Vĩnh Hằng Đại Lục (Bản Dịch)

Chương 21 - Tuyết Lớn.

Nhóm dịch: Lão Cẩu

Dịch: Tam Ngáo

Nguon TruyenYY

-------------------------

Trên Thiên Thư có viết, đại kiếp là do Thiên Đạo đang lột xác tiến hóa, hay có thể nói bởi vì đại kiếp nạn mà sinh ra diễn biến, diễn biến sinh ra quy tắc. Đến khi Thiên Đạo được sinh ra là sự thay đổi thích ứng của toàn bộ trời đất. Mặt trời biến mất, có lẽ liên quan rất lớn đến sự diễn biến của Thiên Đạo. Thậm chí là một trong sự biến hóa của Thiên Đạo.

Cụ thể ra sao, có phải giống như suy đoán ở trên không thì chỉ có thể dựa vào thời gian mới có thể nghiệm chứng được.

"Ca, nơi này của chúng ta hình như không có vật tư chống lạnh, chỉ có một ít chăn bông, quần áo mùa đông, cũng chỉ có một mình ca là có thể chống lạnh. Nếu trời trở lạnh có tuyết rơi, cơ bản chúng ta không thể ra ngoài."

Triệu Tử Yên lo lắng nói.

Đây là ngày của tháng chín, cơ bản không nghĩ tới mặt trời sẽ đột nhiên biến mất, tự nhiên cũng không có chuẩn bị vật tư chống lạnh, quần áo hay những thứ khác toàn bộ đều không có, chăn bông thì ở trong nhà có sẵn, nhưng nếu tuyết rơi không có quần áo chống lạnh, đừng nói đi ra ngoài chém giết quái vật, coi như nếu đứng ở bên ngoài nửa giờ cũng sẽ bị đông cứng toàn bộ.

"Các ngươi tiếp tục quan tưởng Tiên Thiên Nhất Khí Đồ, tu luyện Tọa Vọng Kinh, chỉ cần có thể sản sinh ra khí cảm, mở ra thần hải, trong cơ thể sản sinh ra chân khí thì có thể tự làm thân nhiệt tăng lên, chân khí có thể chống đỡ giá lạnh. Coi như trên người chỉ mặc một chiếc áo, cũng sẽ không cảm thấy quá mức lạnh. Bản thân trở nên mạnh mẽ, còn lợi hại hơn so với quần áo chống lạnh. Nắm chặt thời gian từng giây, cố gắng hết sức hoàn thành giai đoạn nhập môn."

Diệp Thiên Hành hơi trầm ngâm, sau đó lập tức liền nói.

Chỉ cần đi vào Thần Hải Cảnh, lạnh lẽo bên ngoài tuyệt đối không ảnh hưởng đến sinh mệnh của người tu hành, trừ phi khí lạnh đặc thù, ví dụ như Dịch Thiên Hành lấy tu vi bây giờ, coi như không mặc áo lạnh, đứng bên trong tuyết, đều sẽ không cảm giác lạnh. Chân khí vận chuyện có thể xua tan lạnh lẽo trong cơ thể.

Ngày tháng hiện tại đúng là tháng chín, các cửa hàng buôn bán sẽ không có quần áo chống lạnh, coi như Dịch Thiên Hành có thể đi ra ngoài, cũng khó tìm được đồ vật chống lạnh.

Chỉ có thể trong thời gian ngắn nhất mở ra Thần Hải, trở thành tu sĩ mới có thể không sợ giá lạnh.

"Vâng, biết rồi, nhất định chúng ta sẽ mau chóng hoàn thành quan tưởng, mở ra Thần Hải. Tối ngày hôm qua hầu như ta cũng đã gần bắt được một tia Tiên Thiên Nhất Khí đã dẫn dắt tiến vào cơ thể, khẳng định hôm nay có thể hoàn thành đột phá, chính thức trở thành một tu sĩ."

Trên mặt Triệu Tử Yên lộ ra sự tự tin.

Quan tưởng đã ngày càng thuận lợi, nàng cùng Đường Tử Đồng là tiến triển nhanh nhất, đã nhiều lần đụng đến ranh giới đột phá, Trần Tuyết Nhu thì hơi chậm một chút nhưng khoảng cách để đột phá, cũng chỉ còn một chút nếu không có gì bất ngờ xảy ra vào hôm nay các nàng có cơ hội mở được Thần Hải.

"Chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong lại tiếp tục tu luyện."

Lúc này Dịch Thiên Hành mở miệng bảo.

Không do dự, ba nữ tiến vào nhà bếp trực tiếp làm trứng muối và cháo thịt nạc. Mở ra hai bao cọng cả tẩm ớt và hương liệu, liền như vậy giải quyết bữa sáng, sau khi ăn xong, ba nữ đều không có một chút chần chờ, lần nữa lập tức bắt đầu quan tưởng .

Hiển nhiên, đối với việc tu luyện đều có hứng thú thật lớn.

" Mặt trời biến mất bóng tối hàng lâm, không có mặt trời nhiệt độ toàn bộ thế giới sẽ bắt đầu giảm xuống, bây giờ nhiệt độ đã khá thấp, chỉ có năm sáu độ. Tiếp tục nữa, nhất định sẽ đạt đến không độ, tuyết sẽ bắt đầu rơi. Người may mắn sống sót, cũng sống rất gian nan.”

Sau khi Dịch Thiên Hành nhìn thấy ba nữ lần thứ hai tiến vào quan tưởng, một lần nữa đứng thẳng ở ban công nhìn về phía dưới, bên ngoài nhiệt độ khá thấp trong miệng thở ra hơi khói, hơi thở ra liền biến thành một đạo sương trắng, có thể tưởng tượng được nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống đến trình độ nào.

"Đáng tiếc trong biến cố như vậy, không biết bao nhiêu người có thể tiếp tục sống xót. Cũng không biết hiện tại cha mẹ như thế nào. Còn mấy người anh em tốt, sau khi nhận điện thoại của mình, nếu có chuẩn bị thì hi vọng có thể chịu đựng qua tai họa này. Đáng tiếc, thời gian quá vội vàng cơ bản không kịp làm quá nhiều sự chuẩn bị. Ngoại việc cứu bản thân đã không còn có thể giúp ai được nữa.

“Cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích hợp sẽ sống sót!"

Tuy rằng lo lắng, nhưng với tình huống như thế Dịch Thiên Hành cũng không có cách nào, tuy rằng Trần Tuyết Nhu và Đường Tử Đồng các nàng đều không nói, nhưng các nàng không phải là những đứa trẻ. Đối với tình huống bên ngoài đã rất rõ ràng.

Coi như có lo lắng cũng không có cách nào đi tim thân nhân bằng hữu, các nàng cũng không nhắc đến nửa câu. Thực ra Đường Tử Đồng không nói nhà của nàng, là thế gia luyện võ về phương diện võ lực, hơn người bình thường rất nhiều. Lúc bình thường đều có thể ứng phó, Trần Tuyết Nhu cũng vậy không có nói gì.

Vả lại, quan hệ các nàng cùng Dịch Thiên Hành cũng không có thân mật đến độ có thể không để ý đến sinh tử.

Trên thế giới này, không thể bởi vì ngươi là phụ nữ, khẩn cầu vài câu là có thể có bất cứ đồ vật gì.

Đặc biệt là loại bên trong tận thế này. Quá nhiều sự thỉnh cầu chính là quá đáng.

Có thể cho các nàng ở lại chỗ này, thậm chí lấy ra công pháp tu luyện quý giá 'Tọa Vong Kinh' để cho các nàng có thể tùy ý tìm hiểu tu luyện, ân tình này cũng không phải nói đơn giản là có khả năng trả hết.

Dù sao, lúc trước bản thân các nàng không có quan hệ gì với Dịch Thiên Hành.

Vì lẽ đó dù trong lòng rất lo lắng cho người nhà, nhưng không mở miệng nói ra nửa câu. Dành toàn bộ tâm tư vào việc tu luyện hy vọng có thể thành công đột phá, chính mình trở nên mạnh mẽ, có thể săn giết quái vật, có thể qua lại vùng nguy hiểm tự bản thân về nhà tìm kiếm người thân.

Nhiệt độ thẳng tắp hạ xuống, từng tia lạnh ý từ trên trời giáng xuống.

Hoàn cảnh này, ngay cả những quái vật kia cũng bắt đầu im lặng, ẩn náu bên trong những tòa nhà cao tầng, ẩn ở mọi góc ngách, dù uy hiếp của giá lạnh đối với quái vật nhỏ hơn nhiều so với nhân loại, nhưng theo bản năng đối với nguy hiểm, cũng làm cho hành động quái vật trở nên chậm chạp đi, dù sao, tối ngày hôm qua săn giết, cũng làm cho những quái vật kia tiêu hao rất lớn tinh lực, ở trong bóng tối tự nghỉ ngơi, thậm chí có chút những quái vật lạ trực tiếp bắt đầu ngủ say.

Đây là tích trữ lực lượng, chờ đợi lần chém giết sau.

Sau khi Dịch Thiên Hành quan sát tình hình bên ngoài, chốc lát liền trở về đại sảnh, lần thứ hai lấy ra Nguyện Lực Châu, bắt đầu vận chuyển 'Ngự Long Thiên Kinh', yên lặng phun ra nuốt vào tu luyện, từng luồn từng luồn thiên địa nguyên khí cuồn cuồn không ngừng đi vào trong cơ thể, rất nhanh bị luyện hóa, hòa vào bên trong Thần Hải.

Trong bóng tối, không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Dịch Thiên Hành triệt để luyện hóa một viên Nguyện Lực Châu, trong cơ thể lại tăng thêm chừng trăm đạo Chân Long chi khí.

"Tuyết rơi rồi."

Mở mắt ra, dù bên ngoài đen kịt một mảnh nhưng ở trong mắt hắn có thể thấy từng mảnh từng mảnh hoa tuyết giống như lông ngỗng to nhỏ từ trên trời rơi xuống, trên mặt đất đã che kín một tầng tuyết trắng. Trong tầm mắt, triệt để biến thành một mảnh màu trắng.

Tuyết lớn.

Tuyết rơi này đi cùng với mưa to gió lớn.

Bao trùm trời đất, bao trùm thành phố cũng bao trùm vô số xương cốt đã chết. Phảng phất tẩy trắng trời đất. Quét sạch tất cả bụi bẩn.

Nhiệt độ hạ xuống dưới không độ, mặt đất bắt đầu kết băng, dòng suối bị đóng băng lại. Ngay cả bên trong thùng đựng nước chứa nước tinh khiết cũng kết thành băng. Trong nhà còn có nhiệt độ, bên ngoài nhiệt độ lại càng thấp hơn. Đi ra ngoài là có thể đông chết người.

Có thể khiến máu tươi người ta kết thành băng.

Có thể tưởng tượng, khẳng định con người sẽ bị đông chết.

Này không phải mùa đông, đây là tiết trời tháng chín, cơ bản không chuẩn bị gì với nhiệt độ thấp đến đáng sợ này, ít nhất đại bộ phận người cao tuổi tuyệt đối không chịu đựng nổi.

Vừa nghĩ tới đó, Dịch Thiên Hành cũng không khỏi có một chút ảm đạm.

Chỉ hận bản thân không có năng lực có thể ngăn cản.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể làm được cái gì.

"Cứu mạng!"

Ngay khi Dịch Thiên Hành chuẩn bị rời khỏi ban công, trở lại trong phòng thì đột nhiên, nghe thấy một trận kêu cứu gấp gáp. Hắn tập trung mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Dù là trong bóng tối, cũng có thể nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.

Ở lối đi của một cao ốc đã bị tuyết rơi bao trùm, nhưng hiện tại có người nâng cây cuốc, từ bên trong tuyết nhanh chóng chạy trốn , không phải một người mà là một đám người, đèn pin cầm tay cũng dùng không được, chỉ có thể dùng đuốc trên đuốc có ngâm xăng, trực tiếp đốt lên hành tẩu bên trong tuyết cũng có thể mang ánh sáng cho người ta.

Nhưng đuốc đồng thời mang ánh sáng tới, cũng là một ngọn đèn trong bóng tối hấp dẫn nhiều quái vật lại đó, vồ giết tới lập tức có người tử vong. Một con chuột màu vàng đuổi theo phía sau bọn họ.

Đám người kìa hình như là mới tụ tập cùng với nhau, có người đàn ông trung niên, có thanh niên nam nữ, nhìn vẻ mặt là học sinh không có sự trải qua mài giũa của xã hội. Hơn nữa nhìn ra được, hẳn là học sinh của đại học. Những nam nữ trung niên, hẳn là thầy cô giáo bên trong trường học.

Những người kia tạo một một đội ngũ không nhỏ, có tới hơn trăm người.

Cầm cây đuốc vẻ mặt hoang mang, khuôn mặt đều bị đông lạnh đến tái nhợt, dù trên người mặc áo bông khoác chăn đều không có cách nào dễ dàng chống lạnh được.

Có một số học sinh thể dục thân cao cường tráng cầm các loại vũ khí. Có thiết côn, dao dài gọt hoa quả,còn có người cầm rìu bình cứu hỏa các loại cảnh giác nhìn bốn phía, phần lớn mọi người đều lộ vẻ mặt kinh hoàng.

"Giáo sư Vu, bây giờ chúng ta phải làm sao đây. Đã chết hơn trăm học sinh rồi. Khí trời quá lạnh, tiếp tục như vậy chúng ta đều sẽ bị đám chuột kia đuổi theo. Những bạn học chết kia, bị những con chuốt kia gặm đến xương cũng không còn."

"Đúng đấy, thầy Phong, chúng ta tìm một chỗ trốn chút đi, ở trên đường phố những con chuột đó sẽ tập kích, chúng ta liền tránh đến những nơi không có chúng. Còn có, thời tiết hiện tại quá lạnh, mặt trời biến mất rồi, nhiệt độ này đã bắt đầu hạ xuống theo chiều hướng thời kỳ băng hà. Nếu tiếp tục ở bên ngoài, chúng ta đều sẽ bị đông cứng mà chết."

"Làm sao bây giờ, số lượng những con chuột kia quá nhiều, còn có còn chuột màu vàng kia, thực sự là quá lợi hại, chúng ta cứ đi như vậy chính là chịu chết. Bây giờ ở nơi nào cũng đều không an toàn. Ngày cả quân đội cũng không tiến vào được, Chúng ta chết chắc rồi."

Từng trận tiếng khóc từ trong đám người truyền ra.

Những người này đều học sinh giáo sư bên trong trường học, trong đại kiếp nạn, quái vật xuất hiện nhân số của trường học rất nhiều chiếm cứ phạm vị rộng, số lượng quái vật cũng đồng dạng khá khổng lồ, người nhiều cũng hấp dẫn nhiều quái vật.

Bọn họ chính là trốn ra từ bên trong trường học.

Tuy rằng bên trong trường học có rất nhiều người, hơn nữa muốn tụ lại cùng nhau, phát huy ra lực lượng cũng lớn nhưng bọn họ đối mặt là một đám chuột cực kỳ khổng lồ. Số lượng chuột rất nhiều vồ giết tới, trước sau vồ tới vô cùng điên cuồng.

Bình Luận (0)
Comment