Thế giới 23: Nam phụ độc ác 1
Tiết thị Lạc Thiên, tài hoa xuất chúng thi họa song tuyệt, tướng mạo thanh tú, lập nhược chi lan ngọc thụ, tiếu như lãng nguyệt nhập hoài (1). Đến năm mười hai tuổi đã là tiên đồng có tiếng trong một thế hệ ở Giang Nam rồi, hễ nhắc đến tên của người này, vô số người đều sẽ cảm thán, một là cảm thán cậu thiếu niên tốt đẹp như thế, hai là cảm thán gia cảnh Tiết thị sa sút tan hoang. Tiếc thay cho một cậu thiếu niên tuyệt thế vô song như vậy.
Lạc Thiên: “…độc ác cỡ nào?”
Hệ thống: “Độc ác tầm cỡ mà lòng dạ ngâm trong nước cống ba ngày ba đêm ấy.”
Lạc Thiên: “…” Cảm ơn nha, đã thấy thúi ác rồi.
Nam chính trong tiểu thế giới này tên là Phạm Tuyên, tầm tuổi Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên là người anh họ cách họ ba ngàn dặm, cẩn thận tính ra thì hai người họ thực chất không có dính líu chút máu mủ ruột rà nào.
Lạc Thiên: “Giải thích rõ ràng lắm, cảm ơn à.”
Hệ thống chột dạ, “Ài, chuyện cũ đã qua lâu rồi, làm người phải rộng lòng hơn chứ.”
Lạc Thiên: “Thế thì tao không làm người nữa.”
Hệ thống: “…còn muốn nghe nữa không?”
Lạc Thiên chớp mắt, “Nói nhanh đi.”
Cảnh ngộ của Phạm Tuyên và Tiết Lạc Thiên tuyệt nhiên trái ngược.
Ba đời Phạm thị kế thừa Hoàng thương (2), mặc dù trong sĩ nông công thương thì thương nhân được xem là thấp kém nhất, song Hoàng thương thì khác. Là tước vị được triều đình thân truyền cho, quan lớn nhất phẩm đàng hoàng, so với vương gia khác họ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Ra đời trong một gia tộc đời sống xa hoa giàu sang hơn người như thế, mà Phạm Tuyên lại là một tên ngốc cực kỳ đần độn.
Lạc Thiên: “Lần đầu tiên nghe nói có nam chính là kẻ ngốc đấy, thế thì tao thông minh hơn hắn nhiều như vậy, tại sao hắn được làm nam chính?” Chẳng phải bảo nam chính hơn cậu trên mọi phương diện à?
Hệ thống: “Phạm Tuyên là kẻ ngốc, nhưng mà người xuyên tới thì không phải.”
Lạc Thiên: “Xuyên tới?”
Hệ thống: “Đúng vậy, đây là một tiểu thế giới có yếu tố xuyên việt, nhân vật nam chính – Phạm Tuyên – được xây dựng là bị khờ bị người ta âm thầm bắt nạt nhiều năm. Sau này bị người khác lạnh lùng ra tay g**t ch*t, rồi nam chính đích thực —— cũng gọi là Phạm Tuyên, từ thế giới hiện đại xuyên đến, xuyên vào Phạm Tuyên ngu ngốc. Kế đó là lội ngược dòng vả mặt, rồi là câu chuyện kết mối lương duyên (1) cùng với nữ chính cũng xuyên đến.”
Lạc Thiên chết lặng nói: “Tao là người lạnh lùng ra tay giết nam chính?”
Hệ thống hữu tình nói ra: “Người trước đó bắt nạt nhiều năm cũng là cậu luôn, cậu là nam phụ độc ác mà, nhảy nhót không ngừng đến cuối cùng, làm trò con bò mọi nẻo, chưa từng ngừng lại, cảnh diễn vẫn khá đủ.”
Lạc Thiên: “…” Được rồi.
Tiết Lạc Thiên và Phạm Tuyên vốn không có giao điểm, giao điểm của cả hai bắt đầu từ hôm nay.
Người mẹ duy nhất của Tiết Lạc Thiên đã qua đời, một thân một mình không nơi nương tựa, đúng lúc này Phạm thị vừa hay đang tìm “thư đồng” cho Phạm Tuyên khắp nơi. Nói cho dễ nghe là thư đồng, nhưng thực ra là “bảo mẫu” + “bạn chơi”.
Tiết Lạc Thiên do có điều kiện khách quan vượt trội: Cha mẹ mất hết, có sắc có tài, sực cái được Phạm thị tuyển vào phủ bầu bạn với Phạm Tuyên. Hôm nay là ngày Tiết Lạc Thiên bước vào Phạm phủ.
Tiết Lạc Thiên là một con người tâm cao khí ngạo, một mặt thì thèm thuồng cơm ngon áo đẹp của Phạm gia, mặt khác lại căm ghét việc bợ đỡ một tên ngốc. Thế là vì Phạm Tuyên ngốc, cho nên Tiết Lạc Thiên bèn lén lút làm đủ thứ trò để bắt nạt hắn.
Thực chất thì Tiết Lạc Thiên bị mất cân bằng tâm lý, ước ao ghen tị với Phạm Tuyên, một tên ngốc lại dễ dàng có được tất cả những thứ hắn muốn.
Lạc Thiên ngồi xổm bên ao nước, nhìn khuôn mặt trái xoan bé nhỏ hơi gầy chiếu trên mặt nước, nghĩ bụng: Ông đây trông trắng trong thế này, ai mà nhìn ra được lòng dạ cậu đen thui cơ chứ?
Do mẹ mới mất, nên Tiết Lạc Thiên còn đang mặc đồ tang đại hiếu (4), yếu tưởng tiếu, nhất thân hiếu (5), tố y màu trắng bột tôn lên gương mặt sắp tỏa ra tiên khí của Tiết Lạc Thiên.
“Tiết lang —— Tiết lang —— ”
Từng tiếng hô hoán từ xa đến gần, Lạc Thiên đứng dậy, phủi phủi vết nhăn trên tố y, đứng thẳng người quay lại nhìn.
Cành liễu xanh biếc hơi cong, như e thẹn tránh đi gò má trắng như trứng gà bóc của cậu thiếu niên, xiêm y màu trắng bồng bềnh như tiên. Khoảnh khắc người tỳ nữ nóng nảy nhìn thấy cậu thiếu niên yên tĩnh đó, tiếng kêu phút chốc ngừng bên môi.
Tỷ tỷ,” Đôi mày của Tiết Lạc Thiên khẽ nhíu, vừa bất đắc dĩ vừa đầy hối lỗi, “Đệ lạc đường.”
Trên mặt người tỳ nữ thoáng ửng đỏ, tại sao lại có người thiếu niên lang tuấn mỹ đến thế, nàng không khỏi nhỏ giọng, “Tất cả là do tên Phạm Nguyên kia chạy lung tung, nào để ta dẫn ngươi đi gặp Tam lang.”
Tiết Lạc Thiên thi lễ một cái, vén trường bào lên, “Đa tạ.”
Mặt tỳ nữ càng đỏ hơn. Cùng là thiếu niên lang mười hai tuổi, Tiết Lạc Thiên đã loáng thoáng mang phong thái của quân tử từ xa, rất rung động lòng người. Vừa sức nhớ đến vị Phạm Tam lang trong phủ uyển kia, tỳ nữ lại thấy lo lắng sâu sắc trong lòng, lúc đi cùng Tiết Lạc Thiên thì nhỏ giọng dặn dò cậu.
“Tam lang tâm tính đơn thuần, có lúc nói vài câu trẻ con ngô nghê, Tiết lang ngàn lần đừng để trong lòng nhé,” Tỳ nữ liên miên căn dặn, “Lòng dạ Tam lang lúc nào cũng tốt, ngài ấy biết ngươi sắp đến, vui đến mức cả đêm không ngủ đó.”
Tiết Lạc Thiên nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Nguyên thân Tiết Lạc Thiên nghe nói như thế suy nghĩ lập tức bắt đầu rẽ sang đường ống cống, hắn mất mẹ đang đau lòng khổ sở, Phạm Tuyên lại vì chuyện đó mà hào hứng vui mừng, sao có thể như vậy chứ?
Song, Lạc Thiên lên tiếng phát biểu: Không phải lần đầu mẹ chết, không sao cả, nào, mẹ, bước ra biểu diễn chết ngay tại chỗ cái nào.
Hệ thống: …
Lạc Thiên chỉ khổ não một điều, theo đúng nghĩa thì Phạm Tuyên bây giờ cũng không tính là nam chính, phải chờ cậu lạnh lùng ra tay g**t ch*t, thì người xuyên đến đó mới coi như là nam chính đích thực.
Hệ thống cảnh cáo: “Phải chờ cho Phạm Tuyên mười tám mới đó.”
Lạc Thiên: “Giọng điệu của mày cứ như là tao sẽ tàn nhẫn ra tay với Phạm Tuyên ngay lập tức ấy, tao là loại người như thế à?”
Giọng điệu hệ thống qua loa: “Ừm ừm, cậu không như thế.”
Lạc Thiên: …
Phạm phủ lớn đến giật mình, Phạm Tuyên độc chiếm cả một khoảng sân, tấm biển trên cổng sân đề hai chữ “Bản Chân” (本真 – căn nguyên), nét chữ phóng túng tự nhiên liền lạc lưu loát, mặc dù không ký tên, nhưng vừa nhìn là biết bút tích của danh gia.
Tỳ nữ thấy Tiết Lạc Thiên dừng bước lại ngước nhìn, nhẹ giọng hỏi: “Tiết lang thích hai chữ này?”
“Nét chữ này khí thế hào hùng, uốn lượn như du long nhập hải (6), thật sự khiến người ta thán phục.” Tiết Lạc Thiên lẩm bẩm, hắn là người say mê thi họa, thấy thứ mình thích lập tức sáng mắt, cộng thêm việc tuổi còn nhỏ, nên không khỏi để lộ tâm tư trẻ con.
Tỳ nữ dịu giọng nói: “Đó là chữ của Công Tôn tiên sinh, Tam lang cũng thích, trong phòng sưu tầm rất nhiều, Tiết lang có thể từ từ thưởng thức.”
“Chẳng lẽ là Công Tôn Di?” Tiết Lạc Thiên kinh ngạc nói.
Tỳ nữ yên lặng không nói mỉm cười gật đầu.
Công Tôn Di là bậc thầy về thi họa trong tiểu thế giới này, một chữ trị giá vạn kim, người bình thường muốn nhìn cũng không được, không chỉ tự mình vẽ tấm biển cho Phạm Tuyên, mà Phạm Tuyên còn “sưu tầm rất nhiều” nữa. Tiết Lạc Thiên lại dâng lên bất bình trong lòng, Phạm Tuyên nổi tiếng “ngu ngốc” gần xa, làm gì xứng được thưởng thức sưu tầm thi họa của Công Tôn Di.
Cơ mà Lạc Thiên phát biểu: Ăn chùa đã quá, ồ de.
Vừa bước chân vào sân là gấm hoa rực rỡ, đập vào mắt toàn là kỳ hoa dị thảo, mái ngói cong cong treo mấy cái lồng vàng, oanh ca yến hót hết sức náo nhiệt, làm Lạc Thiên hồn lìa khỏi xác ngay tại chỗ.
“Tam lang đang đợi ngài trong phòng đó.” Tỳ nữ cười nói.
Lạc Thiên hơi cười, mặt lộ vẻ thấp thỏm, tỳ nữ nhanh chóng an ủi: “Tiết lang đừng lo lắng, tính tình Tam lang tốt lắm.”
Tỳ nữ tiến lên trước đẩy cửa phòng ra. Khác hẳn với bầu không khí ồn ào bên ngoài, bên trong rất yên tĩnh, cửa sổ đóng chặt rèm kéo kín. Đang độ trời xuân ấm áp, trong phòng ấm áp ngòn ngọt, Lạc Thiên lại mặc một bộ tố y vừa phức tạp vừa kín, trên lưng đổ đầy mồ hôi, biểu cảm cố làm màu ra vẻ ngầu phút chốc nứt ra khi nhìn thấy Phạm Tuyên.
Phạm Tuyên thân mang “vỏ bọc” của nam chính, tất nhiên là ngoại hình không kém. Tiết Lạc Thiên đẹp đẽ thanh tú, Phạm Tuyên thì mạnh mẽ phóng khoáng, hai hàng mày kiếm thẳng vào tóc mai, mũi túi mật, đôi môi mỉm cười một cách tự nhiên. Là tướng tốt phú quý tự nhiên, lúc này đang dựa vào sạp như ngủ như không.
Nhưng…
Tỳ nữ kinh ngạc thốt lên: “Tam lang, sao ngươi c** đ* ra thế này, lạnh mất!”
Phạm Tuyên ngáp một cái, gãi gãi bụng, dụi dụi mắt, khẳng khái nói: “Ta nóng mà.”
“Ngươi thực là…” Mặt tỳ nữ đỏ rần, đỏ mặt thay Phạm Tuyên, nàng biết Phạm Tuyên chắc chắn là mắc bệnh cũ rồi. Phạm Tuyên ghét gặp người ngoài, không thích tỳ nữ đông đúc trong sân mình, nhất là gian phòng lớn tam tiến tam xuất (7) như thế này, bình thường không hay gọi người vào, toàn đuổi hết ra. Hắn thấy nóng, thế là cởi từng món ra.
Lạc Thiên nhìn cái yếm đỏ chót chim khách đậu nhành hoa mơ trước ngực Phạm Tuyên, mặt vô cảm thầm nghĩ: Cũng được đó, rất hoan hỉ.
“Tam lang, mau mặc vào đi, ngươi xem ai đến này.” Tỳ nữ vội vội vàng vàng cầm quần áo khoác lên người Phạm Tuyên.
Phạm Tuyên thả bàn tay đang dụi mắt xuống, đôi mắt vừa to vừa tròn mê man nhìn về phía trước, chờ đến khi hình dáng Tiết Lạc Thiên đập vào trong mắt thì vui vẻ nói: “Tiên tử ca ca, ngươi tới rồi!”
“Tam lang…” Tỳ nữ bất đắc dĩ nói, “Đừng gọi Tiết lang quân như vậy…”
Phạm Tuyên đẩy tỳ nữ ra, hớn ha hớn hở nhảy xuống giường, không thèm mang giày nhào thẳng về phía Tiết Lạc Thiên. Dù có đần, thì tướng tá vẫn cao to, phút chốc nhào đến, Lạc Thiên lại gầy gò, không đứng vũng được, thế là cả hai người đồng loạt ngã xuống đất. Tỳ nữ kinh ngạc thốt lên một tiếng đi sang đỡ, song Phạm Tuyên lại ôm chặt Tiết Lạc Thiên không chịu buông tay, ríu rít nói: “Tiên tử ca ca, ngươi đến chơi với ta sao?
Phạm Tuyên đẩy tỳ nữ ra, hoan thiên hỉ địa nhảy xuống giường, giày cũng không mặc mà đánh về phía Tiết Lạc Thiên, người khác dù ngu dại, có được lại cao to, một cái nhào lên, Lạc Thiên người đơn bạc, không đứng lại, hai người đồng loạt ngã xuống đất, tỳ nữ kinh ngạc thốt lên một tiếng tới phù người, Phạm Tuyên lại ôm chặt Tiết Lạc Thiên không chịu buông tay, vui vẻ nói: “Tiên tử ca ca, ngươi đi theo ta chơi sao? Ta là A Tuyên, ta là A Tuyên, ngươi nhớ không?”
Lạc Thiên ngã trên đất bị Phạm Tuyên đè sắp không thở nổi, “Ta nhớ, A Tuyên, ngươi đứng lên trước đã…”
Phạm Tuyên mượn sức tỳ nữ đứng lên, vui vẻ nhảy tung tăng, “Tiên tử ca ca, ta chuẩn bị cho ngươi rất nhiều quà, ngươi mau đến xem.” Lại dùng một tay kéo Tiết Lạc Thiên, đầy thô bạo trực tiếp túm Tiết Lạc Thiên lên, tỳ nữ có một mình cũng là có lòng mà không có sức, chỉ biết khuyên, “Tam lang, nhẹ chút, đừng túm đau Tiết lang quân.”
Phạm Tuyên nổi giận, điên đầu điên não quát to: “Ngươi đi ra! Ngươi không cần lo cho ta!” Tỳ nữ không có cách nào, buộc phải lùi ra ngoài phòng, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên trong.
Phạm Tuyên tự nhiên lôi Tiết Lạc Thiên gập ghềnh trắc trở chạy vội tới trước sạp của hắn, kéo tấm màn rũ ra, “Cho ngươi hết đó!”
Tiết Lạc Thiên đại hiếu mấy ngày, toàn là ăn cháo loãng sống qua ngày, vốn đã gầy, giờ bị Phạm Tuyên lắc trái lắc phải, đã thấy đầu choáng mắt hoa. Sau khi đứng vững lại, đống đồ chơi trẻ con chất đầy giường suýt chút nữa đã chói mù mắt cậu.
“Ầy,” Phạm Tuyên cầm một con hổ bằng bố, lắc lắc đầu “grừm grừm” hai tiếng với Tiết Lạc Thiên, “Bà vú làm cho ta đó, ta cho ngươi.”
Đối với Phạm Tuyên mà nói, con hổ bằng bố này là thứ hắn thích nhất, từng cùng hắn trải qua rất nhiều đêm, là một trong những đồng bạn thân thiết nhất của hắn, bằng lòng từ bỏ đưa cho Tiết Lạc Thiên, quả đúng là rất thích cậu.
Tiết Lạc Thiên có thể được chọn, cũng là do Phạm Tuyên nhìn chân dung chọn, Phạm Tuyên chỉ biết xấu đẹp đơn giản, vừa trông thấy bức chân dung như tiên giáng trần của Tiết Lạc Thiên lập tức ầm ĩ nhốn nháo đòi phải là vị “tiên tử ca ca” này chơi với mình.
Trong mấy ngày chờ Tiết Lạc Thiên đến, Phạm Tuyên đã chọn vô số món đồ chơi mình thích để lôi kéo vị “tiên tử ca ca” của hắn. Hắn lấy con hổ bằng bố có sức nặng lớn nhất trong đó ra làm quân tiên phong đánh trận đầu, cho rằng với sức hấp dẫn của hổ bông chắc chắn có thể thu hút được trái tim của “tiên tử ca ca”.
Mũi Lạc Thiên không hiểu sao ngửi được mùi sữa, hình như là phát ra từ con hổ bông trước mắt.
Phạm Tuyên thấy cậu không nhận, vừa thất vọng vừa vui mừng rụt tay về. Thực ra thì hắn có phần không nỡ con hổ bông này, “grừm grừm” cắn một cái vào lỗ tai hổ “ngoạm” hai cái, tai hổ bông chớp mắt cái ướt một mảng. Phạm Tuyên chớp đôi mắt to: “Ngươi không thích sao?”
Lạc Thiên: …cuối cùng cũng coi như biết là mùi gì rồi.
Sự im lặng của Tiết Lạc Thiên không khiến sự nhiệt tình của Phạm Tuyên có phần vơi giảm, một tay hắn ôm hổ bông, một tay “roẹt” một cái rút ra một món gì đó màu đỏ trong đống đồ trên sạp giấu sau lưng. Vẻ mặt có chút gì đó e thẹn, kết hợp với cái yếm màu đỏ trên người hắn thực sự khiến Lạc Thiên cảm thấy nghẹt thở, trò quỷ của hệ thống thật sự là càng ngày càng nhiều…
“Cái này ngươi nhất định phải giữ đó,” Phạm Tuyên bĩu môi, liếc nhìn Tiết Lạc Thiên một cái, “Nhất định phải thích đó.”
Lạc Thiên: …khó nói trước.
Phạm Tuyên đột nhiên cầm túm đỏ chót sau lứng ném qua, Lạc Thiên theo bản năng tiếp lấy, cảm giác tơ lụa mềm mịn, cúi đầu định thần nhìn xuống…
“Đây là cái yếm mà ta thích nhất,” Trên mặt Phạm Tuyên lộ vẻ không nỡ, như nhịn đau cắt thịt nói, “Cho ngươi đấy!”
Lạc Thiên nghiêm túc hỏi: “Hệ thống, bây giờ tao lạnh lùng ra tay xử lý, nam chính có xuyên tới ngay không?”
Hệ thống: “Không biết… nhất định phải chờ đến mười tám.”
Hệ thống: “Với cả A Tuyên đáng yêu biết chừng nào, cậu nỡ nhẫn tâm sao?” Cười trên đau khổ của người khác hí hí hí.
Lạc Thiên: “Ý tao nói là lạnh lùng ra tay xử lý mày á!”
Hệ thống: …con cái bất hiếu, lôi ra ngoài mặc cái yếm vào.
__
(1) lập nhược chi lan ngọc thụ, tiếu như lãng nguyệt nhập hoài: 立若芝兰玉树, 笑如朗月入怀.
“立如芝兰玉树,笑如朗月入怀”
“Lập như chi ngọc lan thụ, tiếu như lãng nguyệt nhập hoài”
Câu nói này có nghĩa là khi đứng yên thì trong trẻo như cỏ ngọc lan chi, khi cười lại rạng rỡ như hái vầng trăng sáng ôm vào lòng.
– Nằm trong bài thơ “Bạch thạch lang khúc” của Quách Mậu Thiến thời Tống.
Nguồn: Fanpage Harmonious Melody – Only for Zhang Jiayuan
(2) Hoàng thương: 皇商, chỉ các thương nhân có xuất thân hoàng gia, Hoàng thương là nhân vật quản lý cấp cao, thay mặt hoàng tộc quản lý công việc kinh doanh của đất nước.
Nguồn: baike.baidu.com
(3) kết mối lương duyên: 喜结连理 – hỉ kết liên lý, nói chung là câu chúc trong đám cưới, kiểu chúc mừng đã thành đôi các thứ các thứ, có câu thành ngữ tiếng Anh sêm sêm nghĩa là “to tie the knot”.
(4) đồ tang đại hiếu: 大孝服丧 – đại hiếu tang phục, không rõ là có đặc điểm gì khác với đồ tang bình thường không, search ra hình này:
(5) yếu tưởng tiếu, nhất thân hiếu: 要想俏, 一身孝, hiếu chỉ màu trắng, nên câu đó đại loại là muốn đẹp thì mặc đồ trắng.
Tham khảo từ: zhidao.baidu.com
(6) du long nhập hải: 游龙入海, là một câu so sánh, ý là thả kẻ địch chạy, để lại hậu họa.
Tham khảo: zhidao.baidu.com
Word by word thì là rồng bơi vào biển (?), đoán là vậy.
(7) tam tiến tam xuất: 三进三出, câu này có 2 nghĩa:
Tam xuất tam tiến(三出三进)/tam tiến tam xuất (三进三出): một công thức buôn bán giao dịch ba lần bán ra, ba lần mua vào.Nguồn: rungthanthoai.wordpress.com
Là một phong cách trong kiểu nhà tứ hợp viện của Trung Quốc.Tam tiến tam xuất, tức là từ cửa chính vào là sân, ở trong lại có một cánh cửa thứ hai, vào cửa thứ hai vẫn là sân, trong đó có một cánh cửa nữa, đi vào lại có một cái sân. Mỗi lần đi vào trong sân đều có sẽ có một cánh cửa nhỏ để đi ra đi vào, đó là ý nghĩa của “tam tiến tam xuất”.
Nhà tam tiến tam xuất có ba cái sân, mỗi sân đều có gian chính, gian phụ, gian bên, thậm chí là hành lang hiên nhà, v.v, vương phủ, gia đình giàu có, quan lại ngày xưa đều ở trong các viện “đa tiến đa xuất” (多进多出) này. Mỗi một viện như thế được gọi là một “Tiến” (进).
Lược từ: zhidao.baidu.com