Viện Điều Dưỡng Tam Giới - Túy Ẩm Trường Ca

Chương 94

Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà

 

Công cuộc tu sửa Thương Ngô Quan đã bước sang năm thứ ba mà vẫn chưa hoàn thành.

 

Nhưng ngay từ năm thứ hai, lối đi trên sườn núi đã được xây xong, lại còn tiến hành quảng bá một chút.

 

Hiện giờ, mỗi khi đến mùa du lịch cao điểm, có không ít người đến Thương Ngô Quan để tham quan ngắm cảnh.

 

Giá vé vào cửa Thương Ngô Quan cũng không đắt, mang tính chất nửa bảo tàng tham quan, vé vào cửa 20 đồng, không bán thêm nhang hay đồ cúng gì cả.

 

Việc phục chế các cổ vật cũng đang chậm rãi tiến hành, cha của Liễu Đào Lý đã giới thiệu đến một đội ngũ vận hành, biến quá trình phục chế này thành một điểm nhấn quảng bá.

 

Cố Thời nhìn đám bạn nhỏ tò mò bám lấy cửa sổ phòng phục chế để nhìn vào trong, bên cạnh là giáo viên ôn hòa giảng giải về quy trình và ý nghĩa của việc phục chế cổ vật.

 

Đó là chuyến du xuân do trường tiểu học số 1 thành phố B tổ chức.

 

Cố Tu Minh thì chống gậy, vui vẻ đi sau đám bạn nhỏ ríu rít, còn được mấy bé tốt bụng dìu tay, trông như một ông cụ bình thường.

 

Theo lời Cố Tu Minh, đây là “tận hưởng niềm vui gia đình mà thằng nhóc Cố Thời không mang lại được”.

 

Cố Thời thường xuyên muốn quay lại cảnh Cố Tu Minh sau khi vứt cây gậy đi vẫn có thể xách thước đuổi đánh cậu tận hai ngọn núi mà không hề th* d*c, để đưa cho mấy bạn nhỏ hay bị lừa xem thử.

 

Nhưng nghĩ lại thì thôi, cứ coi như đang bảo vệ tấm lòng kính già của các bạn nhỏ vậy.

 

Hôm nay đúng là mùng 3 tháng 3 âm lịch.

 

Cố Thời quay lại bếp, lấy ra mẻ bánh ngải vừa chiên chín và để nguội.

 

Những chiếc bánh ngải có lớp vỏ ngoài vàng ươm, giòn tan, được rắc thêm đường trắng, đặt vào túi giấy dầu rồi cho vào cái ky lớn bên cạnh.

 

Cố Thời nghe thấy tiếng la hét càng lúc càng gần, bèn gọi lớn: “Lý Bế Chủy!”

 

Không ai đáp lại.

 

Cố Thời: “…” Cố Thời sửa lại: “A Thiện.”

 

Lý Bế Chủy lập tức thò đầu ra: “Gì đó?”

 

“Giúp một tay nha?” Cố Thời chỉ vào cái ky đầy bánh ngải bên cạnh, “Chia cho các bạn nhỏ một chút.”

 

Mấy năm nay, Cố Thời tình cờ phát hiện Lý Bế Chủy khá thích trẻ con —— bao gồm cả trẻ con loài người.

 

Khác với những linh thú khác chẳng có cảm giác gì với con người.

 

Lý Bế Chủy cũng chẳng phải lần đầu giúp Cố Thời, hắn sảng khoái bưng luôn cái ky ra khỏi bếp.

 

Bánh ngải là món làm từ cỏ ngải luộc chín rồi băm nhỏ, trộn với bột nếp hấp chín. Có thể cho thêm nhân như thịt hoặc đậu đỏ, nhưng Cố Thời không cho gì cả.

 

Bánh ngải có thể hấp chín ăn luôn, hoặc chiên lại rồi rắc đường, ăn vào có hương cỏ mát mát, ngọt dịu vị nếp.

 

Lý Bế Chủy hỏi: “Tôi lấy hai cái cho A Chiêu được không?”

 

“Không thành vấn đề.” Cố Thời vừa bỏ vào túi vừa đáp, “Tôi chiên nhiều lắm, lát nữa còn dư anh lấy hết cũng được.”

 

“Được!” Lý Bế Chủy đi ra cửa sân nhà bếp, hô to gọi các bạn nhỏ xếp hàng nhận bánh.

 

Dư quang ở khóe mắt Cố Thời nhìn thấy Cố — răng cỏ không còn tốt — Tu Minh đi vào, mở nắp xửng hấp và đang chuẩn bị gấp một cái bánh hấp, cậu đột nhiên nhớ ra, loại bánh dẻo dính này không hợp cho Cố Tu Minh ăn.

 

Không dễ tiêu hóa.

 

Cố Thời ngẩn ra một lúc, rồi giả vờ cho mấy cái bánh ngải đó vào chảo chiên bên cạnh, tiếp tục chiên vài cái nữa.

 

Cố Tu Minh không phát hiện ra có gì không đúng, ông còn đi tới giúp rắc đường, đóng gói.

 

Tâm trạng ông không tệ, thậm chí còn ngân nga hát theo.

 

Cố Thời nhìn chảo bánh ngải kêu xèo xèo, chợt nghĩ, vừa qua mùa hè năm nay, ông già đã đến năm đại nạn rồi.

 

Còn một tháng nữa.

 

Cố Thời quay đầu nhìn về phía Cố Tu Minh.

 

Cố Tu Minh mặt mày hồng hào.

 

Có lẽ là vì tâm trạng vui vẻ nên tinh thần của Cố Tu Minh mấy năm nay cứ như trẻ ra, rất khỏe mạnh.

 

Cũng đúng thôi.

 

Nhìn Thương Ngô Quan dần dần được chỉnh trang sạch sẽ, bao nhiêu cổ vật cũ kỹ bám bụi đều có chuyên gia phục chế, tấm biển Điện Sơn Môn cũng do đích thân Tạ Cửu Tư đề chữ, còn quý hơn cả biển ngự ban của hoàng đế ngày xưa.

 

Ông già không vui mới là lạ.

 

Cố Thời nghĩ, rồi trở cái bánh trong chảo.

 

Cố Tu Minh đóng gói xong một ky bánh thì cầm ra cửa.

 

Cố Thời ở trong bếp cũng có thể nghe rõ ông khoe khoang với các bạn nhỏ đang ăn bánh về việc Thương Ngô Quan ngày xưa từng huy hoàng cỡ nào, ra dáng cỡ nào.

 

Cố Thời gắp bánh ngải chiên ra để nguội, ngồi trước bệ bếp nghịch lửa, chống cằm ngẩn người.

 

Tạ Cửu Tư trở về từ Cửu U, lần theo hơi thở của Cố Thời rồi tìm tới thì thấy Cố Thời đang ngẩn người. Bánh ngải bên cạnh chảo đã nguội.

 

Tạ Cửu Tư thuần thục rắc đường, đóng gói, rồi để sang một bên.

 

Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Thời: “Sao vậy?”

 

“Chỉ còn một tháng nữa.” Cố Thời nói, duỗi chân vươn vai, “Không kịp hoàn công rồi…”

 

Tu sửa kiến trúc cổ vốn chậm hơn xây nhà bình thường, huống chi không phải ai cũng có thể sửa, cái nào cũng cần chuyên gia, ba năm làm ngắt quãng, giờ chỉ còn lại chính điện cuối cùng.

 

Kết quả này cũng là Cố Thời đã nhờ vài linh thú có quan hệ tốt sửa lại lối đi để tiện vận chuyển nguyên vật liệu, cộng thêm cha của Liễu Đào Lý lo toàn bộ phần không cần tu sửa đặc biệt.

 

Nếu có thêm một năm nữa, chắc chắn kiến trúc này sẽ tu sửa hoàn thành. Còn về các cổ vật, đó là một công trình rất lớn, muốn phục chế cũng phải mất ít nhất 10 năm.

 

Đó còn là kết quả sau khi Cố Tu Minh đã nộp hầu hết các cổ vật cho viện bảo tàng tỉnh rồi.

 

Chủ yếu là vì Thương Ngô Quan lưu lại quá nhiều thứ, nhưng trước giờ lại không có đủ nhân lực và sức lực để giữ gìn, dẫn đến việc dọn dẹp phục chế càng rườm rà hơn.

 

Cố Thời nhìn làn khói mỏng bay lên từ bếp, sau một lúc lâu mới khẽ thở dài.

 

Tạ Cửu Tư liếc nhìn Cố Tu Minh đang bị các bạn nhỏ vây quanh đòi ăn bánh: “Mấy năm nay, ông ấy sống rất vui vẻ.”

 

“Ừm.” Cố Thời gật đầu, cũng nhìn ra ngoài, “Đúng là vậy.”

 

Cố Thời bỏ thêm một bó củi vào bếp.

 

Bó củi buộc bằng rơm khô nhanh chóng bị tơi ra trong bếp.

 

Cố Thời nhìn đồng hồ, bắt đầu rửa nồi nấu cơm.

 

Các bạn nhỏ đi chơi xuân sẽ ăn trưa tại đây, bây giờ là chín giờ rưỡi sáng, nhưng người đông, nên cũng phải bắt đầu nấu sớm.

 

Tạ Cửu Tư ngước mắt nhìn Cố Thời, Cố Thời chẳng nói gì, vừa nấu vừa lơ đễnh.

 

“Em cầm nhầm rồi.” Tạ Cửu Tư nhắc nhở, “Đó là bột năng.”

 

Cố Thời hoàn hồn, chớp mắt: “Ồ.”

 

Cậu bỏ bột năng xuống, cầm bịch muối lên.

 

“Đang nghĩ gì vậy?” Tạ Cửu Tư hỏi.

 

“Đang nghĩ, cũng đến lúc chấp nhận hiện thực rồi.” Cố Thời chậm rãi nói, “Trước khi ông già đi, 80% Thương Ngô Quan vẫn chưa tu sửa xong.”

 

Không đợi Tạ Cửu Tư nói gì thêm, Cố Thời nói tiếp: “Nhưng chắc ông ấy cũng sẽ không lo nghĩ nhiều nữa.”

 

Có lẽ vì biết, dù không còn nhìn thấy nữa, nhưng Thương Ngô Quan vẫn sẽ được sửa sang và tiếp tục tồn tại.

 

—— Chỉ là, dòng dõi truyền thừa của Thương Ngô, cuối cùng vẫn đứt đoạn.

 

Cố Tu Minh thì thấy đứt rồi cũng tốt, nhưng Cố Thời vẫn lấy toàn bộ thư tịch tâm đắc của Thương Ngô Quan để ở Cửu U, chờ người có duyên.

 

À đúng rồi.

 

Bây giờ Cố Thời cũng có nhà ở Cửu U rồi.

 

Sau khi Bàn Cổ Thần đi du lịch khắp non sông cùng Kim Ô, hắn thật sự đi đến Cửu U, sáng lập một vùng thiên địa mới.

 

Cách nơi linh hồn luân hồi vô cùng xa, xuyên qua trùng trùng cương phong và trọc khí, nhưng lại là thiên đường của những linh thú vừa thức tỉnh.

 

Cố Thời lang thang không có mục tiêu, nghĩ đến Cố Tu Minh, nghĩ đến nhà mới ở Cửu U, nghĩ đến tương lai của Thương Ngô Quan.

 

“Em cảm thấy như vậy cũng được.” Cố Thời nói, “Ít nhất khi ông ấy đi, cũng chẳng còn gì tiếc nuối nữa rồi.”

 

Tạ Cửu Tư gật đầu.

 

Thời gian nhanh chóng trôi qua mùa hè và đầu thu.

 

Đến cuối mùa thu, thời tiết hơi lạnh lẽo, nhưng rừng phong đỏ rực khắp núi, chính là mùa du lịch cao điểm ở Chung Sơn.

 

Cố Tu Minh ngồi trên ghế bập bênh, trên chân đắp thảm lông dày thêu hai chữ “Thương Ngô”, bên cạnh là điện thoại đang phát bài 《 Tỏa Lân Nang 》.

 

Ông cụ thư thái gõ nhịp, thỉnh thoảng còn hát theo vài câu.

 

“Ông già, con đi đưa cơm cho chú Lưu với mấy người khác nha.”

 

“Đi đi.” Cố Tu Minh đuổi gà.

 

Cố Thời xách hộp cơm, mang đến cho các nhân viên công tác trong phòng phục chế cổ vật.

 

Có cô gái cầm điện thoại đến gần: “Anh trai nhỏ ơi, xin hỏi rừng phong sau núi đi đường nào ạ?”

 

“Đi thẳng theo Điện Vô Lượng, quẹo trái, đi qua vườn rau rồi leo một đoạn cầu thang là đến.”

 

“À à được được, cảm ơn anh trai nhỏ!”

 

Mấy cô gái cười tíu tít rời đi.

 

Nhờ dính chút ánh sáng của mùa du lịch, trùng hợp là sau núi Thương Ngô Quan cũng mọc rất nhiều cây phong.

 

Cố Thời đứng ở nơi cao, nhìn xuống lối đi sau núi, từng nhóm du khách đang tản bộ ngắm cảnh, chụp ảnh khắp nơi.

 

Thương Ngô Quan lúc này, có thể gọi là “du khách đến như dệt gấm” rồi.

 

Cố Thời ngáp một cái, nhún chân tại chỗ hai cái, rồi quay lại bếp rửa nồi rửa chén.

 

Gần đây luôn có du khách hỏi, sao Thương Ngô Quan không bán nhang đèn.

 

Mặc dù Cố Thời luôn trả lời là “thành tâm sẽ linh, không cần tiêu phí quá nhiều”, nhưng rồi vẫn hay nhặt được tiền lẻ dưới chân tượng thần.

 

Chắc vì không có thùng công đức, lại không bán nhang đèn, vì vậy mấy người quen cúng bái không được quen lắm, nên muốn để lại gì đó.

 

Nếu không thì bàn với ông già, không bán nhang đèn cũng được, nhưng làm thùng công đức chắc được.

 

Chứ cứ có tiền lẻ nằm lăn lóc dưới bàn thờ tượng thần thế này, nhìn kỳ lắm.

 

Nghĩ đến đây, Cố Thời rửa sạch nồi, lau tay, đi về sân của bọn họ.

 

Cố Tu Minh vẫn ngồi trên ghế bập bênh, gió khẽ đẩy ghế đu đưa nhẹ nhàng.

 

Hai tay ông đan vào nhau đặt trên tấm thảm lông, gương mặt tươi cười, trông như đang ngủ say.

 

Bước chân Cố Thời khựng lại.

 

Cậu nghe tiếng hát từ chiếc điện thoại bên cạnh: “Người dạy ta, xóa hận cũ, bỏ oán hờn, ăn năn hối lỗi, thay đổi tính tình, chớ vương vấn dòng nước đã trôi, quay đầu khỏi biển khổ, sớm tỉnh ngộ……”

 

Cố Thời ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.

 

Trời trong xanh, không gợn mây.

Bình Luận (0)
Comment