Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 87

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cố Thời hít một hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh lại.

 

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tạ Cửu Tư nói chuyện mà không nhìn bầu không khí!

 

Cậu đã không còn là A Mông của thời Ngô* nữa! Không còn là chú gà con sẽ dậm chân đỏ mặt vì một câu nói vu vơ của Tạ Cửu Tư từ lâu rồi!

 

Cố Thời nhíu mày, bày ra dáng vẻ thản nhiên hào phóng: "Đúng vậy."

 

*Chắc là nói đến Lã Mông của thời Đông Ngô.

 

Nói đến cũng lạ.

 

Sau khi nói ra lời này, sự ngại ngùng như thiêu đốt trong lòng đột nhiên biến mất sạch, thậm chí còn có chút lâng lâng.

 

Giống như linh hồn được thăng hoa vậy.

 

Cố Thời nghiêng đầu, nhìn về phía Tạ Cửu Tư: "Anh tới đây làm gì? Không phải đang bận hả?"

 

"Lo cho em." Trước nay Tạ Cửu Tư đều là có gì nói đó, "Em quá yếu, không đủ để Bàn Cổ Thần nhéo nữa là."

 

Cố Thời không phản bác được, nhỏ giọng thì thầm: "Bàn Cổ Thần cũng đâu có nhéo em."

 

Tạ Cửu Tư giơ tay, đặt tay sau gáy Cố Thời, nhéo một cái.

 

Cố Thời:...

 

Cố Thời quay mặt đi trước ánh mắt của ba người đang ở đây.

 

Bàn Cổ Thần quan sát Tạ Cửu Tư, vẫn không nói thêm gì. Thần đối xử bình đẳng với tất cả sinh linh trên thế gian này.

 

Sau đó, Thần nhìn về phía Kim Ô đang nhút nhát đứng ở một bên.

 

Ấn tượng của Bàn Cổ Thần đối với Kim Ô - hóa thân của mặt trời, người đã chăm sóc cho tất cả sinh linh một cách bình đẳng - tốt hơn một chút.

 

Kim Ô vừa bị Bàn Cổ Thần nhìn qua, chỉ muốn chết ngay tại chỗ.

 

Chim nhỏ lại đứng bất động ở nơi đó, mãi không nhúc nhích.

 

Đế Thính ho khan một tiếng, bắt đầu nhỏ giọng báo cáo tình hình với Tạ Cửu Tư.

 

Nếu Bàn Cổ Thần không định nhúng tay vào, vậy mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rồi.

 

Mặc dù việc bắt người và đánh người không liên quan gì đến Đế Thính, nhưng tốt xấu gì hắn vẫn có khả năng lấy lại được đồ đã bị mất.

 

Cố Thời nhìn Kim Ô cứng đơ, suy nghĩ một chút rồi lấy Sachima mà Kim Ô thích nhất từ túi Càn Khôn, giao cho Bàn Cổ Thần.

 

"Kim Ô thích ăn cái này."

 

Bàn Cổ Thần vui vẻ nhận lấy.

 

Cố Thời nghe Đế Thính và Tạ Cửu Tư nói chuyện với nhau, nhìn Kim Ô rưng rưng nước mắt được đút ăn, đột nhiên nghĩ tới gì đó.

 

Cậu hỏi: "Bàn Cổ Thần hóa thành núi sông, tức là ngã xuống sao?"

 

"Không hẳn vậy." Bàn Cổ Thần lắc đầu, "Vạn vật đều có linh hồn, nếu ta hóa thành núi sông, núi sông đó sẽ là ta."

 

Nghe vậy Cố Thời quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư.

 

Tạ Cửu Tư cũng nhìn qua: "?"

 

Cố Thời lẩm bẩm ám chỉ: "Bàn Cổ Thần tạm thời không có dự định gì cho tương lai, vậy có phải có thể đi..." Cậu chỉ chỉ xuống dưới.

 

Cố Thời đánh bàn tính lạch cạch.

 

80% là cậu sẽ lấy lại được sức mạnh của mình. Nói cách khác, cậu sắp không còn là một con gà yếu như bây giờ nữa.

 

Cậu sắp được trải nghiệm cảm giác làm linh thú mạnh mẽ như Tạ Cửu Tư.

 

Từ lâu, nhân gian này đã không còn thích hợp cho các linh thú lang thang nữa rồi.

 

Đối với những linh thú mạnh mẽ, nhân gian ngày nay cũng giống như con người đi trên bùn lầy, ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.

 

Cho nên có rất nhiều linh thú đều chọn ngủ say.

 

Bàn Cổ Thần nói rằng, nếu lúc này Thần hóa thành núi sông, sẽ khiến thiên địa đổi chủ, linh thú sẽ lại xuất hiện trên thế gian một lần nữa.

 

Thần có thể cung cấp một môi trường tốt đẹp cho các linh thú tự do di chuyển.

 

Vậy thì không hóa thành núi sông ở nhân gian nữa, ngược lại đi đến Cửu U, như vậy chẳng phải mọi chuyện đều được giải quyết sao?

 

Nếu có cơ hội có thể tỉnh lại và hưởng thụ, có lẽ các linh thú sẽ rất vui mừng nhỉ?

 

Nghe nói Cửu U khá lớn.

 

Tạ Cửu Tư nhìn theo hướng Cố Thời chỉ, nhanh chóng hiểu ý.

 

Nhưng ý tưởng của anh lại khác với Cố Thời.

 

Tạ Cửu Tư nhìn Bàn Cổ Thần, chỉ cảm thấy nếu Bàn Cổ Thần có thể đến sưởi ấm cho Cửu U, vậy sẽ chống đỡ được rất lâu.

 

Hơn nữa, giữa bọn họ sẽ không có bất kỳ xung đột nào.

 

Dù sao thì Cửu U rất lớn, nhưng lại tràn ngập cương phong và trọc khí.

 

Bản thân Tạ Cửu Tư sẽ chống đỡ thành vực Cửu U và duy trì luân hồi, còn Bàn Cổ Thần cũng có thể tạo ra một thế giới nhỏ trong một hỗn độn khác bên ngoài thành vực Cửu U.

 

Huống chi, có Bàn Cổ Thần ở đây, có thể đẩy cái đám ở bộ phận luân hồi Cửu U cho Bàn Cổ Thần rồi.

 

Nói một cách nghiêm túc, Bàn Cổ Thần lớn hơn bọn họ một thế hệ, thân làm trưởng bối, giúp hậu bối một chút cũng là điều hợp lý mà.

 

Đúng không?

 

Bàn Cổ Thần sưởi ấm, rất tuyệt mà nhỉ?

 

Tạ Cửu Tư dao động, anh ngẩng đầu nhìn Bàn Cổ Thần: "Nếu ngài không có nơi muốn đi, có thể suy xét đến Cửu U."

 

Bàn Cổ Thần hơi dừng lại, cũng không từ chối: "Được."

 

Tạ Cửu Tư nhận được câu trả lời, dẫn Đế Thính và Cố Thời rời đi.

 

Kim Ô ngậm một miếng Sachima nhỏ, đơ ra.

 

Kim Ô:???

 

Ớ??

 

Hình như mấy anh quên dẫn em theo rồi nè??

 

Kim Ô không thể tin nổi nuốt miếng Sachima trong miệng xuống.

 

Cố Thời bị Tạ Cửu Tư kéo đi, lo lắng quay đầu nhìn lại: "Chúng ta bỏ rơi Kim Ô như vậy, hình như không phải lắm?"

 

"Không cần lo, Bàn Cổ Thần rất thích nó." Tạ Cửu Tư nói.

 

"Vận may của đứa nhỏ đó cũng không kém gì cậu." Đế Thính nói, "Hơn nữa, cậu đừng thấy Kim Ô ngốc mà lầm, ngốc cũng có ưu điểm của ngốc, tâm tư đơn giản, ngược lại có thể phát hiện ra những thứ chúng ta không nhìn thấy."

 

Cố Thời do dự mãi, cuối cùng vẫn tin tưởng quyết định của chuyên gia.

 

Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn Cố Thời, hỏi: "Đế Thính và Kim Ô đều dùng nguyên hình để đi gặp Bàn Cổ Thần, sao em lại không dùng?"

 

Từ trước đến nay, các linh thú luôn tự hào về phong thái của mình.

 

Cố Thời quay đầu nhìn nguyên hình của Đế Thính.

 

Nghĩ thầm, một đứa là Kim Ô một đứa là Đế Thính, còn cậu chỉ là một con gà con, đứng giữa cảnh tượng hùng vĩ như vậy, không chỉ làm mọi chuyện tệ hơn mà còn rất mất mặt.

 

Nhưng tất nhiên Cố Thời không thể nào thừa nhận.

 

Cậu quay đầu đối diện với Tạ Cửu Tư: "Em thấy em bây giờ khá đẹp trai."

 

Tạ Cửu Tư quan sát Cố Thời, gật đầu: "Nói cũng đúng."

 

Đế Thính ở bên cạnh vểnh tai lên nghe lén suy nghĩ trong lòng của Cố Thời, ho khan hai tiếng để nén cười, dưới cái nhìn bình tĩnh nhưng đầy uy h**p của Tạ Cửu Tư, hắn rụt cổ lại, không phát ra tiếng nữa.

 

Bàn Cổ Thần nhìn bóng lưng của đám Tạ Cửu Tư, cúi đầu khẽ vuốt lông trên cánh Kim Ô.

 

Cánh chim chạm vào mềm mại ấm nóng lạ thường, nhưng con chim đen như mực trên nền tuyết này lại cẩn thận giữ mình, không làm nóng tuyết xung quanh.

 

Bàn Cổ Thần thu tay lại, nói: "Đi đi."

 

Kim Ô lập tức nhảy lên ngay tại chỗ!

 

Bàn Cổ Thần nhìn bé dang cánh ra rồi nhìn sang chỗ khác, một lần nữa nhìn về phía biển mây, ánh sáng vàng rực cát tường b*n r* bốn phía ở phía chân trời.

 

Kim Ô vỗ cánh một cái, động tác dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Bàn Cổ Thần, rồi lại vỗ cánh một cái nữa.

 

Bàn Cổ Thần cũng không để ý đến tiếng động nhỏ đó, hắn chăm chú nhìn biển mây, giống như giếng cổ không gợn sóng.

 

Kim Ô vỗ cánh một lúc lâu vẫn không bay đi, cuối cùng bé thu cánh lại.

 

Vị thần yên tĩnh đứng trên đỉnh Thái Sơn không nói gì, như thể chỉ cần hơi không chú ý đến, Thần sẽ hóa thành tuyết trắng trong muôn vàn bông tuyết.

 

Kim Ô nhảy bước nhỏ đến trước mặt Bàn Cổ Thần.

 

Bàn Cổ Thần cụp mắt, nhìn chim nhỏ đen thui đang do dự, một lúc lâu sau chim nhỏ mới lầu bầu nói nhỏ: "Ta thường lui tới phía chân trời, ngắm núi non sông nước đất liền, nếu ngài thích, ta dẫn ngài cùng đi ngắm một vòng nhé?"

 

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Bàn Cổ Thần lộ ra chút ngạc nhiên.

 

Kim Ô thấp thỏm động đậy móng vuốt, giọng nói nhỏ hơn: "Ta, ta chỉ đoán, ngài rất thích nó."

 

Bàn Cổ Thần rũ mắt nhìn Kim Ô lo lắng cọ tới cọ lui trên nền tuyết, một lát sau, cúi người ôm bé vào lòng.

 

Kim Ô:??

 

"Đi về đâu?" Thần hỏi.

 

Kim Ô ngẩn ngơ một cái, lập tức trở nên hưng phấn, cánh chỉ về phía Đông: "Bên kia bên kia, ở cực đông có cây Phù Tang, đó là nhà của ta, ta dẫn ngài đến xem!"

 

Cuối cùng mặt trời cũng nhô ra khỏi biển mây.

 

Những cơn sóng vàng óng đáp xuống đỉnh núi khiến những người đang dựng thiết bị reo hò.

 

Nhóm nhiếp ảnh gia chụp được bức ảnh mà mình muốn, đôi mắt sáng rỡ, cẩn thận thu dọn thiết bị, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn trên nền tuyết dày.

 

Hai người quay lại con đường đã đi trước khi mặt trời mọc.

 

Bọn họ nhìn thấy dấu vết hơi lộn xộn trên tuyết.

 

"Ủa? Ở đây vừa có người mới tới sao?"

 

"Cậu không lạnh à, quan tâm người ta như vậy làm gì? Mau về sưởi ấm thôi!"

 

"Chờ chút chờ chút, nói cho tôi biết đi mà..."

 

Thái Sơn lại có một đêm tuyết rơi.

 

Những dấu vết đó nhanh chóng bị màu trắng mênh mông che khuất, không còn nhìn thấy nữa.

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Suy nghĩ về cách xưng hô của Kim Ô với Thần hơi nhức đầu, cho Kim Ô xưng em thì nó lạ quá vì ẻm ở hình hài thiếu niên còn Bàn Cổ Thần thì vai vế quá lớn, nếu xưng là tôi thì cũng thấy kỳ vl, nên để là "ta-ngài" luôn, khỏi nhức đầu =.=

Bình Luận (0)
Comment