Vĩnh Hằng Đại Lục (Bản Dịch)

Chương 33 - Xung Kích Hủy Diệt

Nhóm Dịch: Lão Cẩu

Dịch: Tứ Ngáo

Nguon TruyenYY

--------------------

“Trời ạ, sao băng ư ? Là thiên thạch thì đúng hơn. Chúng đang rơi xuống trái đất chúng ta.”

“Thật nhiều thiên thạch khổng lồ. Xong, sao chổi va trái đất à. Một khi chúng va vào, đem so với lượng lớn đạn đạo, hạt nhân nổ tung không khác gì nhau cả. Rồi trái đất sẽ trở thành một vùng phế tích.”

“Nhanh lên, mau chóng xuống lầu tìm chỗ trốn. Thiên thạch rơi chắc chán sẽ sinh ra lực trùng kích, khi đó toàn bộ cao ốc đều sẽ sụp đổ biến thành phế tích. Mau trốn xuống hầm, ở lại chỗ này chính là chờ chết.”

Đối mặt với cơn mưa thiên thạch đột nhiên rơi xuống này, hơn nữa chúng còn hướng thẳng đến trái đất. Không biết sẽ còn bao nhiêu người may mắn sống sót. Cái này triệt để dọa người, cũng không có cách nào ngăn chặn được chỉ có thể trơ mắt mà nhìn những sao băng kia càng lúc càng đến gần, không ngừng phóng to trước tầm mắt.

Rất nhiều người dù muốn hay không cũng mở cửa phòng liều mạng chạy nhanh tìm nơi an toàn. Sự sợ hãi hiện lên trong mắt không cách nào thuyên giảm .

Hình ảnh sao băng từ trên trời rơi xuống hầu như ai cũng biết nó đại diện cho cái gì. Những con khủng long trong truyền thuyết cũng bị thiên thạch va chạm mà hủy diệt toàn bộ.

Hiện tại đây chính là mưa sao băng nếu nhìn từ bên ngoài trái đất nhìn vào sẽ được xem là một cảnh tượng mỹ lệ. Còn đằng này chúng lao thẳng xuống trái đất thì không được gọi là mỹ lệ nữa mà phải thay bằng khủng bố đấy.

“Dĩ nhiên là thiên thạch”.

Dịch Thiên Hành đứng nhìn lên bầu trời không ngừng trông thấy từng đợt thiên thạch xẹt qua. Mặt trắng bệch, đại kiếp nạng đang ở trước mặt mang đến cho hắn một cảm giác vô lực. Quả thật thiên đạo muốn đem toàn bộ nhân loại tiêu diệt hoàn toàn.

Cho dù hắn có tu luyện 'Ngự Long Thiên Kinh thì ở trong tình huống như vậy, cũng không khác nào con giun con dế là bao nhiêu tùy ý mặc người ta chà đạp.

Ầm ầm ầm!

Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Dịch Thiên Hành vẫn có thể nghe rõ được tiếng nổ vang rền của thiên thạch nện xuống mặt đất. Dường như ở vị trí đó có làn khói bụi bốc lên hình nấm.

“Không xong!”

Nhìn lại một chút, hắn phát hiện một viên thiên thạch đang hướng thẳng đến vùng phụ cận của thành phố. Cái thiên thạch kia ở trước mắt không ngừng phóng to, xung quanh còn bao bọc ánh lửa nhìn như một hỏa câu khổng lồ. Nó còn chưa rơi xuống đã mang đến một còn sóng trùng kích khủng khiếp, đất đá trên mặt đất không ngừng lắc lư. Trong không khí truyền đến tiếng xé gió rít gào khiến da đầu hắn tê dại muốn nổ tung.

Tuy rằng khối thiên thạch không phải hướng thẳng đến trung tâm thành phố, chỉ rơi xuống vùng phụ cận cũng tạo thành lực phá hoại kinh người. Khó có thể tưởng tượng ra lực trùng kích của nó mang lại nhưng hắn có thể khẳng định sẽ là hủy diệt.

Không do dự, Dịch Thiên Hành chạy điên cuồng về hướng tầng hầm để xe.

Tốc độ hiện tại của Dịch Thiên Hành cực nhanh, thậm chí còn điều động cả chân khí trong cơ thể, rót vào gân cốt huyết nhục dưới chân để có thể tăng tốc độ lớn nhất có thể. Tốc độ của hắn càng thêm kinh người gần như chỉ mấy hơi thở đã bước vào dưới hầm nhà để xe. Đồng thời đem mấy khối bàn sắt lần nữa che ở vị trí lối ra vào.

“Ca, tình huống bên ngoài như thế nào ?”

Dịch Thiên Hành nhìn quét một chút qua bốn phía, giờ khắc này hắn thấy bên trong hầm để xe đã tụ tập mấy trăm người. Đều là cư dân bên trong toàn bộ cao ốc này, khi nghe Dịch Thiên Hành la lên toàn bộ đã cùng đi xuống. Còn có người ở lại hay không cũng không rõ nhưng đại đa số cũng đã đi xuống. Hiện tại bên trong gara đã cực kỳ náo nhiệt.

Mọi người tụ tập lại cùng nhau trò chuyện, nghị luận sôi nổi.

Khi nhìn thấy Dịch Thiên Hành đi xuống thì tất cả đều đình chỉ nghị luận, từng đôi mắt đều tập trung trên người hắn, có chờ đợi, kính nể, hy vọng.

Những ánh mắt đều nặng nề.

“Không ổn chút nào, bên ngoài thật sự có mưa thiên thạch rơi xuống, hơn nữa chúng đã rơi xuống trên địa cầu. Vừa rồi ta nhìn thấy có một khối thiên thạch đang hướng về vùng phụ cận của thành phố rơi xuống. Tuy rằng không phải trực tiếp rơi vào trong thành phố những cũng ở vùng ngoại thành chúng ta. Khoảng cách cũng không còn bao xa.”

Dịch Thiên Hành hít một hơi thật sâu sau đó nói.

“Cái gì ? Thiên thạch rơi như mưa, có một khối đang hướng về chỗ chúng ta rơi xuống sao ?”

Ở bên trong hầm để xe rất nhiều người nghe được Dịch Thiên Hành nên chạy xuống đây cũng không hiểu chuyện đang xảy ra. Cuối cùng có nguy hiểm gì xảy ra, tất cả đều mờ mịt tới đây nhưng bây giờ nghe tới có thiên thạch rơi xuống. Từng người đều sợ hãi kêu lên, khuôn mặt tái nhợt, có thể nhìn ra sự sợ hãi trong nháy mắt đạt đến cực hạn.

“Mọi người tốt nhất nên đến nơi trống trãi, tìm đến nơi nào có vách ngăn. Lần xung kích này không biết mạnh tới mức nào, tốt nhất không nên đứng chỉ nên ngồi xổm xuống trốn đến cạnh xe. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, chiếc xe còn có thể ngăn chặn một chút.”

Lý Trí Lâm đẩy gọng kính lên liền mở miệng đề nghị.

Hiện tại không phải lúc để kinh ngạc mà tìm ra cách ứng phó mới là mấu chốt nhất.

“Mọi người cứ làm theo như vậy đi.”

Dịch Thiên Hành nghe Lý Trí Lâm nói liền nhìn sang, đối với phản ứng của người này hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Người như vậy một khi trưởng thành ở trong xã hội tuyệt đối không tầm thường. Mặc kệ ở nơi nào cũng được chào đón.

Có thể từ việc nhỏ nhặt phán đoán nhìn ra vấn đề.

Nhiều người nghe được cũng không do dự liền dồn dập tìm địa phương ẩn trốn.

Ầm ầm ầm!

Vừa nấp vào chỗ trốn liền nghe được bên ngoài có tiếng nổ rền vang khó có thể tưởng tượng được. Màng tai của mọi người giống như đã bị xé nát, trong đầu vang lên tiếng ong ong, trận chấn động kia triệt để làm đầu óc mọi người trống rỗng. Tiếng nổ vang trời bao trùm tất cả mọi người trong thành phố, như hòa làm một với thiên địa.

Cho dù Dịch Thiên Hành đã cảnh giác nhưng đầu hắn vẫn cảm giác muốn nổ tung.

Loại cảm giác đó vô cùng đáng sợ, cực kỳ dọa người.

Bên trong hầm để xe rất nhiều người miệng mũi cũng bắt đầu chảy máu.

Ngay sau đó chính là đất rung núi chuyển, tiếng đổ nát vang lên không ngừng.

Hình ảnh kia quả thật không khác gì trời đất sụp đổ , cảm giác vô lực xuất hiện trong đầu trong tình huống này. Đây là cảm giác mà sinh tử không nằm trong tay mình mà thuộc về thiên địa.

Không biết kéo dài bao lâu.

Dịch Thiên Hành có thể nghe được tòa cao ốc này không ngừng truyền ra tiếng sụp đổ, ở bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết. Cảm giác đất rung núi chuyển đang yếu ớt chậm dần, không biết trãi qua bao lâu mới hoàn toàn khôi phục lại.

“Mẹ kiếp, đây chính là sao chổi va vào trái đất mà. Tiếng vang này suýt làm đầu ta nổ tung.” Thiết Nam từ dưới gầm ô tô bò ra, dùng sức quơ quơ đầu, trong mắt vẫn còn sợ hãi.

“Ta vẫn còn sống, lực trùng kích thật đáng sợ, phía cao ốc trên cao chắc chắn đã sụp đổ.” Lý Trí Lâm cũng lắc lắc cái đầu, vừa mò tìm mắt kính mà vẫn không ngừng sợ hãi.

“Ta ra ngoài xem chút.”

Dịch Thiên Hành cũng đứng lên, hít một hơi thật sâu thoáng làm cơ thể bình phục. Hướng thẳng đến lầu thang đi tới đem bàn sắt dời sang một bên, đường lầu thang vẫn còn tốt chưa có dấu hiệu sụp đổ.

Điểm này cũng làm cho Dịch Thiên Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lực phá hoại như vậy mà cái lầu thang vẫn không sụp xuống ít nhất cũng có thể bảo vệ hầm để xe không bị ảnh hưởng, cũng còn có chỗ để an thân.

Đứng trên mặt đất Dịch Thiên Hành cũng không khỏi một trận kinh sợ.

Cái này chỉ có một từ để diễn tả.

Thảm!

Tòa cao ốc Thiên Cảnh thật sự đổ nát, phía trên bị sòng trùng kích đánh hoàn toàn vỡ nát, hóa thành vô số mãnh vỡ tán loạn khắp nơi. Cũng may tòa nhà lớn này cũng không có cắn bớt nguyên liệu xây dựng, vẫn còn một chút kiên cố không hoàn toàn đổ nát. Nhưng ở trên mặt tường cũng xuất hiện từng đạo nết nứt như mạng nhện khiến người ta nhìn thấy mà rợn người.

Cái này khá là nguy hiểm bởi có thể sụp bất cứ lúc nào nhưng vẫn còn tốt hơn những nơi khác.

Vốn là một thành phố phồn hoa triệt để biến thành một vùng phế tích. Bất kỳ kiến trúc nào cũng hầu như vỡ nát.

Thiên thạch vẫn chưa rơi vào nội thành, bằng không đều bị phá hủy hay san thành bình địa cả rồi. Đợt trùng kích vừa rồi không biết có bao nhiêu người chết, hơn nữa trong không khí khắp nơi đều là bụi mù bốc lên, che ngợp cả bầu trời. Chỉ cần hít vô một ngụm cũng có thể liên tục ho khan.

Vốn là một mảnh đen nhánh giờ càng thê thảm hơn nữa.

Không biết có biết bao nhiêu địa phương truyền ra tiếng kêu gào thê thảm, quái vật tử thương không sao kể xiết. Cục diện hiện tại không thể phân định nữa rồi.

“Lực trùng kích thật đáng sợ, đã phá hủy toàn bộ thành thị, hiện tại không khác một vùng phế tích bao nhiêu.” Đường Tử Đồng cũng theo hướng Dịch Thiên Hành đi tới, nhìn cảnh tượng bên ngoài trong mặt lộ ra một tia lo lắng. Dù thị lực của nàng không nhìn thấy tình cảnh phía xa nhưng nhìn xung quanh đã có thể suy đoán ra cảnh tượng bốn phía như thế nào.

Ở trong tai nạn trước mặt, nàng không khỏi lo lắng cho người thân của mình sẽ như thế nào.

Nàng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần không có chuyện gì xảy ra với họ.

Nhưng ở trong tình cảnh hiện tại nàng có lo lắng cũng không thể làm gì được. Không có cách nào để bay đến trước mặt người thân của mình, ở trong kiếp nạn bản thân cũng khó đảm bảo. Dù có lo lắng thì chỉ có thể để trong lòng.

“Thế giới này đã xong rồi, nền trật tự văn minh cũng bị hủy hoại trong tai kiếp. Đặc biệt là trong mưa thiên thạch này đã hoàn toàn phá hư, đủ để phá hủy căn cơ bộ phận truyền thừa lớn của nhân loại.”

Dịch Thiên Hành thật lâu không nói, sau đó thở dài nhìn phía trước.

Dù bên trong nền hiện đại văn mình cũng có chỗ thiếu hụt nhưng đến cùng cũng là một quá trình để phát triển. Bây giờ đã bị phá hủy.

Văn minh hiện đại không thể tiếp tục được nữa, cho dù hậu nhân gầy dựng lại cũng không cách nào đạt tới nền văn minh huy hoàng như trước đây.

“Xong, không biết chúng ta có thể chống đỡ được trong mấy ngày tới ?”

Cư dân bên trong cao ốc cũng bắt đầu từ hầm đi ra,không ít người lỗ mũi còn dính vệt máu. Nhìn ra cảnh tượng bốn phía tàn tạ, từng người ánh mắt sững sờ cũng mờ mịt và tuyệt vọng.

Loại thiên biến trước mặt khiến cho bọn họ thực sự không dám nghĩ đến chuyện tương lai.

Thậm chí hiện tại cũng đã tràn ngập trong bóng tối không cách nào tìm ra con đường ánh sáng huống chi nghĩ đến chuyện tương lai.

“Trở về đi, hiện giờ bên ngoài đâu đâu cũng toàn cát bụi đều rất nguy hiểm. Hiện tại không phải thời gian thích hợp để ra ngoài.” Dịch Thiên Hành trầm giọng nói, nói xong hắn cũng mặc kệ phản ứng của những người khác liền xoay người đi tới hầm để xe.

Bên ngoài tuy rằng có tiếng kêu thảm thiết nhưng ở trong tình trạng này, hắn cũng không có cách nào cứu. Lựa chọn duy nhất chỉ có thể xoay người bỏ đi.

Bình Luận (0)
Comment