Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 78

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cố Thời hai mắt sáng rỡ, nhìn về phía Thương Ngô Quan màu xanh lá, hoàn toàn tương phản với khung cảnh màu trắng xung quanh.

 

Cậu nhéo đuôi con rồng: “Tạ Cửu Tư, anh thấy không? Em thật tuyệt vời!”

 

Con rồng bị nhéo đuôi nên hơi cứng người lại, giật cái đuôi ra khỏi tay Cố Thời, nhét vào dưới bụng mình.

 

Cố Thời đang đắm chìm trong sự phấn khích khi lần đầu tiên được giả vờ ngầu, không chú ý đến vẻ mất tự nhiên của Tạ Cửu Tư.

 

Cậu không nhéo được đuôi rồng, đành giơ tay xoa xoa mặt để bình tĩnh lại.

 

Vị khách vẫn còn đang sững sờ ở cửa.

 

Tất nhiên là đang bị chấn động trước khả năng điều khiển gió tuyệt vời của mình đến nỗi mất khả năng suy nghĩ rồi!

 

Cố Thời đắc ý hừ hừ hai tiếng, nhìn bóng người đen như mực, cứng đờ trước Điện Sơn Môn, vô cùng hài lòng về tác phẩm của mình.

 

Quá ngầu!

 

Không hổ là mình.

 

Cố Thời vui vẻ đứng dậy, quay đầu nhìn Cố Tu Minh, kiêu ngạo nói: “Con muốn tự lập môn hộ!”

 

“Ồ.” Cố Tu Minh hờ hững đáp lại, ăn thêm vài miếng là xong, nhét chén đũa vào ngực cậu: “Mau cút mau cút đi!”

 

Hừ.

 

Cố Thời ôm chén, ngẩng đầu ưỡn ngực, trả chén đũa về nhà ăn rồi chạy về Thương Ngô Quan nhanh như chớp.

 

Vị khách đã bước vào cửa, cậu phải nhanh quay về đun nước nóng pha trà, nếu không thì cảnh giả vờ tiếp theo sẽ không thực hiện được nữa!

 

Vậy sẽ không có hiệu quả.

 

Cố Thời vội vã nhào vào bếp.

 

Thương Ngô Quan không có khách du lịch, một năm có 365 ngày thì có ít nhất 350 ngày là chỉ có hai ông cháu Cố Thời lẻ loi một mình, vì vậy cũng không lắp biển báo chỉ đường.

 

Nhưng diện tích của Thương Ngô Quan rất lớn, đường đi đến các điện đều phải lên dốc hoặc lên cầu thang.

 

Thể chất của Cố Thời và Cố Tu Minh khỏe mạnh, quen đi bộ, đi từ Điện Sơn Môn đến Điện Tam Thanh bằng tốc độ bình thường chỉ mất hơn nửa tiếng.

 

Lần đầu tiên đến mà không báo trước, dựa theo quan sát trước đó của Cố Thời, nếu cưỡi ngựa xem hoa một vòng quanh Thương Ngô Quan thì có thể sẽ mất một tiếng rưỡi, còn nếu đi lên sau núi thì sẽ còn lâu hơn nữa.

 

Cố Thời có nhiều thời gian để chuẩn bị.

 

Cậu lấy nước từ giếng rồi đốt lửa, sau đó cúi đầu nhìn áo sơ mi và quần jean của mình.

 

Quần áo hơi mỏng, không hợp với thời tiết lạnh giá.

 

Nhưng vừa hay có thể dùng để giả vờ giả vịt.

 

Dù sao cậu cũng không thấy lạnh.

 

Cố Thời nhìn ngọn lửa trong bếp, chờ nước sôi.

 

Du khách đi qua Điện Sơn Môn, bước lên bậc thang.

 

Hắn có chút ngạc nhiên.

 

Từ câu đối ở cổng lớn có thể thấy, hương khói của đạo quán này không thịnh vượng cho lắm.

 

Gỗ dùng để làm biển hiệu và câu đối không được tốt lắm, nhưng chữ viết lại rất đẹp, chỉ là không được bảo vệ tốt, nên thậm chí có thể nhìn thấy một vài lỗ sâu trên tấm biển.

 

Nhưng bất ngờ là, bên trong rất rộng.

 

Từ đặc điểm về diện tích và cấu trúc, có thể thấy rằng nơi này đã từng rất thịnh vượng, chỉ là bây giờ đã suy tàn, thậm chí đến mức mà rất ít người còn nghe đến.

 

Du khách nhìn đám cỏ dại ven đường đã nảy chồi mới, kéo chặt khóa áo khoác lông vũ.

 

Hắn có chút thấp thỏm, nhưng cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút.

 

Nếu chỉ là làm tan tuyết, hắn sẽ nghĩ đến rất nhiều mánh khóe mà bọn lừa đảo thường dùng để giả thần giả quỷ, nhưng khả năng khiến thực vật nảy mầm trong thời gian ngắn, nhìn kiểu gì cũng không phải là phương pháp khoa học.

 

Hắn đến đây là để tìm kiếm sự giúp đỡ, dĩ nhiên không muốn gặp phải kẻ lừa đảo.

 

Cố Thời đun nước, pha trà.

 

Trà là cậu lấy một túi nhỏ từ chỗ Tạ Cửu Tư. giúp tỉnh táo sáng suốt, có thể giúp con người tạm quên đi nỗi buồn phiền.

 

Rất thích hợp cho những người không may mắn bị vướng vào những thứ bẩn thỉu.

 

Cố Thời bưng trà vào phòng khách, liếc nhìn vị khách vừa chậm rãi đi lên núi vừa quan sát xung quanh, đưa tay nhéo đuôi Tạ Cửu Tư.

 

Con rồng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên cổ tay nhanh chóng rụt cái đuôi lại, né tránh bàn tay lại đang đưa ra của cậu.

 

Cố Thời không để tâm đến chuyện này.

 

Cậu nhìn con rồng đỏ quấn quanh cổ tay mình như một sợi dây thừng đỏ, nhéo không được thì chọt chọt.

 

“Tạ Cửu Tư, anh nghĩ màn sương trắng trên người người kia là gì?”

 

Tạ Cửu Tư ngước mắt lên.

 

Người kia đang từ từ tiến về điện khách, trên người phủ một màn sương mơ hồ gần như không thể phát hiện ra được.

 

Trước đây, Cố Thời từng đánh đuổi không ít yêu quái, sau khi vào viện điều dưỡng, lại nhìn thấy nhiều yêu quái hơn nữa.

 

Có thể nhìn thấy những chỗ bất thường bằng mắt thường như vị khách này, cho dù là yêu quái cũng rất hiếm thấy.

 

Cố Thời chỉ nhìn thấy hiện tượng này ở những yêu quái đã gây ra nhiều tội ác.

 

Nhưng điểm khác biệt là, trên người những yêu quái đó không có tầng màu trắng loãng và trong suốt như vậy, mà là màu máu sẫm đáng ngại.

 

Là cái kiểu mà vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay không làm điều tốt.

 

Dựa theo cách nói của Cố Tu Minh, đó chính là nhân quả, là bọn họ tạo nghiệt, tạo nghiệt quá nhiều dĩ nhiên sẽ biểu hiện ra bên ngoài như vậy.

 

Bình thường quậy mấy trò vặt vãnh sẽ không đến mức ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, cho dù có yêu quái nhỏ chạy đến quấy phá, cũng sẽ không hình thành sương máu như vậy.

 

Và một khi dính vào, vậy chắc chắn sẽ là chuyện liên quan đến mạng sống.

 

Lớp sương trắng mơ hồ trên người vị khách này rất giống với loại nhân quả đó, chỉ là màu sắc thay đổi thôi, hơn nữa nhìn dáng vẻ toàn thân giấu sau chiếc áo khoác lông vũ màu đen, Cố Thời muốn lập tức ném hắn ra khỏi Chung Sơn.

 

Con rồng nhìn thoáng qua bóng người đang chậm rãi đi trong Thương Sơn.

 

“Là một phần cơ duyên.” Giọng Tạ Cửu Tư vang lên, “Đây là cơ duyên mà người ngoài trao cho hắn.”

 

Anh nói xong, nhưng không nhận được câu trả lời từ Cố Thời.

 

Con rồng ngẩng đầu lên.

 

Cố Thời chau mày: “Sao anh lại có thể nói chuyện được?”

 

Đúng là kỳ lạ.

 

Khi cậu biến về nguyên hình, cậu nói chuyện như gà con, vì sao Tạ Cửu Tư lại khác?

 

Tạ Cửu Tư: “…”

 

Tạ Cửu Tư có chút bất đắc dĩ: “Đây là truyền âm.”

 

Khi Cố Thời biến thành gà con, cậu không biết một pháp thuật nào, dù sao truyền thừa đã bị người khác cướp mất, cậu phải bắt đầu lại từ con số 0.

 

“Ồ…” Cố Thời lầu bầu, trở về đề tài cũ, “Cơ duyên mà cũng có thể cho người khác sao?”

 

“Tất nhiên.” Con rồng nhỏ gật đầu, thấy Cố Thời không định sờ đuôi mình nữa thì lại thoải mái nói chuyện, “Ngay cả số mệnh mà anh cũng có thể chia cho em, dĩ nhiên cơ duyên cũng có thể cho đi.”

 

Cũng đúng.

 

Cố Thời gật đầu, tay chạm lên thành ly để thử nhiệt độ.

 

Trời lạnh, nước trà cũng sắp nguội rồi.

 

Cố Thời bưng khay trà vào điện khách, mở cửa lớn ra, đúng lúc đối diện với vị khách đã bước đến bậc thang cuối cùng.

 

“Chờ ngài đã lâu.” Cố Thời mỉm cười với hắn, “Chào ngài, tôi là Cố Thời, là chủ quản hiện giờ của Thương Ngô Quan.”

 

“Chào ngài, Cố…” Vị khách hơi dừng lại, “Cố thiên sư.”

 

Cố Thời: “…”

 

Cố Thời muốn nhịn, mà không nhịn được: “Gọi tôi là Cố Thời là được rồi.”

 

“…” Vị khách hơi xấu hổ nhìn sang chỗ khác, ngay sau đó lại nhìn trở về, “Tôi là Liễu Đào Lý.”

 

Cố Thời hơi sửng sốt.

 

Cái tên này, e là ngũ hành thiếu mộc, thiếu rất nhiều.

 

“Liễu tiên sinh.” Cố Thời lấy lại bình tĩnh, “Vừa uống trà vừa nói chuyện nhé.”

 

Liễu Đào Lý gật đầu, nhìn bộ quần áo mỏng của Cố Thời, rồi cúi đầu nhìn trang bị trên người mình, hơi do dự, kéo khóa kéo trên mũi xuống một chút, một cơn gió lạnh thấu xương lập tức tràn vào từ khe hở.

 

!!

 

Liễu Đào Lý nhanh chóng kéo khóa kéo lại, rùng mình một cái, bước nhanh vào điện khách.

 

Nhờ có phân thân của Tạ Cửu Tư nên trong điện khách rất ấm áp dễ chịu.

 

Liễu Đào Lý kéo khóa kéo xuống, cởi mũ ra.

 

Trông hắn rất trẻ, thân hình gầy gò, mái tóc đen bị chiếc mũ làm rối tung, dưới mắt là một lớp quầng thâm xanh mỏng, có lẽ vì đã không nghỉ ngơi đầy đủ trong một thời gian dài.

 

Cố Thời cũng không ngạc nhiên.

 

Trong quá khứ, mỗi một vị khách đến Thương Ngô Quan xin giúp đỡ đều có vẻ ngoài gần như vậy.

 

Cậu đẩy ly trà lên phía trước: “Uống chút trà làm ấm người nhé.”

 

Liễu Đào Lý hít sâu một hơi, hơi câu nệ cầm lấy ly trà có nhiệt độ hoàn hảo.

 

Trà vừa vào họng, lập tức cảm thấy ấm áp dễ chịu giống như làn gió nhẹ sau khi thời tiết mùa xuân se lạnh kết thúc, giúp xoa dịu trái tim đang bồn chồn lo lắng.

 

Liễu Đào Lý sửng sốt, không nhịn được nhấp thêm một ngụm.

 

Cố Thời đợi đến khi hắn uống hết nửa ly trà mới tìm cơ hội lên tiếng: “Cậu tìm tới đây là vì chuyện gì?”

 

Liễu Đào Lý cầm ly trà, nhìn qua: “Ngài không nhìn ra sao?”

 

Cố Thời: “.”

 

Không thể dùng bói toán của dòng dõi Thương Ngô thật là có lỗi! Cố Thời điều chỉnh tâm trạng: “Nhìn ra được một chút.” Cậu liếc nhìn màn sương trắng như ẩn như hiện trên người Liễu Đào Lý, nghĩ đến cơ duyên được người khác giao cho mà Tạ Cửu Tư đã nói lúc nãy, mở miệng nói, “Có phải gần đây cậu gặp được… người kỳ lạ nào đó không?”

 

Liễu Đào Lý cầm ly trà, gật đầu: “Trên thực tế, là bác cả của tôi trở nên rất kỳ lạ.”

 

Gần đây Liễu Đào Lý luôn ngủ không ngon.

 

Liễu Đào Lý là sinh viên nghệ thuật, vừa mới tốt nghiệp không lâu, gia đình khá giả, trên cha còn có một người anh, cũng chính là bác cả của Liễu Đào Lý.

 

Mấy năm trước, người bác cả này khá thành công, nhưng vì một lần đầu tư thất bại, hơn nữa còn bị đối tác đâm sau lưng, ông đã mất tất cả, không những không còn một xu mà còn mắc nợ ngân hàng mấy trăm vạn, vợ dẫn theo con trai và ly hôn với ông rồi cao chạy xa bay.

 

Cha của Liễu Đào Lý đã trả nợ giúp người anh đang cùng đường, vực ông dậy, đưa ông vào công ty nhà mình làm một lãnh đạo không lớn không nhỏ.

 

Vốn dĩ, bác cả cũng dần bước ra khỏi bóng ma trong quá khứ, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, còn tìm lại thú vui cũ, suốt ngày xách cần câu chạy đi câu cá.

 

Nhưng gần đây, bác cả của hắn đột nhiên như mắc bệnh tâm thần, ngày nào cũng nói mấy chuyện kỳ lạ với cha của Liễu Đào Lý, còn bảo em trai lấy tiền để hỗ trợ cho sự nghiệp thần tiên của mình.

 

“... Cái này vừa nhìn đã biết là âm mưu.” Liễu Đào Lý nói, “Nhưng một tuần trước, bác cả đột nhiên mang về hơn 10 cân vàng thỏi, nói là thần tiên ban tặng, nhà chúng tôi tìm người tới kiểm tra, đều là vàng thật…”

 

Cố Thời: “???”

 

Mặt Cố Thời giật giật.

 

Có chuyện tốt như vậy sao?!

 

“Chúng tôi nhìn số vàng đó mà không biết phải làm gì, sau đó…” Liễu Đào Lý im lặng một lúc, “Sau đó, số vàng đó biến thành một vũng bùn trước mặt chúng tôi, lúc này chúng tôi mới nhận ra có điều không ổn.”

 

Lông mày Cố Thời giật giật.

 

Cái này mình biết! Dù là một con yêu quái nhỏ cũng có thể sử dụng thủ thuật che mắt này!

 

Nói đến đây, Liễu Đào Lý lại uống một hớp trà: “Sau đó tôi tình cờ nhặt được tấm danh thiếp này, lại tình cờ biết được chuyện của cháu gái của đàn chị Dư Tịnh, sau đó lại tình cờ trúng thưởng một chuyến du lịch vòng quanh thành phố B…”

 

Cố Thời sửng sốt, liếc nhìn màn sương tan dần theo lời kể của Liễu Đào Lý, hỏi: “Chuyện bất thường này bắt đầu từ khi nào?”

 

Liễu Đào Lý suy nghĩ: “Khoảng nửa năm trước.”

 

“Lý do thì sao?” Cố Thời hỏi.

 

“...” Liễu Đào Lý im lặng một lát, khó khăn nói, “Là thế này, bác cả của tôi nói ông ấy câu cá ngoài đồng thì câu được thần tiên, còn dẫn người tự nhận là thần tiên kia về ăn một bữa cơm, nhưng chúng tôi thấy đó thực sự chỉ là một người bình thường… Tôi nhớ người nọ tự giới thiệu là Hỏa Thần Trọng Lê.”

 

Bởi vì chưa từng thấy ai khoác lác một cách nghiêm túc như vậy nên có ấn tượng rất sâu sắc.

 

???

 

Trọng Lê?!

 

Cố Thời nhíu chặt mày, nghĩ đến Họa Đấu vẫn còn đang ở trong Viện Tam Giới, thế là nắm chặt đuôi Tạ Cửu Tư.

 

Toàn thân con rồng cứng đờ, Tạ Cửu Tư đang ở rất xa cũng suýt nữa giẫm phải hư không, toàn thân cứng đờ trong chốc lát.

 

Tạ Cửu Tư hít một hơi thật sâu.

 

Xem ra rất cần phải dạy cho con gà con một khóa về sinh lý loài rồng, ít nhất phải để Cố Thời biết, phần đuôi của rồng và rắn là không được nhéo loạn xạ.

 

Con rồng nhanh chóng thu đuôi lại, hơi thở phun ra một tia lửa, làm nóng lòng bàn tay của Cố Thời.

 

Cố Thời không nhìn động tĩnh của Tạ Cửu Tư, cậu chỉ nhìn Liễu Đào Lý, phát hiện làn sương trên người hắn, thứ đại diện cho cơ duyên sắp biến mất.

 

Đây là…

 

Cố Thời suy nghĩ một chút thì nhận ra, cơ duyên của Liễu Đào Lý là ứng với cậu.

 

Tất cả những sự trùng hợp mà Liễu Đào Lý đã đề cập trước đó, có lẽ đều là cơ duyên mang đến.

 

Liễu Đào Lý quan sát biểu cảm của Cố Thời, hỏi dò: “Trông anh không có vẻ gì là ngạc nhiên nhỉ?”

 

“Ừm, vẫn tạm.” Cố Thời vẻ mặt cao thâm khó đoán, “Dù sao mọi người đều biết, đi câu cá sẽ có thể câu được mọi thứ, ngoại trừ cá.”

 

Chỉ là câu được Trọng Lê thôi mà?

 

Chuyện này không thể quan trọng hơn so với câu cá được.

 

°°°°°°°°°

 

Lời editor: Câu được Hỏa Thần thôi mà, nào câu được cá mới đáng ngạc nhiên ️

Bình Luận (0)
Comment