Thế giới 23: Nam phụ độc ác 3
Không phải là Lạc Thiên chưa từng diễn nhân vật độc ác, đa số các nhân vật độc ác đều rất không não, khi diễn cũng chỉ đi lượng không đi chất, làm đủ mấy trò ngu ngốc là xong, dù sao thì sau này cũng để cho nhân vật chính vả mặt mà thôi.
Nhưng với Phạm Tuyên mà nói, hắn chết rồi là chết luôn, cho dù tương lai “Phạm Tuyên” có xuyên đến, thì Phạm Tuyên cũng chết. Sự bắt nạt mà hắn đã chịu là dấu chấm hết trong cuộc đời hắn, “Phạm Tuyên” có vả mặt báo thù như thế nào đi chăng nữa, thì cũng chẳng liên quan gì đến Phạm Tuyên ngốc nghếch.
Lạc Thiên có phần không đành lòng, quyết định mình cứ ác vừa vừa là được rồi, bắt nạt lúc bình thường không phải là chuyện quan trọng, quan trọng là cú lạnh lùng hạ sát năm mười tám tuổi kia, chỉ cần không quá tốt với Phạm Tuyên là ổn. Nội tâm Tiết Lạc Thiên đố kỵ với Phạm Tuyên, Phạm Tuyên đần không biết, nhưng “Phạm Tuyên” xuyên đến có lẽ có thể cảm nhận được, cũng coi như không vỡ hình tượng.
Lạc Thiên rất có tự tin nắm chắc chừng mực, ngồi lên giường lạnh mặt nói: “Lên ngủ, còn nói thêm một chữ nữa, ta đi ngay.”
Phạm Tuyên nghe hiểu hoàn toàn, không màng quan tâm bức tranh trên tay, như mãnh hổ xuống núi cắm đầu bay vọt thẳng lên giường, đè ngã Tiết Lạc Thiên, ôm eo ngửi cổ cậu một cái. Hắn định nói là thơm quá, nhưng lại không dám nói, bởi vì Tiết Lạc Thiên nói “nói thêm một chữ nữa, cậu sẽ đi ngay”.
Đi, đáng sợ biết chừng nào chứ. Hắn rất thích vị tiên tử ca ca này, ngàn lần vạn lần không muốn để cậu đi.
Phạm Tuyên ôm chặt Tiết Lạc Thiên sắc mặt tái nhợt, mê mẩn “ưm” hai tiếng.
Lạc Thiên: …ưm cái gì mà ưm, chẳng là mắc tè hả.
May là Phạm Tuyên đã yên tĩnh lại, không nói nữa, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, hắn quá mệt mỏi.
Lạc Thiên trợn tròn mắt có phần khó ngủ, Phạm Tuyên, ây.
Hệ thống thấy dáng vẻ bối rối khổ sở của Lạc Thiên lập tức biết ngay là mình lại chọn đúng thế giới rồi. Hệ thống vẫn liên tục nâng cấp, chưa từng khuất phục bao giờ, nó, là hệ thống ngoan cường nhất trụ sở liên mình —— không có cái thứ hai.
Lạc Thiên: “Lo đéo mẹ gì, sáu năm sau tính tiếp, bố mày ngủ đây, há há há.”
Hệ thống: …thứ đồ vô lương tâm!
Phạm Tuyên ngủ giữa chừng đạp chân một cái, rất hoảng hốt tỉnh dậy, nhìn thấy Tiết Lạc Thiên được hắn ôm vào lòng một cách cẩn thận, nên an tâm nhắm mắt lại, cọ cọ vào lồng ngực Tiết Lạc Thiên, ca ca ơi.
Lạc Thiên ngủ một giấc dậy, phát hiện ra mình và Phạm Tuyên ôm rịt lấy nhau, tay quấn lấy tay, chân quấn lấy chân, Phạm Tuyên còn chảy một bãi nước miếng lên trước ngực cậu.
Lạc Thiên: …muốn quét tiến độ nam phụ độc ác quá.
Lạc Thiên đột nhiên đẩy nhẹ Phạm Tuyên. Phạm Tuyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, há miệng cắn cổ áo Tiết Lạc Thiên, ngậm hai lần mới nhận ra có gì không đúng, hắn không ngủ chung với heo bảo. Nhanh chóng nhả ra, hứng phấn kêu Tiết Lạc Thiên: “Ca ca ca ca.”
“Đừng có cạc cạc cạc nữa, ngươi cầm tinh con gà à?” Lạc Thiên mất kiên nhẫn nói, “Đứng lên.”
Phạm Tuyên ôm Tiết Lạc Thiên không chịu buông tay, quệt mồm nói: “Ta tuổi hổ, grừm grừm, con hổ.”
Lạc Thiên thần sắc phức tạp nói: “Ngươi có biết con hổ là gì không?”
Phạm Tuyên gật đầu, “Biết chứ.”
Lạc Thiên muốn nhỏm dậy, nhưng Phạm Tuyên không buông tay, Lạc Thiên quát lên: “Buông tay ra, không thì ta đi đây.”
Phạm Tuyên lập tức sợ đến thả tay ra.
Lạc Thiên xuống giường đá nhẹ vào con hổ bằng bố dưới đất, đối diện với ánh mắt của Phạm Tuyên: “Đây là cái gì?”
Ánh mắt Phạm Tuyên dính vào con hổ bông, không nỡ xa rời nói: “Heo bảo.”
“Đây chính là hổ.” Lạc Thiên cạn lời.
Phạm Tuyên lớn tiếng phản bác: “Đây là heo bảo!”
“Hổ!”
“Heo bảo!”
“Hổ!”
“Heo bảo!”
“Ta đi đây!” Lạc Thiên hung ác mà đe dọa.
Phạm Tuyên lại bị doạ sợ rồi, do do dự dự cả buổi không nói chuyện, cuối cùng cắn ngón tay cái, nhỏ giọng nói: “Hổ…” Ngay khi sắc mặt Lạc Thiên dịu xuống thì lại nhỏ tiếng nói: “Heo bảo…”
Lạc Thiên: …hơn thua với tên ngốc thì cậu mới đúng là kẻ ngốc thật.
Phạm Tuyên bỗng nhiên biến sắc, nhảy xuống giường tông thẳng về phía sau.
Lạc Thiên giật mình hết hồn, cậu thấy Phạm Tuyên nhảy xuống tưởng hắn lại muốn húc mình nữa. Đằng sau vang lên tiếng nước không lớn không nhỏ, mặt mày Lạc Thiên đỏ hồng, cảm thấy đời người đằng đẵng.
Phạm Tuyên quay lại, chỉ vào cửa sổ, nói: “Chiếu đến cún con rồi, ăn sáng thôi.”
Lạc Thiên lại liếc nhìn cửa sổ một cái, nghĩ bụng Phạm lão gia đúng là đã bỏ nhiều công sức để nuôi thằng nhóc này.
Phạm Tuyên không thích người khác, có điều ăn uống ngủ nghỉ cần phải có người ngoài chăm nom, hắn cũng thỏa hiệp chịu theo. Chỉ một lúc sau, Xuân Nguyên đã dẫn một nhóm tỳ nữ đến, các tỳ nữ rất yên tĩnh, để tránh chọc Phạm Tuyên phát điên, đòi đuổi bọn họ đi nữa. Âm thầm lặng lẽ thay đổi chăn đệm sạch sẽ, dọn dẹp sàn nhà bị Phạm Tuyên làm bẩn, thu dọn phòng ốc.
Xuân Nguyên cầm hộp cơm, bày cả một bàn bánh ngọt tinh xảo, còn có hai bát sữa bò ấm nóng, tất cả đều là phần của hai người, chuẩn bị rất thỏa đáng.
Phạm Tuyên kéo tay Tiết Lạc Thiên, “Ca ca, ăn bánh đi.”
Ở trước mặt Xuân Nguyên, cuối cùng thì Lạc Thiên cũng có thể không cần bắt nạt Phạm Tuyên nữa, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thờ ơ, để Phạm Tuyên nắm tay mình kéo đến ngồi xuống trước bàn.
Bánh ngọt của Phạm gia tất nhiên là không có món nào là không tinh xảo cả, từng món từng món đa dạng phong phú, hoặc là làm hình lá phong, hoặc là làm hình hoa, cực kì đẹp đẽ, tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Phạm Tuyên cầm một cái, tự mình cắn một miếng, sau đó đặt xuống lại, rồi trong ánh mắt đờ đẫn của Lạc Thiên cắn hết tất cả mỗi loại một miếng, sau đó nói với Lạc Thiên: “Ca ca, ăn.”
Lạc Thiên nhìn dấu răng trên bánh, thầm nghĩ với lòng dạ của Tiết Lạc Thiên, rốt cuộc là có ăn hay không ăn, thử ngẫm một hồi, cậu quyết định không ăn, lộ ra vẻ mặt khó xử.
Xuân Nguyên ở bên cạnh giật mình hoảng hốt, nàng bước lên dịu dàng nói với Phạm Tuyên: “Tam lang, xiêm y Tiết lang bị bẩn, để ngài ấy thay xiêm y rồi lại quay lại với ngài nhé, được không?”
Vết nước miếng trên tố y đã chuyển qua sẫm màu, rất dễ thấy, Phạm Tuyên không quậy, ngoan ngoãn gật đầu, “Nhanh trở lại.”
Xuân Nguyên kéo Tiết Lạc Thiên đi vào trong, các tỳ nữ vẫn còn đang quét dọn, Xuân Nguyên hạ thấp giọng nói với Tiết Lạc Thiên: “Tiết lang, Tam lang ngài ấy coi trọng ngài mới làm như vậy, ngài tuyệt đối đừng chê ngài ấy. Nếu như lão gia biết Tam lang coi trọng ngài như vậy, nhất định sẽ rất vui lòng, ngài chỉ cần xem Tam lang như huynh đệ ruột thịt là được, không có gì là không chịu được.”
Xuân Nguyên đã nói như vậy rồi, Lạc Thiên cũng đành phải đáp lại, Xuân Nguyên tìm một tố y đã chuẩn bị sẵn từ sớm, đưa cho Tiết Lạc Thiên thay.
Sau khi hai người quay lại, Lạc Thiên thấy Phạm Tuyên đang đung đưa chân, chán chường cầm con ngọc thiềm (cóc) kế bên chơi, song không hề động vào cả bàn bánh ngọt. Nhác thấy hai người trở về, mắt sáng lên kêu: “Ca ca, ăn bánh.”
“Ừm.” Lạc Thiên ngồi xuống bên cạnh Phạm Tuyên, nói thầm trong bụng: Con nít ăn không dơ, con nít ăn không dơ, khều một cái bánh cắn một miếng. Mùi hạnh nhân tan ra trong miệng, hậu vị ngọt ngào kéo dài, Lạc Thiên ăn được cái đầu tiên rồi, về sau cũng dễ dàng hơn.
Phạm Tuyên ăn một miếng bánh, liếc nhìn Tiết Lạc Thiên, vẻ mặt hớn ha hớn hở.
Xuân Nguyên yên lặng quan sát, thầm nghĩ vị Tiết lang quân này, lão gia không đuổi đi được.
Từ ngày đó trở đi kiếp sống làm bảo mẫu của Lạc Thiên chính thức bắt đầu, cậu phát hiện ra chung sống với Phạm Tuyên rất đơn giản. Phạm Tuyên rất nghe lời cậu, dù cho Lạc Thiên có quái gở móc mỉa hắn thì hắn nghe cũng chẳng hiểu, Lạc Thiên hung dữ với hắn, hắn sẽ nhỏ giọng nói chuyện. Có lúc Phạm Tuyên tranh cãi với Lạc Thiên, Lạc Thiên đe dọa đòi đi, Phạm Tuyên lập tức không dám nói nữa.
Ngoại trừ một điều là, bất kể là Lạc Thiên muốn ăn món gì, Phạm Tuyên đều đòi ăn trước một miếng, kể cả Lạc Thiên muốn uống nước thì Phạm Tuyên vẫn đòi uống trước một hớp, có nói thế nào cũng không nghe.
Khi hai người dùng cơm luôn có Xuân Nguyên ở bên cạnh hầu hạ, Tiết Lạc Thiên không thể để lại dấu tích trước mặt người khác, chỉ đành phải nhắm mắt ăn tổ yến của Phạm Tuyên.
Xuân Nguyên đi rồi, Lạc Thiên cố tình đi rót nước uống, quả nhiên Phạm Tuyên lập tức nhào đến giật lấy cốc nước của cậu.
Lạc Thiên trừng mắt nói: “Không được đụng vào cốc của ta, không thì ta đi đây.”
Lời uy h**p trăm phát trăm trúng riêng chỉ có việc này là không qua được, mặt Phạm Tuyên đỏ lên, gấp đến mức muốn khóc lên, “Để ta trước, ta trước!”
“Sao ngươi cái gì cũng muốn giành hết vậy,” Chỉ số ác độc của Lạc Thiên lập tức tăng cao, giơ tay ném cái cốc xuống đất, tiếng sứ vỡ tan vang lên khiến Phạm Tuyên giật mình hết hồn, nhưng hắn vẫn cố chấp nói, “Để ta trước.”
Hết cách rồi, Lạc Thiên buộc lòng phải tiếp tục ăn tổ yến của Phạm Tuyên, may là Phạm Tuyên không chỉ nhìn đần độn như là đứa trẻ, trên người cũng toàn là mùi sữa, mấy món hắn ăn qua ngoại trừ dính chút mùi sữa, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Cứ như thế qua một tháng, Phạm Đông Lai lần thứ hai triệu kiến Tiết Lạc Thiên.
Một tháng này, Tiết Lạc Thiên vẫn luôn ở trong viện Bản Chân, nửa bước không đi, lúc nào cũng ăn ngủ chơi đùa cùng với Phạm Tuyên. Lạc Thiên thì thấy rất tốt, cuộc sống mọt gạo là món cậu thạo nhất mà, có điều đổi lại là Tiết Lạc Thiên, chắc chắn là nhịn cả một bụng tức, thế là Lạc Thiên cứng mặt hành lễ với Phạm Đông Lai.
Phạm Đông Lai không ngờ rằng Phạm Tuyên sẽ lại thích Tiết Lạc Thiên đến thế, nên cho dù Tiết Lạc Thiên không phải là ứng cử viên lý tưởng của ông, thì ông cũng không có cách nào khác. Phạm Tuyên thích rồi, chỉ có thể chấp nhận thôi.
Phạm Đông Lai thoáng quan sát Tiết Lạc Thiên vẻ mặt đầy kiêu ngạo, dịu giọng nói: “Lạc Thiên, quãng thời gian này ngươi ở bên A Tuyên, có thấy vất vả không?”
Lạc Thiên đanh mặt cứng nhắc nói: “Không vất vả.”
Phạm Đông Lai hơi cười, “Ta biết ngươi không dễ chịu, từ lâu đã nghe nói ngươi là một thiếu niên thiên tài, suốt ngày núp trong viện Bản Chân lại hoang phí tháng năm. Vậy đi, đến tháng sau, ta cho mời Công Tôn tiên sinh tới cửa giảng bài, đến lúc đó ngươi và A Tuyên cùng học, thế nào?”
“Công Tôn tiên sinh!” Tiết Lạc Thiên mừng rỡ ngẩng đầu, kích động đến mức hoàn toàn không thể che giấu được suy nghĩ của mình.
Phạm Đông Lai nhìn thấy cậu chút vẻ thiếu niên, trái lại cười càng tươi, “Ta nghe Xuân Nguyên nói ngươi rất thích chữ viết của Công Tôn Di, nên có tình mời hắn đến,” Phạm Đông Lai ngừng một chút nói tiếp: “Chỉ là A Tuyên không muốn đi ra khỏi viện, vẫn phải nhờ ngươi khuyên nhủ nó một tiếng.”
Tiết Lạc Thiên nhìn khuôn mặt tươi cười Phạm Đông Lai, vui sướng trong lòng tan hết không còn gì.
Ý của Phạm Đông Lai rất rõ ràng, nếu như Tiết Lạc Thiên có thể thuyết phục Phạm Tuyên đi ra khỏi viện để học, vậy thì cậu có thể được Công Tôn Di dạy. Nếu Tiết Lạc Thiên không làm được, vậy thì tiếp tục ngơ ngơ ngác ngác ở trong viện không thấy ánh mặt trời cùng với Phạm Tuyên.
Lạc Thiên: Thật lòng mà nói thì càng muốn làm mọt gạo hơn.
Lạc Thiên về viện, lập tức nói thẳng với Phạm Tuyên: “Qua tháng sau, Công Tôn Di đến giảng bài, ngươi đi với ta.”
Phạm Tuyên không hiểu, chỉ nghe Lạc Thiên nói “đi cùng”, vui vẻ đáp lại một câu, “Tuyệt quá.”
Đến ngày Công Tôn Di đến đó, Xuân Nguyên đến rửa mặt sửa soạng cho Phạm Tuyên, Xuân Nguyên đến thay Phạm Tuyên rửa mặt trang điểm, bởi vì Tiết Lạc Thiên ở kế bên mắt lom lom dõi theo Phạm Tuyên, nên Phạm Tuyên buộc lòng phải ngoan ngoãn để Xuân Nguyên sửa sang cho hắn thành dáng vẻ hắn không thích.
Xuân Nguyên thở dài nói: “Tam lang quả nhiên là vô cùng đẹp.”
Chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài, thì Phạm Tuyên và Tiết Lạc Thiên đi chung với nhau có thể gọi là quân tử song bích, vô cùng đẹp mắt.
Phạm Tuyên khó chịu kéo kéo đai lưng phỉ thúy, khó hiểu hỏi: “Làm gì vậy?”
“Ngươi quên rồi sao?” Lạc Thiên nhẹ giọng nói, “Hôm nay phải đi nghe Công Tôn Di tiên sinh giảng bài.”
Phạm Tuyên vẫn còn chưa hiểu ý, ngơ ngác hỏi Tiết Lạc Thiên: “Công Tôn Di là ai vậy, ta không quen biết hắn.”
Lạc Thiên chủ động kéo tay của hắn, “Bây giờ chúng ta đi làm quen với hắn.”
Nhưng mà vừa đến cổng viện Bản Chân, Phạm Tuyên không chịu đi ra ngoài, lắc đầu liều mạng lui về phía sau, “Ta không đi ra! Ta không đi ra!”
Ngay trước mặt Xuân Nguyên, Tiết Lạc Thiên cũng không tiện nài ép lôi kéo, chỉ thấp giọng nói: “A Tuyên, ta đi cùng với ngươi.”
Phạm Tuyên vừa nghe thấy vậy, lại kéo Tiết Lạc Thiên về phía sau theo mình, “Ca ca cũng đừng đi!”
Hai người lôi kéo nhau một hồi, cùng nghẹn đỏ cả mặt, Xuân Nguyên thấy vậy biết là không hay, nhanh chóng đẩy Tiết Lạc Thiên, để Tiết Lạc Thiên theo Phạm Tuyên trở lại trước đã.
Lạc Thiên thấy đủ là thôi, quặm mặt lại đi vào trong nhà cùng với Phạm Tuyên, Xuân Nguyên dỗ dành sơ qua rồi lui xuống, đoán chừng là đi báo lại với Phạm Đông Lai.
Sau khi Xuân Nguyên rời đi, Lạc Thiên lập tức “bùng nổ”, “Ngươi có biết Công Tôn Di chịu giảng bài cho chúng ta là cơ hội tốt biết chừng nào không hả? Ngươi không chịu đi thì thôi, còn cứng đầu kéo ta theo, ta tức chết mất!”
Phạm Tuyên cầm đai lưng giật, ngước đầu nói: “Ca ca, tại sao ngươi thích hắn lại không thích ta chứ.”
“Ta không thích ngươi, ta ghét ngươi chết đi được!” Lạc Thiên “tức” tới mức quay lưng chạy ra ngoài.
Phạm Tuyên hốt hoảng vội vàng đuổi theo.
Lạc Thiên không chạy ra Bản Chân viện, chỉ ngồi xuống bên bờ ao nhỏ trong viện Bản Chân, một đài sen chen chúc bên bờ, Lạc Thiên ngắt lấy một hạt sen, nghe thấy tiếng hét thảm thương của Phạm Tuyên sau lưng, “Không được!”
Lạc Thiên ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa tức giận.
Phạm Tuyên bước nhanh đến nhào tới trước mặt Tiết Lạc Thiên, cướp hạt sen của cậu.
Hạt sen chưa lấy tim, đắng, Phạm Tuyên cắn một miếng, mặt nhăn thành một cục, Tiết Lạc Thiên lại cười, “Cho ngươi giành này, cho ngươi đắng chết luôn.”
Phạm Tuyên bỗng nhiên rơi nước mắt, ôm chặt lấy Tiết Lạc Thiên, nghẹn ngào nói: “Hu hu hu, ca ca, ta sắp chết rồi.”
Tiết Lạc Thiên để mặc cho hắn khóc, lẳng lặng nhìn ao nước, trên gương mặt trắng trẻo đơn thuần đầy vẻ tuyệt tình lạnh lẽo.
Phạm Tuyên khóc trong chốc lát phát hiện mình chưa có chết, lau nước mắt lên bả vai Tiết Lạc Thiên, ngước mặt lên, nhỏ giọng nói: “Ca ca, sau này ngươi đừng ăn đồ người khác chưa ăn, sẽ chết đó.”
Tiết Lạc Thiên ngoái mặt qua, cau mày nói: “Ngươi nói nhăng gì đó.”
“Bà vú của ta, ăn cháo của ta, bà ấy chết rồi,” Phạm Tuyên dựa vào bả vai Tiết Lạc Thiên, đau lòng nói, “Ta ăn hạt sen của ngươi, ta cũng sắp chết rồi, ngươi đừng chết, không ăn đồ người khác chưa ăn, sẽ không phải chết.”
Hắn nói năng bừa bãi, Tiết Lạc Thiên lại nghe hiểu.
Chẳng trách… chẳng trách Phạm Tuyên món nào cũng giành ăn trước, tên ngốc này thử độc cho cậu, sợ cậu bị độc chết…
Vẻ mặt Tiết Lạc Thiên phức tạp, thấp giọng hỏi: “Tại sao ngươi tốt với ta như vậy?”
“Ngươi là ca ca mà,” Phạm Tuyên ôm cổ cậu, “Ta vẫn luôn đợi ngươi…”