☆, Chương 335
Thế giới 21: Một phần mấy 14
Nhạc Thiên rất lớn mật đưa ra lời chia tay với Cao Huệ Hòa.
Hệ thống phải chấn động trước chuyện cậu ỷ vào việc được người người mê nên muốn làm gì thì làm.
Tất nhiên người kinh ngạc hơn nữa là Cao Huệ Hòa, “Tại sao?”
Hai người hẹn gặp nhau ở tiệm cà phê gần công ty Cao Huệ Hòa, vì Cao Huệ Hòa quá bận rộn, nên Hứa Nhạc Thiên chỉ có thể tranh thủ buổi trưa cô có thời gian rảnh cố gắng ghé qua đây một chuyến. Trên mặt Hứa Nhạc Thiên lộ vẻ khó xử, “Huệ Hòa, anh… ngoại tình.”
Sắc mặt Cao Huệ Hòa phút chốc tối sầm xuông, liên tục đưa ra câu hỏi, “Từ khi nào, với ai, nam hay nữ, lên giường chưa?”
Hứa Nhạc Thiên há miệng, dường như khó thể mở miệng, chậm rãi nói: “Mấy ngày trước…”
Cao Huệ Hòa mặt lạnh ngắt lời: “Đừng nói nữa, em không muốn nghe.”
Hứa Nhạc Thiên cúi thấp mặt, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Huệ Hòa, anh vẫn không làm được.”
“Không được xin lỗi,” Cao Huệ Hòa đưa tay ra đặt trên tay Hứa Nhạc Thiên, trầm giọng nói, “Em hỏi anh, anh có thích người đó không?”
Hứa Nhạc Thiên ngẩng đầu, ánh mắt có chút mê man, Cao Huệ Hòa nhìn mà tim thắt lại. Qua một hồi lâu, Hứa Nhạc Thiên mới chậm rãi nói: “Đó chỉ là một lần ngoài ý muốn.”
Cao Huệ Hòa thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”
Hứa Nhạc Thiên càng mù mờ hơn, “Huệ Hòa, em… không tức giận sao?”
“Đương nhiên là em tức giận,” Cao Huệ Hòa lại lạnh mặt, “Anh là hôn phu của em, em không cho phép anh ở bên người khác. Lần này thôi bỏ đi, thời gian gần đây em bận quá, không có thời gian quan tâm anh, nếu có lần sau nữa…”
“Nếu có lần sau nữa thì thế nào?”
Giọng nói ngả ngớn vang lên sau lưng, Hứa Nhạc Thiên kinh ngạc trợn to hai mắt, Cao Huệ Hòa xoay người lại, nhìn thấy Tưởng Thế Tương nhướng mày như khiêu khích, lập tức nổi giận đứng bật dậy nói: “Là anh!”
“Thế Tương…” Hứa Nhạc Thiên vừa nhìn thấy biểu cảm bất cần đời của Tưởng Thế Tương, lập tức biết ngay Tưởng Thế Tương đang trong trạng thái “phát bệnh”, mà còn là nhân cách thích động tay động chân với mình nhất.
Tưởng Thế Tương đi tới trực tiếp ôm vai Hứa Nhạc Thiên, đối Cao Huệ Hòa chậm rãi nói: “Cô đã bị loại rồi.”
Cao Huệ Hòa phút chốc tức giận, bưng ly cà phê trong tay thẳng tay giội qua.
Tưởng Thế Tương không tránh không né hứng trọn đầy mặt, Hứa Nhạc Thiên kinh hoảng nói: “Thế Tương!” Vội vội vàng vàng cầm khăn giấy lau mặt cho hắn, Tưởng Thế Tương mỉm cười nói: “Không sao cả.”
Cao Huệ Hòa tức đến run người, với tay túm Hứa Nhạc Thiên. Dù thế nào thì Hứa Nhạc Thiên cũng là một người đàn ông trưởng thành, Cao Huệ Hòa không thể kéo nổi, Cao Huệ Hòa tức giận nói: “Hứa Nhạc Thiên, đi theo em.”
“Bé cưng, đừng đi.” Tưởng Thế Tương không kéo Hứa Nhạc Thiên, chỉ đứng yên tại chỗ, cà phê tí ta tí tách dọc theo gương mặt tuấn tú của hắn chảy vào áo sơmi màu ngà, khẽ nhíu mày, trông hết sức là đáng thương.
Hứa Nhạc Thiên không thể nào bỏ một bệnh nhân như Tưởng Thế Tương lại được. Cả thế giới ngoại trừ Tưởng Thế Tương, chỉ có cậu là biết Tưởng Thế Tương bị nhân cách phân liệt, thế thì sao cậu có thể bỏ Tưởng Thế Tương lại được?
“Huệ Hòa, chúng ta chia tay đi…” Hứa Nhạc Thiên dịu giọng nói.
Cao Huệ Hòa cắn răng nghiến lợi nói: “Em không đồng ý!” Ngay khi cô còn muốn nói nữa, thì điện thoại chợt đổ chuông, không phải có điện thoại, là đồng hồ báo thức, nhắc nhở cô nên trở đi họp.
Cao Huệ Hòa do dự trong giây lát, cuối cùng nói với Hứa Nhạc Thiên: “Em sẽ không chia tay với anh đâu!” Sau đó lại hung dữ nói với Tưởng Thế Tương mang bộ mặt thảo mai đứng sau lưng Hứa Nhạc Thiên: “Anh chờ đó!” Nói xong, xoay người vội vã bỏ đi.
Nhạc Thiên: …cậu còn đang chờ mong diễn cảnh hành hung con giáp mười ba đây.
“Bé cưng,” Tưởng Thế Tương kéo tay Hứa Nhạc Thiên từ phía sau, tủi tủi buồn buồn, “Cô ta dữ quá.”
Nhạc Thiên ngũ vị tạp trần quay mặt sang, “Sao anh lại tới đây?”
“Tôi trùng hợp đến gần đây làm việc,” Tưởng Thế Tương mặt mày hớn ha hớn hở, “Cậu chia tay với cô ta vì tôi sao?”
“Không phải.” Nhạc Thiên rút tay về, ảm đạm nói, “Tôi đi trước.”
Tưởng Thế Tương quyết định ngồi xổm người xuống thật nhanh, “A, tôi đau đầu quá.”
“Thế Tương, anh không sao chứ.” Hứa Nhạc Thiên vội vàng đi theo ngồi xổm người xuống, một tay nâng cánh tay Tưởng Thế Tương lên, Tưởng Thế Tương lắc đầu dáng vẻ đau đớn không chịu nổi, Hứa Nhạc Thiên hoảng loạn nói: “Chúng ta đi bệnh viện.”
Hứa Nhạc Thiên đỡ Tưởng Thế Tương lên xe, bởi vì cậu không biết lái xe, cho nên gấp đến độ không biết nên làm thế nào. Tưởng Thế Tương thấy đủ là thôi, làm bộ như đã bớt đau đầu hơn, ngẩng đầu thở hổn hển mê mang nói: “Cậu Hứa?”
“Thế Tương,” Nhạc Thiên biết là khoảnh khắc so diễn đã đến rồi, vờ như trút được gánh nặng, “Anh đã đỡ hơn chút nào chưa? Đầu còn đau không?”
“Còn hơi hơi.” Tưởng Thế Tương bóp bóp đầu, lại hoảng sợ hỏi, “Tôi lại làm phiền cậu sao?”
“Không có.” Nhạc Thiên nhanh miệng nói.
Tưởng Thế Tương lại đỏ cả mắt, “Cậu Hứa, cậu không cần an ủi tôi đâu, tôi biết mình bị bệnh, là b**n th**, tôi cũng không biết vì sao cứ bám riết lấy cậu mãi như thế, tôi thật sự khiến người ta thấy ghét vô cùng.”
“Thế Tương, đừng nói mình như vậy,” Nhạc Thiên sốt ruột nói, “Dù như thế nào, thì anh cũng là bạn của tôi.”
“Cậu Hứa…” Vẻ mặt Tưởng Thế Tương đầy đau đớn, “Cậu đừng dịu dàng như vậy, cậu làm thế, tôi sẽ không kiềm được thích cậu.”
Bầu không khí trong xe bỗng chốc ngưng đọng.
Hứa Nhạc Thiên là một tên tồi rất có nguyên tắc, từ đầu đến cuối quán triệt tư tưởng một với một. Sau khi có hành động thân mật vượt trớn với Tưởng Thế Tương, chỉ đành chia tay với Cao Huệ Hòa, nhưng thực chất trong lòng vẫn hướng về Cao Huệ Hòa, đối với Tưởng Thế Tương thì phần nhiều là đồng tình mà thôi.
“Tôi hiểu rồi, cậu Hứa, cậu đi đi.” Tưởng Thế Tương chậm rãi gác lên tay lái, uể oải nói.
Hứa Nhạc Thiên sao có thể đi được, c** nh* giọng nói: “Thế Tương, chúng ta đến bệnh viện đi.”
“Tôi không đi.” Tưởng Thế Tương lầm rầm nói.
“Vì sao vậy?”
“Anh ta có thể nói những gì tôi dám nói, làm chuyện tôi không dám làm, tôi không muốn anh ta biến mất.”
Trong xe một lần nữa chìm vào lặng thinh.
“Tôi đi với anh, được không?” Hứa Nhạc Thiên chậm rãi nói, “Còn những chuyện khác, chờ xem bệnh xong rồi tính.”
Tưởng Thế Tương sớm sắp xếp phòng khám xong xuôi, Hứa Nhạc Thiên cùng hắn đến bệnh viện. Tưởng Thế Tương đi vào trong phòng bệnh một lúc lâu sau mới trở ra, rồi nói với Hứa Nhạc Thiên: “Bác sĩ bảo cậu vào.”
“Tôi?” Hứa Nhạc Thiên kinh ngạc thốt lên.
Tưởng Thế Tương cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bác sĩ hỏi tôi cậu là ai, tôi nói là người yêu tôi,” Rồi lại ngẩng đầu khẩn cầu nói, “Xin lỗi, tôi không muốn bác sĩ nghĩ rằng tôi đến một mình.”
“Không sao.” Nhạc Thiên dịu giọng nói, nghĩ dụng đúng là dân đam mê diễn xuất, chúa bán thảm.
Bác sĩ chờ bên trong, là một nữ bác sĩ hiền hòa đã có tuổi, nói với Hứa Nhạc Thiên: “Cậu ngồi đi, chúng ta nói chuyện về tình hình của người yêu một lát.”
Nhạc Thiên bình tĩnh ngồi xuống, “Anh ấy thế nào?”
Bác sĩ cau mày nói: “Tình huống của cậu ta rất nghiêm trọng.”
Nhạc Thiên bảo bụng đây là mời luôn cả diễn viên quần chúng luôn à? Phối hợp nói: “Xin bác nói thử ạ.”
Bác sĩ lật hồ sơ bệnh án điện tử ra, nói: “Mấy ngày trước cậu ta đã đến phòng khám của chúng tôi khám một lần, cậu ta là bạn với giám đốc phòng khám của chúng tôi, cậu ta đã yêu cầu tôi làm giả bệnh án cho cậu ta.”
Sau đó bác sĩ rõ ràng mười mươi kể lại việc Tưởng Thế Tương muốn bà kê chẩn đoán và một số biện pháp chữa bệnh giả để giúp hắn lừa dối Hứa Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “…” Anh hai, anh bể mánh rồi, y đức của người nhân viên y tế không phải là thứ mà anh có thể dùng tiền vấy bản.
Bác sĩ khẽ thở dài, “Bởi vì tình huống của cậu ta đặc thù, dù sao cậu ta cũng là bệnh nhân, nên lúc tôi không thể làm gì khác là phải giả vờ đồng ý, cậu ta cho tôi chi phiếu hai triệu, một lát nữa cậu lấy về đi.”
Nhạc Thiên: …hai triệu! Đệt! Đưa luôn hai triệu cho cậu đi, Tưởng Thế Tương cầm bừa một tờ bệnh án viết tay đưa cho cậu cũng có thể mở một mắt nhắm một mắt!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Nhạc Thiên, bác sĩ khẽ lắc đầu, “Ban nãy cả quá trình cậu ta ở trong phòng bệnh gần như là không có trao đổi gì với tôi, thể hiện tính rối loạn nhân cách ái kỷ (1) một cách một mạnh mẽ. Nhân cách này hẳn không phải là nhân cách chính của cậu ta, nhưng mà nhân cách này rất mạnh, tôi lo là có khả năng nhân cách chủ sẽ bị nuốt chửng thay thế.”
“Vậy con nên làm sao ạ?” Hứa Nhạc Thiên lo lắng hỏi.
Bác sĩ nói: “Tốt nhất là cậu nên khuyên cậu ta nhanh chóng tiếp nhận trị liệu, loại rối loạn nhận dạng phân ly (2) này theo thời gian sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sinh hoạt hằng ngày của cậu ta.”
Hứa Nhạc Thiên chậm rãi gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ, con biết rồi.”
Tưởng Thế Tương một vẻ an yên ngồi chờ ngoài cửa, tiếng cửa phòng bệnh mở ra vang lên, hắn bèn chỉnh tư thế thư giãn thoải mái trở thành dáng vẻ gò bó hoang mang, “Nhạc Thiên.”
Ánh mắt Hứa Nhạc Thiên tìm vè phía Tưởng Thế Tương, dịu dàng buồn thương như dòng nước.
Hai người ngồi trong chồi nhỏ trong khuôn viên của bệnh viện.
Tưởng Thế Tương đã đánh tiếng với bác sĩ nên nói thế nào từ trước, bảo bác sĩ lừa Hứa Nhạc Thiên đi theo hắn, quan tâm hắn. Thế là giả mù sa mưa hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Nhạc Thiên chỉ trầm mặc, nhìn khuôn mặt hòa nhã vô hại của Tưởng Thế Tương, một lúc sau mới nói: “Thế Tương, sao lại gạt tôi?”
Trong lòng Tưởng Thế Tương thót một cái, trên mặt toát ra vẻ thấp thỏm, “Gạt cậu gì cơ, tôi không có gạt cậu gì cả.”
“Anh…” Viền mặt của Hứa Nhạc Thiên hơi đỏ lên.
Tưởng Thế Tương thoạt nhìn bình thường như thế thực ra cũng chỉ là một loại ngụy trang khác, đến cùng thì Tưởng Thế Tương thật sự đang bị giấu ở đâu, cuối cùng thì tại sao Tưởng Thế Tương lại bị bệnh chứ?
Hứa Nhạc Thiên hít sâu một hơi, “Thế Tương, anh tin tưởng tôi, nên mới nói cho tôi biết chuyện anh bị bệnh, tôi thật sự rất cảm động. Tôi đã nghĩ, tôi hẳn nên chịu trách nhiệm với anh, nên, Thế Tương à, khám bệnh đi, được không?”
“Cậu nói lung tung gì vậy, không phải tôi đến khám bệnh rồi sao?” Tưởng Thế Tương thoáng có chút nôn nóng, hắn cảm giác dường như có chỗ nào đó không đúng.
Hứa Nhạc Thiên rút chi phiếu mà bác sĩ đưa cho mình ra đặt lên bàn.
Con ngươi Tưởng Thế Tương bỗng nhiên co lại, không nói được gì nữa.
Không khí trầm mặc khó nói thành lời lan tràn giữa hai người, Tưởng Thế Tương còn muốn bổ cứu gì đó, hắn mơ màng nói: “Đây là gì vậy? Tôi không biết, có phải là nhân cách phụ của tôi làm chuyện gì mà tôi không biết nữa không?”
Hứa Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn hắn, mặc dù không có nói thẳng ra, nhưng thương tiếc và thoáng thất vọng cũng đã bộc lộ sự hoàn toàn không tín nhiệm của cậu đối với Tưởng Thế Tương.
Rốt cuộc Tưởng Thế Tương rút biểu cảm vô tội lại, “Xin lỗi, tôi chỉ muốn theo đuổi em mà thôi.”
Sắc mặt Hứa Nhạc Thiên trắng bạch, “Có thể nói thật lòng với tôi không? Những chuyện về Tưởng Thế Chiêu, Tưởng Thế Ngưng anh nói là lừa tôi hay là thật?”
Tưởng Thế Tương bình tĩnh nói: “Là thật, có điều là bọn họ quá vô dụng, đã bị tôi nhốt lại hết rồi.”
“Vậy Thế Tương đâu?” Nhạc Thiên cau mày nói.
Tưởng Thế Tương liếc nhìn cậu, duỗi tay kéo tay Hứa Nhạc Thiên, trầm giọng nói: “Thực ra người làm bạn với em, và người thích em đều không phải là Tưởng Thế Tương, tại sao em phải quan tâm tên đó làm gì? Em quan tâm tôi được không? Tôi mới là người yêu em nhất.”
“…đi bác sĩ đi,” Tay Hứa Nhạc Thiên hơi phát run, “Đi bác sĩ đi.”
“Tôi không muốn.” Tưởng Thế Tương chậm rãi nói.
Hứa Nhạc Thiên hỏi lần nữa: “Vì sao?”
Tưởng Thế Tương ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ của cậu, đôi mắt phương hơi sáng lên, khiến hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên, “Vì tôi yêu em.”
Hứa Nhạc Thiên lắc đầu, xót xa nói: “Tôi không rõ.”
Tưởng Thế Tương kéo tay Hứa Nhạc Thiên qua, nương thế đó ôm cậu vào lòng, lầm rầm nói: “Tôi yêu em, tôi muốn nhìn thấy em, tôi muốn chạm vào em, tôi muốn cùng em ăn cơm cùng em chuyện trò, tôi không muốn rời đi đâu. Cơ thể này chỉ thuộc về tôi, tôi cũng chỉ thích em thôi, không được sao?”
“Anh sẽ có vấn đề,” Hai tay Hứa Nhạc Thiên ôm lưng Tưởng Thế Tương, “Anh không khống chế được, sau này có lẽ sẽ càng lúc càng tệ hơn. Thế Tương, nếu tôi đã quen biết anh rồi, cũng biết chuyện của anh rồi, tôi không thể ngó lơ được, anh nghe tôi đi, tiếp nhận điều trị đi.”
“Điều trị?” Tưởng Thế Tương buông Hứa Nhạc Thiên ra, hai tay nắm vai Hứa Nhạc Thiên, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Không có chữa trị, chỉ có xóa bỏ thôi, tôi sẽ chết, em hiểu không?”
Hứa Nhạc Thiên không biết làm sao, “Bác sĩ không nói như vậy.”
“Bà ấy không phải tôi, sao bà ấy biết sẽ không chết được,” Tưởng Thế Tương cắn răng nói, “Nhạc Thiên, em thật sự muốn nhìn thấy tôi chết sao?”
Hứa Nhạc Thiên sao có thể chịu nổi hậu quả như thế, cậu không nói gì nhìn Tưởng Thế Tương, không biết mình nên nói gì, dường như cậu cũng không có tư cách gì để đưa ra lựa chọn thay cho Tưởng Thế Tương. Hứa Nhạc Thiên từ từ cúi mặt xuống.
“Nếu như em thật sự muốn tôi tiếp nhận trị liệu, vậy thì tôi có thể đồng ý với em,” Tưởng Thế Tương từ tốn nói, khi Hứa Nhạc Thiên ngước khuôn mặt ngạc nhiên vui mừng lên thì nói, “Vậy em cũng phải hứa với tôi, lúc tôi tiếp nhận trị liệu, thử dùng thân phận người yêu ở bên tôi.”
Hứa Nhạc Thiên do dự trong giây lát, chậm rãi gật đầu đồng ý.
Trên mặt Tưởng Thế Tương hiện lên nụ cười ảm đạm, “Nếu thế, thì dù tôi chết cũng không còn tiếc nuối gì.” Sau đó, ôm chặt Hứa Nhạc Thiên vẻ mặt áy náy.
Trong không gian tăm tối một lần nữa sáng đèn, trên ba chiếc giường song song là ba người thanh niên có gương mặt giống nhau y như đúc đang say ngủ. Và người thanh niên thứ tứ giống hệt bọn họ đang đứng bên giường, hắn cúi đầu nhìn con dao mảnh trong tay, cau mày bất mãn, sau đó hàng mày từ từ giãn ra. Chờ chút nữa, chờ mạnh mẽ hơn chút nữa… là có thể giết hết bọn họ rồi.
__
(1) rối loạn nhân cách ái kỷ: Nguyên văn 自恋型人格障碍
Rối loạn nhân cách ái kỷ, hay còn gọi là vĩ cuồng, (tiếng Anh: narcissistic personality disorder, viết tắt là NPD đặt theo tên Narcissus) là một bệnh lý rối loạn nhân cách có đặc trưng là việc thường xuyên phóng đại tầm quan trọng của bản thân, khao khát được mọi người ngưỡng mộ và thiếu sự đồng cảm với người khác. Người mắc NPD thường dành nhiều thời gian mơ mộng về việc có được quyền lực và thành công, đồng thời cảm thấy bị đối xử bất công vì chưa thể đạt được điều đó. Các triệu chứng này thể hiện một lối suy nghĩ mang tính ám ảnh và cách nhìn nhận bản thân không ổn định, và thường có mục đích bù đắp cho cuộc sống không được như ý ở thực tại. Những hành vi ái kỷ như vậy thường khởi phát từ đầu độ tuổi trưởng thành và xuất hiện trong nhiều bối cảnh khác nhau. Trong vài năm trở lại đây, những người được chẩn đoán là mắc NPD đã lên tiếng về sự kỳ thị đối với căn bệnh trên các phương tiện truyền thông, cũng như về mối liên hệ giữa căn bệnh với việc bị lạm dụng lúc nhỏ.
Nguồn: vi.wikipedia.org
(2) rối loạn nhận dạng phân ly: 分离性身份识别障碍, một cách gọi khác của rối loạn đa nhân cách (DID).
__
Bây giờ xưng hô không chỉ theo vai vế các thứ nữa mà còn phải theo nhân cách, mà nhân cách này còn đóng giả nhân cách khác