Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 343

☆, Chương 343

Thế giới 22: Quản giáo 4

Tạ Nhạc Thiên là một người rất cô độc, hắn chỉ còn sống thôi đã phải bỏ ra rất nhiều sức lực, không có hơi sức đi giao tiếp nói chuyện, nên hắn không có bạn chỉ có cộng đồng cùng lợi ích, đồng thời là mối quan hệ cấu kết với nhau làm chuyện xấu giữa sói và cầy.

Con cầy lớn nhất bên cạnh – Hà Nguyên Sinh ngã bệnh.

Hà Nguyên Sinh bị Tống Từ chọc tức tới mức xuất huyết não trong đám tang của Hà Thiện Hải, được đưa thẳng vào bệnh viện. Sống dở chết dở nằm trên giường bệnh, cắn răng nghiến lợi nói với Tạ Nhạc Thiên: “Tạ lão đệ, cơn giận này anh không nuốt trôi, Hà Nguyên Sinh này không còn mặt mũi nào lăn lộn nữa.”

Tạ Nhạc Thiên là con rể tương lai của Hà Nguyên Sinh, Hà Nguyên Sinh lại gọi là “lão đệ”, vô hình chung làm lộn xộn bối phận, song Tạ Nhạc Thiên cũng không có ý sửa lại. Cậu ngồi bên giường bệnh của Hà Nguyên Sinh, dùng khăn tay che miệng, nhỏ hơi nhỏ giọng nói: “Hà lão muốn xả cục tức này như thế nào?”

“Nó phải chết, nó nhất định phải chết,” Hà Nguyên Sinh vẫy tay, mặt đỏ lên, ống dưỡng khí cắm trên lỗ mũi lơ lửng, “Anh muốn trả thù cho Thiện Hải!”

Tạ Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Tống quản giáo, không được chết tử tế.”

Hà Nguyên Sinh biết xe Tống Từ xảy ra một vụ nổ không lớn không nhỏ, rất tiếc là, chỉ nổ chết tài xế của hắn, nên lần sau chắc chắn Tống Từ sẽ càng cẩn thận hơn, chỉ là không biết ai ra tay, thật đáng tiếc.

Hà Nguyên Sinh lẩm nhẩm đáng tiếc vô số lần trong lòng, càng nhẩm mày càng nhíu chặt. Tạ Nhạc Thiên nói không sai, Tống Từ, không được chết tử tế.

Kẻ này hung hãn đến cực độ, ngay cả Diêm vương cũng không nhận, boom nổ mà vẫn không chết được! Đáng tiếc!

Tạ Nhạc Thiên nhìn thấy sắc mặt Hà Nguyên Sinh khi dữ tợn khi muộn phiền, cuối cùng từ từ bình tĩnh lại, biết ông nghĩ thông suốt rồi, hơi ho một tiếng nói: “Di hài của Thiện Hải đã chôn cất chưa?”

Nhắc tới cái này, tà hỏa trong lòng Hà Nguyên Sinh lại cháy lên nữa. Thằng con hoang trời đánh Tống Từ, g**t ch*t Hà Thiện Hải không nói, còn phanh ngực mổ bụng Hà Thiện Hải, quả thực là một cái chết dữ.

Hà Nguyên Sinh chợt nghĩ đến chuyện sống hơn bảy mươi tuổi, là số tuổi cao rồi, người khác đều đang ngậm kẹo trêu cháu, ông chống đỡ một gia nghiệp như thế này thì thôi đi, còn bị người ta ngang ngược vả vào mặt.

Hà Nguyên Sinh càng nghĩ càng cảm thấy một nỗi buồn tủi trong đó, chợt rưng rức òa khóc.

Tạ Nhạc Thiên cúi thấp mặt, điệu bộ không đành lòng nhìn, thực ra khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười.

Một lát sau, trong một tùy tùng đi vào phòng bệnh sắc mặt nghiêm túc nói với Tạ Nhạc Thiên: “Chủ tịch, xảy ra vấn đề rồi.”

Hà Nguyên Sinh vừa thấy người ngoài tiến đến tức khắc ngừng tiếng khóc.

“Chuyện gì mà gấp gáp vội vàng thế,” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói, “Từ từ nói.”

“Thiệu Minh Dự của Công viên thủy sinh Tâm Tâm bị bắt rồi.” Người tới cất cao giọng nói.

“A,” Tạ Nhạc Thiên hơi lên giọng, “Anh Thiệu… không phải học trò của Hà lão sao?”

Hà Nguyên Sinh vốn đang điều chỉnh tâm trạng của mình, trong tai nghe thấy cái tên nửa quen nửa lạ đó, mí mắt nhiều nếp nhăn ngước lên, hơi thở mong manh hỏi: “Thiệu gì?”

“Thiệu Minh Dự,” Tạ Nhạc Thiên tăng nhanh tốc độ nói hơn một chút, “Trước đây lúc Hà lão vẫn còn làm giảng viên đại học, không phải anh Thiệu là học trò do chú dẫn dắt hay sao. Năm chú đại thọ sáu mươi, anh Thiệu có cho người đưa một vị phật ngọc đến, vẫn còn rất nhớ chú.”

Đầu óc Hà Nguyên Sinh hỗn độn, loáng tha loáng thoáng nhớ hình như từng có một người học trò như vậy, đại thọ sáu mươi có người đưa ngọc phật sao? Hình như là có, tượng Phật ngọc trong nhà rất nhiều, ông hắn tin phật, người bên cạnh cũng hay thích đưa mấy thứ đó.

Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Tống quản giáo hơi khinh người quá đáng rồi, anh Thiệu chẳng qua từng bái chú làm thầy… hoàn toàn không cần phải đuổi cùng giết tận như thế chứ.”

Tạ Nhạc Thiên chỉ dăm ba câu đã khơi dậy hoảng sợ và oán hận vô hạn của Hà Nguyên Sinh đối với Tống Từ.

Đuổi cùng giết tận, câu nói khoan tim đến nhường nào.

Trong đám tang của Hà Thiện Hải, Tống Từ đã nói, lần sau hắn sẽ mang hoa đến.

Lần sau là lần nào? Là đám tang của học trò ông, là một đứa con trai khác của ông… hay là chính ông?

Tròng mắt Hà Nguyên gần như sắp lọt ra khỏi viền mắt.

“Hà lão, đừng nóng giận,” Tạ Nhạc Thiên quạt gió thổi lửa thong dong nói, “Tức giận hại sức khỏe.”

Hoàn thành châm ngòi ly gián, Nhạc Thiên chống gậy từ trong phòng bệnh nhẹ nhàng đi ra ngoài, tùy tùng lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau.

“Đã đưa người nhà Thiệu Minh Dự đi hết chưa?” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói.

“Đưa hết rồi, mới lên máy bay lúc sáng, tôi đã tận mắt nhìn.”\

Tạ Nhạc Thiên ung dung đáp: “Được.”

Người ở bên cạnh cậu làm việc đều rất được thuận lợi, Tạ Nhạc Thiên dạy dỗ họ rất nghe lời.

Bước ra cửa bệnh viện, nắng bên ngoài rất lớn, Tạ Nhạc Thiên ngẩng đầu lên híp híp mắt, “Nắng đẹp quá.”

“Ông chủ muốn tắm nắng, thì tôi sẽ về chuẩn bị.” Tùy tùng nhẹ giọng nói.

Tạ Nhạc Thiên mang cơ thể bệnh tật, song không thích uống thuốc, cả ngày chỉ thích tắm năng nhất, cho rằng mặt trời sở hữu ma lực b*p ch*t mầm bệnh, chỉ cần trời đẹp là sẽ đi tắm nắng một lúc. Tắm quanh năm suốt tháng cũng không đen, vẫn nhợt nhạt như một tờ giấy.

Ban đầu Nhạc Thiên tưởng là sẽ khó giữ được hình tượng này, nhưng sau khi cậu thật sự đi tắm nắng rồi mới phát hiện ra cơ thể của Tạ Nhạc Thiên thích tắm nắng thật, rất dễ chịu.

Lúc Tống Từ đến xem Tạ Nhạc Thiên, người làm dẫn hắn lên sân thượng trên tầng cao nhất.

Sân thượng rất trống trải, chỉ đặt một chiếc giường vuông vức trắng tinh như tuyết, trên chiếc giường trắng tinh như tuyết lại có một người trắng như tuyết đang nằm. tr*n tr**ng, hai tay nghiêm chỉ đặt bên người.

Tống Từ phút chốc bật cười, sải bước đi qua, giọng điệu vui vẻ nói: “Chủ tịch Tạ, thẳng cẳng à?”

Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nghiêng đầu sang, cần cổ xoay qua như hộp đĩa, nhắm mắt lại nói: “Tống quản giáo?”

Tống Từ quan sát Tạ Nhạc Thiên l** th* từ trên xuống dưới một lượt, lần trước nhìn không cẩn thận, lần này nhìn dưới ánh nắng, phát hiện ra đúng là là đất cằn sỏi đá không có một ngọn cỏ, sạch sẽ, quá sạch sẽ.

“Nắng to vậy, chủ tịch Tạ coi chừng bỏng nắng.” Vừa rồi Tống Từ không nhìn rõ ràng, bây giờ nhìn cục bộ. Da thịt toàn thân Tạ Nhạc Thiên cũng không chịu nổi khắc nghiệt, đâu đâu cũng nhẵn nhụi hoàn mỹ, tỏa ánh sáng lộng lẫy không được khỏe khoắn cho lắm, trắng cứ như là thi thể trong nhà xác.

“Phơi không bị thương tổn,” Tạ Nhạc Thiên vẫn nhắm mắt như cũ, rất hưởng thụ nói, “Tia nắng có thể g**t ch*t vi khuẩn.”

Thật sự là Tống Từ càng ngày càng thích Tạ Nhạc Thiên, bản chất thú tính còn sót lại trong máu huyết hắn chiếm giữ một phần rất lớn con người và tâm trí hắn khiến bản năng của hắn cảm thấy Tạ Nhạc Thiên rất thích hợp để làm phối ngẫu của hắn. Chắc chắn hai người cực kỳ xứng đôi giữa thế giới rậm rạp này.

Tống Từ cúi người xuống, khẽ ngửi mùi trên người Tạ Nhạc Thiên.

Không có mùi gì khác, cơ thể thơm ngát rất thuần túy.

Tống Từ duỗi tay, nhìn tới nhìn lui đều cảm thấy khắp toàn thân Tạ Nhạc Thiên không có gì khác mấy bèn tùy tiện s* s**ng một cái.

Tạ Nhạc Thiên lập tức mở mắt ra, đối diện với đôi mặt bị hàng mi rất dày che khuất, Tống Từ không mặn không nhạt nói: “Chủ tịch Tạ rất trơn láng.”

Bàn tay Tống Từ thô ráp như giấy nhám, chỉ vuốt một cái như vậy thôi, mà những nơi bị hắn chạm qua trên người Tạ Nhạc Thiên lập tức đỏ bừng lên. Tạ Nhạc Thiên cụp mắt nhìn xuống, nhìn vệt đỏ từ lồng ngực đến xương sườn, mặt không biến sắc nói: “Tống quản giáo xem tôi là trò đùa sao?”

“Không thể nào,” Tống Từ nói sang chuyện khác, “Thiệu Minh Dự đang trong tay tôi.”

Tạ Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Tôi biết.”

Tống Từ nói: “Không gấp?”

Tạ Nhạc Thiên nói: “Sao phải gấp? Nếu như anh ta mắc lỗi, thì phải đền tội, nếu như không có lỗi, thì không ai đổ oan cho anh ta được.”

Tống Từ ung dung nói: “Người trong giang hồ, bao giờ cũng dây dưa không thoát được, không ai là sạch sẽ.”

Tạ Nhạc Thiên thoáng cười, không tỏ rõ ý kiến.

Tống Từ biết cậu đang nghĩ rằng mình vẫn luôn sạch sẽ không một sơ hở nào, mà quả đúng như vậy. Tống Từ xử lý nhiều người như vậy, không có một ai được như Tạ Nhạc Thiên, đôi tay không một tí hoen ố, trước đây Tống Từ chưa từng biết đến tên của Tạ Nhạc Thiên.

“Chủ tịch Tạ, ” Tống Từ nhẹ giọng nói, “Thiệu Minh Dự có một đứa con nhỏ.”

Tạ Nhạc Thiên nghĩ Thiệu Minh Dự có mấy đứa con, đều đưa nước ngoài hết, lại chầm chậm nhắm mắt lại hưởng thụ việc tắm nắng.

“Thiệu Minh Dự giấu rất tốt, lừa gạt được tất cả mọi người,” Tống Từ thong thả nói, “Ngoại trừ tôi.”

Tạ Nhạc Thiên đột ngột mở mắt ra, đôi mắt sáng như sao phút chốc b*n r* tia sáng mạnh mẽ, Tống Từ mang theo ý cười nhìn cậu, hàm răng tinh hơi lộ ra.

“Tống quản giáo…” Giọng của Tạ Nhạc Thiên rất nhẹ rất chậm, “Anh làm thế là nhất quyết đối đầu với tôi?”

Tống Từ cười, “Chủ tịch Tạ nói lý tí đi, ai là người nhất quyết đối đầu?”

Tạ Nhạc Thiên không nhanh không chậm nói: “Anh bắt em vợ tôi.”

Tống Từ nói: “Cậu ta buôn lậu.”

Tạ Nhạc Thiên nói: “Buôn lậu không chỉ một mình cậu ta, Nghiêm Đông không buôn à?”

Tống Từ hờ hững hỏi lại: “Chủ tịch Tạ có chứng cứ không?”

Tạ Nhạc Thiên bình tĩnh nở nụ cười, “Không có.”

Tống Từ cười đáp lại, “Nên là, chủ tịch Tạ, cũng bởi cậu quá vô lý.”

Tạ Nhạc Thiên gật đầu, “Đúng là thế.”

“Thiệu Minh Dự làm một phần khẩu cung, rất bất lợi đối với chủ tịch Tạ, ” Tống Từ chậm rãi nói, “Kẻ phản bội chủ cũ như vậy thực sự khiến người ta thấy thất vọng, tôi đã xử lý thay chủ tịch Tạ rồi.”

Tạ Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn hắn, “Xử lý?”

Tống Từ nói rõ ràng: “Chết rồi.”

Tạ Nhạc Thiên nhìn Tống Từ, lông mi Tống Từ dày, đôi mắt không thấy ánh sáng quá rõ, tối tăm không rõ nội dung ở phía sau hàng mi như trốn sau tấm mành, “Đứa trẻ đó đâu?”

“Không hại đến người nhà, tôi đưa đứa trẻ đó đi rồi.” Tống Từ nói, “Hội họp với những người anh em còn lại của nó.”

Một đứa con riêng, được đưa đến đại gia đình của cha mình, cuộc sống sau này hẳn sẽ rất gian nan.

Tạ Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Tống quản giáo đối xử tốt với tôi như vậy, có ý gì chứ?”

Tống Từ cười cợt, “Quả boom của chủ tịch Tạ nổ tung chú nai con trong trái tim tôi nhảy loạn, kiềm lòng không đặng tốt với chủ tịch Tạ thôi.”

“Thì ra boom còn có tác dụng kỳ diệu như vậy, ” Tạ Nhạc Thiên mỉm cười nói, “Vậy để tôi tặng thêm cho Tống quản giáo vài quả nữa.”

Tống Từ đưa tay lại s* s**ng da thịt tr*n tr**ng Tạ Nhạc Thiên một cái nữa, lần này hắn vuốt rất chầm chậm rất tập trung, lòng bàn tay thô ráp lướt qua da thịt như tơ lụa, rất hứng thú, “Được đấy.”

Tạ Nhạc Thiên run lên, mày hơi nhíu, chậm rãi nói: “Đau.”

Tống Từ ngừng tay, đúng lúc khoác trên eo Tạ Nhạc Thiên. Tạ Nhạc Thiên rất gầy, cơ mà không phải khô cằn cằn, đường cong trên người rất rõ ràng, thắt eo lõm vào một độ cong như ván nhảy cầu, vừa khéo để một bàn tay, Tống Từ ung dung nói: “Chủ tịch Tạ rất yếu đuối.”

“Đúng vậy,” Tạ Nhạc Thiên ngực không kịp thở, giơ tay vuốt vuốt, rất bình tĩnh nói với Tống Từ, “Cho nên Tống quản giáo đừng đụng vào.” Trong bụng thầm nghĩ có gan thì nhào đến đi.

Tống Từ nhìn mặt của cậu, vẻ bề ngoài của Tạ Nhạc Thiên không tệ, trắng trẻo nhã nhăn, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Đánh giá từ góc độ của đàn ông, thì cũng là quá gầy yếu, còn nếu như nhìn từ góc độ thẩm mỹ t*nh d*c, càng là có muốn khen cũng chẳng có điểm nào để khen, gầy gò tái xanh. Ngoại trừ da thịt bóng mướt nhẵn nhụi eo rất nhỏ ra, không có chỗ nào đặc biệt thu hút người ta cả.

Một tay Tống Từ từ eo cậu đặt lên lưng, hơi dùng sức đã bế thốc Tạ Nhạc Thiên lên được. Hắn ngồi trên giường, Tạ Nhạc Thiên ngồi trên người hắn.

“Chủ tịch Tạ, vì sao cậu không mọc lông?” Tống Từ ch*m r** v**t v* lưng cậu. Cặp xương bướm trên lưng Tạ Nhạc Thiên lồi lên rất rõ ràng, Tống Từ vuốt vuốt hai cục xương đó, say sưa mê mẩn.

Tạ Nhạc Thiên từ tốn trả lời: “Không phải không mọc, mà là cạo đi.”

Tống Từ hiếu kỳ, “Tại sao?”

Tạ Nhạc Thiên nói: “Lúc nhỏ thường phải phẫu thuật, cần cạo sạch sẽ, sau này thành thói quen.”

Tống Từ “à” một tiếng, một tay nặng nề vuốt sống lưng Tạ Nhạc Thiên, vuốt một cách rất thuần khiết, cứ như đang chạm vào một em bé cỡ lớn.

Song dường như Tạ Nhạc Thiên không thể nhịn được nữa, chậm rì rì nói: “Tôi nghe nói… Tống quản giáo có một biệt hiệu, là “Barbie”.”

Tay Tống Từ dừng lại.

Đó là từ cấm kỵ của Tống Từ.

Dưới lòng bàn tay là một chiếc xương mỏng manh được một lớp da thịt mềm mại phủ lấy, thật sự quá yếu đuối, Tống Từ tin rằng với sức của mình có thể bóp nát xương của Tạ Nhạc Thiên. Nát như bóp một nắm bột.

Tạ Nhạc Thiên ngồi trong ngực hắn, rất yên tĩnh, gai nhọn góc cạnh của cậu được giấu trọn vẹn trong cơ thể nhu nhược, thi thoảng hơi lộ ra một chút là tia lửa bắn tung toé.

“Chủ tịch Tạ,” Tống Từ cúi thấp đầu, đầu mũi tựa vào bả vai Tạ Nhạc Thiên, thở ra một hơi nóng nồng đậm, “Cậu thật sự… rất không ngoan.”

Bình Luận (0)
Comment