kh*ng b*, đến mức giờ đây cậu có chút bóng ma tâm lý.
Nhưng số tài liệu trong tay không cho phép cậu tùy hứng.
Cố Thời hỏi Cố Tu Minh: “Chỗ ông còn thiếu gì nữa không?”
Cố Tu Minh mắng cậu: “Bây giờ mới chịu hỏi? Trước đó con đã làm gì?”
Trước đó đã làm gì hả?
Trước đó con chỉ là một con gà con thôi!
Cố Thời tức giận, không tình nguyện lẩm bẩm: “Vậy con đi á nha? Còn gì muốn giải thích không?”
“Có.” Cố Tu Minh nói, chỉ vào xấp giấy trong tay Cố Thời, “Những thứ này con đưa cho đám Tạ Cửu Tư, con không cần phải quan tâm.”
Trước kia thả Cố Thời ra ngoài là vì không có đại yêu xuất thế, quẻ tượng cũng bình thường không có điều cấm kỵ, nhưng bây giờ, Cố Tu Minh không thể ra tay, đối thủ cũng không phải là người mà Cố Thời có thể dễ dàng đánh bại.
Cố Tu Minh nhấn mạnh: “Con đừng dây vào những thứ không cần thiết, đối với yêu quái, con còn quá nhỏ.”
Cố Thời gật đầu: “Chỉ có như vậy?”
Cố Tu Minh cảm thấy có gì đó không đúng nên quan sát Cố Thời: “Không muốn trở về?”
“… Cũng không phải là hoàn toàn không muốn.”
Cố Tu Minh chỉ tay về hướng Thương Ngô Quan: “Cút nhanh.”
Cố Thời vuốt mặt.
Nghĩa đến việc phải trở về, toàn thân lại đau nhức.
Thật là tuyệt.
Tạ Cửu Tư, con rồng này là một vấn đề rất lớn.
Hai người yêu nhau nên là chuyện vui vẻ mới đúng, vì sao lại khiến cậu có suy nghĩ không muốn trở về vậy chứ?
Cố Thời suy tư một lúc lâu, cuối cùng đưa ra kết luận.
Nghĩ kiểu gì thì cũng đều tại kỹ thuật của Tạ Cửu Tư kém cỏi.
Nếu không thì sao?
Cố Thời tự nghĩ, từ nhỏ cậu đã sáng suốt hiểu chuyện.
Cậu đã tiếp xúc với truyền thừa của dòng dõi Thương Ngô, biết rằng không có thứ gì có thể để lại quá nhiều dấu vết sau khi bị thời gian xóa nhòa.
Ngay cả nhóm sinh linh đầu tiên được sinh ra trên thế giới, ký ức của bọn họ cũng sẽ nhạt dần theo thời gian, vì vậy, tuy từ nhỏ cậu không thể xưng là ánh mặt trời sáng suốt, nhưng cũng chưa bao giờ có bất kỳ nỗi lo nào ám ảnh qua đêm.
Tạ Cửu Tư có thể để lại bóng ma tâm lý cho cậu, thật sự là làm khó anh rồi!
Cố Thời cầm theo xấp tài liệu, lén lút trở về sân của Tạ Cửu Tư, không đi lên phòng mà đứng ở dưới lầu gọi to một tiếng “Tạ Cửu Tư”, sau đó xoay người chạy về văn phòng của mình.
Group WeChat Viện Tam Giới nhanh chóng trở nên náo nhiệt lên.
Cố Thời vừa mới cầm điện thoại thì phát hiện, vài luồng hơi thở mạnh mẽ vốn đã biến mất khỏi Chung Sơn, trong nháy mắt bay ngược trở về từ mọi hướng.
Cố Thời lướt qua lịch sử trò chuyện, đúng như dự đoán, đều đang thảo luận về tài liệu mà cậu lấy được từ chỗ ông già.
Cố Thời đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng Tạ Cửu Tư đột nhiên xuất hiện.
Cậu vừa nhấc chân một cái đã xuất hiện ở cách rất xa, vẻ mặt cảnh giác: “Anh tới đây làm gì?”
Tạ Cửu Tư nhìn chằm chằm Cố Thời, lòng bàn tay nóng rát, cổ họng lên xuống hai cái, đang định nói chuyện thì phát hiện Cố Thời một tay bấm tay niệm thần chú, muốn bỏ chạy ngay tại chỗ.
Sếp Tạ giơ tay lên, giữ chặt gà con đang định chạy trốn.
Tay anh chạm vào gáy Cố Thời, nhiệt độ từ lòng bàn tay nóng rực đến mức gần như thiêu đốt Cố Thời.
Toàn thân Cố Thời căng cứng, không thể nào tránh né, ngay cả ngón chân cũng cuộn tròn lại vì nóng.
Gà con không còn cách nào khác, chỉ có thể yếu ớt kéo vạt áo Tạ Cửu Tư, cố gắng kêu gọi tính người của Tạ Cửu Tư bằng giọng nói nhỏ nhẹ: “... Em thật sự không được nữa.”
Tạ Cửu Tư khựng lại, tặc lưỡi, thu đầu ngón tay lại, miễn cưỡng buông Cố Thời ra.
“Anh sẽ rời khỏi Chung Sơn một thời gian.”
Giọng Tạ Cửu Tư khàn khàn, đầu ngón tay chạm vào vảy rồng trước ngực Cố Thời, nhẹ nhàng vẽ hơn mười pháp trận kỳ lạ.
Cố Thời không dám nhúc nhích: “Đây là cái gì?”
“Một số thứ có thể bảo vệ em.” Tạ Cửu Tư nói tiếp, “Mang theo bên người.”
Cố Thời gật đầu, nhìn Tạ Cửu Tư vẽ xong, sau đó xoa đầu cậu.
Cố Thời chạm vào vảy rồng trước ngực.
Tạ Cửu Tư đang định rút tay lại, nhưng suy nghĩ một lát vẫn cảm thấy chưa đủ, đầu ngón tay hiện lên một luồng sáng màu máu, một con rồng đỏ đậm nhỏ xíu xuất hiện, xoay hai vòng quanh Cố Thời, cuối cùng quấn quanh cổ tay cậu.
Cố Thời cúi đầu nhìn cổ tay mình, chạm phải ánh mắt của con rồng nhỏ đang thò đầu ra.
Xúc cảm của con rồng rất ấm áp, ánh mắt dịu dàng kiên định, có chút giống Tạ Cửu Tư.
Cố Thời nhìn con rồng trên cổ tay mình, rồi nhìn Tạ Cửu Tư: “Đây là?”
Tạ Cửu Tư đứng dậy: “Phân thân của anh.”
Lời còn chưa dứt đã cảm thấy đuôi rồng trên cổ tay khẽ chạm vào mặt trong của cổ tay, trượt vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng cọ cọ theo đường chỉ tay.
Cố Thời: “… Phân thân?”
“Ừm.” Biểu cảm của Tạ Cửu Tư không thay đổi, “Là từ ý chí và máu thịt của anh, nó chính là anh.”
Khi anh không có ở bên cạnh, lỡ như xảy ra chuyện gì thì có thể tạm thời chống chọi một chút.
Sẵn tiện…
Tạ Cửu Tư cụp mắt xuống, nhìn con rồng trên cổ tay Cố Thời đang cố gắng luồn vào tay áo cậu, tiến vào nơi sâu hơn.
Cố Thời nắm đuôi con rồng.
Lưng Tạ Cửu Tư cứng đờ, ho khan một tiếng: “Anh đi đây.”
“Ừm.” Cố Thời ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện bóng dáng Tạ Cửu Tư đã biến mất.
Toàn bộ không khí ở Chung Sơn như bị rút ra hết và đông lại trong chốc lát, sau đó khôi phục lại sự chuyển động mà không ai phát hiện.
Chủ nhân của Chung Sơn đã rời đi.
Những thứ vốn dĩ do Tạ Cửu Tư kiểm soát đột nhiên hiện lên trong đầu Cố Thời, cậu quan sát kỹ mọi thứ, toàn bộ Chung Sơn hiện lên rất rõ.
Cậu có thể nhìn thấy cỏ cây bất tận, thấy côn trùng và lá khô bị chôn giấu dưới nền đất, thấy lớp đất cứng rắn bên dưới đất đá, và dòng nước ở rất sâu bên dưới những lớp đất đó.
Cố Thời ngạc nhiên quan sát thế giới hoàn toàn khác biệt này, đến khi cậu ngừng thăm dò bên trong thì kim đồng hồ đã trôi qua hai tiếng.
Một căn phòng nào đó được đánh dấu đặc biệt ở núi bên cạnh bị gõ gõ. Cố Thời chuyển động thần tư, phát hiện người gõ núi chính là Cố Tu Minh.
Cố Tu Minh chậm rãi nói: “Đồ ăn.”
Cố Thời: “…” Ồ.
Cố Thời đi đến nhà ăn lấy hai phần rau và một phần trứng ốp la hành lá, mang thêm cơm đến cho Cố Tu Minh.
Cố Tu Minh cũng không hề ngạc nhiên khi thấy người đưa cơm cho ông là Cố Thời, ông liếc nhìn con rồng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên cổ tay Cố Thời, sau đó cầm chén đũa lên bắt đầu ăn.
Cố Thời mua cho mình một phần khoai tây chiên, vừa ăn vừa ngắm khung cảnh quanh bụng núi Chung Sơn.
Ánh mắt cậu lướt qua những ngọn núi, khi nhìn đến đạo quán nhà mình thì hơi khựng lại.
Cố Thời ngậm khoai tây chiên, quay đầu hỏi Cố Tu Minh: “Ông già, ông nhìn xem người đến đạo quán của chúng ta là ai thế?”
“Hửm?” Cố Tu Minh ngẩng đầu.
Cố Thời liếc nhìn bóng người đã sắp tới gần cổng Thương Ngô Quan.
“Nam, mặc một chiếc áo khoác lông dài màu đen, toàn bộ cơ thể được giấu sau chiếc áo khoác ngoại trừ đôi mắt, trông giống như một con người, nhưng trên người lại có một luồng khí mà con chưa từng thấy.”
Cố Thời nhìn bóng người chậm rãi bước đi trên đường núi một lúc lâu.
Cơ thể hắn bị từng làn sương trắng mỏng bao quanh, rất khó để nhìn thấy khi mà tuyết trên đường mòn núi vẫn chưa tan, nếu không tự quan sát thì Cố Thời cũng không phát hiện ra được.
Người bình thường sẽ không có thứ này.
Nghe vậy, Cố Tu Minh bấm tay tính toán.
Cách bấm đốt ngón tay này không nghiêm trang như bói toán, nhưng cũng có thể nhìn ra sơ sơ cát hung.
Những chuyện có Cố Thời tham dự, rất hiếm khi là điềm báo xấu, lần này cũng không ngoại lệ.
Thay vào đó, vị khách kia dường như đang trông cậy vào quý nhân để giúp mình sống sót qua thảm họa.
Cố Tu Minh buông tay xuống: “Người đến là khách, nhờ việc thị phi.”
Khách.
Thường là những người ra tiền để bọn họ làm việc thì mới gọi là khách.
Còn người đến dâng hương khói được gọi là thiện tín.
Theo lời Cố Tu Minh, vị khách này chính là kiểu người gặp phải những sự việc bất thường đó.
Về cơ bản, Cố Tu Minh và Cố Thời không từ chối khách đến ủy thác.
Bởi vì khi người bình thường gặp phải loại chuyện này, chắc chắn sẽ đến thẳng đạo quán hoặc chùa chiền, có thể đến Thương Ngô Quan, hầu hết đều có một phần duyên.
Đương nhiên, đây là suy nghĩ của Cố Tu Minh.
Còn suy nghĩ của Cố Thời khá đơn giản, dù duyên số ra sao, mấu chốt vẫn là tiền.
Nói đến tiền, Cố Thời hưng phấn lên: “Bây giờ ông không thể tiếp khách được đúng không?”
Cố Tu Minh trừng to mắt, bộ râu dài cũng không giấu được sự ngạc nhiên của ông: “Con đã bao lớn rồi, không có ông thì con không thể làm việc à?”
“Sao mà giống nhau được chứ?” Cố Thời phản bác, “Mỗi lần tiếp khách, ông đều dựa vào tài xem bói của mình để hù người ta như thể ông có thể đọc được suy nghĩ của họ, con không làm được như vậy!”
“Tự nghĩ cách đi!” Cố Tu Minh không hề nể nang, “Sư phụ của con đã bước nửa người xuống mồ rồi, con phải học được cách giả thần giả quỷ đi chứ!”
Cố Thời: “…” Đệt.
Có gì đặc biệt chứ, con lên thì con lên!
Cố Thời đặt miếng khoai tây chiên trên tay xuống, nhìn chằm chằm người nọ đi qua cổng núi, bước chân dừng lại bên ngoài đại môn đóng kín của Thương Ngô Quan.
Hắn đứng trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn biển hiệu Thương Ngô Quan, rồi cúi đầu nhìn tờ giấy nhàu nát.
Cố Thời lén nhìn thoáng qua thì ngạc nhiên.
Tờ giấy kia là danh thiếp mà cậu đã in thành từng đợt rồi tùy tiện gửi đi, trên danh thiếp chỉ có một cái tên và địa chỉ, ngay cả số điện thoại cũng không có.
Cách nửa năm, cậu sẽ in hơn 300 danh thiếp như thế này, mỗi lần đi xe buýt xuống núi, nếu gặp được hành khách không chê cậu, cậu sẽ phát cho người ta một tấm.
Lưới được tung ra rộng rãi, nhưng chưa có ai thật sự nghĩ đến tấm danh thiếp này.
Vị khách này là người đầu tiên.
Cố Thời lập tức ngồi ngay ngắn lại, kéo đuôi con rồng trên cổ tay: “Tạ Cửu Tư, anh nhìn em này.”
Con rồng rút cái đuôi ra khỏi tay Cố Thời, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Cố Thời.
Cố Thời tinh thần phấn chấn.
Làm cái nghề này như bọn họ, điều quan trọng nhất là khả năng giả thần giả quỷ.
Nói chung, con người không nhìn thấy sự tồn tại của yêu quái và các sinh vật phi tự nhiên. Nếu thật sự gặp phải chuyện gì đó, phản ứng đầu tiên chắc chắn là gọi báo cảnh sát và thực hiện hành động theo quy trình pháp luật. Ngay cả khi đến lúc phải dùng đến những cách phi tự nhiên, thì những người lớn lên trong xã hội pháp trị bình thường cũng vẫn nửa tin nửa ngờ đối với những thứ bí ẩn đó.
Cố Tu Minh nói rất đúng, muốn tiếp những vị khách như vậy, đầu tiên phải biết giả thần giả quỷ.
Cố Thời tập trung tinh thần, dùng thần tư bắt lấy một luồng gió một cách lạ lẫm, mở chốt gỗ trên cửa ra.
Vị khách đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động, bỏ cái tay đang định gõ cửa xuống.
Đến khi một cơn gió mạnh bất ngờ thổi dọc theo đường núi, thổi bay những bông tuyết nhỏ trên cành khô, khiến người ta gần như không thể đứng vững.
Cánh cổng núi nặng nề trước mặt bị gió thổi bật mở, kèm theo tiếng kẽo kẹt khó chịu, mở ra một khe hở lớn, ánh sáng từ bên trong cửa tràn ra ngoài.
Sau khi năm mới qua đi, Thương Ngô Quan không còn một bóng người, mặc dù lúc mừng năm mới xong, các yêu quái làm team building đã tổng vệ sinh, nhưng sau năm mới lại có tuyết rơi, không ai dọn dẹp.
Tuyết trắng xóa bên trong đạo quán làm cho mặt trời trông có vẻ sáng ngời hơn.
Vào lúc này, thời gian dường như trôi nhanh hơn vô số lần.
Khi cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, cơn gió thổi mở cánh cửa vẫn không dừng lại, nó đi lên các bậc thang, dưới cái nhìn chăm chú bình lặng của du khách, băng tuyết nhanh chóng tan chảy theo gió, để lộ con đường lát đá và những cây tùng xanh.
Những cây cỏ dại cứng cỏi bị tuyết dày đè cong lại vươn lên lần nữa, nảy mầm xanh non nhỏ xíu ở khắp nơi.
Khi đại môn hoàn toàn mở ra, đạo quán quạnh quẽ vốn bị băng tuyết bao phủ, nay lộ ra quang cảnh mùa xuân không hề thuộc về thời điểm này trong năm.
Vị khách ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu xa nhìn vào câu đối trước cổng đạo quán đổ nát.
Cầu thần cầu Phật không bằng cầu bản thân.
Tin trời tin phận không bằng tin người.
Trên cổng còn có một mảnh giấy rõ ràng đã bị mưa gió làm cho cũ kỹ, bên trên viết “Không nên phong kiến mê tín”.
“…”
Vị khách dời mắt, lại nhìn thoáng qua bên trong đạo quán, ngay cả vệt nước cũng đã biến mất hoàn toàn.
Vị khách: “…”
Thôi được rồi.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Khách kiểu: “Chủ nhà thích thì iêm chiều, không tin thì không tin ”