Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
Sau khi Cố Tu Minh qua đời, Cố Thời không lập tức đến Cửu U.
Cậu lặng lẽ nhìn người dẫn đường của Cửu U mang linh hồn đang say ngủ của Cố Tu Minh rời đi, rồi quay đầu tổ chức một tang lễ cho ông.
Ông cụ không có nhiều bạn bè, Cố Thời cũng thế.
Dù cậu có dùng điện thoại của ông gửi báo tang, cuối cùng người đến viếng cũng chỉ lác đác vài người.
Tang lễ không được tổ chức long trọng.
Trên cơ bản, chỉ có mấy nhân viên công tác thường trú ở Thương Ngô Quan và các viện trưởng Viện phúc lợi Sơn Nam dưới chân núi đến tiễn biệt.
Cố Thời luôn túc trực gần Điện Sơn Môn, sẵn sàng tiếp đón khách viếng bất cứ lúc nào.
Nếu là người đến viếng, cậu liền mời vào, còn nếu là khách du lịch, cậu tạm thời khéo léo từ chối.
Ngay khi cậu đang hấp thịt, trước cửa Điện Sơn Môn xuất hiện tám người.
Dẫn đầu là một vị nữ sĩ tóc bạc trắng, khác với phong thái bước đi dứt khoát của Cố Tu Minh lúc sinh thời, vị nữ sĩ này phải chống gậy, trông rất già yếu.
Bà được hậu bối đỡ, bước từng bước lên bậc thang, đứng trước cổng núi, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu khắc hai chữ “Thương Ngô”.
Cậu vội ra đón.
“Ngài là?”
Bà cụ nhìn Cố Thời, khẽ nói: “Bà họ Lý.”
Cố Thời sững người một chút, sau đó lập tức hiểu ra.
Người từ trước đến nay không bao giờ lộ mặt, nhưng lại âm thầm gửi tiền giúp đỡ Thương Ngô Quan mỗi tháng suốt bao năm qua, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
Đây là vị “thiện tín” mà Cố Tu Minh từng nhắc đến.
Trên thực tế, bà là vợ của một vị sư huynh của ông, trước khi Cố Tu Minh trở về, bà vẫn luôn bảo vệ đạo quán này.
“Lần đầu gặp mặt.” Cậu cúi chào vị nữ sĩ, “Cháu là đồ đệ của Cố Tu Minh.”
“Tốt, tốt.” Bà Lý nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay Cố Thời, vẫy vẫy tay, “Bà muốn đến xem Cố sư đệ.”
Linh cữu được đặt trong từ đường ba ngày theo đúng tục lệ.
Cố Thời dẫn cả nhà bà cụ đến từ đường, sau đó khéo léo lui ra.
Tạ Cửu Tư không biết đã xuất hiện sau lưng cậu từ khi nào, nhìn thoáng qua vòng hoa có chữ “viếng”.
“Cố Tu Minh hỏi, sao em còn chưa đốt cho ông ấy một căn nhà.”
Cố Thời: “……”
Cố Thời không nhịn được, bật cười.
“Để ông ấy ở nhờ nhà của các sư thúc đi, đây là quả báo khi lúc trước ông ấy cứ luôn cầm thước đuổi đánh em suốt!”
“Giờ có chính sách đóng góp nhiều thì được ưu tiên đầu thai, dòng dõi Thương Ngô tích đủ điểm đầu thai rất nhanh.” Tạ Cửu Tư nói, “Cố Tu Minh chắc cũng sẽ nhanh thôi.”
Những người có khả năng bói toán như ông, có thể giúp đẩy nhanh hiệu quả của cục thẩm phán, ngay cả Đế Thính cũng rảnh hơn không ít.
Cố Thời cũng đoán được vài phần, dù sao trước kia khi có người tìm đến nhờ giúp đỡ, ông già không cần bấm đốt ngón tay cũng có thể nhìn ra đối phương đang nói thật hay giả.
Cố Thời quay lại bếp, đeo tạp dề lên lại: “Cho ông ấy ăn cơm tập thể ở Cửu U là được, xây nhà riêng chi nữa, không thấy lãng phí à?”
Tạ Cửu Tư nhìn bóng lưng Cố Thời bận rộn: “Em không định đi gặp ông ấy à?”
Cố Thời khựng lại, cũng chẳng giấu giếm: “Ừm, anh nhận ra hả?”
Tạ Cửu Tư gật đầu.
“Đợi đến lúc ông ấy chuẩn bị đi đầu thai, em đến gặp cũng chưa muộn.” Cố Thời cười nói, “Thật ra em rất yếu ớt, dương thọ của ông ấy đã hết, em đi theo đến Cửu U, trông giống như…”
Trông giống như đang sống một cuộc đời đếm ngược đến ngày tử hình vậy.
Sau những chuyện như vậy, chỉ mấy năm mấy tháng gần đây là đủ rồi, cậu không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa đâu.
Cố Thời nghĩ, nhưng không nói ra.
Tạ Cửu Tư thoáng cảm nhận được luồng cảm xúc trầm lắng từ pháp ấn truyền đến.
Dù không hiểu lắm, nhưng anh cũng không hỏi thêm.
Anh chuyển chủ đề: “Kỹ thuật phát điện bằng cương phong đã bước vào giai đoạn thử nghiệm thực địa rồi.”
Cố Thời: “!”
“Tội hồn có thêm hình phạt mới là đào mỏ.” Tạ Cửu Tư vén tay áo lên, giúp rửa rau, “Còn có đào hầm cũng đang lên kế hoạch, sở nội vụ thành Cửu U cũng đang bắt tay xây dựng cơ sở hạ tầng theo tiêu chuẩn nhân gian.”
Bọn họ còn định nhận những linh hồn chưa muốn đầu thai vào sống ở Cửu U.
Vừa hay tỷ lệ sinh ở nhân gian giảm, cơ hội đầu thai ít, mà Cửu U lại đang cần nhiều nhân… à không, cần quỷ khẩu.
“Ơ? Có cả người không muốn đầu thai hả?”
“Có, mà còn nhiều là đằng khác.”
Cố Thời: “?”
Cố Thời: “vậy chẳng phải sau này Cửu U sẽ chật ních quỷ à?”
“Không đâu, chờ mấy linh hồn đó hiểu ra nỗi kinh hoàng của thời gian vô tận, họ sẽ chủ động xin đầu thai thôi.”
Tạ Cửu Tư kể khá nhiều chuyện thay đổi ở Cửu U.
Sở nội vụ thành Cửu U làm việc cực kỳ hiệu quả, nói là làm, lập tức nhờ Tạ Cửu Tư mở ra một vùng đất mới, chuẩn bị học theo quy hoạch đô thị của nhân gian, chính thức xây dựng một thành phố dễ sống ở Cửu U.
Chuyên dành cho những linh hồn muốn ở lại một thời gian trước khi đầu thai.
Nếu bắt đầu xây thành phố thì các tiện ích cũng phải theo kịp.
Ngoài lần đầu nhờ Tạ Cửu Tư sáng lập một vùng đất, thỉnh thoảng sở nội vụ sẽ mang theo một danh sách dài như sớ, khi Đế Thính bận không đi được, thì nhờ Tạ Cửu Tư mua hộ từ nhân gian.
Cố Thời đậy nắp nồi lại: “Lại nhờ anh mua sách nữa hả?”
Tạ Cửu Tư gật đầu: “Ừm.”
“Lần này mua gì thế?”
“Sách thăm dò địa chất và thủy lợi.”
“Xem ra là muốn đào mỏ thật.”
“Ừm.”
“…”
“…”
Lễ tang lặng lẽ của Cố Tu Minh nhanh chóng kết thúc, di thể được hỏa táng và thờ ở từ đường.
Thương Ngô Quan sau nửa tháng vắng lặng lại dần náo nhiệt trở lại.
Đến giữa năm thứ năm, Cố Tu Minh đạt chỉ tiêu thành tích, hí hửng chạy đi đầu thai.
Trước khi ông bước vào luân hồi, Cố Thời đứng từ xa nhìn ông đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, quên hết mọi ký ức tiền duyên, nhẹ nhàng không vướng bận đi vào trong luân hồi.
Việc trùng tu kiến trúc Thương Ngô Quan hoàn tất vào đầu năm thứ 6.
Hôm đó trời nắng đẹp, Cố Thời mời toàn bộ đội thi công ăn một bữa linh đình.
Chú Lưu — người phụ trách phòng bộ chế cổ vật — sau bữa tiệc đã tìm đến Cố Thời đang rửa chén trong bếp, hỏi: “Đạo quán này của cháu, không thu nhận đệ tử gì đó sao?”
Cố Thời chậm rãi nói: “Cháu không tin đạo giáo, nhận làm gì…”
Cậu nói được một nửa thì dừng lại: “Chú nói có lý.”
Cố Thời nhanh chóng ra thông báo tuyển vài nhân viên lo việc vận hành hằng ngày trong Thương Ngô Quan, còn bản thân thì chạy đến địa bàn của Bàn Cổ Thần —— nơi các linh thú gọi là thiên đường Bàn Cổ, lôi Tạ Cửu Tư đang đắm chìm trong tinh luyện khoáng vật hợp kim ra ngoài.
Tạ Cửu Tư: “?”
“Cùng ra ngoài chơi không?” Cố Thời hỏi.
Tạ Cửu Tư hơi dừng lại, dịu giọng: “Hẹn hò?”
Ánh mắt Cố Thời hơi lảng tránh, chối bay: “Chỉ là muốn xem có thể nhặt được người thừa kế dòng dõi Thương Ngô về hay không thôi.”
Tạ Cửu Tư nhấn mạnh: “Là hẹn hò.”
Cố Thời kéo tay Tạ Cửu Tư bước qua cổng thông đạo, vừa đi vừa nói: “Là thấy anh cứ ru rú trong Cửu U với Chung Sơn đáng thương quá thôi, đến cả Bàn Cổ Thần còn đi khắp nhân gian rồi kìa!”
“Là em mời anh đi hẹn hò.”
“…”
“Là hẹn hò.”
“…”
“Hẹn hò.”
“… Dạ dạ dạ, là hẹn hò!”
“Ừm.”
“……”
Đáng ghét!
Cố Thời bước đi hùng hổ, dáng vẻ lục thân không nhận.
Tạ Cửu Tư bị cậu kéo đi, cũng phải sải chân theo.
Khuôn mặt vốn luôn dửng dưng của anh khẽ nở một nụ cười.
“Anh rất vui.” Anh nói.
Cố Thời khựng lại, quay đầu nhìn Tạ Cửu Tư một cái.
“Ồ…”
Cậu quay đầu lại, không để Tạ Cửu Tư thấy vẻ mặt của mình.
“… Em cũng vậy.”
Lời còn chưa dứt, bước chân cậu lại càng thêm mạnh mẽ dứt khoát.
Mây cuộn trôi, suối chảy róc rách.
Hôm nay, trời nắng đẹp.
——— Hoàn thành ———
°°°°°°°°°°
Lời editor: Dự định là đã hoàn thành sớm hơn, nhưng cuối cùng bận quá kéo dài lâu quá chừng thật sự rất muốn xem cảnh Cố Tu Minh và Cố Thời gặp lại nhau dưới Cửu U.
Đến đây là chính thức chia tay Cố Thời và Tạ Cửu Tư rồi, chúc mừng hoàn thành thêm một bộ truyện