Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Tạ Cửu Tư dẫn theo Đế Thính đến nhà của bác cả Liễu Đào Lý trước.
Cố Thời báo tin cho Liễu Đào Lý, vừa nhìn sang thì thấy Đế Thính thổi râu trừng mắt, xông thẳng về phía căn phòng đã phát hiện ra lối vào.
Nổi giận đùng đùng, đằng đằng sát khí!
Cố Thời đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư, đầu đầy dấu chấm hỏi: “Anh ta sao vậy?”
“Lối vào đó, là thiên phú bị lấy đi của anh ta.”
Đế Thính có năng lực nghe được trời cao, trong thời đại mà linh thú còn có thể tự do đi lại trên mặt đất, thường sẽ có một số linh thú bị đánh vỡ đầu chảy máu chạy đi tìm hắn, xin hắn hỏi thiên địa để tìm ra cách giải quyết mâu thuẫn của bọn họ.
Cố Thời: “…”
Này cũng không khó hiểu, lúc ấy, thiên cương cũng tương đương với cha mẹ của linh thú, tuy rằng chỉ là quy tắc hư vô mờ mịt, nhưng tuyệt đối công bằng.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể kết nối được với thiên cương.
Đế Thính là một trong số đó, hắn bị làm phiền liên miên, cuối cùng lợi dụng năng lực của mình, ngay trước khi các linh thú khác tìm tới cửa, hắn đã ẩn nấp ở khắp nơi trên thế giới, cuối cùng tình cờ mở ra thông đạo dẫn đến Cửu U.
Hắn là người đầu tiên tiến vào bên dưới lòng đất, vì vậy có được thiên phú đi xuyên qua Cửu U và nhân gian.
Lúc ấy, Tạ Cửu Tư vẫn chưa sáng lập ra thành Cửu U, bên dưới lòng đất toàn là trọc khí bị lắng đọng sau khi khai thiên lập địa, Đế Thính thỉnh thoảng núp trong trọc khí, cuộc sống bình yên hơn không ít.
Tạ Cửu Tư giải thích: “Cánh cửa dẫn đến Cửu U vẫn luôn do Đế Thính canh giữ, sau khi anh sáng lập thành Cửu U, anh ta định cư ở Cửu U luôn, sau đó lại được cục luân hồi mời đi hỗ trợ.”
Việc phán xét tội lỗi thiện ác của con người dễ hơn hỏi thiên địa nhiều.
Kết quả là, một ngày nọ, trên đường đi làm về, Đế Thính bị người ta đánh bằng dùi cui. Khi tỉnh lại thì đã bị ném vào một khu rừng hoang vắng không tên nào đó ở nhân gian, phát hiện mình không thể quay về Cửu U.
Hắn không biết tung tích của năng lực mở cánh cửa, dù có tìm được vài thông đạo cố định thì cũng không cách nào đi vào được.
Hắn vậy mà lại bị năng lực của mình bài xích.
“Sau đó, hàm hỏa của anh bị lấy đi, nên đã tìm đến nhân gian, Đế Thính cũng tìm đến đây.”
Trước khi bị đánh thức, Tạ Cửu Tư đang ngủ say bên trong trọc khí.
Thỉnh thoảng, cục luân hồi sẽ đến làm phiền anh vì một số việc, nhưng việc Đế Thính mất tích không phải là chuyện lớn đối với cục luân hồi, cùng lắm thì khi xác định tội danh và hình phạt sẽ nặng nề hơn chút.
Trước kia, Đế Thính mệt mỏi với công việc nên chuyện bỏ gánh chạy trốn cũng thường xuyên xảy ra, vì cửa thông đạo không xảy ra chuyện gì, mọi người cũng không để tâm chuyện Đế Thính trốn việc lắm.
Khi Đế Thính tìm thấy Tạ Cửu Tư đang ở nhân gian, hắn đã mất tích được hơn 50 năm rồi.
Tạ Cửu Tư nghiêm túc nói: “Vì vậy anh ta rất tức giận.
Cố Thời: “…”
Hình như cái đó đáng để tức giận thật.
Cố Thời: “Các anh không có cách liên lạc nào khác sao?”
Tạ Cửu Tư lắc đầu: “Trong tình huống bình thường, Cửu U và nhân gian sẽ không xen vào chuyện của nhau, truyền âm cũng truyền không đến.”
Trong Tam Giới Lục Đạo, người có thể tìm chính xác vị trí của Tạ Cửu Tư từ trong trọc khí, chỉ có hai người Bạch Trạch và Đế Thính, nhưng bóng dáng Bạch Trạch cũng không thấy đâu, mà Đế Thính cũng không tìm được người có thể gửi lời nhắn giùm mình.
“Đã là thời đại nào rồi.” Cố Thời lẩm bẩm, “Lúc trước em nghe nói muốn đầu thai còn phải rút thăm, nếu đã tiến cử được cơ chế rút thăm, sao không tiến cử luôn cả internet đi?”
Tạ Cửu Tư nhớ tới tác phẩm vật lý điện tử vĩ đại mà mình đang xem: “Anh đang cố gắng học.”
Bên kia, Đế Thính nhìn thông đạo bị lộ ra, máu nóng sôi trào, gân xanh trên trán giật giật.
Dưới cơn tức giận, hắn đánh vỡ trận pháp bảo vệ lối vào.
Lối vào nơi này khác với những thông đạo kết nối đã bài xích hắn, lối vào tối tăm nhảy múa vui vẻ vì thấy chủ nhân đến gần.
Đế Thính không chút do dự, thu hồi thiên phú của mình, lập tức đóng hết tất cả lối vào nằm rải rác ở khắp nơi.
Hắn quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư vẫn còn đứng ở cửa: “Tôi đóng cửa luôn rồi, tôi về Cửu U thông báo kêu bọn họ tập hợp đây.”
“Ừm.” Tạ Cửu Tư gật đầu.
Đế Thính giơ tay mở cửa, ngoài miệng vẫn chửi: “Đồ đần độn, xem cha mày bắt ba ba trong rọ đây! Giết sạch!”
Những lời này khác xa hình tượng thường ngày của Đế Thính, Cố Thời dại ra một lát, quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư: “Sao anh ta đột nhiên lại…”
Tâm trạng Tạ Cửu Tư rất bình tĩnh: “Khi anh ta làm việc ở cục luân hồi, gặp được mấy linh hồn có chết cũng không nhận tội nên thường xuyên mắng chửi.”
Cố Thời nhìn Đế Thính biến mất trong hố đen, kinh ngạc cảm thán không thôi.
Cậu lấy điện thoại ra: “Em nhắn tin cho Liễu Đào Lý cái.”
Tạ Cửu Tư nhìn điện thoại của Cố Thời, nghĩ xem liệu có nên đẩy nhanh xây dựng hiện đại hóa Cửu U hay không.
Suy cho cùng, dù có tìm về được truyền thừa của Phượng Hoàng, thì vì đặc tính của niết bàn, Cố Thời cũng sẽ không có ký ức trước kia.
Anh cứ có cảm giác hình như Cố Thời không thể thích ứng được cuộc sống quá đơn giản dưới Cửu U.
Cửu U thật sự không có bất kỳ phương tiện giải trí nào, cùng lắm là một đám linh hồn chờ đầu thai túm tụm lại đánh bài chơi mạt chược.
Tạ Cửu Tư dẫn Cố Thời về Viện Tam Giới, ngồi lên sô pha lười loại lớn do Cố Thời mua được đặt trong phòng khách, anh cầm quyển sách lúc trước đã đọc được một nửa.
Anh mở sách ra, hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn Cố Thời đang đứng ở một bên, rồi đưa tay ra ôm lấy Cố Thời đang cầm máy tính bảng gõ báo cáo tình hình với Cố Tu Minh vào lòng.
Cố Thời ngã xuống sô pha, đơ ra hai giây.
“???”
Làm gì đó?!
Cố Thời vô cùng cảnh giác ngẩng đầu lên, không cẩn thận đụng trúng cằm của Tạ Cửu Tư.
Nhưng Tạ Cửu Tư thì không sao, còn Cố Thời thì đau đến ch** n**c mắt.
Tạ Cửu Tư giơ tay xoa đầu Cố Thời, giọng điệu vẫn nghiêm trang: “Đang xử lý chuyện quan trọng, không làm.”
Cố Thời không nhịn được cãi lại: “… Không làm cái gì? Anh muốn làm gì?”
Bàn tay đang xoa đầu cậu của Tạ Cửu Tư hơi khựng lại, trượt xuống dưới, nhẹ nhàng cọ qua bắp đùi Cố Thời.
Cố Thời nhanh chóng khép chân lại, không nói gì.
Trong mắt Tạ Cửu Tư hiện lên ý cười, Cố Thời ngoan ngoãn rúc vào lòng anh không động đậy, anh cũng không làm gì hết, chỉ ôm người rồi đọc sách.
Cố Thời chơi trò tiêu diệt ngôi sao một lát, liếc nhìn nội dung mà Tạ Cửu Tư đang đọc.
Sách trời.
“Đây là cái gì?”
“《 Vật lý chất bán dẫn và linh kiện quan trọng 》.”
Cố Thời: “?”
Tạ Cửu Tư lật qua một trang: “Anh thấy em nói rất đúng, Cửu U cũng nên đuổi kịp tiến độ xã hội hiện đại hoá, bắt đầu từ xây dựng.”
Không chỉ có con người mới có khái niệm về nhà, linh thú cũng có ý thức lãnh thổ rất mạnh.
Chung quy, vạn vật vẫn phải có nơi để về. Đối với Tạ Cửu Tư, nơi để về chính là Cửu U.
Đương nhiên anh hy vọng Cố Thời cũng có thể thích Cửu U, vì vậy anh muốn thay đổi một chút.
Cố Thời nhìn quyển sách mà Tạ Cửu Tư đang đọc với vẻ không thể tin được: “Chỉ dựa vào một mình anh thôi sao?”
Tạ Cửu Tư ngừng đọc, nhấn mạnh: “Anh rất mạnh.”
“?” Cố Thời dịch lên phía trước, quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư.
d*c v*ng thắng bại kỳ diệu gì đây.
“Đây không phải là vấn đề anh có mạnh hay không.” Cố Thời thay đổi cách nói, “Nếu đây là kế hoạch sẽ thay đổi toàn bộ Cửu U, không lý nào chỉ để một mình anh gánh đúng không? Sao lại để người khác chiếm hời chứ?”
Tạ Cửu Tư hơi bất ngờ.
Anh hiếm khi nghe được lập luận như vậy.
Bởi vì năng lực chiến đấu riêng lẻ của linh thú quá mạnh, nên có nhiều việc, mặc dù khó khăn đối với các sinh linh khác, nhưng lại dễ như trở bàn tay đối với linh thú.
Cho nên giữa các linh thú không hề có ý thức hợp tác, lần này hình thành một Viện Tam Giới, cũng là lần đầu tiên phá lệ.
Tạ Cửu Tư nhớ đến lần niết bàn này của Cố Thời, là được nuôi theo hình thức con người.
Anh khép sách lại: “Anh muốn nghe kỹ hơn.”
“Em không có gì để giảng kỹ cho anh hết, em cũng không hiểu.” Cố Thời thuận miệng nói, lại click mở một ván tiêu diệt ngôi sao mới, “Nhưng mà, ai cũng sẽ phải chết, khi chết sẽ xuống Cửu U, danh sách đầu thai luôn yêu cầu rút thăm mà đúng không, biết đâu có rất nhiều người hiểu phát triển công nghệ này nhưng vẫn chưa đầu thai thì sao?”
Nghe vậy, trông Tạ Cửu Tư như đang suy nghĩ.
Hóa ra là vậy.
Tạ Cửu Tư ít tiếp xúc với xã hội con người hiện đại, nhưng anh cũng không ngốc.
Anh nhanh chóng nghĩ đến các viện điều dưỡng do con người quản lý, cũng có chế độ cạnh tranh và hệ thống khen thưởng hiệu suất, hình như có thể tham khảo.
Chẳng hạn như cạnh tranh chế độ đầu thai?
Dù nhìn nhận thế nào đi nữa thì việc cạnh tranh một nơi để đầu thai dựa vào năng lực vẫn hợp lý hơn rút thăm may mắn nhiều nhỉ?
Tạ Cửu Tư cầm sách tự hỏi.
Mặc dù linh hồn cần xuống địa ngục chịu hình phạt không ít, nhưng số linh hồn có thể bình yên đầu thai cũng rất nhiều.
Ngoại trừ danh sách đầu thai, việc thay đổi hoàn cảnh hiện tại của Cửu U cũng có thể được coi là một sự đóng góp, có thể gọi là tích lũy âm đức, được khen thưởng bằng đầu thai tốt ở kiếp sau.
Như vậy, đúng là anh không cần phải bận rộn một mình nữa.
Dựa vào những linh hồn tự tìm hiểu chắc chắn sẽ tiến triển hơn là một mình anh làm việc.
Ý hay.
Tạ Cửu Tư không nhịn được nhéo nhéo ngón tay Cố Thời.
Không hổ là Cố Thời, luôn có thể đem đến niềm vui bất ngờ cho anh.
Cố Thời vốn chỉ muốn Tạ Cửu Tư đi nhờ các đại lão kỹ thuật giúp đỡ, không kiên nhẫn rút tay ra.
Đừng làm phiền cậu chơi game!
Đế Thính truyền lời xong thì trở lại, vừa bước ra khỏi cánh cửa thông đạo đã nhìn thấy Tạ Cửu Tư ôm Cố Thời, hai người ôm nhau ngồi yên trên sô pha.
Cố Thời đang chơi game, trong đầu trống rỗng.
Tạ Cửu Tư thì cầm quyển 《 Quản lý xí nghiệp 》, trong đầu toàn là “Thưởng thành tích”, “Cạnh tranh đầu thai” cứ liên tục hiện ra.
Đế Thính:???
Cố Thời nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Đế Thính mặt xám mày tro, trên quần áo dính một đống máu.
Cố Thời hết hồn, vội đặt điện thoại xuống, chui ra khỏi ngực Tạ Cửu Tư: “Anh bị thương hả?”
Đế Thính đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tạ Cửu Tư, lắc đầu: “Vết thương nhỏ thôi, chỉ là bị liên lụy một chút, nhưng những thứ cần thông báo đều đã thông báo rồi.”
Tuy nhiên, dưới ảnh hưởng của trọc khí, khi nghe thấy Bàn Cổ Thần không hề quan tâm đến thế giới mới, Cùng Kỳ bắt đầu nổi điên.
Nhưng không còn ai để ý đến hắn.
Sau khi biết Bàn Cổ Thần sẽ không nhúng tay vào trận đấu của bọn họ, đám nhóm linh thú chưa bao giờ có thói quen hợp tác này đã nhanh chóng đổi từ việc nhất trí đánh đấm đám Cùng Kỳ sang hành động riêng lẻ.
Tạ Cửu Tư đứng lên, xoa cằm: “Mở cửa đi.”
Đế Thính lanh lẹ mở cửa thông đạo.
Lần này không có trận pháp che giấu, Cố Thời vừa nhìn đã thấy cảnh tượng bên kia cánh cửa.
Một quả cầu vàng phát sáng lơ lửng trên bầu trời tối tăm.
Quả cầu không sáng lắm, chỉ có thể chiếu sáng bầu trời màu đen thành màu xanh lục đậm.
Dưới bầu trời chỉ có bóng tối vô tận, loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy.
Mặt đất tối đen, biển cũng tối đen.
Nhìn lên trên, chỉ có một ít đốm lửa đỏ rực nằm rải rác, chiếu sáng vài bóng người đang khom lưng, xung quanh hoang vu như sa mạc.
Chết chóc âm u, không hề có sự sống.
Ngay cả gió cũng không muốn thổi qua nơi này.