Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cửu U không hề âm u như trong tưởng tượng của Cố Thời.
Tuy có vẻ ảm đạm, nhưng cảnh tượng những linh hồn chưa trúng số đầu thai tụ họp lại cũng khá hòa hợp và náo nhiệt.
Đế Thính: “Mấy ngày trước không náo nhiệt thế này đâu, bởi vì quá lạnh nên ai cũng rúc trong nhà chẳng chịu ra.”
Trong thành Cửu U cũng có nhà, nhưng hầu hết đều có hình thù kỳ quái, cũng không được gọn gàng. Theo cách nói của con người, chính là quy hoạch đô thị cực tệ.
Theo lời Đế Thính kể, hầu hết những ngôi nhà đó là do người thân ở trần gian đốt cho.
Chỉ cần là linh hồn đủ điều kiện tham gia rút thăm mà được người nhà đốt nhà giấy cho, sở nội vụ thành Cửu U sẽ cấp một mảnh đất và xây nhà theo hình dáng của nhà giấy, đến khi linh hồn đầu thai thì đất đai nhà cửa sẽ được thu hồi lại.
Việc này không khó đối với sở nội vụ.
Tất Phương bị nhốt ở Cửu U làm lò sưởi, khi Cố Thời đi ngang qua một con phố, thấy hắn đang ngồi trước cửa một ngôi nhà chơi mạt chược với ba linh hồn khác.
Tất Phương ngửi thấy hơi thở quen thuộc, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cố Thời đang vội vã bước đi.
Hắn lập tức đẩy mấy lá bài sang một bên, đứng dậy rời đi giữa tiếng phàn nàn của những linh hồn ngồi cùng bàn.
“Ấy! Cố Thời! Cố Thời!” Tất Phương nhảy cà tưng cà tưng theo, “Tạ Cửu Tư đâu? Chẳng phải hai người đi…”
Nói được nửa câu, hắn mới đuổi kịp Cố Thời, lúc này mới phát hiện sắc mặt Cố Thời không tốt, mắt đỏ hoe giống như vừa mới khóc.
Tất Phương:???
Tất Phương:!!!
Tất Phương sợ hãi tột độ!
Đừng nói là Tạ Cửu Tư gặp chuyện gì rồi chứ?!
Trời ạ! Nếu Tạ Cửu Tư gặp chuyện, hắn phải ở lại thành Cửu U chim không thèm ỉa này đến bao giờ?!
Tất Phương bắt đầu cuống lên.
“Sao vậy sao vậy? Không suôn sẻ hả? Sao trông cậu như vừa khóc xong vậy!”
“Không có, rất suôn sẻ.” Đế Thính liếc nhìn hắn một cái, “Không liên quan đến anh, đi đi.”
Tất Phương:?
Mới không gặp một lát mà Đế Thính đã biến thành đại nội tổng quản rồi hả?
Đế Thính:?
Đế Thính: “Tôi nghe thấy đấy.”
Tất Phương lập tức bịt đầu: “Vậy Cố Thời sao vậy?”
“Là vấn đề khác.” Đế Thính nói, “Nếu anh rảnh, có thể tới hỗ trợ.”
Tất Phương im lặng, do dự một lúc giữa việc chơi mạt chược và sự tò mò, cuối cùng chọn cái sau.
Hắn đuổi theo: “Tới đây, phải làm gì á?”
Đế Thính thong thả nói: “Làm hướng dẫn viên du lịch.”
Đúng như lời Đế Thính nói, có pháp ấn của Tạ Cửu Tư là có thể tự do đi lại ở Cửu U.
Cậu dễ dàng xin được một lượng lớn Canh Mạnh Bà và một mảnh đất. Thậm chí ngay cả quỷ công vụ cũng gọi cậu là “Long Thần Chúc Âm”, có vẻ như số lần Tạ Cửu Tư lộ diện trước mặt bọn họ ít đến đáng thương.
Cố Thời dự định xây một khu ký túc xá tập thể, cung cấp Canh Mạnh Bà cho những linh hồn bị tra tấn vô cớ, sắp xếp nơi ở cho mọi người.
Hình như Đế Thính biết chuyện gì đó, nói rằng sẽ đợi Tạ Cửu Tư trở lại rồi bàn thêm.
“Liễu Phùng Xuân.” Cố Thời kêu một tiếng, “Liễu Phùng Xuân có ở đây không?”
Đây là tên của bác cả nhà Liễu Đào Lý.
Nhưng không ai đáp lời.
Cố Thời im lặng, tìm một nhóm quỷ công vụ, sau khi thẩm phán đã sàng lọc ra 1 vạn 5 linh hồn thuần khiết vô tội.
*Một vạn năm tương đương với 15 nghìn ấy, do chương trước lỡ để đơn vị là vạn rồi nên giờ cũng để đơn vị giống vậy.
Thật không may, Liễu Phùng Xuân không nằm trong số những người vô tội.
Nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, Cố Thời nghĩ.
Liễu Phùng Xuân từng muốn lừa cả nhà Liễu Đào Lý tham gia vào, chỉ là cha Liễu đã từ chối giấc mộng hoang đường đó.
Từ đó có thể đoán được Liễu Phùng Xuân cũng thuộc diện đi lừa người khác.
Cố Thời cụp mắt, lấy ra từng nồi Canh Mạnh Bà và chén đĩa muỗng gỗ, giao cho cục luân hồi và quỷ công vụ phân phát Canh Mạnh Bà cho những linh hồn vô tội còn lại.
Tất Phương và Đế Thính đưa những người sống đó đi một vòng qua Thập Điện Diêm Vương, lại dẫn bọn họ đi tham quan từng ngóc ngách ở địa ngục trừng phạt.
Những người sống từng bị thẩm phán nhìn thấy hình phạt núi đao biển lửa, cắt lưỡi, chảo dầu sôi, bên tai là tiếng khóc than đau đớn của nhóm linh hồn tội lỗi.
Bọn họ đổ mồ hôi đầm đìa, mặt mũi tái mét, nôn mửa không tự chủ.
Tất Phương không hiểu: “Bọn họ cũng biết trên đời này có yêu quái, có luân hồi, có nhân quả, sao vẫn còn làm chuyện xấu?”
Đế Thính lắc đầu: “Bởi vì bọn họ cho rằng mình có thể thoát khỏi nhân quả, mang tâm lý may mắn đó.”
“Chúng tôi, chúng tôi cũng là bị ép!” Người đàn ông trung niên lúc trước bị Cố Thời bắt đi, run rẩy rít lên, “Chúng tôi trốn không thoát! Nếu, nếu không lừa thêm người đi vào, chúng tôi, chúng tôi…”
Gần đây, Tất Phương xem rất nhiều buổi thẩm phán ở Cửu U.
Hắn liếc người nọ một cái: “Biết tội mà vẫn phạm tội, tội chồng thêm tội.”
Đế Thính bổ sung: “Không biết hối cải, lại thêm một tội.”
Địa ngục trừng phạt không quan tâm công bằng gì hết, chỉ đơn thuần là chịu phạt.
Bởi vì ngay từ ban đầu, những hình phạt này không phải dùng để chấm dứt nhân quả, mà là để giảm bớt trọc khí.
Điều quan trọng trong chấm dứt nhân quả là hai bên đương sự đều buông bỏ, địa ngục trừng phạt không chịu trách nhiệm hóa giải nút thắt trong lòng.
“Kẻ đã làm chuyện ác thì phải chịu hình phạt, những trọc khí được sinh ra từ hành động độc ác của con người sẽ được giảm bớt khi kẻ làm điều ác bị trừng phạt.” Đế Thính cố ý ám chỉ, “Nhưng thiện ác quả thật có thể bù trừ cho nhau, cứu người có thể giảm nhẹ hình phạt phần nào.”
Thực ra chỉ là rút ngắn thời gian thi hành án thôi, những kẻ đáng phải chịu phạt đều sẽ chịu đủ, sẽ phải đầu thai trong khốn khổ và bất hạnh suốt nhiều kiếp.
Đế Thính biết điều này, nhưng những kẻ đang sợ hãi hình phạt sau khi chết đi thì không biết.
Đế Thính hiểu ý của Cố Thời, một khi đã như vậy, thà để những người này sống sót trở về, làm nhiều việc thiện, còn hơn là để họ trở về rồi càng lúc càng tệ hơn.
Dù sao thì trong môi trường như vậy, những kẻ có thể sống sót mà không chết lần nào, đều là người có chút của cải trong thế giới hiện thực.
Bên đây, Đế Thính vừa đe dọa vừa ám chỉ, bên kia, Cố Thời nhìn nhóm linh hồn uống Canh Mạnh Bà, vẻ mặt chết lặng của bọn họ lần lượt chuyển sang ngơ ngác, tò mò như một tờ giấy trắng.
Cố Thời không biết xử lý như vậy có tính là tốt hay không.
Bởi vì cậu không thể nghe thấy bất kỳ dấu hiệu thở phào nhẹ nhõm nào từ nhóm linh hồn này.
“Long Thần Chúc Âm…” Quỷ công vụ của sở công vụ tiến lên, “Nhà đã được xây xong.”
“Ừm.” Cố Thời không giải thích thêm gì.
Cậu gật đầu với vẻ mặt vô cảm, trông cậu thật sự có chút giống Tạ Cửu Tư, “Dẫn bọn họ vào ở đi.”
Sau nhiều năm đào tạo, hiệu suất và kinh nghiệm làm việc của nhóm quỷ công vụ của Cửu U rất phong phú.
Không cần Cố Thời phải nhúng tay, bọn họ đã chu đáo chia ký túc xá thành nhiều loại phòng, cẩn thận phân chia phòng theo nhóm tuổi của linh hồn, những người trẻ tuổi hơn sẽ sống cạnh những người lớn tuổi, còn phân thành khu nhà dành cho nam và nữ.
Cố Thời chỉ đứng ở một bên, vẻ mặt không chút biểu cảm quan sát toàn bộ quá trình.
Mọi việc đã kết thúc, cục luân hồi và cục công vụ nhanh chóng rút lui sau khi nhận được sự đồng ý của Cố Thời.
Bọn họ rất bận.
Những linh hồn bị xóa sạch ký ức thì không biết mình cần phải làm gì, sau khi được sắp xếp vào ở trong ký túc xá, không bao lâu sau đã phát ra một đống tiếng động kỳ lạ vì lòng hiếu kỳ.
Không ít linh hồn thò đầu ra khỏi phòng, tò mò quan sát xung quanh, nhưng lại không có ai rời khỏi căn phòng của mình.
Cố Thời lặng lẽ nhìn mọi thứ, cuối cùng từ từ cúi đầu xuống, ngồi xếp bằng dưới đất.
Cậu cũng không khá hơn mấy linh hồn này bao nhiêu —— cậu không biết bây giờ mình nên làm gì nữa.
Cố Thời sờ túi.
Cậu lấy điện thoại ra, bấm mở tin nhắn của Cố Tu Minh, gõ một hàng chữ, lại phát hiện dấu x ở góc trái phía trên.
Cửu U không có sóng điện thoại.
Cố Thời ngơ ngác một lát, rồi lặng lẽ cất điện thoại vào túi.
Ký túc xá trước mặt dần trở nên nhộn nhịp, có thể nhìn thấy một vài linh hồn trẻ con bắt đầu tò mò khám phá khắp nơi.
Cố Thời nhìn bọn họ hồi lâu.
Cậu cảm thấy mình đã làm đúng rồi.
Cố Thời thầm nghĩ.
Cố Thời không biết mình đã ngồi đơ ra chỗ này bao lâu rồi.
Cho dù đám linh hồn kia có tò mò thế nào, cũng không đến gần khu vực mà cậu đang ngồi, còn những linh hồn chưa từng đến đây, cũng vô thức tránh xa.
Hơi thở của Chúc Âm càng thêm nồng đậm hơn ở nơi hoang vắng này, tất cả mọi người đều tưởng Tạ Cửu Tư đã cắm chốt ở thành Cửu U nên đều tránh xa nơi này, không ai tới quấy rầy.
Chỉ có Đế Thính, trong lúc làm việc thì thỉnh thoảng câu cá đến đây dạo một vòng, nói gì mà “cũng ổn rồi”, “thay vì nghĩ linh tinh thì hãy làm việc thực tế đi”.
Mãi đến hai tuần sau, hàm hỏa lại một lần nữa lơ lửng trên màn trời xám xịt ở Cửu U.
Ánh mắt Tạ Cửu Tư đảo qua, dừng đúng ở góc mà Cố Thời đang đứng.
Lúc này, Cố Thời đã vực dậy tinh thần một lần nữa, bấm pháp quyết khuếch đại âm thanh, giảng bài cho nhóm linh hồn.
Cố Thời cảm thấy Đế Thính nói đúng.
Cứ suy nghĩ mãi về một chuyện đã xảy ra là đúng hay sai, sẽ chỉ đưa bản thân vào ngõ cụt.
Còn không bằng làm việc thiết thực hơn.
Nhóm linh hồn uống Canh Mạnh Bà xong thì không còn biết gì nữa, bao gồm cả giao tiếp cơ bản nhất và chữ viết —— nếu không phải bản năng của linh hồn là biết trôi nổi, có khi bọn họ phải học cách đi đứng một lần nữa rồi.
Cố Thời cảm thấy mình phải có trách nhiệm cho việc này, vì vậy mở lớp dạy học, bắt đầu từ phiên âm dạy lên.
Mỗi ngày, khi kết thúc bài học sẽ thưởng chút đồ ăn vặt cho linh hồn có tiến độ học tập nhanh nhất, dù sao mọi thứ trong túi Càn Khôn đều là Lý Bế Chủy cho cậu.
Cố Thời nghĩ dù có hơn một vạn học sinh cũng không thành vấn đề.
Hiện giờ cậu đã không còn là chú gà con kia nữa, thậm chí bây giờ cậu có thể thấy rõ mỗi một học sinh đang làm việc riêng, ném phấn vô cùng chính xác.
Khi Tạ Cửu Tư nhìn qua đây, Cố Thời đã phát hiện, nhưng cậu chỉ hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn thoáng qua bên kia rồi lại tiếp tục giảng bài.
Tạ Cửu Tư vừa nghe giảng, vừa gọi nước sạch đến rửa đi mùi máu trên người.
Sau đó anh xoay người, không làm phiền Cố Thời giảng bài, mà đi tìm Đế Thính.
Đế Thính đã quay lại với công việc, vừa gãi chân vừa giúp đỡ xử án, thấy Tạ Cửu Tư đến gần thì ngồi ngay ngắn lại, tranh công: “Thế nào, tôi chăm Cố Thời rất giỏi đúng không?”
“Ừm.” Tạ Cửu Tư gật đầu, sau đó nói, “Giúp tôi tìm người.”
“Tìm ai?” Đế Thính chưa kịp phản ứng, “À, tìm nhân tài kỹ thuật đúng không?”
Tạ Cửu Tư gật đầu.
“Được thôi!” Đế Thính bật dậy, lập tức trốn làm.
Tạ Cửu Tư và Đế Thính đi thẳng đến sở nội vụ, trên đường đi Đế Thính kể sơ qua chuyện Cố Thời đã xử lý trước đó.
“Em ấy làm rất tốt.” Tạ Cửu Tư nói.
Đế Thính cũng nghĩ vậy.
Sau đó hắn hỏi Tạ Cửu Tư: “Anh tìm nhân tài kỹ thuật để làm gì vậy?”
Tạ Cửu Tư ngẩng đầu, chậm rãi lấy ra chồng sách 《 Đọc “Tôn Tử Binh Pháp” dưới góc nhìn quản trị kinh doanh 》, 《 Quản lý doanh nghiệp 》, 《 Tài liệu luyện thi đặc biệt cho MBAer 》.
“Đưa cho bên sở nội vụ tự tìm hiểu đi.” Tạ Cửu Tư nói.
Đã đưa sách đến tận trước mặt rồi mà còn không tìm hiểu được thì khỏi làm luôn đi, để mấy linh hồn từng làm quản lý doanh nghiệp thay thế bọn họ còn hơn.
Anh sẽ không để Cố Thời cứ mãi tự bế ở một góc Cửu U như vậy.
Lập tức điều những linh hồn khi còn sống từng làm giáo viên tiểu học đến thay Cố Thời.
—— Để những giáo viên từng dạy học bắn phát súng đầu tiên trong việc dựa vào giá trị cống hiến để được ưu tiên rút thăm đầu thai.
Đến lúc đó, nhóm linh hồn được họ dạy sẽ nhanh chóng được phân đi học nghề hoặc làm trợ thủ cho các nhân tài kỹ thuật.
Linh hồn không cần ngủ, cũng chẳng cần nghỉ ngơi, với một vạn năm linh hồn này, chắc chắn sẽ tích đủ phúc duyên rất nhanh, để hồn phách yếu ớt của bọn họ đạt tới trình độ có thể chịu đựng được luân hồi.
Đến khi bọn họ đều luân hồi hết, Cố Thời cũng có thể nhẹ lòng.
Tạ Cửu Tư bước vào văn phòng của sở nội vụ.
Sắp đến đầu xuân rồi, việc sửa chữa Thương Ngô Quan sắp được đưa lên lịch.
Tạ Cửu Tư thầm nghĩ.
Phải nhanh chóng kéo Cố Thời từ trong bóng tối trở về nhân gian mới được.