Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Khác với Kim Ô, Đế Thính vừa nghe Cố Thời nói rằng muốn đi gặp Bàn Cổ Thần thì giật mình, vớt lại tinh thần như đang đi vào cõi tiên trở về.
“Không thành vấn đề chứ?”
Cố Thời gật đầu.
Ngoài miệng thì Cố Tu Minh mắng cậu phiền, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng cậu xảy ra chuyện, bói cho cậu một quẻ.
Ông không dám đụng đến quyền uy của Bàn Cổ Thần, không dám bói cho hắn, thế là bói cho Cố Thời, nhưng không thấy Cố Thời sẽ gặp nguy hiểm gì.
Mỗi một ngôi sao đều rất sáng, sáng lấp lánh, sao hồng loan sáng hơn trước kia rất nhiều.
Sáng đến mức Cố Tu Minh kêu cậu hiến tí máu, chia chút vận may cho người khác.
Cố Thời kéo Kim Ô đi tới cửa: “Chúng ta đi như thế nào?”
“Tôi biết vị trí, đi thẳng đến đó là được.” Nói xong, Đế Thính hơi dừng lại, có chút ngại ngùng, “Chúng ta… cứ đi thế này sao?”
Cố Thời: “?”
“Không mang theo chút gì đó à?” Đế Thính hỏi.
Cố Thời: “Hả?”
Đế Thính nhéo ngón tay: “Tôi thấy con người thường mang theo ít đồ khi đi thăm hỏi trưởng bối.”
Nói một cách nghiêm túc thì Bàn Cổ Thần đúng thật có thể coi như là trưởng bối của đám linh thú bọn họ.
Dù sao thì nếu không nhờ Bàn Cổ Thần chém Hỗn Độn, cũng sẽ không có nhóm linh thú đầu tiên như bọn họ được sinh ra.
Cố Thời cảm thấy có lý.
Nhưng cậu cũng không biết nên tặng gì cho trưởng bối —— hình như cậu chưa từng tặng quà cho Cố Tu Minh.
Xin phép giải thích một chút, chủ yếu là vì nghèo thôi.
Cố Thời tham khảo phim truyền hình: “Hình như thường xách theo chút trái cây hoặc thực phẩm chức năng thì phải?”
Bàn Cổ Thần thích trái cây và thực phẩm chức năng gì?
Cố Thời và Đế Thính nhìn nhau.
Đế Thính không thể tin được: “… Chẳng phải cậu được con người nuôi lớn sao?!”
Cố Thời càng không dám tin: “Chẳng phải anh biết đọc tâm sao?!”
“Nhưng tôi không dám đọc của Bàn Cổ Thần!” Đế Thính hèn nhát nói.
Cố Thời: “…”
Chúng ta đúng là một ổ người hèn, Cố Thời nhìn sang chỗ khác.
Đế Thính nhìn biểu cảm liền biết cậu đang nghĩ gì.
Hắn đưa bậc thang ra: “Nghĩ đến món quà khác xem.”
Cố Thời nghĩ thầm, nếu tôi có đầu óc như vậy thì mối quan hệ bạn bè của tôi sẽ tệ đến thế à?
Cậu khô khan hỏi: “... Bàn Cổ Thần thích cái gì?”
“...” Đế Thính nghẹn họng.
Cố Thời: “…”
Bầu không khí ngưng đọng trong chốc lát, Đế Thính chậm rãi nói: “Hay là xách theo Kim Ô coi như làm quà tặng đi.”
Kim Ô vẫn không nhúc nhích.
Cố Thời suy nghĩ: “Nếu có thể nghĩ ra thứ khác thì không cần giao Kim Ô ra.”
Kim Ô cẩn thận nhìn Cố Thời một cái, suy nghĩ một lúc lâu: “Hiện giờ Bàn Cổ Thần đang ở đâu?”
“Thái Sơn.” Đế Thính đáp.
Kim Ô lại hỏi: “Hắn đang làm gì?”
“Ở đỉnh Ngọc Hoàng… Ngắm cảnh.”
Thái Sơn đã đóng cửa nửa tháng nay do tuyết lớn.
Bây giờ trên đỉnh núi chỉ còn lại vài nhiếp ảnh gia, và Bàn Cổ Thần lặng lẽ xuất hiện.
Kim Ô hơi sửng sốt: “Ngắm cảnh, không làm gì khác hả?”
“Ừm.” Đế Thính gật đầu, “Hắn đã ở đó ba ngày rồi, cũng chỉ có… ngắm cảnh.”
Từ khi nghe thấy âm thanh vĩnh hằng đó, Đế Thính vẫn luôn chú ý đến.
Trong ba ngày, Bàn Cổ Thần cứ yên tĩnh ngắm cảnh, không làm gì hết, cũng không nói gì luôn. Cứ đứng im lặng trên đỉnh Ngọc Hoàng, giống như một cây tùng.
“Vậy à…” Kim Ô do dự, “Em nghĩ, có phải Bàn Cổ Thần… rất thích thế giới này không?”
“Sao em lại nghĩ như vậy?”
Kim Ô gãi đầu: “Nếu không thích thì ai lại ngắm lâu đến vậy?”
Kim Ô cảm thấy mình rất có tiếng nói trong vấn đề này.
Quê của bé là cây Phù Tang ở cực đông kia, những ngày tháng hạnh phúc nhất trong đời bé là khoảng thời gian chơi đùa với các anh chị trên cây Phù Tang.
Cho dù đến cuối cùng, nơi đó biến thành nơi chôn vùi mọi thứ, bé cũng sẽ lâu lâu về thăm. Cho dù chỉ đứng nhìn từ xa một lúc thôi, cũng có thể nhớ tới rất nhiều chuyện hạnh phúc.
Nếu không thích, sao lại nhìn mãi chứ?
Kim Ô không phòng bị Đế Thính, bị Đế Thính nghe thấy tiếng lòng một cách dễ dàng.
Hắn không nhịn được, giơ tay xoa đầu Kim Ô: “Nhìn không ra nha, quả đầu nhỏ xíu mà nghĩ ra không ít chuyện.”
Kim Ô: “???”
“Anh thấy em nói đúng.” Đế Thính gật đầu, “Nhưng chúng ta không thể giao thế giới này cho hắn được.”
“Vậy tặng chút đồ tượng trưng thôi.” Cố Thời lấy điện thoại ra, liên hệ với sinh viên mỹ thuật Liễu Đào Lý.
Cậu hỏi Liễu Đào Lý có bán tranh vẽ cảnh vật sông núi gì không.
Đúng lúc cha của Liễu Đào Lý ở ngay bên cạnh, sau khi hỏi mục đích sử dụng thì lấy ngay một bức trong nhà ra.
Người nhà họ Liễu rất may mắn.
Bức tranh kia vừa hay là một bộ tranh phong cảnh bốn mùa ở Thái Sơn.
“Bao nhiêu tiền vậy ạ?” Cố Thời hỏi qua điện thoại.
Cha Liễu từ chối: “Cứ coi như đây là thù lao mà Tiểu Cố đạo trưởng đã giải quyết vấn đề thay chúng tôi đi.”
“Cháu không giúp các chú giải quyết vấn đề gì cả, không thể tính phần này lên người cháu được.” Cố Thời phân biệt rất rõ ràng.
Cha Liễu cũng không muốn nhận phần tiền này, nhưng cũng không dám không thu vì sẽ khiến phi nhân loại nợ ân tình của ông.
Doanh nhân suy nghĩ một lát rồi nói: “Chú nghe Đào Đào nhà chú nói, đạo quán của Tiểu Cố đạo trưởng đang có kế hoạch hợp tác tu sửa với chính phủ nhưng thiếu đối tác phải không?”
Cố Thời nghe ông đột nhiên nhắc đến vấn đề này thì thấy kỳ lạ: “Coi như là vậy, sao vậy ạ?”
Nói một cách nghiêm túc, việc tu sửa Thương Ngô Quan không phải do thiếu đối tác, mà là thiếu tiền.
Việc trùng tu các công trình kiến trúc cổ phải giao cho người có chuyên môn, Cục Di Vật sẽ phụ trách phần này, chính quyền địa phương sẽ chi trả một phần tiền, còn số tiền khổng lồ còn lại, nếu Cố Thời không thể huy động được, có lẽ sẽ phải nhờ chính quyền đấu thầu giúp.
Cố Thời rất không muốn đấu thầu, nghĩ rằng nếu đến lúc đó thật sự không huy động được vốn, sẽ mặt dày đi vay ít tiền của đám thần quỷ đó.
Cha Liễu nói: “Dự án tiếp theo của chú trùng hợp là ở thành phố B, thiếu mối quan hệ, nếu Tiểu Cố đạo trưởng tin chú, có thể giao một nửa việc tu sửa còn lại cho chú, chú sẽ phối hợp toàn lực để tạo mối quan hệ tốt với bên kia.”
Ông sợ Cố Thời không đồng ý, lại nói thêm: “Trong nghề của chú, mối quan hệ quan trọng hơn tiền tài nhiều, hy vọng Tiểu Cố đạo trưởng cho một cơ hội.”
Cố Thời cầm điện thoại, làm sao cậu có thể không nghe ra cha Liễu đang dùng cái cớ này để đưa lợi ích cho cậu.
Kim Ô nghe không hiểu, không biết chuyện gì.
Đế Thính nghe xong thì không khách sáo nữa: “Cậu đồng ý đi, giải quyết khúc mắc của chú ấy, chấm dứt phần nhân quả này, nếu không chú ấy sẽ nghĩ đến chuyện này mãi, tôi thường thấy kiểu người như vậy ở Cửu U.”
Cố Thời không hiểu những chuyện này, nhưng cậu có một thói quen tốt, đó là lắng nghe chuyên gia nói chuyện.
“Được, cảm ơn chú.” Cậu đồng ý với cha Liễu, “Bây giờ cháu qua đó lấy.”
Vừa nói xong, Cố Thời loáng thoáng cảm thấy có thứ gì đó trên người mình đã biến mất.
Cha Liễu cúp máy, lập tức vui vẻ ra mặt: “Tiểu Cố đạo trưởng sắp tới đây rồi, cha đi lấy “Tứ cảnh Thái Sơn” đây.”
Ông không nói dối Cố Thời, dự án tiếp theo của ông thật sự là ở thành phố B, hơn nữa đúng là còn thiếu một số mối quan hệ.
Tuy nhiên, ông cũng có cách khác để giải quyết vấn đề này, nhưng bây giờ có thể liên lạc trực tiếp thông qua Cố Thời, cũng không tệ.
Cha Liễu bước vào thang máy, vỗ đầu mình.
Ai da, mặc dù ít tóc, nhưng đầu vẫn dùng tốt như trước.
……
Núi Thái Sơn đã đóng cửa nửa tháng do tuyết lớn.
Mọi thứ yên tĩnh đến mức âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là tiếng tuyết rơi từ trên cành cây xuống dưới.
Nắng sớm mờ nhạt.
Biển mây lạnh giá lộ ra chút viền vàng.
Đỉnh núi Thái Sơn vốn yên tĩnh đã lâu, giờ đây lại vang lên những tiếng động vụn vặt.
Bàn Cổ Thần rời mắt khỏi biển mây núi sông, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Đó là một nhóm người, mang theo thiết bị, vừa đi vừa reo hò tản ra khắp nơi để tìm góc quay ưng ý. Bọn họ mặc quần áo dày đến mức ảnh hưởng đến hành động, trên mặt và môi vẫn còn tím tái vì gió lạnh.
Sau trận gió tuyết kéo dài, cuối cùng đỉnh núi Thái Sơn cũng chào đón mặt trời mọc.
Có người hưng phấn nói với bạn đồng hành như “dự báo thời tiết không chính xác”, lướt qua bóng người đang đứng ở một bên như thể không thấy gì.
Bạn đồng hành của hắn dừng chân lại, quay đầu nhìn thoáng qua với vẻ mặt bối rối.
“Sao vậy?”
“Vừa nãy hình như ở đây có người thì phải?”
“Làm gì có ai đâu?” Người nọ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một khu đất rộng lớn, ngoại trừ những cây khô bị tuyết đè thì cũng chỉ có những tảng đá không biết nói.
Dấu chân thì cũng chỉ có dấu chân của hai người họ.
Người nọ nhìn sang chỗ khác, xua tay: “Đi thôi, tìm một góc quay đẹp thôi!”
Người bạn đồng hành lắc đầu, hai người bước đi trên tuyết, vừa đi vừa nhìn thiết bị của mình.
Bàn Cổ Thần nhìn bóng lưng của bọn họ, giơ tay phủi tuyết đọng trên người, ánh mắt nhìn viền vàng nhạt trên bầu trời.
Những đám mây phía chân trời như đang bị một thứ gì đó lôi kéo và liên tục trào dâng.
Ánh nắng chói chang đã xuyên qua đám mây dày từ lâu, để lộ ra ánh sáng rực rỡ đầy may mắn.
Trong tiếng reo hò của nhóm nhiếp ảnh gia, ở một nơi mà tầm nhìn của con người không thể với tới, Kim Ô đen bóng khổng lồ phủ đầy ánh mặt trời nhảy ra từ trong biển mây, tỏa sáng như một ngọn lửa vàng, vỗ cánh và hót líu lo.
Phía sau là một con linh thú, đầu hổ một sừng, tai chó thân rồng, đuôi sư tử chân kỳ lân, đạp gió mây theo sát.
Bóng người đứng lặng trên đỉnh núi với ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhìn lướt qua nguyên hình của Kim Ô và Đế Thính, nghiêng đầu nhìn Cố Thời đang thở hổn hển đi bộ trên con đường mòn phủ tuyết bên dưới.
Khi bị thần sáng thế nhìn chăm chú, không khí như đọng lại, thời gian như ngừng trôi.
Cố Thời dừng chân, ngẩng đầu nhìn bóng người ở phía bầu trời rộng lớn.
Mỏng manh và cô đơn, nhưng lại hùng vĩ cao lớn như một ngọn núi.
Yên bình và tĩnh lặng, nhưng cũng giống những con sóng dữ dội của biển cả.
Tầm mắt hai bên chạm nhau, bên tai vang lên tiếng thiên địa thầm thì, để vạn vật trên thế gian biết đến tên của Thần.
—— Bàn Cổ.
……
Cửu U.
Đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi Tạ Cửu Tư đánh mất hàm hỏa.
Nửa năm qua, có rất nhiều hồn phách yếu ớt không chịu nổi sự trừng phạt của sự chuộc tội, đã biến mất không còn gì trong cái lạnh giá.
Cửu U không còn ánh sáng, tối tăm đến mức chỉ còn lại những đóm sáng xanh sau khi linh hồn tan biến, trở thành nguồn sáng hiếm hoi và đáng sợ.
Nếu thành Cửu U không có Tạ Cửu Tư bảo vệ, khiến cho cương phong và trọc khí bên ngoài không thể xâm nhập vào được, có lẽ trong thành Cửu U đã không còn một u hồn nào.
Những hồn phách trước đây ở lại Cửu U, chưa kịp đầu thai, giờ đều vội vã chạy đến bộ phận đầu thai, hận không thể rời khỏi nơi lạnh lẽo đến tận linh hồn này ngay lập tức.
Bên ngoài kết giới thành vực.
Trọc khí cuốn theo vài vệt sáng đột nhiên nổ tung, tiếng gầm rú xuyên qua trận gió vù vù, khiến toàn bộ thành vực đều run rẩy.
Nhóm u hồn ló đầu ra khỏi cửa nhà, nhưng lại bị mùi tanh nồng nặc dọa lùi trở về.
Tạ Cửu Tư đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống hai bên đang đánh nhau túi bụi.
Lý Bế Chủy đã biến trở về nguyên hình, Quỳ Ngưu* triệu hồi sấm sét, một đường bùm bùm xông tới phía trước.
*Quỳ Ngưu, thường được gọi là Quỳ: là sinh vật được ghi chép trong thượng cổ dị thú thần thú. Trong truyền thuyết, Quỳ sống trên một ngọn núi gọi là Lưu Bộc, ở nước Đông Hải. Quỳ có hình dạng và phần đầu giống trâu, nhưng lại chỉ có một chân, cả thân mình đều có màu xanh đen. Toàn thân Quỳ tỏa ra ánh sáng, tiếng gầm như sấm sét. Trong trận chiến giữa Hiên Viên Hoàng Đế và Xi Vưu, Hoàng Đế đã bắt được Quỳ, lột da nó làm trống và dùng xương làm dùi. Tiếng trống này tương truyền vang khắp 500 dặm, cổ động sĩ khí vô cùng.
Trọc khí và cương phong bên ngoài thành vực làm họ khó chịu.
Nhưng Tạ Cửu Tư là một ngoại lệ.
Cùng Kỳ và những người ủng hộ hắn bị đuổi đánh suốt chặng đường, trọc khí l**m vào miệng vết thương trên người hắn, tựa như ác thú tìm thấy máu, sau một đạo cương phong sẽ để lại một vết máu, không ngừng khoan vào cơ thể hắn.
Đầu óc Cùng Kỳ ong ong, giống như có thứ gì đó có gai ngược sắc nhọn đánh lung tung lên khắp người hắn.
Theo bản năng, hắn muốn thoát khỏi nơi này.
Tạ Cửu Tư canh giữ ở một bên, phất tay một cái, ép Cùng Kỳ bán đứng đồng đội đang lặng lẽ lui về biên giới thành vực Cửu U trở lại.
Nơi này là sân nhà của anh.
Cùng Kỳ phun máu, đôi mắt đỏ ngầu, ngẩng đầu nhìn Tạ Cửu Tư, tức giận bật cười ngay tại chỗ.
“Bọn họ đánh tôi thì thôi đi, anh cản tôi làm gì?”
“Anh sáng lập Cửu U, dùng thân hấp thu trọc khí, công đức có thể sánh với Bàn Cổ Thần, cho dù vạn vật trên thế gian này đều chết hết, anh cũng sẽ không sao, tại sao lại rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác?”
Tạ Cửu Tư cúi đầu nhìn hắn, động tác hơi dừng lại.
—— Không phải vì lời nói của Cùng Kỳ, mà là vì anh nhận ra, ở bên kia pháp ấn, Cố Thời đang bị một tồn tại có thể tranh phong với thiên địa nhìn chăm chú.
Trong hoàn cảnh hiện giờ, sự tồn tại như vậy gần như là không thể tưởng tượng được.
Là Bàn Cổ Thần.
Cố Thời gặp Bàn Cổ Thần.
Tạ Cửu Tư nhíu chặt mày.
Nhưng ngoại trừ việc gặp phải Bàn Cổ Thần, hình như không xảy ra vấn đề gì khác.
Tạ Cửu Tư phân ra một phần sự chú ý, lại phát hiện tâm trạng của Cố Thời còn ổn định hơn cả anh.
Cùng Kỳ thấy biểu cảm của Tạ Cửu Tư thay đổi, cho rằng lời nói của mình đã khiến Tạ Cửu Tư dao động.
Hắn lau máu ở khóe miệng, hít sâu một hơi: “Bản thân anh cũng không quan tâm đến chuyện của con người đúng không? Đối với anh, mất đi hàm hỏa cũng không được xem là tổn thất lớn, anh hoàn toàn không cần phải xen vào chuyện này.”
“Ừm.” Tạ Cửu Tư gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Mà ngay khi Cùng Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm, thân hình Tạ Cửu Tư chợt lóe lên, trên tay và mặt anh xuất hiện vảy, vuốt rồng sắc nhọn đâm thẳng vào ngực Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ sững sờ một giây, định dùng tay trái để tóm lại, nhưng Tạ Cửu Tư đã nhanh chóng bay ra xa trong khoảnh khắc hắn sững sờ.
“Anh…”
“Đúng là tôi không quan tâm.” Tạ Cửu Tư vẩy vẩy máu trên tay, “Nhưng Cố Thời thích.”
Mặc dù không nói ra, nhưng Cố Thời rất thích Cố Tu Minh, thậm chí có thể nói là ỷ lại. Mà Cố Tu Minh, là người đã nuôi Cố Thời như một con người.
Trong tương lai, Cố Thời nghĩ gì thì khó mà nói, nhưng hiện tại, cậu thích con người, và cậu làm mọi việc dựa trên lợi ích của quần thể con người.
Tạ Cửu Tư lắc lắc tay.
Vảy rồng đỏ thẫm ngăn cản dòng máu sôi trào, từng giọt máu lăn xuống mà không để lại dấu vết.
Ở phía sau, tiếng sấm rền vang lên trong trọc khí và cương phong, lao đến vù vù như muốn đâm thủng không khí.
Máu từ ngực Cùng Kỳ tuôn ra ào ạt, nhưng hắn lười chạy trốn.
Hắn cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ mấy người nghĩ làm vậy sẽ ăn được tôi sao? Trước khi Bàn Cổ Thần ra tay, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào.”
“Ngăn được một tên thì cứ ngăn.” Tạ Cửu Tư ngước mắt lên, thản nhiên nói, “Không giống như anh, đến mặt của Bàn Cổ Thần còn chưa thấy, bây giờ Cố Thời đã ở trước mặt Bàn Cổ Thần rồi.”
Cùng Kỳ lại bị kéo trở về chiến trường, hung thú bị thương nặng có lẽ sẽ rơi vào trong trọc khí, bị ăn mòn và phát cuồng cho đến khi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tạ Cửu Tư đứng đực ra đó, do dự không thôi.
Cùng Kỳ nói đúng, công đức của anh gần như có thể sánh với Bàn Cổ Thần. Nhưng anh và Bàn Cổ Thần khác nhau, Bàn Cổ Thần là bị đuổi khỏi thế giới vì trận chiến dữ dội với Hỗn Độn, còn anh thì vẫn an toàn ở lại đây.
Anh chưa từng đối mặt với Bàn Cổ Thần, có chút giống tình huống hai vị vua không thể gặp nhau.
Anh muốn đi tìm Cố Thời, nhưng lại lo sự xuất hiện của mình sẽ gây ra thay đổi nào đó.
Tạ Cửu Tư có chút bực bội.
Trước giờ, anh chưa bao giờ rơi vào tình huống bó tay bó chân như vậy.
Tạ Cửu Tư nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy vài linh hồn tội lỗi đang gục ngã vì giá lạnh trong địa ngục chịu khổ dưới thành vực Cửu U.
Những hồn phách đó mang theo sự không cam lòng, hóa thành một tia trong muôn vàn trọc khí, chuẩn bị dùng nanh vuốt lao vào hồn phách bên cạnh, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị kết giới đẩy ra ngoài.
Tạ Cửu Tư nhíu mày, vươn tay ra, bắt Tất Phương đang đánh nhau với Đào Ngột đến đây.
Tất Phương:???
Tất Phương điều chỉnh lại tâm trí đang bị trọc khí ảnh hưởng, nuốt ngọn lửa ở khóe miệng xuống: “Anh làm gì vậy?”
Tạ Cửu Tư chỉ vào trong thành vực Cửu U: “Cậu đi sưởi ấm.”
Tất Phương:?
Tạ Cửu Tư không nói nhiều, ném Tất Phương vào kết giới thành Cửu U, nhìn Tất Phương vừa hoang mang vừa ấm ức nhưng vẫn ngoan ngoãn ném hỏa tinh ra để chiếu sáng tạm thời cho Cửu U, bực bội trong lòng anh tan đi một chút.
Anh giơ tay xoa giữa mày, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đầu bên kia pháp ấn lại truyền đến cảm giác nhìn chăm chú.
Tạ Cửu Tư: “……”
Tạ Cửu Tư nhìn về phía trọc khí.
… Lại bắt thêm một tên nữa đến sưởi ấm vậy.
Bắt ai thì được đây?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Người tàn ác thường sống thảnh thơi :)))
Lúc đầu định để tên chương là “tiếng thiên địa lảm nhảm” như bên cv, nhưng sau đó đã đổi lại ^_^
Còn 8 chương với 2 ngoại truyện nữa thôi.