Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 81

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Lần gặp mặt cuối cùng giữa cha mẹ Liễu và bác cả nhà họ Liễu là vào một tuần trước.

 

Cho dù đã xảy ra chuyện vừa nhìn liền biết không phải là chuyện mà người bình thường có thể giải quyết được, nhưng cha Liễu vẫn không từ bỏ ý định khuyên nhủ anh trai.

 

Ông vẫn luôn muốn kéo anh trai ra ngoài một chút, ngắm nhìn khắp nơi, miễn cho người anh trai này cứ đắm chìm mãi trong miếng bánh lớn là “đi theo thần tiên, sáng tạo thế giới mới”.

 

Thật ra không phải vì ông cảm thấy chuyện này không đáng quan tâm, dù gì người làm ăn cũng có chút tinh thần mạo hiểm, chỉ là độ nguy hiểm của chuyện này thật sự quá lớn.

 

Bảo hổ lột da thì còn có một con đường sống, nhưng hợp tác với thần tiên trong truyền thuyết thần thoại thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.

 

Suy cho cùng, thần tiên sẽ không tuân theo luật pháp của con người, “thế giới mới” chưa chắc đã có quy tắc bình thường, cho dù có thì phía trên vẫn còn có thần tiên, làm sao có chỗ cho con người chen miệng vào.

 

Trông chờ vào lòng tốt của người khác mới có chút không gian để thở là hình thức kinh doanh thua lỗ.

 

Cha Liễu thấy nguyên lý này rất dễ hiểu, nhưng bác cả Liễu gia lại cứ chui đầu vào bế tắc, khuyên thế nào cũng không được.

 

Cho đến một tuần trước, bác cả Liễu gia mất liên lạc với bọn họ.

 

“Chúng tôi không liên lạc được với anh ấy, cũng có đến nhà anh ấy tìm rồi nhưng không thấy anh ấy đâu.” Cha Liễu vội vã trở về, vẻ mặt nản lòng, “Trong nhà không mất thứ gì cả, anh ấy không hề mang theo bất cứ thứ gì.”

 

“Chú đã kiểm tra hệ thống giám sát chưa?”

 

“Đã kiểm tra rồi, nhưng anh ấy không hề ra ngoài, chú cũng không biết có phải do phương pháp… không khoa học nào đó hay không…”

 

Trước đó, cha mẹ của Liễu Đào Lý đã gọi điện báo cảnh sát, nhưng họ cũng hiểu, gặp phải chuyện như vậy, người bình thường không thể nào cho ra kết quả được.

 

Dĩ nhiên Cố Thời cũng hiểu, trước kia khi cậu truy đuổi yêu quái quấy phá, con người bình thường không thể tìm ra tung tích của chúng nó, mà đám yêu quái đó, khi biết mình đã bị phát hiện, chúng thường sẽ nhanh chóng chạy trốn vào núi rừng sâu thẳm.

 

Nếu không phải do Cố Thời cũng không phải là con người, hơn nữa còn may mắn, có thể làm việc hoàn toàn dựa vào trực giác, thì với một thân sức trâu không có miếng pháp thuật nào như trước kia, tám phần là không bắt được.

 

Nhưng lúc này, mọi việc sẽ dễ dàng hơn trước kia nhiều.

 

Cố Thời vỗ đầu chó của Họa Đấu, hỏi cha Liễu: “Có thể dẫn cháu đến nhà bác ấy xem được không?”

 

Cha Liễu nhanh chóng đứng dậy, liên tục gật đầu.

 

Nhà của bác cả Liễu gia ở ngoại ô thành phố, cửa có khóa mật mã, cha Liễu nhập mật mã rồi đẩy cửa ra.

 

Ngôi nhà vẫn còn rất mới, thậm chí trong không khí còn thoang thoảng mùi sơn gỗ. Có lẽ vì mấy ngày nay không mở cửa sổ thông gió, không khí lạnh lẽo trong nhà có chút ẩm ướt ngột ngạt, khiến người ta vô thức không muốn ở trong nhà lâu.

 

Không giống như gia đình kia, vừa vào cửa đã có chút muốn lùi bước, Cố Thời và Họa Đấu vừa bước vào nhà đã cảm nhận được hơi thở khác thường bên trong, ngay cả con rồng vẫn luôn trốn trong tay áo Cố Thời nhắm mắt nghỉ ngơi cũng thò đầu ra ngoài.

 

Họa Đấu cảnh giác dựng tai lên, ngửi ngửi không khí ẩm ướt rồi quay đầu lại liếc nhìn Cố Thời.

 

Cố Thời: “…”

 

Cố Thời cúi đầu đối diện với Họa Đấu một lúc, sau đó chỉ chỉ vào mình: “Có phải… hơi giống mùi của tôi đúng không?”

 

Con chó ngao đen gật đầu.

 

Không thể nói là hơi giống, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.

 

Cố Thời khẽ hít một tiếng.

 

Cậu hoàn toàn chắc chắn mình chưa từng đến đây, nhưng khắp căn nhà đều tràn ngập hơi thở của cậu —— hơn nữa hơi thở còn mạnh hơn bản thân cậu bây giờ rất nhiều.

 

Hầu hết dã thú đều có bản năng đánh dấu lãnh thổ bằng mùi hương, phần lớn các linh hồn yêu quái cũng có tập tính tương tự.

 

Còn đối với những quái vật mạnh mẽ, chỉ cần ở lại một nơi trong thời gian ngắn thôi cũng có thể khiến yêu quái nhỏ sinh hoạt trong phạm vi lãnh thổ đó trở nên căng thẳng, thậm chí là bỏ chạy thục mạng.

 

Giống như hơi thở hiện tại còn sót lại trong căn nhà này, thuộc về Cố Thời —— nói chính xác hơn, có lẽ là hơi thở thuộc về Phượng Hoàng. Bởi vì quá mạnh mẽ bá đạo nên khiến cho ba tên phi nhân loại ở đây lập tức cảnh giác, sau đó mới phát hiện hơi thở này giống hệt Cố Thời.

 

Cố Thời nhìn quanh, thấy trong nhà không có gì bất thường: “Thế này cũng không phải là chuyện tốt lành gì…”

 

Cha Liễu đi phía sau Cố Thời, nghe cậu nói như vậy thì càng thêm lo lắng: “Chuyện gì mà lại không tốt vậy?”

 

Cố Thời hơi do dự, cuối cùng vẫn đáp: “Không tốt vì có thể là đã chết một lần, hoặc thậm chí nhiều lần.”

 

Cha Liễu cau mày, tay nắm thành quyền, mím chặt môi, im lặng một lát, cuối cùng thở dài, yếu ớt cúi đầu.

 

Cố Thời nhìn ông, không biết nên an ủi thế nào.

 

Cậu chưa bao giờ an ủi người khác —— Nếu là trước đây, người làm công việc an ủi này là Cố Tu Minh, cậu chỉ là một tay đấm vô tình mà thôi, dù có cào nát đầu cũng nghĩ không ra phải an ủi thế nào.

 

Cố Thời rối rắm hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, không nhìn cha Liễu nữa mà tập trung vào vấn đề trước mắt.

 

Bàn Cổ Thần muốn tạo ra một thế giới mới.

 

Bàn Cổ Thần lấy đi giới tử của Thao Thiết, nuôi hỗn độn ở trong đó, một lần nữa khai thiên lập địa.

 

Rồi sau đó, hắn lấy đi hàm hỏa của Tạ Cửu Tư, có lẽ là muốn dùng nó để thay thế cho mặt trời.

 

Hỏa tinh của Tất Phương bị đánh cắp, có lẽ là do thiếu ngọn lửa nguồn nhiệt. Nhưng sau đó, Trọng Lê đi theo hắn, vì vậy hỏa tinh ban đầu của Tất Phương bị ghét bỏ vứt trở về.

 

Theo hướng suy nghĩ này, kết quả tính toán của Tạ Cửu Tư và đám đồ cổ trong Viện Tam Giới, rằng việc trứng phượng hoàng tượng trưng cho niết bàn luân hồi bị lấy đi, có lẽ là để bù đắp vào luân hồi bị khuyết thiếu.

 

Nếu suy đoán này là đúng, thì mùi Phượng Hoàng nồng nặc trong nhà của một người bình thường thế này, rất có thể là người đó đã sử dụng sức mạnh của Phượng Hoàng.

 

Cũng chính là luân hồi.

 

Luân hồi đòi hỏi phải quên đi kiếp trước, linh hồn của sinh linh bình thường vô cùng yếu ớt, không thể chịu được sự hao mòn của nhiều lần tử vong.

 

Nếu không quên thì không được.

 

Mà hiển nhiên, bác cả Liễu gia không quên bất cứ điều gì khi luân hồi —— thậm chí còn không có quá trình đầu thai và trưởng thành.

 

Vấn đề này hơi lớn, vượt quá khả năng xử lý của Cố Thời.

 

Cố Thời nhẹ nhàng gãi đầu con rồng đang thò ra khỏi tay áo, vốn muốn hỏi Tạ Cửu Tư xem nên làm thế nào, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Họa Đấu đã đi vào phòng khách, cúi đầu ngửi ngửi như phát hiện ra điều gì đó.

 

Cố Thời thu tay lại, nhấc chân đi theo.

 

“Phát hiện ra gì à?”

 

Họa Đấu gầm nhẹ một tiếng, chạy vòng quanh tấm chiếu tatami trong phòng khách.

 

“Cháu có thể nhấc tatami lên để xem không?” Cố Thời hỏi cả nhà Liễu Đào Lý đang theo sát phía sau.

 

“Đương nhiên có thể, cháu… Ngài cứ tự nhiên.” Cha Liễu nói xong thì bổ sung thêm, “Đây là nơi dùng để cất đồ đạc.”

 

Cố Thời gật đầu, đưa tay nhấc tatami lên.

 

Tấm tatami cao khoảng 45cm, là kích thước bình thường để vừa cất đồ vừa ngủ, nhưng diện tích của tấm phủ lại không đạt tiêu chuẩn thông thường.

 

Tấm tatami chiếm hai phần ba toàn bộ phòng khách, Cố Thời ước lượng sơ bộ là dài khoảng 3m, rộng 2,5m, nhưng một tấm tatami có diện tích lớn như vậy mà chỉ có hai tấm phủ.

 

Tấm phủ có thể mở ra cả hai bên, nếu mở ra… trông giống như một cánh cửa đang được đặt nằm xuống.

 

Cố Thời vừa nghĩ, vừa ấn vào tay nắm ẩn, mở tấm phủ tatami ra.

 

Một luồng hơi thở dày đặc hung tàn ngang ngược bị cố tình ngăn cản đột nhiên lao ra như một con thú dữ đã ngủ đông từ lâu, gầm lên như sấm rền, nhào đến muốn cắn cổ Cố Thời đang đứng đầu.

 

Cố Thời giật mình, lùi lại, sau đó kéo mạnh tay nắm của tấm tatami vang lên một tiếng “cách”.

 

Con ngươi như rắn của con rồng trên cổ tay cậu co rụt lại, vung đuôi chui ra khỏi tay áo, cùng với ngọn lửa màu lam lạnh lẽo cùng với cơn gió buốt thấu xương, bóng dáng đỏ thẫm của con rồng đâm sầm vào hư ảnh đang tấn công Cố Thời.

 

Grào ——!

 

Tấm tatami nổ tung!

 

Họa Đấu vung móng vuốt, miễn cưỡng bảo vệ ngôi nhà được hoàn chỉnh. Cố Thời nhanh chóng đưa ra quyết định, trở tay giữ chặt ba người thường ở sau lưng, vội tránh khỏi mảnh vụn bắn lung tung, lui về phía cửa chính, đóng cửa lại.

 

Cả nhà Liễu Đào Lý được kéo ra khỏi tai họa, đứng ở cửa nhà chính, sợ đến mức quên cả thở.

 

Cố Thời lập tức quay đầu lại kiểm tra ba người bình thường: “Không bị thương chứ?”

 

Người đầu tiên phản ứng là Liễu Đào Lý — thế giới quan vỡ vụn.

 

Hắn hít sâu, vẫn còn hơi lắp bắp: “Không, không sao, cảm ơn.”

 

Nói xong, Liễu Đào Lý mới phát hiện, không biết từ khi nào mình đã nắm lấy cổ tay của Cố Thời.

 

“Xin lỗi!” Hắn vội nói xin lỗi, muốn buông tay ra, nhưng lại cảm thấy tay mình cứng đờ đến mức không khống chế được, đành dùng một tay khác gỡ ra.

 

Cố Thời lắc đầu: “Không bị thương là được rồi.”

 

Cậu vừa dứt lời, cánh cửa lại được mở ra từ bên trong.

 

Con chó ngao đen thở ra ngọn lửa, khẽ sủa hai tiếng với Cố Thời.

 

Cố Thời ngẩng đầu nhìn vào trong nhà, sự bất thường vừa rồi dường như đã biến mất, ngoại trừ một ít gỗ vụn và mảnh vỡ bay ra từ cửa phòng khách thì trong nhà không có gì bất thường.

 

Chỉ còn lại một hơi thở rõ ràng không thuộc về thời đại này, giống như dư âm của những gợn sóng, lặng lẽ rung động trong không khí vô hình.

 

“Có bị sao không?”

 

Họa Đấu chưa kịp trả lời, Cố Thời đã nhìn thấy một bóng người đi ra khỏi phòng khách.

 

Cậu quay đầu lại nhìn, chạm mắt với Tạ Cửu Tư đang dựa vào khung cửa.

 

Cố Thời: “!”

 

Cố Thời: “Anh đây là…?”

 

“Vẫn là phân thân thôi, như vậy sẽ dễ hành động hơn.” Nói xong, Tạ Cửu Tư vẫy tay với Cố Thời, “Đến đây.”

 

Cố Thời do dự một chút, quay đầu bảo cả nhà Liễu Đào Lý đứng chờ ở bên ngoài.

 

Ánh mắt Tạ Cửu Tư đảo qua những con người kia, đặc biệt dừng lại trên người Liễu Đào Lý.

 

Liễu Đào Lý rõ ràng đã rụt người lại khi chạm phải ánh mắt của Tạ Cửu Tư, vô thức lùi về sau một bước, tránh xa Cố Thời.

 

Chỉ có như vậy, Tạ Cửu Tư mới hờ hững nhìn sang chỗ khác.

 

Liễu Đào Lý:…

 

Ồ.

 

Cố Thời nhấc chân lên, đi tới cửa phòng khách cùng Họa Đấu.

 

Dưới tấm tatami bị nổ tung, lộ ra một cái hố đen mà người thường không thể nào nhìn thấy. Giống như một con quái vật đang há to miệng, chờ con mồi rơi vào bẫy.

 

Tạ Cửu Tư thử nhìn Cố Thời, x** n*n đầu ngón tay cậu.

 

“Bên bản thể cũng phát hiện ra thứ này.”

 

“Đây là cái gì?”

 

“Tàn tích của hỗn độn khi thiên địa sơ khai.”

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Sorry mn nha, mấy bữa trước bận, bận xong thì đt banh luôn, mới mua cái mới, có đt mới cũng vui, nhưng trong một tuần chờ đt mới thì sống như người rừng, chứ lap k đăng nhập vào Wattpad được

Bình Luận (0)
Comment