☆, Chương 368
Thế giới 23: Nam phụ độc ác 9
Lần đầu tiên tổ chức tiệc sinh nhật, sau khi đi về, Phạm Tuyên lại ỉu xìu, sau khi rửa mặt chải đầu thì nằm lên ghế quý phi, mái tóc đen rối tung, nhìn hoa văn trái lựu trên màn giường ngẩn ngơ. Đến cả Tiết Lạc Thiên lên giường rồi cũng không phát hiện.
Tiết trời nóng bức, trong phòng đặt rất nhiều chậu băng, Phạm thị phú khả địch quốc, tất nhiên sẽ không để Phạm Tuyên chịu khổ bất cứ điều gì. Trong cánh quạt gió cũng đựng đầy nước đá, giúp nhiệt độ trong phòng giảm xuống như trời mùa thu vậy, Tiết Lạc Thiên kéo chăn mềm phủ lên cho Phạm Tuyên, “Sao tự nhiên đờ ra đó làm gì.”
Phạm Tuyên nghe thấy Tiết Lạc Thiên nói chuyện, giật cả mình, hắn quay đầu nhìn Tiết Lạc Thiên đầy ý cười, vẫn mang vẻ ngạc nhiên.
“À, tên ngốc cũng có tâm sự à.” Vào phòng rồi, Tiết Lạc Thiên không cần phải giả đò nữa, đưa tay vuốt một cái trên đỉnh đầu Phạm Tuyên. Thở dài, “Tóc ngươi sao cứng thế không biết.”
Tóc… ánh mắt Phạm Tuyên tự nhiên rơi lên mái tóc dài của Tiết Lạc Thiên, tóc Tiết Lạc Thiên vừa mượt vừa mềm, Phạm Tuyên nắm thử, lành lạnh như là tơ lụa vậy. Hắn vô thức cầm lọn tóc đó đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, lại làm Tiết Lạc Thiên cười nhẹ một tiếng.
Tiết Lạc Thiên gối đầu lên gối thuốc, thu nụ cười lại, “Cuối cùng thì ngươi bị sao vậy?”
Phạm Tuyên cũng không biết mình sao vậy, cúi đầu chui vào lồng ngực Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên vòng tay quanh người hắn, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, lẳng lặng chờ Phạm Tuyên mở miệng.
Qua hồi lâu, Phạm Tuyên mới rủ rỉ rù rì nói: “Ca ca.”
“Ừm.”
“Ca ca.”
“Ừm.”
“Ca ca.”
Tiết Lạc Thiên đẩy trán Phạm Tuyên một cái, cụp mắt nói: “Làm gì vậy, có chuyện gì thì nói đi.”
Phạm Tuyên buồn rầu cau mày, “Ta thấy khó chịu trong lòng.”
“Khó chịu trong lòng?” Tiết Lạc Thiên nhanh chóng đỡ Phạm Tuyên ngồi dậy, lời Phạm Tuyên nói, cậu chỉ hiểu theo hướng dễ hiểu nhất, nên chỉ cho rằng ngực Phạm Tuyên bị đau. Đầu tiên là cởi trung y của Phạm Tuyên, thấy lồng ngực hắn thoạt nhìn không có ngoại thương nào rõ ràng, một tay ấn lên ngực hắn, cau mày hỏi: “Đau ở đây à?”
“Không đau, ” Phạm Tuyên ngoan ngoãn lắc đầu, “Khó thở.”
Tiết Lạc Thiên vội la lên: “Bắt đầu từ lúc nào?”
Phạm Tuyên nói: “Từ lúc ăn tối.”
“Vậy sao ngươi không nói sớm!” Tiết Lạc Thiên thả tay ra, vén màn giường lên, nói với Phạm Tuyên: “Ngươi ngồi yên đừng cử động, để ta đi gọi đại phu.”
“Ca ca đừng đi mà,” Phạm Tuyên cuống lên, ôm chặt eo của Tiết Lạc Thiên, hắn càng lớn càng cao to rắn rỏi, về mặt thể lực Tiết Lạc Thiên hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, bị hắn cuốn lấy lập tức không di chuyển lại. Tiết Lạc Thiên vỗ tay hắn, quay đầu nói: “Đừng quậy, ta không đi đâu cả, ta đi gọi đại phu thôi, đau ngực không phải là chuyện nhỏ, có hiểu không?”
“Nhưng, nhưng mà…” Phạm Tuyên sốt ruột lại không biết nói sao, sắp nhảy vọt cả lên, “Bây giờ ta không đau.”
Tiết Lạc Thiên cũng gấp, “Cuối cùng là có đau hay không?”
Phạm Tuyên vội phát khóc, nước mắt đọng thành đóa hoa trên khóe mắt, áp sát mặt vào lưng Tiết Lạc Thiên, nghẹn ngào nói: “Ca, ca ca, ngươi đừng bỏ ta mà…”
Đến đây thì Tiết Lạc Thiên đã hiểu, tên ngốc này thật sự có tâm sự, thế là nhẹ tay lại, rồi buông tấm màn xuống, xoay người lại quỳ ngồi trên giường, nói với Phạm Tuyên: “Ai nói gì với ngươi rồi, chọc ngươi giận đúng không? Có phải do Phạm Đan…”
“A ——”
Phạm Tuyên bỗng nhiên kêu dài một tiếng, Tiết Lạc Thiên giật mình hết hồn, “Làm gì vậy!”
Phạm Tuyên ngước mặt lên, vẻ mặt có phần hung tợn, “Ta ghét hắn ta!”
Tiết Lạc Thiên không hiểu ra sao, “Ngươi nói Phạm Đan…”
“A ——”
Phạm Tuyên lại kêu một tiếng, nổi giận đùng đùng ôm chặt eo Tiết Lạc Thiên lắc lắc, “Không được nhắc đến hắn!”
“Không được la hét,” Tiết Lạc Thiên vỗ lưng Phạm Tuyên một cái, dở khóc dở cười nói, “Ta cứ tưởng ngươi bị gì cơ, không phải ngươi lúc nào cũng không thích hắn hay sao. Hắn sắp lên kinh đi thi, rời khỏi Phạm phủ rồi, ít thì một hai năm, nhiều thì ba, bốn năm, ngươi sẽ không được thấy hắn đâu.”
Phạm Tuyên nghe như nước đổ lá khoai (1), mặt lộ vẻ vui mừng, “Thật sao?”
Tiết Lạc Thiên chọt trán hắn một cái, “Thật… ngươi buông tay ra, eo của ta sắp bị ngươi bẻ gãy rồi.”
Phạm Tuyên chỉ buông lỏng một chút, rồi kéo Tiết Lạc Thiên cùng nằm xuống, vui vẻ nói: “Từ nay về sau chúng ta đi học sẽ không phải thấy hắn nữa rồi?”
Tiết Lạc Thiên “ừm” một tiếng, thấy vẻ mừng rỡ lan tỏa trên mặt Phạm Tuyên, không khỏi nói: “Hắn là đường ca của ngươi, cũng coi như là thật lòng che chở cho người, ngươi không nên ghét hắn như vậy.”
Cậu vừa dứt lời, Phạm Tuyên đã nổi giận, là tức giận thật sự, thả lỏng vòng tay bên hông Tiết Lạc Thiên, kéo chăn trùm đầu, cuộn mình lại đưa lưng về phía Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên buồn cười nhìn Phạm Tuyên, song không dỗ hắn, xem xem hắn có thể nín đến chừng nào.
Lần này Phạm Tuyên thật sự thấy giận, hắn bắt đầu không nói chuyện với Tiết Lạc Thiên, có điều không Tiết Lạc Thiên không hề quan tâm, vẫn nên làm gì thì làm nấy, như nước chảy mây trôi.
Lớp buổi sáng, Công Tôn Di đi xuống trêu Phạm Tuyên, “Ồ, sao không bóc vải cho ca ca của ngươi rồi.”
Phạm Tuyên nghiêng mặt, lầm bà lầm bầm đáp: “Ăn vải nhiều, nóng trong.”
“Ha ha ha, ta thấy ngươi đúng là rất nóng nhỉ,” Công Tôn Di hỏi Tiết Lạc Thiên, “Nó bị làm sao vậy?”
Phạm Tuyên lắng tai nghe xem Tiết Lạc Thiên nói gì.
Tiết Lạc Thiên chậm rãi nói: “Trời nóng, bày trò quậy thôi.”
Công Tôn Di cười muốn bay cả bộ râu dê.
Phạm Tuyên tức chết đi được, hắn thẳng chân đạp mạnh cái ghế phía trước —— vốn là ghế Phạm Đan ngồi.
Tiết Lạc Thiên không ngó ngàng đến hắn như cũ, tự nhiên viết trang chữ dang dở.
Hết giờ học, Phạm Tuyên vẫn nắm tay Tiết Lạc Thiên quay về viện dùng bữa trưa. Tuy hắn giận là giận, nhưng nắm tay thì vẫn phải nắm tay, ngủ chung giường với Tiết Lạc Thiên thì vẫn ngủ, chỉ là nín nhịn không nói lời nào.
Lúc ăn cơm, Phạm Tuyên chớp mắt nhìn Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên chẳng buồn nhìn hắn lấy một lần. Phạm Tuyên chọt cá viên trong bát, chọt mãi đến khi thịt cá nát bươm, Tiết Lạc Thiên vẫn không quan tâm đén hắn, ăn no xong bèn lau tay rời bàn, Phạm Tuyên nhanh chóng theo sau.
Cứ ầm ĩ ba ngày như thế, cuối cùng Phạm Tuyên đổ bệnh, ngày qua ngày nuốt không trôi, đói bụng đau bụng, nửa đêm nằm nhoài mép giường nôn ói, làm Tiết Lạc Thiên sợ hết hồn, vội đi mời phủ y đến.
“Tên ngốc nhà ngươi,” Tiết Lạc Thiên cũng tức giận, thổi nguội cháo loãng đút cho hắn, “Tự giận dỗi làm mình ngã bệnh, ngươi nói coi ngươi bảo ta nói được điểm tốt nào của ngươi hả.”
Phạm Tuyên cúi gầm khuôn mặt tái nhợt nghe mắng, không dám nói lời nào.
“Nói chuyện!” Tiết Lạc Thiên nghiêm nghị nói.
Phạm Tuyên run lên, ngẩng mặt lên, cau mày nhăn mũi nói: “Ta không thích Phạm Đan.”
Tiết Lạc Thiên bị chọc giận quá mà cười lên, đút một muỗng cháo loãng cho hắn, “Ngươi không thích hắn, ngươi giận dỗi với ta làm gì? Chẳng lẽ ta thích hắn?”
Phạm Tuyên ngậm cháo miệng không động đậy, mặt gục xuống không một điềm báo trước rơi hai giọt nước mắt.
Tiết Lạc Thiên còn đang thổi muỗng cháo trong tay, đưa qua mà Phạm Tuyên không ngẩng đầu lên, quát khẽ: “Còn giận hờn nữa? Ăn cháo uống thuốc xong rồi đi mà dỗi, còn không chịu nữa, ta đi là được chứ gì?”
Phạm Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt mày loang lổ nước mắt làm Tiết Lạc Thiên giật thót mình. Đôi mắt đen lay láy như trào cơn hồng thủy, sóng nước ngập trời, ấm ức nói: “Có, có phải ngươi muốn… muốn đi với hắn không!” Chẳng chờ cho Tiết Lạc Thiên trả lời, đã giơ tay hất đổ chén cháo trên tay Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên không ngờ được, chén sứ bay ra ngoài, đổ vỡ tan nát, cháo nóng hổi bắn một ít lên tay cậu, làm mu bàn tay cậu nóng đỏ lên.
Tiết Lạc Thiên liếc mắt nhìn Phạm Tuyên đang tức phập phồng cả lồng ngực, sắc mặt tức khắc lạnh đi, dứt khoát đi xuống giường, Phạm Tuyên réo dài một tiếng, nhào đến ôm chầm eo của cậu. Tiết Lạc Thiên ngoái mặt lại, tát một cái vào đầu hắn, “Bỏ tay ra! Ta thấy ngươi chuẩn bị phát điên rồi!”
Phạm Tuyên ôm chặt Tiết Lạc Thiên, vừa khóc vừa nói: “Ngươi không cần ta nữa, ta không sống nổi nữa!”
“Ngươi đang nổi điên gì vậy,” Tiết Lạc Thiên giơ tay đánh mấy cái lên đầu Phạm Tuyên, “Ngươi không sống nổi chứ gì? Dù sao ngươi chết thì chắc chắn Phạm lão gia cũng bắt ta chôn cùng ngươi, không bằng ta đánh ngươi chết trước, rồi ta chết sau, chẳng lỗ đâu được!”
“Không muốn không muốn…” Phạm Tuyên lại òa lên khóc nức nở, “Ngươi đừng chết mà…” Kéo Tiết Lạc Thiên cùng ngồi xuống đất.
Xuân Nguyên ở ngoài cửa đến để đưa thuốc, nghe thấy tiếng khóc lóc bên trong, nhanh chóng đi vào kêu: “Tam lang——”
“Để thuốc đó rồi ra ngoài đi.” Tiết Lạc Thiên ngoảnh mặt lại lạnh lùng nói.
Xuân Nguyên vừa ngờ vực vừa kinh ngạc không thôi nhìn hai người, song vẫn theo lời Tiết Lạc Thiên, đặt thuốc xuống, bước chân vội vã đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại giúp hai người.
Tiết Lạc Thiên quay mặt sang, kéo mái tóc cứng xù xì của Phạm Tuyên, cả giận nói: “Chưa đủ nhục mặt hả, đứng dậy.”
Phạm Tuyên ngước mặt lên, nước mắt trên mặt đã loang lổ, “Ca ca, ngươi đừng đi mà, đừng thích hắn, đừng chết mà.”
Tiết Lạc Thiên đẩy trán hắn, tức giận: “Ta đúng là điên rồi mới đi nói lý với ngươi, nghe cho kỹ đây, ta không đi không thích hắn, cũng không chết, ngươi đứng lên đi ra ngoài uống thuốc cho ta.”
Phạm Tuyên hít mũi một cái, định xác nhận lại đáp án của Tiết Lạc Thiên một lần nữa, song thấy Tiết Lạc Thiên trừng mắt lạnh lùng nhìn mình, thật sự đã tức giận rồi. Nghe lời biết ý thả tay ra, thức thời bước đến uống thuốc ừng ực ừng ực.
Hắn uống xong đặt bát xuống, đáng thương xoay người lại nhìn sang, lại thấy Tiết Lạc Thiên đơn độc đứng giữa phòng, cau mày thổi nhẹ mu bàn tay của mình.
“Ca ca ——” Phạm Tuyên nhanh chóng quay đầu đi tới, kéo tay Tiết Lạc Thiên, vội la lên, “Sao lại đỏ rồi?” Ngước mặt lên, nước mắt rưng rưng nhìn Tiết Lạc Thiên, “Đau không?”
“Chuyện tốt ngươi làm, giờ ngươi đi hỏi ta có đau không?” Tiết Lạc Thiên liếc nhìn mảnh sứ vỡ và cháo đổ dưới đất, rút mạnh tay mình về, bước về phía ghế quý phi ngồi xuống, “Người ngoài ai cũng coi coi ta đóng cửa bắt nạt tên ngốc nhà ngươi thế nào, chứ có ai biết là ngươi đang chà đạp ta sao đâu.”
Phạm Tuyên không nghe rõ, nhưng cũng biết là lúc nãy hắn gạt bát cháo Tiết Lạc Thiên cầm. Bèn chạy tới ngồi quỳ xuống, nâng tay Tiết Lạc Thiên lên khẽ thổi mấy cái, nước mặt lộp độp rơi lên mu bàn tay Tiết Lạc Thiên.
Giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống mu bàn tay bị bỏng hơi nhói, Tiết Lạc Thiên trở mặt lại, thở dài, đưa tay lau nước mắt trên mặt Phạm Tuyên, “Con người ngươi, tự mình giận dỗi với ta, còn muốn khóc lóc. Ai nói ngươi ngốc được, rõ ràng là ranh ma chết đi được.”
Phạm Tuyên lại thổi hai cái lên mu bàn tay cậu, “Ca ca, ta sai rồi.”
“Sai ở đâu?” Tiết Lạc Thiên lạnh nhạt hỏi.
Phạm Tuyên ch** n**c mắt nói: “Ta… ta không nên phát điên.”
Hắn cũng không rõ mình bị gì, bỗng nhiên phát điên lên như lời Tiết Lạc Thiên nói.
Tiết Lạc Thiên cúi đầu gác cằm trên đỉnh đầu của hắn, “Phạm Tuyên, ngươi không được tùy hứng quá mức, biết không?”
Phạm Tuyên “ừm” một tiếng, “Ta cũng sẽ không phát điên nữa.”
“Ngươi nói rõ đi, cuối cùng thì sao hôm nay lại nổi điên?” Tiết Lạc Thiên dịu giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Phạm Tuyên chôn mặt dưới cánh tay Tiết Lạc Thiên, có phần xấu hổ vô tri, “Ca ca, ngươi không thích Phạm Đan, được không?”
Tiết Lạc Thiên vỗ một cái vào gáy của hắn, “Cuối cùng thì ai nói với ngươi là ta thích Phạm Đan? Tại sao ta thích hắn, lần nào hắn gặp ta cũng lạnh mặt, không nói được câu nào hay, ta thích hắn chỗ nào.”
Phạm Tuyên cúi đầu, một suy nghĩ như đốm lửa đột nhiên vụt lên cháy bừng bừng trong đầu óc trống rỗng của hắn, phúc đến thì lòng cũng sáng ra nói: “Ca ca, ngươi thích ta không?”
Tiết Lạc Thiên lại đánh vào gáy hắn một cái, “Tại sao ta phải thích một tên ngốc?”
Phạm Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen lay láy nhìn Tiết Lạc Thiên chằm chằm, đỏ ngầu nước mắt ào ào.
Tiết Lạc Thiên cười trêu nói: “Làm gì, muốn phát điên nữa à?”
Phạm Tuyên đã hứa là không phát điên nữa, kiềm nén sự cáu gắt trong lòng, van xin nói: “Ca ca, ngươi thích ta đi.”
“Thật là…” Tiết Lạc Thiên bóp đỉnh đầu của hắn, giọng dịu dàng, “Ai nói ta không thích ngươi hả?”
Mắt Phạm Tuyên sáng rực lên, ùa đến đẩy gục Tiết Lạc Thiên, vui vẻ nói: “Ca ca —— ca ca —— ta thích ca ca nhất——”
Tiết Lạc Thiên bị hắn đẩy ngã nhào xuống đất, gáy đập vào cạnh giường, buồn bực nói: “Phạm Tuyên, ngươi đứng lên cho ta!”
Phạm Tuyên tươi cười nằm nhoài trong lòng Tiết Lạc Thiên, hài lòng thở dài một hơi, “Ca ca, ta thật sự rất thích ngươi!”
__
(1) nước đổ lá khoai: Gốc 囫囵吞枣 nuốt cả quả táo, ăn tươi nuốt sống, nuốt chửng (ví với việc tiếp thu không có chọn lọc).
Nguồn: Từ điển Lạc Việt.
☆, Chương 368Thế giới 23: Nam phụ độc ác 9
Lần đầu tiên tổ chức tiệc sinh nhật, sau khi đi về, Phạm Tuyên lại ỉu xìu, sau khi rửa mặt chải đầu thì nằm lên ghế quý phi, mái tóc đen rối tung, nhìn hoa văn trái lựu trên màn giường ngẩn ngơ. Đến cả Tiết Lạc Thiên lên giường rồi cũng không phát hiện.
Tiết trời nóng bức, trong phòng đặt rất nhiều chậu băng, Phạm thị phú khả địch quốc, tất nhiên sẽ không để Phạm Tuyên chịu khổ bất cứ điều gì. Trong cánh quạt gió cũng đựng đầy nước đá, giúp nhiệt độ trong phòng giảm xuống như trời mùa thu vậy, Tiết Lạc Thiên kéo chăn mềm phủ lên cho Phạm Tuyên, “Sao tự nhiên đờ ra đó làm gì.”
Phạm Tuyên nghe thấy Tiết Lạc Thiên nói chuyện, giật cả mình, hắn quay đầu nhìn Tiết Lạc Thiên đầy ý cười, vẫn mang vẻ ngạc nhiên.
“À, tên ngốc cũng có tâm sự à.” Vào phòng rồi, Tiết Lạc Thiên không cần phải giả đò nữa, đưa tay vuốt một cái trên đỉnh đầu Phạm Tuyên. Thở dài, “Tóc ngươi sao cứng thế không biết.”
Tóc… ánh mắt Phạm Tuyên tự nhiên rơi lên mái tóc dài của Tiết Lạc Thiên, tóc Tiết Lạc Thiên vừa mượt vừa mềm, Phạm Tuyên nắm thử, lành lạnh như là tơ lụa vậy. Hắn vô thức cầm lọn tóc đó đưa lên chóp mũi khẽ ngửi, lại làm Tiết Lạc Thiên cười nhẹ một tiếng.
Tiết Lạc Thiên gối đầu lên gối thuốc, thu nụ cười lại, “Cuối cùng thì ngươi bị sao vậy?”
Phạm Tuyên cũng không biết mình sao vậy, cúi đầu chui vào lồng ngực Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên vòng tay quanh người hắn, vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, lẳng lặng chờ Phạm Tuyên mở miệng.
Qua hồi lâu, Phạm Tuyên mới rủ rỉ rù rì nói: “Ca ca.”
“Ừm.”
“Ca ca.”
“Ừm.”
“Ca ca.”
Tiết Lạc Thiên đẩy trán Phạm Tuyên một cái, cụp mắt nói: “Làm gì vậy, có chuyện gì thì nói đi.”
Phạm Tuyên buồn rầu cau mày, “Ta thấy khó chịu trong lòng.”
“Khó chịu trong lòng?” Tiết Lạc Thiên nhanh chóng đỡ Phạm Tuyên ngồi dậy, lời Phạm Tuyên nói, cậu chỉ hiểu theo hướng dễ hiểu nhất, nên chỉ cho rằng ngực Phạm Tuyên bị đau. Đầu tiên là cởi trung y của Phạm Tuyên, thấy lồng ngực hắn thoạt nhìn không có ngoại thương nào rõ ràng, một tay ấn lên ngực hắn, cau mày hỏi: “Đau ở đây à?”
“Không đau, ” Phạm Tuyên ngoan ngoãn lắc đầu, “Khó thở.”
Tiết Lạc Thiên vội la lên: “Bắt đầu từ lúc nào?”
Phạm Tuyên nói: “Từ lúc ăn tối.”
“Vậy sao ngươi không nói sớm!” Tiết Lạc Thiên thả tay ra, vén màn giường lên, nói với Phạm Tuyên: “Ngươi ngồi yên đừng cử động, để ta đi gọi đại phu.”
“Ca ca đừng đi mà,” Phạm Tuyên cuống lên, ôm chặt eo của Tiết Lạc Thiên, hắn càng lớn càng cao to rắn rỏi, về mặt thể lực Tiết Lạc Thiên hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, bị hắn cuốn lấy lập tức không di chuyển lại. Tiết Lạc Thiên vỗ tay hắn, quay đầu nói: “Đừng quậy, ta không đi đâu cả, ta đi gọi đại phu thôi, đau ngực không phải là chuyện nhỏ, có hiểu không?”
“Nhưng, nhưng mà…” Phạm Tuyên sốt ruột lại không biết nói sao, sắp nhảy vọt cả lên, “Bây giờ ta không đau.”
Tiết Lạc Thiên cũng gấp, “Cuối cùng là có đau hay không?”
Phạm Tuyên vội phát khóc, nước mắt đọng thành đóa hoa trên khóe mắt, áp sát mặt vào lưng Tiết Lạc Thiên, nghẹn ngào nói: “Ca, ca ca, ngươi đừng bỏ ta mà…”
Đến đây thì Tiết Lạc Thiên đã hiểu, tên ngốc này thật sự có tâm sự, thế là nhẹ tay lại, rồi buông tấm màn xuống, xoay người lại quỳ ngồi trên giường, nói với Phạm Tuyên: “Ai nói gì với ngươi rồi, chọc ngươi giận đúng không? Có phải do Phạm Đan…”
“A ——”
Phạm Tuyên bỗng nhiên kêu dài một tiếng, Tiết Lạc Thiên giật mình hết hồn, “Làm gì vậy!”
Phạm Tuyên ngước mặt lên, vẻ mặt có phần hung tợn, “Ta ghét hắn ta!”
Tiết Lạc Thiên không hiểu ra sao, “Ngươi nói Phạm Đan…”
“A ——”
Phạm Tuyên lại kêu một tiếng, nổi giận đùng đùng ôm chặt eo Tiết Lạc Thiên lắc lắc, “Không được nhắc đến hắn!”
“Không được la hét,” Tiết Lạc Thiên vỗ lưng Phạm Tuyên một cái, dở khóc dở cười nói, “Ta cứ tưởng ngươi bị gì cơ, không phải ngươi lúc nào cũng không thích hắn hay sao. Hắn sắp lên kinh đi thi, rời khỏi Phạm phủ rồi, ít thì một hai năm, nhiều thì ba, bốn năm, ngươi sẽ không được thấy hắn đâu.”
Phạm Tuyên nghe như nước đổ lá khoai (1), mặt lộ vẻ vui mừng, “Thật sao?”
Tiết Lạc Thiên chọt trán hắn một cái, “Thật… ngươi buông tay ra, eo của ta sắp bị ngươi bẻ gãy rồi.”
Phạm Tuyên chỉ buông lỏng một chút, rồi kéo Tiết Lạc Thiên cùng nằm xuống, vui vẻ nói: “Từ nay về sau chúng ta đi học sẽ không phải thấy hắn nữa rồi?”
Tiết Lạc Thiên “ừm” một tiếng, thấy vẻ mừng rỡ lan tỏa trên mặt Phạm Tuyên, không khỏi nói: “Hắn là đường ca của ngươi, cũng coi như là thật lòng che chở cho người, ngươi không nên ghét hắn như vậy.”
Cậu vừa dứt lời, Phạm Tuyên đã nổi giận, là tức giận thật sự, thả lỏng vòng tay bên hông Tiết Lạc Thiên, kéo chăn trùm đầu, cuộn mình lại đưa lưng về phía Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên buồn cười nhìn Phạm Tuyên, song không dỗ hắn, xem xem hắn có thể nín đến chừng nào.
Lần này Phạm Tuyên thật sự thấy giận, hắn bắt đầu không nói chuyện với Tiết Lạc Thiên, có điều không Tiết Lạc Thiên không hề quan tâm, vẫn nên làm gì thì làm nấy, như nước chảy mây trôi.
Lớp buổi sáng, Công Tôn Di đi xuống trêu Phạm Tuyên, “Ồ, sao không bóc vải cho ca ca của ngươi rồi.”
Phạm Tuyên nghiêng mặt, lầm bà lầm bầm đáp: “Ăn vải nhiều, nóng trong.”
“Ha ha ha, ta thấy ngươi đúng là rất nóng nhỉ,” Công Tôn Di hỏi Tiết Lạc Thiên, “Nó bị làm sao vậy?”
Phạm Tuyên lắng tai nghe xem Tiết Lạc Thiên nói gì.
Tiết Lạc Thiên chậm rãi nói: “Trời nóng, bày trò quậy thôi.”
Công Tôn Di cười muốn bay cả bộ râu dê.
Phạm Tuyên tức chết đi được, hắn thẳng chân đạp mạnh cái ghế phía trước —— vốn là ghế Phạm Đan ngồi.
Tiết Lạc Thiên không ngó ngàng đến hắn như cũ, tự nhiên viết trang chữ dang dở.
Hết giờ học, Phạm Tuyên vẫn nắm tay Tiết Lạc Thiên quay về viện dùng bữa trưa. Tuy hắn giận là giận, nhưng nắm tay thì vẫn phải nắm tay, ngủ chung giường với Tiết Lạc Thiên thì vẫn ngủ, chỉ là nín nhịn không nói lời nào.
Lúc ăn cơm, Phạm Tuyên chớp mắt nhìn Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên chẳng buồn nhìn hắn lấy một lần. Phạm Tuyên chọt cá viên trong bát, chọt mãi đến khi thịt cá nát bươm, Tiết Lạc Thiên vẫn không quan tâm đén hắn, ăn no xong bèn lau tay rời bàn, Phạm Tuyên nhanh chóng theo sau.
Cứ ầm ĩ ba ngày như thế, cuối cùng Phạm Tuyên đổ bệnh, ngày qua ngày nuốt không trôi, đói bụng đau bụng, nửa đêm nằm nhoài mép giường nôn ói, làm Tiết Lạc Thiên sợ hết hồn, vội đi mời phủ y đến.
“Tên ngốc nhà ngươi,” Tiết Lạc Thiên cũng tức giận, thổi nguội cháo loãng đút cho hắn, “Tự giận dỗi làm mình ngã bệnh, ngươi nói coi ngươi bảo ta nói được điểm tốt nào của ngươi hả.”
Phạm Tuyên cúi gầm khuôn mặt tái nhợt nghe mắng, không dám nói lời nào.
“Nói chuyện!” Tiết Lạc Thiên nghiêm nghị nói.
Phạm Tuyên run lên, ngẩng mặt lên, cau mày nhăn mũi nói: “Ta không thích Phạm Đan.”
Tiết Lạc Thiên bị chọc giận quá mà cười lên, đút một muỗng cháo loãng cho hắn, “Ngươi không thích hắn, ngươi giận dỗi với ta làm gì? Chẳng lẽ ta thích hắn?”
Phạm Tuyên ngậm cháo miệng không động đậy, mặt gục xuống không một điềm báo trước rơi hai giọt nước mắt.
Tiết Lạc Thiên còn đang thổi muỗng cháo trong tay, đưa qua mà Phạm Tuyên không ngẩng đầu lên, quát khẽ: “Còn giận hờn nữa? Ăn cháo uống thuốc xong rồi đi mà dỗi, còn không chịu nữa, ta đi là được chứ gì?”
Phạm Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt mày loang lổ nước mắt làm Tiết Lạc Thiên giật thót mình. Đôi mắt đen lay láy như trào cơn hồng thủy, sóng nước ngập trời, ấm ức nói: “Có, có phải ngươi muốn… muốn đi với hắn không!” Chẳng chờ cho Tiết Lạc Thiên trả lời, đã giơ tay hất đổ chén cháo trên tay Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên không ngờ được, chén sứ bay ra ngoài, đổ vỡ tan nát, cháo nóng hổi bắn một ít lên tay cậu, làm mu bàn tay cậu nóng đỏ lên.
Tiết Lạc Thiên liếc mắt nhìn Phạm Tuyên đang tức phập phồng cả lồng ngực, sắc mặt tức khắc lạnh đi, dứt khoát đi xuống giường, Phạm Tuyên réo dài một tiếng, nhào đến ôm chầm eo của cậu. Tiết Lạc Thiên ngoái mặt lại, tát một cái vào đầu hắn, “Bỏ tay ra! Ta thấy ngươi chuẩn bị phát điên rồi!”
Phạm Tuyên ôm chặt Tiết Lạc Thiên, vừa khóc vừa nói: “Ngươi không cần ta nữa, ta không sống nổi nữa!”
“Ngươi đang nổi điên gì vậy,” Tiết Lạc Thiên giơ tay đánh mấy cái lên đầu Phạm Tuyên, “Ngươi không sống nổi chứ gì? Dù sao ngươi chết thì chắc chắn Phạm lão gia cũng bắt ta chôn cùng ngươi, không bằng ta đánh ngươi chết trước, rồi ta chết sau, chẳng lỗ đâu được!”
“Không muốn không muốn…” Phạm Tuyên lại òa lên khóc nức nở, “Ngươi đừng chết mà…” Kéo Tiết Lạc Thiên cùng ngồi xuống đất.
Xuân Nguyên ở ngoài cửa đến để đưa thuốc, nghe thấy tiếng khóc lóc bên trong, nhanh chóng đi vào kêu: “Tam lang——”
“Để thuốc đó rồi ra ngoài đi.” Tiết Lạc Thiên ngoảnh mặt lại lạnh lùng nói.
Xuân Nguyên vừa ngờ vực vừa kinh ngạc không thôi nhìn hai người, song vẫn theo lời Tiết Lạc Thiên, đặt thuốc xuống, bước chân vội vã đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại giúp hai người.
Tiết Lạc Thiên quay mặt sang, kéo mái tóc cứng xù xì của Phạm Tuyên, cả giận nói: “Chưa đủ nhục mặt hả, đứng dậy.”
Phạm Tuyên ngước mặt lên, nước mắt trên mặt đã loang lổ, “Ca ca, ngươi đừng đi mà, đừng thích hắn, đừng chết mà.”
Tiết Lạc Thiên đẩy trán hắn, tức giận: “Ta đúng là điên rồi mới đi nói lý với ngươi, nghe cho kỹ đây, ta không đi không thích hắn, cũng không chết, ngươi đứng lên đi ra ngoài uống thuốc cho ta.”
Phạm Tuyên hít mũi một cái, định xác nhận lại đáp án của Tiết Lạc Thiên một lần nữa, song thấy Tiết Lạc Thiên trừng mắt lạnh lùng nhìn mình, thật sự đã tức giận rồi. Nghe lời biết ý thả tay ra, thức thời bước đến uống thuốc ừng ực ừng ực.
Hắn uống xong đặt bát xuống, đáng thương xoay người lại nhìn sang, lại thấy Tiết Lạc Thiên đơn độc đứng giữa phòng, cau mày thổi nhẹ mu bàn tay của mình.
“Ca ca ——” Phạm Tuyên nhanh chóng quay đầu đi tới, kéo tay Tiết Lạc Thiên, vội la lên, “Sao lại đỏ rồi?” Ngước mặt lên, nước mắt rưng rưng nhìn Tiết Lạc Thiên, “Đau không?”
“Chuyện tốt ngươi làm, giờ ngươi đi hỏi ta có đau không?” Tiết Lạc Thiên liếc nhìn mảnh sứ vỡ và cháo đổ dưới đất, rút mạnh tay mình về, bước về phía ghế quý phi ngồi xuống, “Người ngoài ai cũng coi coi ta đóng cửa bắt nạt tên ngốc nhà ngươi thế nào, chứ có ai biết là ngươi đang chà đạp ta sao đâu.”
Phạm Tuyên không nghe rõ, nhưng cũng biết là lúc nãy hắn gạt bát cháo Tiết Lạc Thiên cầm. Bèn chạy tới ngồi quỳ xuống, nâng tay Tiết Lạc Thiên lên khẽ thổi mấy cái, nước mặt lộp độp rơi lên mu bàn tay Tiết Lạc Thiên.
Giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống mu bàn tay bị bỏng hơi nhói, Tiết Lạc Thiên trở mặt lại, thở dài, đưa tay lau nước mắt trên mặt Phạm Tuyên, “Con người ngươi, tự mình giận dỗi với ta, còn muốn khóc lóc. Ai nói ngươi ngốc được, rõ ràng là ranh ma chết đi được.”
Phạm Tuyên lại thổi hai cái lên mu bàn tay cậu, “Ca ca, ta sai rồi.”
“Sai ở đâu?” Tiết Lạc Thiên lạnh nhạt hỏi.
Phạm Tuyên ch** n**c mắt nói: “Ta… ta không nên phát điên.”
Hắn cũng không rõ mình bị gì, bỗng nhiên phát điên lên như lời Tiết Lạc Thiên nói.
Tiết Lạc Thiên cúi đầu gác cằm trên đỉnh đầu của hắn, “Phạm Tuyên, ngươi không được tùy hứng quá mức, biết không?”
Phạm Tuyên “ừm” một tiếng, “Ta cũng sẽ không phát điên nữa.”
“Ngươi nói rõ đi, cuối cùng thì sao hôm nay lại nổi điên?” Tiết Lạc Thiên dịu giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Phạm Tuyên chôn mặt dưới cánh tay Tiết Lạc Thiên, có phần xấu hổ vô tri, “Ca ca, ngươi không thích Phạm Đan, được không?”
Tiết Lạc Thiên vỗ một cái vào gáy của hắn, “Cuối cùng thì ai nói với ngươi là ta thích Phạm Đan? Tại sao ta thích hắn, lần nào hắn gặp ta cũng lạnh mặt, không nói được câu nào hay, ta thích hắn chỗ nào.”
Phạm Tuyên cúi đầu, một suy nghĩ như đốm lửa đột nhiên vụt lên cháy bừng bừng trong đầu óc trống rỗng của hắn, phúc đến thì lòng cũng sáng ra nói: “Ca ca, ngươi thích ta không?”
Tiết Lạc Thiên lại đánh vào gáy hắn một cái, “Tại sao ta phải thích một tên ngốc?”
Phạm Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen lay láy nhìn Tiết Lạc Thiên chằm chằm, đỏ ngầu nước mắt ào ào.
Tiết Lạc Thiên cười trêu nói: “Làm gì, muốn phát điên nữa à?”
Phạm Tuyên đã hứa là không phát điên nữa, kiềm nén sự cáu gắt trong lòng, van xin nói: “Ca ca, ngươi thích ta đi.”
“Thật là…” Tiết Lạc Thiên bóp đỉnh đầu của hắn, giọng dịu dàng, “Ai nói ta không thích ngươi hả?”
Mắt Phạm Tuyên sáng rực lên, ùa đến đẩy gục Tiết Lạc Thiên, vui vẻ nói: “Ca ca —— ca ca —— ta thích ca ca nhất——”
Tiết Lạc Thiên bị hắn đẩy ngã nhào xuống đất, gáy đập vào cạnh giường, buồn bực nói: “Phạm Tuyên, ngươi đứng lên cho ta!”
Phạm Tuyên tươi cười nằm nhoài trong lòng Tiết Lạc Thiên, hài lòng thở dài một hơi, “Ca ca, ta thật sự rất thích ngươi!”
__
(1) nước đổ lá khoai: Gốc 囫囵吞枣 nuốt cả quả táo, ăn tươi nuốt sống, nuốt chửng (ví với việc tiếp thu không có chọn lọc).
Nguồn: Từ điển Lạc Việt.