Nhóm Dịch: Lão Cẩu
Dịch: Tứ Ngáo
Nguon TruyenYY
-------------------------
“Dịch đại sư, không biết ngươi có tính toán gì tiếp theo không ?”
Sau khi Dịch Thiên Hành vào trong hầm để xe, mọi người đều từ trên mặt đất trở về, có người trầm mặc có người mở giọng gào khóc, có người đang liều mạng hút thuốc, ánh lửa giữa hầm chiếu vào trên mặt mọi người, là tái nhợ, tuyệt vọng, mờ mịt, sợ hãi, bất lực.
Lúc này không ai có tâm tư trò chuyện.
Dịch Thiên Hành đi đến bên đống lửa cùng Triệu Tử Yên các nàng cũng nhau ngồi một chỗ liền cầm tấm thép đặt ở trên đống lửa, đặt bánh mì cùng mấy củ khoai lang vào bên trong nướng. Món khoai lang hắn khá là yêu thích, những vật tư hắn chuẩn bị chuyên môn đặt một chút khoai lang. Mặc kệ là chín hay sống đều có thể lấy ăn, mùi vị cũng không tệ lắm, ở trong tình huống như thế này lấy nó làm đồ ăn cũng là lựa chọn không tồi.
Lý Trí Lâm đột nhiên đi tới ngồi ở trước mặt đống lửa, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Dịch Thiên Hành, chuẩn bị mở miệng dò hỏi.
“Có gì muốn nói sao ?”
Dịch Thiên Hành hiểu ý tứ của Lý Trí Lâm nên liếc mắt hỏi hắn.
Lý Trí Lâm cũng là người thông minh, Dịch Thiên Hành có ấn tượng khá tốt ở trong đầu hắn, tâm tư linh hoạt, có thể nhìn thấy những khía cạnh mà người khác khó có thể thấy. Lúc trước trong lúc đào thoát có thể nhìn ra những thầy giáo đó đều lấy hắn làm chủ, mọi chuyện đều do hắn quyết định. Những đạo sư cùng học sinh kia rất tín nhệm hắn. Đùng là một loại năng lực tín nhiệm.
Bọn họ cảm thấy theo hắn có thể tìm được một con đường sống.
Lý Trí Lâm là một người thông minh, đã thức tỉnh Mệnh Khiếu thiên tài đột nhiên lại tới đây hiển nhiên không chỉ chào hỏi đơn giản như vậy.
Khẳng định có dụng ý.
“Ta tên Lý Trí Lâm, ta nghĩ ta nên theo ngươi.” Lý Trí Lâm nghe được cũng không chút do dự trực tiếp nói ra.
“Tại sao ?”
Dịch Thiên Hành nghe được liền hứng thú nhìn thanh niên trước mặt này, tuy rằng hắn vẫn là học sinh nhưng lại có sự cơ trí, luôn gây ấn tượng với người đầu tiên gặp hắn. Hắn nói muốn theo mình, Dịch Thiên Hành cũng không quá mức kinh ngạc. Khi hắn lại đây trong đầu Dịch Thiên Hành cũng đã biết một phần lý do, hơn nữa tâm trí của hắn đã sớm vượt qua bạn cùng lứa, trên gương mặt đã có nét trầm ổn. Cũng hiểu được nhiều chuyện không nên để lộ ra trên mặt.
“Theo ngươi có khoai lang ăn.”
Lý Trí Lâm liếc nhìn khoai lang trong lửa đột nhiên nói ra một câu.
Đây là câu nói rất thô tục, buồn cười những thâm ý ẩn chứa bên trong cũng không thô tục chút nào.
“Khoai lang ta có, người dựa vào cái gì để lấy nó, ta cũng dựa vào cái gì phải cho ngươi ?”. Dịch Thiên Hành bình tĩnh nhìn Lý Trí Lâm tựa hồ đang mong chờ câu trả lời của hắn.
Trong lúc này Triệu Tử Yên, Đường Tử Đồng các nàng đều đưa mắt trên người Lý Trí Lâm, hắn khiến các nàng tò mò.
Còn có không ít ánh mắt của những người ở trong hầm xe đều mong chờ.
Dịch Thiên Hành trong lòng bọn họ địa vị vô cùng trọng yếu, thậm chí sớm trở thành trụ cột tinh thần. Bất kỳ hành động nào của hắn cũng có thể tác động lên tâm thầm của mọi người, làm thần kinh của mỗi người trở nên mẫn cảm.
“Lấy năng lực của Dịch Thiên Hành đã có thể nhìn ra tận thế ở bên ngoài, cụ thể sẽ phát triển ra sao ai cũng không thể nói trước được. Không ai biết ngày mai sẽ xuất hiện tai kiếp gì. Trước mặt nền văn minh nhân loại đã bị phá hủy thứ hiện tại trọng yếu nhất chính là sinh tử. Bên trong tận thế trật tự thế giới đã tan vỡ, sự tình loạn thế trong tương lai sớm muộn cũng phải đối mặt.”
Lý Trí Lâm đẩy gọng kính lên tự tin nói tiếp: “Trong lúc loạn thế nhất định phải sống sót, phương pháp để sống tốt nhất chính là bản thân có năng lực cường đại mới có thể sinh tồn thậm chí sống thoải mái. Còn thứ hai chính là dựa vào cường giả, chỉ có thể dựa vào cường giả mới có thể sống tiếp. Ở thời đại loạn thế cái tôi không tính là gì trừ phi có khả năng vô địch, khi đó có đoàn thể mới có thể đảm bảo sinh tồn cho bản thân.”
“Còn ta không chắc chắn ở trong thời đại loạn thế sinh tồn được.”
“Mà Dịch Thiên Hành ngươi bên trong giới khu ma là đại sư đỉnh cấp. Cường giả sở hữu Âm Dương Nhãn trong truyền thuyết. Ngươi chính là đối tương tốt nhất có thể dựa vào.”
Từng câu từng chữ đều ẩn chứa sự tự tin của hắn, đối với sự thông minh của mình sẽ có trợ giúp lớn cho Dịch Thiên Hành. Trước kia hắn đã hiểu rõ thân phận, năng lực của bản thân, hơn nữa đối với thời đại loạn thế sắp tới cũng có nhận thức, phân tích đều cực kỳ tinh chuẩn.
Rất nhiều thứ thoạt nhìn dễ hiểu những có thể vào lúc này mà phân tích ra được, thậm chí để cho mình bắt đầu tư duy về chuyển biến thời đại sắp tới sẽ thành thời đại loạn thế. Chỉ ở điểm này cũng đã cho thấy hắn vượt qua phần lớn người sống sót ở đây.
Hiện tại rất nhiều vẫn đang đắm chìm trong thế giới tận thế, đầu óc trống rỗng mù mịt đối với tương lai.
Còn Lý Trí Lâm thì rất rõ ràng đối với tất cả mọi thứ, cho dù có thức tỉnh Mệnh Khiếu những cũng có chết ở bất cứ lúc nào, chết ở trong quái vật, ở trong tai kiếp, ai cũng không biết sự tình cuối cùng phát sinh là gì. Mà hiện tại mà nói Dịch Thiên Hành không thể nghi ngờ chính là cường giả, hơn nữa ở trong giai đoạn này là cường giả đứng đầu.
Trước đó chứng kiến uy lực của Âm Dương Nhãn đã khiến bọn họ trợn mắt ngoác mồm.
Cái cảnh tượng đồ sát quái vật như cắt lúa kia đến nay vẫn không ngừng hiện ra trong đầu bọn họ. Chấn động không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, cái gì mới là cường giả thì chính là hắn đấy.
“Khoai lang thì ta có nhưng vì sao phải cho ngươi ăn.”
Vẻ mặt Dịch Thiên Hành vẫn như trước rất bình thản, cũng tiện tay đem củ khoai lang nướng trên lửa trở mình, thay đổi hướng nướng khác.
“Ta tự cho rằng sự thông minh không kém bất kỳ ai, lại thức tỉnh được dị năng có thể bày mưu tính kế, đánh nhau cũng có thể. Ở trong trường học chính là hội trưởng hội học sinh, tính về năng lực chỉ đạo có năng lực tốt nhất.” Lý Trí Lâm lần nữa đẩy gọng kính mở miệng nói.
Dịch Thiên Hành cũng không nói lời nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.
“Ta biết nếu ta nói ta trung thành thì ngươi chắc chắn sẽ không tin tưởng, càng thêm không tín nhiệm ta. Bất quá ta có thứ này hẳn có thể loại bỏ sự hoài nghi của ngươi.” Lý Trí Lâm mở miệng nói lần nữa.
Vừa nói hắn đem túi đeo sau lưng lấy ra một quyển trục kỳ lạ.
Trên quyển trục kia có lưu quang kỳ dị đang lóe lên.
Hiển nhiên đây không phải là quyên trục bình thường, chắc hẳn ở trên người quái vật hoặc dị bảo từ trên trời rơi xuống.
Nhưng Dịch Thiên Hành cũng không có mở miệng vẫn chờ đợi Lý Trí Lâm mở miệng.
“Cái này chính là ở trong đại kiếp nạn từ trên trời rơi xuống, nó vừa vặn rơi trước mặt của ta. Lúc đó ta phát hiện quyển trục này không tầm thường mà là một quyển trục khế ước, ta liền đem cất đi. Có thể ở trên quyển trục ký khế ước, chỉ cần một khi thành lập liền sẽ không thể đổi ý, bằng không nếu trái với khế ước sẽ có hậu quả đáng sợ.”
“Có quyển trục khế ước này chỉ cần ký vào ta tin rằng Dịch đại sư sẽ triệt để an tâm.”
Lý Trí Lâm mở miệng nói.
Cái khế ước này chính là dị bảo rơi vào tay hắn, chỉ là sau khi bị hắn thu đi tưởng rằng sẽ không có cơ hội để sử dụng. Không nghĩ tới hiện tại thực sự có thể dùng tới, cái này cũng có thể nói chính là số trời
Một khi ký kết khế ước sẽ không có cơ hội đổi ý.
“Đúng là thứ tốt, ngươi thật sự muốn ký kết, một khi ngươi ký kết sẽ không có cơ hội thay đổi. Ta sẽ cho ngươi cơ hội suy nghĩ, trước hết ta đưa khoai lang này cho ngươi, ngươi trở về suy nghĩ thêm đi.” Dịch Thiên Hành giương mắt nhìn về phía Lý Trí Lâm bình tĩnh nói.
“Khoai lang ta muốn ăn nhưng phải yên tâm mới có thể ăn được.” Lý Trí Lâm cười nói.
“Ngươi chắc chắn chứ ?” Trong mắt Dịch Thiên Hành lóe lên một tia dị quang, trong nháy mắt truyền ra một luồng áp lực vô hình, loại áp lực khiến người đối diện sợ hãi.
“Ta tin tưởng Dịch đại sư, ngươi có năng lực có thể ở trong thời đại loạn thế sống sót, ta cũng không muốn chết. Hơn nữa thế giới này quá thần kỳ, sách khế ước còn có. Loại thế giới thần kỳ này ta tuyệt đối không nghĩ mình có thể sống.” Lý Trí Lâm trong mắt lóe ra một tia kiên định nhưng sâu trong ánh mắt lại có thêm một tia chấp nhất. Loại chấp nhất này là hắn không muốn chết, hắn muốn sống.
“Được, nếu đã như vậy thì ký khế ước.”
Dịch Thiên Hành nhìn chằm chằm vào hắn một lúc sau mới lên tiếng.
Cầm trong tay khế ước, mở ra trước mặt là một tờ giấy trắng chưa viết gì. Đây là một tấm khế ước chưa thực hiện qua giao ước, chỉ cần viết điều khoản lên trên song phương đồng ý ký kết lập tức sẽ có hiệu lực. Hơn nữa, một khi ký kết sẽ khó giải trừ, một khi một bên làm trái điều khoản đối phương cũng sinh ra phản ứng.
Mở khế ước ra, Lý Trí Lâm cũng mở miệng nói ra phương pháp sử dụng của phần khế ước này.
Dịch Thiên Hành cũng không do dự.
Hơi chút suy nghĩ liền từng đạo chữ cổ màu vàng trong nháy mắt hiện lên trên khế ước.
“Một, khế ước làm chủ bởi Dịch Thiên Hành.”
“Hai, người ký khế ước lập lời thề đi theo cống hiến cho khế chủ, vĩnh viễn không hối cãi. Không được sinh ra ý định thứ hai, không được làm phản.”
“Ba, chủ khế ước phải che chở người ký kết, mọi tình huống phải đảm bảo an toàn cho bản thân người ký kết.”
“Bốn, khế chủ yêu cầu người ký kết làm việc trái tôn nghiên, người ký kết có quyền từ chối.”
“Năm, nếu không tuân theo khế ước, trời tru đất diệt. Thời hạn khế ước, vĩnh cửu.”
Trong nháy mắt, từng điều khoản trong khế hiện nhanh chóng hiện lên phía trên.
Sau khi hoàn thành, Dịch Thiên Hành chủ khế ước trực tiếp ấn dấu lên trên. Phía trên liền hiện ra một đạo dấu tay màu vàng, sau đó ném tới tay Lý Trí Lâm.
“Ngươi còn cơ hội để hối hận.”
Dịch Thiên Hành mở miệng nói.
“Ta ký !”
Lý Trí Lâm nhìn quét qua một chút trên khế ước, trong mắt cũng lóe lên một vệt dị quang nhưng lập tức không chút do dự đưa dấu tay ấn xuống.
Xoạt!
Kim quang trong khế ước lóe lên, theo đó quyển khế ước tự nhiên bốc chấy biến mất không thấy nhưng Dịch Thiên Hành cùng Lý Trí Lâm lúc đó sinh ra một loại liên hệ thần bí.
“Sau này ta cùng ngươi lăn lộn.”
Trên mặt Lý Trí Lâm tươi cười, lập tức đưa tay lấy một củ khoai lang trong đống lửa. Không chút khách khí bắt đầu ăn, không chút ngại ngùng. Một khí đã bán mình đã hoàn toàn là người của người ta, không còn bộ dáng xa lạ nữa.
“Ngươi đã bán mình cho ta, ta cũng không thể bạc đãi ngươi, sau này gọi ta là Dịch đại ca. Bản công pháp này ngươi cầm xem một chút, nhập môn cơ hội bảo mệnh của ngươi sẽ lớn hơn một chút.” Dịch Thiên Hành cười nhạt tiện tay đem Tọa Vong Kinh lấy ra ném cho Lý Trí Lâm.
Đối phương cũng đã ký kết khế ước, tuyệt đối bảo đảm sẽ trung thành.