Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 84

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Trong mấy ngày gần đây, không khí lạnh đã di chuyển về phía Nam, mang theo những đám mây dày, băng tuyết đã ngóc đầu trở lại.

 

Trong thời tiết thế này, Kim Ô chỉ cần phóng ra vài quả cầu lửa là được, không cần phải đích thân ra trận.

 

Cố Thời và Kim Ô ở khách sạn trong thành phố hơn một tuần, tin nhắn cuối cùng họ nhận được là ba ngày trước, Tạ Cửu Tư nói sẽ xuống đó một chuyến.

 

Xuống đó, ý chỉ là âm phủ — nơi mà hiện giờ đang vô cùng lạnh lẽo.

 

Thế giới do con người thống trị thực sự hạn chế sự phát huy của bọn họ.

 

Tuy nhiên, trước khi đi, Tạ Cửu Tư tỏ vẻ tình hình khá lạc quan.

 

Các linh thú không có võ đức gì, có thể quần ẩu thì đương nhiên sẽ không chọn solo.

 

Tuy Cùng Kỳ cũng có người ủng hộ, nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, huống chi Viện Tam Giới là liên minh của những người bị hại, Cùng Kỳ giống như đang thọc vào tổ ong vò vẽ, bị truy đuổi.

 

Kim Ô đang ở trong phòng xép của khách sạn, xem chương trình điều chỉnh cảm xúc đô thị đến vui vẻ.

 

Bé chưa từng thấy thoải mái như vậy.

 

Từ sau khi Hậu Nghệ g**t ch*t tám anh chị khác, chứng PTSD của Kim Ô chưa bao giờ được điều trị.

 

Lúc ấy, khi anh trai chị gái xảy ra chuyện, chín con Kim Ô đang trú trên cây Phù Tang, kết quả bị Hậu Nghệ xử lý nguyên ổ.

 

Dẫn đến chuyện, ngay cả khi gặp phải thời tiết như vậy, Kim Ô cũng không dám ở lại một mình, chỉ thỉnh thoảng trở về quanh quẩn gần cây Phù Tang ở cực đông, nhìn ngôi nhà cũ từ xa một chút rồi chạy trốn.

 

Mấy ngày nay, bé rất thoải mái, có Cố Thời chứng thực, Kim Ô đã can đảm hơn sau 2 ngày thử nghiệm, một ngày gọi năm sáu suất cơm, mỗi suất là một loại khác nhau, sung sướng như thần tiên.

 

Cố Thời không quan tâm lắm, dù sao khách sạn hay cơm hộp gì cũng như nhau, đều là Kim Ô chi trả cả.

 

Cố Thời tắt điện thoại rồi đi vào phòng khách lấy chai nước.

 

Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.

 

Cố Thời mở nắp bình nước, quay đầu hỏi Kim Ô: “Em gọi cơm hộp hả?”

 

“Hả? Đâu có đâu?” Kim Ô nói, giơ ly trà sữa trên tay lên, “Cái này mới được giao cách đây nửa tiếng.”

 

Nghe vậy, Cố Thời nhìn về phía cửa: “Vậy là ai đang gõ cửa?”

 

Hôm nay, nhân viên phục vụ đã vệ sinh phòng xong rồi.

 

Cố Thời và Kim Ô nhìn nhau, đặt ly nước trong tay xuống.

 

“Anh đi xem thử.”

 

Cố Thời giơ tay sờ vảy rồng đeo trên cổ, lấy lại bình tĩnh, mở cửa.

 

Ngoài cửa là Đế Thính.

 

Cố Thời mở to mắt, ngạc nhiên nói: “Đế Thính?”

 

Ồ, đúng.

 

Đế Thính có thể tìm thấy vị trí của bọn họ cũng không có gì kỳ lạ, dù sao chỉ cần hắn muốn là có thể đọc được suy nghĩ.

 

“Ừm…” Đế Thính nhìn Cố Thời, muốn nói lại thôi.

 

Cố Thời không cho hắn vào: “Có chuyện gì?”

 

Đế Thính biết Cố Thời không cho hắn vào là vì Kim Ô đang ở bên trong, hiện giờ Kim Ô coi như là đối tượng quan trọng cần được bảo vệ.

 

Nhưng hắn không hề có hứng thú với Kim Ô.

 

Đế Thính ậm ờ, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Tôi… Tôi nghe được vị trí của Bàn Cổ Thần.”

 

Cố Thời vô thức “ồ” một tiếng, sau đó giật nảy mình.

 

“Hả??? Ai????”

 

Đế Thính lặp lại: “Bàn Cổ Thần.”

 

“Ai?”

 

“… Bàn Cổ Thần, cậu không nghe nhầm, chính là vị đó.”

 

???

 

Cố Thời sững sờ.

 

Cậu nhìn Đế Thính một lúc, rồi quay đầu nhìn Kim Ô đang vểnh tai nghe lén trong phòng khách.

 

Cố Thời: “…”

 

Cố Thời im lặng hồi lâu, nhất thời không rõ Đế Thính đang tính làm gì.

 

Cậu hỏi: “Sau đó thì sao? Anh chạy tới đây tìm tôi vì còn có chuyện khác phải không?”

 

“Đúng vậy.” Đế Thính gật đầu, tất cả sự chú ý hiện giờ của hắn đều tập trung vào âm thanh mà hắn bắt được ở cực xa vào trước đó.

 

“Tôi nghĩ… cậu có thể đi gặp Bàn Cổ Thần cùng tôi không?”

 

Cố Thời:?

 

Cố Thời xoa xoa lỗ tai.

 

Anh nói gì cơ?

 

“Là thế này, tôi chỉ là một nhân viên dân sự bình thường, công việc của tôi là làm máy kiểm tra phát hiện nói dối, không ai có thể nói dối giấu giếm tội lỗi của mình trước mặt tôi…” Đế Thính giải thích.

 

“?” Cố Thời khó hiểu, “Chuyện này thì liên quan gì đến việc anh muốn đi gặp Bàn Cổ Thần?”

 

“Tôi chỉ nghĩ rằng, có lẽ tôi có thể nói chuyện với hắn.” Đế Thính nói, “Bàn Cổ Thần… rất bình tĩnh.”

 

“Như vậy không phải còn đáng sợ hơn sao?” Cố Thời kinh hãi nói, “Đây không phải có nghĩa là, khi hắn làm hại hoặc giết người, hắn không hề có cảm xúc nào sao?”

 

Đế Thính bị suy nghĩ của Cố Thời dẫn dắt, thật sự cảm thấy có lý.

 

“Không phải.” Hắn lấy lại tinh thần, phản bác, “Hắn là kiểu người điềm tĩnh…”

 

Cố Thời: “?”

 

Đế Thính: “…”

 

Đế Thính muốn giải thích, nhưng cái cảm giác huyền diệu đó rất khó có thể diễn tả thành lời.

 

Có lẽ Bạch Trạch — người cũng có thể nhìn thấu vạn vật sẽ hiểu hắn, nhưng Cố Thời chắc chắn không hiểu.

 

Đế Thính không thèm giải thích nữa.

 

Hắn nói thẳng: “Tôi nghĩ có thể giao tiếp với Bàn Cổ Thần, cho nên tôi tới tìm cậu đi cùng.”

 

Cố Thời nghe xong, đầu tiên là gật đầu: “Cảm ơn sự tin tưởng của anh.” Sau đó từ chối, “Nhưng anh đi nói chuyện với Bàn Cổ Thần thì có liên quan gì đến tôi?”

 

Cố gà con cậu đây trước giờ luôn co được dãn được, lúc nên hèn nhát thì không bao giờ làm bậy.

 

“Bởi vì cậu may mắn, hơn nữa…” Hắn nói được một nửa thì liếc nhìn Kim Ô đang dỏng tai nghe lén trong phòng, làm pháp quyết cách âm.

 

Kim Ô:???

 

Cố Thời nhìn Đế Thính: “Anh làm gì vậy?”

 

“Đừng để Kim Ô nghe thấy.” Đế Thính nói, “Tôi biết nhà cậu… sư phụ kia của cậu, có thể nhìn thấu mệnh trời.”

 

Cố Thời lập tức cảnh giác.

 

“Tôi không phải cố ý, là trước đó bất cẩn nghe thấy!” Đế Thính giơ hai tay lên, biểu thị lập trường, “Tôi chỉ nghĩ, người trời sinh có vận may tốt, lại có người có thể nhìn thấy việc này có thành công hay không, cho nên…”

 

“... Cho nên kêu tôi đi theo để làm vật trang trí đúng không?”

 

Đế Thính xấu hổ cười một cái.

 

Cố Thời cạn lời.

 

Cố Thời hỏi: “Tạ Cửu Tư biết chuyện này không?”

 

“Bây giờ tôi không thông báo với bọn họ được, huống chi hiện giờ tôi cũng không thể trở về được, Cửu U tràn ngập trọc khí, ngoại trừ Tạ Cửu Tư, không…” Đế Thính nói được một nửa thì sửa lời, “Ngoại trừ Tạ Cửu Tư, cũng chỉ có mình cậu là có thể tự do đi lại trong đó.”

 

Suýt nữa quên mất.

 

Trên người Cố Thời có pháp ấn của Tạ Cửu Tư.

 

Cố Thời cũng nhận ra điều này từ cách sửa lời của Đế Thính.

 

Cậu giơ tay chạm vào giữa mày của mình, đột nhiên hỏi: “Nếu tôi cũng đánh dấu pháp ấn cho anh ấy, thì sẽ thế nào?”

 

“Cơ duyên, nhân quả, vận mệnh của hai người sẽ hòa thành một thể.” Đế Thính đáp, “Chúng tôi thường không khuyến khích làm như thế.”

 

“?” Cố Thời buông tay xuống, “Ý anh là sao?”

 

“Tất cả chúng sinh có thất khiếu đều có linh hồn, có linh hồn thì sẽ có lục dục và thất tình.” Đế Thính nói.

 

Trên thực tế, về bản chất thì linh thú bọn họ cũng không khác gì loài người, cùng lắm là sống lâu hơn loài người.

 

Mọi sự xấu xa và thất thường của con người, linh thú cũng có.

 

Nhưng giống với con người, có người giữ gìn đức hạnh, có người tùy ý làm bậy, vì vậy trong mắt con người, mới có sự khác nhau giữa hung thú và thần thú.

 

Cũng giống như người tốt và kẻ xấu vậy.

 

“Mặc dù hầu hết linh thú đều chung tình, nhưng cũng có thất tình lục dục, cho nên tính tình không ổn định.” Đế Thính nhắc nhở Cố Thời, “Cậu hãy suy nghĩ cẩn thận.”

 

Cố Thời thản nhiên đáp lại, không gật đầu cũng không lắc đầu.

 

Đế Thính xoa tay: “Cậu xem… hay là cậu nói một tiếng với Tạ Cửu Tư, sau đó chúng ta đi gặp Bàn Cổ Thần…?”

 

“Tạ Cửu Tư có thể biết được chuyện xảy ra ở chỗ tôi.” Cố Thời nói.

 

Đế Thính nhìn thoáng qua giữa mày Cố Thời, gật đầu.

 

Cố Thời cảm thấy chuyện này phải hỏi Cố Tu Minh một chút.

 

—— Thật ra thậm chí không cần phải hỏi Cố Tu Minh, dù sao ông già cũng đã nói, kết cục của chuyện này, đối với Cố Thời nhất định là rất tốt.

 

Nhưng để phòng hờ: “Tôi đi hỏi một chút, anh vào đây trước nhé?”

 

Cái hỏi một chút này, là hỏi Cố Tu Minh.

 

“Cậu đi hỏi đi, tôi chờ ở đây.” Đế Thính liếc nhìn Kim Ô đầy ẩn ý.

 

Hắn chỉ tới tìm Cố Thời để cùng đi gặp Bàn Cổ Thần, để tỏ lòng thành, tốt nhất không nên tới gần Kim Ô mà Cố Thời đang phụ trách chăm sóc.

 

Kim Ô ở bên trong mong mỏi nhìn bọn họ.

 

Đế Thính đứng ở cửa chờ Cố Thời đi vào gọi điện.

 

Kim Ô nhìn Cố Thời vào phòng, sau đó quay đầu nhìn Đế Thính đang đứng bất động ở cửa.

 

Ánh mắt Đế Thính đờ đẫn, ngơ ngác nhìn chằm chằm tấm thảm trong phòng.

 

Kim Ô cầm trà sữa, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi các anh nói gì thế?”

 

Đế Thính cũng không ngẩng đầu lên: “Đang nói chuyện bắt em đưa đến cho Bàn Cổ Thần.”

 

Kim Ô hút mạnh trà sữa: “Thật không? Em không tin.”

 

Đế Thính khựng lại, ngạc nhiên nhìn Kim Ô.

 

Lạ thật, sao đột nhiên có não rồi?

 

“Cố Thời nói, anh ấy không sao, em cũng sẽ không sao.” Kim Ô đắc ý hừ hừ, “Cho dù có gặp Bàn Cổ Thần, em cũng sẽ không sao!”

 

Đế Thính tàn nhẫn “ồ” một tiếng: “Hy vọng em vẫn có thể đắc ý như vậy trước mặt Bàn Cổ Thần.”

 

Kim Ô sửng sốt.

 

Bé đặt ly trà sữa xuống, nói một cách không chắc chắn: “... Các anh thực sự muốn đi gặp Bàn Cổ Thần à?”

 

Đế Thính không nói.

 

Hắn đang chú ý đến nhịp đập ở nơi cực xa.

 

Những lời Đế Thính nói với Cố Thời không hề khoa trương chút nào.

 

Âm thanh lọt vào tai hắn như núi cao hùng vĩ, như sông nước trào dâng, hào hùng vang dội, dài như tiếng chuông.

 

Bình yên và giản dị như Trái Đất bao la.

 

Âm thanh như vậy, khiến Đế Thính có lòng tin có thể nói chuyện với Bàn Cổ Thần.

 

Cái đám dựa vào vũ lực để kiếm ăn còn làm việc chăm chỉ như vậy, không lý nào hắn lại nằm yên làm cá mặn.

 

Đế Thính hắn là người thông minh hiếm có trong số các linh thú, không thể bại bởi đám lỗ mãn kia được.

 

Kim Ô im lặng nhìn Đế Thính, tức khắc ngồi không yên.

 

Sao, sao trông như chuyện này đang thực sự xảy ra vậy?!

 

Bé đứng ngồi không yên, không dám nói chuyện với Đế Thính đang có động cơ không trong sáng, bé nhìn về phía Cố Thời, nhưng Cố Thời lại đang nghe điện thoại.

 

Kim Ô muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng dùng ánh mắt trông mong nhìn Cố Thời đang đưa lưng về phía mình, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.

 

Cố Thời vừa cúp điện thoại với Cố Tu Minh, xoay người lại thì nhìn thấy Kim Ô đã đi tới cửa phòng từ lúc nào.

 

Thiếu niên thái dương dáng vẻ đáng thương nhìn cậu, như thể sẽ bật khóc ngay giây tiếp theo.

 

“?” Cố Thời ngơ ngác, “Sao vậy?”

 

“Đế Thính nói, muốn bắt em đưa cho Bàn Cổ Thần.” Kim Ô hít hít mũi.

 

“…” Cố Thời liếc nhìn Đế Thính.

 

Có thiếu đạo đức không chứ?

 

Cố Thời nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, anh ta nói không sai.”

 

Kim Ô:???

 

Cố Thời đặt điện thoại xuống, hù dọa: “Bắt em ngay đây.”

 

Kim Ô trợn tròn mắt, bất động.

 

Cố Thời:?

 

Cố Thời vẫy vẫy tay trước mặt Kim Ô.

 

Kim Ô vẫn không nhúc nhích.

 

Cố Thời mờ mịt quay đầu nhìn Đế Thính: “Em ấy sao vậy?”

 

Đế Thính ngẩng đầu, nhìn Kim Ô rồi đáp: “Tình trạng bất động catatonic.”*

 

*Tình trạng bất động catatonic (紧张性静止): thường đề cập đến hiện tượng cứng đờ, bất động hoặc không thể di chuyển cơ thể trong các trạng thái cảm xúc như căng thẳng, lo lắng hoặc sợ hãi. Trạng thái này có thể đi kèm với các phản ứng sinh lý khác, chẳng hạn như nhịp tim tăng nhanh và thở nhanh, thường liên quan đến căng thẳng tâm lý và rối loạn lo âu.

 

Cố Thời: “?”

 

“Là hành vi thích ứng của việc giả chết khi gặp nguy hiểm.” Đế Thính nói, “Thường xảy ra ở những loài động vật cấp thấp hơn trong chuỗi thức ăn.”

 

Cố Thời: “…” Đệt.

 

Cố Thời sống không lâu bằng Đế Thính, da mặt cũng không dày bằng hắn, nói với Kim Ô: “… Đùa thôi, anh không định bắt em đưa cho Bàn Cổ Thần đâu.”

 

Ánh mắt Kim Ô chuyển động, thấy Cố Thời vẻ mặt chân thành thì thở phào nhẹ nhõm.

 

“Em đã nói mà, hù chết…”

 

Cố Thời: “Nhưng tụi anh quả thật muốn đi gặp Bàn Cổ Thần.”

 

Kim Ô lại bất động.

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Hù thằng bé quài

Bình Luận (0)
Comment