☆, Chương 388
Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 10
Lạc Thiên không bao giờ ngờ rằng một tên ma cà rồng như Nguyên Lạc Thiên cũng có kiếp trước, hệ thống thế giới phương Đông không dối cậu, vẫn còn kiếp trước kiếp này. Thiếu niên rõ ràng mang đặc điểm ngoại hình của Cửu Cốt mắng xong rồi đi ngay, Lạc Thiên ở lại không biết làm sao, kêu réo hệ thống cả buổi, hệ thống cũng không lên tiếng.
Có thể thấy được thuật sưu hồn phản cổ của Cửu Cốt bá đạo tới mức nào, ngay cả hệ thống cũng mất tích.
Không có hệ thống, nghĩa là sao? —— con nít không có mẹ trông chạy tứ xứ! Há há há!
Lạc Thiên lau mặt, mặt ướt nhẹp, lúc đứng lên thì tất cả mọi ký ức của cơ thể này phút chốc ập đến. Bản thân Lạc Thiên là người trông giữ, nên ngay lúc này mặt không biến sắc để cho ký ức tràn vào gột rửa như thủy triều.
Kiếp trước Nguyên Lạc Thiên tên là Cừu Nguyệt, nhà nghèo người đẹp, trong nhà còn có một cô em gái bệnh như Tây Thi (1), Cừu Nguyệt ma xui quỷ khiến bị bán vào vương phủ làm tỳ nữ thay em gái. Do cậu ta phải giả gái nên càng đặc biệt cẩn thận hơn, nơm nớp lo sợ chưa bao giờ dám nói nhiều lời với người khác. Một tỳ nữ điềm đạm nhã nhặn không sinh sự như thế lại làm cho vương gia rất yên tâm với cậu ta, dứt khoát cho cậu ta đến hầu hạ bên cạnh.
Sau khi Cừu Nguyệt đi theo Tề vương càng lo lắng đề phòng, có đến vài lần tính tự mình chuộc thân rời đi. Nhưng nhờ có thân phận tâm phúc trước mặt vương gia, nên Cừu Nguyệt có thể tận dụng vị trí của mình, xin một số dược liệu quý báu không tìm được ở bên ngoài từ khố phòng của vương phủ. Tề vương cũng biết trong nhà cậu ta có một cô em gái ốm đau bệnh tật, nên cũng ngầm cho phép.
Tề vương thiên vị Cừu Nguyệt, mọi người vương phủ đều biết. Cậu ta có khuôn mặt đẹp, tính cách điềm tĩnh, đối nhân xử thế cũng không bởi mình được yêu thích trước mặt vương gia mà cố tình ngạo mạn làm bộ làm tịch. Các tỳ nữ còn lại trong vương phủ ganh tị đỏ mắt với cậu ta cũng có, nhưng nhiều hơn vẫn là chịu phục.
Nếu như bọn họ có tướng mạo tính cách như Cừu Nguyệt, chắc chắn cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để bay lên cành cao. Tề vương phi mất sớm, Tề vương chính trực tráng niên, bên cạnh mãi không có người con gái nào, một cành cao như Tề vương, tất nhiên ai cũng muốn với thử lấy một lần. Cừu Nguyệt hơn bọn họ quá nhiều, không sánh bằng, cũng không muốn so sánh.
Cừu Nguyệt không khiến những nữ nhân khác trong vương phủ đố kỵ hãm hại, trái lại khiến thế tử Tề vương – Mạnh Cửu Triêu đi học xa mới về – căm thù.
Nhân lúc Cừu Nguyệt đi ra giặt khăn, Mạnh Cửu Triêu vừa thấy Cừu Nguyệt, lập tức đá lăn chậu nước của Cừu Nguyệt.
Lạc Thiên bình luận mối quan hệ kiếp trước kiếp sau của Nguyên Lạc Thiên và Cửu Cốt hơi bị thái quá.
Cơ mà dù sao cũng không phải lần đầu mặc đồ nữ, Lạc Thiên rất bình tĩnh lau mặt. Không biết Cửu Cốt nhập vào Mạnh Cửu Triêu hay là chỉ bàng quan, nhưng với suy đoán của cậu, nếu sưu hồn phản cổ có thể làm cậu trong chớp mắt quay lại kiếp trước của Nguyên Lạc Thiên, cũng có nghĩa là Cửu Cốt có thể nhập vào Mạnh Cửu Triêu.
Cậu có ký ức, rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, song Cửu Cốt thì sao? Với tính cách đó của hắn, liệu sẽ thi pháp khiến mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm không biết rõ sao?
Lạc Thiên đang trầm tư, giọt nước trên mặt chậm rãi chảy xuôi, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cậu, lông tơ xuất hiện, không đánh phấn trang điểm nhưng lại có cảm giác đẹp đẽ thanh tao như hoa sen giữa đầm.
“Nguyệt Nhi!” Phía sau vang lên một tiếng la kinh ngạc, tỳ nữ mặc váy màu lục vội vã đi đến, “Sao ướt nhẹp hết rồi, vương gia sắp về phủ rồi.”
“Không sao,” Lạc Thiên nhỏ giọng, giọng nói của Cừu Nguyệt đã được thay đổi, mang cảm giác hơi khàn nhưng vẫn trong trẻo, “Bất cẩn lật đổ chậu nước, ta đi rửa mặt, nếu vương gia về, phiền tỷ tỷ hầu hạ trước.”
Tỳ nữ mặc đồ màu lục tên là Chức Xảo, là tỳ nữ lớn nhất trước khi Cừu Nguyệt đến. Nàng lớn tuổi, Tề vương đang có ý gả nàng ra ngoài, nên mới tìm một người kế nhiệm là Cừu Nguyệt.
Thường ngày quan hệ của cả hai cũng không tệ, Chức Xảo sớm đã có tình lang, chờ cuối năm nay đính hôn sang năm xuất giá. Mắt nhìn của Tề vương gia rất tốt, bên cạnh hắn đều là những người an phận thủ thường.
Chức Xảo giật khăn lau mặt cho Cừu Nguyệt, cau mày nói: “Ta đi thì được, nhưng lỡ nếu như vương gia hỏi, ta cũng không tiện trả lời.”
Lạc Thiên nói: “Tỷ tỷ đi trước đón đầu, ta đến ngay.”
Chức Xảo miễn cưỡng nói, “Muội nhanh lên nhé, trong mắt vương gia chứa được hạt cát.”
Trong ấn tượng của Cừu Nguyệt, vị Tề vương Mạnh Cổ này quả thực là một người đoan chính nghiêm túc đến mức gần như có phần gàn bướng, đối với hai tỳ nữ bên mình không hề có một chút yêu chiều mập mờ nào.
Lạc Thiên còn chưa kịp rửa mặt, “tách” cái chuyển cảnh.
Mới vừa rồi trời còn sáng, giờ đã hơi nhá nhem, tay cậu đang cầm Huyền Hương (2) mài mực. Do bỗng nhiên ngẩn người, nên người đàn ông đang cụp mắt phê duyệt công văn ngẩng mặt lên, con ngươi sâu thẳm b*n r* ánh sáng sắc bén, giọng trầm thấp mang theo sự ngờ vực “hửm” một tiếng.
“Vương gia xin thứ tội, nô tỳ thất thần.” Lạc Thiên vội lên tiếng.
Mạnh Cổ không làm khó cậu, cúi đầu tiếp tục phê duyệt công văn.
Lạc Thiên còn chưa làm quen với chuyện chuyển cảnh đột ngột như vậy, ngoàicửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Mạnh Cổ cất cao giọng nói.
Bóng người cao ráo đi vào phòng bị dạ minh châu kéo dài, Mạnh Cửu Triêu chậm rãi bước đến. Ánh mắt như có như không đảo qua Lạc Thiên bên cạnh Mạnh Cổ, u ám lạnh như băng.
Lạc Thiên hiểu, không ngờ là Cửu Cốt sau khi dùng sưu hồn phản cổ không muốn lãng phí thời gian, nên chỉ xem tình tiết có mặt của hai người.
Lạc Thiên: Nhanh gọn lẹ (3) ha, không hổ là mấy người.
Mạnh Cổ ngẩng đầu lên nhìn thấy là Mạnh Cửu Triêu, vẻ mặt thoáng dịu xuống, trời sinh hắn mang một khuôn mặt cứng nhắc, tuy đã dịu xuống song vẫn nghiêm nghị đến mức gần như là hà khắc, “Đến rồi.”
Mạnh Cửu Triêu cúi đầu chắp tay hành lễ, “Phụ thân mạnh khỏe.”
Mạnh Cổ “ừm” một tiếng, “Có chuyện gì?”
Mạnh Cửu Triêu thả tay xuống, đầu ngón tay cọ xát trong tay áo, thấp giọng nói: “Nghĩ đến cơn hồng thủy ở Hoài Nam, đêm con không thể chợp mắt. Định đến chỗ phụ thân xin hai quyển sách cổ trị thủy.”
Mạnh Cổ gật gật đầu, “Trong lòng có bách tính, không uổng công bao nhiêu năm ăn học.”
Nể tình Mạnh Cửu Triêu đến, Mạnh Cổ bèn tự mình đi ra thư các sưu tập sách cổ đằng sau tìm sách cho Mạnh Cửu Triêu.
Lạc Thiên đặt Huyền Hương xuống, ngoan ngoãn không nói một lời.
Ánh sáng trắng mờ mờ phát ra từ dạ minh châu chiếu lên mặt cậu, từ trán đến cằm, đường cong dịu dàng động lòng người. Mạnh Cửu Triêu cười lạnh nói: “Hồng tụ thiêm hương (4), hay đấy.”
Lạc Thiên không rõ là Nguyên Lạc Thiên kiếp trước đã có chuyện gì với Mạnh Cửu Triêu, nhưng từ giả thiết l*m t*nh địch của hai người ở thế giới nguyên bản, thì chắc chắn cũng không vui vẻ gì.
Không biết là mình có thể tùy ý thay đổi quỹ tích của thế giới này hay không, bởi vì nói một cách chặt chẽ, kiếp trước chắc chắn đã được định sẵn, nếu không thì lấy đâu ra kiếp này?
Theo như tính cách không sinh sự ngậm bồ hòn làm ngọt của Cừu Nguyệt, nhất định cho dù Mạnh Cửu Triêu có khiêu khích đến mức nào, thì cũng yên lặng nhẫn nhịn. Là một người trông giữ, Lạc Thiên đi đến bất cứ đâu cũng sẽ không ập đến phá hỏng hình tượng, đó là bản năng được khắc trong gien. Nên Lạc Thiên không trực tiếp nổi giận, cậu chỉ thăm dò làm một động tác tuy Cừu Nguyệt có thể sẽ không làm nhưng cũng sẽ không vỡ hình tượng.
Cậu liếc nhìn Mạnh Cửu Triêu một cái.
Hàng mi chậm rãi ngước lên, đôi con ngươi thấm nước rụt rè đáng thương, biểu cảm trên mặt nhút nhát nhẫn nhịn. Chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức cụp mi xuống, hàng mi khẽ run, dường như ôm một chút sợ sệt với Mạnh Cửu Triêu.
Mi tâm Mạnh Cửu Triêu nhảy một cái, khóe môi khẽ nhếch, hung ác nói: “Tiện tỳ!”
Lông mi của Lạc Thiên rung lên một cái rất hợp với tình hình, mũi chân thoáng dịch về phía sau, hết sức hết lòng bày tỏ: Tui rất bé nhỏ, tui sợ lắm.
Đối với Mạnh Cửu Triêu, Lạc Thiên không biết, nhưng dựa vào tính cách của Cửu Cốt, trong lòng hắn hẳn là người càng yếu đuối thì càng bị ghét. Trong mắt kẻ mạnh không dung chứa giun dế.
Cảm xúc như là hận thù thì dễ xử hơn tình yêu rất nhiều.
Khi bạn hận một người, thì cũng gần như yêu một người vậy. Bạn sẽ không kiềm được chú ý đến người đó, người đó vui vẻ thì bạn tức tối, người đó đau lòng thì bạn lại vui vẻ.
Song, nếu người đó vừa khéo rất dịu dàng, xinh đẹp, không tranh với đời, thế thì loại hận này sẽ trở nên rất nguy hiểm.
Mạnh Cổ rất nhanh đã quay lại, không cho Mạnh Cửu Triêu cơ hội thứ hai để công kích Lạc Thiên. Đưa quyển sách cổ cho Mạnh Cửu Triêu, dặn dò hắn vài câu.
Mạnh Cửu Triêu lắng nghe, mặt cúi xuống trông có vẻ như rất nghiêm túc.
Khóe mắt Lạc Thiên nhìn thấy mũi ủng lộ ra từ cẩm bào của Mạnh Cửu Triêu, khi Mạnh Cửu Triêu xoay người thì nghiêng mình sang. Mạnh Cổ ngồi xuống, chú ý đến động tác của cậu, “Sao vậy? Hôm nay không khỏe trong người?”
Bước chân Mạnh Cửu Triêu chậm lại.
Thực ra vẻ mặt Mạnh Cổ rất nghiêm túc, là giọng điệu thăm hỏi thuộc hạ bình thường. Có điều giọng nói của Mạnh Cổ và con trai cũng gần giống nhau, thông qua giọng điệu Mạnh Cửu Triêu rất khó đoán được cảm xúc của Mạnh Cổ lúc này là hờ hững hay là đau lòng.
Lạc Thiên nén cổ họng, mềm giọng nói: “Vương gia thứ tội, nô tỳ thấy hơi choáng đầu.”
Mạnh Cổ càng cau chặt mày, “Đang yên đang lành sao lại choáng đầu?”
Lạc Thiên cảm nhận được nỗi buồn bực “cấp dưới đắc lực không khỏe” thông qua nét mặt hắn, lại càng nhỏ giọng lờ mờ đáp: “Buổi chiều cảm lạnh.”
Mạnh Cổ quở trách nói: “Bất cẩn như vậy.”
Lạc Thiên hoảng sợ khom lưng.
Mạnh Cửu Triêu đã rời khỏi thư phòng hoàn toàn.
Lạc Thiên không giả vờ, một mực cung kính nói: “Vương gia dạy phải, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mình, sẽ không làm vương gia phiền lòng nữa.”
Mạnh Cổ không phải một cấp trên tệ, vung tay lên để Lạc Thiên cút về nghỉ ngơi.
Lạc Thiên còn chưa đi ra khỏi thư phòng, “tách” cái lại chuyển cảnh.
Tấm chăn màu chàm mây trắng thuê hoa đắp trên người, Lạc Thiên vừa thấy lạnh vừa thấy nóng. Nằm trong chăn mà người run cầm cập, xem ra cái chậu nước kia đã làm Cừu Nguyệt bị cảm rồi.
Hơn nửa đêm, Mạnh Cửu Triêu chuẩn bị tới chạy tình tiết, đôi mắt Lạc Thiên phút chốc phát sáng.
“Cậu đang suy nghĩ gì…”
Tiếng nói của hệ thống chầm chậm vang lên, Lạc Thiên sợ đến suýt chút nữa hét lên tại chỗ.
Lạc Thiên: “Tao đang nghĩ coi chừng nào mày về, rồi mày đã đến.”
Hệ thống: “À, không phải nghĩ là không có tôi ở đây cậu có thể quậy cho đã sao?”
Lạc Thiên ngượng ngùng nói: “Lúc có mặt mày thì tao cũng quậy mà.”
Hệ thống: …đúng thật.
Thực ra thì hệ thống đến cùng một lúc, nhưng bị một vầng sáng vô hình bọc lại, không thể giao lưu với Lạc Thiên. Khi nó vượt qua muôn ngàn khó khăn gian khổ dưới sự nỗ lực, cuối cùng cũng vượt trở ngại, tâm lý dâng tình tiết lên, “Cậu bị Mạnh Cửu Triêu bóp cổ chết ngay trên cái giường này.”
Lạc Thiên: “…”
Hệ thống: “Cho dù cậu có đá lông nheo với hắn, thì vẫn sẽ bị hắn bóp cổ chết.”
Lạc Thiên: “Có sao nói vậy, đó không phải là đá lông nheo nha.”
Hệ thống: “Có sao nói vậy, tôi không dễ bị dụ thế đâu.”
Lạc Thiên vui vẻ nói: “Mày khôn lên rồi!”
Cừu Nguyệt thân là tỳ nữ tâm phúc trước mặt Tề vương, nên được ở một mình trong một gian nhà nhỏ. Mặc dù nhỏ, nhưng một gian nhà một cái sân be bé quả thực đã là ân sủng đặc cách của Tề vương rồi, vậy nên mới có lời đồn là Tề vương có ý muốn cất nhắc Cừu Nguyệt.
Tề vương đúng là đối xử với Cừu Nguyệt không tệ, nhưng phúc lợi hắn cho thực ra cũng rất hợp lý vẫn nằm trong phạm vi khen thưởng cho công nhân ưu tú. Muốn tìm một tỳ nữ thành thật, cẩn thận, thật sự yên tĩnh không sinh hai lòng như Cừu Nguyệt, với Tề vương mà nói thật sự rất khó.
Ai bảo hắn là người đàn ông độc thân giá trị ngàn vàng số một thời đại này chứ, gái gặp là muốn gặm hắn một phát cơ chứ?
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, người tới cũng không che giấu động tĩnh của mình, ủng đạp trên đất phát ra âm thanh không nhẹ không nặng. “Thiếu nữ” đang núp trong chăn mặt mày đỏ bừng, dường như rất khó chịu, đôi môi hồng khô nứt, miệng nói mớ như lẩm nhẩm cái tên nào đó.
Hai bàn tay Mạnh Cửu Triêu khoanh lại thành vòng, đặt bên cổ Lạc Thiên. Cần cổ cậu thon dài gầy gò, Mạnh Cửu Triêu tin rằng mình có thể ngay lập tức bóp cậu chết.
“Vương gia…” Tiếng kêu dịu dàng triền miên khẽ khàng bật ra, khiến Mạnh Cửu Triêu tức khắc động sát tâm, tiện tỳ này quả nhiên đáng chết! Khoảnh khắc hai tay siết lại, bên tai Mạnh Cửu Tiêu lại nghe thấy tiếng kêu vừa đau đớn vừa rõ ràng —— “Đừng mà, tha cho ta đi… Vương gia…”
Hệ thống: …
Động tác của Mạnh Cửu Triêu phút chốc dừng lại.
Trên trán người thiếu nữ tràn trề mồ hôi lạnh, đôi lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu, như chìm vào một cơn ác mộng sâu thẳm. Sau khi lên tiếng kêu cứu thì vội vàng cắn môi, như là sợ đến mức ngay cả kêu cứu cũng không dám.
Thiếu nữ đang chìm trong giấc mộng đột nhiên mở mắt ra, đối diện với khuôn mặt có vài phần tương tự với Mạnh Cổ của Mạnh Cửu Triêu. Nước mắt tức khắc trào lên, “Đừng…”
Điều mà Mạnh Cửu Triêu oán hận nhất trong lòng tất nhiên đó là lúc Tề vương mặc kệ không thăm hỏi Tề vương phi bệnh nặng trước đây, bất cứ người nào vọng tưởng muốn thay thế vị trí của mẫu thân hắn đều phải chết. Nhưng nếu như người này không có ý đó, trái lại giống như mẫu thân của hắn, cùng là người bị hại thì sao?
Tay Mạnh Cửu Triêu bỗng nhiên dồn sức, làm Cừu Nguyệt hôn mê bất tỉnh. Buông tay ra, ánh mắt lạnh lùng thoáng đảo qua khuôn mặt vẫn còn vươn nước mặt của thiếu nữ, rồi phất tay áo rời đi.
Lạc Thiên: “Cảm ơn sếp đã gánh nồi.”
Hệ thống: “…” Cái thứ khốn kiếp gì đây hả, Mạnh Cổ oan còn hơn Vũ Nương (5) nữa.
Lạc Thiên: “Hệ thống, nếu như mày quay lại rồi, thì tao có một câu muốn hỏi mày, rốt cuộc thì bây giờ Mạnh Cửu Triêu đó là Cửu Cốt hay là chính Mạnh Cửu Triêu?”
Hệ thống: “Đương nhiên là Mạnh Cửu Triêu.”
Lạc Thiên: “Vậy Cửu Cốt thì sao? Có phải hắn đang ở bên cạnh quan sát không?”
Hệ thống: “Sưu hồn phản cổ nhất định phải đồng thời trở về kiếp trước mới có thể xem tình thế phát triển thế nào, nên đương nhiên Cửu Cốt cũng đến.”
Lạc Thiên khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy giờ hắn ở đâu?”
Hệ thống rất tinh tế nói: “Hắn đã xuất hiện rồi.”
Lạc Thiên: …thấy bất ổn.
Hệ thống: “Đó là vị vương gia mà cậu kêu là đừng mà ấy.”
Lạc Thiên: …đệt.
__
(1) bệnh như Tây Thi: 病西施一样.Không chắc lắm nhưng chắc có liên quan:
Nàng Tây Thi có chứng đau bụng mỗi khi đau ôm bụng nhăn nhó tạo ra một vẻ đẹp khó tả khiến mọi người xúc động, những trang nam nhi chứng kiến thì nảy sinh tình cảm muốn bao bọc, che chở cho nàng.
Nguồn: doanhnghiepvn.vn
(2) Huyền Hương: 玄香, tên một loại mực.
(3) nhanh gọn lẹ: 多快好省 – đa khoái hảo tỉnh, nghĩa là số lượng lớn, tốc độ nhanh, chất lượng tốt và chi phí thấp.
Nguồn: baike.baidu.com
(4) Hồng tụ thiêm hương: 红袖添香
hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương.
(5) oan hơn Vũ Nương: Gốc là 千古奇冤 – thiên cổ kỳ oan, nghĩa là án oan lạ nhất trăm ngàn qua, xuất phát từ “Thiên cổ kỳ oan” của Chu Ân Lai.
Nguồn: baike.baidu.com