Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 79

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Liễu Đào Lý cảm thấy Cố Thời nói đúng.

 

Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, bác cả của hắn không hề câu được một con cá nào trong suốt hai tháng.

 

“Vậy anh xem…” Hắn do dự hỏi, “Người kia, thật sự là thần tiên sao?”

 

“Tôi không chắc lắm, nhưng 80% là vậy.”

 

Liễu Đào Lý hít sâu một hơi.

 

Vì hành vi kỳ lạ của bác cả, nên nhà bọn họ đã trong trạng thái bất an khoảng một thời gian dài, cộng thêm sự việc liên quan đến thỏi vàng, gần đây họ càng không thể ngủ ngon được.

 

Gia đình họ vốn là những người vô thần, nhưng khi những điều không khoa học hiện ra trước mắt, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin vào chúng.

 

Cái người bị câu lên kia, nếu thật sự là một vị thần tiên thì tốt rồi, chỉ sợ là chọc trúng ma quỷ nào đó.

 

“Ngài có thể xem giúp tôi không?” Liễu Đào Lý vô cùng lo âu, “Thù lao có thể thương lượng.”

 

Cố Thời di chuyển thần tư, liếc nhìn Họa Đấu đang ở trong Viện Tam Giới, “Chúng ta có thể đi hỏi con chó… Quen thuộc với Trọng Lê.”

 

Liễu Đào Lý: “? Cái gì?”

 

Cố Thời giải thích: “Con chó của nhà Hỏa Thần Trọng Lê đang ở gần đây, nó chắc chắn ngửi ra được mùi của Trọng Lê.”

 

Liễu Đào Lý không khỏi cúi đầu hít hít mũi ngửi trên người mình: “... Tôi chỉ gặp hắn có một lần, đã qua nửa năm rồi, hẳn là không còn mùi gì nữa chứ?”

 

“Ừm, nhưng nó không ảnh hưởng gì cả.”

 

Liễu Đào Lý hơi giật mình.

 

“Trên người cậu có cơ duyên, có lẽ là Trọng Lê để lại, mặc dù bây giờ đã biến mất.”

 

Cố Thời nhìn màn sương cơ duyên trên người Liễu Đào Lý đã hoàn toàn biến mất, như thể nó đã hoàn thành nhiệm vụ, tự động biến mất mà không ai phát hiện ra.

 

“Chuỗi sự trùng hợp mà cậu gặp phải trước đó, chính là vì nguyên nhân này, chỉ cần có dấu vết thì không thành vấn đề.”

 

Nếu có vấn đề thì chứng tỏ Họa Đấu không thành tâm.

 

Nhưng Cố Thời cảm thấy sẽ không có vấn đề gì.

 

Haizz, không còn cách nào khác.

 

Cố Thời mình, từ nhỏ đến lớn, số lần chuyện không thành có thể đếm được trên đầu ngón tay.

 

Lại nghĩ đến quẻ cát mà ông già đã bói ra cho mình, Cố Thời càng tự tin hơn.

 

Cậu đứng dậy, Liễu Đào Lý thấy cậu đứng dậy thì cũng vội vàng đứng dậy: “Anh muốn làm gì sao?”

 

“Không phải.” Cố Thời lắc đầu, nói một cách cao thâm, “Cậu đợi ở đây một lát, tôi đi rồi sẽ quay lại ngay.”

 

Nói xong, Cố Thời đưa tay lấy vài quả quýt từ trong hầm ra: “Ăn vài quả quýt rồi uống một ly trà đi.”

 

“?!” Liễu Đào Lý bị chiêu cách không lấy đồ làm cho chấn động.

 

Hắn nhìn quả quýt, lại nhìn bóng dáng Cố Thời đứng dậy, muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn, cuối cùng nuốt xuống những lời muốn lảm nhảm, cầm quả quýt, ngồi xuống, “Cố Thời đạo trưởng, anh đang định đi…?”

 

“Đi bắt chó.”

 

Cố Thời còn chưa dứt lời, bóng dáng đã biến mất.

 

Trong ấn tượng của Cố Thời, trong đám thần thần quái quái được nuôi ở Viện Tam Giới, đứa dễ nuôi nhất chắc chắn là Họa Đấu.

 

Họa Đấu có thể lấy lửa làm thức ăn.

 

Sau một thời gian dài được Đế Lưu Tương nuôi dưỡng, bộ lông của con chó mực to lớn này đã trở nên sáng bóng, mỗi khi rảnh rỗi đều ra ngoài đi dạo kiếm thức ăn, nuốt không ít lửa trên núi cao, cứu vớt sinh linh.

 

Họa Đấu còn biết nấu cơm.

 

Có rất nhiều truyền thuyết phức tạp về Hỏa Thần Trọng Lê, trong đó có một cách nói rằng hắn là sự kết hợp giữa Hỏa Thần và Táo Thần.

 

Theo lời Họa Đấu, Trọng Lê đúng là có năng lực của Táo thần, nên trong lúc vô tình không hay biết, Họa Đấu đã có được kỹ năng nấu nướng vô cùng giỏi.

 

Vào dịp Tết, trong số các quầy hàng do đám thần tiên ma quái dựng lên, quầy hàng của Họa Đấu là được yêu thích nhất.

 

Làm chuyện tốt không để lại tên, biết cách giải quyết vấn đề thức ăn cho bản thân, dù đã rời khỏi chủ nhân, con chó lớn Họa Đấu này vẫn có ý thức tự quản lý siêu mạnh.

 

So với đám thần thú chỉ biết làm cá mặn ở Viện Tam Giới, cảnh giới tư tưởng của Họa Đấu đã cao đến mức khó có thể nói rõ.

 

Tuy nhiên, thực lực của Họa Đấu quả thực có chút yếu.

 

Vào lúc này, trong tình huống tất cả các thần quái có thể dùng chiến lực đều đã nhận danh sách và đang đi tìm người để gây phiền phức, Họa Đấu vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm trông coi nhà cửa ở Viện Tam Giới.

 

Khi Cố Thời tìm được nó, Họa Đấu đã biến thành hình người, đang nhào bột, trên bàn đặt một cái giá ba chân, trên giá có một chiếc camera quay chụp.

 

Nguyên hình của Họa Đấu là một con chó ngao đen to lớn, khi hóa thành hình người thì là một mãnh hán.

 

Lúc này, mãnh hán kia đang mặc một chiếc tạp dề dễ thương in hình Pikachu, đang nhẹ nhàng giã bột phát ra tiếng “ầm ầm”.

 

Cố Thời sững người một lúc.

 

Mãnh hán nấu cơm, đúng là có một hương vị khác.

 

Họa Đấu đang tập trung nhào bột, khẽ nhúc nhích mũi, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc khiến nó giật mình một cái, “xẻng” một tiếng, nó làm vỡ chậu inox trong tay, quay phắt đầu nhìn Cố Thời.

 

“Anh đã gặp Trọng Lê?!”

 

“Không phải tôi.” Cố Thời giải thích ngắn gọn.

 

Nhìn phản ứng của Họa Đấu, có vẻ như cơ duyên trên người Liễu Đào Lý quả thực là do Trọng Lê để lại.

 

Mục đích có lẽ là muốn dẫn bọn họ đến chỗ nào đó thông qua Liễu Đào Lý.

 

Cố Thời suy nghĩ: “Tôi nhớ khi Trọng Lê đi cùng những người đã cướp hỏa tinh của Tất Phương, có nói là đến xem thử đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

 

Họa Đấu vừa rửa tay, vừa gật đầu: “Đúng vậy.”

 

“Vậy bây giờ hắn tìm cách đưa người đến đây để đưa tin, tức là…” Trọng Lê đã làm rõ mọi chuyện, dùng Liễu Đào Lý để lén báo tin?

 

Cố Thời cúi đầu nhìn thoáng qua con rồng trên cổ tay.

 

Tạ Cửu Tư nhìn xuyên qua phân thân, đối diện với Cố Thời.

 

Cố Thời xoa đầu con rồng: “Chẳng lẽ em tìm được căn cứ bí mật của Bàn Cổ Thần sớm hơn anh à?”

 

Nghe vậy, Tạ Cửu Tư đang ở cách xa ngàn dặm cũng dừng lại, ngước mắt nhìn về phía biệt thự trước mắt.

 

Tòa biệt thự này tỏa ra hơi thở hỗn độn nhàn nhạt.

 

Tuy không bằng tên Hỗn Độn bản gốc đang tự bế ở Viện Tam Giới, nhưng dấu vết hơi thở này lại rất bất thường ở một nơi định cư của con người.

 

Tạ Cửu Tư không trực tiếp trả lời lời trêu chọc của Cố Thời, mà hỏi: “Cố Tu Minh đã bói cho em chưa?”

 

Cố Thời gật đầu: “Rồi, là cát.”

 

“Chú ý an toàn.” Tạ Cửu Tư nói xong, phân thân con rồng lại nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Cố Thời chọt chọt đầu rồng, bị đuôi rồng cuốn lấy rồi kéo ra, cậu bĩu môi, buồn chán rụt ngón tay lại.

 

“Cậu có đi cùng tôi không?” Cố Thời ngước mắt nhìn về phía Họa Đấu.

 

Họa Đấu gật đầu, đôi mắt đỏ lên, vô cùng nôn nóng.

 

Cố Thời nhìn vẻ mặt của Họa Đấu, trông như sắp cầm rìu chém người, hù chết người ta.

 

Cố Thời chỉ vào bếp: “Cậu không dọn dẹp một chút, sẵn tiện để tâm trạng bình tĩnh lại sao? Với lại, cậu còn chưa cởi tạp dề.”

 

Mãnh hán Họa Đấu hít một hơi, xụ mặt, bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn trong bếp.

 

Cố Thời nhìn cái giá ba chân trên bàn: “Cậu quay video à?”

 

“Ừm.” Họa Đấu thấp giọng đáp lại, “Tôi thấy đám Thao Thiết live stream kiếm tiền, nên tôi cũng tạo một tài khoản video về ẩm thực, đến khi Trọng Lê trở về sẽ có tiền tiêu.”

 

Cố Thời:… Đệt.

 

Chó nhà người ta thật tuyệt vời!

 

Cố Thời nhìn Họa Đấu nhanh chóng dọn dẹp bếp, cởi tạp dề Pikachu, đi đến bên cạnh Cố Thời.

 

Liễu Đào Lý uống cạn hớp trà cuối cùng trong ly, ánh sáng trước mắt bỗng tối đi, hắn ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của một con chó ngao đen to lớn.

 

Khi đứng, con chó ngao này cao bằng một người bình thường, đôi mắt màu đỏ máu, hơi thở phun ra ngọn lửa nóng rực, khiến nhiệt độ tăng cao đột ngột.

 

Liễu Đào Lý sợ tới mức mềm nhũn.

 

Hắn nhìn hình thể to lớn quá mức của con chó ngao đang gần trong gang tấc, cảm thấy nó chỉ cần mở miệng là có thể cắn đứt đầu hắn.

 

Cố Thời đứng bên cạnh Họa Đấu đã biến về nguyên hình, vỗ nhẹ lên bụng con chó to lớn: “Thế nào?”

 

“Là Trọng Lê.” Họa Đấu truyền âm cho hai người ở đây, ngửi ngửi hơi thở của con người trước mặt, “Người này thuộc hành Mộc, vượng Hỏa, chẳng trách Trọng Lê lại chọn anh ta.”

 

Mộc sinh Hỏa, khi Hỏa Thần muốn làm chuyện gì đó, hắn sẽ tìm kiếm người hoặc vật thuộc hành Mộc, sẽ như cá gặp nước, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn.

 

Cố Thời hơi sửng sốt: “Liễu Đào Lý, cái tên này vậy mà lại không phải là ngũ hành thiếu Mộc sao?”

 

“Không phải.” Liễu Đào Lý lấy lại tinh thần, nói, “Tên của tôi là nhờ một đại sư xem bói đặt cho, ông ấy nói tôi ngũ hành thuộc Mộc, không Thủy, nếu tôi lấy tên có Mộc, cả đời sẽ gặp quý nhân…”

 

Cố Thời: “…”

 

Cố Thời không nhịn được: “Không phải nhà các cậu không tin mê tín sao?”

 

“… Nhà chúng tôi là mê tín có chọn lọc.”

 

Cố Thời nghĩ lại, thấy đúng là như vậy.

 

Về cơ bản, người hiện đại đều là mê tín có chọn lọc, hầu hết đều đến chùa miếu tùy duyên, cúng bái bất cứ vị thần nào mà họ nhìn thấy. Có thể thật sự không tin, nhưng trong tình huống không ảnh hưởng gì đến bản thân thì việc cúng bái cũng không phải là vấn đề lớn gì.

 

“Cũng hợp lý.” Cố Thời nói, hỏi địa chỉ nhà Liễu Đào Lý, mở phần mềm định vị để tìm đường.

 

Liễu Đào Lý thấy Cố Thời móc điện thoại ra để kiểm tra định vị, hơi sửng sốt một chút.

 

—— Điều này có chút khác biệt so với cách làm của các cao nhân trong lòng hắn.

 

Nhưng câu nói tiếp theo của Cố Thời lập tức chuyển hướng sự chú ý của hắn: “Nhưng mà nè, bây giờ nhà các cậu đã có mối liên hệ với Trọng Lê, sau này tốt nhất không nên mê tín tùy tiện thờ phụng người khác.”

 

Ai mà biết được, lỡ một ngày nào đó thờ phụng trúng người từng đánh nhau với Trọng Lê thì sao.

 

Rất không tốt.

 

“Lần này coi như nhà các cậu giúp Trọng Lê, có lẽ vị quý nhân mà đại sư xem bói nhắc đến chính là Trọng Lê, thế thì trong nhà các cậu có thể thờ Táo Thần.” Cố Thời nói xong thì quay đầu nhìn về phía Họa Đấu, “Có thể chứ?”

 

Con chó ngao đen chậm rãi gật đầu: “Có thể, cơm canh an toàn, quanh năm không đói bụng.”

 

“Cũng có nghĩa là có tiền tài dư dả.” Nói xong, Cố Thời lại nghiên cứu lộ trình trên bản đồ rồi đưa tay về phía Liễu Đào Lý, “Đi thôi, đi xem nhà cậu.”

 

Liễu Đào Lý vô thức muốn nắm tay Cố Thời.

 

Cảm nhận được hơi thở kỳ lạ đang tới gần, con rồng ngước mắt lên, thấy Cố Thời và Liễu Đào Lý sắp nắm tay nhau, lập tức vung đuôi rồng lên, tạo ra một cơn gió, nâng Liễu Đào Lý lên lưng Họa Đấu.

 

Cố Thời, Họa Đấu và Liễu Đào Lý đều sửng sốt.

 

Liễu Đào Lý cứng ngắc chạm vào bộ lông màu đen ấm áp của Họa Đấu dưới tay mình.

 

Mềm mại một cách bất ngờ.

 

Cố Thời cúi đầu nhìn thoáng qua con rồng màu đỏ đã nhắm mắt lại trên cổ tay, chọc chọc: “Nhỏ mọn như vậy à?”

 

Con rồng phun ra một tia lửa nhỏ.

 

Đúng là nhỏ mọn vậy đó.

 

“Thế được rồi.” Cố Thời vui vẻ thu ngón tay lại, “Vậy thì làm phiền Họa Đấu một chút nhé.”

 

Họa Đấu cũng không có ý kiến gì, nhất là khi con người ngồi trên lưng nó vẫn còn lưu lại một chút mùi hương của Trọng Lê.

 

Nhà Liễu Đào Lý ở khu vực Trung Nguyên.

 

Từ Chung Sơn đến nhà của Liễu Đào Lý, ngồi máy bay cũng phải mất hơn ba tiếng.

 

Cố Thời ngẩng đầu nhìn người ngồi trên lưng Họa Đấu: “Nhắm mắt lại.”

 

Liễu Đào Lý nhắm mắt lại, cảm nhận ánh sáng dần mờ đi qua mí mắt, bên tai dường như có tiếng gió mưa, một giây trước còn là tuyết mùa đông rơi trên cây tùng, giây tiếp theo lại biến thành hương hoa nồng nàn trong gió ấm, đủ loại mùi hương và tiếng chim hót trong trẻo lướt qua bên tai, cuối cùng ánh sáng cũng trở nên sáng tỏ, trước mũi phảng phất mùi đất sau cơn mưa.

 

“Tới rồi.” Cố Thời kiểm tra vị trí định vị, bấm tắt điện thoại, nhìn tòa chung cư trước mặt rồi dừng lại.

 

Ngay khi nhìn vào tòa chung cư, cậu bất giác cảm thấy có chút quen thuộc.

 

Thật kỳ lạ.

 

Cố Thời mờ mịt.

 

Trước kia mình từng đến đây rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment