Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 82

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Là một trong những sinh vật đầu tiên được trời đất tạo ra thời hỗn độn sơ khai, cho dù đã trải qua một thời gian rất dài, nhưng Tạ Cửu Tư chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra hơi thở thuộc về thế giới lúc khởi đầu.

 

Tạ Cửu Tư nhìn làn sương đen đang cuồn cuộn nhưng không hề lan rộng, khi có khi không vân vê ngón tay của Cố Thời, như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Cảnh tượng trước mắt cũng không làm anh ngạc nhiên.

 

Sau khi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Bàn Cổ Thần có thể đang tạo ra một thế giới mới, thì sự xuất hiện của luồng hơi thở này lại trở thành điều hiển nhiên.

 

Cố Thời muốn rút tay lại nhưng không được.

 

Cậu liếc nhìn Tạ Cửu Tư đang nhìn chằm chằm vào mảng đen, từ bỏ việc giãy giụa, cúi đầu để nhìn kỹ cửa động bị lộ ra —— nói đúng hơn là trông giống một lối vào.

 

Ngoại trừ cảm giác xa lạ và hoang vu, cửa động còn có một luồng hơi thở rất rõ ràng, nó thuộc về cậu.

 

“Cái vừa rồi là gì vậy?” Cố Thời giơ tay còn lại lên, banh má ra, nắm chặt thành nắm đấm, làm động tác “à ú”.

 

Tạ Cửu Tư nhìn nắm đấm kia, cũng giơ tay lên, làm động tác “à ú” theo.

 

“Là một trận pháp bảo vệ, ngăn cách hơi thở, sẽ bị kích hoạt với người ngoài không có giấy thông hành.”

 

Nếu là con người bình thường, có lẽ sẽ chết ngay lập tức.

 

Cố Thời nhìn Tạ Cửu Tư vẻ mặt vô cảm làm động tác “à ú”, đầu óc ong ong.

 

Mãnh thú bán manh, thực sự rất dễ thương.

 

Ánh mắt Cố Thời mất tập trung, không nghe rõ Tạ Cửu Tư vừa nói gì, tay đưa lên môi, ho khan một tiếng, gật đầu lung tung.

 

Tạ Cửu Tư hơi dừng lại, thấy vành tai Cố Thời đỏ lên.

 

Ánh mắt anh như hóa thành thực thể —— hoặc có lẽ năm giác quan của Cố Thời đã trở nên nhạy bén hơn nhiều.

 

Tóm lại, trước khi Tạ Cửu Tư nêu lên nghi vấn, Cố Thời đã nhanh chóng ngắt lời anh và nói: “Hơi thở của em.”

 

Cậu chỉ vào cửa động đen ngòm kia.

 

“Ừm.”

 

Tạ Cửu Tư gật đầu, anh cũng cảm nhận được. Nhưng giờ phút này, anh cũng không định tha cho Cố Thời.

 

“Em đang đỏ mặt.” Anh tạm dừng một lát, “Đỏ mặt, là mắc cỡ.”

 

Cố Thời phủ nhận: “Em không có.”

 

“Lúc em ở trên giường…”

 

Cố Thời vội giơ tay bịt miệng Tạ Cửu Tư, quay đầu nhìn thoáng qua Họa Đấu.

 

Con chó ngao đen không biết từ khi nào đã nằm ở góc phòng, lấy hai chân bịt tai lại, úp mặt vô tường.

 

Cố Thời: “…” Đệt.

 

Mi nghĩ làm như vậy thì ta sẽ tưởng mi không nghe thấy sao!?

 

Khuôn mặt của Cố Thời đỏ bừng lên một cách mất kiểm soát.

 

Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy, em mắc cỡ!”

 

Tạ Cửu Tư bị bịt miệng, hơi cụp mắt nhìn cậu.

 

Cố Thời thu tay lại, Họa Đấu cũng cẩn thận bỏ chân xuống.

 

Nhưng Tạ Cửu Tư mặc kệ.

 

Tạ Cửu Tư ham học hỏi: “Vừa rồi anh không làm gì cả, sao em lại mắc cỡ?”

 

Cố Thời nhìn Họa Đấu lại một lần nữa nhanh chóng bịt tai lại.

 

Cố Thời quay đầu nhìn về phía Tạ Cửu Tư, hít sâu một hơi: “Không cho hỏi!”

 

Tạ Cửu Tư nhìn sang chỗ khác, không hỏi nữa.

 

Cứ có cảm giác Tạ Cửu Tư đang cố ý.

 

Cố Thời nghi ngờ quan sát Tạ Cửu Tư.

 

Khuôn mặt hình người của con rồng này luôn có rất ít biểu cảm, luôn trông có vẻ lạnh lùng uy nghiêm, cao không thể với tới.

 

Vì vậy khi anh giữ vẻ mặt nghiêm nghị, thực sự rất khó đoán anh đang nghĩ gì.

 

Thôi vậy.

 

Cho dù cậu có đoán được thì cũng không thể tính sổ với Tạ Cửu Tư được.

 

Cố Thời lập tức quyết định mặc kệ phiền não của mình.

 

Cậu lại nhìn về phía lối vào: “Nơi này có thể vào được không?”

 

“Được.” Tạ Cửu Tư gật đầu, “Nhưng ngay khi bước vào, người bố trí trận pháp sẽ biết ngay.”

 

Nói xong, anh giơ tay lên, tùy ý cắt một đường, trong nháy mắt đã che phủ hoàn toàn bóng tối cuồn cuộn kia.

 

Cố Thời quay đầu lại: “?”

 

“Trận pháp chưa bị phá, tránh rút dây động rừng.” Tạ Cửu Tư nói, “Lối vào giống như vậy chắc là có không ít.”

 

Bên bản thể đã phát hiện, bên Cố Thời cũng phát hiện, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.

 

Tạ Cửu Tư nghi ngờ, những con người có tên trên danh sách mà Cố Tu Minh đưa, có khả năng đã biết một trong hai lối vào. Hoặc trực tiếp mở lối vào trong nhà mình, giống như bác cả Liễu gia.

 

Tạ Cửu Tư không lo lắng có người vô tình phá hỏng trận pháp lối vào, tốt xấu gì cũng sống nhiều năm như vậy, không đến mức bất cẩn tới độ thiếu đi sự cảnh giác cơ bản kiểu đó.

 

Tạ Cửu Tư suy tư một lát: “Về trước đi, hỏi mấy đứa khác đã…”

 

“Hỏi đám Tất Phương hả?” Cố Thời cầm điện thoại, mở lịch sử trò chuyện, “Bọn họ quả nhiên cũng phát hiện một số địa điểm do con người cung cấp.”

 

Tạ Cửu Tư dừng lại, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Cố Thời trong chốc lát rồi mới nhìn sang chỗ khác, từ từ lấy điện thoại của mình ra.

 

Chậc, công nghệ của con người.

 

Tạ Cửu Tư mở lịch sử trò chuyện trong group, xác định suy đoán trước đây của mình là không sai.

 

Tạ Cửu Tư: Về trước đi.

 

Gửi xong câu này, Tạ Cửu Tư cất điện thoại đi: “Còn điều gì muốn nói với đám người kia không?”

 

Điều này có nghĩa là phải rời đi.

 

Vì vậy, Cố Thời đến dặn dò Liễu Đào Lý vài câu.

 

Cha Liễu hỏi: “Vậy chuyện này, đại khái khi nào…?”

 

“Cháu cũng không biết.” Cố Thời hào phóng thừa nhận, “Nói về sức mạnh thì cháu rất yếu.”

 

Nếu là yêu quái bình thường quấy phá, Cố Thời đương nhiên có thể xử lý, nhưng chuyện lần này không phải là vấn đề nhỏ.

 

Có lẽ, với tư cách là một con Phượng Hoàng hoàn chỉnh, cậu có thể làm được chút gì đó, Cố Thời nghĩ.

 

Dù sao đi nữa, bây giờ cậu không còn cách nào khác.

 

“Tạm thời đã che giấu được sự bất thường, nhưng cũng đừng tới gần, cũng đừng để bất kỳ ai tới đây.” Cố Thời đưa cho bọn họ thông tin liên lạc của mình, “Khi có tiến triển, cháu sẽ báo với mọi người.”

 

……

 

Tạ Cửu Tư dẫn Cố Thời về nhà.

 

Khi Cố Thời thấy trong sân trống không, chỉ có mình cậu và Tạ Cửu Tư, lòng bàn chân như được bôi dầu.

 

“Em đi tìm ông già hỏi thăm tình hình đây!”

 

Tạ Cửu Tư nhìn Cố Thời bỏ chạy thì cũng không cản cậu.

 

Anh liếc nhìn Hỗn Độn đang yên tĩnh trú ngụ trong “bồn tắm” nhỏ hẹp được chế tạo bằng đá hắc ám được anh đặt ở một sân rất xa, dường như nếu không có người ngoài quấy rầy, thì quả cầu đen xì được thế giới sinh ra này sẽ ở trong đó cho đến khi trời đất già đi.

 

Tạ Cửu Tư khôi phục tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía Thao Thiết đang vội vã chạy tới.

 

Các linh thú ra ngoài xem xét tình hình đều lần lượt quay trở về.

 

Cố Thời chui thẳng vào hang động mà Cố Tu Minh đang ở.

 

Sắc trời đang tối dần.

 

Vào mùa đông, mây dày và thấp, dù đã rời xa thành phố, ở trên núi vùng ngoại ô cũng không thể nhìn thấy ngôi sao.

 

Hang động nơi Cố Tu Minh đang ở không lạnh lắm, nhưng khá tối, chỉ có vài ngọn nến và dụng cụ bói toán đang tỏa ra những tia sáng nhỏ.

 

Cố Thời ngồi xổm ở một bên, nhìn mấy hạt châu lăn tròn trước mặt Cố Tu Minh.

 

Cố Thời rất ít khi nhìn thấy Cố Tu Minh lấy những hạt châu này ra. Hạt châu này không có tên. Theo lời ông già nói, đây là của dòng dõi Thương Ngô từ xưa truyền lại, trừ khi muốn nhìn thấy thứ gì đó vượt quá sức người, nếu không thì không được dùng.

 

Cố Thời nhớ lại, nhớ tới lời Cố Tu Minh từng nói, trước kia, chỉ khi hoàng gia tới tìm mới có thể lấy thứ này ra.

 

Suy cho cùng, khi hoàng gia đến hỏi, hầu hết đều hỏi về vận mệnh của quốc gia, điều này dĩ nhiên nằm ngoài tầm kiểm soát của con người.

 

Bóng tối cũng không thể cản trở tầm nhìn của Cố Thời.

 

Sau một hồi lâu, cậu thấy những hạt châu đang lăn từ từ dừng lại, cuối cùng nằm rải rác khắp nơi.

 

Cố Tu Minh tập trung nhìn một lúc mới nhặt hạt châu lên, cất kỹ.

 

“Ông vừa bói gì thế?” Cố Thời hỏi.

 

“Bói xem những tổn thất mà con đã chịu có đòi lại được không.” Cố Tu Minh vuốt bộ râu dài, ngước mắt nhìn đồ đệ vô dụng đi đến rồi ngồi xuống, muốn nói lại thôi.

 

Cố Thời cảnh giác: “Sao vậy? Kết quả không tốt hả?”

 

“Cũng không phải.” Cố Tu Minh nói, “Đối với con, kết quả đều là tốt hết.”

 

“Vậy thì được rồi.” Cố Thời không quan tâm, xua xua tay, bắt đầu kể với Cố Tu Minh về những thứ đã điều tra được.

 

Cố Tu Minh nghe một hồi thì mất tập trung.

 

Bói toán có thể nhìn thấy vô số khả năng trong tương lai. Về chuyện đang điều tra hiện giờ, tương lai mà Cố Tu Minh nhìn thấy đều có kết quả tốt đối với Cố Thời.

 

Chỉ là sau kết quả đó… Cố Tu Minh nắm bộ râu của mình.

 

Ông có chút hối hận vì hồi nhỏ đã nuôi Cố Thời như một đứa trẻ bình thường.

 

Nếu ông sớm biết nguyên hình của Cố Thời chính là Phượng Hoàng, tuổi thọ gần bằng trời, ông sẽ không bao giờ nuôi Cố Thời như bây giờ.

 

Sinh linh được Thiên Đạo ưu ái sẽ phải cùng Thiên Đạo vượt qua thời gian tàn khốc và vô tận.

 

Nhưng tuổi thọ của những con yêu quái bình thường luôn có kết thúc.

 

Đây là sự tàn nhẫn của Thiên Đạo, cũng là sự nhân từ của Thiên Đạo.

 

Cố Tu Minh vốn nghĩ rằng để Cố Thời hòa nhập vào nhân loại, sống một cuộc sống bình thường nhưng lâu hơn con người bình thường rất nhiều lần.

 

Như vậy, Cố Thời sẽ không phải chịu quá nhiều sinh ly tử biệt, cũng không cần phải dần dần trở thành một người sống ẩn dật vì sống thọ.

 

Đây gần như là con đường hoàn hảo cho một yêu quái nhỏ yếu đến mức gần như sắp chết cóng.

 

Nhất là khi ông đã xem qua số mệnh của Cố Thời, biết rằng cậu nhóc này sẽ có cuộc sống sung túc lâu dài, gặp nhiều quý nhân. Vì vậy, Cố Tu Minh chưa từng lo lắng rằng Cố Thời sẽ gặp phải chuyện không may gì sau nửa năm đời người.

 

Bây giờ có Tạ Cửu Tư, ông hẳn là không còn gì phải lo lắng nữa…

 

Nhưng ai mà ngờ, Cố Thời không phải là một chú gà con, mà là một con phượng hoàng non.

 

Cố Tu Minh không khỏi thở dài.

 

Cố Thời nghe thấy tiếng thở dài, khó hiểu nhìn ông.

 

Cố Tu Minh lắc đầu: “Con nói tiếp đi.”

 

“Con nói xong rồi á.” Cố Thời nét mặt suy sụp, “Lão già thúi, ông lại không nghe con nói chuyện phải không?”

 

“Con nói chuyện thì ông phải nghe à? Biết thân biết phận của mình đi!” Cố Tu Minh phản bác, đưa tay lấy thước kẻ giấu trong túi trong tay áo ra, “Chỉ là một thằng nhóc mà thôi, mới mấy ngày không bị đánh là muốn tạo phản hả?”

 

Cố Thời vừa thấy động tác của ông, lập tức thấy đau mông, vội vàng đứng dậy.

 

“Con đi đây, ngày mai mang cơm đến cho ông!”

 

Thật ra cũng không cần.

 

Đã không còn gì để ông bói tiếp rồi.

 

Cố Tu Minh nhìn Cố Thời nhảy khỏi hang động, cuối cùng vẫn không gọi cậu lại.

 

Nếu trở về, nói không chừng ngày nào cũng phải đối mặt với khuôn mặt của Tạ Cửu Tư, thôi thì không về sẽ tốt hơn.

 

Dù sao thì con rồng kia đã ủi mất cải trắng mọng nước nhà ông, nhìn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt… nhưng lại không đánh lại.

 

Cố Tu Minh chèo queo, đứng lên hoạt động tay chân, chậm rãi đi bộ ra ngoài hang động, ngẩng đầu nhìn trời đêm.

 

Những đám mây bị thổi bay đi, lộ ra vầng trăng lưỡi liềm sáng tỏ.

 

Khi Cố Thời trở về lần nữa, trong sân của Tạ Cửu Tư không có ai. Cố Thời đi theo con đường mà Tạ Cửu Tư mở ra, cuối cùng đến một khu vườn nhỏ.

 

Một đám linh thú được trời đất phù hộ tụ thành tốp năm tốp ba cãi nhau không ngừng, cái loa Lý Bế Chủy giống như con mèo bị giẫm đuôi, chỉ vào mũi Cùng Kỳ chửi thề, nói muốn giải tán.

 

Thao Thiết đứng bên cạnh Lý Bế Chủy, nhìn Cùng Kỳ với vẻ mặt vô cảm, như thể giây tiếp theo sẽ ra tay giết người vậy.

 

Cố Thời: “...?” Bước chân Cố Thời dừng lại, dỏng tai lên nghe, chỉ nghe Lý Bế Chủy mắng: “Nếu anh mà đi tìm Bàn Cổ Thần, bây giờ tôi sẽ gọi sấm sét đến biến anh thành tro bụi! Cứ ngủ thêm trăm triệu năm nữa đi! Đồ chó!”

Bình Luận (0)
Comment