Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Cố Thời vừa xuống tiết đã bị Tạ Cửu Tư xách như xách gà con tới sở nội vụ.
Cố Thời lúc lắc đầu: “Anh làm gì vậy?”
Tạ Cửu Tư: “Làm giám khảo.”
Cố Thời: “?” Hả?
Cố Thời tròn mắt ngơ ngác.
Tạ Cửu Tư đáp cực kỳ nghiêm túc: “Phải để người chuyên nghiệp làm.”
Cố Thời: “Làm cái gì?”
“Dạy học.” Tạ Cửu Tư đặt Cố Thời xuống, “Em không đủ chuyên nghiệp.”
Cố Thời: “…” Đâu cần phải lần nào cũng nói toạc ra nỗi đau như vậy chứ.
Những linh hồn ở lại thành Cửu U chờ đầu thai đều là những người bình thường sống lương thiện lúc sinh thời, không phạm phải tội lớn gì.
Cảm ơn chiến dịch phổ cập giáo dục của nhân gian trong những năm gần đây đã xóa nạn mù chữ, khiến cho số linh hồn biết chữ chiếm đến 80%.
Số còn lại không biết chữ thì đã có quỷ công vụ của sở nội vụ đứng ra giải thích quy định mới vừa được ban hành.
《 Quy định thử nghiệm mới về việc sàng lọc và rút thăm đầu thai dựa theo bảng xếp hạng điểm cống hiến 》
Dưới hiệu suất làm việc cực nhanh của sở nội vụ, đợt giáo viên đầu tiên đã được chọn ra.
“Còn nữa, những người khi còn sống từng có nghề nghiệp hoặc kỹ năng chuyên môn đàng hoàng, bao gồm nhưng không giới hạn ở sĩ, nông, công, thương, các ngành nghề đều được, xin mời xếp hàng đăng ký bên này, sau khi đăng ký sẽ chờ thông báo!”
Quỷ công vụ của sở nội vụ vừa hô xong câu đó, một đám linh hồn đang câu cá đánh mạt chược nhanh như chớp đổ xô lên đăng ký.
Linh hồn không cần ăn uống, cũng chẳng cần nghỉ ngơi.
Bọn họ ở lại Cửu U, thậm chí không cần phải đi làm, mỗi ngày chỉ cần ngồi không, chờ đi đầu thai là được —— nghe thì như chốn tiên cảnh.
Nhưng kiểu ngày tháng thế này, sống một hai năm đầu còn thấy sướng, chứ kéo dài đến mười năm, mấy chục năm không có mục tiêu, không có ý nghĩa gì cả, thì đúng là tra tấn đối với con người vốn có gen khao khát tiến bộ và thành tựu khắc sâu vào DNA.
Cửu U này!
Không có internet! Không có TV! Không có hoạt động giải trí! Ngay cả tám chuyện, tám vài chục năm cũng không còn gì để nói nữa rồi!!
Chết xong cũng không có chuyện mới để khoe mẽ tán dóc!!
Cửu U này, thậm chí không có nổi một mảnh đất để canh tác!!!
Trời ạ!
Khi nhận ra bản thân sắp được làm việc trở lại, không ít linh hồn đã xúc động đến rơi nước mắt.
Vì vậy, khi Cố Thời bị Tạ Cửu Tư nhẹ nhàng đẩy về hướng phòng hợp của sở nội vụ, ánh mắt nóng rực của đám linh hồn chờ thi cử cứ dõi theo cậu không rời.
Cố Thời: “……” Hơi đáng sợ rồi đó.
Cơ sở hạ tầng của thành Cửu U không thể so với thế giới hiện đại nơi nhân gian.
Dù có là sở nội vụ — trung tâm hành chính của cả Cửu U, cũng trông như đã cả trăm năm chưa được sửa sang, sàn nhà lát đá, tường bằng gạch bùn, ghế ngồi là mấy tảng đá được mài phẳng.
Bàn thì to hơn một chút, nhưng cũng là đá nốt.
Cố Thời và Tạ Cửu Tư ngồi song song, còn tổng quản phân việc của sở nội vụ thì ngồi phía dưới bọn họ.
Cố Thời bị nhét cho một xấp lý lịch.
Bên kia, tổng quản đã bắt đầu gọi người: “Lưu Ân Hạo, mời vào.”
Cố Thời không ngăn lại kịp, đành cúi đầu xem lý lịch. Trên lý lịch là nét chữ khải thanh tú, ngay ngắn, ghi rõ tháng năm nào đó được địa phương tiến cử, năm sau vào kinh đỗ Bảng Nhãn.
Bên dưới còn viết một đoạn ngắn, văn phong cổ xưa hoa mỹ, dịch sương sương là hắn cực kỳ cực kỳ muốn có cơ hội này, hắn chết trong loạn chiến vào năm Hiển Đức thứ bảy, đến nay đã hơn ngàn năm.
Cố Thời: “…”
Cố Thời sốc.
“… Thật sự có người đã chết hơn ngàn năm mà vẫn chưa đầu thai được à… Ặc, ừm…”
“Ừm, đúng là có.” Tổng quản bên dưới gật đầu, “Cục luân hồi luôn cực kỳ bận rộn, chiến tranh, nạn đói, thiên tai nhân họa, linh hồn tích tụ quá nhiều, không kịp xử lý, lần này chúng tôi ưu tiên sàng lọc những người bị kẹt lại quá lâu.”
Tạ Cửu Tư lúc này đang thảnh thơi nghịch tay Cố Thời, không mấy quan tâm đến chuyện này.
Anh cũng không muốn tham gia vào chuyện ở Cửu U.
Cố Thời: “Nhưng đã qua lâu lắm rồi, họ không còn bắt kịp thời đại nữa, không thích hợp để làm giáo viên vỡ lòng trong thời đại mới.”
Linh hồn mới bước vào thì khựng lại.
Cố Thời suy nghĩ: “Nhưng cũng có thể xem xét mở lớp năng khiếu như thư pháp hay văn học cổ điển, cụ thể thì ngươi tự quyết định đi.”
Cậu giao lại quyền quyết định cho tổng quản sở nội vụ.
Nếu đã quyết định dạy học, sao không chơi lớn một lần, gom đủ combo đức, trí, thể, mỹ, lao (lao động)?
Cố Thời không hiểu rõ tình hình ở Cửu U, nhưng những người được sở nội vụ sàng lọc đều là nhân tài cực kỳ xuất sắc lúc còn sống.
Nếu để Cố Thời chọn, cậu chỉ biết chọn hết.
Bởi vì ai cũng mạnh hơn cậu gấp vạn lần.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà lúc cậu giao quyền quyết định lại, tổng quản bên kia thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ sợ cậu không hiểu tình hình rồi làm rối tung lên.
Cố Thời thấy không sao cả, cậu chống cằm nhìn từng linh hồn được gọi vào, bị hỏi rất nhiều vấn đề, rồi lại rời đi.
Linh hồn thật sự quá nhiều, từ thời cổ đại đến hiện đại đều có.
Cố Thời có chút ngồi không yên, cậu nghiêng đầu nhìn sang Tạ Cửu Tư.
Ngay lúc cậu nhìn sang, Tạ Cửu Tư cũng lập tức nhìn lại.
“Chán hả?” Anh hỏi.
Cố Thời: “…”
Cố Thời thừa nhận: “Hơi hơi, bọn họ đều rất giỏi, ai cũng giỏi hơn em, chuyên nghiệp hơn em… Dù chọn ai cũng tốt hơn em.”
“Vậy thì không xem nữa.” Tạ Cửu Tư nói, “Sư phụ em còn đang đợi em.”
Cố Thời sửng sốt, cảm thấy hơi lạ.
Bình thường Tạ Cửu Tư gần như chẳng quan tâm gì tới Cố Tu Minh, hai người đúng kiểu giao dịch tiền trao cháo múc.
Từ khi nào thì Tạ Cửu Tư bắt đầu đặc biệt chú ý đến một mình Cố Tu Minh?
Cố Thời: “Sao anh biết được vậy?”
Tạ Cửu Tư: “Ông ấy đã tìm đến viện điều dưỡng rồi.”
Cố Thời không điều khiển sức mạnh tốt bằng Tạ Cửu Tư, Tạ Cửu Tư có thể vừa theo dõi Cửu U, vừa bao quát mọi động tĩnh ở vùng đất Chung Sơn.
Cố Tu Minh lượn lờ trước cổng viện điều dưỡng mấy ngày nay, thỉnh thoảng còn gọi to tên Sơn Thần Chúc Âm.
Trước đó Tạ Cửu Tư đang bận đánh nhau, không rảnh để ý đến ông.
Bây giờ đang là sáng sớm ở nhân gian, Cố Tu Minh lại đến nữa.
Cố Tu Minh đứng trước cổng lớn viện điều dưỡng, vào không được, mà cũng không dám vào, lo lắng đến mức đi vòng vòng.
Tạ Cửu Tư cũng chẳng buồn giữ thể diện cho Cố Tu Minh: “Trông ông ấy có vẻ rất sốt ruột.”
Cố Thời sửng sốt hồi lâu, mím chặt môi.
Tạ Cửu Tư ngước mắt, liếc nhìn tổng quản sở nội vụ một cái.
Tổng quản rất biết điều: “Nếu ngài có việc bận thì cứ đi trước, một vạn năm linh hồn đó, ngài không cần phải lo lắng, ngài có thể quay lại Cửu U bất cứ lúc nào để xem tình hình của họ.”
Cố Thời không lên tiếng.
Tạ Cửu Tư nắm tay Cố Thời, gọi Đế Thính.
Cánh cổng thông đạo lập tức mở ra.
Cố Thời hơi chùn bước: “Em cảm thấy ông già chỉ cần nhìn một cái là thấy món nợ luân hồi trên đầu em.”
Tạ Cửu Tư quay lại nhìn cậu: “Thứ đó vốn dĩ không thuộc về em.”
Cố Thời: “…”
Tạ Cửu Tư nói không sai.
Món nợ đó vốn không thuộc về Cố Thời, là cậu cố tình gánh lấy.
Cố Thời cúi đầu: “... Xin lỗi, kéo cả anh xuống nước.”
Pháp ấn của Tạ Cửu Tư trên trán cậu, khiến Tạ Cửu Tư cũng phải gánh chịu phần nhân quả này.
“Không sao.” Tạ Cửu Tư nói, “Em cứ làm điều mình muốn, không cần áy náy với anh.”
Nói xong, anh đẩy Cố Thời bước ra cánh cổng thông đạo.
Cố Tu Minh đang loanh quanh trước cổng viện điều dưỡng, lập tức nghe thấy tiếng động, ông quay phắt lại, thấy ngay Cố Thời và Tạ Cửu Tư đang bước ra từ cánh cổng thông đạo.
Đúng như Cố Thời đoán, Cố Tu Minh chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được món nợ luân hồi nặng trĩu trên người Cố Thời.
Đầu ông như ong ong cả lên.
Đối với một con người như ông, thứ đó chính là nghiệp nợ đeo bám đời đời kiếp kiếp.
Cố Tu Minh trợn tròn mắt, nghĩ mãi không ra, một đồ đệ ưu tú, sống động, lạc quan, lại còn được thiên địa chăm sóc của ông, chỉ đi ra ngoài nhặt truyền thừa về mà sao lại thành ra thế này!
Bộ râu dài của ông run rẩy, miệng mím chặt, vừa lo vừa tức, định mở miệng mắng, nhưng nhìn dáng vẻ im lặng và có chút tiều tụy của Cố Thời, lại mắng không ra lời.
Cố Tu Minh: “……” Đệt!
Cố Tu Minh tức tối đi tới.
Ánh mắt Cố Thời dao động trên người Cố Tu Minh, theo bản năng tìm xem cây thước giấu ở chỗ nào.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Cố Tu Minh gắt lên, “Con mà về trễ mấy ngày nữa, thịt mua cho con sẽ hỏng hết rồi!!”
Cố Thời: “…”
Cố Thời nghiêng đầu nhìn đống tuyết chưa tan, muốn nói thời tiết thế này chắc chưa hỏng được đâu.
“Còn ngơ ra đó làm gì? Định làm thịt gà khô phơi gió đấy à? Cố Tu Minh quay đầu lại, “Con không đói à?”
Cố Thời chớp chớp mắt: “Không đói.”
“Con không đói nhưng ông đói!” Cố Tu Minh nói xong thì chắp tay sau lưng, sải bước đi thẳng, không ngoái đầu lại.
Cố Thời nhìn bóng lưng Cố Tu Minh.
Ông mặc chiếc áo bông dày cộm, đã cũ lắm rồi, Cố Thời nhớ hồi học cấp 2, mùa đông Cố Tu Minh cũng mặc một chiếc như này.
Lớp sương mờ ảo trong đầu cậu giống như được chiếc áo bông cũ kỹ đó lau sạch một chút.
Cố Thời nhìn mảnh vá lớn phía sau áo bông, đột nhiên nói với Tạ Cửu Tư: “Mảnh vá đó, là hồi em học cấp 2 đã lén cắt rách, bởi vì đã hai tháng liền ông già chỉ hấp màn thầu làm bữa sáng, em cắt theo hình màn thầu to.”
Tạ Cửu Tư cụp mắt, thấy trong mắt Cố Thời không biết từ lúc nào đã ánh lên ý cười.
Đằng kia, Cố Tu Minh thấy Cố Thời không theo kịp, xoay đầu lại: “Còn đứng ở đó làm gì? Về nấu cơm cho sư phụ của con nhanh đi!”
“Tới đây! Giục cái gì mà giục!” Cố Thời chạy theo sau, “Ông không có tay à? Không tự nấu được hả?”
“Đồ đệ bất hiếu, nuôi con lớn từng này còn phải để sư phụ nấu cơm cho con hả?!”
“Con còn kiếm được tiền sửa nhà của chúng ta với thuê đội công trình nữa đấy, ông tự nấu cơm thì có làm sao?”
“Tạm thời coi như con lập công một lần, nhưng dám hỗn láo với trưởng bối, kiêu căng vô lẽ! Công và tội bù trừ nhau, còn nợ thêm một trận đòn!”
“?? Ông bị gì vậy hả??”
“…”
“…”
Tạ Cửu Tư nhìn bóng lưng Cố Thời vừa đi vừa nhảy, nhấc chân bước theo.
Uy lực của tướng quân mùa đông vẫn còn đó.
Nhưng dưới lớp tuyết tan, đã có những mầm xanh nhỏ bé lặng lẽ nhô lên.