8 món ăn 2 món canh
Trịnh Thu Dương đương nhiên biết tính khí mẹ hắn, Viên Thụy ở trong nhà bếp nấu cơm, hắn liền chủ động gọi điện thoại cho mẹ nhận sai, nửa thật nửa giả nói: “Mẹ, chứng từ bất động sản là con lấy, có việc cần phải mở chứng từ tài sản, quên nói với mẹ.”
Mẹ Trịnh nói: “À, vậy làm xong chưa?”
Trịnh Thu Dương đã chuẩn bị tinh thần bị mẹ chửi một trận, kết quả nghe một câu không mặn không nhạt như thế, có chút sững sờ, ngừng một lúc mới nói: “Còn chưa xong.”
Mẹ Trịnh: “Vậy từ từ làm đi, sau này có chuyện phải nói với mẹ, mẹ thấy đồ quan trọng như vậy bị mất, sao có thể không nóng nảy được?”
Trịnh Thu Dương: “…”
Mẹ hắn còn nói: “Buổi chiều mẹ tới chỗ con ở, khu chung cư kia nhìn cũng được, nhà của ai? Nhà riêng hay thuê?”
Trịnh Thu Dương: “Không phải nhà riêng, thuê.”
Mẹ Trịnh hỏi: “Con thuê?”
Trịnh Thu Dương nói: “Công ty thuê cho em ấy, còn tiện điện nước thì tụi con tự đóng.”
Mẹ Trịnh giọng điệu có chút không ổn, cất cao âm lượng: “Chẳng khác nào con ở nhà nó? Mẹ lúc nào dạy con bám váy đàn bà?”
Trịnh Thu Dương: “…”
Mẹ Trịnh nói: “Một nam nhân lớn như vậy rồi còn ở trong nhà người ta? Cũng không sợ mất mặt!”
Viên Thụy xào xong một đĩa tỏi xào bông cải xanh, đem đĩa đặt lên bàn ăn, hỏi: “Gọi điện thoại cho mẹ anh?”
Trịnh Thu Dương vẻ mặt cổ quái nói: “Ừ, gọi.”
Viên Thụy bất an nói: “Sao vậy? Lại mắng em?”
Trịnh Thu Dương nói: “Không mắng em, mắng anh, nói anh bám váy không biết xấu hổ.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương cũng không hiểu mẹ hắn đang nghĩ gì, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy thật kỳ quái, nói: “Mẹ ngại anh ở đây chiếm tiện nghi công ty em, nói gần đây có một căn nhà nhỏ, đầy đủ gia cụ, kêu anh đưa em qua đó ở.”
Viên Thụy mở to mắt, vui vẻ nói: “Có phải dì không còn ghét em không?”
Trịnh Thu Dương nói: “Mẹ vốn không có ghét em, ở nhà còn xem chương trình của em, chỉ là lần đầu gặp đã nói chuyện tàn nhẫn, nên bây giờ vẫn ngại sĩ diện.”
Viên Thụy càng vui vẻ, nói: “Vậy chúng ta chuyển đi sao? Dì có muốn ở cùng chúng ta hay không a?”
Trịnh Thu Dương ngạc nhiên nói: “Em muốn mẹ ở cùng chúng ta sao?”
Viên Thụy dùng sức gật đầu nói: “Muốn a!”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy tâm tình thật tốt, hát ca khúc chủ đề « Shiny Friends » rồi tiếp tục đi xào rau.
Một lát sau, hai người cùng nhau ăn cơm, Trịnh Thu Dương càng nghĩ càng cảm thấy quái lạ, nói: “Viên Tiểu Thụy, lát nữa em hỏi mẹ nuôi em một chút xem đã nói gì với mẹ anh, anh cảm thấy thái độ mẹ anh chuyển biến quá đột ngột, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.”
Viên Thụy gắp rau cho anh, mặt cười tươi nói: “Được, em ngày mai gọi hỏi dì.”
Trịnh Thu Dương nói: “Em vui cái gì?”
Viên Thụy không nhịn được cười hai tiếng, nói: “Mẹ anh còn xem chương trình của em, ha ha ha.”
Trịnh Thu Dương ra vẻ ghét bỏ nói: “Còn vui? Dáng vẻ ngu xuẩn như vậy đều bị mẹ chồng thấy hết.”
Viên Thụy vẫn cười, “Không sao, em nghe người ta nói mẹ chồng luôn không thích con dâu thông minh, hắc hắc.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn nói: “Em thật sự muốn mẹ ở cùng sao?”
Viên Thụy gật đầu nói: “Đương nhiên là thật a.”
Trịnh Thu Dương im lặng: “Mẹ anh rất hay lải nhải, sau này còn dài, hiện tại thân thể mẹ còn khỏe, cả ngày thấy anh còn chê phiền.”
Viên Thụy ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Dì chắc chắn không chê anh phiền thật đâu, là anh chê dì phiền, dì nhìn ra được cho nên mới cố ý nói như vậy để anh đi nhanh một chút, đợi anh đi rồi dì lại nhớ, nói không chừng còn lén lút khóc đó.”
Trịnh Thu Dương cầm cái chén, có chút sững sờ.
Viên Thụy thở dài nói: “Nếu dì đồng ý thì tốt rồi, chúng ta cùng ở chung, em cảm thấy trong nhà có một người mẹ thật tốt.”
Trịnh Thu Dương nhìn cậu chốc lát, nói: “Sau này mẹ chồng em nhất định sẽ thương chết em.”
Viên Thụy cười lại với anh: “Ba vợ cũng sẽ rất thích anh a.”
Trịnh Thu Dương vẻ mặt suy sụp.
Hôm sau Viên Thụy gọi một cú điện thoại cho Lý Linh Linh trước, nói: “Hôm qua mẹ nuôi đưa tôi về nhà, đúng lúc gặp mẹ bạn trai tôi, bà ấy biết tôi là gay rồi.”
Lý Linh Linh nổi nóng nói: “Cậu, cậu thật là! Người ta nói cậu có cái gì tốt hả? Trong giới này không ít người như vậy, người ta đều giấu rất tốt, tại sao đến phiên cậu thì không giấu được?”
Viên Thụy khiêm tốn nghe cô thuyết giáo, mới nói: “Tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho bà ấy, tôi phải nói làm sao mới tốt đây?”
Lý Linh Linh nổi nóng xong cũng bình tĩnh lại, nói: “Mẹ nuôi cậu cái gì mà chưa từng thấy, cũng không để ý chuyện này, tôi còn nghe nói bà… Thôi, nói chung bà sẽ không có thành kiến gì với cậu, cậu vẫn cư xử như bình thường là được.”
Viên Thụy lại đem chuyện kịch bản nói cho cô nghe, sau đó cúp điện thoại uống một hớp nước, rồi gọi cho Dương Lộ.
Chuông reng rất lâu, Dương Lộ mới nhận: “Viên Thụy?”
Viên Thụy vội hỏi: “Dì Dương, không quấy rầy dì đi?”
Dương Lộ nói: “Không sao, con nói đi, chuyện gì?”
Viên Thụy châm chước nói: “Ngày hôm qua để dì chê cười rồi, thật sự rất ngại.”
Dương Lộ: “Con đừng quá để ý, ta biết rất nhiều người trẻ tuổi như con, chỉ cần nhân phẩm không thành vấn đề, những chuyện riêng này cũng không khó chấp nhận.”
Viên Thụy nghe bà nói giống y như Lý Linh Linh, thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Cái kia, dì Dương, con muốn hỏi, hôm qua dì và mẹ bạn trai con… Ừm, hai người trò chuyện vui vẻ không?”
Dương Lộ nói: “Xem như vui vẻ, bà ấy trở lại làm phiền con sao?”
Viên Thụy nghĩ thầm, quả nhiên là nói tốt giúp mình. Cậu nói: “Không có không có, cảm ơn dì, vậy con không quấy rầy dì nữa, con sẽ nhanh chóng xem kịch bản. Dì Dương, hẹn gặp lại.”
Dương Lộ: “Chờ đã.”
Viên Thụy: “Dạ?”
Dương Lộ ngừng vài giây mới nói: “Từ khi ta nhận con làm con, con luôn hỏi có quấy rầy hay không, quá khách khí. Hôm nào rãnh rỗi ta hẹn con đi ăn.”
Viên Thụy vội gật đầu nói: “Dạ.”
Cậu suy nghĩ một chút, bữa nào phải mời Dương Lộ đi ăn mới được, cũng không thể dùng Mỹ Đoàn [1], dự là 2000… Vẫn là 3000 đi, tính cả rượu, mẹ nuôi này thích uống rượu, tửu lượng còn khỏe như vậy, cũng không thể đến lúc đó để người ta uống Rio.
[1] Trang meituan.com, là một trang web thanh toán tiền ăn qua mạng, được giảm phần %
Hắn ở nhà xem kịch bản hồi lâu, buổi trưa không muốn nấu cơm, nhìn đồ ăn trong tủ lạnh, đồ ăn vặt Trịnh Thu Dương mua cho cậu đã hết rồi, mấy ngày nay không có công tác, cậu liền không khống chế ẩm thực, ăn vặt hơi nhiều.
Bên ngoài khí trời không quá tốt, cậu mặc áo khoác dày mới ra ngoài đi siêu thị mua đồ ăn vặt.
Xách túi vải mua đồ trở về, từ xa xa nhìn thấy xe bảo mẫu[2] dừng dưới lầu, tưởng là Lương Tỳ hoặc vị quán quân Olympic, vị quán quân gần đây dẫn con gái theo quay một chương trình gia đình. Cậu vừa đi vừa rút kẹo que trong túi ra, chuẩn bị đưa cho em nhỏ. (Đ: Chắc là quay “Bố ơi mình đi đâu thế?” =)))
[2] Xe bảo mẫu bình thường dùng để vận chuyển hàng hoá đồ vật trong nhà, hoặc chở rất nhiều người, bình thường xe có 7 chỗ ngồi trở lên. Xe bảo mẫu xe chỉ đặc biệt thích hợp cho các ngôi sao nấu cơm, hóa trang, tạo hình trong xe, bởi vậy xe giống như bảo mẫu cung cấp những thứ cần thiết cho hoạt động hằng ngày của minh tinh, cho nên gọi là xe bảo mẫu. (Theo baidu)
Đến gần mới nhìn thấy là Bách Đồ trở về, còn đang chuyển hành lý.
Viên Thụy vui vẻ chạy tới bắt tay, nói: “Nam thần, anh vừa về sao?”
Bách Đồ cười đáp cậu: “Mới vừa xuống máy bay.”
Viên Thụy gật đầu nói: “Em giúp anh xách hành lý nha.”
Bách Đồ liền để trợ lý đi trước, cùng Viên Thụy mỗi người xách một rương đồ vào thang máy.
“Quay phim ở Quảng Tây, bên đó rất ấm áp, không khí cũng tốt.” Bách Đồ mặc hơi ít, hai má bị lạnh đến hồng hồng, nói, “Sao em mua nhiều đồ ăn vặt như vậy?”
Viên Thụy có chút ngượng ngùng, nói: “Em gần đây đang nghỉ ngơi, không quản được miệng.”
Bách Đồ cười nói: “Anh cũng có lúc không quản được, thích ăn ngọt, lúc thèm ăn tất cả mọi người đều giống nhau.”
Viên Thụy sững sờ, đột nhiên nhớ tới Lương Tỳ “Thèm ăn” không quản được, tâm tình nhất thời xuống thấp, cảm thấy nam thần thật thê thảm.
Bách Đồ cho rằng cậu đồng tình mình mặc ít, nói: “Sắp đến nhà rồi, không sao. Em ăn cơm trưa chưa?”
Viên Thụy nói: “Vẫn chưa.”
Bách Đồ cười hỏi cậu: “Có ngại anh đến nhà em cọ cơm không? Tủ lạnh nhà anh khẳng định chỉ có đồ uống có cồn, không có đồ để ăn.”
Viên Thụy vừa nghe vậy, càng khổ sở hơn, cảm thấy Bách Đồ đại khái cũng hiểu rõ Lương Tỳ là người như vậy, chỉ là hết cách rồi, đành phải ủy khuất bản thân, cậu lên tinh thần nói: “Được nha, tủ lạnh nhà em cái gì cũng có, anh muốn ăn cái gì? Không có em lại đi mua.”
Bách Đồ nói: “Có là tốt rồi, anh không kén ăn. Anh lên trước bỏ đồ, thay quần áo rồi xuống.”
Đến tầng 19, Viên Thụy về nhà trước, xăn tay áo mặc tạp dề, nhiệt tình mười phần nấu bữa trưa cho nam thần.
Buổi tối, lúc Trịnh Thu Dương tan tầm trở về nhìn một bàn đồ ăn thừa, khổ bức nói: “Cho nên em làm 8 món ăn 2 món canh.”
Viên Thụy nói: “Em không biết ảnh thích ăn cái gì, nên làm nhiều chút, như vậy dù ảnh không thích ăn cái này, cũng có thể ăn cái kia a.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy nói: “Anh nếu không muốn ăn đồ thừa, vậy thì ăn cái này, cái này, còn có cái này, 3 món này ảnh đều không đụng đến, còn lại em ăn cho.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy vui rạo rực nói: “Em thích ăn đồ thừa của nam thần!”
Trịnh Thu Dương ném đũa đi: “Anh không ăn, gọi đồ ăn ngoài.”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương dùng App đặt đồ ăn ngoài, ngồi trên ghế sô pha khoanh tay xem TV, rất mất hứng.
Viên Thụy chậm rì rì bước tới, ngồi xuống cạnh anh, hỏi: “Anh làm gì nha?”
Trịnh Thu Dương không để ý tới cậu.
Viên Thụy nói: “Em không phải yêu thích ảnh kiểu kia, em là kiểu thần tượng minh tinh yêu thích ảnh.”
Trịnh Thu Dương: “Hừ.”
Viên Thụy nghĩ một chút, nói: “Em cho anh biết một bí mật, không cho phép anh nói với ai nha.”
Trịnh Thu Dương cũng muốn nghe, nhưng lại không muốn để ý đến cậu, ngồi ở đó bất động không lên tiếng.
Viên Thụy tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Bách Đồ là gay.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn sắp nổ: “Vậy mà em còn tìm hắn đi chơi?!”
Viên Thụy mở to hai mắt, chỉ sợ quá lớn tiếng bị người khác nghe được, nói: “Ảnh là thụ a.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy bộ dáng rất có học vấn, nói: “Anh là thẳng nam anh không biết, em có thể nhìn ra, anh ấy và em giống nhau, chỉ thích bị người ta ấy ấy, không thích ấy ấy người ta.”
Trịnh Thu Dương: “… Vậy em còn thích hắn?”
Viên Thụy nói: “Đương nhiên, ảnh đẹp trai như vậy!”
Trịnh Thu Dương khó chịu nói: “Nhìn thấy ai đẹp trai là đứng không nhúc nhích liền, thật muốn đánh em.”
Viên Thụy cầm lấy tay anh đặt lên mặt mình vỗ một cái, nói: “Đánh, còn giận không?”
Trịnh Thu Dương giận không nổi nữa, oán hận nói: “Còn chưa làm cho anh 8 món 2 canh lần nào.”
Viên Thụy lập tức nói: “Ngày mai làm cho anh nhiều hơn nữa!”
Trịnh Thu Dương tức giận nói: “Sau đó buổi tối lại tiếp tục ăn đồ thừa?”
Viên Thụy lấy lòng cười: “Hắc hắc hắc.”
Trịnh Thu Dương một tay ôm cậu, nói: “Viên Tiểu Thụy, anh mới là chồng em, đừng đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không xem anh chỉnh em như thế nào.”
Viên Thụy cãi lại nói: “Là anh mới đúng, đừng có cả ngày nhìn ngực bự của con gái, nếu không xem em sẽ thế nào… Em cũng không thể thế nào làm gì anh.”
Trịnh Thu Dương cười ra tiếng.
Viên Thụy nghĩ ra biện pháp, nói: “Em sẽ nói cho mẹ nuôi biết.”
Trịnh Thu Dương: “… Sao lại nói cho bà ấy biết?”
Viên Thụy đắc ý nói: “Để bà giới thiệu anh đẹp trai cho em, bà ấy quen rất nhiều gay… Đều đẹp trai đến không khép chân lại được.” Câu cuối cùng là cậu cố ý thêm vào, Dương Lộ không có nói.
Trịnh Thu Dương đem cậu đẩy ngã trên ghế sô pha, thổi khí vào lỗ tai cậu: “Anh hiện tại liền khiến em không khép chân lại được.”
Hai người còn chưa kịp làm gì, điện thoại Trịnh Thu Dương kêu lên, thức ăn ngoài vừa nãy đặt đã đến.
Trịnh Thu Dương cầm thức ăn vào, ăn hai cái, nhổ ra một bãi nước bọt, phun tào nói: “Thật con mẹ nó khó ăn.”
Có tư có vị ăn đồ thừa Viên Thụy: “Ha ha ha.”
.:.