☆, Chương 385
Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 7
Ân oán giữa Thất Không và Cửu Cốt phải ngược dòng về trăm năm trước.
Hai người họ vốn là sư xuất đồng môn —— Quy Thanh Tông.
Mấy trăm năm trước, Quy Thanh Tông là một phái đạo pháp hàng đầu không một lời tranh cãi. Thiên Thanh Tử nhận chín người đồ đệ, đặt tên lần lượt theo thứ tự, Nhất là cuối, Cửu là đầu, trong đó thì Cửu Cốt là đệ tử có thiên phú về thuật pháp mạnh mẽ nhất. Chỉ mười năm ngắn ngủi sau khi hắn vào Quy Thanh Tông, Thiên Thanh Tử đã không còn gì để dạy hắn.
Cửu Cốt say mê đạo pháp, không để ý tới tục vật, bế quan tự mình đi tu luyện.
Đến khi hắn xuống núi sau nhiều năm bế quan, thì thế gian cũng đã là bãi bể nương dâu, Thiên Thanh Tử đã mất từ lâu, sư huynh đệ cũng là rải rác khắp nơi.
Cửu Cốt không để ý, tâm tư của hắn chỉ dồn hết vào đạo pháp, xuất quan rồi thì tiếp tục ngao du bốn bể nghiên cứu đạo thuật.
Mãi đến khi Thất Không tìm được vị sư huynh “thiên phú dị bẩm” này.
Từ khi còn nhỏ Thất Không đã trông rất xấu, không nói đến việc bị cha mẹ ruột vứt bỏ, vào Quy Thanh Tông rồi chỉ vì tướng mạo đã bị ghẻ lạnh khổ sở biết bao nhiêu. Lúc Thiên Thanh Tử thu hắn thì lòng hắn tràn đầy oán giận, vì vậy nên Thiên Thanh Tử đặt tên cho hắn là Thất Không, mong rằng sau này hắn có thể buông bỏ tất cả.
Tiếc rằng Thất Không đã phụ kỳ vọng của Thiên Thanh Tử.
Vào Quy Thanh Tông rồi, Thất Không chuyên tâm nghiên cứu thuật họa bì đoạt xác, vì muốn đắp cho mình một lớp da vô cùng xinh đẹp.
Thuật họa bì đoạt xác hung độc tà ác, một lần dùng cần bỏ rất một số lượng lớn lớn kỳ trân dị bảo. Thất Không không thể nào thi triển thuật pháp này hết lần này đến lần khác được, thế là hắn bèn dựa vào hoàng đế thế tục, đi làm quốc sư.
Khi ấy số lượng dị tộc dậy lên bất ngờ, con người hoảng loạn, hoàng đế cầu xin thuật sĩ hỗ trợ. Thất Không chiêu mộ rất người đạo pháp cao thâm và người trong môn đi bắt giết dị tộc.
Đương nhiên, hắn bắt giết dị tộc cũng vì lòng riêng của mình.
Yểm tộc có năng lực thực hóa mộng cảnh, có thể thoả mãn yêu cầu Thất Không về những linh thảo quý hiếm, cửu vĩ tộc có khuôn mặt đẹp vô song, là cái khuôn tốt cho hắn họa bì.
Chỉ là… tộc bất tử rất khó dây vào, Thất Không bèn chờ mãi đến khi Cửu Cốt xuất quan lập tức đến tìm vị sư huynh này.
Đại đạo ba ngàn, chỉ có trường sinh là mê hoặc lớn nhất. Cửu Cốt cũng rất có hứng thú với dị tộc, thế là quyết đoán bắt tộc bất tử về để bắt đầu nghiên cứu cấm thuật bất tử.
Năm đó cấm thuật bất tử của hắn suýt nữa đã thành công, nếu như không có Thất Không chen chân vào thì Cửu Cốt đã không bị tộc bất tử nguyền rủa phản ngược lại.
Lạc Thiên không có hứng thú với ân oán giữa hai người này, nhưng nghe Thất Không nói có thể vẽ da cho Cửu Cốt, thế tức là cậu không cần phải ôm bộ xương cứng ngắc cạp nữa? Bèn ôm Cửu Cốt chết sống không chịu bỏ, dùng hét cả tay cả miệng tháo xương của Cửu Cốt, để hắn dừng tay tha cho Thất Không.
Cửu Cốt không sợ hành vị “tháo xương” của Lạc Thiên, vì cảm giác nhột nhột trên người khá mới lạ. Hắn nhếch môi nói: “Tại sao? Nó muốn cậu chết.”
Thất Không nhanh chóng bắt lấy bàn tay xương: “Ma cà rồng, chỉ là hiểu lầm thôi ma cà rồng! Sao tôi lại muốn cậu chết cơ chứ! Tôi còn thổi điều hòa cho cậu mà cậu quên rồi sao?” Nguyên Lạc Thiên thoạt nhìn rất đơn thuần vô hại, hiếm khi thấy tên thần kinh Cửu Cốt này có người để nói chuyện được, có lẽ hắn vẫn còn cách cứu vãn!
Lạc Thiên nói: “Anh có thù oán với anh ta đúng không? Để anh hồn phi phách tán đơn giản như thế không thấy uổng quá sao? Mang anh ta về hành hạ cho đã.”
Thất Không: …
Xương miệng của Cửu Cốt cũng vểnh lên, “Có lý.”
Thất Không: …
Năm đó khi hắn phát hiện ra cấm thuật bất tử của Cửu Cốt thật sự khả dụng đã rất kinh ngạc. Một tên điên khùng như Cửu Cốt, còn sống thôi đã kinh khủng lắm rồi, sống mãi không chết thì chẳng khác nào là hại đời đâu?
Thật lòng mà nói thì Thất Không cảm thấy việc mình lại không hề sai chút nào, chắc chắn là vì đại nghĩa thiên hạ này, chứ không phải vì Cửu Cốt đẹp trai tài cao, hắn ôm đố kỵ trong lòng.
Đi ra ngoài một chuyến, trong nhà lại có thêm một Thất Không.
Cơ thể quỷ hồn cao lớn này của Thất Không là do hắn đoạt xác giành được, cho dù cùng là quỷ hồn, thì hắn vẫn có thể đoạt xác của quỷ hồn khá. Đủ để thấy năng lực họa bì đoạt xác của hắn đã mức độ tài như thần.
Thất Không bị ném xuống đất, ngựa ma hớn hở đạp lên người hắn một cái. Thất Không liên tục kêu gào thảm thiết, bị quỷ hỏa đốt đến mức không thể tự đứng nổi.
Lạc Thiên vỗ vỗ ngựa, “Đừng quậy.”
Con ngựa ma tức khắc ngoan ngoãn di chuyển sang chỗ khác.
Thất Không nằm trên đất, hai mắt thất thần, thấy ngựa ma nghe lời Lạc Thiên như thế, bất ngờ tới mức nói năng lộn xộn, “Rốt, rốt cuộc thì cậu là gì của Cửu Cốt?”
Cửu Cốt đã trùm áo chuồn đi mất, chắc là đi nghĩ cách gì để hành hạ Thất Không. Lạc Thiên ngồi xổm xuống, vẻ mặt dịu dàng gọi Thất Không: “Tiểu Không Không.”
Bây giờ Thất Không không dám xem Lạc Thiên là ngốc bạch ngọt nữa, giọng run run hỏi: “Gì, gì?”
“Anh nói anh giỏi thuật họa bì…” Lạc Thiên nhướng mày, “Vẽ cho Cửu Cốt một tấm?”
Bảo Thất Không làm việc thì Thất Không thấy an tâm hơn rất nhiều, muốn cầu cạnh nghĩa là hắn vẫn còn tác dụng, không phải sợ Cửu Cốt liều tay với mình. Thất Không lấy lại bình tĩnh, làm bộ làm tịch nói: “Sư huynh chưa bao giờ để ý vẻ bề ngoài…”
“Nào,” Lạc Thiên vẫy vẫy tay, “Đạp hắn cho ta.”
Ngựa ma giơ vó bật lên, Thất Không sợ đến hồn vía lên mây, “Đừng đừng đừng, vẽ vẽ vẽ!”
Trong phòng, trên bàn gỗ tròn, ba người một ngựa tất cả cùng xoay quanh nhìn Thất Không vẽ.
“Lông mày sư tổ thô to vậy à?” Tam Miêu hiếu kỳ hỏi.
Thất Không nằm sấp cầm bút chì “phác thảo” thật nhanh, không thèm ngẩng đầu lên đáp: “Lông mày của Cửu Cốt đâu chỉ thô không, này là đã chỉnh sửa lại cho sư huynh rồi.”
Tiểu Anh kế bên nhỏ giọng nói: “Trông như là Shin cậu bé bút chì (1) vậy.”
Lạc Thiên thâm trầm nói: “Tiểu Không Không, anh còn vẽ linh tinh nữa, có tin tôi đốt bỏ một ngón tay không?”
Do ganh tị với nhan sắc của Cửu Cốt, Thất Không bị con ngựa đánh bảy tám lần, mới bất đắc dĩ vẽ bức chân dung cuối cùng của Cửu Cốt.
Cửu Cốt trong tranh quả thực lạ một thiếu niên đẹp đẽ, mặt mũi dễ nhìn, khóe môi cười tự nhiên, ngoại trừ ánh sáng bất thiên tỏa ra trong đôi mắt, thì trông người có vẻ rất thân thiện dễ gần.
Thất Không thề: “Ánh mắt của anh ta như thế đó, không tin thì cậu thử quan sát kỹ lại xem.”
Lạc Thiên: “Đừng nói xàm nữa, bước kế tiếp nên làm thế nào?”
Thất Không: “Thực hiện thuật họa bì không khó, khó ở chỗ nguyên liệu.” Hắn mờ mịt đảo mắt qua Tam Miêu và Tiểu Ảnh. Một người là tộc bất tử, sư huynh của hắn diệt cả tộc bất tử, một người là yểm tộc, hắn đã bắt hơn nửa yểm tộc. Cửu Cốt không hổ danh là kẻ điên nhất tông môn, như thế này cũng dám nuôi ngay bên mình.
Đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của hai đứa trẻ, Thất Không không chút nào hoảng loạn, “Cái này thì sư huynh của tôi cũng biết, chỉ cần anh ta muốn, thì không có gì không tìm được.”
Lạc Thiên hết sức hào hứng, xắn tay áo lên bắt đầu tìm người.
Lần này cậu vừa kêu, Cửu Cốt lập tức xuất hiện, một bàn tay xương bay thẳng ra, nâng bút viết lên bức tranh Thất Không vừa vẽ xong —— nghiên cứu thuật pháp, bế quan ba ngày.
Thất Không đọc mà run sợ trong lòng, không khỏi tự nhủ: “Không lẽ là đang nghĩ cách hành hạ tôi sao?”
Bàn tay xương khảng khái viết tiếp —— đúng.
Thất Không: …
Lạc Thiên: “Được, vậy anh bế quan đi, tôi phải đi ra ngoài một chuyến, tôi quên là bạn tôi đang tìm tôi.”
Bàn tay xương tiếp tục viết —— được, Thất Không đi với cậu.
Tam Miêu không bằng lòng: “Tôi cũng có thể đi với tên ma cà rồng ngốc đó mà.”
Bàn tay xương giơ bút lên, chấm một chấm đen ngay trên mi tâm của Tam Miêu. Tam Miêu bị đóng đinh ngay tại chỗ, bàn tay quăng bút đi, giọt mực bắn lên cả bức tranh, rồi nhanh chóng đi mất.
Do Khương Mạt Nhi gặp chuyện, nên Lạc Thiên quên mất cả việc Ngải Khả Khả tìm mình. Cửu Cốt nói cho cậu đi ra ngoài nên cậu đi chưa được hai bước đã tìm được cổng ra, Thất Không rập khuôn từng bước theo sát cậu. Khi trông thấy Lạc Thiên bỏ tiền lên xe buýt thì con ma hoàn toàn choáng hết cả váng, “Cậu làm gì vậy?”
Lạc Thiên bỏ hai đồng, nghĩ ngợi một lúc rồi bỏ thêm hai đồng nữa, “Đi xe buýt đó.”
Thất Không: …
Dù là làm người hay làm ma thì Thất Không vẫn không thể hiểu được con người như Nguyên Lạc Thiên, “Cậu là ma cà rồng đúng không?”
Lạc Thiên: “Tất nhiên rồi.”
Thất Không: “Không phải ma cà rồng có thể bay được sao?”
Lạc Thiên: “Tôi vẫn còn vị thành niên.”
Thất Không: “Dịch chuyển tức thời?”
Lạc Thiên: “Quản lý giao thông, tiền phạt mắc lắm, bây giờ tôi không có để trả đâu, anh có tiền không?”
Thất Không: “…không có tiền.”
Lạc Thiên: “Vậy thì ngồi xe buýt.”
Thất Không lần nữa thộn ra, nhịn cả buổi mới hỏi: “Mối quan hệ giữa cậu và sư huynh tôi là sao vậy? Đầu óc của anh ta hơi có tí khùng điên, sao lại đi nghe lời cậu?”
Mặt Lạc Thiên ửng hồng, liếc nhìn Thất Không, đầy ẩn ý đáp: “Tôi là người số phận sắp đặt của anh ấy.”
Thất Không suýt tí nữa là treo cổ lại một lần nữa.
Thật sự quá tởm, người số phận sắp đặt cho Cửu Cốt, Thất Không mới nghĩ thôi đã thấy hơi mắc ói rồi.
Ngải Khả Khả hẹn Lạc Thiên tại tiệm bánh Ái Tâm, đây là điều Lạc Thiên thấy bất ngờ đồng thời lại thấy hợp tình hợp lý. Dường như tất cả mọi sự kiện huyền bí trong thế giới này đều sẽ như có như không xuất hiện bên cạnh nữ chính.
Tiếc rằng, Lạc Thiên đế nơi thì phát hiện nữ chính không đến.
Hệ thống nói cho cậu biết là nữ chính đã ở nhà tĩnh dưỡng sau khi ngã xuống sông.
Ngải Khả Khả mang khuôn mặt đầy u sầu, khuấy đều tách cà phê trên bàn, nhiều lần thở dài với Lạc Thiên nhưng không chịu mở miệng kể chuyện.
Lạc Thiên lặng lẽ tán gẫu với Thất Không đang ẩn thân chuyện về Cửu Cốt, qua mồm Thất Không không có một lời hay ý đẹp nào về Cửu Cốt. Miêu tả Cửu Cốt thành một thuật sĩ ăn sâu để sống áo rách quần manh đầu óc có vấn đề.
“Lạc Thiên, cậu nói xem tôi nên làm thế nào.” Cuối cùng Ngải Khả Khả cũng mở miệng.
Lạc Thiên lấy lại tinh thần trong câu chuyện tởm lợm Cửu Cốt dùng nước miếng rửa mặt qua lời kể của Thất Không, hai mắt mở to thật to hỏi: “Cậu nói cái gì cơ?”
Bản thân Ngải Khả Khả cũng tâm trí không yên, trái lại không để ý đến việc Thiên mất tập trung. Hắn sờ sờ vành tai đen bóng sáng chói, cúi thấp mặt, thấp giọng nói: “Tôi có người yêu.”
“Có người yêu sao, chuyện tốt quá rồi, chúc mừng cậu.” Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là lại có chuyện gì xảy ra.
Vẻ mặt Ngải Khả Khả lại đầy cay đắng, “Bọn tôi yêu qua mạng, anh ấy… không biết tôi là nam.”
Lạc Thiên: …uầy, vụ này thì hay à.
Lạc Thiên: “Vậy cậu tính sao?”
Ngải Khả Khả dùng giọng nói giống như tráng sĩ chặt tay: “Tôi quyết định chọn làm phụ nữ!”
Thất Không kế bên giật dây: “Để cậu ta làm phụ nữ.”
Lạc Thiên: “Tại sao?”
Thất Không: “Cậu có muốn tôi vẽ da cho sư huynh không?”
Lạc Thiên giật mình, “Cần thứ gì của người cá?”
Thất Không cười không nói.
Lạc Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Khả Khả, “Cậu nên suy nghĩ kỹ lại.”
Ngải Khả Khả nói: “Tôi không nghĩ nữa, vì anh ấy, tôi quyết định làm phụ nữ.”
Lạc Thiên: “Vậy nhỡ đâu anh ta thích đàn ông thì sao?”
Ngải Khả Khả thở dài, “Ai lại đi thích người đàn ông nào đen như tôi?”
Lạc Thiên: …anh hai, đó không phải vấn đề mà cậu chuyển giới là có thể giải quyết được.
Ngải Khả Khả tiếp tục sâu xa nói: “Hơn nữa tôi muốn sinh con cho anh ấy.”
Lạc Thiên: …vậy thì cậu thật sự rất dữ dội đấy.
Ngải Khả Khả mong chờ nói: “Tôi vừa nghĩ đến việc có thể sinh cho anh ấy mấy trăm đứa con, trong lòng tôi lập tức thấy hạnh phúc vô cùng.”
Con ngươi Lạc Thiên chấn động, mấy trăm?!
Hệ thống: “Không có kiến thức, người cá đẻ trứng, mỗi lần đẻ mấy trăm quả.”
Lạc Thiên choáng hết cả váng, mẹ nó đây mà là tiên cá hả? Mẹ nó đây là cá trích mới đúng chứ?
Tuy rằng trông Ngải Khả Khả rất có vẻ như là kiên định chuyển giới vì tình yêu đánh đổi tất cả, nhưng Lạc Thiên vẫn khuyên nhủ: “Hai người chỉ đang yêu qua mạng, không đáng đưa ra quyết định lớn như vậy vì đối phương.”
Ngải Khả Khả khẽ vuốt nhẹ tách cà phê, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà tôi thật sự rất thích anh ấy… cậu chờ chút…” Ngải Khả Khả lấy điện thoại ra, trượt mấy lần, quay màn hình ra trước mắt Lạc Thiên, “Cậu xem này, ảnh đẹp trai lắm.”
Con ngươi Lạc Thiên lần nữa chấn động, cả Thất Không cũng con ngươi chấn động, “Đây… không phải là Hồ Bố Bố sao?!”
Lạc Thiên lập tức đập bàn phản đối, “Người này không được.”
Nụ cười thẹn thùng trên mặt Ngải Khả Khả chưa rút đi, lườm nguýt Nguyên Lạc Thiên một cái, “Sao không được?”
Lạc Thiên: “…chuyện này… tên này thoạt nhìn… hình như không cùng tộc với cậu.”
Ngải Khả Khả có hơi tức giận, “Yêu đương khác loài thì sao chứ, tư tưởng của cậu sao lại quê mùa như vậy!”
Lạc Thiên đúng là có cảm giác tư tưởng của mình có phần không đuổi kịp, đầu óc hơi choáng váng. Cậu đứng lên, chân lảo đảo một cái, một tay vịn chặt bàn, trong đầu nổi lên cơn đau nhói, ngay trước mất đi ý thức, thầm nghĩ: Đậu má, đầu mình thật sự choáng rồi!
Thất Không mất một phút do dự giữa việc chạy trốn và quay lại, quyết đoán lựa chọn con đường thứ ba —— họa bì đoạt xác.
Một cơ thể ma cà rồng tiện dụng như vậy bày ngay trước mắt hắn, hơn nữa cơ thể này rõ ràng còn có khả năng kiềm chế Cửu Cốt siêu mạnh như thế, quả thực là…cơ hội ngàn năm có một.
__
(1) Shin cậu bé bút chì: 蜡笔小新
__
Tính con voi tốt thật sự, thích cái sự tốt tính của bản.