☆, Chương 369
Thế giới 23: Nam phụ độc ác 10
Đêm đó, Phạm Tuyên có một giấc mơ.
Trong mơ hắn đang chơi húc đầu với Tiết Lạc Thiên, hắn thụi một cái đã làm Tiết Lạc Thiên bật ngã. Tiết Lạc Thiên không tức giận, chỉ nằm trên tháp quý phi ôm ngực cười với hắn, mái tóc đen mềm mượt rối bời, mắt mày cong cong, khóe môi ngậm ý cười…
Phạm Tuyên đột ngột bừng tỉnh, khi ngồi dậy mới phát hiện ra giữa quần mình ướt sũng một mảng, không khỏi hoảng hốt.
Nguy rồi, hắn đã lớn thế này rồi, sao còn có thể tè dầm chứ? Nếu để ca ca biết được, sẽ mắng hắn nữa mất, Phạm Tuyên ảo não thầm nghĩ. Bèn vội vàng bò dậy, lúc nhấc chân bước qua người Tiết Lạc Thiên lại vì hoảng hốt mà đạp hụt một bước, trực tiếp cắm đầu xuống đầu.
Một tiếng “rầm” lớn vang lên đánh thức Tiết Lạc Thiên đang ngủ say.
Tiết Lạc Thiên nhanh chóng vén màn giường lên, trông thấy Phạm Tuyên đang ôm đầu ngồi dưới đất im thin thít nhe răng trợn mắt vẻ mặt đầy đau đớn. Cậu vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Quậy cả đêm rồi chưa đủ nữa hả, mới sáng sớm ra đã kiếm chuyện rồi?”
Phạm Tuyên ôm đầu cuộn thành một cục không nói gì.
Tiết Lạc Thiên ngừng cười, xuống giường ngồi khụy xuống, kéo cánh tay ôm đang ôm đầu của Phạm Tuyên, cau mày hỏi: “Sao thế, ngã đau thật rồi sao? Để ta xem sao.”
“Không, không sao cả,” Phạm Tuyên nhỏ giọng nói, “Ca ca, ngươi lên ngủ tiếp đi.”
Tiết Lạc Thiên đảo mắt quan sát trên xuống dưới, “Thật sự không sao?”
Phạm Tuyên gật đầu với biên độ nhỏ.
“Vậy thì đứng lên đi,” Tiết Lạc Thiên liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, “Cũng không sớm nữa, đứng lên ăn sáng uống thuốc đi.”
Phạm Tuyên không chịu đứng lên, hai tay ôm chặt cánh tay, hai chân chụm cứng lại, cuộn mình thành con nhím dưới đất. Không nói tiếng nào để mặc cho Tiết Lạc Thiên kéo kiểu nào cũng không chịu dậy.
“Ngươi không dậy đúng không,” Tiết Lạc Thiên kéo mãi cũng mệt, hất tóc, ngồi trở lại giường nhích vào bên trong, thả màn xuống, giọng nói vọng ra từ sau tấm màn, “Ta mặc kệ ngươi.”
Phạm Tuyên thử thăm dò liếc nhìn, bóng người gầy gò của Tiết Lạc Thiên sau màn đã nằm xuống, nhanh chóng đứng lên, như một làn khói chạy vội ra sau.
“A ——”
Chẳng được bao lâu, tiếng kêu thê thảm của Phạm Tuyên vang ra, Tiết Lạc Thiên đau đầu mà đứng dậy, “Lại làm sao nữa!” Nghe thấy Phạm Tuyên ở phía sau không ngừng khóc, Tiết Lạc Thiên đành phải mang giày mềm vào đi sang.
Trong căn phòng nhỏ đằng sau có một tấm bình phong bằng ngọc che chỗ đại tiểu tiện lại. Bóng dáng Phạm Tuyên đang ngồi xổm đằng sau bình phong ngọc, đau lòng khóc huhu.
Tiết Lạc Thiên vội vàng tiến lên đỡ hắn, “Có chuyện gì vậy? Té ngã? Đập trúng đầu?”
Phạm Tuyên thút tha thút thít chỉ quần của mình, “Ca, ca ca, ta… nước tiểu của ta… thành màu trắng rồi… có phải ta… sắp chết không…”
Lạc Thiên: …
Tiết Lạc Thiên dậy thì sớm hơn Phạm Tuyên một chút, chỉ là khi cậu trưởng thành không nói cho Phạm Tuyên biết mà thôi. Đành ho nhẹ một tiếng, quay mặt sang nói: “Đồ ngốc, ngươi trưởng thành rồi.”
“Trưởng thành là sao?” Khóe mắt Phạm Tuyên đọng một giọt nước mắt to, hỏi tới: “Trưởng thành, sẽ chết sao?”
“Không có,” Tiết Lạc Thiên đứng dậy dẫn hắn đi, “Đứng dậy đi, đây là chuyện tốt.”
Phạm Tuyên trưởng thành rồi, Xuân Nguyên vừa mới đến hầu hạ, Tiết Lạc Thiên lập tức nói cho Xuân Nguyên nghe. Tất nhiên là Xuân Nguyên rất mừng, nhanh chóng đi bẩm cho Phạm Đông Lai.
Phạm Đông Lai hoả tốc chạy tới viện Bản Chân, vui không ngậm được mồm vào, vỗ tay Phạm Tuyên nói: “Tam lang, ngươi đã lớn rồi.”
Phạm Tuyên không hiểu gốc gác trong đó, chỉ biết là mình không phải tè dầm, đồng thời không phải mắc bệnh, mà Tiết Lạc Thiên cũng nói là chuyện tốt, bèn lộ ra vẻ mặt tươi cười. Tiết Lạc Thiên đứng bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng, song sắc mặt lại hơi ửng hồng.
Phạm Đông Lai liếc nhìn vào trong phòng, rồi nói: “Con đã ở trong cái viện này từ nhỏ đến giờ, nhưng con cũng đã trưởng thành rồi, giờ nhìn lại thấy hơi chật một chút.”
Đương nhiên là viện Bản Chân không nhỏ, Phạm Đông Lai lời trong lời ngoài, thực chất là muốn cho Phạm Tuyên và Tiết Lạc Thiên tách nhau ra, ít nhất là không ở chung một phong.
Ý của ông vừa khơi rõ, Phạm Tuyên phút chốc nóng nảy, “Ta không muốn tách khỏi ca ca!”
“Không tách không tách,” Phạm Đông Lại sợ hắn quấy lên vì chuyện này, vội giải thích, “Một cái viện lớn hơn, hai căn phòng, vẫn ở chung.” Rồi ông liếc mắt ra hiệu cho Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên lãnh đạm nói: “Vâng, chỗ này nhỏ quá, Phạm Tuyên, ngươi trưởng thành rồi, nên đến nơi lớn hơn.”
Phạm Tuyên nghiêng mặt nhìn về phía Tiết Lạc Thiên, khó hiểu hỏi: “Ca ca, chẳng phải ngươi nói “trưởng thành rồi, sẽ không chết” sao?”
Phạm Đông Lai không hiểu, Tiết Lạc Thiên lại hiểu, trong lòng Phạm Tuyên, tách khỏi Tiết Lạc Thiên giống như là chết rồi vậy.
Tiết Lạc Thiên liếc nhìn Phạm Đông Lai một cái, thấp giọng nói: “Lão gia, để ta giải thích lại chuyện này với Phạm Tuyên.”
Phạm Đông Lai thấy Tiết Lạc Thiên chịu, trong lòng lại thấy yên tâm hơn không ít, lại tán dương Phạm Tuyên vài câu. Sau đó ông rời đi trước, để việc thuyết phục Phạm Tuyên đó lại cho Tiết Lạc Thiên làm.
Muốn khuyên Phạm Tuyên tách ra khỏi Tiết Lạc Thiên, đối với chính Tiết Lạc Thiên mà nói thì đây vẫn là thách thức không nhỏ.
Năm ngoái, cái lần mà Tiết Lạc Thiên về Tiết trạch đã làm cho giọng của Phạm Tuyên đến bây giờ vẫn còn khàn hơn người ta. Phạm Tuyên sốt sắng nhìn Tiết Lạc Thiên, hắn cảnh giác nói: “Ta không tách ra!”
“Ngươi qua đây,” Tiết Lạc Thiên duỗi tay về phía hắn, “Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Phạm Tuyên không muốn nói về chuyện đó, nhưng Tiết Lạc Thiên đưa tay ra, hắn lập tức vô thức đặt tay lên. Tiết Lạc Thiên kéo hắn ngồi lên giường, nhẹ giọng nói: “Ngươi quay đầu lại nhìn xem.”
Phạm Tuyên theo lời quay đầu lại liếc mắt nhìn, không nhìn thấy có gì đặc biệt. Tấm màn hình hoa sen, trên chăn là hoa văn mây trôi, trước giờ hắn vẫn luôn ngủ ở đây, vốn không có tình cảm gì với mấy thứ này. Nhưng kể từ khi Tiết Lạc Thiên đến đây rồi, thì tất cả những món đồ trang trí này đều có ý nghĩa với hắn, hợp thành một thể với Tiết Lạc Thiên, là sự tồn tại khiến hắn an lòng.
Tiết Lạc Thiên lẳng lặng ngồi, cầm tay Phạm Tuyên nói: “Cái giường này bây giờ có thể miễn cưỡng cho hai chúng ta ngủ, nhưng chúng ta sẽ lớn lên nữa, đến lúc đó chen chúc với nhau, không thể ngủ được nữa.”
Phạm Tuyên không chút nghĩ ngợi nói: “Vậy thì đổi một giường lớn hơn!”
“A Tuyên,” Tiết Lạc Thiên dịu giọng xuống, nhìn vào đôi mắt đen láy của Phạm Tuyên nói, “Chúng ta không thể ngủ chung một cái giường cả đời được.”
Phạm Tuyên cuống lên, “Tại…”
Tiết Lạc Thiên ngắt lời: “Ngươi nghe ta nói hết trước đã.”
Phạm Tuyên buộc lòng phải im lặng, trong đôi mặt đen láy tràn đầy lo lắng căng thẳng, môi mím lại thành một độ cong bất an, nhìn Tiết Lạc Thiên chằm chằm, trong ánh mắt ngập tràn van nài, dường như đang van xin Tiết Lạc Thiên đừng nói nữa.
“Ngươi… ngươi là con trai trưởng của Phạm gia,” Một tay Tiết Lạc Thiên xoa nhẹ lên mu bàn tay Phạm Tuyên, “Dù cho ngươi không hiểu gì cả, nhưng thân phận của ngươi vẫn sẽ không thay đổi. Cả đời này ngươi sẽ ở lại Phạm gia hưởng thụ vinh hoa phú quý vô cùng vô tận, nhưng ta thì không giống…”
Phạm Tuyên sốt ruột há miệng muốn nói chuyện, song bị ánh mắt của Tiết Lạc Thiên ép lui, đành ngậm miệng lại, chỉ gấp đến mức mặt mày đỏ chót.
Tiết Lạc Thiên tiếp tục nói: “Phạm Tuyên, ngươi nghe cho kỹ đây… không được kêu… một ngày nào đó ta sẽ rời đi Phạm gia…”
Cuối cùng thì Phạm Tuyên cũng không nhịn được nữa, hắn nghe lời Tiết Lạc Thiên nên nuốt tiếng thét vào lồng ngực, mà đập đầu xuống giường. Dù trên giường được trải chăn mềm, song đập mạnh xuống như vậy vẫn kêu “rầm” một tiếng, Tiết Lạc Thiên kéo mạnh tay hắn, nghiêm nghị nói: “Không được phát điên!”
Phạm Tuyên kề sát đầu lên giường bất động.
“Ta đang nói sự thật với ngươi, người ngoài ai cũng cho rằng ngươi không hiểu gì cả, dễ dụ dễ lừa nhưng ta biết ngươi không phải thế, ngươi có suy nghĩ của riêng mình. Ta xem ngươi như một người bình thường nên mới nó chuyện rõ ràng đàng hoàng với ngươi, ta không muốn xem ngươi như kẻ ngốc mà lừa ngươi, ngươi có hiểu không?” Tiết Lạc Thiên lạnh lùng nói.
Phạm Tuyên lờ mờ hiểu, hắn quay mặt sang, lộ ra một đôi mắt đẫm lệ, “Ca ca, vì sao… ngươi nhất định phải đi chứ?”
“Trưởng thành rồi, sẽ phải kiến công lập nghiệp, phải thành gia lập thất, phải làm nhiều việc mà mình có thể tự làm. Không phải ta muốn đi, mà là chúng ta vốn dĩ không thể sống cả đời như thế này được, ta dẫn ngươi theo… Phạm Tuyên, ta biết ngươi đối xử tốt với ta, nhưng ngươi không thể kiềm hãm ta như vậy được, ngươi hiểu không?” Tiết Lạc Thiên nắm chặt tay Phạm Tuyên, cau mày nói.
Phạm Tuyên chỉ khóc, hắn nhạy cảm nhận ra được lần này Tiết Lạc Thiên thật sự nghiêm túc không có chỗ vãn hồi. Cho dù hắn có khóc có quậy đi nữa, hay thậm chí đập đầu lên giường một trăm lần, thì Tiết Lạc Thiên vẫn sẽ không nhượng bộ.
Hắn đã trưởng thành rồi, cảm xúc của hắn phong phú hơn trước đây, cũng hiểu được rất nhiều chuyện trước giờ không hiểu.
Phạm Tuyên khóc khô cả nước mắt, cuối cùng nằm gục trên giường, lẩm bẩm nói: “Thành người lớn, ta muốn chết…”
“Không được nói như vậy, ” Tiết Lạc Thiên đánh một cái “chát” vào mu bàn tay Phạm Tuyên, “Ngươi không đòi sống đòi chết như thế, dời sang viện lớn hơn, mỗi người một phòng. Nhưng ta vẫn có thể ở bên cạnh ngươi mỗi ngày, chờ ngươi thật sự lớn rồi, không còn như vậy… thì ta sẽ rời đi.”
Phạm Tuyên chậm rãi cuộn tròn người lại, đưa lưng về phía Tiết Lạc Thiên. Nước mắt theo khóe mắt của hắn chảy về phía sống mũi, từ mắt trái chảy dài đến mắt phải, lòng hắn thầm nghĩ: Ngươi muốn đi, còn chia lúc nào nữa chứ, dù sao thì ngươi đi rồi thì ta không sống nổi nữa, nếu ngươi không tin, đến đó rồi sẽ biết thôi.
Tiết Lạc Thiên vẫn chưa biết Phạm Tuyên đã hạ quyết tâm lớn đến thế, đẩy vai Phạm Tuyên một cái, “Được rồi, đừng khóc, đã là người lớn rồi.”
Phạm Tuyên hữu khí vô lực đáp: “Ta chán ghét trưởng thành.”
Tiết Lạc Thiên trầm mặc một hồi, khẽ thở dài, “Ai mà không vậy đâu.”
Phạm Tuyên quay người sang, Tiết Lạc Thiên ngồi bên cạnh hắn, gò má gầy đẹp đẽ, cúi mặt xuống, ánh nắng lưa thưa đánh vào khuôn mặt cậu, chiếu sáng lông tơ mịn màng trên mặt. Phạm Tuyên chẳng biết vì sao, lại thấy rất đau lòng, đau lòng cho chính hắn, đồng thời cũng đau lòng thay Tiết Lạc Thiên, đau lòng thay cho hai người.
Hắn quyết định không lộn xộn nữa, ôm hông Tiết Lạc Thiên, nằm trên đùi Tiết Lạc Thiên, ngửa đầu thấp giọng nói: “Ca ca, ta nghe lời ngươi, ngươi đừng buồn.”
“Ai nói ta buồn,” Tiết Lạc Thiên cúi đầu vuốt mái tóc thô sần của Phạm Tuyên, thấp giọng nói, “Được tách ra khỏi tên ngốc nhà ngươi, ta mừng còn không kịp.”
Phạm Tuyên chôn mặt trong bụng Tiết Lạc Thiên, ai oán một tiếng.
Năm Nguyên Khang thứ bảy, Phạm Tuyên rời viện Bản Chân, Tiết Lạc Thiên rời khỏi căn phòng của Phạm Tuyên.
Tòa viện mới vẫn ở trong Tần trạch, kế bên hồ, Công Tôn Di đến cho tên, Hãn Hải Các.
Tiết Lạc Thiên vừa thấy ba chữ đó, lập tức hiểu ngay Phạm Đông Lai có sắp xếp cho Phạm Tuyên. Có lẽ thấy sự ngốc nghếch của Phạm Tuyên theo tuổi lớn vẫn không có quá nhiều thay đổi, trái lại trông không quá điên khùng, mà Phạm Tuyên lại chỉ có một người con trai này, sao có thể không mong chờ sau này Phạm Tuyên có tương lai dù cho chỉ là một chút?
Hãn Hải Các lớn hơn viện Bản Chân không chỉ gấp đôi, những món đồ trong viện Bản Chân trước đâu cũng được chuyển đến xếp đặt y như cũ. Phạm Đông lại nói với Phạm Tuyên vẻ mặt bất mãn: “Con xem này, không phải không khác gì trước đây sao, chỉ là lớn hơn chút thôi, không tốt sao?”
Phạm Tuyên cúi đầu, lặng lẽ nhích sang Tiết Lạc Thiên đứng kế bên, dắt tay Tiết Lạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Không tốt.” Ánh mắt nhìn về phía Xuân Nguyên.
Xuân Nguyên xoay người lùi ra, một lát sau lại vào, đi theo sau là hai cô tỳ nữ cùng để tóc mái. Tiết Lạc Thiên mắt lạnh nhìn, hai cô tỳ nữ đó thoạt nhìn cũng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, vóc người cao gầy, dáng dấp xinh xắn, sắc mặt hồng hào, vừa nhìn là thấy khỏe mạnh hoạt bát.
“Tam lang,” Phạm Đông Lai vẻ mặt ôn hòa nói, “Hai người tỳ nữ này là cha chuẩn bị cho con, con lớn rồi, cần có người hầu hạ, sau này các nàng sẽ ở trong phòng con hầu hạ con.”
Hai tỳ nữ tiến lên trước giòn giã hành lễ với Phạm Tuyên, một người gọi là “Xưng Tâm”, một người là “Như Ý”.
Phạm Tuyên kéo tay Tiết Lạc Thiên trốn ra sau cậu, tựa trán trên vai Tiết Lạc Thiên, “Ta không cần.”
Nụ cười của Phạm Đông Lai cứng đờ, đưa mắt sang Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên ngoái mắt, lắc lắc bàn tay kéo tay mình của Phạm Tuyên, lạnh nhạt nói: “Làm người lớn rồi, có tỳ nữ hầu hạ ngươi cũng là chuyện phải, nhận đi.”
Phạm Tuyên đã triệt để hận hai chữ “người lớn” đó rồi, tựa vào lưng Tiết Lạc Thiên “ờ” một tiếng, nghĩ bụng: Người lớn, có gì là tốt chứ?