☆, Chương 384
Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 6
Lạc Thiên bị giam lỏng.
Việc đó phải mất đến mấy ngày Lạc Thiên mới chậm chạp phát hiện ra, bởi vì mãi không thấy Hồ Bố Bố không có phản ứng gì khi cậu nghỉ việc. Thế nên cậu rất vui vẻ ở lại nhà ma xem phim chọc trẻ, không có chuyện gì làm thì vuốt lông ngựa ma, cuộc sống mộc mạc giản đơn.
Đến khi Ngải Khả Khả gửi wechat hẹn gặp cậu, Lạc Thiên muốn đi ra ngoài thì mới phát hiện ra mình không tìm thấy cửa. Bèn cưỡi lên ngựa ma, ngựa ma cũng chỉ hí ha hí hửng đảo lòng vòng quanh ngôi nhà ma, không khác gì con ngựa gỗ xoay tròn, hoàn toàn không có vẻ gì là muốn bay lên.
“Cất cánh đi.” Lạc Thiên vỗ vỗ nhẹ vào con ngựa ma, ngựa ma lắc lắc đầu, không buồn không lo thở ra một đốm lửa xanh.
Lạc Thiên: …
Tam Miêu đi ra, trên tay cầm một cái chong chóng màu sắc rực rỡ, trông thấy Lạc Thiên cưỡi trên lưng ngựa, thổi cho chong chóng quay: “Vô nghĩa thôi, sư tổ hạ cấm chế rồi, chúng ta không ra ngoài được.”
Cửu Cốt khó khăn lắm mới bắt được hai nhân tố quan trọng để giải lời nguyền là Tam Miêu và Lạc Thiên, cộng thêm việc hồn hỏa đã cháy lại, pháp lực tăng vọt. Bèn dứt khoát hạ cấm chế cho cả khu nhà này, hắn không giải thì không ai có thể bước ra được.
Tam Miêu rất ấu trĩ thổi cho chong chóng quay mấy lần, nói với Lạc Thiên đang yên lặng: “Đừng có vọng tưởng, một con ma cà rồng vô dụng như anh, chẳng đủ một ngón tay sư tổ b*p ch*t đâu.”
Lạc Thiên nhạy cảm cảm giác được Tam Miêu không xem Cửu Cốt là “sư tổ” có sự ỷ lại hay yêu quý như trong tưởng tượng của cậu, trong giọng nói mang một loại khiêu khích như có như không.
“Không đi được thì thôi.” Lạc Thiên tung người xuống ngựa, bình tĩnh, “Chuyện đó cũng không có gì không tốt.”
Tam Miêu nghiêng mặt sang bên, con ngươi sâu kín nhìn Nguyên Lạc Thiên, “Ma cà rồng, quả nhiên là chủng tộc ngu xuẩn.”
Lạc Thiên: …
Lạc Thiên muốn ngoan ngoãn cam chịu số phận làm con heo lười, nhưng hệ thống không cho phép: “Nữ chính gặp chuyện rồi.”
Lạc Thiên: “Gì cơ?”
Hệ thống rất tức giận, “Tất cả là tại cậu cướp vai diễn của nữ chính, bây giờ nữ chính gặp nguy hiểm rồi!”
Vốn dĩ sau khi Cửu Cốt xác nhận Khương Mạt Nhi là người được số phận chọn xong, đã nhốt Khương Mạt Nhi trong nhà. Khương Mạt Nhi tính tình hoạt bát dạn dĩ, sao có thể cam tâm chịu cho Cửu Cốt giam cầm, tất nhiên sẽ trăm phương ngàn kế gây phiền phức cho Cửu Cốt, tình cảm của hai người mới không ngừng nhanh chóng phát triển.
Giờ tình tiết biến đổi, Khương Mạt Nhi thể chất siêu nhiên cực mạnh ở bên ngoài hút ma, Nguyên Lạc Thiên thật thà lại hơi sợ sệt ở trong nhà ma làm cá khô không dám thở mạnh một tiếng.
Hệ thống: …thế giới này không có cách nào cứu nổi.
Vừa nghe thấy nữ chính gặp nguy hiểm, Lạc Thiên lập tức cuống lên. Cậu có thể không bao giờ gặp nữ chính, nhưng việc đó xây dựng trên cơ sở nữ chính phải bình an. Nhưng ở cái thế giới này đi ra ngoài ăn vặt thôi còn gặp được dị tộc, lại thiếu đi sự che chở của bàn tay vàng của nam chính, hệ số nguy hiểm của nữ chính có thể gọi là tung nóc.
Lạc Thiên lớn tiếng kêu gào: “Cửu Cốt!”
Tam Miêu chẳng muốn nhìn cậu làm chuyện vô nghĩa, cầm chong chóng chạy vào trong nhà, “Tiểu Ảnh, chong chóng!”
Trước đó Cửu Cốt gọi là đến, nhưng bây giờ xác định được thân phận của Lạc Thiên rồi, không muốn xuất hiện nữa.
Lạc Thiên không rảnh đi phân tích nguyên nhân thái độ Cửu Cốt đột ngột thay đổi, dưới tình thế cấp bách bèn nói: “Anh còn không xuất hiện nữa, tôi sẽ… tôi sẽ cắn Tam Miêu đó!”
Chủng tộc ma cà rồng có một điểm đặc biệt là có thể biến người bình thường thành ma cà rồng, đồng thời cũng có thể biến những tộc khác thành ma cà rồng. Có điều là hành vi tự tìm chỗ chết này thường thì ma cà rồng sẽ không thử bao giờ.
Cửu Cốt xuất hiện.
Một đốm lửa xanh phun ra từ trong áo choàng màu bạc, giơ tay đặt một lớp cấm chế sau lưng, “Có chuyện gì?”
Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, “Thả tôi đi ra ngoài.”
Máu nóng của Cửu Cốt từ lâu đã bị mài mòn sạch sẽ trong đời sống vô vị dài lâu, bình tĩnh hỏi: “Tại sao?”
Lạc Thiên không biết nói gì: “Tôi rất biết ơn vì anh và Tam Miêu đã thu nhận giúp đỡ tôi, nhưng dù sao thì cũng không nên hạn chế sự tự do của tôi chứ?”
Giọng điệu Cửu Cốt bình thản nói: “Bên ngoài rất nguy hiểm.”
Hệ thống điên cuồng thúc giục cảnh cáo, Lạc Thiên không màng đoái hoài, “Tôi nhất định phải đi ra ngoài! Bạn của tôi đang gặp nguy hiểm!”
“Bạn?” Cửu Cốt duỗi một bàn tay xương trắng ởn ra, ngón tay chỉ vào mi tâm Nguyên Lạc Thiên. Toàn thân Lạc Thiên cứng đờ, dường như có thứ gì đó phút chốc bị rút khỏi cơ thể cậu, ngọn lửa màu xanh trên đầu ngón tay Cửu Cốt thiêu trụi một cụm sương khói màu lam nhạt, dịu giọng hỏi: “Cậu nói người bạn nào?”
Khi Cửu Cốt nhắc đến chữ “bạn”, đầu óc Lạc Thiên tức khắc trống rỗng, quả thực không nhớ được tên ai cả.
Hệ thống: “Khương Mạt Nhi! Khương Mạt Nhi! Nữ chính! Nữ chính! Nhanh nhanh nhanh!”
Người trước mặt không hề bất ngờ mắt dại ra, Cửu Cốt yên lòng thu tay về chuẩn bị tiếp tục bế quan. Vậy mà đôi mắt của ma cà rồng đã trì trệ đột nhiên sáng lên, “Khương Mạt Nhi!”
Cửu Cốt rất kinh ngạc.
Nhiếp hồn thuật của hắn có một không hai. Khác với thuật pháp thấp kém của những kẻ biến người khác thành con rối để điều khiển, hắn có thể rút thất tình lục dục của người ta ra, thậm chí có thể khống chế tình cảm của người đó một cách chính xác. Hắn không ngờ rằng Nguyên Lạc Thiên sẽ có thể chớp mắt phá được thuật pháp của hắn.
Lạc Thiên: Khỏi hỏi, đáp là xài tool hack.
Lạc Thiên thấy Cửu Cốt vẫn chậm chạp bất động, bèn hạ quyết tâm, thoắt cái nhào tới. Cửu Cốt đang chìm trong suy tư, đột ngột bị Nguyên Lạc Thiên bất ngờ ôm chầm lấy, áo choàng là pháp khí bản mệnh của hắn, sẽ vô thức cản trở sự tiếp xúc của người ngoài, nhưng không biết tại sao Nguyên Lạc Thiên lại không hề chướng ngại ôm lấy hắn.
Trong lòng là một bộ xương cứng rắn lạnh lẽo, Lạc Thiên run giọng nói: “Anh mau thả tôi ra ngoài đi, không thì tôi cắn anh đó.”
Cửu Cốt nở nụ cười.
Đã rất lâu rồi hắn không cười.
Khóe miệng giấu trong áo choàng khẽ nhếch lên, “Cậu cắn đi.”
Hắn muốn xem thử xem cái người gọi là số phận sắp đặt có thể làm được đến đâu.
Bộ xương này dường như có sức mạnh đặc biệt, khi Lạc Thiên treo cả người mình lên hắn thì cũng không bị vỡ ra. Lạc Thiên quyết tâm, nhắm mắt quơ tay chộp lấy, lòng bàn tay chợt nắm chặt một khúc xương dài, giơ lên nhét vào miệng.
Giấu ở ngân bào lý xương khô khóe miệng hướng lên nhếch lên một cái, “Ngươi cắn a.”
Hắn đảo muốn nhìn một chút cái gọi là mệnh định người có thể làm đến mức nào.
Khối này xương tựa hồ có đặc thù sức mạnh, tại Lạc Thiên toàn thân treo ở trên người hắn thì cũng không có tan vỡ, Lạc Thiên quyết tâm, nhắm mắt lại tiện tay một nhéo, trong lòng bàn tay nắm chặt một cây ốm dài xương, trực tiếp nhét vào trong miệng.
Xương sườn dưới Cửu Cốt đột nhiên thấy ngứa ngáy.
Hắn có thể cảm nhận được đ** l*** **t *t và hàm răng sắc nhọn đang v**t v* hắn, nhẹ nhàng, ngứa đến mức gần như khiến người ta khó có thể chịu đựng.
Lạc Thiên vừa gặm xương vừa uy h**p hắn: “Tôi cắn đó, tôi cắn thật đó.”
Giây sau, bàn tay xương của Cửu Cốt duỗi về phía khuôn mặt của Nguyên Lạc Thiên, Lạc Thiên giật mình hết hồn, thật sự cắn một cái.
Răng trên răng dưới đập vào khúc xương cứng ngắc, cho dù ma cà rồng có răng tốt đi chăng nữa thì suýt nữa cũng bể nát. Lạc Thiên nước mắt lưng tròng “áu” một tiếng, nhưng Cửu Cốt chỉ rên khẽ một tiếng, nhanh chóng giành lại khúc xương của mình trong hàm răng của Lạc Thiên, lạnh lùng nói: “Đi xuống.”
“Tôi không đi xuống,” Lạc Thiên ngậm nước mắt hé miệng, lộ răng nanh của mình ra, “Anh mang tôi ra ngoài.”
Cảm giác đau ngứa râm ran vẫn còn lờ mờ giữa các khúc xương sườn, đau đớn… mấy trăm năm rồi… đã mấy trăm năm rồi hắn chưa từng có cảm giác này. Bàn tay xương của Cửu Cốt hơi nhúc nhích, vang lên tiếng kèn kẹt, áo choàng cuốn lấy cả hai người, trong giây lát——
“Cứu mạng!”
Tiếng kêu của nữ chính trong tai Lạc Thiên như tiếng trời, cậu không chút nghĩ ngợi la to: “Để tôi cứu cô!”
Từ áo choàng ngóng mắt xuống, Lạc Thiên mới phát hiện ra mình và Cửu Cốt đang lơ lửng trên mặt sông, đúng là nơi cậu gặp chuyện đêm đó.
Khương Mạt Nhi chìm chìm nổi nổi trong dòng nước, trên hai bên bờ sông người đi qua người đi lại, song bất ngờ là không một ai chú ý đến Khương Mạt Nhi.
“Mau cứu cô ấy!” Lạc Thiên run rẩy nói.
Cửu Cốt không làm khó làm dễ Nguyên Lạc Thiên như trước nữa, bàn tay xương khẽ động dậy. Áo choàng màu bạc vén lên từ đỉnh đầu, để lộ nguyên cả khuôn mặt xương.
“Càn khôn đại định, tiềm long xuất hải,” Quỷ hỏa màu xanh trong miệng đột ngột bùng lên, “Trói!”
Oan hồn trong dòng sông nhấp nhô tứ tán, lớp lớp bóng quỷ tiếng khóc thét thấu tận trời xanh. Lạc Thiên không đành lòng lắng nghe, quay lại vùi đầu vào bộ xương trắng ởn của Cửu Cốt.
Quỷ hỏa màu xanh hợp thành nửa con rồng thiếu đuôi, hướng về phía mặt sông há to miệng. Từng sợi từng sợi hồn phách bị Thanh Long nuốt chửng, cái đuôi dài của Thanh Long dần dần thành hình, bật nhảy một cái vọt vào trong sông, mặt sông phút chốc quay lại phẳng lặng.
“Có người rơi xuống nước!”
Người trên bờ dường như đến bây giờ mới nhìn thấy Khương Mạt Nhi rơi xuống nước, hết người này đến người kia vội kêu cứu.
Lạc Thiên nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy không sao chứ?”
Cửu Cốt lạnh nhạt đáp: “Mệnh số của cô ta chưa tận, tất nhiên sẽ không sao.”
Lạc Thiên nghiêng mặt, một mắt nhắm lại, chỉ mở to con mắt trái quan sát Cửu Cốt, cứ như thể bằng cách này cậu sẽ có thể nhìn thấy nửa gương mặt hoàn hảo không chút tổn hại của Cửu Cốt. Cửu Cốt quay mặt qua, nửa gương mặt của hắn như khoác lên một lớp da, không có một tí máu thịt nào. Lạc Thiên có thể nhìn thấy phần xương sau lớp da, con ngươi linh hoạt chớp nháy trong hốc mắt.
“Đẹp không?” Cửu Cốt nhẹ giọng hỏi.
“Xem được không?” Cửu Cốt nhẹ giọng nói.
Lạc Thiên run lên, nhỏ giọng đáp: “Đẹp.”
Mắt của Cửu Cốt không có lông mi, thoạt nhìn có cảm giác máy móc không thuận mắt. Nhìn thấy Khương Mạt Nhi được người đi đường cứu lên, áo choàng màu bạc của Cửu Cốt phất lên, qua giây lát lại thay đổi địa điểm.
Điều khiến Lạc Thiên không ngờ đó là Cửu Cốt không dẫn cậu về nhà, mà là đi tới “tòa nhà văn phòng Bình Thường”.
Một lần nữa đội mũ trùm lên, Cửu Cốt giấu Nguyên Lạc Thiên kín trong lồng ngực. Lúc hắn bước vào “tòa nhà văn phòng Bình Thường”, cả tòa nhà chìm trong yên tĩnh, không bật đăng ký cho người ngoài giống như lần trước Lạc Thiên đến đây, ngay cả thang máy cũng im lặng không nói một tiếng nào.
Cứ như là một “tòa nhà văn phòng Bình Thường” thật vậy.
Lạc Thiên khó hiểu hỏi: “Anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Cửa thang máy mở ra, Lạc Thiên đặt mình trong áo choàng treo nửa người trên người Cửu CỐt hoàn toàn không cần nhấc chân bước đi, bay thẳng vào… WC.
Lạc Thiên lờ mờ biết Cửu Cốt tới tìm ai.
Cửu Cốt phẩy nhẹ tay, bàn tay xương trắng bay ra từ trong áo choàng, xông thẳng lên trần nhà tóm chặt một bóng má màu xám.
Bàn tay đang nắm bả vai Cửu Cốt của Lạc Thiên đột nhiên dằn mạnh, bẻ một khúc xương của Cửu Cốt xuống. Cửu Cốt hơi cúi đầu, Lạc Thiên nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.” Ngoan ngoãn đặt trở lại cho hắn.
Bóng ma bị bàn tay xương nhấn trên trần nhà không nói một lời, chỉ tức giận giùng giằng một cách uổng phí, giãy giụa một lúc lâu sau rốt cuộc cũng không nhịn được xin tha: “Sư huynh tha mạng!”
“Sư huynh?” Lạc Thiên kinh ngạc ngẩng mặt lên từ trong áo choàng, “Tiểu Không Không” bị bàn tay xương siết cổ, quỷ hồn màu xám chuyển sang màu đen thui u ám.
Cửu Cốt xốc áo choàng lên, nửa khuôn mặt người hiện lên một nụ cười đáng yêu, “Thất Không, trốn trong địa bàn của dị tộc, cách hay đấy.”
Thất Không hối hận không thôi, ngày hôm đó sau khi hắn cảm nhận được mùi của Cửu Cốt trên người Nguyên Lạc Thiên, nhất niệm chi sai (1) lừa Nguyên Lạc Thiên đến con sông đó chịu chết. Sau nhiều ngày như vậy không thấy Nguyên Lạc Thiên xuất hiện, hắn còn tưởng rằng mình thành công gây rắc rối cho Cửu Cốt, nên tâm trạng đang rất tốt.
Vậy mà Cửu Cốt lại tìm đến tận cửa.
Thất Không cúi đầu nhìn nửa gương mặt của Cửu Cốt, khó nhọc nói: “Sư huynh, chúng ta có chuyện gì từ từ nói. Huynh xem huynh mới được nửa khuôn mặt, xấu biết chừng nào, tôi giúp huynh nhé, tôi rành nhất là thuật họa bì tái tạo.”
“Cậu giúp tôi?” Cửu Cốt nhếch khóe miệng lên trông lười biếng như một con mèo con, song con ngươi lại đột ngột b*n r* tia sáng lạnh, “Cậu cũng xứng!”
Quỷ hỏa đột ngột dấy lên bàn tay xương, Thất Không hét một tiếng thảm thiết, cả người co quắp. Lạc Thiên thấy thế biết không ổn, nhanh chóng ngăn lại: “Khoan đã!”
Cửu Cốt hoàn toàn không quan tâm đến cậu, dùng một mắt hòa hứng quan sát trạng thái bị đốt cháy thảm khốc của Thất Không.
Lạc Thiên cuống lên, cắn một cái lên bả vai Cửu Cốt, ậm ờ nói: “Mau dừng tay…” Anh hai, để hắn vẽ cho một tấm da cái đã!
__
(1) nhất niệm chi sai: 一念之差, nghĩ sai thì hỏng hết (ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng)
Nguồn: Từ điển Lạc Việt.