Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 80

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cố Thời tự thấy trí nhớ của mình khá tốt.

 

Đến giờ cậu vẫn còn nhớ hình dáng, chủng loại và những điều xấu đã làm của từng yêu quái mà cậu đã đánh bại,

 

Nhưng cậu lục lại trí nhớ, cũng không nhớ nổi mình đã đến đây khi nào.

 

Liễu Đào Lý ngồi trên lưng Họa Đấu, vẻ mặt đờ đẫn nhìn tòa nhà quen thuộc trước mặt.

 

Tuy rằng từ sau khi hắn đến Thương Ngô Quan, tất cả mọi thứ đều như đang thách thức tam quan của hắn, nhưng trải nghiệm kiểu vừa nhắm mắt lại đã từ đạo quán lụi bại kia trở về nhà mình, vẫn là điều gì đó khiến tư duy của hắn đông cứng lại.

 

Cố Thời quay đầu lại hỏi Liễu Đào Lý đang muốn trượt xuống khỏi lưng Họa Đấu: “Đây là nhà các cậu đúng không?”

 

“Ừm.” Liễu Đào Lý hít sâu.

 

Hắn giơ tay chỉ vào tầng cao nhất, “Nhà của chúng tôi ở tầng 33.”

 

Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ cảm thấy những thứ khác biệt với cuộc sống hàng ngày rất mới mẻ và k*ch th*ch.

 

Nhưng sau khi chứng kiến sự bất thường của bác cả trong nửa năm qua, Liễu Đào Lý chỉ muốn những điều bất thường này tránh xa gia đình họ càng sớm càng tốt.

 

Liễu Đào Lý cẩn thận trượt xuống khỏi lưng Họa Đấu, giới thiệu sơ qua về tòa chung cư trước mặt.

 

Toàn bộ tòa chung cư này đều thuộc về gia đình của Liễu Đào Lý, vừa dùng cho mục đích thương mại vừa dùng để ở, tầng 33 là tầng cao nhất, toàn bộ tầng này đều được thông với nhau để làm nơi ở cho gia đình Liễu Đào Lý, một phần ở tầng dưới là công ty của cha mẹ Liễu Đào Lý, một phần khác thì cho thuê.

 

Liễu Đào Lý luôn nhớ đến chuyện của bác cả, nói thêm: “Từ hai năm trước, bác cả đã gặp khó khăn, ban đầu bác ấy sống cùng chúng tôi, nhưng năm ngoái, khi có tiền thì đã dọn ra ngoài.”

 

Cố Thời gật đầu, nhìn quanh không thấy biển báo đã hoàn thành nên hỏi: “Tòa nhà này được xây dựng khi nào?”

 

Liễu Đào Lý nhớ lại: “Được xây xong lúc tôi tốt nghiệp tiểu học.”

 

Cố Thời tính toán thời gian, lại nhìn tòa nhà, càng nhìn xung quanh thì càng thêm khó hiểu.

 

Cậu chắc chắn rằng mình chưa đến đây bao giờ, dù là cánh cổng hay những khu vực xung quanh cũng đều không có ấn tượng gì.

 

Nhưng ngay khi cậu đến gần tòa nhà, nó như tỏa ra một hơi thở quen thuộc.

 

Cố Thời nhịn không được gãi gãi con rồng treo trên cổ tay: “Tạ Cửu Tư, anh có thấy tòa nhà này có vấn đề gì không?”

 

Nghe vậy, con rồng màu đỏ thò đầu ra khỏi ống tay áo, lắc đầu.

 

Tòa nhà này thật sự rất bình thường.

 

Cố Thời lại quay đầu nhìn Họa Đấu.

 

Là một chú chó, khứu giác của Họa Đấu chắc sẽ nhạy bén hơn chút nhỉ?

 

Nhưng thật đáng tiếc, nó không cảm thấy chút quen thuộc nào ở nơi này.

 

Sau khi cơ duyên quấn quanh trên người Liễu Đào Lý biết mất, một chút hơi thở cuối cùng thuộc về Trọng Lê cũng đã không còn.

 

Chú chó ngao đen kích động cào đất, hơi thở của nó phả ra vài tia lửa.

 

Cố Thời đưa tay xoa đầu Họa Đấu an ủi: “Không sao, không sao, chúng ta lên đó xem thử.”

 

Họa Đấu nhìn những tia lửa rơi xuống đất,  giơ chân lên giẫm chúng, biến trở lại thành một chú chó ngao có kích thước bình thường, xóa bỏ thủ thuật che mắt bao phủ trên người của hai người một chó.

 

Từ xa, có người đi ngang qua, người đó nhìn bầu trời u ám với từng cơn gió lạnh, rồi lại nhìn thanh niên chỉ mặc áo sơ mi và quần jean đứng ở cửa chung cư, không khỏi quấn chặt chiếc áo khoác lông trên người.

 

Âm 10 độ mà mặc áo sơ mi, nếu không phải bị thiểu năng thì chính là bị thiểu năng.

 

Người qua đường vội vã bỏ đi.

 

Từ dưới lầu lên tầng cao nhất của gia đình Liễu Đào Lý có một thang máy riêng, hai người một chó đi vào thang máy, Cố Thời nghiêm mặt, gãi tay nghĩ xem nếu giải quyết được vấn đề này, nhà Liễu Đào Lý có thể trả giá bao nhiêu cho cậu.

 

Trước đây, về cơ bản, các giao tiếp bên ngoài đều do Cố Tu Minh xử lý, chưa nói đến giá cả, đôi khi ngay cả Cố Thời cũng không thể gặp mặt khách.

 

Cố Thời cảm thấy, trước kia ông già có lẽ ra giá không cao, nếu không thì điều kiện sống của bọn họ cũng không đến mức nghèo túng như vậy. Hơn nữa đối với Cố Tu Minh, lợi dụng truyền thừa của dòng dõi Thương Ngô để kiếm nhiều tiền, cũng là có ý sỉ nhục đối với truyền thừa.

 

Nhưng cậu không phải là Cố Tu Minh.

 

Cố Thời nhìn con số liên tục thay đổi trong thang máy, nghĩ đến khoảng thiếu hụt kinh phí khổng lồ để tu sửa Thương Ngô Quan, lại nhéo ngón tay.

 

Chính phủ địa phương đã chi cho họ hơn 200 vạn, nhưng số tiền này không đủ để tu sửa Thương Ngô Quan có diện tích lớn, chưa kể số tiền đó thực tế còn được dùng cho một số biện pháp bảo vệ di vật văn hóa.

 

Cố Thời nghĩ đến khoảng sân hoang vắng đổ nát lâu năm của Thương Ngô Quan, mím môi.

 

Liễu Đào Lý cẩn thận quan sát Cố Thời thông qua tấm gương trong thang máy.

 

Xuất phát từ sự khiếp sợ vi diệu, nên hắn chưa quan sát kỹ càng vị… Đạo trưởng trẻ tuổi này.

 

Tiểu Cố đạo trưởng này khác với quan niệm phổ biến về đạo sĩ mặc đạo bào trong ấn tượng. Không chỉ quần áo, mà còn có lời nói và tác phong làm việc.

 

Mà hiển nhiên, Thương Ngô Quan cũng hoàn toàn không giống với những đạo quán trong các địa điểm du lịch mà hắn đã đến trước đây.

 

Mặc dù sạch sẽ, có thể nhìn ra là đã có người dọn dẹp rất chu đáo, nhưng dù có sạch sẽ thế nào vẫn không thể tránh khỏi cảm giác đổ nát và hoang vắng.

 

Trông như một ông già đang từ từ già đi với mái tóc bạc trắng, thậm chí trên mái ngói lưu ly cũng mọc rêu.

 

… Hơn nữa vật chất sinh hoạt có vẻ hơi eo hẹp.

 

Liễu Đào Lý hơi do dự khi đưa ra phán đoán này.

 

Hắn học vẽ tranh, nên theo bản năng sẽ muốn quan sát mọi thứ xung quanh mình cẩn thận hơn.

 

Ví dụ như lúc này hắn mới nhận ra rõ ràng, quần áo của Tiểu Cố đạo trưởng bên cạnh hắn, tuy được giặt rất sạch sẽ, nhưng nó đã rất cũ; còn nước trà lúc nãy, có lẽ lá trà là loại mà hắn không thể nào chạm đến được, nhưng chất lượng của bộ ấm trà lại rất bình thường.

 

Chẳng qua là thái độ của Tiểu Cố đạo trưởng rất thản nhiên đối với mọi chuyện, không hề cố ý che giấu điều gì.

 

Cố Thời nhạy bén phát hiện Liễu Đào Lý đang lén lút quan sát mình.

 

Cậu ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt chưa kịp tránh của đối phương.

 

Cố Thời: “Có thắc mắc gì sao?”

 

Liễu Đào Lý muốn nói lại thôi, cuối cùng mím môi, cẩn thận dò hỏi: “Tôi thấy đạo quán nhà anh hình như khá lâu đời rồi.”

 

“Ừm.” Cố Thời gật đầu, “Đúng là rất lâu đời, bởi vì không có tiền cũng không có người nào, nên mới rách nát như vậy, bây giờ đang nghĩ cách gây quỹ để sửa chữa.”

 

“Cần rất nhiều tiền đúng không?”

 

“Đúng vậy.” Cố Thời cảm thấy việc này không có gì để giấu diếm cả, dứt khoát nói thẳng, “Không chỉ thiếu tiền mà thời gian còn rất gấp, bởi vì ông già nhà tôi không còn nhiều thời gian nữa.”

 

Một năm đã trôi qua, cách đại nạn của Cố Tu Minh còn 3 năm rưỡi nữa.

 

Sau khi mất đi sẽ thế nào thì rất khó nói, nhưng mất đi trong sự hối tiếc thì không bao giờ là trọn vẹn cả.

 

Liễu Đào Lý không ngờ lại nghe được tin tức như vậy, hắn muốn hỏi Cố Thời cần thù lao bao nhiêu, nhưng thấy cậu không có ý định nhắc đến, đành im lặng nghẹn trở về.

 

Hắn vẫn còn là một sinh viên chưa bước vào xã hội, còn hơi ngại ngùng khi nói về những vấn đề như tiền bạc.

 

Ở bên cạnh, Họa Đấu nhìn thang máy chuyển thành số 33, thất vọng nức nở một tiếng, cúi đầu xuống.

 

Niềm hy vọng của nó đã tan thành mây khói, trong tòa nhà này không có mùi hương quen thuộc nào, ngược lại là mùi hôi thối của bùn đất đang thối rữa.

 

Ngay khi cửa thang máy mở ra, Cố Thời cũng ngửi thấy mùi đó.

 

Mùi rất nhẹ, gần như là biến mất.

 

Liễu Đào Lý đi vào huyền quan*, cầm một đôi dép lê cho khách, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một người một chó đi ra khỏi thang máy, đồng thời hít hít ngửi ngửi.

 

*Huyền quan trong phong thủy là không gian sảnh hoặc tiền sảnh nằm phía trong nhà, thường là nơi đầu tiên bước vào khi vào nhà. Nó được coi là một vùng không gian ngăn cách giữa cửa chính và phòng khách. Vai trò là giúp ngăn chặn sát khí từ bên ngoài xâm nhập vào nhà và giữ sinh khí, tài khí bên trong không bị thoát ra ngoài.

 

Tùy Liễu Đào Lý không ngửi thấy mùi hương thoang thoảng kia, nhưng khi thấy hành động của hai người họ thì hắn vẫn nhận ra điều gì đó.

 

Hắn hơi xấu hổ: “Đó là mùi của rương vàng thỏi biến thành bùn đất, chúng tôi không hiểu mấy thứ này nên không dám tùy tiện xử lý, nhưng nó thật sự quá khó ngửi, vì vậy mấy hôm trước vẫn cắn răng vứt đi.”

 

Nói xong, hắn dừng lại một chút, thấp thỏm hỏi: “Sẽ không sao chứ?”

 

Cố Thời đứng ở huyền quan nhìn phòng khách rộng lớn có phần trống trải một vòng, không phát hiện ra có gì không ổn.

 

“Không sao, chỉ là thủ thuật che mắt bình thường thôi, nhà cậu không có thứ gì dơ bẩn hết.”

 

Liễu Đào Lý thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn.”

 

Hắn đặt dép dành cho khách xuống, dẫn Cố Thời và Họa Đấu vào phòng khách, mời hai người ngồi xuống.

 

Liễu Đào Lý rót trà cho Cố Thời, lại nhìn về phía Họa Đấu: “Muốn uống chút gì không?”

 

Họa Đấu lắc đầu, tỏ vẻ không cần.

 

Liễu Đào Lý cảm thấy không ổn lắm, cuối cùng vẫn rót ly sữa bò cho Họa Đấu, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, làm phiền chờ tôi một chút, tôi đi gọi cha mẹ.”

 

“Được.”

 

Cố Thời nhìn Liễu Đào Lý đi dép lê rời khỏi phòng khách, vươn tay lấy ly trà.

 

Cậu không sợ nóng, uống một hớp trà, nhìn quanh ngôi nhà trông hơi lớn này.

 

Căn nhà này rất sạch sẽ, hoặc là nói, căn nhà này không chỉ không có đồ dơ bẩn gì, còn tản ra cảm giác may mắn cát tường. Không cần phải tính toán đặc biệt gì, gần như là có thể thấy bằng mắt thường.

 

Trong ngày thường, gia đình này có lẽ làm rất nhiều việc thiện, xử lý các mối quan hệ gia đình và quan hệ giữa người với người rất tốt, vừa bước vào cửa là có thể thấy gia đình này khá hiền lành.

 

Cố Thời cúi đầu nhìn Họa Đấu, phát hiện chú chó ngao luôn có chút nôn nóng cũng đã bình tĩnh lại một chút.

 

Trọng Lê có thể tìm được một gia đình như vậy và trao cơ duyên, chứng tỏ hắn khá thoải mái, bây giờ không có tin tức gì cũng coi như là chuyện tốt.

 

Con rồng màu đỏ trốn trong tay áo của Cố Thời lặng lẽ thò đầu ra, đôi mắt rắn quét qua nơi này, phát hiện ngoại trừ vài con người bình thường thì không có gì đáng chú ý, thế là lại trốn trở về.

 

Liễu Đào Lý nhanh chóng đi gọi mẹ.

 

Gần đây, gia đình Liễu Đào Lý như chim sợ cành cong, không nghỉ ngơi tử tế, tuy có thể thấy mẹ Liễu đã sửa soạn lại vẻ ngoài, nhưng vẻ mệt mỏi trên mặt lại lộ ra rất rõ ràng.

 

Liễu Đào Lý rót cho mẹ mình một ly nước ấm: “Con đã gọi điện cho cha, cha đang gấp rút trở về.”

 

Giống với mẹ Liễu, cha Liễu đi làm mà như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thật sự rất bấn an, ngay khi nhận cuộc gọi từ con trai, ông lập tức gác lại mọi công việc.

 

Ông vừa lo lắng con trai có bị lừa hay không, vừa chờ mong con trai thật sự dẫn được một nhân vật phi thường nào đó về.

 

Giống với tâm trạng của ông, mẹ Liễu cũng hơi thấp thỏm.

 

Mặc dù bà đã làm việc trong xã hội mười mấy năm, nhưng trong lĩnh vực hoàn toàn xa lạ này, thực sự rất khiến người ta thấy lo lắng —— cũng như có phần sợ hãi.

 

Sau khi chứng kiến anh trai trở nên lập dị, một rương vàng trong nháy mắt biến thành bùn đất, thế giới quan của gia đình đã chịu cú sốc mãnh liệt. Liễu Đào Lý từ thành phố B trở về nhà chỉ trong chớp mắt, càng phá vỡ các giá trị quan chủ nghĩa duy vật.

 

“Đây là Cố Thời, là vị đạo trưởng, con…” Liễu Đào Lý cân nhắc từng chữ một, “Tình cờ tìm thấy anh ấy.”

 

Sau đó, khi hắn định giới thiệu mẹ mình với Cố Thời, nhưng mẹ Liễu đã đưa tay về phía Cố Thời trước.

 

Cố Thời đặt ly nước trên tay xuống, bắt tay với bà.

 

Cậu lịch sự nhìn người phụ nữ này, sau đó phát hiện trên người bà cũng không có dáng vẻ và hơi thở mà cậu quen thuộc.

 

Thật kỳ lạ.

 

Cố Thời nghĩ mãi không ra.

 

Cậu chưa từng gặp Liễu Đào Lý, cũng chưa từng đến nơi này, cảm giác quen thuộc mơ hồ khi lần đầu nhìn thấy nơi này là từ đâu mà có?

 

“Vị… Cố đạo trưởng này.” Mẹ Liễu bắt đầu thấp thỏm, không biết nên nói như thế nào.

 

Cố Thời tạm thời gạt bỏ sự khó hiểu của mình: “Dì có thể yên tâm, hiện giờ cháu không thấy trong nhà này có vấn đề gì, chuyện rương vàng lúc trước, có lẽ chỉ là thủ thuật che mắt bình thường mà thôi.”

 

Nói xong, Cố Thời lại đưa tay lấy ly nước, tùy ý biến nó thành một hạt đậu vàng.

 

“Là pháp thuật bình thường giống như vậy, chỉ là trò lừa bịp mà thôi, không có ảnh hưởng nào khác.”

 

Mẹ Liễu trơ mắt nhìn ly nước biến thành vàng rồi trở về thành ly nước, hơi thở dừng lại trong chốc lát, sau khi bình tĩnh lại, tinh thần căng thẳng cũng thoáng chốc thả lỏng.

 

“Thật tốt quá… Thật tốt quá!” Bà hồi phục tinh thần, nhìn ly nước ấm đã nguội trong tay Cố Thời, quay đầu nhìn con trai với vẻ trách móc, “Xin lỗi Cố đạo trưởng, đứa nhỏ không hiểu chuyện, tôi đi pha cho ngài một ấm trà.”

 

“Không cần không cần.” Cố Thời cản bà lại, “Có thể cho cháu thông tin liên lạc của bác cả của Liễu Đào Lý không?”

 

“Cái này…” Mẹ Liễu nhắm mắt lại, thở dài, “Thật ra đã một tuần rồi chúng tôi không liên lạc được với anh ấy.”

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Sao mình nghi quá, có khi hồi chưa dục hỏa trùng sinh, hoặc lúc làm quả trứng thì Cố Thời đã núp ở đây

Bình Luận (0)
Comment