Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 89

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cánh cửa thông đạo trông giống như một khe hở.

 

Cố Thời nhìn thế giới bên kia cánh cửa, vô thức cảm thấy khó chịu.

 

Bên kia đang tỏa ra hơi thở mà cậu vô cùng quen thuộc, thậm chí cậu có thể cảm nhận được một sức mạnh thần bí khó có thể hình dung đang kêu gọi cậu, nóng lòng muốn trở về với cậu.

 

Cố Thời nhíu mày.

 

Đống lửa trại gần bọn họ nhất không lớn lắm, có năm người ngồi xung quanh. Bọn họ đều vô cùng gầy yếu, đến mức như thể không chịu nổi một ngọn gió thổi qua, quần áo cũng chỉ đủ để che thân.

 

Cậu nhìn thấy trong số đó có một bé gái khoảng 7 8 tuổi, miệng cô bé xanh xao vì lạnh, nhìn chằm chằm đống lửa không chớp mắt.

 

Cố Thời nhìn những người ngồi xung quanh ánh lửa: “Những người đó… sắc mặt không được tốt lắm.”

 

Bọn họ ngồi khom lưng bên đống lửa, gần như là im lặng.

 

Cố Thời ngước mắt nhìn Đế Thính.

 

Đế Thính thử nghe một chút rồi lắc đầu: “Bọn họ không nghĩ gì cả.”

 

Điều này không bình thường.

 

Khi con người tỉnh táo, tâm trí sẽ luôn hoạt động. Cho dù là đang ngẩn người, trong lòng họ cũng sẽ vô thức hiện lên đồ vật đang nhìn.

 

Cố Thời nhíu mày chặt hơn.

 

Tạ Cửu Tư cụp mắt nhìn những người ở gần nhất, nhéo tay Cố Thời: “Đi thôi.”

 

Cố Thời hít sâu, nhấc chân bước vào khe hở.

 

Khi đặt chân xuống đất, có thể nghe thấy tiếng đất khô nứt vỡ vụn, thậm chí cát thô và đá vụn có chút cộm chân.

 

Khoảnh khắc Cố Thời bước qua cánh cửa thông đạo, cả thế giới đều im lặng ngay lập tức.

 

Có một sức mạnh ấm áp hoàn toàn khác biệt với thế giới vô hồn này ùa vào cơ thể cậu.

 

Trong bóng tối đen kịt khó có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, Cố Thời được một ngọn lửa mỏng manh màu đỏ cam bao quanh.

 

Cố Thời sửng sốt một lát, đột nhiên cảm thấy thế giới này hiện rõ trong mắt mình.

 

Hàm hỏa của Chúc Âm lơ lửng trên bầu trời, tức nhưỡng vẫn đang dần sinh sôi.

 

Trên mặt đất không hề có dấu hiệu của sự sống. Tiếng nước chảy vọng lại từ xa, có người đang gánh nước, nhưng ngoài tiếng gánh nước ra, đại dương mênh mông không hề có thủy triều, cũng không hề có dòng chảy.

 

Không có tiếng gió.

 

Chim, thú, côn trùng, cá cũng không thấy tăm hơi.

 

Nơi bọn họ đang đứng là một hòn đảo biệt lập, phạm vi không quá lớn.

 

Xa xa, một vài ngôi nhà trệt nhỏ le lói chút ánh sáng, bên trong có người đang đi lại, cũng trong lặng lẽ.

 

Trên một ngọn núi cao hơn xa hơn, có một dàn cung điện —— có mấy luồng ánh sáng cực kỳ nổi bật, mạnh mẽ, không thuộc về con người ngủ đông ở đó.

 

Những ngôi nhà trệt bao quanh dàn cung điện, những đống lửa trại rải rác quanh rìa ngoài cùng của hòn đảo biệt lập.

 

Nhìn ra bên kia đại dương, vẫn còn rất nhiều hòn đảo biệt lập như vậy.

 

Tất cả những gì có thể nghe thấy quanh đây, chỉ có tiếng hơi thở và nhịp tim của những người bất động trước đống lửa.

 

Tạ Cửu Tư cảm nhận được một luồng sức mạnh đang ủi mạnh vào bàn tay đang nắm chặt của anh và Cố Thời, muốn tách hai bàn tay ra để có thể đến gần Cố Thời hơn.

 

Tạ Cửu Tư vẫn bình tĩnh, nắm chặt tay hơn nữa.

 

Cố Thời không hề hay biết gì.

 

Cậu chỉ nhìn xuống người mình, cả người cậu như biến thành bóng đèn.

 

Những người đang tụ tập trước đống lửa không để ý đến những người mới tới, như thể họ không nhìn thấy sự bất thường trên người Cố Thời.

 

Bọn họ hoặc là nhìn chằm chằm đống lửa, hoặc là nhắm mắt, nếu không phải còn hơi thở, thì gần như khiến người khác nghi ngờ rằng họ có phải là tượng sáp hay không.

 

Cố Thời lại nhìn Đế Thính.

 

Đế Thính vẫn lắc đầu.

 

Cố Thời định nói chuyện với những người đó, cậu điều chỉnh lại biểu cảm, thở ra một hơi, một quả cầu lửa “phụt” bay ra từ miệng cậu.

 

Cố Thời sợ tới mức suýt nữa thì bay mất tiêu.

 

Tạ Cửu Tư kéo Cố Thời lại: “Do thu hồi quá nhiều sức mạnh trong một lần mà thôi, cứ từ từ thích ứng là được.”

 

Cố Thời hít thở nhẹ nhàng, ngay cả nhịp điệu nói chuyện cũng chậm rãi cẩn thận hơn: “Cần thích ứng trong bao lâu?”

 

“Không rõ lắm.” Tạ Cửu Tư nhớ lại thời gian Phượng Hoàng xuất hiện hồi trước, “Chắc khoảng trăm năm nữa.”

 

Cố Thời:?

 

Dẹp.

 

Cố Thời từ bỏ ý định hỏi tiếp.

 

Ánh mắt Tạ Cửu Tư quét qua đám người đang thờ ơ trước sự xuất hiện của bọn họ, anh thả thần thức ra, phát hiện dàn cung điện trên núi cao.

 

“Là một đám đại yêu.” Đế Thính cũng nhìn thấy, “Chủ nhân của trận pháp che giấu nơi này không có ở đây, nếu không thì nơi này đã hỗn loạn từ lâu rồi.”

 

Tạ Cửu Tư ngẩng đầu nhìn hàm hỏa lơ lửng ở phía chân trời.

 

Đế Thính cảnh giác, nhỏ giọng nói: “Trước tiên không cần rút dây động rừng đúng không?”

 

Tuy Tạ Cửu Tư là một con rồng rất mạnh mẽ, nhưng hắn và Cố Thời lại rất yếu đuối nha!

 

Gà con Cố Thời chỉ cần thở mạnh tí là sẽ phun lửa mất kiểm soát, căn bản không có khả năng chiến đấu!

 

Lỡ như bị trúng đạn lạc, biến thành cá trong ao cũng sẽ đau lắm đó.

 

Tạ Cửu Tư liếc nhìn Đế Thính: “Nhanh lên.”

 

“Được được được, chúng ta hãy lập một số kế hoạch…” Đế Thính bắt đầu lẩm bẩm.

 

Cố Thời thì sau khi lấy lại được sức mạnh, cảm thấy hơi chướng bụng, còn rất nóng.

 

Cậu rút bàn tay bị Tạ Cửu Tư nắm về, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

 

Cố Thời không có tâm trạng nghe Đế Thính lẩm bẩm, cậu để ý đến những người trước đống lửa hơn lời lẩm bẩm của Đế Thính.

 

Cố Thời điều chỉnh lại biểu cảm có phần khó coi của mình rồi bước tới.

 

Đế Thính dừng lẩm bẩm, Tạ Cửu Tư cũng nhìn về phía cậu.

 

Cố Thời xua tay với bọn họ, ý bảo không cần phải xen vào.

 

Cậu ngồi xổm xuống trước mặt bé gái.

 

Bé gái đang nhìn chằm chằm đống lửa cuối cùng cũng có chút phản ứng, đảo mắt nhìn Cố Thời.

 

Cố Thời đang nghĩ xem nên chào hỏi thế nào thì nghe thấy tiếng chuông “leng keng leng keng”.

 

Âm thanh phát ra từ một ngôi nhà trệt ở đằng xa.

 

Rõ ràng khoảng cách rất xa, nhưng vì môi trường xung quanh quá yên tĩnh, thanh âm lại được tăng cường bằng pháp thuật, thế nên dù ở xa như vậy nhưng cũng có thể nghe rõ.

 

Ngay khi tiếng chuông vang lên, năm người vốn đang bất động như tượng sáp bắt đầu di chuyển.

 

Đôi mắt họ đờ đẫn như những cái xác không hồn, khom lưng, chậm rãi đi về phía nhà trệt.

 

Trong mắt ba tên phi nhân loại đang có mặt, những bóng người vốn đang đông cứng quanh đống lửa trại cũng giống năm người phía trước, cũng đang loạng choạng tiến về chung một mục tiêu.

 

Vì vậy, những âm thanh lọt vào tai lại có thêm tiếng bước chân của nhiều người.

 

Với tốc độ đi bộ như vậy, họ sẽ mất khoảng một tiếng mới tới được đích đến.

 

Nhưng vẫn không có ai lên tiếng nói chuyện.

 

Cố Thời nhìn đám người im lặng tiến vào bóng tối phía trước, da đầu tê rần.

 

Lúc này, cuối cùng Đế Thính cũng nghe thấy một ít âm thanh.

 

“Bọn họ đang đi ăn cơm.”

 

Cố Thời nghe tiếng chuông, nhìn đám người đang đi về phía nhà trệt khi tiếng chuông vang lên như phản xạ có điều kiện, trong đầu lóe lên một ý nghĩ xấu.

 

Sắc mặt cậu tái nhợt, nhìn về phía Đế Thính: “Anh nghe một chút xem, những người đang đi đến nhà trệt đang nghĩ gì?”

 

Đế Thính lắng nghe, lông mày dần dần nhíu lại.

 

“Có người đang oán giận, vì sao luôn phải nấu cơm cho những người này, dù sao chết đói cũng sẽ được sống lại.”

 

“Một số người cũng nghĩ rằng, nếu không phải còn cần lặp lại thử nghiệm nhiều lần, bọn họ cũng không muốn nấu cơm ở đây.”

 

“Đều nghĩ trong lòng, không dám nói ra, trước kia có người nói năng thiếu suy nghĩ nên bị tra tấn đến chết hơn chục lần.”

 

Đế Thính nói xong, trên mặt lộ vẻ chán ghét.

 

Sắc mặt Cố Thời trắng bệch.

 

Rất hiển nhiên, những người bị đuổi ra rìa hòn đảo đã mất đi khái niệm cơ bản nhất về việc làm người.

 

Bọn họ bị coi như gia súc, là đối tượng thí nghiệm.

 

Cố Thời không nghe Đế Thính thuật lại nữa, cậu dùng thuật rút đất, xuất hiện bên ngoài cách nhà trệt mấy km, túm lấy người đàn ông trung niên đang gõ chuông với vẻ mặt mất kiên nhẫn, xách cổ áo hắn lên, lôi hắn trở về.

 

Dưới cái nhìn chăm chú của ba tên phi nhân loại, vài người đang nấu cơm trong nhà trệt hơi xôn xao một chút, sau đó nhanh chóng ổn định lại trật tự.

 

Chẳng bao lâu sau, có người đảm nhiệm công việc gõ chuông.

 

Không có ai thắc mắc, cũng không có ai cảm thấy có gì bất ổn, mọi thứ dường như diễn ra rất tự nhiên như thể đã được tập dợt rất nhiều lần.

 

Chỉ có người đàn ông trung niên bị Cố Thời bắt đi thì hai chân run rẩy, mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

 

Nhưng dù vậy, hắn vẫn không dám phát ra tiếng động.

 

Quả thực không giống một con người, mà là một con chó bị đánh đến sợ, hoàn toàn bị thuần hóa.

 

Sắc mặt Cố Thời càng khó coi hơn.

 

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ như thế này —— cậu ngây thơ cho rằng, cùng lắm chỉ là một đám nhân loại và yêu quái quậy phá ở thế giới mới mà thôi.

 

Nhìn chung, những yêu quái và linh thú mà Cố Thời từng tiếp xúc, hầu hết vế trước là nhỏ yếu, vế sau là thân thiện.

 

Cố Thời lo lắng, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

 

Theo bản năng, cậu không dám nghĩ sâu về ý nghĩa của câu “bị tra tấn đến chết hơn chục lần” mà Đế Thính đã nghe là gì.

 

Tạ Cửu Tư và Đế Thính đều sống lâu hơn, mà Đế Thính còn thỉnh thoảng phải đối mặt với linh hồn tội ác, nên không ngây thơ như Cố Thời.

 

Ngày xưa, sự xuất hiện của loài người đã trực tiếp đẩy nhanh tốc độ tích tụ trọc khí, không ai hiểu rõ hơn hai người họ rằng con người có thể trở nên xấu xa đến mức nào.

 

Đế Thính trở về vị trí của mình một lần nữa, bắt đầu thẩm vấn.

 

“Những người ở vùng ngoài rìa này là chuyện gì?”

 

Người đàn ông trung niên dường như cũng nhận ra bọn họ không phải là yêu ma ở nơi này, cuối cùng cũng dám mở miệng: “... Tôi, tôi không biết.”

 

“Nói dối.” Đế Thính thờ ơ nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất, lặp lại suy nghĩ trong lòng hắn, “Bọn họ là cống phẩm mà mấy người hiến cho “thế giới mới”.”

 

Hơi thở của người đàn ông đông cứng lại.

 

“Bọn họ đến từ đâu?”

 

“... Tôi không biết.”

 

“Nói dối.” Đế Thính vẫn phản bác hắn, “Bọn họ bị lừa gạt, bị bắt cóc, bị ép buộc đến nơi này, vì “thế giới mới” của mấy người.”

 

Khuôn mặt người đàn ông tái nhợt như tờ giấy, trán toát mồ hôi.

 

Con người không được sở hữu sức mạnh to lớn.

 

Ngoại trừ các gia tộc hợp tác với mấy đại yêu và linh thú ngay từ ban đầu là luôn được bảo vệ, có thể sống trong cung điện trên núi, những người tham gia sau này đều có địa vị không cao bằng bọn họ.

 

Con người là tầng chót của chuỗi thức ăn ở nơi này, mà tầng chót này còn bị chia thành ba bảy loại.

 

Lúc đầu, có những yêu ma chuyên ăn thịt người, giết người.

 

Để tránh bị ăn thịt, bọn họ tìm cách bắt đồng loại rồi dâng cho lũ yêu ma làm cống phẩm.

 

Sau đó, có một số yêu ma cảm thấy nhìn con người giết hại lẫn nhau rất thú vị, thế là đuổi một số người chưa ký khế ước với chúng ra khỏi cung điện, buộc họ phải chiến đấu với nhau.

 

Những người chiến thắng đã đẩy những kẻ thua cuộc ra xa hơn, nhưng lại lo lắng những yêu ma có thể dễ dàng tàn sát bọn họ như gia súc.

 

Vì vậy, bọn họ lừa thêm nhiều đồng loại hơn để chia sẻ sự chú ý của yêu ma.

 

Khi bọn họ bước vào thế giới chết chóc này thì đã bị đánh dấu, dù có chạy trốn đến đâu cũng sẽ bị tìm thấy một cách dễ dàng.

 

Thay vì nghĩ đến việc bỏ chạy, còn không bằng lừa thêm một người nữa.

 

Có thêm một người, khả năng sống sót cao hơn một phần.

 

Vậy nên, dần dần xuất hiện những con người ở tầng ngoài cùng và thấp nhất.

 

“Sau khi có luân hồi mới, yêu ma không còn ăn thịt người nữa…” Người đàn ông trung niên run rẩy nói.

 

Chúng bắt đầu nghiên cứu xem một con người có thể chết bao nhiêu lần, tại sao số lần chết của mỗi người lại khác nhau.

 

Chúng bắt đầu nghiên cứu lý do tại sao con người lại là loài có tốc độ sinh sản rất nhanh, nhưng vẫn không thể sinh ra thế hệ tiếp theo ở thế giới mới này sau khi luân hồi.

 

Sống không bằng chết, còn đáng sợ hơn cái chết rất nhiều.

 

Những yêu ma đó, vì để tránh những người ngoài rìa tiêu hao năng lực luân hồi do chết đói, nên đã xây nhà và phát đồ ăn đúng giờ.

 

Khi Cố Thời nghe thấy luân hồi mới thì đầu óc trống rỗng.

 

Những điều cậu không muốn nghĩ tới đều hiện ra rành rành trước mắt cậu.

 

Là vì sức mạnh của cậu.

 

Là vì truyền thừa niết bàn.

 

Tạ Cửu Tư ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, đột nhiên quay đầu lại nhìn Cố Thời.

 

Cố Thời tay nắm thành quyền, vô thức cào vào lòng bàn tay, không biết từ khi nào đã bị cào rách.

 

Cậu không hề hay biết lòng bàn tay đang chảy máu.

 

Tạ Cửu Tư lập tức giơ tay lên che kín mắt của Cố Thời, sau đó bấm tay niệm thần chú để Cố Thời không nghe thấy nữa, chặn đứng thần thức của Cố Thời, khiến cậu không nắm bắt được gì nữa.

 

“Không nghe nữa.” Tạ Cửu Tư nói.

 

Khuôn mặt Cố Thời trắng bệch, giơ tay nắm lấy bàn tay Tạ Cửu Tư.

 

Cậu không đánh lại những yêu ma đó.

 

Cố Thời chưa bao giờ lại ghét sự nhỏ bé của mình đến thế.

 

“Tạ Cửu Tư, Tạ Cửu Tư……”

 

Máu rất nhớp, chạm vào sẽ gây kích ứng vết thương, còn cả cảm giác lạnh buốt và đau thấu xương.

 

“Giết bọn họ! Anh giúp em giết bọn họ đi!”

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Lúc nghe thế giới mới không liên quan gì đến Bàn Cổ Thần, cũng đã nghĩ đến mấy tình huống xấu nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, mà thấy Cố Thời như vậy thì thương quá ಥ⁠‿⁠ಥ

Bình Luận (0)
Comment