Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa

Chương 12

Ramses đưa Inari đến một căn phòng lớn, rồi hạ lệnh cho nữ tỳ quỳ xung quanh: “Từ nay, hãy chăm sóc vị tiểu thư này cho cẩn thận, nếu để xảy ra chuyện gì sai sót, đừng trách ta nặng tay.” Những tỳ nữ người Ai Cập đã phục vụ gia đình Ramses biết bao đời nay, đã quá hiểu rõ tính cách chủ nhân của mình: “Vâng, thưa ngài.”

Trước khi Ramses định quay lưng rời đi, Inari đã kịp nắm lấy vạt áo của hắn: “Tại sao lại đưa ta đến đây?”, Ramses nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, từ tốn trả lời: “Hãy nghỉ ngơi, tắm rửa và thay đồ trước đã, sau đó hãy nói chuyện.” Inari nghe được câu trả lời từ hắn, nàng mới buông vạt áo của hắn ra.

Đợi hắn đi khuất dạng, người tỳ nữ dưới chân nàng mới lên tiếng: “Tiểu thư, xin hãy đi theo chúng tôi ạ.” Tito lúc nào cũng theo sau nàng như hình với bóng, cậu tiến lên đứng bên cạnh nàng: “Tiểu thư?!?” Inari lắc đầu trấn an cậu: “Mọi việc cứ để Inari lo, cậu cũng nghỉ ngơi một chút đi.”

Nói rồi nàng theo chân các nữ tỳ đến phòng tắm, còn không quên dặn dò họ: “Có thể mang chút gì đó, cho bạn của ta ăn được không?” Người nữ tỳ mỉm cười đáp lời nàng: “Đương nhiên là được!”, sau đó họ dẫn nàng đến một phòng tắm lớn, với hồ nước bên trong rất rộng.

Inari ngâm mình trong làn nước mát, xóa tan đi những vệt bụi bẩn của cuộc hành trình dài, và rửa sạch những mệt mỏi đang có. Nàng dùng thời gian này để suy nghĩ về việc nên làm sắp đến, phụ vương chỉ cho nàng một cái tên và địa điểm tìm kiếm. Chứ không hề cho nàng thêm bất cứ một manh mối nào, bắt nàng phải tìm kiếm một con người giữa chốn xa lạ, việc này nằm ngoài khả năng của nàng.

Còn Ramses, nàng vẫn không tài nào đoán ra được mục đích của hắn đưa nàng đến đây làm gì. Nếu có thể lợi dụng hắn để tìm ra người phụ nữ tên: “Nerasofiti” thì thật thuận tiện cho nàng. Nhưng hắn có đồng ý giúp nàng hay không lại là một chuyện khác, đoàn thương buôn của phụ vương giao cho nàng đã chết hết.

Việc liên lạc với người của đoàn thương buôn ở Ai Cập gần như là một điều không thể. Có lẽ giờ này, phụ vương đã nhận được tin tức về sự mất tích của nàng, và nhận ra nàng đã rời xa khỏi vòng tay bảo vệ của người. Người đã dặn dò nàng, nếu trong hành trình có gì nguy hiểm đến tính mạng, bắt buộc nàng phải trở về. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, làm thế nào báo cho người biết rằng nàng vẫn an toàn đây?

Inari bước lên khỏi hồ nước, để tỳ nữ mặc trang phục mới cho nàng, chiếc áo mỏng trắng ngà được phủ lên người nàng. Chân váy mang theo những đường kẻ xếp ly chuyển động theo từng bước chân của nàng. Inari đến tìm Ramses, người tỳ nữ chỉ đưa nàng đến cửa, vì Ramses đã có lệnh, không có sự đồng ý của hắn, bất kỳ người trong nào cũng không được phép đến gần nơi đây.

Nàng chần chừ một chút, rồi đưa tay gõ cửa phòng, không có tiếng đáp lại, nàng đẩy mạnh cửa rồi bước vào trong. Bên trong căn phòng này, ngoài những văn kiện được chất đầy trên những kệ sách và chiếc bàn làm việc to lớn đặt ở phía bên kia. Thì ở bên này, dưới khung cửa sổ mở rộng ra bờ sông Nile, có đặt một trường kỷ, Ramses đang gối đầu lên nó mà ngủ.

Inari không ngờ rằng sẽ gặp hắn như thế này, nàng đưa tay đóng cửa lại, nhìn quanh căn phòng một lượt. Sau khi xác định được mục tiêu, nàng nhanh chóng tiến về phía đó, cầm lấy rổ nho để trên bàn phía trên đầu trường kỷ. Không hề khách sáo mà ngồi luôn xuống đất, từ từ thưởng thức hương vị ngọt lịm của những trái nho miền nhiệt đới.

Bỗng nhiên, có tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh, nàng bình thản quay đầu lại, miệng vẫn còn đang nhai một quả nho to. Không biết từ khi nào Ramses đã ngồi dậy, hắn chống bàn tay lên cằm, lặng lẽ quan sát nàng. “Ở đây có nhiều thứ mà người khác muốn được nhìn thấy, ví dụ như những văn kiện quan trọng đằng kia, hay những tài sản quý giá đặt trong chiếc bàn này.” Hắn chỉ bàn tay còn lại về phía những chiếc kệ và chiếc bàn ở bên kia căn phòng.

“Nhưng cô lại chọn ngồi yên bên cạnh trường kỷ để ăn vụng rổ nho của ta, có lẽ ta đã quá đa nghi rồi chăng?” Nụ cười hứng thú càng nở rộng trên môi Ramses, Inari mặc kệ hắn, nàng không phải gián điệp, cũng không hề có ý muốn thăm dò tình hình quân sự Ai Cập trong lúc này. Có lẽ đó sẽ là một dịp nào đó khác, tuyệt nhiên đây chưa phải là lúc thích hợp: “Ngươi đang thử thách ta sao?” Inari vẫn ôm cứng lấy rổ nho, khẳng định quyền sỡ hữu của mình.

“Vậy ta có nên xin lỗi vì đã nghi ngờ tiểu thư hay không?” Ramses hỏi ngược lại nàng, đưa tay bắt lấy một trái nho rồi cho vào miệng. “Ramses, ngươi đang trêu đùa ta sao? Người đưa ta về nhà chính là ngươi, kẻ nghi ngờ ta cũng là ngươi. Ta tự thấy thương cho những tên gián điệp thật sự, làm bao nhiêu cách để đạt được mục đích. Đến cuối cùng, chắc phải tức tối lắm vì bị một kẻ không biết phân biệt đâu là gián điệp như ngươi phá hoại danh dự.”

Tiếng cười của Ramses càng vang hơn trước, hắn nhận ra sự miệt thị của nàng dành cho hắn trong lời nói ấy. Một cô bé trạc tuổi em gái hắn, mà lại có thể châm chọc kẻ khác bằng thái độ ung dung bình thản như vậy. Thật sự khiến hắn tò mò về thân phận thật sự của cô!

“Tại sao lại đưa ta đến Memphis?” Inari nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn không chút e dè, thái độ thẳng thắn của nàng khiến Ramses nể phục. “Chẳng phải ta đã nói, vì tiểu thư đã cứu ta một mạng, ta còn hại chết cả đoàn thương buôn, nên ta sẽtrả món nợ ta thiếu cô. Hãy cho ta biết, rốt cuộc cô muốn ta làm gì cho cô?” Hắn trả lời nàng.

“Ta đến Ai Cập để tìm một người phụ nữ tên là Nerasofiti. Hãy tìm người đó hộ ta.” Inari lại ngắt một trái nho rồi đưa lên miệng, “Cô đã có manh mối gì về người này chưa?” Ramses cau mày lại, nàng chỉ đưa ra một cái tên, ho dù hắn có là thần thánh cũng chưa chắc có thể tìm ra người này.

“Ta đã có thể có được những tin tức hữu ích hơn nữa, nhưng cả đoàn thương buôn đều chết vì ngươi. Ngay cả báo tin về cho gia đình, hay thậm chí là liên lạc với đội thương buôn của Ai Cập ta đều không thể. Vậy ngươi còn đòi hỏi ta sẽ có được bất kỳ thứ gì hơn nữa sao?” Nàng lạnh lùng nhìn hắn, khơi gợi lại tội lỗi mà hắn đã gây ra cho nàng, cái nhìn của nàng làm hắn phải lảng tránh.

“Được rồi, ta sẽ giúp cô tìm người phụ nữ ấy, hãy nói cho ta tên của đội thương buôn hiện đang ở Ai Cập, ta sẽ cho người chuyển lời bình an đến cho họ.” Ramses trả lời nàng, hắn nhớ đến cái chết thảm khốc của những người vô tội ấy. Một chút gì đó nhen nhóm lên trong lòng hắn, cảm giác của sự tội lỗi. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã áp chế được thứ cảm xúc khó gọi thành lời ấy.

Hắn là một chiến binh trên chiến trường, việc nhìn thấy kẻ chết người sống đã trở nên quen thuộc với hắn. Để đạt được mục đích, cần phải hy sinh những thứ cần thiết, hắn là người hiểu rõ nguyên tắc này nhất. Hắn sẽ không để bất kỳ thứ gì ngán chân chân của hắn, không có gì cả!

“Nhưng cô cũng phải hứa với ta một chuyện.” Ramses nhớ đến những lúc Inari sử dụng năng lực ma pháp điều khiển lửa của mình. Hắn nghiêm túc yêu cầu cô, “Là chuyện gi?” Inari nhướng hàng chân mày hỏi hắn, hắn cũng nhanh chóng đáp lời nàng: “Đừng sử dụng ma pháp khi ở Ai Cập, nếu cô không muốn gây sự chú ý không cần thiết.” Inari gật đầu đảm bảo: “Ta biết rồi, sau khi liên lạc được với đoàn thương buôn, ta sẽ đến chỗ họ để ở, không làm phiền ngươi như thế này được.”

“Không thể được.” Ramses lập tức phản đối ý định của Inari, hắn muôn giữ nàng ở lại nhà mình vì mục đích khác. “Vì sao không thể?” Inari hỏi hắn, Ramses đối diện với ánh mắt quyết liệt của nàng trả lời không hề nao núng: “Vì ta muốn như vậy.” Inari tức giận thật sự, chưa có ai từng ra lệnh cho nàng cả, ngay chính Kail và Zannanza cũng chưa từng làm vậy với nàng. Ngọn lửa đỏ trong tay không tự chủ được bốc cháy, cái nóng lan tỏa khắp gian phòng. . .
Bình Luận (0)
Comment