Chúng ta có nhà
Bách Đồ mới vừa quay xong một bộ phim, kế tiếp sẽ nghỉ ngơi một thời gian ngắn, đúng lúc phim của Viên Thụy cũng phải tháng sau mới bắt đầu quay, vì vậy hai người mỗi ngày lúc không có chuyện gì làm liền hẹn nhau đi dạo đi siêu thị, Viên Thụy còn bồi hắn đi tắm cho hai con chó sư tử trong nhà một lần.
Càng thân quen, Viên Thụy càng cảm thấy Bách Đồ quá thảm, cậu đến nhà Bách Đồ chơi, tận mắt thấy Bách Đồ từ dưới đệm ghế sô pha dọn dẹp lấy ra một cái quần lót, Bách Đồ vẻ mặt lúng túng, Viên Thụy không thể làm gì khác hơn là kỹ năng diễn xuất bạo phát giả bộ mù mắt.
Cậu cảm thấy Bách Đồ như vậy hẳn là rất thích sạch sẽ, quần lót này không thể nào là của Bách Đồ, vậy thì chỉ có thể là của Lương Tỳ, lúc Bách Đồ không ở nhà, Lương Tỳ đã làm gì mà khiến quần lót rơi xuống dưới đệm ghế sô pha? Nghĩ lại còn giận thay Bách Đồ.
Có một lần cậu ở trong nhà Bách Đồ chơi điện tử, Lương Tỳ từ bên ngoài trở về, mặt mày xám xịt bẩn thỉu, cũng không biết là đóng phim hay là quay tiết mục. Cậu cứng ngắc nói xin chào Lương ca, ánh mắt Lương Tỳ nhìn cậu vừa ghét bỏ vừa cảnh giác, có thể là bầu không khí không tốt quá rõ ràng, Bách Đồ đẩy Lương Tỳ đi thay quần áo, qua hồi lâu Bách Đồ mới ra ngoài, áo sơmi vốn rất phẳng phiu thì một nút áo bị cởi ra, môi cũng đỏ đến mức không bình thường.
Viên Thụy rất thương tâm, bỏ cái điều khiển game xuống, tạm biệt Bách Đồ trở về nhà.
Cậu nghĩ, Lương Tỳ khẳng định nhớ tới chuyện lần trước, ở trong thang máy bị cậu bắt gặp hắn đưa Vương Siêu về nhà làm loạn, cho nên mới tỏ thái độ với cậu. Nhưng cậu lại không nhẫn tâm nói cho Bách Đồ a, cậu cảm thấy nam thần bị Lương Tỳ lừa đứt rồi, lúc phát hiện dưới đệm ghế sô pha có quần lót còn không tức giận, trái lại còn có vẻ như xấu hổ.
Nam thần không có bạn bè gì, sinh hoạt đặc biệt đơn giản, ngoại trừ công việc chính là trạch chết ở nhà, phỏng chừng cũng chưa từng yêu đương. Lương Tỳ dáng vẻ cũng đẹp trai thật, trong chương trình cũng có bộ dáng rất thương nhân, cũng biết dụ dỗ người, không chừng vì như vậy mới có thể lừa gạt được nam thần.
Cậu sắp vì Bách Đồ mà nát tâm, nhưng lại không thể đem việc này nói cho người khác biết, vừa nghĩ tới liền đau lòng cho nam thần, sắp nghẹn thành nội thương.
Trịnh Thu Dương từ khi nghe cậu nói Bách Đồ là thụ, ngược lại không ăn dấm chua Bách Đồ rõ ràng nữa, chỉ là thỉnh thoảng nghe cậu nói hôm nay lại cùng Bách Đồ đi đâu làm gì, vẫn là không nhịn được trợn trắng mắt hừ hai tiếng.
Lần trước mẹ Trịnh bảo cậu chuyển qua căn nhà của bà, sau đó chừng mấy ngày không thấy động tĩnh gì. Viên Thụy cũng không hỏi, nếu dì không muốn ở cùng họ, thì ở đây cũng rất tốt. Trịnh Thu Dương thì ngại dọn nhà phiền phức, cũng không nhắc lại nữa.
Kết quả mẹ Trịnh còn chủ động tìm tới cửa.
Trịnh Thu Dương đang ở nhà gọi pizza bên ngoài, Viên Thụy đi tham gia dạ tiệc công ích của một tạp chí thời trang, không ở nhà.
Mẹ hắn ăn vận tỉ mỉ xong mới qua, song trong nhà chỉ có con mình xem, nhất thời có chút không vui, nói: “Con nói con tìm minh tinh làm gì? Ngay cả nhà bồi con ăn cơm cũng không được.”
Trịnh Thu Dương thay Viên Thụy kêu oan: “Cũng không thường như vậy, bình thường đều là con về trễ, em ấy đã làm cơm xong chờ con, kể mẹ biết, em ấy nấu cơm ngon lắm.”
Mẹ Trịnh đến phòng bếp liếc nhìn, biết hắn không có nói dối, xoay người mở tủ lạnh ra, soi mói: “Trong này loạn như vậy, cũng không biết dọn dẹp.”
Trịnh Thu Dương nói: “Là do con hồi nãy tìm tương cà nên lộn xộn.”
Mẹ Trịnh quay đầu liếc hắn một cái, hắn không thể làm gì khác hơn là nói: “Chờ em ấy trở về con nói em ấy dọn dẹp.”
Mẹ hắn lại muốn vào phòng ngủ, hắn ngăn cản: “Mẹ, không có gì đẹp mắt.”
Mẹ hắn lại muốn đi vào, “Có cái gì không thể nhìn? Mẹ cái gì mà chưa từng thấy? Tránh ra!”
Trịnh Thu Dương đành phải tránh ra.
Trong phòng ngủ thật ra cũng không phải có đồ hay có người không thể gặp.
Trên giường sạch sẽ chỉnh tề, áo gối drap giường Viên Thụy thường xuyên giặt giũ, một bên đầu giường là mấy quyển tạp chí đá quý, một bên khác là một chồng manga.
Mẹ Trịnh nhìn một vòng, lại muốn đi mở tủ quần áo.
Trịnh Thu Dương quả thực không thể phản đối, nói: “Mẹ! Ngài đây là quỷ vào thôn a, sao cái gì cũng muốn xem một chút, tủ quần áo của hai thằng con trai có cái gì để xem a?”
Mẹ Trịnh lần này ngược lại không khăng khăng nữa, quét nhìn đầu giường, ghét bỏ nói: “Lớn như vậy còn xem truyện tranh con nít.”
Trịnh Thu Dương không nói nữa, dù sao nói cái gì cũng sai.
Dạ tiệc công ích bên này, Viên Thụy đang trò chuỵện với những người cùng bàn, bên tổ chức sắp xếp các thành viên cố định của « Shiny Friends » cùng một bàn, tất cả mọi người đã thân quen, không có gò bó, cười vui vẻ không tẻ nhạt.
Nữ nghệ sĩ kia ngồi kế bên Viên Thụy, nói với cậu: “Chương trình của chúng ta ở Đài Loan cũng có rất nhiều người xem, bạn bè của tôi bên đó đều rất muốn biết cậu, cảm thấy cậu rất thú vị.”
Viên Thụy vui vẻ nói: “Thật sao a? Nếu có cơ hội qua đó, em mời mọi người đi ăn a, nghe nói đốt thạch đen[1] chính tông bên đó ăn rất ngon.”
[1] Search hình hình như giống với sương sa sương sáo bên mình
Hai người thảo luận mỹ thực Đài Loan một hồi, nữ nghệ sĩ bỗng nhiên nói: “Bên kia có một anh đẹp trai cứ luôn nhìn chúng ta, là người quen của cậu sao?”
Viên Thụy thuận theo lời cô nói nhìn sang, cùng người kia đối mắt, người kia nhìn cậu nở nụ cười, đứng dậy đi tới chỗ bọn họ.
Tâm tình thiếu nữ của cô tăng cao nói: “Ai ya, thật cao! Hơn nữa còn rất tuấn tú!”
Viên Thụy lại đứng ngồi không yên.
Không ngờ lại ở chỗ này gặp được Mạnh Lai.
Lần trước sau khi bạn học kia kết hôn không tới mấy ngày, còn nói thật vất vả mới hết bận, phải mời các bạn đi ăn một bữa, cậu cũng tìm lý do đùn đẩy không đi, chính là sợ gặp mặt Mạnh Lai lúng túng, hơn nữa Trịnh Thu Dương cũng sẽ không vui.
Vốn dĩ cậu còn có chút lo lắng nếu như Mạnh Lai gọi điện thoại cậu phải đối phó thế nào, may mà Mạnh Lai không có.
Mạnh Lai đi tới trước bàn bọn họ, mọi người ngẩng đầu nhìn hắn, Viên Thụy đành phải đứng lên giới thiệu: “Đây là bạn học cao trung của tôi, làm truyền thông.”
Mọi người cười thân thiện với Mạnh Lai, Mạnh Lai cũng đáp lại rất thỏa đáng, sau đó nói: “Viên Thụy, có thể nói chuyện riêng một chút không?”
Viên Thụy nghĩ thầm, không được có được không, ở đây luôn có được không?
Mạnh Lai biểu tình hiển nhiên là nói không được, cậu đành phải nhắm mắt nói: “Được.”
Cậu đi theo Mạnh Lai tới sảnh bên yến hội, đôi mắt nhìn qua nhìn lại, chỉ là không dám nhìn đối phương.
Mạnh Lai nói: “Cậu đừng khẩn trương như vậy, tôi cũng sẽ không làm gì cậu.”
Viên Thụy tự nhủ, cậu sẽ không làm gì tôi, nhưng bị nam nhân nhà tôi biết sẽ có sao nha.
Mạnh Lai nói: “Lần trước đường hoàng mời mọi người ăn cơm, cậu cũng không đi, là vì tránh tôi sao?”
Viên Thụy trái lương tâm nói: “Không phải a, tôi đúng lúc có công tác.”
Mạnh Lai cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Không phải thì tốt, tôi cũng không dám một mình liên lạc cậu, chỉ sợ cậu đa tâm, cho rằng tôi có ý đồ với cậu.”
Viên Thụy: “…”
Mạnh Lai cười cười, nói: “Tôi còn thích cậu, nhưng cậu đã nói bạn trai đối với cậu rất tốt, tôi cũng không phải người không biết điều như vậy, biết hai người đang tốt còn nhất định phải thò một chân vào.”
Viên Thụy mặt dại ra nói: “Nha.”
Mạnh Lai giơ tay lên, ước chừng muốn xoa đầu cậu, đến giữa đường lại buông xuống, nói: “Tôi không còn chuyện gì khác, chỉ là muốn giải thích rõ chuyện này với cậu. Sau này họp lớp cậu nên đi đi, bạn bè mọi người cũng rất thích cậu, mấy năm nay không liên lạc được, mọi người rất nhớ cậu.”
Viên Thụy nói: “Ừm.”
Mạnh Lai đùa giỡn nói: “Chẳng lẽ vì nổi tiếng rồi nên không muốn gặp bạn cũ.”
Viên Thụy vội vàng lắc đầu: “Sẽ không, hơn nữa tôi cũng không quá nổi.”
Mạnh Lai cười rộ lên, nói: “Khi nào lại họp mặt, tôi sẽ thông báo cho cậu.”
Viên Thụy nói: “Được.”
Mạnh Lai nhìn cậu chốc lát, nói: “Trở về đi, dạ tiệc sắp bắt đầu.”
Viên Thụy gật gật đầu, quay người đi, lại quay đầu nhìn Mạnh Lai.
Mạnh Lai nói: “Sao vậy?”
Viên Thụy nghẹn hồi lâu, rốt cục không nhịn được hỏi: “Cậu vừa nói ‘Còn’ thích tôi? Vậy năm đó có thích không?”
Mạnh Lai nở nụ cười, nói: “Đúng vậy, năm đó đã thích.”
Viên Thụy: “…”
Mạnh Lai nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, nói chung là tôi tự làm.”
Viên Thụy nghĩ thầm, đúng là tự cậu a! Nếu thích tại sao phải từ chối tận ba lần? Cậu vốn còn muốn an ủi Mạnh Lai, hiện tại lại cảm thấy Mạnh Lai có chút đáng đời, phiếu người tốt cũng không muốn phát ra.
Mạnh Lai hối thúc cậu nói: “Mau trở về đi, nghe nói có hoạt động rút thưởng, trước tiên phải nhận số.”
Viên Thụy không biết có chuyện rút thưởng, lập tức vui vẻ, cậu thích nhất là rút thưởng! Tài khoản weibo phụ của cậu cả ngày chuyển phát rút thưởng, chính là một lần cũng không trúng, bất quá sớm muộn cũng sẽ trúng, cá chép đại vương phù hộ cậu!
Cậu cũng không quan tâm chuyện khác, lập tức vui vẻ chạy về đi nhận số.
Mạnh Lai từ bên cạnh cửa hông quay người ra ngoài, đi ra ngoài hút một điếu thuốc mới trở về, Viên Thụy đã lấy được số, đang chắp hai tay trước ngực cầu khẩn mình trúng thưởng.
Mạnh Lai ở xa xa nhìn cậu, không nhịn được cười rộ lên. (Đ: Thấy cũng tội….mà thôi cũng kệ…)
Cá chép đại vương thế nhưng không có phù hộ Viên Thụy, cậu cuối cùng cũng không trúng, nữ nghệ sĩ Đài Loan thì trúng một giải kỷ niệm, một hộp chocolate, cùng mọi người chia ăn, thấy Viên Thụy thật sự thất vọng, liền đem hộp còn dư cho cậu, nói mình giảm cân không thể ăn.
Viên Thụy cuối cùng cũng được an ủi tinh thần, ôm hộp chocolate về nhà.
“Cá chép đại vương nhất định là phù hộ lộn người, em ngồi sát bên chỉ kém có mấy cm, số cũng sít sao” Viên Thụy nắm tay, “Lần sau em nhất định sẽ trúng!”
Trịnh Thu Dương: “…”
Viên Thụy lột vỏ chocolate đút cho anh ăn, hỏi: “Cơm tối chỉ ăn hai miếng pizza sao? Em thấy còn dư nhiều như vậy, chỗ này làm không ngon a?”
Trịnh Thu Dương nói: “Cũng được a, mẹ anh đến.”
Viên Thụy kinh hãi: “Đi vào sao?!”
Trịnh Thu Dương từ trong túi tiền lấy ra một xâu chìa khóa, nói: “Mẹ đến đưa chìa khóa, nói căn nhà kia đã dọn dẹp xong, chỉ chờ hai ta nhanh chóng chuyển tới.”
Viên Thụy nhìn xung quanh một chút, luôn cảm thấy nhà hôm nay đặc biệt lộn xộn, sốt sắng hỏi: “Vậy chúng ta chuyển đi sao?”
Trịnh Thu Dương vô cùng đau đầu, hỏi ngược lại: “Em muốn chuyển không? Anh cảm thấy không thể không chuyển, mẹ anh chính là thấy ở chỗ công ty em thuê làm mất mặt bà.”
Viên Thụy suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chúng ta chuyển đi, nếu không dì lại mất hứng.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn không có đem nửa câu sau của mẹ hắn nói ra —— “Con trai ngốc, ở đây sau này chia tay, con chính là người xách hành lý cút đi, ở nhà chúng ta, là nó cút đi!”
Viên Thụy đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, đứng giữa phòng khách, con ngươi đảo qua đảo lại nhìn.
Trịnh Thu Dương đi tới bên cạnh cậu, một tay ôm eo cậu cùng nhìn, nói: “Vậy thì chuyển đi, không qua chỗ mẹ anh nói, chúng ta có nhà của riêng mình.”
Viên Thụy: “… A?”
Trịnh Thu Dương nói: “Chính là nhà anh a, em chê nó nhỏ sao?”
Viên Thụy lắc đầu một cái.
Trịnh Thu Dương cười nói: “Vậy thì qua đó đi, mẹ anh nhiều chuyện, hơn nữa căn nhà kia của mẹ là ba anh mua cho mẹ, vạn nhất ngày nào đó… Nói chung chúng ta có nhà của mình, không cần dính tiện nghi này.”
Viên Thụy mở to hai mắt, hỏi: “Có của mình cái gì?”
Trịnh Thu Dương không hiểu, nói: “Nhà a.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Viên Thụy ôm chặt lấy anh, vui vẻ nói: “Yêu anh!”
.:.