Viết Lại Giấc Mơ Ở Hattusa

Chương 13

Ramses rất nhanh chóng đã nhận ra ngọn lửa trên tay Inari, hắn vẫn đang nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, từng con chữ được nhã ra dứt khoát: “Nếu đặt vị trí của cô vào của ta hiện tại, cô có thể cho phép một pháp sư điều khiển lửa, mang thân phận bí ẩn đi lại tự do trên đất nước được gọi là quê hương của cô hay không?”

Câu nói của hắn làm ngọn lửa trên tay nàng tắt phụt, với vị thế của Ramses việc hắn không thể tin tưởng nàng là điều dễ hiểu. Để tránh mối hiểm họa từ việc nàng không thể lường trước được mục đích của ai đó, thì đương nhiên việc an toàn nhất chính là giữ kẻ đó càng gần mình càng tốt.

Nếu nàng là hắn, nàng cũng sẽ hành xử như vậy, Inari nghiến răng lại: “Đáng lý ra ta phải để cho cát sa mạc chôn vùi ngươi ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. ” Hắn nghe được sự tức giận, hắn hiểu việc bị người khác giam lỏng sự tự do nó khó chịu đế mức nào: “Nhưng rất tiếc, đến cuối cùng tiểu thư vẫn chọn cách cứu ta.”. Không còn gì để nói với hắn, Inari xoay lưng rời khỏi căn phòng, nhưng khi bước chân của nàng vừa chạm vào ngưỡng cửa, thì đột nhiên câu nói của Ramses làm nàng chết lặng.

“Khi tiểu thư cứu ta ở sa mạc, đã không có bất kỳ một vết sẹo nào được lưu lại, có phải ngoài khả năng điều khiển lửa, cô còn giấu trong mình năng lực chữa lành nữa sao?” Ramses nhìn về phía bóng lưng nhỏ bé của nàng, trong ánh mắt lóe lên tia hứng thú, như con chim ưng đang xòe rộng đôi cánh lao đến con mồi. Đây là một cuộc đi săn, mà kẻ nắm quyền chủ động lại chính là Ramses, hắn biết nàng nhất định sẽ tìm cách trốn khỏi đây.

Để cắt đứt con đường bỏ chạy của nàng, hắn chỉ còn cách dồn ép con mồi của hắn vào chân tường, trói buộc nàng bằng bí mật ấy. Inari hít thở một hơi thật sâu, nàng đẩy mạnh cửa rồi bước ra ngoài, nàng không khẳng định lời nói của Ramses là sai hay đúng, chỉ ném lại một câu: “Ta thật sự hối hận vì đã cứu ngươi khỏi cái chết.”

Nàng trở về căn phòng được sắp xếp trước đó, Tito đang ngồi bên chiếc ghế nhìn thẳng ra ngoài cửa ra vào. Cậu vẫn luôn chờ đợi nàng quay lại, vừa nhìn thấy nàng, Tito đã đứng bật dậy tiến về phía nàng, cậu nhận ra sự tức giận ẩn hiện trên khuôn mặt Inari: “Tiểu thư, người tức giận vì hắn ta sao?”

Inari gật đầu với cậu, hơn ai hết Tito luôn đọc được cảm xúc và nguyên nhân nó xuất hiện trong lòng Inari. Nàng cũng không giấu giếm cậu bất kỳ điều gì mình nghĩ, bởi từ trước đến nay, Tito luôn là người bạn mà nàng tin cậy nhất. Mệt phờ vì sự căng thẳng khi phải đối đầu trực tiếp với Ramses, nàng ngồi bệt xuống đất: “Tito, con người Ramses thật đáng sợ, hắn cứ như một con thú dữ đang đi săn mồi vậy.”

Tito ngồi xuống cạnh nàng, cậu bé nắm lấy bàn tay phải của Inari mà nhẹ nhàng xoa dịu nó: “Tiểu thư, hay là chúng ta trở về đi.” Cậu không dám nhắc đến “trở về Hittite”, vì cậu biết nơi này hoàn toàn không an toàn một chút nào. Nhìn cách hành xử thận trọng của công chúa, người luôn được bảo bọc trong vòng tay của tam hoàng tử Kail. Khiến cậu cảm thấy không sao chấp nhận được, công chúa mà cậu yêu mến nhất, người bạn quan trọng nhất từ thưở ấu thơ. Cậu không muốn nàng khó chịu, cũng không muốn nàng gặp nguy hiểm.

Inari thở dài một tiếng rồi gục mặt vào vai Tito, “Không thể được Tito, tôi đã hứa với phụ vương rồi, nhất định phải trở về cùng với tin tức của Nerasofiti.” Tito biết thể nào nàng cũng sẽ khước từ lời đề nghị trở về từ cậu, bàn tay cậu bé siết thật chặt: “Tiểu thư, cho dù người có lựa chọn như thế nào, thì nhất định tôi cũng sẽ mãi mãi đứng bên cạnh ủng hộ người.”

“Tito, cảm ơn cậu, thật sự. . . cảm ơn cậu rất nhiều.” Inari thì thầm, vì Tito đã luôn tin tưởng vào quyết định của nàng, chưa hề nghi ngờ bất kỳ điều gì nàng nói. Nàng càng phải làm hết sức hơn nữa, để có thể bảo vệ cậu bạn chu toàn, chắc chắn nàng sẽ làm được.
***
Hittite thủ đô Hattusa:

Kail trở về Hattusa sau chuyến đi đến nơi ở của Zannanza, bầu không khí trong phủ hoàng tử trở nên hết sức nặng nề. Đúng như những lời Tito đã từng nói với Inari, khi không có nàng ở đây, phủ hoàng tử vô cùng tĩnh lặng. Bất cứ ai cũng không dám gây ra tiếng động lớn, những người hầu cũng hành xử một cách thận trọng.

Ilvani đón anh ở cổng, cúi người cung kính như chờ lệnh và cũng như muốn nghe một câu khẳng định từ anh: “Ngưng việc tìm kiếm Inari lại, là do phụ hoàng đã hạ lệnh cho nàng ấy làm vậy.” Ilvani hiểu rõ câu nói của anh, lặng lẽ lui xuống rồi thi hàng mệnh lệnh, nhưng hắn vẫn không ngừng việc thu thập tin tức về nàng. Vì hoàng tử chỉ ra lệnh ngưng tìm kiếm, chứ không bảo ngưng việc muốn biết nơi nàng đang ở.

Kikkuri nhận lấy áo choàng từ tay Kail, cậu cẩn thận phủi phẳng nếp gấp của áo rồi treo lên ngay ngắn. Xong xuôi cậu mới quay lại nhìn chủ nhân của mình, Kail ngồi nghiêng trên ghế, tay mân mê cốc rượu đầy. Kikkuri khẽ mở miệng: “Điện hạ, quận chúa Saito vừa gửi đến lời mời ngài tối nay đến dinh thự nghe đàn.” Đến liếc mắt cũng không thèm để tâm, Kail ra lệnh: “Nói với cô ta, tối nay ta sẽ không đến.”

“Vâng!” Trước khi rời khỏi phòng, Kikkuri đột nhiên thu hết can đảm, quay lại nói với Kail một câu: “Hoàng tử, người đừng quá lo lắng, công chúa Inari là người mà ngài đích thân dạy dỗ. Năng lực của công chúa đến đâu, điện hạ là người hiểu rõ nhất. Thần tin chắc công chúa nhất định sẽ bình an trở về.” Nói xong cậu cúi đầu lần nữa rồi đi ra ngoài.

Kail nhìn vào ly rượu trên tay mình, hình bóng của anh phản chiếu xuống ly rượu, một hơi thở phả nhẹ xuống, làm hình ảnh trong ly rượu nhòe đi vì gợn sóng. Khi nàng còn bé mới học tập đi, anh và Zannanza đã là ngươi nắm tay nàng dìu nàng những bước chập chững đầu tiên. Được vài tháng nữa, các anh dạy nàng những tiếng gọi đầu đời, không phải phụ vương hay mẫu hậu mà là: “Zannanza, Kail. . .”

Nhìn nàng khó nhọc học cách phát âm tên hai người, các anh đã mỉm cười vui vẻ mà trêu chọc nàng. Vài năm tiếp theo, Zannanza dạy nàng chữ viết của Hittite, còn anh lại dạy nàng về lịch sử và văn hóa. Khi nàng thuộc hết các con chữ, cũng là lúc Kail dạy nàng biết thêm về nhiều thứ, nhất là lĩnh vực chính trị và bản chất của con người.

Trong khi đó, Zannanza lại dạy nàng cách cầm dây cương và điều khiển ngựa, giúp nàng hiểu cảm giác tự do trên lưng ngựa là gì. Và cả sự thật tàn khốc của chiến tranh, chỉ cho nàng thấy những vết thương do vũ khí gây ra đã khắc sâu vào thân thể chiến binh như thế nào. Inari đã học hỏi tất cả, chưa từng một lần lơi là, như nuốt từng lời dạy bảo, thể hiện sự tận tụy trong việc học của mình.

Dần dần mười ba năm trôi qua nhanh chóng, Inari càng ngày càng trở nên giống vương phi Hinti, người mẹ đã khuất của các anh. Dưới sự bảo bọc và dạy dỗ đó, đã tạo nên một Inari như hiện giờ, khiến các anh vô cùng tự hào. . . Nhưng anh lại có cảm giác mình chưa bao giờ thật sự chạm được vào trái tim của Inari, một lần cũng chưa từng.

Zannanza ngồi trên tường thành rộng lớn, ngắm bầu trời rực rỡ tinh tú và ánh trăng sáng ngời. Cơn gió mát lành thổi qua khiến tim anh dường như thắt lại, giờ này nàng đang ở đâu, hỡi em gái bé nhỏ của ta? Anh ước gì mình không phải là một hoàng tử, không có trách nhiệm gì với vùng đất nơi anh đang đứng phía trên đây. Để có thể buông bỏ mọi thứ mà đi tìm nàng, anh nghĩ chắc giờ phút này hoàng huynh cũng đang có ước muốn như vậy.

Hoàng huynh mà anh luôn ngưỡng mộ, cũng là người anh cảm thấy ganh tỵ nhất, vì Kail có tất cả những thứ anh ao ước. Tình yêu thương chăm sóc từ mẫu thân, địa vị cao quý, năng lực lãnh đạo của một vị vua anh mình, và hơn hết. . . Kail còn có cả nàng bên cạnh.

Anh phì cười vì ý nghĩ ích kỷ thoáng qua trong đầu mình, anh là ai kia chứ, chỉ là con trai của một nữ tỳ được vương phi Hinti thương xót nuôi nấng bên cạnh Kail. Ngay cả đến mặt mẹ ruột ra sao, anh còn không thể nhớ rõ, chỉ có cảm giác, thân hình của mẫu thân anh rất nhỏ bé, người gầy gò, và vòng tay rất đỗi dịu dàng.

Ngày còn bé, Inari đã luôn quấn quýt bên chân anh, nếu không có anh ở đó, nhất định nàng sẽ không chịu ăn cơm. Nếu anh không chơi với nàng, nhất định cả ngày hôm đó nàng sẽ không thèm mở miệng nói lấy một câu. Cả cuộc sống trước năm mười tám tuổi của anh hầu như đều xoay quanh nàng, coi nàng là trung tâm duy nhất.

Tình cảm này lớn dần theo năm tháng, có thể gọi là tình yêu hay không? Tại sao cứ mỗi lần nghĩ đến nàng, Zannanza lại cảm thấy một nỗi đau thương dâng trào khó có thể diễn tả. Đã có lần anh nghe thấy tiếng của nàng gọi anh trong giấc mơ đầy tuyệt vọng: “Zahan! Anh ở đâu, Zahan?!?” Và cả tiếng khóc đau thương của nàng, sự mất mát quá lớn của nàng trong giấc mơ làm anh nhói lòng.

Nhưng mỗi khi anh định chạm vào để lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má ấy. Thì lập tức anh lại tỉnh giấc khỏi cơn mơ hoang đường, chỉ những lúc đó, anh mới dám thừa nhận, cảm xúc khó gọi tên kia là . . . yêu. Anh yêu nàng vô cùng. . .
Bình Luận (0)
Comment