Vĩnh Hằng Đại Lục (Bản Dịch)

Chương 22 - Ba Tên Dị Năng Giả.

Nhóm dịch: Lão Cẩu

Dịch: Tam Ngáo

Nguon TruyenYY

------------------------------------

Ở trong trường, không biết bao nhiêu học sinh thầy cô giáo bị những con chuột kia ăn, gặm đến nổi xương vụn cũng không còn, hình ảnh đẫm máu không có bất kỳ người nào có thể thờ ơ không động lòng, không biết bao nhiêu học sinh sợ hãi cảm thấy vô tận tuyệt vọng đến nổi nhảy lầu tự sát. Hơn nữa nhiệt độ hạ thấp tuyết rơi thời tiết càng trở nên đáng sợ. Rất nhiều người liền như vậy chết đi.

Còn lại không thể không liều mạng chạy ra khỏi trường.

Nhưng xe ô tô cơ bản không có cách nào khởi động, bọn họ chỉ có thể dựa vào hai chân chạy trốn, ở trên đường đám người không ngừng giảm quân số, không ngừng có người bị bầy chuộc truy đuổi tập kích. Cơ bản không có cách nào ngăn cản.

Rất nhiều nữ sinh đều sinh ra sợ hãi đến hoang mang lo sợ.

"Cẩn thận!"

Đang lúc này, ở trong bóng tối một bóng đen lóe qua vồ về phía một cô giáo đứng trong đám đông một đường giết tới, theo ánh sáng chiếu rọi của cây đuốc lập tức liền nhìn ra đó là một con chuột nho nhỏ, con mắt của nó đỏ như máu trên hàm răng còn vươn tơ máu, hết sức hung tàn.

Nó nhào tới với tốc độ cực nhanh, theo đó là mùi manh tanh xộc ra.

Hiển nhiên, từng giết người ăn qua thịt người.

Con chuột kia vồ giết với tốc độ cao, người bình thường cơ bản không kịp phản ứng. Nhưng tại thời khắc nguy hiểm này, một đạo thanh quan lóe ra xuất phát từ trên người mặc áo lông màu xanh thân thể mông lung, đó là thiếu nữ có khuôn mặt như trẻ con. Nhưng hiện tại trên mặt của nàng tràn đầy sát khí, ánh sáng xanh chính là từ trong tay nàng phát ra.

Đó là một đạo đao gió màu xanh.

Xuất hiện giữa trời bằng tốc độ kinh người chém lên thân con chuột kia.

Phốc!!

Một tiếng lanh lảnh vang lên, đạo đao gió đã chém con chuột thành hai khúc ngay tại chỗ, máu thịt tung tóe rơi trên mặt đất trực tiếp mất mạng, một viên Nguyên Lực Châu màu trắng cũng từ cơ thể con chuột nháy mắt ngưng tụ ra.

Người thiếu nữ thấy thế, lập tức đi tới nhặt lấy.

Hiển nhiên nàng cũng biết, Nguyện Châu Lực là thứ tốt. Từ vẻ mặt vui mừng của nàng có thể nhìn ra.

"Thiến Thiến cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi ta nhất định đã bị những con chuột kia ăn thịt rồi."

Cô giáo kia cũng là sợ hãi không thôi, mới vừa thấy chuột kia lấy năng lực của nàng khẳng định chống lại không được, một khi bị nó kéo đi ngay cả khớp xương đều sẽ bị gặm thành cặn, cái hình ảnh đó suy nghĩ một chút nàng đều cảm thấy sợ nổi da gà.

"Cô Lưu, hiện tại mọi người là một thể thống nhất, không cần phải nói cảm ơn. Chúng ta đi nhanh đi."

Liễu Thiến Thiến lắc đầu nói.

"Không được có rất nhiều chuột, chúng nó đã đuổi theo rồi. Những quái vật này, nếu không gặm sạch chúng ta thì chúng không chịu bỏ qua đâu."

Nam sinh Thiết Nam thân thể cực kỳ cường trang vẻ mặt khó coi nhìn quanh bốn phía nói.

Ở một chỗ đuốc chiếu rọi có thể nhìn thấy, trong bóng tối từng đôi mắt đỏ lạnh như băng nhìn chằm chằm bọn họ, bao vây bọn họ ở đây, từng con chuột khổng lồ phân bố bốn phía đối mặt với bầy chuột, ngay cả những con quái vật khác cũng phải tránh lui.

Bọn chúng cũng phải e ngại với bầy chuột. Một bầy chuột điên cuồng, lực uy hiếp ấy cũng đủ làm lí do để đại bộ phần quái vật khác né tránh.

"Chúng ta không thể tiếp tục như thế này mãi được chuột sẽ càng ngày càng nhiều, lúc xa lúc gần tiếp cận, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này. Nhất định phải tìm nơi ẩn thân, ít nhất không thể bị vậy trong tình huống bốn phía đều là địch."

Một tên thanh niên mang kính anh tuấn bất phàm, đẩy đẩy gọng kính hình như có một chút cơ trí. Hắn gọi là Lí Trí Lâm. Nhìn bốn phía khẽ cau màu nói.

Chít chít chít!!

Gần như hắn vừa mới nói xong, đàn chuột bốn phía liền bắt đầu phát động tấn công, chúng nó cũng không có cái gì thương hại mà chờ đợi, mục tiêu duy nhất của chúng là giết hết đám người trước mặt này, ăn thịt, gặm đến xương vụn cũng không còn.

Bên trong tiếng kêu kì quái, từng đôi mắt đỏ của con chuột hung mãnh nhào về phía đám người.

A!!

Tên nam học sinh cầm cây đuốc lập tức bị một con chuột nhào tới, con chuột nhào tới kia trực tiếp một hớp cắn xuyên cổ tên nam sinh kia, mạnh mẽ kéo xuống một khối máu thịt, máu tươi phun trào phung ra như suối.

Hiên nhiển, nam sinh này cũng không sống nổi.

Vào chính lúc này, sinh mệnh là yếu đuối như thế.

Hơn nữa, sau khi ngã xuống, lập tức có con chuột kéo thi thể vào trong bóng tối.

"Súc sinh! Đi chết đi!!"

Thiết Nam nhìn thấy cảnh đó, trong mắt phun ra lửa giận trên người lóe ra một trận ánh sáng vàng trên dưới quanh người, một thoáng liền trở nên giống kim loại, kim loại lập lòe ánh sáng lộng lẫy, thậm chí trên kim loại có hoa văn. Nhấc theo một thanh rìu cứu hỏa liền chém về phía con chuột kia.

Răng rắc!

Móng vuốt một con chuột đã chộp vào ngực Thiết Nam muốn phá nát, nhưng móng vuốt rơi trên da hắn lập tức bắn ra một trận đốm lửa kịch liệt trên làn da của hắn, lợi trảo của con chuột đều không thể xé ra.

Hiển nhiên, một thân phòng ngự này cũng đã không phải là người bình thường có thể có, ngay cả móng vuốt của con chuột đều không phá được da thịt của hắn. Lập tức liền bị bổ một rìu.

Mạnh mẽ bị chém thành hai khúc.

"Mọi người tới gần chỗ ta."

Lí Trí Lâm đẩy nhẹ gọng kính một tay vung lên, nhất thời liền thấy một vòng màn nước bảo hộ xanh lam xuất hiện, bao phủ một phần học sinh bên trong, dưới ánh sáng của ngọn đuốc chiếu rọi kia có vẻ hết sức kỳ lạ.

Một con chuột vung móng vuốt đập tới, chỉ có thể khuất động một trận gợi sóng, màn nước phát sinh một tia vặn vẹo liền bắn con chuột kia ra phải làm cho nó tay không trở về.

Màn nước này, hiển nhiên có lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.

Những người cầm vũ khí dồn dập nhào về phía con chuột đánh tới. Trong tay những người kia đều giết qua quái vật, sợ hãi đối với quái vật đã sớm tiêu tan gần hết, so với người bình thường mạnh hơn nhiều.

Đối với quái vật cũng dám ra tay chém giết, bất quá số lượng chuột quá nhiều, ở trong bóng tối dù là đuốc cũng không thể soi sáng toàn bộ được, không ngừng có người bị chuột trong bóng tối đánh lén, trực tiếp kéo vào trong bóng tối. Phát ra liên tiếp tiếng kêu tham thiết.

Mọi người nghe được đều sởn tóc gáy, trên mặt rất nhiều người đều trắng bệch liền trắng như giấy.

"Ba tên Dị Năng Giả! Một người có thể phát ra đao gió, một người có thể làm cho thần mình cứng cỏi như sắt thép, một người có thể khống chế nước hình thành màn nước. "

Tình cảnh này bị Dịch Thiên Hành đứng trên ban công nhìn thấy rõ ràng.

Không biết bọn họ là sau khi đại kiếp nạn mới bắt đầu thức tỉnh, hay là trước khi đại kiếp nạn xảy ra. Dị Năng Giả, ở hiện tại lại có thể nhìn thấy tới ba người, còn tập trung bên trong đám học sinh. Xem ra nguyên khí thiên địa khôi phục, đối với toàn thể giới đã bắt đầu bị ảnh hưởng rồi.

Dị năng giả là cái gì đó trong cơ thể thức tỉnh Mệnh Khiếu giác, tự mình thức tỉnh, dù là tiên thiên thức tỉnh hay hậu thiên thức tỉnh, thiên tư đều là đứng đầu, thức tỉnh mệnh khiếu chính là căn nguyên dị năng.

Có thể điều khiển nước, có thể phát ra đao gió tiến hành công kích, khẳng định trong cơ thể thức tỉnh mệnh khiếu tương ứng.

Nếu vừa sinh ra đã nắm giữ Mệnh khiếu, đó chính là tiên thiên mệnh khiếu, nếu như sau khi sinh ra mới thức tỉnh đó chính là hậu thiên mệnh khiếu.

Là không cần bất kì thiên tài địa bảo nào giúp để mở mệnh khiếu. Khiếu không có gì khác nhau, chỉ duy nhất một điểm là có thể tiết kiệm rất nhiều thiên tài địa bảo.

Thậm chí không cần cô đọng mệnh khiếu pháp môn. Trời sinh là đã có một mệnh khiếu.

Nhưng nếu bọn họ cũng không biết chính mình có mệnh khiếu, làm sao để ngưng tụ mở ra nó, nhưng điều này không trở ngại bọn họ điều khiển lực lượng mệnh khiếu, thu được dị năng thần thông.

Nhìn cao ốc phía dưới, trên con đường này vẫn đang kéo dài quá trình chém giết.

Dịch Thiên Hành trầm mặc một chút , lập tức xoay người trở lại trong phòng, mấy hơi thở sau liền trở về ban công, khi trở về đã chuyển ra một hòm sắt, hộp sắt cầm trong tay liền họp lại thành trường cung, trên thân cung ánh sáng kim chúc không ngừng lưu chuyển, trên thâm cung ngăm đen, khắc rõ các loại đồ án.

Không dọ dự, trực tiếp cầm lấy một mũi tên sắt, đặt lên trên cung, cánh tay dồn lực kéo ra một cái, một luồng sức mạnh cuồng bạo bắn ra, trường cung cứng cỏi dễ dàng bị kéo căng. Không kéo căng đến hình trăng tròn, giương cung bán nguyệt như vậy sẽ không quá tốn sức.

Xoạt !!

Chiến tiễn nhắm ngay bên dưới, ngón tay buông lỏng mũi tên sắc kia giống như viên đạn phóng ra, ở giữa không trung vang lên một loại âm thanh bén nhọn xé rách không khí, người nghe được, có người phát lạnh cả người tóc gáy dựng đứng.

Ở phía dưới, rất nhiều bầy chuột vồ giết tới đám người, màn nước của Lý Trí Lâm cơ bản không cách nào bao phủ toàn bộ mọi người vào bên trong không ngừng có người chết đi, hơn nữa theo thời gian trôi đi, ánh sáng của màn nước dùng mắt thường có thể thấy được nó đã không ngừng lờ mờ không rõ.

Có thể thấy, màn nước này tuyệt đối chống không được bao lâu sẽ bị triệt phá.

Quang mang hắc thiết trên người Thiết Nam cũng đang dần mờ đi.

Tốc độ phát ra đao gió của Liễu Thiến Thiến cũng ngày càng chậm, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

Mặc dù đã thức tỉnh mệnh khiếu trở thành dị năng giả, cũng tuyệt đối không phải là vô địch, sức mạnh của bọn học đến từ mệnh khiếu, nếu không trở thành tu sĩ bọn họ căn bản không có cách nào lấy tu vị pháp lực chân khí để thôi thúc mệnh khiếu, chỉ có thể dựa vào mệnh khiếu tự tích lũy khôi phục, loại quá trình này cũng không vui vẻ gì, vì lẽ đó số lần phát động công kích tuyệt đối không nhiều, nếu như mới vừa thức tỉnh số lần thi triển càng thêm ít ỏi.

Không có phương pháp tu luyện, chỉ có thể từ từ rèn luyện mới có thể làm lực lượng mệnh khiếu trở nên mạnh hơn.

"Thiếu Nam, mau tránh ra."

Đột nhiên Liễu Thiến Thiến nhìn thấy hai con chuột đồng thời từ hai hướng vồ tới chỗ Thiết Nam, mà ánh sáng trên người Thiết Nam đã tương đối không còn nhìn rõ, nàng vội vả hét lên một tiếng thét chói tai.

Phốc!!

Thiết Nam cũng chú ý tới, nhưng trước mặt lại có một con chuột điên, cơ bản không có cách nào phân thân. Phòng ngự trên người, cơ bản không thể chống lại hai lần công kích liên tiếp.

Nhưng vào đúng lúc này, một con từ bên trái nhào tới bỗng nhiên hét thảm lên, thân thể nó bay ngược ra ngoài, phương hướng bay ra vừa vặn là chỗ con chuột điên phía trước kia. Lập tức hai con cùng nhau bay ra.

Ánh sáng màu đỏ tỏa ra, một mũi tên sắt như tia chớp xuyên qua qua cơ thể hai con chuột trực tiếp cắm trên mặt đất, mặt đất cứng rắn đều bị mũi tên chọc thủng. Hai con chuột bị mất mạng tại chỗ.

"Là tên sắt, ai bắn tên ra vậy, thật lợi hại một mũi tên hạ hai con chim, lại còn ở trong bóng tối tài bắn cung thật lợi hại."

Mũi tên này, trực tiếp để cho lòng Lâm Thiến Thiến sinh ra chấn động, trong bóng tối dưới tình huống chém giết như vậy, không có sự bất động mà có thể bắn một mũi tên trúng hai con chim, bắn giết hai con chuột điên chuyện này thật siêu phàm.

Bình Luận (0)
Comment