Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời hoang mang đi đến bên cạnh Tạ Cửu Tư, kéo tay áo Tạ Cửu Tư: “Ở đây đang làm gì thế?”
Tạ Cửu Tư lời ít ý nhiều: “Cãi nhau.”
Cố Thời: “…” Đương nhiên em biết là cãi nhau rồi!
Cố Thời: “Vì sao lại cãi nhau?”
Tạ Cửu Tư nói: “Đám Cùng Kỳ cảm thấy thế giới mới của Bàn Cổ Thần rất tốt, khi thế giới mới được tạo ra, chúng ta sẽ là chủ nhân của vùng trời đó.”
Cố Thời gật đầu.
Cái này cậu biết.
Vào thời kỳ đầu của thiên địa, linh thú tung hoành khắp thiên hạ, là chúa tể của thế giới, tự do không bị ràng buộc. Tuy nhiên, bây giờ đã là thời đại của con người, linh khí không so được với trước kia, vì vậy bọn họ cũng rơi vào trạng thái ngủ say, để thiên địa lại cho chủ nhân của thế hệ này.
“Nhưng thế giới mới mà Bàn Cổ Thần sáng tạo ra lại dựa trên tiền đề là làm tổn thương đến chúng ta, đúng không?”
“Ừm.” Tạ Cửu Tư gật đầu.
Mặc dù Cố Thời không quan tâm đến truyền thừa Phượng Hoàng và năng lực luân hồi, nhưng khi nghĩ đến những thứ đó vốn thuộc về mình, lại bị người khác lấy đi, ít nhiều gì cũng thấy có chút khó chịu.
Bởi vì cậu không có ký ức mình bị thương, nên cậu chỉ thấy hơi khó chịu, nhưng nếu đổi lại là một tên xui xẻo như Thao Thiết, hoàn toàn là một khái niệm khác.
Cố Thời suy nghĩ, hỏi: “Vậy nếu Cùng Kỳ thật sự… thì sao?”
“Không sao cả.” Giọng Tạ Cửu Tư vẫn bình tĩnh, “Ngay khi cậu ta cho rằng việc Bàn Cổ Thần làm là đúng, đã không còn khả năng để giảng hòa.”
Cố Thời giật mình, sau đó lập tức phản ứng lại.
“Nói cũng đúng.” Đứng trên lập trường bất đồng với loại hung thú như Cùng Kỳ, biện pháp tốt nhất là thẳng tay đánh chết hắn, nếu không sẽ hậu hoạn vô cùng.
Tạ Cửu Tư quay đầu, nhìn thoáng qua Cố Thời tay chân nhỏ bé.
“Em tránh xa ra một chút.” Anh nói.
Cố Thời xoa mũi, tự hiểu lấy mình, gật đầu.
Tạ Cửu Tư đưa tay ra, kéo Kim Ô đang co ro trốn trong đám người ra: “Mang theo nó.”
Nếu sơ sót không thể ngăn cản được Cùng Kỳ, vậy Kim Ô ở lại nơi này có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc dù không hiểu vì sao bên Bàn Cổ Thần vẫn chưa ra tay với một mục tiêu rõ ràng như Kim Ô, nhưng đây cũng coi như là chuyện tốt.
Nhưng nếu đổi lại là Cùng Kỳ, có lẽ sẽ không ổn.
Con hàng Cùng Kỳ này, khả năng rất cao sẽ bắt Kim Ô để đi tìm và quy phục Bàn Cổ Thần.
Cố Thời vươn tay đỡ lấy Kim Ô đang lảo đảo.
Hai con gà con nhìn nhau một lát, ỉu xìu rời khỏi Viện Tam Giới.
Kim Ô rất tin tưởng Cố Thời, bởi vì bé nghe bọn Anh Chiêu nói, mọi bước ngoặt đều xảy ra sau khi Cố Thời xuất hiện.
Danh sách con người có mối liên hệ với Bàn Cổ Thần cũng là do Cố Thời cung cấp.
Lúc trước bé nghe Lý Bế Chủy nói, có lẽ Cố Thời có cách nhìn lén vận mệnh, hoặc có vận may quanh thân, đặc biệt được thiên địa ưu ái.
“Chúng ta nên đi đâu đây?” Kim Ô hỏi.
Cố Thời khen: “Hỏi rất hay.”
Kim Ô: “…??”
Cố Thời: “.”
Kim Ô sửng sốt.
Bé im lặng một lúc, phát hiện Cố Thời đang ngơ ngác nhìn chằm chằm về hướng Tây.
Kim Ô nhìn qua theo, dưới bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy dãy núi trùng điệp.
“Bên kia có gì sao?”
“Hả? Không có.” Cố Thời hồi phục tinh thần, lắc đầu.
Cố Tu Minh không muốn đám phi nhân loại này biết đến sự tồn tại của ông.
Tuy Cố Thời cảm thấy những người trong Viện Tam Giới có hứng thú với cậu đều biết đến Cố Tu Minh, nhưng có lẽ ông già muốn giữ bí mật về dòng dõi Thương Ngô cho đến chết.
“Đến thành phố nhé.” Cố Thời nói, “Nơi đông người sẽ an toàn hơn.”
Vừa nghe xong, Kim Ô lập tức chà chà tay, “Đến khu ẩm thực đi!”
“Được, em có mang theo tiền không?”
“Em có!” Kim Ô click mở WeChat, cho Cố Thời xem số dư của mình.
Một dãy số không, Cố Thời nhất thời… không nhìn rõ nữa.
Cố Thời nghẹn hai giây: “Em đi trước đi, anh sẽ đến ngay.”
“Được, đến nơi em sẽ gửi địa chỉ cho anh.” Kim Ô lẩm bẩm, “Em nhớ có một sạp nhỏ bán kẹo râu rồng*…”
Cố Thời nhìn Kim Ô biến mất trong nháy mắt, vài giây sau liền nhận được địa chỉ mà Kim Ô chia sẻ trên điện thoại.
Cố Thời cất điện thoại, đưa Cố Tu Minh đến viện phúc lợi Sơn Nam ở dưới chân núi.
Ngay khi chân bọn họ vừa chạm đất, trên ngọn núi phía sau viện điều dưỡng xuất hiện những đốm sáng nhỏ rồi biến mất trong nháy mắt.
Có một vật nặng gì đó rơi xuống từ hư không, ngay cả tiếng côn trùng kêu trong phạm vi Chung Sơn cũng đều biến mất hết.
Cố Tu Minh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm núi non trùng điệp đã tối đen trở lại, quay đầu nhìn Cố Thời: “Bọn họ đang ầm ĩ gì thế?”
Cố Thời suy nghĩ một lát: “Ờm, có người muốn phản bội, bây giờ chắc là đang đánh nhau.”
Cố Tu Minh:???
Cố Tu Minh không hiểu.
“Đã lúc nào rồi mà còn nội chiến?!”
Cố Thời nói một cách thực tế: “Bên Bàn Cổ Thần rất có sức hấp dẫn.”
Cố Tu Minh nắm lấy tay Cố Thời, cảnh giác hỏi: “Có ảnh hưởng đến con không?”
Đã 800 năm rồi Cố Thời chưa thấy Cố Tu Minh bày tỏ sự lo lắng một cách thẳng thừng như vậy.
Cậu hơi giật mình, đầu ngón tay vô thức cuộn tròn lại, nhìn sang chỗ khác; “Không có.” Cậu dừng lại rồi bổ sung thêm, “Cũng sẽ không ảnh hưởng đến con người bình thường.”
Vào những thời điểm như thế này, nên xúc động trước sự tỉnh ngộ của các sinh linh phi nhân loại.
Cho dù là hung thú như Cùng Kỳ cũng có thể vui vẻ chấp nhận sự thật, rằng con người là chúa tể của thế giới hiện tại.
Với sức mạnh của bọn họ, có thể dễ dàng xóa sổ sự tồn tại của con người trên thế giới này, nhưng lại không có bất kỳ ai chọn làm như vậy.
Ngay cả Bàn Cổ Thần trở về từ bên ngoài thế giới cũng tình nguyện đi xây dựng một thế giới khác chứ không trực tiếp thống trị thời đại này.
Về phần những con người chạy đến chỗ Bàn Cổ Thần…
Cố Thời cũng không hiểu nổi.
Cố Tu Minh nhìn chằm chằm Cố Thời một lúc lâu, sau khi chắc chắn Cố Thời nói đúng, ông mới chậm rãi buông tay Cố Thời ra.
Cố Thời cũng rút tay về, xoa xoa cổ tay một cách mất tự nhiên.
“Tóm lại, ông cứ đợi ở đây, có chuyện gì thì gọi điện cho con.”
Cố Tu Minh mất kiên nhẫn phẩy tay: “Cút đi cút đi.”
Cố Thời nhanh chóng cút xéo, khi tìm thấy Kim Ô, Kim Ô đang ngồi trên bậc thang đá, lưng thẳng tắp, nhìn chằm chằm ông chú đang làm kẹo râu rồng ở bên cạnh.
Dáng vẻ thiếu niên của vầng thái dương rất không hài hòa với đám nhóc đang háo hức vây quanh mình.
Cố Thời đi mua vài cái bánh bao rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh Kim Ô, nhét hai cái bánh bao qua.
Là bánh bao dưa cải muối.
“Cái này ngon lắm.” Cố Thời nói.
Kim Ô nhìn chằm chằm túi giấy đựng bánh bao một lúc, sau đó mới từ từ mở túi giấy ra, bẻ bánh bao ra.
Trời đông lạnh, nhân bánh bao bốc lên khói trắng và hơi nóng.
“Haizz.” Kim Ô thở dài.
Cố Thời ngậm bánh bao, mơ hồ hỏi: “Sao vậy?”
“Em đang nghĩ khi nào Bàn Cổ Thần sẽ tới bắt em.” Kim Ô cũng ăn một cái bánh bao, nói chuyện không rõ ràng: “Nếu Thần thật sự muốn bắt em, anh không ngăn được đúng không?”
Cố Thời nhéo bánh bao, thấy mềm mềm thì nhéo mạnh hơn.
Có lẽ, nó cũng giống như cậu khi đứng trước Bàn Cổ Thần vậy.
“Ừm.” Cố Thời gật đầu.
Cố Thời thừa nhận quá dứt khoát lưu loát, một đống lời Kim Ô muốn nói đều nghẹn lại trong họng, một hồi lâu sau vẫn không thốt ra được chữ nào. Kẹo râu rồng đã được làm xong, Kim Ô mua hai túi, một túi chia cho Cố Thời.
Kẹo vẫn còn hơi nóng khi lấy ra, nhưng nó nhanh chóng nguội đi vì nhiệt độ mùa đông.
Cố Thời nhìn Kim Ô xé một miếng kẹo râu rồng bỏ vào miệng, ngửi ngửi trong không khí, sau đó nhấc chân bước đi như tìm thấy mục tiêu.
Cố Thời cầm kẹo đi theo phía sau.
“Em ngửi thấy mùi rất cay.” Kim Ô quay đầu nói.
Nghe vậy, Cố Thời cũng ngửi ngửi trong không khí: “Là mùi món lou mei*.”
*Từ gốc là “卤菜”, mình tra thì có chỗ ghi món hầm, chỗ ghi món om, chỗ khác thì món kho, không biết là gì nên nhìn hình đi nha
Kim Ô hỏi: “Đó là cái gì?”
Cố Thời: “Em chưa ăn hả?”
“Chưa.” Kim Ô nói, “Trước kia em không đến gần con người, với lại cũng không có thời gian, đây là lần thứ hai em đến đây.”
Cố Thời nhìn Kim Ô ngửi ngửi khắp nơi, thế là vẫy tay với bé.
Kim Ô: “?”
“Đi, dẫn em đi ăn món ngon.”
Hai mắt Kim Ô sáng lên, nhanh chóng đi theo.
Cố Thời dẫn Kim Ô đi ăn hết tất cả các món ngon trong ba khu ẩm thực, cuối cùng đến một quán ăn vặt, gọi một suất xúc xích hoa*.
Xúc xích hoa được chiên giòn bên ngoài, phủ một lớp sa tế, Kim Ô ăn một cách thích thú.
Cố Thời quay lại gọi một phần đậu hủ chiên, một phần khoai tây nanh sói*.
Cậu kéo Kim Ô ngồi xuống chiếc ghế tồi tàn bên cạnh quán, mở túi kẹo râu rồng ra, từ từ ăn.
Kim Ô ăn xúc xích hoa xong, xấu hổ lau khô dầu mỡ trên tay và miệng.
Vì miệng đang rảnh, nên nhất thời bàn ăn có chút yên tĩnh.
Nhưng những người bên cạnh lại vô cùng ồn ào, khoe khoang những điều vô nghĩa, khiến cho sự yên tĩnh của bọn họ càng trở nên lạc lõng.
Kim Ô quyết định khơi mào đề tài.
Bé suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Em nghe nói anh và Tạ Cửu Tư yêu nhau!”
Cố Thời im lặng chốc lát: “… Ừm, sao em biết?”
Kim Ô thấy Cố Thời trả lời, lập tức hào hứng: “Em nghe Bế Chủy nói anh và Tạ Cửu Tư hôn nhau!”
Cố Thời:??
Cố Thời:???
Tay Cố Thời run lên, kẹo râu rồng bị nghiền nát thành bột ngay tại chỗ.
Kim Ô vẫn còn nói: “Thật ra em đã phát hiện từ lâu rồi!”
Đầu Cố Thời ong ong.
Kim Ô bla bla bla: “Em đã phát hiện pháp ấn của Tạ Cửu Tư trên người anh từ lâu rồi, nhưng em không thấy hai người hôn nhau!”
“Khoai tây nanh sói tới đây!”
Cố Thời vội nhận lấy hộp khoai tây từ chủ quán.
Cậu đặt mạnh xuống trước mặt Kim Ô: “Ăn!”
Kim Ô mơ hồ cảm nhận được hơi lạnh.
Bé cảnh giác đứng lên, nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi có sát khí!”
Cố Thời vô cùng lạnh lùng: “Ồ.”
Em thông minh như vậy, sao không phát hiện sát khí tản ra từ người anh vậy?
Kim Ô lo sợ bất an, thấy Cố Thời bình tĩnh không dao động, cũng vô thức bình tĩnh lại, bắt đầu gặm khoai tây.
Ăn được một nửa, bé đột nhiên nhận ra gì đó, hỏi: “Cố Thời, có phải anh biết em sẽ không sao đúng không?”
Nếu không thì giải thích thế nào về chuyện Cố Thời yếu hơn bé, nhưng lại có thể bất động như núi trước sự đe dọa của Bàn Cổ Thần!
“Hả? Làm sao anh biết em có sao hay không chứ?” Cố Thời chậm rãi nói.
Kim Ô:???
Kim Ô mở to mắt.
Cố Thời vẫn ung dung: “Anh chỉ biết anh sẽ không sao.”
“Sao, sao lại như vậy…” Kim Ô hít hít mũi trong gió lạnh, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Bé nhấn mạnh tầm quan trọng của mình: “Nếu không có em, thế giới sẽ nhanh chóng bị hủy diệt, các mặt trời khác rất lười, không chịu đi làm, cho dù có đi thì cũng không chiếu đến chỗ chúng ta!”
Cố Thời gật đầu: “Có lý.”
Kim Ô tủi thân ăn một miếng khoai tây: “Em không muốn đi theo Bàn Cổ Thần, em thích thế giới này.”
Thế giới này vẫn còn có hơi thở của các anh chị đã mất sớm của bé.
“Yên tâm đi, nếu anh không sao, vậy em chắc chắn cũng không sao.” Cố Thời chọc một miếng đậu hủ, “Chẳng lẽ em nghĩ, nếu em gặp chuyện, anh sẽ trốn chạy sao?”
Kim Ô nghĩ lại, thấy cũng đúng.
Bé lập tức cảm động.
“Anh tốt với em quá.”
Đúng là một đứa bé thành thật, chẳng trách lại là đứa duy nhất xui xẻo cẩn thận chăm chỉ đi làm trong số đám lười chảy thây.
Giá như có thể làm cái miệng biến mất cùng Lý Bế Chủy thì tốt rồi.
Cố Thời trìu mến nghĩ vậy.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Hu hu, lúc tìm hình xúc xích, nhìn mà thèm chảy dãi