☆, Chương 342
Thế giới 22: Quản giáo 3
Bốn người bao vây chiếc xe Tống Từ ngồi, quả boom mini chỉ nổ xuyên qua nửa đầu xe, tài xế bị nổ máu me tung tóe, quết lên tấm vách ngăn một bệt trắng đỏ. Nửa đuôi xe phía sau như một pháo đài cứng rắn không thể phá vỡ, nhìn từ từ bên ngoài vào gần như hoàn hảo không chút tổn hại.
Bốn người nhìn thoáng qua nhau, một người đi lên trước, một tay kéo cửa xe.
Ngay khi khóa cửa sổ b*n r*, bóng dáng của người trong xe nhanh nhẹn thoát ra ngoài như con báo, người kéo cửa xe hoàn toàn không kịp phản ứng, một cú đá tung thẳng vào bên đầu ngay trước mắt. Tiếng “răng rắc” nhỏ xíu vang vào tai, như âm thanh một đứa trẻ cắn mạnh vào chiếc bánh quế —— đây âm thanh cuối cùng hắn nghe được trên đời này.
Nhạc Thiên nhìn bốn tùy tùng bị Tống Từ đánh ngã xuống đất, không biết sống chết từ xa.
Thậm chí còn không kịp nã một phát súng.
Nhạc Thiên chứng kiến mà choáng váng, biết nam chính dữ dội rồi, nhưng không ngờ là nam chính mạnh tới vậy, giá trị vũ lực như thế… bật hack hả?
Tống Từ giơ tay nhẹ nhàng quẹt thái đương đau nhói, thả tay xuống, trên mu bàn tay dính một ít máu li ti, hắn ngoái mặt lại nhìn về phía Tạ Nhạc Thiên.
Tạ Nhạc Thiên đứng một mình ngay cổng, không chống gậy, nhìn như có thể ngã bất cứ lúc nào, thật sự như đóa hoa sừng sững trong gió vậy.
Tống Từ rút khăn tay trong túi áo vest ra cẩn thận lau tro bụi và vết máu trên mình, bước chân vững vàng thong dong đi về hướng Tạ Nhạc Thiên đứng. Tạ Nhạc Thiên bình tĩnh nhìn Tống Từ đi tới trước mặt mình.
Âu phục của Tống Từ bị bẩn, bên trên dính một ít bụi do quả boom mini nổ b*n r*, có lẽ còn có vết mạu, nhưng Âu phục màu đen không dễ phản chiếu, bên thái dương rịn ra một ít máu.
Cơ mà vẫn rất đẹp trai, rất nghiêm chỉnh.
“Chủ tịch Tạ, cậu để quên gậy chống trên xe tôi.” Tống Từ chậm rãi nói, hắn vừa lên tiếng, từng dòng từng dòng máu đỏ loáng thoáng ẩn hiện như một tấm lưới.
“À,” Tạ Nhạc Thiên hờ hững nói, “Trí nhớ tôi kém quá.”
Tống Từ nhếch miệng cười, “Trên người tôi bị dơ rồi, mượn dùng phòng tắm của cậu nhé?”
Tạ Nhạc Thiên ánh mắt ngừng trên Tống Từ, hôm nay thể lực của cậu đã tiêu hao đến cực hạn, nếu như không phải trong lòng vẫn dằn nén một hơi, sớm đã ngất xỉu rồi. Bây giờ trong tai vẫn còn âm thanh “ong ong ong” vang vọng, từ tốn đáp: “Được thôi.”
Quy mô của Tạ trạch không nhỏ hơn Hà trạch, chỉ có một chủ nhân là Tạ Nhạc Thiên. Nhà họ Tạ toàn đẻ ra ma chết sớm, người này nối bước người kia chết đi, chỉ còn lại một mình Tạ Nhạc Thiên.
Tống Từ mượn điện thoại của Tạ Nhạc Thiên, gọi người đưa một bộ quần áo đến đây.
Tạ Nhạc Thiên mắt lạnh nhìn Tống Từ, hình như Tống Từ không hề có ý muốn tính sổ với cậu, hắn cúp điện thoại, bình chân như vại nói với Tạ Nhạc Thiên: “Chủ tịch Tạ, phòng tắm ở đâu?”
Tạ Nhạc Thiên kêu người dẫn Tống Từ đến phòng tắm, còn cậu thì về phòng mình. Cậu sắp mệt muốn chết đến nơi rồi, cần gấp một bồn nước ấm ngâm bắp thịt đang đau nhức mệt mỏi trên người mình.
Cơ thể Tạ Nhạc Thiên suy nhược, động tác bình thường thôi cũng sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực, ví dụ như c** q**n áo. Hắn có rất nhiều tùy tùng người làm, nhưng hắn không để những người đó giúp mình, vì sợ cứ để như vậy mình sẽ trở thành một kẻ tàn phế thật sự.
Lúc Tạ Nhạc Thiên cởi áo sơmi thì Tống Từ đã trở lại, áo sơmi của cậu mới cởi ba cái cúc, để lộ một ít da thịt trắng bệch trên người mình. Nhướng mày về phía tùy tùng sau lưng Tống Từ, chậm rãi hỏi: “Sao vậy?”
Tống Từ ung dung trả lời: “Tôi muốn dùng phòng tắm của cậu.”
Tạ trạch rất lớn, có bảy tám cái phòng tắm, Tống Từ đều không hài lòng, bởi vì chê bẩn.
Tùy tùng không dám phản bác yêu cầu của Tống Từ. Trên người Tống Từ có một cảm giác thú tính kiềm nén, song được một bộ Âu phục đặt riêng hoa mỹ trói buộc trong cơ thể, bây giờ Âu phục lộn xộn, thoạt trông bộ mặt hung ác của hắn cũng bắt đầu bộc lộ ra.
“Được chứ.” Tạ Nhạc Thiên liếc mắt ra hiệu cho tùy tùng, tùy tùng cúi mặt lặng yên không tiếng động lui ra ngoài.
Tống Từ c** q**n áo rất lưu loát, nhìn bề ngoài thì hắn như một vị thân sĩ không có chỗ nào để bắt bẻ, nhưng động tác c** đ* lại như lột da, cứ như là rất ghét bộ đồ trên mình vậy, hẳn là vì bị dơ. Hắn cuộn đồ lại ném sang bên, tr*n tr**ng đi vào phòng tắm, không liếc mắt nhìn Tạ Nhạc Thiên một cái.
Nhạc Thiên thì lại nhìn hắn mấy lần, Tống Từ mặc đồ đẹp, lột ra hết càng đẹp hơn nữa. Cơ bắp toàn thân được Âu phục che phủ không lộ ra ngoài, cởi ra một cái tức khắc hiện ra, đường nước trôi chảy như một con thú hoang, trong thế giới động vật chỉ có báo mới có cơ bắp căng tràn đẹp đẽ như vậy.
Trong phòng tắm vang lên nước tiếng, Nhạc Thiên còn đang c** q**n áo, qua chừng năm phút đồng hồ, mới cởi hết đồ ra xong. Nhạc Thiên cảm giác mình sắp đứng không nổi nữa, nhấc chân từ từ đến gần phòng tắm, ngồi xuống bồn tắm đã xả đầy nước.
Nước ấm thẩm thấu vào da thịt đau buốt nhức nhối, Tạ Nhạc Thiên thở dài một hơi.
Hai người một người nằm trong bồn tắm, một người đứng dưới vòi sen tắm, bình an vô sự.
Tạ Nhạc Thiên nhắm mắt lại gần như là về với cơ thể mẹ, hai tay thả trôi trên mặt nước, hưởng thụ cảm giác kỳ diệu như ẩn như hiện do sức nổi mang đến.
Đến khi cậu lần thứ hai mở mắt ra thì đối diện với một hàng mi dày cộm, dính nước ướt đẫm đen thui, mắt Tống Từ như có nhật thực đang diễn ra.
Tống Từ ngồi bên mép bồn tắm rộng lớn nhìn cậu, ánh mắt nhìn dọc từ mày rơi xuống đến mũi, môi, lồng ngực và cả cơ thể tái nhợt dưới nước của Tạ Nhạc Thiên, nói một cách đánh giá: “Chủ tịch Tạ, chỉ một tay là tôi đã có thể g**t ch*t cậu rồi.”
Tạ Nhạc Thiên rất khách quan nói: “Trong tòa nhà này, bất cứ ai, chỉ cần muốn, là có thể một tay g**t ch*t tôi.”
Tống Từ nở nụ cười, cảm thấy Tạ Nhạc Thiên thú vị vượt qua dự liệu của mình.
Hai người đều ngậm miệng không nhắc đến vụ nổ vừa rồi, yên lặng ngồi xuống , trong phòng tắm chỉ còn tiếng nước cuồn cuộn.
Một lát sau, Tống Từ duỗi tay ra, khuấy nước một cái, “Nước lạnh.”
“Vẫn được,” Tạ Nhạc Thiên hòa nhã nói, “Tôi thích nước hơi lạnh một chút.”
Điều này cũng nằm ngoài dự liệu của Tống Từ, Tạ Nhạc Thiên nhìn qua giống như một đóa hoa trong nhà kính, vậy mà thích nước lạnh sao? Song Tống Từ nhớ đến cây gậy chống kia thì cũng bình thường trở lại.
Không nên trông mặt mà bắt hình dong.
Tay Tống Từ như một chiếc thuyền đung đưa qua lại trong bồn tắm của Tạ Nhạc Thiên rất nhanh, sau đó tiến đến trước ngực Tạ Nhạc Thiên. Năm ngón tay như vuốt sắc bén dường như sẽ lập tức chộp lấy cổ của Tạ Nhạc Thiên vậy —— nhưng từ đầu đến cuối chỉ kém một chút như thế.
Bọt nước không ngừng bắn tung tóe trên gương mặt tái nhợt của Tạ Nhạc Thiên, cậu nhắm mắt lại, không nói chuyện, tựa như đang nhẫn nại.
Tạ Nhạc Thiên ngâm nước rất lâu, da thịt của cậu như một lớp vỏ bọc giả dối không có sức sống, Tống Từ thấy cậu ngâm trong nước lâu vẫn không có một chút dấu hiệu nhăn nheo nào, “Chủ tịch Tạ, không đứng lên sao?”
Tạ Nhạc Thiên ngước mắt lên, nhìn hắn một cái như có như không, khóe miệng cong lên thành một nụ cười bất đắt dĩ, “Tống quản giáo, tôi không đứng lên nổi.”
Tống Từ bật cười, hắn còn tưởng rằng Tạ Nhạc Thiên thích ngâm mình trong nước lạnh.
“Tôi dìu cậu?” Tống Từ đầy hứng thú nói.
“Cảm ơn.” Tạ Nhạc Thiên chân thành nói.
Tống Từ duỗi một tay ra, vòng xuống dưới bờ vai Tạ Nhạc Thiên, cúi người vớt Tạ Nhạc Thiên như vớt cá. Tạ Nhạc Thiên khẽ nhúc nhích tay phải, vẩy nước trong bồn tắm bắn lên giội đầy mặt Tống Từ.
Nước đổ xuống không giống như là vô ý, Tống Từ như cười như không nói: “Chủ tịch Tạ, trả đũa?”
Tạ Nhạc Thiên lại cười đáp: “Đúng vậy.”
Tống Từ một tay ôm vai cậu, như ôm một đứa trẻ con, cũng khẽ cười, sau khi cười xong, tay hắn đè lên vai Tạ Nhạc Thiên đột ngột nhấn xuống.
Khuôn mặt nhợt nhạt thoắt cái chìm xuống dưới mặt nước, Tống Từ mặt không thay đổi nhìn Tạ Nhạc Thiên, mà Tạ Nhạc Thiên dưới nước cũng không có vẻ mặt gì giống như hắn, chỉ chậm rãi chớp mắt, biểu cảm không có một chút đau đớn.
“Ào”.
Tống Từ lại túm cậu kéo lên, nhẹ giọng nói: “Chủ tịch Tạ, khả năng nín thở được đấy.
Tạ Nhạc Thiên không nói gì, sắc mặt của cậu dưới nước thoạt nhìn vẫn ổn, vừa lên trên, dòng nước chảy xuống từ hai bên má cậu, để lại một vệt xanh nhạt nhòa, tốc độ mũi hít thở cũng tăng nhanh, trông cứ như sắp không thở nổi.
Song chỉ cứ như mà thôi, mắt của cậu như ngôi sao mờ được nước rửa qua sáng đến bất ngờ, sau đó nhắm ngay mặt Tống Từ, phun một ngụm nước ra bắn vào mặt Tống Từ.
Cả đời này Tống Từ thích nhất là sạch sẽ, bị Tạ Nhạc Thiên phun nước đầy mặt như thế này, tức khắc nở một nụ cười dữ tợn, hàng mi dày cộm quạt nhẹ, “Chủ tịch Tạ rất nghịch ngợm.”
“Như nhau cả.” Tạ Nhạc Thiên mỉm cười nói, mắt híp lại.
Hai người tranh đấu với nhau, Tống Từ thả lỏng trước, bởi vì nếu hắn tiếp tục nín nhịn cục tức này, rất có thể sẽ trực tiếp b*p ch*t Tạ Nhạc Thiên, hắn không muốn lấy mạng Tạ Nhạc Thiên.
Tống Từ ôm Tạ Nhạc Thiên trong nước, Tạ Nhạc Thiên rất nhẹ, da thịt chạm vào khuỷu tay Tống Từ lạnh như nước đá không hề có dấu hiệu của sức sống.
Trên ghế salon trong phòng ngủ đặt hai bộ quần áo.
Tống Từ nhanh chóng lau khô người cho mình, cầm bộ Âu phục màu đen lên, từ áo sơmi đến vest khoác ngoài, cả khăn tay của hắn từng món ngay ngắn, vị quản giáo cẩn trọng kỹ lưỡng trở về nhân gian. Quay đầu lại liếc nhìn Tạ Nhạc Thiên đang chầm chậm lau chùi cẳng chân.
Tống Từ nhẹ giọng nói: “Chủ tịch Tạ, cảm ơn phòng tắm của cậu, rất sạch sẽ.”
“Không cần khách sáo,” Tạ Nhạc Thiên chậm rì rì đáp, “Cảm ơn đã chăm sóc.
Tống Từ bước về phía trước rút chiếc khăn trong tay Tạ Nhạc Thiên ra, nâng cẩng chân ướt sũng của Tạ Nhạc Thiên lên. Tạ Nhạc Thiên quả thực là con người rời rạc, một chân là một chân, gần như không mọc trên người Tạ Nhạc Thiên vậy, trắng bệch vô lực, da thịt mềm nhũn. Tống Từ cầm khăn lau nước trên đùi cậu, “Chủ tịch Tạ, tôi thành tâm muốn kết bạn với cậu,”
“Tôi cũng có suy nghĩ đó.” Tạ Nhạc Thiên hòa nhã nói.
Tống Từ tỉ mỉ giúp Tạ Nhạc Thiên lau khô chân, “Trên người chủ tịch Tạ không có một cọng lông nào, cố tình cạo sao?”
“Người Tống quản giáo dày lông, cố tình trồng à?” Tạ Nhạc Thiên lạnh nhạt đáp lại.
Tống Từ không quá thích người khác nói đùa với mình, tất nhiên cũng không ai có gan đùa với hắn. Có điều lâu rồi mới được nghe, nhất là được nói ra từ trong miệng một người đường hoàng trịnh trọng như Tạ Nhạc Thiên, hắn phải thừa nhận đúng là có một chút lý thú.
Tống Từ áo vest giày da chào từ biệt với Tạ Nhạc Thiên đang tr*n tr**ng ngồi, thần sắc hai người đều rất thản nhiên, “Chủ tịch Tạ, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Tạ Nhạc Thiên mỉm cười nói.
Tống Từ vừa đi, Nhạc Thiên mới thoát lực, trực tiếp nằm ngã ra giường, chép miệng hồi tưởng lại cái thân đầy cơ bắp của Tống Từ, còn cả cú đá trước xe, tốt độ như đạn pháo.
Nhạc Thiên: “Thế này nếu ẩy ẩy với Tống Từ, tao sợ tao chết mất…”
Hệ thống: “Không có gì đâu, sao mà chết được? Yên tâm, cứ ẩy đi.”
Nhạc Thiên: …sau khi hệ thống thay đổi, càng đáng sợ hơn trước đây nữa.
Mấy tùy tùng đến báo cáo với Tạ Nhạc Thiên, bốn người kia đều chết hết.
Tạ Nhạc Thiên tr*n tr**ng nằm trong chăn như tỉnh như không, nhẹ nhàng nói: “Đã biết.”
Trước mặt trên bàn Tống Từ đang bày tư liệu của Hợp Tâm Hội trong hai năm qua.
Hợp Tâm Hội thành lập mười mấy năm, gốc là một cơ quan từ thiện, vẫn luôn không nóng không lạnh, mãi cho đến hai năm trước lọt vào tay Tạ Nhạc Thiên, từ đó thay da đổi thịt lên như diều gặp gió.
Dòng dõi bối cảnh của Tạ Nhạc Thiên sạch sẽ giống y như con người cậu, cậu là chủ tịch trên danh nghĩa của Hợp Tâm Hội.
Ba chữ “trên danh nghĩa” này dường như có một ma lực nào đó, thoắt cái tạch Tạ Nhạc Thiên ra sạch sành sanh không chút liên quan nào. Ngoại trừ một vài hoạt động từ thiện của Hợp Tâm Hội ra, thì tất cả mọi hoạt động thương mại kinh doanh đều không dính líu với Tạ Nhạc Thiên.
Tống Từ sờ sờ vết sẹo trên trán, thực ra chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng da thịt trên trán không giống những chỗ khác trên người, rất dễ để lại dấu.
Tống Từ liếc mắt nhìn danh sách sản nghiệp của Hợp Tâm Hội, nhìn thấy một điểm hoàn toàn không hợp lý, “Công viên thủy sinh Tâm Tâm?”
Người cấp dưới nói: “Là dự án từ thiện dành cho thiếu nhi 27 năm của Hợp Tâm Hội.”
Tống Từ nghe thôi đã thấy buồn cười.
“Dự án từ thiện dành cho thiếu nhi”.
Tám từ, ba cụm, sau lưng lại góp mặt một Tạ Nhạc Thiên lòng dạ độc ác.
Buồn cười thật.
Tống Từ hít một hơi thuốc, “Bắt lấy.”
“Vâng.”
Tạ Nhạc Thiên là con người sạch sẽ tinh tươm, song người đứng bên cạnh cậu không thể ai cũng sạch sẽ được.
Tống Từ cảm thấy hơi có chút hứng thú, đã nhiều năm rồi hắn không đấu đá với ai, những người còn lại đều sợ hắn, chỉ dám cẩn thận thương lượng, giận mà không dám nói gì.
Tạ Nhạc Thiên không chỉ dám giận dám nói, còn dám thả quả boom trên xe hắn.
Tống Từ xoay người lại, hít một hơi thuốc thật dài dưới bóng nắng, tâm trạng —— rất tốt.