Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 361

☆, Chương 361

Thế giới 23: Nam phụ độc ác 2

Phạm Tuyên lấy tất cả của báu ra bày hết một lượt, bao gồm cả một cây kẹo hồ lô chưa ăn hết, nhưng Tiết Lạc Thiên từ đầu đến cuối vẫn im lìm không nói một lời, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi. Phạm Tuyên nhận ra, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, ngươi không vui sao?”

Lạc Thiên bình tĩnh nói: “Mẫu thân của ta mới mất.”

Hệ thống: …không phải nó không phải nó không phải nó.

Giọng của Phạm Tuyên càng nhỏ hơn, “Mẫu thân của ta cũng chết rồi.”

Lạc Thiên liếc hắn một cái, vẻ mặt Phạm Tuyênđầy ngây thơ, trên đó chỉ thấy sự hân hoan, không có một chút đau thương nào. Vì mẹ hắn mất sớm, nên nhận thức với việc mất mẹ này không quá sâu sắc, còn giơ cây kẹo hồ lô vốn liếng cuối cùng của mẹ mình ra trước mắt Tiết Lạc Thiên, “Ngươi ăn đi, cái này ngọt lắm.”

“Thứ không lương tâm,” Lạc Thiên lạnh lùng đẩy tay Phạm Tuyên ra, trên tay dính chút đường chảy, dinh dính nhơm nhớp, vẻ mặt càng tức giận hơn nữa. Dù sao thì Phạm Tuyên cũng mang tâm tính trẻ con, xoay cái đầu tròn tóc tai bù xù ủi ủi vào ngực Tiết Lạc Thiên, “Ca ca, chúng ta chơi cụng đầu.”

Tiết Lạc Thiên bị hắn ủi không ngừng lùi về sau, trong lòng ngập nỗi tức giận hoang vắng, cả quãng đời còn lại cậu phải làm bạn với một tên ngốc vô tâm vô phế không biết sự đời như thế này sao?

“Đừng chạm vào ta.” Tiết Lạc Thiên chật vật đẩy Phạm Tuyên ra, nước đường trên tay dính vào tóc Phạm Tuyên. Lọn của tóc dài Phạm Tuyên dính trên tay cậu, hắn lập tức cho rằng đây là một trò chơi mới, cũng vui vẻ kéo mái tóc dài của Tiết Lạc Thiên.

“A!”

Tỳ nữ nghe thấy tiếng kêu bên trong, vội vàng bước nhanh vào, thấy hai đứa nhóc đang bắt đầu kéo tóc nhau, hoang mang kêu lên: “Mau dừng tay!”

Tỳ nữ vất vả lắm mới khuyên Phạm Tuyên buông tay được, búi tóc của Tiết Lạc Thiên đã bị kéo rơi ra, thiếu niên lang chi lan ngọc thụ thành một tên điên đầu tóc rối tung. Phạm Tuyên chống nạnh cười ha ha, cái yếm trước ngực ưỡn cao lên, “Vui quá!”

“Tam lang…” Tỳ nữ vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nói, “Ngươi thật là…” Nàng không nói tiếp đoạn sau, chỉ nói với Tiết Lạc Thiên đang cúi đầu, “Tiết lang, không sao chứ.”

Tiết Lạc Thiên buông thõng mặt, lẳng lặng nói: “Không sao.”

Gặp Phạm Tuyên xong rồi, phải đi gặp gia chủ Phạm gia – Phạm Đông Lai.

Phạm Tuyên “vừa gặp đã yêu” với Tiết Lạc Thiên ngoài đời, nên không chịu cho tỳ nữ dẫn Tiết Lạc Thiên đi. Kéo tay Tiết Lạc Thiên ngồi phịch dưới đất khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại, cái yếm vòng tới vòng lui, để lộ da thịt trắng bóc, Lạc Thiên thảm thương không nỡ nhìn sắp xỉu đến nơi.

Phải sáu năm… sáu năm nữa…

Tỳ nữ đành phải dỗ dành Phạm Tuyên: “Tam lang đừng khóc, ta dẫn Tiết lang đi một lát rồi về, chờ Tiết lang về lại chơi với ngươi, ngủ trưa với ngươi, được không?”

Lạc Thiên: …

Phạm Tuyên ngước mặt lên, đôi mắt tròn vo ngập nước long lanh, “Khi nào về?”

Tỳ nữ chỉ chỉ tấm mành trên cửa sổ, “Chờ mặt trời chiếu đến cá con, bọn ta sẽ trở lại.”

Trên mành vẽ rất nhiều con vật đáng yêu sinh động, khi mặt trời di chuyển, thì sẽ như vẽ rồng điểm mắt chiếu sáng những con vật đó, giống như đèn kéo quân vậy, Phạm Tuyên không biết tính giờ, luôn đoán giờ theo con vật. Hắn liếc nhìn, mắt rùa đen đã sáng, chẳng mấy chốc nữa sẽ chiếu sáng con cá bên cạnh, bĩu bĩu môi, rất không nỡ lòng nói: “Vậy khi mặt trời chiếu đến miệng cá con, phải về đó.”

“Vâng,” Tỳ nữ khẽ đẩy Tiết Lạc Thiên đang im lặng, Tiết Lạc Thiên hơi lảo đảo, giọng điệu cứng ngắc nói: “Ta sẽ lập tức trở về.”

Phạm Tuyên nghe lời cam đoan của cậu mới chịu buông tay, kéo con hổ bông kẹp dưới nách lên cắn một cái, “Grừm grừm.”

Tỳ nữ dẫn Tiết Lạc Thiên đi tắm rửa lại một lần, múc một chậu nước để cậu rửa nước đường trên tay. Nàng đứng sau lưng Tiết Lạc Thiên, tháo búi tóc của Tiết Lạc Thiên ra, vấn tóc lại cho cậu, thấp giọng khuyên giải: “Tiết lang, Tam lang tính tình trẻ con, nếu như ngài ấy chơi đùa với ngươi, ngươi nhất định phải cố gắng khuyên nhủ ngài ấy, lão gia mong ngươi ở bên Tam lang có thể giúp Tam lang học theo trưởng thành hơn ít nhiều.”

Tiết Lạc Thiên lẳng lặng đáp: “Ta biết rồi.”

Tiết Lạc Thiên mặc tố y trên người lại được tỳ nữ dẫn ra sảnh chính, vừa bước ra sân “Bản Chân” của Phạm Tuyên, Phạm gia lập tức trở nên xa hoa hơn hẳn. Tỳ nữ nô bộ qua lại như thôi đưa, khí thế của trâm anh thế gia tức khắc rõ mồn một. Tiết Lạc Thiên chậm rãi thẳng người lên trong bầu không khí đó, tổ tiên cậu cũng từng giàu có, tuy lúc cậu ra đời lại chưa từng được hưởng thụ một chút nào. Song thông qua hồi ức của mẹ cũng biết được Tiết gia đã từng vinh hiển đến nhường nào.

Từng giây từng phút Tiết Lạc Thiên đều dồn nén một thái độ dè dặt như “bô lão tiền triều”.

Phạm Đông Lai không quá ưa thích Tiết Lạc Thiên, vừa liếc mắt đã nhìn thấy nét ngạo mạn khinh người vô cớ trong Tiết Lạc Thiên rồi. Có điều cứng quá thì dễ gãy, hơn nữa sự kiêu ngạo của Tiết Lạc Thiên rất hạn hẹp, rất câu nệ, còn Phạm Đông Lai muốn tìm một người bạn chơi cởi mở phóng khoáng cho Phạm Tuyên. Ông thoáng quan sát Tiết Lạc Thiên, rồi chuyển ánh mắt về phía tỳ nữ Xuân Nguyên.

Xuân Nguyên hiểu ý, thông suốt: “Lão gia, Tam lang đòi chúng ta nhanh chóng trở về, nói rằng không được để lỡ một khắc nào, muốn Tiết lang ngủ trưa cùng với ngài ấy.”

Sắc mặt Phạm Đông Lai dịu xuống, nở một nụ cười hiền hòa với Tiết Lạc Thiên, “Được được, không để lỡ, Lạc Thiên, sang đây.”

Lạc Thiên tiến lên trước vài bước, Phạm Đông Lai trước mặt là Hoàng thương kế tục nhiều đời, địa vị tương đương với Vương gia. Nhưng vẻ mặt cậu vẫn cẩn trọng, không nhanh không chậm hành lễ một cái, “Phạm lão gia.”

“Ừm,” Phạm Đông Lai cười nhẹ, “Hiếm khi A Tuyên thích ngươi, ngươi cẩn thận làm bạn với A Tuyên, tương lai sẽ có phúc.”

Tiết Lạc Thiên không biến sắc đáp lại, “Đa tạ lão gia.”

Phạm Đông Lai thường tiếp xúc với con trai Phạm Tuyên của mình, đã quen với dáng dấp ngây thơ của thiếu niên mười hai tuổi rồi, đột nhiên chạm mặt với Tiết Lạc Thiên già dặn, trong lòng trái lại thấy không thích. Cho rằng lòng dạ Tiết Lạc Thiên quá sâu, có điều ngoài mặt không mảy may thể hiện ra, gọi người đến lấy một khối ngọc bài thông dụng của cửa hàng Phạm thị đưa cho Tiết Lạc Thiên.

Lạc Thiên: Ú òa, thẻ thành viên VIP.

Lạc Thiên diễn biểu cảm “muốn cười nhưng lại giả vờ rụt rè rồi ngừng” một cách hoàn hảo, thành công -1 độ thiện cảm của Phạm lão gia. Ây da, trách nhiêm của nam phụ độc ác.

Phạm Đông Lai là người từng trải, Tiết Lạc Thiên ở trước mặt ông đơn thuần như một tờ giấy trắng, ngoại trừ việc cậu có thể dỗ dành được tên ngốc Phạm Tuyên kia, thực ra cũng không có gì đặc biệt xuất sắc. Có điều do cậu cao tự đại, người trong cuộc mơ hồ mà thôi.

Lạc Thiên nhận ngọc bài xong lập tức đeo lên eo, lại -1 độ thiện cảm của Phạm Đông Lai, rồi theo tỳ nữ về viện “Bản Chân”, kế đó tới quét —— đường tiến độ “nam phụ độc ác bắt nạt nam chính”.

Nói thật lòng, Lạc Thiên cảm thấy xây dựng nhân vật Tiết Lạc Thiên này rất tệ. Ngoài mặt thì trời quang trăng sáng, nội tâm là một đống cứt chó, tối tăm đến mức đối với một tên ngốc mà còn đố kỵ như vậy. Phạm Tuyên đã ngốc rồi, mà còn tính toán so đo từng câu từng chữ với Phạm Tuyên nữa, cuối cùng đến nỗi lạnh lùng ra tay sát hại.

Song may mắn là, con người Tiết Lạc Thiên thích giả vờ, ngoài mặt vẫn là một tên quân tử, chủ yếu là diễn nội tâm tương đối nhiều, cho nên Lạc Thiên vào vai không quá khó khăn.

Sau khi tỳ nữ dẫn Tiết Lạc Thiên vào viện xong, lại căn dặn cậu mấy câu như đừng quá nuông chiều Phạm Tuyên rồi đi. Chắc là có thế nào đi chăng nữa cũng không nghĩ ra được rằng một Tiết Lạc Thiên mặt mày đứng đắn lại lòng dạ hiểm độc bắt nạt Phạm Tuyên, đến cả Phạm Đông Lai chẳng qua cũng chỉ cho rằng Tiết Lạc Thiên có vẻ làm bộ làm tịch nhỏ mọn hẹp hòi mà thôi. Không ai phòng bị hắn, nên mới để Tiết Lạc Thiên chà đạp Phạm Tuyên tả tơi trong vùng trời bé nhỏ của viện Bản Chân này.

Lạc Thiên chắp tay đứng ngoài phòng, thở dài, trong tiếng chim hót líu ra líu ríu, mang khuôn mặt lạnh tanh lên đẩy cửa đi vào.

Ôm một bụng quyết tâm quét tiến độ đi vào song khi vừa nhìn thấy tư thế ngủ chỏng vó lên trời của Phạm Tuyên tức khắc tuyên bố kết thúc.

Phạm Tuyên ngoài miệng nói không có Tiết Lạc Thiên sẽ không ngủ, thực ra chân trước Tiết Lạc Thiên mới đi thì chốc lát sau, Phạm Tuyên đã buồn ngủ thiếp đi mất. Tối hôm qua hắn quá hưng phấn, cả đêm không ngủ, lại không có tâm sự gì, cộng thêm đang rảnh rỗi nên tất nhiên là ngủ mất.

Lạc Thiên: “Dù sao thì hắn đang ngủ rồi, tao có bắt nạt hắn hắn cũng không hay, tao nghỉ ngơi tí đi.”

Hệ thống: “Tùy cậu, đừng để hỏng hình tượng là được, Phạm Tuyên xuyên đến sẽ kế thừa ký ức của “Phạm Tuyên”, vả mặt nhân vật nam phụ độc ác của cậu là một trong những tuyến chính, cậu quan trọng lắm đấy.”

Lạc Thiên: “…” Kiểu quan trọng đó không thèm lắm đâu.

Phạm Tuyên cao hơn Tiết Lạc Thiên gần nửa cái đầu, bởi vì thường hay chạy nhảy lung tung, nên người ngượm khá rắn chắc. Thiếu niên lang mười hai tuổi đã hơi ra dáng ra hình, khung xương dần giãn ra, mặc cái yếm đỏ thẫm để lộ ra trông chẳng ra ngô ra khoai. Lạc Thiên thở dài, cầm chăn ở cuối giường phủ lên cho hắn.

Vừa đắp tới bụng, Phạm Tuyên lập tức mở mắt ra.

Lạc Thiên nhanh chóng ném chăn ra sau, rồi duỗi tay hất cái yếm của hắn ra.

Vẻ mặt Phạm Tuyên mờ mịt vô tội, “Ca ca, sao ngươi hất yếm của ta?”

Lạc Thiên tuân theo nguyên tắc “ngoài sáng dối lừa, trong tối bắt nạt”, lạnh nhạt đáp: “Không phải ngươi nói nóng sao? Giúp ngươi mát.”

Quả nhiên Phạm Tuyên rất dễ lừa, trên mặt nở nụ cười, “Ca ca, ngủ chung đi.” Rướn người nhích mạnh sang bên, nửa người gần như sắp rơi xuống giường, vỗ vỗ chỗ trống rộng rãi sau lưng, điềm nhiên nói: “Ta không ngủ với heo bảo nữa, sau này ta ngủ với ngươi.”

“Heo bảo?” Lạc Thiên lặp lại, thầm nghĩ má nó không lẽ có con heo nào ngủ trên cái giường này thật hả, thế thì có chết cậu cũng không ngủ.

Phạm Tuyên “rầm” một tiếng lăn xuống giường, song không la đau, bắt được con hổ bằng bố dưới đất quơ quơ Tiết Lạc Thiên trước mặt, “Heo bảo.”

Lạc Thiên: “…đây là hổ.”

Phạm Tuyên nở nụ cười ngốc nghếch, “Heo bảo, grừm grừm.”

Lạc Thiên: …thôi được rồi.

Phạm Tuyên chụt con hổ bông một cái, lưu luyến không nỡ đặt xuống đất, trở mình lên giường lại, đập mạnh xuống chỗ nằm bên cạnh hắn, hai mắt toả sáng nói: “Ca ca, ngủ.”

“Ta không buồn ngủ, ngươi ngủ một mình đi.” Lạc Thiên lạnh lùng nói.

Phạm Tuyên méo miệng, trông như muốn khóc đến nơi, giọng trẻ con: “Một mình ta, không ngủ được.”

Lạc Thiên hung dữ nói: “Vậy ta tìm người khác ngủ với ngươi.”

Phạm Tuyên trợn to mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Ta ghét người.”

Lạc Thiên: …ám chỉ anh đây không phải người, nhớ đó.

Lạc Thiên chỉ con hổ bông trên đất, “Thế để nó ngủ với ngươi.”

Phạm Tuyên chính thức quậy, đấm ngực giậm chân lăn lộn trên giường, “Ta muốn ca ca ngủ với ta, ta muốn ca ca ngủ với ta, ta muốn ca ca ngủ với ta…” Vừa gào họng lên kêu, ngoài sân tức khắc “bách điểu triều phượng” (1), đám chim muông hót lên cực kỳ vui vẻ, làm Lạc Thiên đau hết cả đầu.

Lạc Thiên lớn tiếng quát lên: “Đừng kêu nữa!”

Phạm Tuyên lập tức im tiếng, chớp chớp mắt nhìn Tiết Lạc Thiên, hơi nhỏ giọng nói: “Ca ca, ngươi ngủ cùng ta đi mà, ta không còn tè dầm nữa rồi.”

Lạc Thiên: …hệ thống đâu, bước ra đây nhận án tử ngay lập tức!

Hệ thống: “Bây bê à, tui ở trong tim em này.”

Lạc Thiên: “Tao không có tim.”

Hệ thống: …đúng thật.

Phạm Tuyên đáng thương bò dậy, quỳ ngồi trên giường kéo góc áo Tiết Lạc Thiên, “Ca ca, ngươi ngủ chung với ta đi, được không? Ta lấy bảo vật của mình cho ngươi hết.”

Lạc Thiên: Phát hiện ra được yếu tố có thể quét được tiến độ của nhân vật nam phụ độc ác rồi.

Lạc Thiên nghiêm mặt, trong lạnh nhạt không giấu được nét tham lam: “Ta nghe nói ngươi sưu tầm thư họa của Công Tôn Di?”

Phạm Tuyên nói: “Công Tôn Di là ai?”

Lông mày Lạc Thiên nhảy nhảy, “Thư họa để đâu trong phòng ngươi?”

Phạm Tuyên xuống giường, lịch bà lịch bịch chạy vào phòng trong, một lát sau, bưng một chồng giấy dày rất lớn, đưa đến trước mặt Tiết Lạc Thiên, “Cho ngươi.”

Lạc Thiên làm ra vẻ tham lam mừng rỡ, duỗi tay ra nhận chồng giấy đó, nhưng lại nhìn thấy mấy hình vẽ đầu heo mặt chó nguệch ngoạc chỗ này chỗ nọ trên đó, lại nhìn không ra là thủ bút của vị danh gia nào, cau mày hỏi: “Ai vẽ cái này đây?”

“Ta đó,” Phạm Tuyên hào hứng nói: “Ta vẽ lúc đi ị đó.”

Lạc Thiên: …

Thì ra Phạm thị giàu có vang danh thiên hạ, dù dùng giấy vệ sinh thì cũng là giấy Ngọc Hương quý giá cực mềm mại, Phạm Tuyên đi nặng thấy chán, cầm bút vẽ vời.

Lạc Thiên tức giận ném chồng giấy, còn phủi tay một cái như là dính thứ bẩn thỉu gì đó, liếc Phạm Tuyên một cái, ghét bỏ nói: “Ai thèm tranh của ngươi, ta nói Công Tôn Di, Công Tôn Di, ngươi có hiểu không? Đúng rồi, ta quên mất, cái thứ không tâm can gì như ngươi, sao biết ai là Công Tôn Di chứ.”

Phạm Tuyên bị cậu mắng một trận, vẫn là nửa hiểu nửa không, chỉ cảm thấy Tiết Lạc Thiên hình như rất tức giận, từ xưa đến giờ chưa từng có ai tức giận với hắn bao giờ. Hắn tay chân luống cuống ngồi xổm xuống đất nhặt tranh vẽ tán loạn dưới đất, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ta không quen biết hắn mà,” Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa đau lòng vừa dè dặt, “Ta chỉ biết ca ca thôi.”

__

(1) bách điểu triều phượng: 百鸟朝凤, muôn loài chim hướng về phượng hoàng.

Bình Luận (0)
Comment