Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 86

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Núi Thái Sơn bị tuyết dày bao phủ, lạnh lẽo vô biên.

 

Cố Thời đối diện với Bàn Cổ Thần một lúc, rõ ràng đã có vảy và sự che chở của Tạ Cửu Tư, nhưng vẫn thấy hơi lạnh.

 

—— Ặc, có lẽ là căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh.

 

Trong đầu Cố Thời đột nhiên nảy ra ý nghĩ đó.

 

Trong nhận thức của thiên địa, cậu là một nửa Chúc Âm, vì vậy không hoàn toàn bị Bàn Cổ Thần áp chế.

 

Cố Thời chợt hồi phục tinh thần, chớp chớp mắt, cảm thấy mắt cay xè vì bị gió thổi.

 

Dưới cái nhìn chăm chú của Bàn Cổ Thần, Cố Thời vô thức giơ tay lên, kéo chiếc áo khoác mỏng trên người mình.

 

Thời gian lại tiếp tục trôi đi ngay khi cậu làm động tác đó.

 

Khóe mắt Cố Thời liếc thấy một chim một thú trông rất hung dữ nhưng thực chất lại nhát cáy, chỉ dám quay vòng vòng tại chỗ.

 

Cố Thời: “…”

 

Mé, bị lừa rồi.

 

Bàn Cổ Thần quan sát Cố Thời: “Ngươi đang tìm ta.”

 

*Bàn Cổ Thần gọi Cố Thời là “Nhữ (汝)” nghĩa là ngươi, xưng là “Ngô (吾)”, nghĩa là ta.

 

Cố Thời hít sâu, ánh mắt không hề rời khỏi Bàn Cổ Thần: “Đúng vậy, chào ngài… Bàn Cổ Thần.”

 

Thật kỳ quái.

 

Cố Thời không khỏi lại lên đồng.

 

Rõ ràng cậu đang mặt đối mặt với Bàn Cổ Thần, cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng chỉ cần chuyển hướng sự chú ý một chút, cậu lại hoàn toàn không nhớ nổi dáng vẻ của Bàn Cổ Thần.

 

Cảm thấy bản thân Thần giống như núi xanh non sông, như trời đất này.

 

Bàn Cổ Thần chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra bản thể bên dưới dáng vẻ con người của người trước mắt.

 

Một con non nhỏ xíu.

 

“Chuyện gì?” Thần hỏi, không ngờ giọng lại có chút ôn hòa.

 

“…” Cố Thời ngẩn ra, cậu quay đầu nhìn về phía không khí bên kia, cứ vung vẩy biển mây và ánh mặt trời, không dám đến gần một bước.

 

Đế Thính đứng cách rất xa, vểnh tai nghe lén, nghe đến đó thì điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Cố Thời.

 

Cố Thời: “…”

 

Không phải chứ, nếu tôi giỏi đọc ánh mắt như vậy, tôi sẽ biến thành như bây giờ sao?

 

Cậu cạn lời thu hồi tầm mắt, im lặng.

 

Tình hình cực kỳ xấu hổ.

 

Tuy chỉ có mỗi Cố Thời đơn phương xấu hổ mà thôi.

 

Nhưng bất ngờ là Bàn Cổ Thần lại rất kiên nhẫn, bầu không khí cũng không có vẻ gì là cứng nhắc.

 

Da đầu Cố Thời tê dại, không khỏi quấn áo khoác trên người chặt hơn.

 

“Thật ra người muốn tìm ngài không phải là tôi.” Cố Thời nói bằng trực giác, “Nhưng mà, quả thật tôi cũng có vấn đề muốn hỏi ngài.”

 

Bàn Cổ Thần gật đầu: “Hỏi đi.”

 

“Vì sao ngài lại muốn lấy đồ của chúng tôi?” Cố Thời hỏi, “Là vì muốn tạo ra một thế giới mới sao?”

 

Ngoài dự đoán, sau khi nghe thấy câu hỏi, Bàn Cổ Thần lại lắc đầu với cậu.

 

Thần chỉ vào non sông được ánh mặt trời mạ vàng dưới biển mây: “Ngươi nhìn xem thiên địa ngày nay, ai là chủ của nó?”

 

Cố Thời suy nghĩ rồi đáp: “... Con người.”

 

“Con người.” Bàn Cổ Thần khẳng định câu trả lời của Cố Thời, rồi nói, “Sau khi sáng lập thiên địa, Hỗn Độn càn quấy, khiến ta trở về rất muộn.”

 

“Bây giờ, chủ nhân của vùng trời này đã từ các ngươi biến thành con người.” Bàn Cổ Thần không hề che giấu, “Hóa thành núi sông, bồi dưỡng đất đai là chức trách và sứ mệnh của ta, nếu ta trở về thiên địa này vào lúc này, vô số linh thú sẽ bị đánh thức, thiên địa đổi chủ.”

 

“Ta đã không làm tròn bổn phận của mình, hiện tại và tương lai là tương lai của tất cả sinh linh trên thế gian, chúng phải tự quyết định.”

 

“Vì vậy, ta đã hỏi rất nhiều sinh linh.”

 

Chung quy, giữa Bàn Cổ Thần và Hỗn Độn không phân thắng bại.

 

Sau khi thần đuổi theo Hỗn Độn và trở về đây, lang thang vô định giữa sông núi, Thần nhìn thấy tình trạng hiện giờ của rất nhiều sinh linh.

 

Thần nhìn khắp chúng sinh, nghĩ đến sứ mệnh của mình, thế là giấu đi hơi thở, gặp người sẽ hỏi: Nếu Bàn Cổ Thần quay về thế giới ngay lúc này, khiến vô số linh thú thức tỉnh, con người sẽ làm thế nào.

 

Thần hỏi rất nhiều con người, rất nhiều yêu quái, thậm chí là linh thú thỉnh thoảng tỉnh lại và đi dạo trong loài người.

 

Đa số sinh linh đều coi Thần là kẻ điên, tránh còn không kịp;

 

Số ít sinh linh như thể nghe thấy chuyện cười, không coi là thật;

 

Ngoài ra còn có một nhóm rất nhỏ, sau khi nghiêm túc suy nghĩ thì đưa ra đáp án.

 

Hầu hết bọn họ đều không mong Bàn Cổ Thần sẽ quay về, thiên địa bây giờ rất tốt.

 

Vì vậy Bàn Cổ Thần lại hỏi: Nếu thần nhất định phải hoàn thành sứ mệnh của mình thì thế nào?

 

““Có lẽ Bàn Cổ Thần có thể tạo ra một thế giới khác.” có người nói với như vậy với ta.”

 

Nghe đến đây, da mặt Cố Thời giật giật.

 

Cậu gần như có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo —— bên trong con người, luôn có người bạo dạn, chỉ cần một chút lợi ích là có thể vứt bỏ mọi thứ, phấn đấu quên mình.

 

Huống chi đi theo Bàn Cổ Thần, nếu chuyện đó thật sự thành công, vậy không phải chỉ là một chút lợi ích thôi đâu. Thời xưa có tòng long chi công*, đi theo Bàn Cổ Thần, đó chính là công đức sáng thế!

 

*Tòng long chi công (从龙之功): là một thuật ngữ Hán Việt, nghĩa đen là "công lao theo rồng". Nó thường được hiểu là công lao của những người theo giúp, phò tá một người lãnh đạo tài ba, đặc biệt là khi người đó nắm giữ vị trí quan trọng, như vua chúa. Thuật ngữ này mang ý nghĩa ca ngợi sự trung thành và đóng góp của những người đã sát cánh cùng người đứng đầu trong quá trình xây dựng, phát triển và bảo vệ đất nước.

 

Nếu thành công, thậm chí bọn họ có thể nhảy từ con người trở thành thần.

 

So với mọi tiền tài quyền thế trên thế giới này, nó càng dao động lòng người hơn.

 

Chuyện tiếp theo quả nhiên như Cố Thời đoán.

 

Khi đối mặt với những cám dỗ to lớn về lợi ích, con người luôn có thể đột phá giới hạn của bản thân.

 

Dưới sự giúp đỡ của một số linh thú, bọn họ nhanh chóng đào ra rất nhiều đại yêu ẩn nấp, đánh nhau với chúng.

 

Đầu tiên, bọn họ tìm ra tung tích của Hỗn Độn giúp Bàn Cổ Thần, sau đó nghe đến sự tồn tại của dòng dõi Thương Ngô, vì vậy tìm ra tung tích của rất nhiều linh thú khác.

 

Quan chủ khi đó của Thương Ngô Quan chính là sư phụ của Cố Tu Minh, sư tổ của Cố Thời.

 

Xét theo kết quả cuối cùng của dòng dõi Thương Ngô, có lẽ là bị xử sau khi hoàn thành công việc.

 

Ngoại trừ Hỗn Độn bị nỗi ám ảnh bóp nghẹt, Bàn Cổ Thần không hề nhúng tay vào hành vi của con người, cũng hoàn toàn không quan tâm đến chuyện con người dùng tên tuổi của Thần để làm chuyện ác.

 

Chủ nhân của thiên địa có thể tự quyết định hướng đi tương lai của vùng thiên địa này, cho dù là đích thân hủy diệt hết tất cả mọi thứ ở hiện tại, trong mắt Bàn Cổ Thần, đều là hợp lý.

 

Cố Thời: “…” Đệt.

 

Ở bên kia, Đế Thính và Kim Ô đã dại ra từ lâu, không phát ra tiếng động.

 

“Vậy…” Cố Thời thở ra một hơi thật dài, “Ngài định đến thế giới kia để hoàn thành chức trách của mình sao?”

 

“Không.” Bàn Cổ Thần phủ định suy đoán của Cố Thời, “Sứ mệnh của ta chỉ giới hạn trong vùng đất này.”

 

Cố Thời:???

 

Cố Thời không thể tưởng tượng nổi: “Vậy vì sao lúc trước ngài lại hỏi vấn đề kia?”

 

Vấn đề kia, ý chỉ là sứ mệnh nhất định phải hoàn thành.

 

Bàn Cổ Thần hơi bối rối.

 

“Ta chỉ hỏi một chút thôi.”

 

Cố Thời: “…?”

 

????

 

Mặc dù hiểu rõ không thể giải thích chuyện này bằng góc độ của con người hoặc linh thú bình thường, nhưng Cố Thời vẫn không nhịn được muốn nói một câu “tuyệt”.

 

Kẻ thứ ba trung lập tuyệt đối này là gì vậy hả?

 

Hóa ra bọn họ lo lắng đề phòng lâu như vậy, cứ tưởng đại boss là Bàn Cổ Thần, thực chất chỉ là biểu ngữ của một đám nằm mơ muốn trở thành thần sáng thế thôi à?!

 

Phắc.

 

Bị lừa rồi.

 

Cố Thời quay đầu nhìn Đế Thính.

 

Đế Thính và Kim Ô lấy lại tinh thần khi nhận ra Bàn Cổ Thần không có ra tay với bọn họ như tưởng tượng, tức khắc mạnh dạn hơn, nhanh chóng bay đến.

 

Đế Thính hỏi thầm: “Ý tưởng đó của ngài… những người muốn sáng tạo thế giới mới kia có biết không?”

 

Vẻ mặt Bàn Cổ Thần càng trở nên khó hiểu hơn.

 

“Ta nói mấy thứ này với bọn họ làm chi?”

 

Cố Thời: “…”

 

Móa, những người đó cũng bị lừa!

 

Cố Thời không khỏi tính toán thời gian.

 

Thương Ngô Quan bị thảm sát là chuyện gần 60 năm trước, cậu bị cướp mất truyền thừa Phượng Hoàng là chuyện hơn 20 năm trước.

 

Nói cách khác, nếu ước tính cẩn thận, những người mơ mộng hão huyền đó đã dành ít nhất hai đến ba thế hệ cho mục tiêu vĩ đại là sáng tạo thế giới mới.

 

Cho đến hơn 20 năm trước, bọn họ mới có được một luân hồi giả tạo.

 

Về mặt lý thuyết, nếu không có hóa thân của Bàn Cổ Thần, vậy thì thế giới cấp thấp bán thành phẩm kia không thể cung cấp nơi ở lâu dài cho các linh thú và yêu quái, còn niết bàn của Phượng Hoàng cũng chỉ là một vòng tuần hoàn lặp lại, tử vong và trùng sinh.

 

Thế giới mà người kia tạo ra không có thiên cương, cho nên sẽ không có linh thú ra đời.

 

Không có tổ tiên có đủ sức mạnh để dâng ra, cho nên cũng sẽ không có sinh linh mới.

 

Và những con người còn lại trốn thoát từ đây để sang đó, hồn phách yếu ớt của bọn họ sẽ bị tiêu tan gần hết trong quá trình niết bàn không ngừng.

 

Nó không có tương lai. Ngay từ khi nó được sáng tạo ra thì đã bắt đầu chết dần chết mòn.

 

Còn người sáng tạo nó, bây giờ có lẽ vẫn còn đang mơ rằng Bàn Cổ Thần sẽ trở thành mảnh ghép cuối cùng trong thế giới mới.

 

Cố Thời rơi vào suy tư.

 

Cố Thời xoa xoa cằm.

 

Cố Thời không khỏi vui vẻ.

 

Cố Thời: Ha ha, dừa.

 

Đế Thính ở bên cạnh hỏi: “Chúng tôi muốn lấy lại đồ của mình, ngài sẽ không nhúng tay vào chứ?”

 

Bàn Cổ Thần gật đầu: “Tất nhiên.”

 

Cố Thời lấy bức “Tứ cảnh Thái Sơn” của gia đình Liễu Đào Lý trong túi Càn Khôn ra.

 

Bức tranh rất lớn, Cố Thời chỉ lấy ra được cảnh xuân.

 

Cậu cũng không kể công, chỉ nói: “Đây là đồ tôi nhận được từ con người mà tôi quen, nghe nói chúng tôi muốn tới gặp ngài nên đã gửi nó đến cho ngài.”

 

Vạn vật đều có linh hồn, những bức tranh mà tác giả đã dồn hết tâm huyết vào đó cũng như vậy.

 

Bàn Cổ Thần vừa liếc mắt đã nhìn ra tình cảm trong đó.

 

Nhưng Thần không nhận lấy.

 

—— Không phải vì không muốn nhận, mà là Thần chưa từng trải qua chuyện có người tặng quà cho mình, dù là thần sáng thế cũng sẽ ngẩn ra.

 

Cố Thời từ phía sau bức tranh thò đầu ra: “Ngài không thích sao?”

 

Không, rất thích.

 

Bàn Cổ Thần đưa tay chạm vào bức tranh.

 

Thần yêu thương vùng đất này sâu sắc, sẵn sàng chấp nhận mọi điều tốt và không tốt, hạnh phúc và bất hạnh của nó, vì vậy Thần cũng yêu thương sâu sắc những ai yêu mến thế gian này.

 

Bàn Cổ Thần nhận lấy bức tranh cảnh xuân.

 

Cố Thời lại lấy ra bức tranh cảnh hạ.

 

Bàn Cổ Thần nhận lấy từng cái một, trên khuôn mặt khiến người ta không thể nhớ rõ hiện lên chút niềm vui.

 

Cố Thời thấy Thần thích, bắt đầu lục lọi đồ trong túi Càn Khôn.

 

Lấy ra một đống đồ bao gồm nhưng không giới hạn như bánh gạo Vượng Vượng, Pim Pom, que cay linh tinh.

 

Cố Thời nhìn đồ ăn vặt trong tay, đột nhiên nhớ ra túi Càn Khôn này là Lý Bế Chủy cho cậu.

 

Nhìn mấy đồ ăn vặt này, có lẽ trước đó chúng được mua cho anh chàng xui xẻo Thao Thiết rồi.

 

Cố Thời để lại một túi bánh gạo Vượng Vượng, đang suy nghĩ xem có nên chia sẻ cho Bàn Cổ Thần hay không.

 

Đế Thính thì không cẩu thả như Cố Thời.

 

Hắn hỏi Bàn Cổ Thần: “Sau này ngài định sẽ thế nào?”

 

Bàn Cổ Thần cũng không có kế hoạch gì.

 

“Thiên địa hiện giờ không cần ta canh giữ, ta sẽ chờ đến ngày nó cần đến ta.”

 

Nói xong, Thần đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía Tây.

 

Đế Thính nuốt câu hỏi tiếp theo xuống, cảnh giác nhìn qua, hèn đến nỗi hai tai biến thành tai máy bay*: “... Sao, sao vậy?”

 

*Thuật ngữ “tai máy bay” có nhiều nghĩa và ám chỉ những thứ khác nhau tùy theo ngữ cảnh:
1. Tai máy bay (chấn thương áp suất tai): đây là tình trạng khó chịu ở tai do mất cân bằng áp suất bên trong và bên ngoài tai do áp suất không khí thay đổi. Tình trạng này còn được gọi là chấn thương áp suất tai hoặc viêm khí quản trung gian.
2. Tai máy bay (ngôn ngữ cơ thể của mèo): khi con mèo giữ tai phẳng ở hai bên đầu giống như cánh máy bay, đây là tín hiệu ngôn ngữ về cảm xúc của mèo, có thể có nhiều ý nghĩa, bao gồm thư giãn, cảnh giác, phấn khích hoặc sợ hãi.
3. Tai máy bay (ngôn ngữ cơ thể của chó): cũng giống như mèo, tai máy bay của chó cũng đại diện cho những cảm xúc khác nhau, bao gồm sự cảnh giác, sợ hãi, vâng lời và thậm chí là hạnh phúc.

 

Bàn Cổ Thần nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thời, ánh mắt quét qua giữa mày cậu: “Một nửa người của ngươi đến tìm ngươi.”

 

Cố Thời cầm túi bánh gạo, không hiểu gì: “Một nửa gì… A!”

 

Cậu nói được nửa chừng mới phản ứng lại.

 

—— là Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư bắt vài linh thú hệ hỏa vào sưởi ấm cho thành Cửu U, thành Cửu U vốn âm u lạnh lẽo, bây giờ lại có vẻ hơi nóng.

 

Nhiệt độ tăng cao, bực bội trong lòng Tạ Cửu Tư cũng bắt đầu dâng trào như dung nham.

 

Cuối cùng, anh không thể kiềm chế được sự nôn nóng trong lòng, thế là tạo tầng tầng lớp lớp bảo vệ Cửu U, rồi phủi tay bỏ đi.

 

Cố Thời ngẩng đầu nhìn về phía Tây.

 

Bóng dáng con rồng đỏ thẫm bay tới, sau khi phát hiện luồng hơi thở mạnh mẽ kia không tỏ vẻ bài xích, anh thu lại khí thế, nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Cố Thời.

 

Tạ Cửu Tư nghe thấy xưng hô của Bàn Cổ Thần về anh.

 

Anh ngước mắt lên, hai vị thần cùng có công đức khai thiên lập địa đối diện nhau.

 

Giờ phút này, gió và ánh sáng đã rời khỏi góc nhỏ trên đỉnh núi.

 

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tuyết tan.

 

Đầu Đế Thính vang lên tiếng ong ong.

 

Kim Ô thì chôn mình trong tuyết luôn.

 

Sau một lúc lâu, Tạ Cửu Tư mở miệng, vẻ mặt vô cảm sửa lại cho đúng: “Không phải một nửa người, tôi là bạn đời của em ấy.”

Bình Luận (0)
Comment