☆, Chương 387
Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 9
Lạc Thiên mê muội với nhan sắc của Cửu Cốt, khi Ngải Khả Khả gọi điện cho cậu đến lần thứ 93 thì mới chịu trả lời điện thoại nói cho hắn biết là mình không sao rồi.
Ngải Khả Khả nổi trận lôi đình trong điện thoại, “Cậu không sao cả?! Cậu có biết là cậu làm tôi sợ muốn chết không! Ma cà rồng biết dịch chuyển tức thời ngon lắm hả? Có gan thì bước xuống biển so tài đi nè, hôm nay cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý là cậu đi đâu làm gì!”
Lạc Thiên ngó sang Cửu Cốt đang ngồi thiền, nhỏ giọng nói: “Tự nhiên tôi được trai đẹp mời đi.”
Ngải Khả Khả đang gào thét ngưng phát điên, một lát sau, hắn dằn cục tức nhỏ giọng hỏi: “Đẹp trai cỡ nào?”
Lạc Thiên: “Đẹp trai cỡ mà có thể làm cậu có bầu hai trăm đứa tại chỗ.”
Ngải Khả Khả “hừm” một tiếng, giọng điệu rõ ràng đã dịu xuống, “Tôi không tin.”
Lạc Thiên: “Cậu chờ chút.”
Lạc Thiên để điện thoại xuống, che micro, hỏi Cửu Cốt: “Cửu Cốt, tôi có thể chụp anh một tấm được không?”
Ngón tay Cửu Cốt làm dáng cầm hoa (1), nhắm mắt ngồi thiền, như một pho tượng.
Lạc Thiên: “Không lên tiếng tức là ngầm đồng ý nhé.”
Lạc Thiên giơ điện thoại lên chụp hình Cửu Cốt, xuất hiện trong hình là một bộ xương đang ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, cơ mà nói ra thì trông có vẻ rất đáng yêu.
Ngải Khả Khả thúc giục: “Nhanh lên nhanh lên, cho tôi xem thử.”
Lạc Thiên: “Ây… khung xương của anh ta đẹp lắm, cậu muốn xem không?”
Ngải Khả Khả: “Khung xương đẹp, làm người mẫu à? Mau cho tôi xem thử đi!”
Lạc Thiên gửi qua, Ngải Khả Khả ở đầu bên kia rít lên rồi cúp ngay lập tức.
Lạc Thiên thật sự rất ngại, vì nhan sắc tuyệt đỉnh của Cửu Cốt chỉ có mình cậu được thưởng thức, tiếc thật. Chống cằm nhìn Cửu Cốt đang ngồi thiền, Lạc Thiên chớp mắt một cái, chợt nhớ ra một chuyện rất đáng sợ, trong phút chốc ngớ ra cậu mở tấm hình vừa chụp Cửu Cốt ngồi thiền ra.
Bộ xương trắng tinh mỗi một khớp xương đều trắng trẻo hoàn hảo, vừa nhìn là biết đây là một bộ xương đàng hoàng thích sạch sẽ. Nhưng dù là một bộ xương thích sạch sẽ đi nữa, thì cái gì không nên có hắn vẫn không có…
Lạc Thiên: “Ở bên dưới của hắn … sao trống không?”
Hệ thống bị dọa sợ gần chết, bây giờ nói chuyện còn run, không dám trêu chọc trào phúng Lạc Thiên, nghiêm túc trả lời: “Chim đàn ông không có xương.”
Lạc Thiên: …xỉu xỉu, thật sự xỉu rồi.
Trước đó mỗi lần Cửu Cốt xuất hiện thì đều trùm áo choàng, để lộ cũng chỉ lộ mỗi cánh tay, cái đầu lâu. Một là Lạc Thiên không để ý, thứ hai là tương đối thiếu kiến thức, nên cậu không bao giờ ngờ rằng… Cửu Cốt… không có chim!
Bây giờ thì Lạc Thiên hết sức muốn vén áo choàng của Cửu Cốt lên, xem bên dưới lớp da mà hắn vẽ có phải cũng trùi trụi hay không.
Cửu Cốt đã ngồi rất lâu, hoàn toàn xem Nguyên Lạc Thiên như không khí.
Lạc Thiên: Mấy người không tui là người, vậy thì tui cũng không khách sáo nữa.
Áo choàng thoạt nhìn mỏng manh, đằng sau biến ảo khôn lường là tầng tầng lớp lớp, Lạc Thiên xốc lớp này lên là đến lớp khác, xốc tầng này xong lại đến tầng khác. Sau khi xốc mấy chục tầng xong mới hiện ra đây là một “áo choàng Matryoshka” (2), nhất thời vừa buồn vừa tức. Thật sự tức không chịu nổi, bèn nhào tới nhè mặt Cửu Cốt ra gặm.
Dùng hồn thể vẽ da, lớp vỏ ngoài này của Cửu Cốt thật sự chỉ qua hồn phách của hắn hóa ra mà thôi. Hồn phách của hắn cực kỳ cứng, thậm chí bị Cửu Thiên Huyền Lôi đánh vào cũng không mất một sợi tóc. Song, không biết vì sao, khi bị răng của Nguyên Lạc Thiên gặm lung tung trên mặt hắn thì xúc cảm tê dại đau ngứa không ngừng truyền đến, một mực ngứa ngáy đến tận xương tủy của hắn.
Cuối cùng Cửu Cốt cũng mở mắt ra, con ngươi trong hốc mắt chuyển động, tròng mắt của hắn cũng nhờ dùng họa bì. Giống như hai viên pha lê óng ánh long lanh soi dáng vẻ nhe răng trợn mắt của Nguyên Lạc Thiên.
Cửu Cốt không bài xích, thậm chí hơi thích cảm giác này.
Bất kể là đau đớn hay là gì khác, chỉ cần là cảm giác, hắn đều thích cả, nó mang đến cho hắn ảo giác rằng mình vẫn là người.
Một ảo giác tươi đẹp.
Có điều cảm giác của Lạc Thiên thì chẳng mấy tốt đẹp. Cửu Cốt sau khi họa bì thoạt nhìn qua thì không khác gì người bình thường, nhưng thực ra dưới lớp da đó vẫn là một bộ xương khô cứng ngắc trắng ởn. Làm hai chiếc răng nanh của cậu suýt rụng mất.
Lạc Thiên gặm mấy cái tuyên bố bỏ cuộc, lúc hàm răng rời đi, cánh tay lại bị Cửu Cốt níu lại, “Sao không tiếp tục?”
Lạc Thiên quay mặt qua, nhìn khuôn mặt có vẻ vẫn chưa đã ghiền của Cửu Cốt, nghĩ bụng nếu như mấy người có chim, thì hai chúng ta còn có tương lai, tiếc là… Lạc Thiên mờ mịt liếc mắt nhìn h* th*n Cửu Cốt một cái.
Cảm quan Cửu Cốt nhạy cảm, mỗi một cái nhìn mờ ám của Nguyên Lạc Thiên đều không thoát khỏi mắt nhìn của hắn. Hắn theo ánh mắt Nguyên Lạc Thiên nhìn xuống dưới, không hiểu tiếc nuối trong ánh mắt của Nguyên Lạc Thiên có ý gì. Nhưng hắn sực nhớ đến lúc nãy Nguyên Lạc Thiên nói chuyện với bạn đã nhắc tới mấy từ như ——”trai đẹp, hẹn hò”.
Với sự thông minh tài trí và quãng thời gian sống ở nhân gian dài đằng đẵng của Cửu Cốt, hắn nhanh chóng hiểu được, nhếch miệng, cười khảy hỏi: “Cậu thích đàn ông?”
Kiểu cười khảy của hắn không phải là tự cho mình đúng, mà là gian tà, trong sự lạnh lùng lờ mờ toát ra vẻ độc ác, kết hợp với khuôn mặt thiếu niên của hắn, quả thực gấp đôi sự kh*ng b*.
Nguyên Lạc Thiên là ma cà rồng, thực ra thì ma cà rồng là một chủng tộc không có xu hướng tính dục. Thứ mà bọn họ thích là máu, cùng với người có dòng máu thơm ngon đó, trong mắt ma cà rồng thì nam nữ không có khác biệt gì lớn lao, vì chỉ là lọ chứa máu mà thôi.
Lạc Thiên bị bàn tay lạnh như nước đá của hắn siết chặt, so lạnh lẽo hơn cả khi bị xương trắng nắm. Trong lòng cậu không thấy sợ, chỉ ra vẻ như sợ sệt, “Tôi… tôi thích mùi máu.”
Cửu Cốt nhếch nhếch môi, bình tĩnh nói: “Tôi không có máu.”
Lạc Thiên: “Rất tiếc.”
Cửu Cốt: “Không còn tiếc chỗ nào nữa sao?”
Lạc Thiên: Ú òa, thế mà bị nhận ra rồi.
Thấy Nguyên Lạc Thiên đầy mặt xấu hổ lại không chịu nói, Cửu Cốt hiếm khi nổi lên tâm tư muốn chọc cậu, bèn dỗ: “Cậu nói ra đi, cậu nói rồi không chừng tôi có cách làm cậu hài lòng.”
Ngôn từ dữ dằn như sói như hổ này làm Lạc Thiên hoàn toàn không thể cầm lòng được, nhỏ giọng nói: “Anh có thể… vẽ cho mình…”
Vẻ cười cợt chỗ khóe mắt của Cửu Cốt sắp tràn ra đến nơi.
Lạc Thiên nói tiếp—— “Lông chân.”
Cửu Cốt: …
Lạc Thiên nghiêm túc nói: “Chân anh láng quá, thiếu sự nam tính.”
Cửu Cốt là người không biết tức giận, từ mấy trăm năm trước tính tình hắn đã như vậy rồi, bình thường không tức giận, tức giận thì sẽ lột da tróc thịt người ta ngay tại chỗ.
Giờ đây bãi bể nương dâu, hắn lại càng không dễ nóng giận. Thất Không có thù oán với hắn cũng đã tan thành tro bụi, Cửu Cốt lúc này thật sự là tứ đại giai không (3), ngoại trừ mong muốn hóa giải lời nguyền ra, thì không còn mong cầu gì nữa.
Nên khi Nguyên Lạc Thiên nói đùa với hắn, Cửu Cốt cũng không hề tức giận, cũng nghiêm túc trả lời: “Vậy thì vẽ bao nhiêu cọng lông chân mới nam tính?”
Lạc Thiên không nghĩ là Cửu Cốt sẽ hưởng ứng với lời nói đùa của mình, phút chốc ngơ ra.
Cửu Cốt giơ tay lên, từ đầu ngón tay đốt lên một đốm quỷ hỏa màu xanh, đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay Lạc Thiên. Hai ngón tay đụng nhau, quỷ hỏa truyền sang.
Lạc Thiên chưa bao giờ cảm thấy quỷ hỏa nóng, lành lạnh man mát rất dễ chịu, ngờ vực nhìn Cửu Cốt.
Cửu Cốt bình tĩnh nói: “Cậu vẽ đi, muốn vẽ mấy cọng thì vẽ.”
Lạc Thiên: …
Lạc Thiên nằm dài dưới đất vẽ lông chân lên cẳng chân Cửu Cốt, quỷ hỏa trên ngón tay vừa chạm vào lập tức mọc ra một cọng lông chân cứng cáp. Khung cảnh trông hết sức hài hòa, thậm chí Lạc Thiên còn làm tư thế cấy mạ.
Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng: “Tên này thật nguy hiểm!”
Lạc Thiên bị nó kêu, bất mãn nói: “Đừng ồn, lệch bây giờ.”
Hệ thống: …
Hệ thống sốt ruột nói: “Lúc bị đoạt xác đó không phải là Thất Không, là Cửu Cốt! Hắn có khả năng kéo cậu ra khỏi thân xác này!”
Lạc Thiên: “…” Không thể không nói hệ thống đúng là sợ ngu người, tới giờ mới phản ứng được.
Hệ thống: “Làm sao đây làm sao đây làm sao đây…”
Lạc Thiên: “Sao cái gì mà sao, mày vội làm gì, chẳng phải là chưa quăng tao à.”
Hệ thống gấp tới mức sắp loạn cả code, “Khi hắn giải lời nguyền sẽ đập nát máu thịt của cậu, rút linh hồn cậu ra, đến lúc đó là sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Lạc Thiên vẫn rất bình tĩnh như trước, “Không sao đâu, hắn không nỡ.”
Hệ thống: …
Hệ thống vẫn không hề thấy lạc quan, sức mạnh Cửu Cốt thật sự đã làm nó sợ hãi. Nó vẫn còn nhớ Giáo hoàng Rand đã từng gặp rất lâu trước đây, sức mạnh của Rand cũng lớn, có một lần đã làm nó không thể phát hiện ra sự tồn tại của Rand. Thậm khi khi Lạc Thiên rời đi, Rand đã đoán biết được từ trước.
Khi đó hệ thống cũng hơi hoảng, có điều lúc đó nó và Lạc Thiên còn chưa đủ thân thiết, nên nó không thể hiện nỗi hoảng loạn đó ra.
Cửu Cốt chắc chắn là nam chính có giả thiết kỳ lạ nhất mà nó từng gặp.
Hệ thống lo lắng bất an lần thứ hai gửi liên lạc đến liên minh, vẫn đá chìm biển lớn y như những lần trước.
Tim hệ thống trĩu nặng theo, không lẽ lại… gãy ngay thế giới này sao?
Lạc Thiên vẽ lông chân cho một cái chân xong phát hiện ra vẽ rất vui, bèn đan cho Cửu Cốt một cái quần lông. Quần lông đi cùng với khuôn mặt thiếu niên, Lạc Thiên choáng cả váng, giơ tay lên thầm nhẩm trong lòng: Giờ mấy người như cục gôm thôi.
Quỷ hỏa trên ngón tay lóe lên một cái, như là nghe hiểu vậy.
Lạc Thiên giơ ngón tay lên lướt qua chân Cửu Cốt, mớ lông chân mới vẽ lập tức biến mất không còn gì.
Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng Cửu Cốt thật sự không thể hiểu được. U linh mã của hắn do Nguyên Lạc Thiên triệu hồi, hắn chịu, giải thích thì chỉ mấy từ thiên cơ, cơ duyên, nhân quả. Nguyên Lạc Thiên có thể làm cho hắn có cảm giác, hắn cũng chịu, người số phận an bài lúc nào cũng đặc biệt mà. Thế nhưng tại sao, Nguyên Lạc Thiên có thể tùy ý thoải mái thao túng điều khiển hồn hỏa của hắn?
Đối với người tu đạo mà nói thì hồn hỏa là lá bài tẩy cuối cùng, dù cho cơ thể bị phá hủy, linh hồn bị giam cầm, chỉ cần hồn hỏa lại cháy lên thì vẫn còn một chút hi vọng sống.
Người tu đạo thông thường đều sẽ trân trọng cất giấu lá bài này một cách kỹ càng, Cửu Cốt cũng không ngoại lệ. Khi bị cấm thuật phản lại thì hắn đã ngay lập tức đem hồn hỏa chuyển đến tọa kỵ của mình, để nó chạy trốn chờ đến sau này.
Hồn hỏa là mạng sống thật sự của hắn.
Trừ khi cộng hưởng sinh mệnh, nếu không thì tại sao Nguyên Lạc Thiên có thể sử dụng hồn hỏa của hắn?
Lạc Thiên hoàn thành tác phẩm của mình, thưởng thức cẳng chân Cửu Cốt, phát hiện tỉ lệ lông chân dài ngắn vừa phải, thoả mãn gật gù. Khóe mắt lại vô thức liếc Cửu Cốt từ eo trở xuống, nếu như Cửu Cốt đã cho mình cơ hội tự do sáng tác, không bằng…
Cửu Cốt kéo tay Nguyên Lạc Thiên lại, hai mắt chăm chú nhìn Nguyên Lạc Thiên, Lạc Thiên trợn to mắt nhìn lại, “Sao vậy?”
Cửu Cốt giơ tay, ngọn lửa xanh trên đầu ngón tay vẽ bùa, một lá bùa phức tạp lập tức đánh vào mi tâm Lạc Thiên.
Đầu óc Lạc Thiên mát lạnh, ngất đi.
Hệ thống: “Mau tỉnh lại!”
Lạc Thiên: “Hả?”
Hệ thống: “Lớn chuyện rồi, cái tên này chơi sưu hồn phản cổ, cậu nhanh chóng sắp xếp chuẩn bị đi!
Lạc Thiên: “Sưu hồn phản cổ là cái gì?”
Hệ thống nhanh chóng nói trong một hơi: “Giải thích đơn giản, hắn nghi ngờ cậu có nhân quả gút mắc chưa kết thúc với hắn từ kiếp trước, nên dùng chiêu sưu hồn phản cốt. Hòng thăm dò ký ức về kiếp trước của cậu, xem có liên quan gì với hắn không!”
Lạc Thiên: “Đậu mớ, thế là sẽ thấy…”
Hệ thống: “Không…”
Một giây sau, Lạc Thiên bị một chậu nước lạnh giội tỉnh, mở mắt ra, cậu đối diện với đôi mắt gian tà. Cậu thiếu niên mặc cẩm bào mặt mày như quan ngọc, khóe môi cong lên một cách tự nhiên, dáng dấp trong đẹp đẽ hết sức dễ mến. Song trong miệng lại bật ra câu từ hung ác, “Tiện tỳ, chỉ bằng chút tư sắc của ngươi, mà tính làm thiếp của ta? Đúng là không biết lượng sức mình.”
Lạc Thiên: …bạn nhỏ à, cậu nói chậm chút, lượng thông tin quá lớn, anh tiêu hóa không kịp.
__
(1) dáng cầm hoa: 拈花 – niêm hoa.
Niêm hoa vi tiếu (chữ Hán: 拈花微笑, ja. nenge-mishō, nghĩa Việt: cầm hoa mỉm cười), gọi đầy đủ là Niêm hoa thuấn mục phá nhan vi tiếu (chữ Hán: 拈花瞬目破顏微笑; Đưa hoa ra, trong chớp mắt thì chuyển mặt mỉm cười), là một giai thoại Thiền nổi tiếng, kể rằng Phật Thích-ca thông qua hành động im lặng cầm hoa truyền tâm ấn Bát-nhã cho tôn giả Ma-ha Ca-diếp. Giai thoại này được cho là bắt nguồn từ giới Thiền tông Trung Quốc, nhằm dẫn chứng cho hệ truyền thừa Thiền tông bắt nguồn từ Phật Thích-ca.
Nguồn: vi.wikipedia.org
(2) “áo choàng Matryoshka”: Gốc 套娃银袍, chế lại từ 俄罗斯套娃 – Matryoshka dolls, búp bê Matryoshka.
(3) tứ đại giai không: 四大皆空
Tứ Đại là bốn thứ cơ bản hình thành nên vạn vật trong vũ trụ, gồm có: Địa đại, Thủy Đại, Hỏa Đại và Phong Đại, tương ứng với bốn thứ Đất, nước, lửa và gió.
…
Tứ Đại giai không nghĩa là Tứ Đại vốn không thật. Nhiều Thầy giảng nghĩa của cụm từ này theo hướng bốn đại vốn là sự hư giả. Và mục đích để ta hiểu sự hư ảo, giả tạm của thế giới vật chất, cái không thực của thế giới vật chất.
Nguồn: kinhnghiemhocphat.com
__
Thế giới làm ma cà rồng hút máu thì cho nam chính là bộ xương khô =))))