Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Nguồn sáng vốn không sáng lắm bị chủ nhân ban đầu thu hồi lại.
Bầu trời xanh thẫm tối sầm lại hoàn toàn cùng với tiếng rồng gầm vang.
Tiếng chuông đột nhiên dừng lại.
Đám người đang loạng choạng tiến về phía trước đột nhiên mất phương hướng, mờ mịt dừng chân lại.
Trong bóng đêm truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Sấm chớp và lửa xé toạc bầu trời đen kịt, trong tầm nhìn mờ ảo, một con rồng đỏ thẫm khổng lồ đang lượn vòng, vung đuôi đánh trúng vô số bóng đen đủ mọi hình dáng.
Tiếng nổ trong không khí vang vọng khắp trời đất, những gợn sóng vô hình lan rộng với sức mạnh to lớn, mặt đất và đại dương tĩnh lặng bắt đầu rung chuyển.
Đế Thính bị tình huống thay đổi đột ngột này làm cho kinh hồn bạt vía.
Cố Thời trừng mắt, đạp mạnh vào Đế Thính một cái.
Đế Thính lảo đảo, quay đầu nhìn Cố Thời, muốn nghẹn tới nơi thì nhìn thấy Cố Thời hai mắt đỏ bừng, trong mắt còn ánh nước. Nhưng cậu lại cố gắng mở to mắt để ngăn nước mắt trào ra.
Đế Thính có chút hoảng hốt.
Trước đây, hắn chưa từng thấy dáng vẻ như thế này.
“Cậu, cậu đừng khóc mà, tôi không biết dỗ đâu!”
“Mẹ nó bớt lảm nhảm đi! Đi cứu người!” Cố Thời lớn tiếng mắng hắn.
Đế Thính bị hung dữ thì lại hèn: “Cứu, cứu ai?”
“Cứ mặc kệ, thấy ai thì cứu người đó, cho tôi một cánh cửa thông đạo, mẹ nó.” Cố Thời khó chịu vì tầm nhìn mơ hồ, giơ tay muốn lau những giọt nước mắt sắp rơi, “Anh tìm một nơi vắng vẻ ở Cửu U, nhét người qua đó trước.”
Đế Thính vội mở cánh cửa nối với nơi hẻo lánh ở Cửu U, sau đó quay đầu chạy như điên khỏi chiến trường giữa Tạ Cửu Tư và yêu ma.
“Tôi đi cứu bên kia!”
Cố Thời túm lấy người đàn ông trung niên đang sợ đến mức tè ra quần, nhét ông ta về phía cánh cửa, sau đó dùng tay bấm rút đất, nhanh chóng bay qua các hòn đảo biệt lập ở khắp nơi, quăng từng người qua cánh cửa như bao tải.
Sau khi cứu được hết người trên hòn đảo biệt lập, cậu lao thẳng về phía chiến trường mà không hề ngoảnh lại nhìn.
Đế Thính sợ bị chiến trường lan đến, nhưng Cố Thời thì không.
Khi sức mạnh cuồn cuộn trở về, trực giác của cậu mơ hồ mách bảo rằng mình đang được sự tồn tại nào đó bảo vệ.
Hãy làm những chuyện ngươi muốn làm.
Có một giọng nói dịu dàng xoa dịu cậu.
Bây giờ Cố Thời muốn làm gì?
Cậu muốn giết hết lũ yêu ma đang cuồn cuộn kéo đến đây.
Nhưng Cố Thời tự hiểu lấy mình, cậu đi lên cũng chỉ kéo chân sau mà thôi.
Huống chi, với sự lạnh nhạt của linh thú đối với con người, Cố Thời nghĩ rằng, ngoại trừ Đế Thính bị cậu nhờ vả, sẽ không có ai chủ động vươn tay ra cứu viện những kẻ xui xẻo đó.
Cố Thời nhìn những người vẫn vẻ mặt chết lặng dù mặt đất đang rung chuyển.
Trên người bọn họ, dù ít hay nhiều cũng đều dính chút sức mạnh của cậu.
Cố Thời vội lau nước mắt sắp trào ra lần nữa, tiếp tục kéo người qua cánh cửa.
Những người này, có lẽ đều từng trải qua mấy lần tử vong và sống lại.
Mà đối với người bình thường, điều này tồi tệ đến cực điểm.
Chuyện này không thể đổ lên đầu cậu được.
Cố Thời cắn răng.
Đương nhiên cậu hiểu rõ điều này.
Nhưng như thể có người che mắt cậu lại rồi dùng tay cậu để giết người vậy, cho dù không phải là ý của cậu, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Cố Thời tức giận và lạnh lòng.
Ghê tởm.
Buồn nôn.
Không phải là cậu chưa từng thấy cái chết, bởi vì có vài người cùng đường rồi tìm đến chỗ cậu, thường là đã có người xung quanh chết đi vì yêu ma quấy phá.
Nhưng những cái chết đó không liên quan gì đến Cố Thời.
Cho đến nay, cậu đều dùng thân phận vị cứu tinh để tiếp nhận lời cầu cứu của người khác.
Cố Thời hít sâu, đá người cuối cùng trên hòn đảo biệt lập thứ hai qua cánh cửa, ngẩng đầu thoáng nhìn lên bầu trời.
Bóng tối không thể che khuất tầm nhìn của linh thú.
Cố Thời nhìn thấy con rồng đỏ thẫm vung đuôi tạo ra sóng lớn, há miệng phun ra hơi thở của rồng, những khối băng khổng lồ sắc nhọn rít lên lao về phía yêu ma ở đối diện.
Phía xa vẫn còn vài bóng dáng đang liên tục đi về bên này.
Phía chân trời nứt ra một khe hở giống với cánh cửa thông đạo, một bàn tay khổng lồ vươn ra từ khe hở, chặn đứng viện quân ở phía sau, dùng bàn tay đập bẹp đám yêu ma đó với tốc độ cực nhanh, bàn tay siết chặt, dứt khoát bóp nát chúng.
Đúng lúc này, Cố Thời nhận ra có một lực hấp dẫn, muốn cắt đứt và lấy đi sức mạnh thuộc về cậu.
Đám yêu ma bị bóp nát muốn sống lại.
“Đệt!”
Cố Thời tức đến mức mắng thành tiếng.
Cậu vụng về kiểm soát sức mạnh của mình, không để mất đi dù chỉ là một chút xíu sức mạnh.
Tiếng sấm nổ vang ở trên trời giáng xuống từ khe hở giữa cánh cửa thông đạo và bàn tay khổng lồ, kèm theo giọng nói của cái loa phóng thanh mà Cố Thời rất quen thuộc.
“Đồ chó mấy người làm cái quần gì trong giới tử của người khác vậy hả?!!”
Là Lý Bế Chủy.
Hơi thở quen thuộc chậm rãi xuất hiện ở khắp nơi.
Cố Thời tỉnh lại sau cơn mê, bấm pháp quyết đi đến một hòn đảo biệt lập khác, bắt đầu tranh thủ thời gian với quân tiếp viện.
Một khi các linh thú đánh nhau, có lẽ sẽ không quan tâm đến sống chết của những con người này.
Cố Thời kéo cánh cửa thông đạo chạy khắp nơi.
Sau đó, cậu bất ngờ bắt gặp một bóng người.
Thao Thiết cũng đang kéo cánh cửa để đi vớt người, sắc mặt vẫn uể oải, nhưng động tác lại nhanh gọn, dứt khoát.
Hai sinh vật không phải là con người kéo cánh cửa như kéo bao tải đụng độ nhau, hai mặt nhìn nhau.
Thao Thiết: “…”
Cố Thời: “?”
Ánh mắt Thao Thiết dừng lại một lát, sau đó nhanh chóng chỉ về phía Đông: “Tôi qua bên kia.”
Cố Thời nói: “Đế Thính ở bên kia rồi.”
“Vậy tôi đi phía Tây.”
“… Ồ.”
Cố Thời nhìn Thao Thiết xách bao tải chạy nhanh như bay, còn cậu cũng chọn qua phía Nam.
Cậu đã quét sạch năm hòn đảo biệt lập, đầu óc có phần đông cứng cũng bắt đầu phản ứng lại.
Thao Thiết cũng từng là một trong những linh thú rất được con người cung phụng.
Hắn rất thích con người.
Nghĩ đến đây, Cố Thời tạm dừng một lát, bấm tay niệm thần chú đi đến hòn đảo tiếp theo, đồng thời thả ra thần thức.
Cậu phát hiện, ngoại trừ Đế Thính và Thao Thiết, còn có một vài bóng dáng cũng ra ngoài vớt người.
“…”
Cố Thời mím môi, thu hồi thần thức, tập trung vào việc cứu người.
Có lẽ cậu thật sự được sự tồn tại tối cao nào đó bảo vệ và che chở.
Khi Cố Thời và các linh thú khác cứu người, vậy mà không hề gặp bất kỳ khó khăn nào.
Trời đất đảo lộn, sóng lớn cuồn cuộn.
Đến khi bọn họ rời đi, hòn đảo biệt lập đã tan hoang sau trận chiến.
Sau khi Đế Thính xác nhận đã không còn ai cần cứu viện nữa thì thống kê nhân số.
Hắn tìm thấy Cố Thời ở một nơi rất xa chiến trường.
Cố Thời đang ngồi trên một tảng đá nhô ra, ngẩng đầu nhìn cuộc chiến ở phía chân trời xa xa.
Thô bạo, hoang dã, mạnh mẽ.
Máu tươi văng khắp nơi, kẻ địch bị nghiền nát.
Nhưng sự chú ý của Cố Thời không ở trên đó.
Cậu chỉ đang nhìn mà thôi, trên thực tế trong đầu lại trống rỗng.
Đế Thính tìm thấy Cố Thời, nói: “Nhân số gần ba vạn, xử lý thế nào đây?”
Cố Thời cứng đờ trong chốc lát, nhịn không được rụt người lại. Dưới cái nhìn chăm chú của Đế Thính, cậu lại dừng lại.
“Anh muốn tôi xử lý việc này?”
Đế Thính giơ tay chọt vào giữa mày mình: “Cậu là một nửa Tạ Cửu Tư, khi anh ta không rảnh, đương nhiên là do cậu xử lý rồi.”
Cố Thời cụp mắt, tạm dừng một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Đế Thính không cho cậu cơ hội từ chối: “Trong số đó, chỉ có 2300 người là chưa từng chết lần nào.”
“Những người còn lại, chỉ cần đã chết một lần thì dương thọ cũng đã bị gạch khỏi Sổ Sinh Tử, cho dù bây giờ bọn họ vẫn đang sống, nhưng ngay khi bước vào Cửu U thì cũng đã hóa thành linh hồn.
“Theo quy trình bình thường, người sống sẽ đưa về nhân gian, linh hồn sẽ giao cho cục luân hồi xử lý, nhưng những linh hồn đó đã chết quá nhiều lần, có lẽ không chịu nổi luân hồi, mà dù có đầu thai thành công thì cũng sẽ chết yểu.”
“Cho nên, cậu định xử lý thế nào?”
Cố Thời động đậy.
Đế Thính nghe thấy giọng cậu thoáng qua trong đầu, hắn vội ngắt lời trước khi cậu kịp nói: “Đừng nghĩ nữa, nếu để Tạ Cửu Tư xử lý, Anh ta chỉ biết làm theo quy trình thôi, anh ta sẽ không quan tâm đến tình cảm lý trí của con người.”
Cố Thời lại im lặng.
Đế Thính nói: “Nếu cậu không có sắp xếp gì đặc biệt thì tôi sẽ giao cho cục luân hồi như thường lệ.”
Cố Thời thở dài một hơi, ngọn lửa “phù” một tiếng rồi bốc cháy. Lần này cậu không còn bị dọa nữa, mà nhíu mày: “Không thể cho tôi chút thời gian để bình tĩnh lại sao?”
“Bởi vì trong đầu cậu toàn những suy nghĩ vô dụng, càng suy nghĩ thì càng khó bình tĩnh lại.”
Cố Thời nghiền cát khô dưới chân: “Làm sao để những linh hồn đã chết đó có thể đầu thai?”
“Làm việc thiện.” Đế Thính nhớ lại lời Tạ Cửu Tư từng nói “để Cửu U đuổi kịp quá trình hiện đại hóa”, hơi dừng lại, “Muốn để bọn họ quên đi chuyện ở đây thì rất đơn giản, uống một chén Canh Mạnh Bà là được, kế tiếp cậu có thể bàn bạc chuyện này với Tạ Cửu Tư.”
“Ồ.” Cố Thời ủ rũ.
Thỉnh thoảng cậu lại lăn cát dưới chân, cho đến khi lăn được một cái hố, cậu đá vào tảng đá rồi hít sâu mấy cái.
Những quả cầu lửa lăn ra từng quả một.
Cố Thời giơ tay đánh “bộp bộp” vào mặt mấy cái, cố gắng phấn chấn lên.
“Bây giờ có cái gì mà tôi có thể làm không?”
“Có.” Đế Thính gật đầu, “Canh Mạnh Bà không bán mang về, nhưng nếu là cậu hoặc Tạ Cửu Tư gọi thì chắc chắn sẽ có, với lại, về những người còn sống đó, cậu muốn xử lý như thế nào?”
“Trước tiên cứ phán xét tội lỗi của bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến địa ngục tham quan một vòng, rồi đưa bọn họ trở về cùng với ký ức đó.”
Làm như vậy còn đau đớn hơn nhiều so với cái chết —— sống trong nỗi sợ hãi đối với địa ngục suốt quãng đời còn lại, không thể vượt qua được, bởi vì sau khi chết đi sẽ càng đau đớn hơn nữa.
Cố Thời hỏi: “Cái này có vi phạm quy định không?”
“Vi phạm quy định, nhưng nếu là cậu đưa ra quyết định thì không có vi phạm.”
Đế Thính mở cửa sau một cách đúng lý hợp tình.
Cố Thời lười nghĩ nhiều như vậy: “Thế thì cứ làm vậy đi.”
Cố Thời đứng lên: “Đi thôi, dẫn tôi đến Cửu U một chuyến.”
Đế Thính sửng sốt, hắn quay đầu nhìn sấm sét và lửa liên tục nổ tung ở phía xa: “Không muốn đợi sao?”
“Sớm muộn gì cũng thế.” Cố Thời cũng nhìn sắc đỏ chói mắt trên bầu trời, “Anh ấy đã đồng ý sẽ giúp tôi giết bọn họ, chắc chắn sẽ làm được.”
Cố Thời thu hồi tầm mắt.
“Đi thôi.”