Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 93

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Cuối cùng vẫn là Cố Thời nấu cơm.

 

Nhưng Cố Tu Minh thật sự đã mua thịt, hơn nữa còn để đông mấy ngày.

 

Cố Thời vừa ăn cơm vừa nói: “Ăn xong con ra ngoài một chuyến nha.”

 

Cố Tu Minh vẫn không đụng vào đồ mặn: “Đi làm gì?”

 

“Đi báo tang.”

 

Liễu Phùng Xuân đã chết.

 

Cố Thời không định giải thích cặn kẽ nguyên nhân cái chết cho cả nhà Liễu Đào Lý.

 

Tuy rằng cái chết không phải là kết thúc tất cả, nhưng đối với những người còn sống, nó vẫn là cú đánh nặng nề.

 

Thông báo chuyện này qua điện thoại thì quá thiếu trang trọng.

 

Những người mà Cố Thời muốn báo tang, không chỉ có nhà Liễu Đào Lý.

 

Cố Thời lấy một danh sách từ cục luân hồi ra, trong số một vạn năm linh hồn vô tội kia, có một nửa vẫn còn người thân trên đời.

 

Cậu không thể cứu vãn những gì đã xảy ra, nhưng nếu có thể cho người sống một lời giải thích, cũng xem như là một chút bù đắp.

 

Đối với con người, cả đời chính là cả đời. Nếu kiếp sau không còn ký ức, thì cũng chẳng còn dính dáng gì tới những tiếc nuối của kiếp này.

 

Cố Tu Minh mơ hồ đoán được đôi chút, nhưng ông không hỏi kỹ, chỉ nói giọng mỉa mai: “Con tìm được người ta chắc?”

 

Cố Thời xúc một miếng cơm, nghiêm túc đáp lại: “Con không cho phép ông khinh thường bản thân như vậy!”

 

Cố Tu Minh: “?”

 

Cố Thời lôi từ túi Càn Khôn ra một xấp giấy toàn là danh sách và địa chỉ viết tay.

 

Đây là hồ sơ hộ khẩu mà những linh hồn đó từng khai báo trước khi uống Canh Mạnh Bà, do cục thẩm phán lục tung hồ sơ lên mới tìm ra được.

 

Cố Thời giao xấp giấy kia cho Cố Tu Minh: “Việc xác nhận địa chỉ hiện tại của bọn họ, giao cho ông đấy! Tiến lên! Người thừa kế duy nhất được chỉ định của Thương Ngô Quan!”

 

Cố Tu Minh muốn nhịn mà không nhịn được, tát một cái vào đầu Cố Thời.

 

Cố Thời lắc lư như con lật đật, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.

 

Sau khi thu hồi truyền thừa, cậu đã không còn sợ những đau đớn da thịt thế này nữa!

 

Cố Tu Minh tức đến méo mặt: “Quỷ đòi nợ!!”

 

“Bậy quá!” Cố Thời vừa ăn vừa nói, không thèm ngẩng đầu lên, “Không có con, ông sửa nổi đạo quán nhà mình à? Con rõ ràng là đồng tử mang tài lộc về đấy chứ!”

 

Cố Tu Minh bực bội cầm xấp tài liệu đi.

 

Cố Thời: “Sẽ mất bao lâu vậy?”

 

Cố Tu Minh cân thử xấp giấy trên tay: “Chừng hai ba ngày.”

 

Nói xong, Cố Tu Minh cầm tài liệu đứng lên.

 

Tạ Cửu Tư và Cố Thời ăn cơm xong một cách chậm rãi.

 

“Giúp em nhóm lửa nấu nước rửa chén.” Cố Thời sai khiến.

 

Tạ Cửu Tư ngoan ngoãn ngồi trước bệ bếp, nhóm lửa.

 

Mặc dù dùng nước lạnh cũng không sao, nhưng Cố Thời vẫn quen dùng nước nóng để rửa chén vào mùa đông hơn.

 

Tạ Cửu Tư nhìn ngọn lửa kêu lách tách trong bếp, hỏi: “Em định thông báo cho những con người này kiểu gì?”

 

“Báo mộng đó, anh dạy em đi.” Cố Thời thử nhiệt độ nước, “Chỉ cần để họ biết, người họ chờ đã qua đời, đừng chờ nữa là được.”

 

Khi những người còn sống này cũng qua đời, nếu họ có thắc mắc, người của cục thẩm phán sẽ tiết lộ cho họ chút ít thông tin có thể chia sẻ.

 

Tạ Cửu Tư vẫn chưa thể hiểu sự dịu dàng đặc biệt mà Cố Thời dành cho con người, nhưng điều đó không thể cản anh giúp cậu làm những việc mà cậu muốn.

 

Cố Thời làm theo hướng dẫn của Tạ Cửu Tư, tưởng tượng thần thức của mình là một bàn tay, nhẹ nhàng chạm vào thần thức của người khác, động tác dịu dàng hòa nhã truyền tải những điều muốn nói thông qua thần thức.

 

Tạ Cửu Tư để mặc cho Cố Thời dùng anh làm thí nghiệm.

 

Cố Thời truyền tới mấy suy nghĩ ngắt quãng như “không muốn rửa chén”, “phải đưa cơm cho ông già”, “có thể không niết bàn luân hồi nữa không”...

 

Tạ Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Cố Thời.

 

Cố Thời: “?”

 

“Em không muốn niết bàn nữa à?” Tạ Cửu Tư hỏi.

 

“Đúng vậy.” Cố Thời vừa luyện tập vừa nói, “Nếu em lại niết bàn, em sẽ quên hết mọi chuyện bây giờ đúng không?”

 

“Em không muốn quên.”

 

“Nếu em quên rồi, sẽ không còn ai nhớ đến ông già nữa, Thương Ngô Quan cũng vậy…” Cố Thời hơi dừng lại, “Anh cũng vậy.”

 

Tạ Cửu Tư khựng lại, định nói rằng anh không để ý, thì lại nghe thấy một dòng suy nghĩ cứ lải nhải rằng “thích” từ phía Cố Thời.

 

Không muốn quên đi người thân mạnh miệng nhưng mềm lòng.

 

Không muốn quên nơi mình lớn lên.

 

Không muốn quên cảm xúc rung động này.

 

Không muốn quên một chút gì của hiện tại cả.

 

Tạ Cửu Tư hơi nheo mắt lại, nhìn ngọn lửa đỏ rực trong bếp, từ tâm đến thân đều khô nóng.

 

Cố Thời không nhận ra rằng, trong khi cậu luyện tập kỹ năng báo mộng, cậu đã vô thức truyền hết mọi suy nghĩ thật lòng đi.

 

Cậu còn đang nói: “Con người… hay nói đúng hơn là sinh linh, vốn được hình thành từ ký ức, em không thể chỉ vì được anh bao dung mà ngang nhiên quên đi đúng không…?”

 

Cố Thời dừng nói khi thấy Tạ Cửu Tư đưa ngón trỏ lên môi, làm động tác “suỵt”.

 

Tạ Cửu Tư: “Biết là em rất thích anh rồi.”

 

Cố Thời: “?”

 

Tạ Cửu Tư giơ tay chỉ vào đầu mình.

 

Cố Thời mờ mịt hai giây, mặt từ từ đỏ lên.

 

Bàn tay thần thức như bị phỏng, lập tức rụt lại.

 

Trong lúc nhất thời, trong bếp chỉ còn tiếng củi nổ lách tách.

 

Một lúc lâu sau, ấm nước kêu lên báo sôi.

 

Cố Thời hoàn hồn, cầm lấy ấm nước, lặng lẽ rửa chén.

 

Tạ Cửu Tư thừa dịp cậu đặt chén xuống, nói: “Không tiếp tục luyện nữa sao?”

 

Cố Thời ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của Tạ Cửu Tư, hít sâu một hơi rồi cười: “Được thôi, luyện thì luyện.”

 

Cố Thời nói rồi lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm phát Chú Đại Bi làm sạch đầu óc.

 

Mặc dù bật Chú Đại Bi trong đạo quán hơi là lạ, nhưng cũng tốt hơn là tất cả những lời thật lòng kỳ quái đều bị Tạ Cửu Tư nghe thấy.

 

Mất mặt, xấu hổ.

 

Cố Thời ngâm nga Chú Đại Bi, lại lần nữa phấn chấn tinh thần.

 

Tạ Cửu Tư: “…”

 

Tạ Cửu Tư bị Chú Đại Bi tẩy não suốt ba ngày, thậm chí cả khi Cố Thời đến tìm Liễu Đào Lý để báo tang, cũng không quên ngân nga từ xa, không bỏ sót một giây nào.

 

Khi thấy Cố Tu Minh cuối cùng cũng xuất quan, Tạ Cửu Tư mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh giơ tay xoa trán, lần đầu tiên thấy mệt mỏi trong mấy ngàn năm qua.

 

Tạ Cửu Tư cảm thấy không thể chỉ mình chịu khổ được.

 

Anh kêu Cố Thời ngừng niệm Chú Đại Bi.

 

Cố Thời: “? Anh sợ à?”

 

Tạ Cửu Tư rất điềm tĩnh: “Không, chỉ là cứ dùng anh để luyện tập mãi cũng không ổn, phải kiểm soát thay đổi số lượng.”

 

Cố Thời: “?”

 

Em thấy anh sợ thì có!

 

“Em còn có thể dùng ai để luyện tập đây? Ông già hả?”

 

Tạ Cửu Tư hơi suy nghĩ: “Em có thể thử với Lý Bế Chủy.”

 

Cố Thời sững người, vô thức nhìn về phía Viện Tam Giới, vừa nhìn vừa hỏi: “Lý Bế Chủy còn ở đây sao?”

 

“Còn ở.” Tạ Cửu Tư gật đầu, “Anh nói với họ rằng có lẽ Bàn Cổ Thần sẽ đến Cửu U sáng lập một kỷ nguyên mới, thế là vài người trong số họ không chọn tiếp tục ngủ đông nữa.”

 

Khi Tạ Cửu Tư nói, Cố Thời nhìn thấy trong Viện Tam Giới, Anh Chiêu và Tất Phương đang chuẩn bị chơi game trong sân của Thao Thiết.

 

Bên cạnh Thao Thiết có lắp một cái camera, đang livestream.

 

Ngoài ống kính, Lý Bế Chủy đang điên cuồng mở hộp, trong hộp toàn là đồ ăn vặt.

 

Cố Thời hỏi: “Bọn họ lấy lại đồ rồi hả?”

 

“Ừm.”

 

Gương mặt Thao Thiết trông khỏe hơn rất nhiều, nét ủ rũ cũng đã biến mất.

 

Hắn cầm một hộp cá trích muối: “Hôm nay không livestream game nữa, làm đánh giá ẩm thực đi, đều là mấy món mà các bạn đã đề cử với tôi.”

 

Cố Thời nhìn làn đạn đầy dấu chấm hỏi trên màn hình livestream.

 

Hầu hết đều thắc mắc, Thao Thiết mất tích hơn nửa tháng, việc đầu tiên làm khi quay lại vậy mà là ăn cá trích muối đóng hộp?!

 

Cố Thời: đù, cái quỷ gì vậy!

 

Cố Thời nhìn thoáng qua Lý Bế Chủy, Tất Phương và Anh Chiêu vẫn còn chưa biết mình sắp phải trải qua những gì, cậu hưng phấn kéo ống tay áo Tạ Cửu Tư: “Anh nhìn bọn họ kìa!”

 

Tạ Cửu Tư: “?”

 

Tạ Cửu Tư vừa mới nhìn qua thì thấy bốn tên phi nhân loại trong sân Thao Thiết tông cửa xông ra ngoài, lăn lê bò toài rời khỏi Chung Sơn.

 

Khoa Phụ ở sân bên cạnh cũng đi ra: “Má, ai ăn phân thế?!”

 

Cố Thời: “Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!”

 

Tạ Cửu Tư: “……”

 

Cố Thời vừa cười, vừa nhắn tin cho Lý Bế Chủy, kêu bọn họ mau chóng dọn sạch hộp cá trích muối bị làm đổ, nếu không, để nó ngấm vào nền nhà thì mùi sẽ lưu lại mấy tháng trời, đến lúc đó khổ là họ chịu.

 

Lý Bế Chủy lập tức chạy trở về, bịt mũi tìm người dọn vệ sinh viện điều dưỡng, tiện thể lấy camera ra luôn.

 

Thao Thiết lại xuất hiện trong khung hình.

 

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đưa ra quyết định thiếu đạo đức, tìm một chỗ đầu gió ở Viện Tam Giới để tiếp tục livestream.

 

Cố Thời nhìn Viện Tam Giới vốn đã yên tĩnh lại sau vụ cá trích muối đóng hộp, lại tiếp tục bị dội bom bằng bún ốc, sầu riêng, phô mai mốc xanh, làm cho đám xui xẻo đang ở yên trong nhà bị mùi thúi tra tấn.

 

Cố Thời: “… Anh ta không sợ bị đánh à?”

 

Tạ Cửu Tư: “Anh ta rất mạnh.”

 

“Nhưng đến cả Lý Bế Chủy cũng chịu không nổi nữa rồi.”

 

Cố Thời nhìn Lý Bế Chủy mặt mày hoảng loạn như bị lửa đốt mông lao thẳng về phía Thương Ngô Quan, cậu vừa dứt lời thì Lý Bế Chủy đã đến.

 

“Cố Thời, Cố Thời tốt ơi, cậu cho tôi tá túc mấy ngày đi!”

 

Linh thú có ngũ cảm nhạy bén hít hít mũi, thấy bầu không khí nơi này trong lành thanh tịnh, cảm động đến muốn khóc.

 

Không chỉ có hắn, còn có vài linh thú khác cảm nhận được hơi thở của Tạ Cửu Tư và Cố Thời ở bên này, cũng lần mò đến đây.

 

Dù sao thì bọn họ cũng có thể tìm một hang động để ngủ mà.

 

Nhưng nếu có chăn ấm nệm êm thì sao phải chui vào ngủ trong hang lạnh đá cứng chứ?

 

“Có rất nhiều phòng cho khách, các anh tự chọn đi.” Cố Thời cầm danh sách, “Tôi bận chút việc.”

 

Để đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ khi báo mộng, Tạ Cửu Tư quyết định đi cùng Cố Thời.

 

Cố Thời và Tạ Cửu Tư đi đến cửa núi, nghe thấy một tiếng hét lớn sau lưng: “A Chiêu! Không được lại đây!!”

 

Là giọng của Lý Bế Chủy.

 

Cố Thời nghe giọng thì quay đầu lại, thấy Thao Thiết đang bê hai tô bún ốc, định tiến đến Thương Ngô Quan.

 

Thương Ngô Quan lập tức người ngã ngựa đổ, người thì giăng kết giới, người thì ngăn Thao Thiết lại, người thì chuẩn bị chạy trốn, ai nấy thi triển đủ loại thần thông.

 

Cố Thời thấy Cố Tu Minh đang đứng ở tầng cao nhất trên Điện Tam Thanh.

 

Ông lão râu tóc bạc trắng nhìn đám linh thú đã lấy lại đồ bị mất, tung tăng nhảy nhót, vô cùng náo nhiệt, ông cười to, trong mắt thậm chí ánh lên giọt nước mắt mà Cố Thời hiếm khi nhìn thấy, vẻ mặt ấy, có thể gọi là từ ái.

 

“Không biết Thương Ngô Quan phải sửa bao lâu.” Cố Thời đột nhiên nói.

 

Tạ Cửu Tư nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao thế?”

 

“Ba năm tới là đại nạn của ông già, tính thoáng chút thì coi như là bốn năm.” Cố Thời nói, “Phải sửa xong trước khi ông ấy cưỡi hạc mới được.”

 

Tạ Cửu Tư nhắc nhở: “Ông ấy có thể chờ ở Cửu U mà.”

 

Cố Thời im lặng, cậu nhấc chân bước ra khỏi cửa núi: “Ông ấy sẽ không chịu chờ đâu, hơn nữa trước giờ ông ấy luôn gặp may mắn, chắc sẽ nhanh chóng được đầu thai.”

 

Cố Tu Minh mang theo rất nhiều tiếc nuối trong kiếp này.

 

Mà hầu hết những tiếc nuối đó, đều không thể hóa giải, cũng không thể bù đắp.

 

Ông chỉ có thể gửi gắm tất cả những điều không thể hóa giải và không thể bù đắp đó vào việc “tái hiện cảnh phồn vinh hưng thịnh của Thương Ngô Quan”.

 

Cố Thời biết, ông già nhà mình đã cam chịu từ lâu, rằng việc tu sửa Thương Ngô Quan và khôi phục vinh quang ngày xưa, chỉ dựa vào sức của ông là không đủ.

 

Ông đã sớm chuẩn bị tinh thần sẽ ra đi trong tiếc nuối và chấp niệm.

 

Bởi vì đã có sự chuẩn bị, cũng biết rõ đại nạn của bản thân, nên Cố Tu Minh rất bình thản trước cái chết mang theo tiếc nuối.

 

Cố Tu Minh sẽ không vì Thương Ngô Quan chưa khôi phục vinh quang ngày xưa mà nấn ná ở lại Cửu U.

 

Cố Tu Minh cũng sẽ không vì Cố Thời mà chịu ở lại Cửu U thêm phút nào.

 

Lão già ấy từ trước đến nay luôn là người tin vào nguyên tắc “nên dứt thì dứt, do dự chỉ chuốc họa.”

 

Nếu không phải vì ông luôn giữ cái đầu lạnh khi gặp chuyện, quyết định nào cũng dứt khoát không dây dưa, thì năm xưa khi Thương Ngô Quan bị diệt môn, ông đã không thể sống sót.

 

Cố Thời luôn hiểu rõ điểu này.

 

Không còn cách nào khác.

 

Ông già đã sống như thế cả đời rồi, giờ bắt ông sửa lại thì chắc chắn là không thể.

 

Cố Thời nghĩ.

 

Vậy thì chỉ có thể là cậu chịu thiệt một chút, chiều theo ông già cố chấp ấy thôi.

 

“Tóm lại, nhất định phải sửa xong trước khi ông ấy đi.” Cố Thời nói rất nhẹ nhàng, “Nếu không còn cách nào khác, thì nhờ các linh thú giúp một tay vậy.”

 

“Ừm.” Tạ Cửu Tư gật đầu, “Anh giúp em.”

 

Cố Thời quay đầu, cười với anh: “Tất nhiên là anh phải giúp em rồi.”

 

Tạ Cửu Tư hơi giật mình, đối diện với ánh mắt và nụ cười của Cố Thời, thật lâu sau, cũng không kìm được mà cong môi cười theo.

 

“Được.”

 

……

 

Cái lạnh còn sót lại của mùa đông vẫn đủ khiến người ta run rẩy.

 

Từ con đường ở sườn núi đến Thương Ngô Quan, mặt đường tuy không kết băng, nhưng sau những cơn mưa liên miên, bậc đá xanh trơn trượt dọc đường vẫn là một mối nguy hiểm không nhỏ.

 

Nhưng điều đó chẳng thể ngăn được sự phấn khích của Cố Tu Minh.

 

Ông xoa tay tính ngày.

 

Mùng 8 tháng 2 âm lịch, ngày lành tháng tốt, không kiêng kỵ gì.

 

Cố Thời tính ra dương lịch thì còn một tháng nữa.

 

Ông không chịu nổi việc ngồi không, thế là lại vừa lắp hàng rào bảo vệ dọc theo con đường lên Thương Ngô Quan, vừa đếm ngày chờ trời ấm lên, chờ tin đội thi công đến nơi.

 

Lý Bế Chủy đang xem phi thành vật nhiễu* cùng Thao Thiết, thấy Cố Thời cúp máy thì tò mò hỏi: “Cậu định làm gì vậy?”

 

*Phi thành vật nhiễu (非诚勿扰): là một chương trình có thật bên TQ, nghĩa là nếu không nghiêm túc xin đừng làm phiền.

 

Cố Thời đáp liền: “Xuống núi nghênh đón một ngày mai tươi đẹp.”

 

“?” Lý Bế Chủy hứng thú hẳn lên, “Cái gì vậy?”

 

“Đồ tốt.” Cố Thời khoác thêm áo khoác mỏng.

 

“Đồ tốt á?” Lý Bế Chủy bật dậy, “Tôi cũng đi, tôi đi với!”

 

Cố Thời dẫn theo Lý Bế Chủy nhất quyết đòi đi cùng xuống núi, đón đội thi công đang phải cuốc bộ lên từ lưng chừng núi.

 

Lý Bế Chủy vừa nhìn thấy cảnh này thì biết mình bị lừa rồi.

 

Hắn quay đầu muốn bỏ chạy thì bị Cố Thời túm cổ áo lại.

 

Cố Thời kéo hắn: “Chính anh khăng khăng đòi đi theo đến mà, tới cũng đã tới rồi, giúp một tay đi!”

 

“Đáng ghét!” Lý Bế Chủy tức giận, “Đây mà là đồ tốt gì chứ!”

 

“Phân tích vấn đề cụ thể tùy trường hợp.” Cố Thời lắc đầu ra vẻ triết lý, “Với tôi thì đúng là đồ tốt.”

 

Lý Bế Chủy “hừ” một tiếng thật mạnh, tỏ vẻ mình cực kỳ tức giận!

 

Cố Thời liền nhét một thùng dụng cụ vào tay hắn.

 

Hai thanh niên nhìn qua chẳng mấy vạm vỡ, vậy mà lại dễ dàng khiêng mấy thùng dụng cụ nặng gần 30 cân, đi đi lại lại như ong thợ, chẳng mấy chốc đã chuyển sạch đồ đạc trên xe thi công.

 

Cố Tu Minh thì tranh thủ giành cho bằng được quyền lợi làm bảng hiệu, còn to gan đi dây dưa với Tạ Cửu Tư, mong anh có thể viết một tấm biển cho Thương Ngô Quan.

 

Ông biết mình đúng là có hơi tham, đã được lợi khi tu sửa Thương Ngô Quan, lại còn muốn thêm cả sự che chở của Tạ Cửu Tư.

 

Nhưng da mặt không dày thì làm sao làm nên chuyện lớn.

 

Cố Tu Minh liều luôn.

 

Tạ Cửu Tư nhìn thấu ý đồ của Cố Tu Minh, nhưng anh cũng không từ chối.

 

Người sáng lập Cửu U đứng trước cửa đạo quán trông lụi bại, lực tay lấy ra một tấm gỗ luân hồi từ Cửu U, lại rút ra một chiếc bút lông sói ánh sắc kim huyền ảo, chấm mực rồi bắt đầu đề chữ.

 

Thương Ngô

 

Mùa xuân năm Nhâm Dần

 

Ấn Chúc Âm

 

Lúc ấy Cố Thời đã đi đến bên ngoài cửa núi, lập tức cảm nhận được toàn bộ hơi thở của Thương Ngô Quan thay đổi, ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

 

Tạ Cửu Tư treo tấm biển bằng gỗ luân hồi nền đỏ chữ vàng lên Điện Sơn Môn, nghiêng đầu, nhìn nhau từ xa cùng Cố Thời.

 

Tuyết tan trời sáng, xuân về với vạn vật.

 

——— Hoàn thành nội dung chính ———

 

°°°°°°°°°°

 

Lời editor: Cuối cùng cũng xong phần chính, ai dè kéo dài quá trời Giờ chỉ còn ngoại truyện thôi là chính thức xong luôn.

 

Dạo này tìm được bộ truyện hay mà hài lắm, cười rung giường, đề cử mọi người đọc thử, chỉ cần vô xem văn án là có khi thích mê liền, tên truyện là “Toàn showbiz nghe tôi nổi điên”

Bình Luận (0)
Comment