☆, Chương 336
Thế giới 21: Một phần mấy 15
Trên tòa án, lại một cuộc chiến vạch mặt nhau một cách hợp pháp lạnh lùng phơi bày hết mọi việc riêng tư ra ngoài sáng nữa, luật sư của hai bên anh đến tôi đi không chút nhượng bộ.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Thế Tương nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên lên tòa.
Gương mặt hiền hòa rút đi vẻ dịu dàng, nét mặt bình tĩnh tự chủ, từng câu từ chữ bật ra từ đôi môi mỏng đỏ mọng đều như găm thẳng vào tim, không có một chút nể nang khách sáo. Ánh sáng lạnh b*n r* từ đôi mắt phượng của cậu, hơi nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười như khiêu khích như khinh khi.
Tưởng Thế Tương thích thú quan sát Hứa Nhạc Thiên, con ngươi gần như muốn dính trên người cậu.
Phiên tòa hoãn lại, Tưởng Thế Tương tiến lên đón, Hứa Nhạc Thiên nở nụ cười hiền hòa, “Có phải chán lắm không?”
“Rất thú vị,” Hôm nay Tưởng Thế Tương mặc một chiếc áo khoác lớn, tay đút túi áo sóng vai bước tới cùng Hứa Nhạc Thiên, “Lúc em ra tòa như một luật sư vậy.”
Hứa Nhạc Thiên bật cười, “Tôi vốn là luật sư mà.”
Tưởng Thế Tương nghiêng đầu đánh giá cậu, ánh mặt hơi toát chút vui đùa, “Tôi tưởng em là một đóa hoa chứ.”
Hứa Nhạc Thiên cười mỉm, hôm nay cậu sẽ đi cùng Tưởng Thế Tương tiếp nhận trị liệu, nhưng trước đó phải đi ăn đã.
Tưởng Thế Tương thoạt nhìn rất bình tĩnh, lại nhắc đến phiên tòa vừa hoãn lại trong phòng kia.
“Trên tòa nhìn em cứ như biến thành một người khác vậy,” Tưởng Thế Tương cuộn một nĩa mỳ sợi đặt lên đĩa ăn của Hứa Nhạc Thiên, “Rất giỏi.”
Hứa Nhạc Thiên có thể đạt được thành tựu trong ngành này, tất nhiên không chỉ dựa vào sức hút hơn người của hắn. Đúng là hắn rất chủ trương hòa giải, bởi vì hắn cho rằng chuyện như ly hôn không có ai là người thắng cả, hòa giải là sự lựa chọn lý trí nhất. Có điều nếu thật sự muốn lên tòa cứng chọi cứng, Hứa Nhạc Thiên cười nhẹ, rất hòa nhã nói: “Từ khi tôi hành nghề tới giờ, chưa từng thua phiên tòa nào.” Trong giọng nói không có khoe khoang và huênh hoang, chỉ đang trình bày một sự thật mà thôi.
Sự kiêu ngạo ung dung thản nhiên này khiến lòng dạ Tưởng Thế Tương dập dờn, lồng ngực như chợt tràn vọt lên căng tràn, thấp giọng nói: “Từ đó có thể thấy được, ai cũng có một mặt khác trong mình.”
“Cuộc sống là vậy, đối mặt với từng hoàn cảnh khác nhau sẽ mang những tấm mặt nạ khác nhau.” Hứa Nhạc Thiên ngước mắt lên liếc nhìn Tưởng Thế Tương, “Thế Tương, chuyện anh hứa với tôi, đừng đổi ý nhé.”
Hứa Nhạc Thiên nghe ra ẩn ý của Tưởng Thế Tương, Tưởng Thế Tương không phản bác, trái lại còn thấy mừng thầm vì sự thông minh của Hứa Nhạc Thiên. Hứa Nhạc Thiên như một món bảo vật được đóng gói lớp lớp trong lòng hắn, mỗi lớp được mở ra, là một vẻ đẹp khác được phơi bày.
Tưởng Thế Tương đưa tay phủ lên mu bàn tay Hứa Nhạc Thiên, đôi mắt sâu thăm thẳm, “Tôi đã đồng ý với, thì sẽ không đổi ý.”
Trong phòng khám, bác sĩ đang nói chuyện với Tưởng Thế Tương, Hứa Nhạc Thiên an vị một bên lẳng lặng lắng nghe.
Thoạt nhìn thì Tưởng Thế Tương hỏi gì đáp nấy, song thực chất là hết sức qua loa, góii gọn mọi lời thật trong dối lừa để truyền lại cho bác sĩ, hắn cũng không lo bác sĩ sẽ vạch trần mình.
Hắn là bệnh nhân, Hứa Nhạc Thiên sẽ hiểu cho hắn.
Sau một tiếng khám, bác sĩ nhận xét là không có hề có tiến triển, cuối cùng khi đưa ra yêu cầu “thôi miên” với Tưởng Thế Tương, thì Tưởng Thế Tương kiên quyết từ chối, “Xin lỗi, tôi không làm được.”
“Cậu Tưởng có thể về nhà suy nghĩ thêm.” Bác sĩ cũng không thể cưỡng ép Tưởng Thế Tương tiếp nhận thôi miên, nếu như Tưởng Thế Tương không chịu, bà cũng không thể thực hiện phương pháp thôi miên sâu hữu ích trong liệu pháp nhân cách được.
Nhạc Thiên xem phim hoạt hình một tiếng đồng hồ đứng dậy theo, cùng Tưởng Thế Tương chào tạm biệt với bác sĩ. Bác sĩ mang vẻ mặt hết sức lo lắng nhìn Hứa Nhạc Thiên, Nhạc Thiên lặng lẽ gật đầu, ra hiệu mình hiểu.
Phòng khám rất yên tĩnh, trong hành lang gần như không có ai qua lại, Tưởng Thế Tương và Hứa Nhạc Thiên sóng vai đi tới, “Chờ vụ án của em kết thúc, chúng ta đi nghỉ phép đi.”
“Được,” Hứa Nhạc Thiên dịu dàng đáp, “Tôi nghĩ là, sau khi trở về anh có thể tiếp thu đề nghị của bác sĩ, tiếp nhận thôi miên trị liệu không?”
Bước chân Tưởng Thế Tương dừng lại.
Hành lang trắng tinh, gió nhẹ thổi qua, bầu không khí giữa hai người thoạt nhìn như yên tĩnh hài hòa, song mạch nước ngầm chảy trong đó vừa ngột ngạt vừa nặng nề, Tưởng Thế Tương thấp giọng nói: “Tôi không tốt sao?”
“Sao cơ?” Hứa Nhạc Thiên không hiểu ý của Tưởng Thế Tương.
Tưởng Thế Tương cúi mặt, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Hứa Nhạc Thiên, bỗng nhiên nói: “Hứa Nhạc Thiên, tôi muốn có em.”
Hứa Nhạc Thiên chớp mắt một cái, đôi môi khẽ nhếch, như kinh ngạc như khó hiểu, “Thế Tương…”
“Em đã đồng ý làm người yêu của tôi rồi…” Tưởng Thế Tương giơ tay lên vuốt vuốt mái tóc đen hơi dài của Hứa Nhạc Thiên, mềm mại lại lạnh lẽo, thần sắc của Tưởng Thế Tương có vẻ như tham lam, “Chúng ta đi về thôi.”
Dường như mọi thứ diễn ra rất thản nhiên, Hứa Nhạc Thiên không nói hay không được, ngồi trên vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt. Đến chung cư rồi, khi Tưởng Thế Tương bước đến mở cửa xe cho cậu, Hứa Nhạc Thiên mới mờ mịt ngẩng đầu, trên gương mặt xinh đẹp sạch sẽ như mang một loại mê man ngây thơ, “Trong nhà… không có bao…”
“Không sao,” Tưởng Thế Tương nhìn thấy được sự ngây ngô và cám dỗ không hề phô trương trong Hứa Nhạc Thiên, không thể không thừa nhận nhân cách này – cũng là chính hắn – cũng chẳng mấy cao minh hơn, “Tôi muốn có được em.”
Hứa Nhạc Thiên bị Tưởng Thế Tương nửa đỡ đi vào thang máy, cậu không uống rượu cũng không sinh bệnh, chỉ là cảm thấy cả người như nhũn ra. Hơi thở và mùi hương của Tưởng Thế Tương xông cậu muốn say, nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp thao, cậu vừa hoảng sợ vừa hưng phấn, bản thân chưa chiến đã xin thua mất rồi.
Tưởng Thế Tương hình như nhận ra sự mềm yếu đó của cậu, một tay mạnh mẽ kiên cường vòng quanh eo cậu.
Bàn tay mở cửa của Hứa Nhạc Thiên không ngừng run lên, chìa khoá kêu lách cách.
Không hiểu sao Tưởng Thế Tương thấy có một loại ảo giác, ngỡ như Hứa Nhạc Thiên đột nhiên nhỏ tuổi đi rất nhiều, trở thành một cậu thiếu niên đơn thuần không rõ sự đời, trong đầu Tưởng Thế Tương phác họa ra hình ảnh Hứa Nhạc Thiên thời niên thiếu.
Sơmi trắng, đồng phục học sinh rộng rãi, mái tóc đen xõa tung, đôi mắt đen lay láy trong trẻo, ở trong trường chắc chắn là đối tượng được người người vây quanh.
Tưởng Thế Tương siết chặt bàn tay đang run run của Hứa Nhạc Thiên, dứt khoát cắm chìa khóa vào lõi khóa, tiếng mở khóa lạch cạch vang vọng giữa hai con người yên tĩnh, như là một tín hiệu bắt đầu.
Tưởng Thế Tương đẩy người trong lòng lên chiếc giường êm ái, đưa mắt nhìn Hứa Nhạc Thiên bắt đầu cởi áo sơmi của mình.
Hứa Nhạc Thiên chống người dậy, hơi lùi về phía sau một chút, cậu mới chia tay với Cao Huệ Hòa không lâu, hơn nữa cũng không phải là bởi vì hết tình cảm mà chia tay. Đến bây giờ Cao Huệ Hòa vẫn có thời gian rảnh là gọi điện cho cậu kiểm tra, cậu cũng yên phận đàng hoàng trả lời, hai người ngầm hiểu chọn giữ mối quan hệ mập mờ không rõ như sương.
Mà cơ thể cường tráng lộ ra trước mặt như một lưỡi dao sắc bén phá tan làn sương kia.
Cơ bắp rõ ràng chạy dài xuống đến thắt lưng vẫn còn cài, sức mạnh nam tính rõ ràng hiển hiện. Hứa Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, mặt đã đỏ hơn nửa, tim đập rộn lên thình thịch, Tưởng Thế Tương quá anh tuấn, hắn đứng bên giường tỏa ra cảm giác đầy áp bức, trong mắt treo đầy móc câu, như mà muốn kéo rách quần áo trên người Hứa Nhạc Thiên.
Tưởng Thế Tương quan sát Hứa Nhạc Thiên một lượt từ trên xuống dưới, Hứa Nhạc Thiên kiềm lòng không đặng đưa tay ra nắm cổ áo của mình, sau đó Tưởng Thế Tương lập tức quỳ một gối xuống lên giường, hai người một người đến, một người lui. Eo Hứa Nhạc Thiên đụng phải đầu gỗ tròn trên đầu giường, đã không thể lui được nữa.
Thoạt tiên môi hôn chậm rãi, như là ngậm m*t một viên kẹo dẻo ngọt ngào mọng nước. Tiếng hôn môi nhỏ vụn vang vọng lên bên tai, không khí trở nên nặng nhọc, hơi thở nơi đầu mũi ngập tràn mùi hương của đối phương.
Áo sơmi trên người bị cởi ra lúc nào không hay, áo sơmi lướt qua bả vai mịn màng, Hứa Nhạc Thiên ngả về sau ngửa mặt lên, chiếc áo màu lam nhạt trượt xuống, hai cánh tay quàng lên cổ Tưởng Thế Tương.
Không có gì có thể ngụy trang nữa, Tưởng Thế Tương khao khát cậu, muốn có được cậu, còn Hứa Nhạc Thiên… cũng khao khát được hắn chiếm lấy.
Môi lưỡi Tưởng Thế Tương hừng hực mạnh mẽ nghiến lên da thịt lành lạnh của cậu, mỗi một lần, Hứa Nhạc Thiên đều không tiếc rẻ thấp giọng đáp lại.
Gần như là có phần vội không kiềm được lột quần của đối phương, tay của hai người va nhau trên chiếc thắt lưng, Hứa Nhạc Thiên rướn người, quần tây cả q**n l*t bị kéo ra cùng một lúc.
Tưởng Thế Tương phủ người đè lên, tay chân hai người lập tức dính lấy nhau.
Tưởng Thế Tương cảm thấy vui mừng với phản ứng của Hứa Nhạc Thiên, hắn vốn cho rằng đây là một màn tranh đấu nửa cưỡng ép phần nhiều là đơn phương mong muốn. Cả người Hứa Nhạc Thiên như nhũn ra, ngọt ngào hôn đáp trả và phản ứng lại đầy ướt át, đồng thời giúp hắn biết rằng, Hứa Nhạc Thiên cũng rất có cảm giác với hắn.
“Bé yêu à, nhìn anh này.” Tưởng Thế Tương và Hứa Nhạc Thiên mặt đối mặt, hắn muốn nhìn Hứa Nhạc Thiên, muốn thông qua vẻ mặt của Hứa Nhạc Thiên tiến thêm một bước xác nhận là Hứa Nhạc Thiên cũng thích mình.
Hàng mày xinh đẹp của Hứa Nhạc Thiên hơi nhíu lại, trong đôi mắt trong suốt ngập hơi nước, bờ môi bị hôn sưng đỏ dần mở ra như bị lôi cuốn, để lộ hàm răng trắng tinh và đầu lưỡi run rẩy. Tất cả mọi thứ đều khiến Tưởng Thế Tương hưng phấn đến run người.
“A —— ”
Hứa Nhạc Thiên phút chốc ôm chặt Tưởng Thế Tương, một giọt mồ hôi rơi vào giữa cổ Tưởng Thế Tương, Tưởng Thế Tương thầm nghĩ: Cứ chết ngay lúc này cũng được.
Màn giao lưu đầy thoải mái kéo dài mãi từ xế chiều đến đêm tối, Tưởng Thế Tương đè trên người Hứa Nhạc Thiên chỉ ước gì có thể làm đến mức gãy cả chiếc giường cổ rắn chắc này. Cả hai cùng im lặng không nhiều lời, chỉ khi nào đến hồi xúc cảm mãnh liệt thì phát ra tiếng r*n r*, càng khiến màn giao lưu này toát ra một cảm giác thuần túy. Hai người bị thu hút bởi đối phương, nên cơ thể muốn nhanh chóng thân mật kết hợp.
Tất cả những lời yêu triền miên đều không có thời gian rảnh để nói ra, lời lẽ của hai người đều đang bận rộn để lại dấu ấn trên cơ thể của nhau.
Cuối cùng khi kết thúc, cả hai cùng hổn hển th* d*c, Hứa Nhạc Thiên nghiêng người tựa vào lồng ngực Tưởng Thế Tương. Trên người hai người chảy rất nhiều mồ hôi, da thịt ấm nóng dính rịn vào nhau, hai tay vòng về sau v**t v* sườn mặt góc cạnh của Tưởng Thế Tương, Tưởng Thế Tương cúi đầu hôn tay cậu, “Bé yêu, tôi có được hay không?”
“Được…” Hứa Nhạc Thiên như hóa thân từ d*c v*ng, Nhạc Thiên l*n đ*nh không ngừng trong buổi chiều này, trong đầu bắn đủ loại pháo hoa màu sắc rực rỡ, thực sự gần như muốn cứ như thế này chết đi.
Tưởng Thế Tương không ngừng hôn hít v**t v* cậu rất lâu, sau khi cả hai dần bình tĩnh lại, Tưởng Thế Tương ôm chặt Hứa Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Tôi yêu em, từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã yêu em rồi.”
Một tay Hứa Nhạc Thiên nắm gối, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* vỏ gối bằng gấm trơn nhẵn mềm mại, thấp giọng nói: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
“Tôi là tôi,” Tưởng Thế Tương quyến luyến ngắm nhìn gò má ửng đỏ của Hứa Nhạc Thiên, “Mỗi người đều là tôi cả.”
“Vậy họ đâu rồi?” Hứa Nhạc Thiên thấp giọng hỏi.
Tưởng Thế Tương im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Em muốn gặp họ sao?”
Bác sĩ đã nói nhân cách của Tưởng Thế Tương lúc này đang cực kỳ nguy hiểm, nếu như có thể, tốt nhất là nên dẫn dắt những nhân cách khác của hắn xuất hiện, sẽ dễ dàng nhận trị liệu hơn.
Hứa Nhạc Thiên khẽ “ừm” một tiếng.
Tưởng Thế Tương lại cười khổ, “Bé cưng, em không biết rằng tôi yêu em đến mức nào đâu.” Chôn mặt sâu vào cổ Hứa Nhạc Thiên, nhắm hai mắt lại.
Sau một chốc, Tưởng Thế Tương mở toang mắt, ngay khi tầm mắt của hắn vừa tiếp xúc với gương mặt lấm tấm mồ hôi của Hứa Nhạc Thiên thì hai mắt phút chốc trợn to, “Cậu Hứa!”
“Thế Tương…” Hứa Nhạc Thiên nghi ngờ không thôi, không biết Tưởng Thế Tương này là giả hay là thật sự đã thả nhân cách chính ra.
Sau xung kích từ thị giác, Tưởng Thế Tương mới phát hiện ra trạng thái của mình ngay lúc này. Toàn thân hắn tr*n tr**ng ôm Hứa Nhạc Thiên cũng đang tr*n tr**ng, trong không khí ngập tràn một mùi hương khó nói, thậm chí hai người vẫn còn đang kết nối nhau…
Tưởng Thế Tương gần như không ngừng lăn lộn nhảy xuống giường, sau đó té lộn mèo một cái, trực tiếp ngồi phịch xuống thảm trải sàn dưới giường.
“Thế Tương!” Hứa Nhạc Thiên ngồi dậy, để lộ dấu hôn dấu răng trên người loang lổ.
Tưởng Thế Tương rất hoảng hốt ngồi trên thảm trải sàn, “Tôi, tôi, cậu…”
Hứa Nhạc Thiên im lặng nhìn hắn, vẻ mặt rất phức tạp, như là có phần tổn thương, hoặc như là có chút xấu hổ, “Xin lỗi, Thế Tương, tôi xin lỗi anh.”
Tưởng Thế Tương ngủ say rất lâu, ngủ một giấc dậy lại là đã lên giường với Hứa Nhạc Thiên, hơn nữa nhìn dáng vẻ mệt mỏi không chịu nổi của Hứa Nhạc Thiên, chắc chắn đã bị hắn giày vò không ít. Hắn ngơ ngác nhìn chiếc giường xốc xếch, nghe thấy Hứa Nhạc Thiên nói xin lỗi với hắn, mới đột ngột giật mình ngẩng đầu lên, “Cậu Hứa, sao cậu…”
“Xin lỗi, tôi đã biết anh bệnh rồi mà còn…” Hứa Nhạc Thiên sờ cái đầu đau nhức, cậu giơ tay lên, bên trong cánh tay cũng đầy dấu hôn, “Xin lỗi, Thế Tương, tôi biết cậu chỉ coi tôi là bạn bè bình thường…”
“Không!” Trong lòng Tưởng Thế Tương bỗng nhiên dâng lên một nỗi kích động phẫn nộ khó diễn tả thành lời, “Cậu Hứa, là tôi bặt nạt cậu, sao cậu còn phải xin lỗi tôi nữa!” Tưởng Thế Tương giơ tay lên, tát mình một cái “chát”, không hề nương tay, Hứa Nhạc Thiên trơ mắt nhìn mặt trái Tưởng Thế Tương sưng phồng lên.
Tưởng Thế Tương cho mình một cái tát, dường như cũng tỉnh táo hơn chút, ngồi dậy hai đầu gối nghiêm chỉnh quỳ xuống với Hứa Nhạc Thiên trên giường, thể hiện thái độ nhận tội, “Cậu Hứa, tôi đã vấy bẩn cậu…”
Nhạc Thiên: Ờ thì không cần phải vậy đâu… nhân cách chính này là một tên cứng đầu thiếu thông minh, chắc không đòi mổ bụng đâu ha?
Tưởng Thế Tương ngẩng đầu lên, mang gương mặt nửa bên sưng vù trịnh trọng nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”
Nhạc Thiên: …