☆, Chương 389
Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 11
Đặt trước mặt Lạc Thiên là một nan đề —— đó là tấn công Mạnh Cửu Triêu, khiến yêu hận tình thù kiếp trước ràng buộc Cửu Cốt kiếp này, hay là trực tiếp tấn công Cửu Cốt đang nhập vào Mạnh Cổ? Khó có dịp Cửu Cốt không phải là bộ xương khô, không làm một nháy thì tiếc lắm.
Hệ thống: Vấn đề đến rồi, tại sao phải tấn công chứ??? Đàng hoàng chạy theo tình tiết không được sao?
Không chờ cho Lạc Thiên suy nghĩ kỹ đưa ra lựa chọn, khung cảnh lại thay đổi. Cửu Cốt thật sự chẳng có gì là kiên nhẫn, có vẻ như muốn nhanh chóng xem hết thế giới này.
Cảnh lần này là ở ngoài bãi sân, gió cuốn mùi hương cỏ xanh và hoa thơm rực rỡ trên núi đến. Tiếng đàn ngựa hí vang lên, song song với đó là tiếng đám đông xôn xôn đàm tiếu, náo nhiệt vô cùng.
Lạc Thiên đứng bên cạnh Mạnh Cổ, đang châm trà cho Mạnh Cổ.
Mạnh Cổ mặc kỵ trang sẫm màu, vạt áo trước ngực khảm lông thú màu đen, vừa sang trọng vừa kín đáo. Hắn ngồi thẳng lưng xoay nhẫn ngọc trên tay, vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc.
Lạc Thiên nhìn Mạnh Cổ buổi sáng vẫn không thể nhìn thấy bất cứ điểm nào tương đồng giữa Mạnh Cổ và Cửu Cốt, thậm chí còn nghi là hệ thống đang lừa mình.
Hệ thống: “Tôi lừa cậu làm gì, cậu không tin thì cậu thử gọi tên hắn xem, xem hắn có phản ứng không.”
Lạc Thiên không đi tìm chết như thế.
Có lẽ do ánh mắt cậu nhìn Mạnh Cổ quá chăm chú, Mạnh Cổ quay mặt sang liếc cậu một cái. Ánh nhìn không xem người khác là con người đó cuối cùng cũng khiến Lạc Thiên tìm lại một chút cảm giác quen thuộc.
Quả nhiên là mấy người.
Mắt Mạnh Cổ nhìn xuống, “Tràn rồi.”
Lạc Thiên cúi đầu nhìn, trà rót dư, nước trà đã tràn ra bên cạnh chén trà.
Lạc Thiên nhanh chóng quỳ xuống nhận tội, “Vương gia thứ tội, nô tỳ thất thần.”
Vẻ mặt Mạnh Cổ không cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Dạo gần đây ngươi thường xuyên phân tâm, có phải thấy Chức Vân sắp thành thân, lòng dạ cũng buông thả theo.”
“Nô tỳ không dám,” Lạc Thiên nặng nề c*n m** d***, sợ tái cả mặt, “Nô tỳ chỉ toàn tâm muốn làm tốt việc mình cần làm, hầu hạ vương gia đàng hoàng.”
Mạnh Cửu Triêu ở ngay bên cạnh trông thấy Lạc Thiên cầu xin Mạnh Cổ, song thái độ của Mạnh Cổ lại không chút thương tiếc, tàn nhẫn như cái cách đối xử với mẹ hắn năm đó.
“Phụ thân, cô ta cũng chỉ vô ý, thôi bỏ qua đi.” Mạnh Cửu Triêu nói.
Mạnh Cổ ngoảnh mặt sang, sâu xa đầy ẩn ý liếc nhìn Mạnh Cửu Triêu, “Con đã xin tha cho cô ta, thì ta sẽ tạm thời bỏ qua lần này.”
Cửu Cốt sưu hồn phản cổ, chọn nhập vào nhân vật Mạnh Cổ này để quan sát, vì để tránh việc quan sát kiếp trước sẽ xảy ra sai sót do sự xuất hiện của hắn. Hắn không theo suy nghĩ của mình muốn làm gì thì làm ở đây, mà hoàn toàn hành động dựa theo tính cách của Mạnh Cổ.
Hắn nhìn thấy thái độ của mình trong kiếp trước với Nguyên Lạc Thiên bỗng nhiên có phần cải thiện, trong lúc khó hiểu bèn quyết định tiếp tục yên lặng xem thay đổi. Muốn tìm ra nhân quả giữa hắn và Nguyên Lạc Thiên, hẳn phải kiên nhẫn xem hết gút mắc tiền kiếp mới được.
Chỉ là hắn không ngờ kiếp trước Nguyên Lạc Thiên lại là phụ nữ.
Cửu Cốt cầm chén trà lên, đưa chén trà ra hơi xa một chút, dung mạo của Nguyên Lạc Thiên kiếp trước phản chiếu trong chén trà nho nhỏ, thanh tao trầm tĩnh xinh đẹp, còn là một người phụ nữ rất đẹp.
Giữa nam nữ với nhau quả đúng là khó giải quyết nhất.
Cửu Cốt cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn, trầm giọng nói: “Nhạt.”
“Vâng, để nô tỳ đi pha lại.” Lạc Thiên bưng chén trà lên, vẻ mặt vừa hoang mang vừa sợ hãi, bước lùi lui xuống.
Quay lại trong lều, Lạc Thiên đặt chén trà xuống phát hiện ra khung cảnh vẫn không thay đổi, tức là vẫn còn tình tiết sau đó, thế là bắt đầu đàng hoàng làm nóng dụng cụ pha trà.
Hệ thống không nhịn được hỏi: “Cuối cùng thì cậu tính tiếp cận ai vậy?”
Lạc Thiên: “Suy nghĩ của mày bị hạn chế quá nhiều, tại sao cứ nhất định phải tấn công một người nào đó?”
Hệ thống bị chiếu ngược lại một quân, tất nhiên nó không cho rằng Lạc Thiên sẽ quyết định đi theo diễn biến một cách đàng hoàng, mà trên thực tế thì diễn biến tình tiết trong kiếp trước này đã bắt đầu đi lệch rồi. Cừu Nguyệt hay là Nguyên Lạc Thiên kiếp trước – chỉ đơn giản là bị Mạnh Cửu Triêu – tức Cửu Cốt kiếp trước – bóp cổ chết mà thôi.
Lều vải bị vén lên, gió nhẹ cuốn vào, thổi mái tóc dài buông xõa của người con gái. Lạc Thiên vừa ngẩng đầu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, mắt mở thật to, động tác trên tay dừng lại, “Thế tử gia… a!”
Bàn tay đang rửa dụng cụ pha trà bất ngờ bị nước sôi bắn phải, Lạc Thiên luống cuống tay chân làm đổ trà cụ. Ngậm đầu ngón tay bị bỏng đỏ lên vào miệng, rồi nhút nhát giương mắt nhìn Mạnh Cửu Triêu, cơ thể lại theo thói quen hơi co về phía sau.
Sắc mặt Mạnh Cửu Triêu đỏ ửng, như ngượng ngùng lại như nổi giận, “Tiện tỳ nhà ngươi, suốt ngày chỉ nghĩ biết dụ dỗ người khác đúng không?! Cứ nhìn chằm chằm phụ thân ta mãi không thôi, bây giờ lại làm bộ làm tịch trước mặt ta, đúng là trời sinh thấp hèn!”
Lạc Thiên nghe từ “thấp hèn” đó đến mức sắp miễn dịch đến noi, nội tâm không chút dao động song mặt mày trắng bệch thất sắc, ánh lệ dịu dàng trong ánh mắt. Nhưng cậu vẫn không lên tiếng giãi bày, chỉ cúi gục đầu xuống, một tay vòng lại giấu ngón tay bị bỏng trước ngực, cuộn cơ thể nhỏ nhắn mảnh mai, co cụm người lại.
Dáng dấp ngậm bồ hòn làm ngọt đó càng khiến Mạnh Cửu Triêu nổi trận lôi đình, vẻ nhút nhát đó thật sự mẫu thân hắn y như đúc!
“Cửu Triêu,” Một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau, Mạnh Cửu Triêu cuống quýt quay đầu lại, Cửu Cốt ngược sáng đứng ngay cửa lều, một tay vén lều, vạt lều đổ bóng trên mặt, “Có chuyện gì vậy?”
Mạnh Cửu Triêu chỉ hoảng hốt trong phút chốc, lập tức tỉnh táo lại nói: “Nô tỳ này chọc giận phụ thân, con đến nhắc nhở một tiếng, sợ cô ta lại tay chân vụng về mắc sai lầm nữa.”
Cửu Cốt buông màn lều xuống, bước vào bên trong. Tướng mạo của hắn và Mạnh Cửu Triêu giống nhau mấy phần, chỉ là không thân thiện như Mạnh Cửu Triêu, thoạt trông khá là u ám cứng nhắc. Lạnh lùng quét mắt qua Lạc Thiên, rồi ngước mắt lướt qua mặt Mạnh Cửu Triêu, dường như nhìn thấu tất cả mọi chuyện. Sau đó lạnh nhạt nói: “Mấy năm qua nha đầu này làm việc bên cạnh ta vẫn luôn rất ổn thỏa, dạo gần đây không biết bị gì, liên tiếp mắc sai lầm, có lẽ là thật sự phân tâm rồi.”
“Vương gia… nô tỳ không có!” Lạc Thiên lập tức quỳ xuống đất cúi đầu, trong giọng nói mang tiếng khóc nức nở, “Nô tỳ thật sự không có, xin vương gia đừng đuổi nô tỳ đi.”
Lọt vào tai Mạnh Cửu Triêu, thì lời khóc lóc kể lể đó của Lạc Thiên không phải là đang mơ tưởng ở lại bên cạnh Tề vương, mà là bị vướng dưới quyền uy của Tề vương, chỉ lo Tề vương sẽ giáng tội cho mình. Trong lòng Mạnh Cửu Triêu càng thêm phần căm ghét bất mãn với Mạnh Cổ, chiếm được rồi lại không bao giờ trân trọng – điệu bộ nhất quán của Mạnh Cổ.
Mạnh Cửu Triêu không nhịn được nói: “Phân tâm vẫn có thể dạy lại, tại sao nhất định phải xua đuổi như giày cũ chứ?”
Cửu Cốt thấy “mình” nói giúp giải vây Nguyên Lạc Thiên bằng mọi cách như thế, trong lòng thật sự khó lòng tin tưởng, đáng lý thì mối quan hệ giữa “hắn” và Nguyên Lạc Thiên không phải tốt đẹp gì.
“Được rồi, đi xuống đi.” Cửu Cốt không bảo được cũng không nói không được, cương quyết vung tay lên. Khí thế mạnh mẽ hơn người, Mạnh Cửu Triêu không thể làm gì khác hơn đành lui xuống.
Để lại Lạc Thiên một mình đối mặt với Cửu Cốt, có điều bây giờ Lạc Thiên đã nắm rõ tình hình hiện tại trong lòng bàn tay, cũng phải cảm ơn hệ thống thiểu năng đã phát huy tác dụng vào thời khắc mấu chốt. Cửu Cốt chỉ xem như mình đang quan sát kiếp trước, Lạc Thiên ở trong tối, hắn ở ngoài sáng, Lạc Thiên vẫn có lợi thế lớn hơn nhiều.
Cửu Cốt cúi đầu ngắm nhìn Nguyên Lạc Thiên, “Ngẩng đầu lên.”
Lạc Thiên cắn một dấu răng lên môi rồi mới ngẩng đầu lên.
Cửu Cốt tỉ mỉ quan sát thêm vài lần, rất khách quan đưa ra đánh giá, “Là một mỹ nhân.”
Lạc Thiên lần thứ hai cắn môi, ánh mắt điềm đạm ngoan hiền.
Cửu Cốt: “Nhưng cũng không quá mức đặc biệt.”
Lạc Thiên hơi nín thở, suýt chút nữa không kiểm soát được biểu cảm, bán thảm: “Nô tỳ liễu yếu đào tơ, chưa bao giờ dám có vọng tưởng gì khác, xin vương gia minh giám. Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ vương gia đàng hoàng, chăm sóc tốt muội muội ở nhà, rồi chờ sau này được như Chức Vân tỷ tỷ, được vương gia làm chủ sánh đôi với một hạ nhân, đã thấy mỹ mãn rồi ạ.”
Cửu Cốt xoay chiếc nhẫn trên tay, theo đúng như sự quý mến của Mạnh Cổ đối với Cừu Nguyệt, nên cũng nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
Từ đầu đến giờ hắn vẫn không tin rằng “mình” sẽ có mối quan hệ yêu đương nam nữ với Nguyên Lạc Thiên trong kiếp trước, chỉ vừa nghĩ đến khả năng đó, xương trên ngứa ran hết cả lên.
Lạc Thiên vừa cúi đầu thì bối cảnh lại lật cái rẹt, mấy vị quý công tử trong bãi săn đang háo hức kích động cưỡi ngựa của mình. Lạc Thiên nhìn biết ngay là chuẩn bị đua ngựa, có điều không biết ở đây sẽ diễn ra sự kiện gì nữa.
Mạnh Cửu Triêu giữa đám vương công thế tử cũng là một mỹ thiếu niên rất xuất chúng, Lạc Thiên nhìn hắn, cũng có thể ngờ ngợ tưởng tượng được dáng vẻ oai phong Cửu Châu của Cửu Cốt năm đó, ánh mắt không khỏi dịu xuống.
Mạnh Cửu Triêu cúi đầu kéo cương ngựa lại, như vô ý liếc mắt về phía Mạnh Cổ song thực chất khóe mắt vẫn liếc sang bên. Lạc Thiên vừa nhìn hắn, hắn lập tức cảm nhận được ánh mắt dịu dàng của Lạc Thiên.
Mạnh Cửu Triêu thầm nghĩ: Tiện tỳ này quả nhiên muốn dụ dỗ mình.
Vòng vèo trước mắt hắn làm điệu làm bộ đá mắt ra hiệu, thật sự tưởng là hắn không nhận ra sao?
Một lát nữa nhìn thấy tư thế oai hùng của hắn, tiện tỳ này có khi nào càng không thể che giấu được nữa? Mạnh Cửu Triêu phiền muộn thầm nghĩ, trước mặt Mạnh Cổ không biết kiềm lại chút hay sao?
Cửu Cốt càng xem càng cảm thấy không ổn.
Không lẽ kiếp trước hắn và Nguyên Lạc Thiên có nhân quả gì đó chưa hết duyên số thật sao?
Xương Cửu Cốt lại bắt đầu ngứa.
Nhóm quý công tử bắt đầu phi ngựa, Lạc Thiên vẫn đứng bên cạnh Cửu Cốt, bưng trà rót nước hầu hạ hắn. Vẻ mặt Cửu Cốt thản nhiên như không, ngồi yên trên đài thưởng thức trò vui này.
“Cừu Nguyệt,” Cửu Cốt ung dung thong dong hỏi, “Ngươi thấy Cửu Triêu có thể thắng được không?”
Lạc Thiên nhẹ giọng trả lời: “Thế tử đại tài, tất nhiên có thể thắng.”
Cửu Cốt nói: “Hửm? Ngươi mới gặp nó được mấy lần, mà biết nó đại tài rồi?”
Lạc Thiên sợ hãi nói: “Nô tỳ cho rằng thế tử là con trai trưởng của vương gia, vương gia văn thao võ lược không gì không giỏi, thế tử kế tục vương gia, tất nhiên… tất nhiên cũng tài giỏi.”
Bên dưới đã vang lên tiếng hoan hô, Mạnh Cửu Triêu quả nhiên lấy được hạng đầu, cổ tay cột đai Kim Ngọc, hăm hở cưỡi ngựa chạy hai vòng trên bãi săn. Cưỡi ngựa đến dưới đài, xuống ngựa tháo đai Kim Ngọc ra đưa cho Cửu Cốt.
Cửu Cốt không mấy hứng thú nhận đai lưng Kim Ngọc tượng trưng cho hạng đầu, không tỏ ra vẻ thích thú gì quá mức với trò chơi của mấy đứa nhóc này. Điều làm hắn thấy hứng thú đó là chuyện sẽ xảy ra sau đó.
Lạc Thiên cũng rất tò mò, chẳng lẽ ý nghĩa lớn nhất của cảnh này là ba người chung khung hình trong giây lát hay sao?
“Vèo!”
Một mũi tên trắng tinh phóng đến, lướt qua ngay bên người Lạc Thiên. Lạc Thiên vô thức ngồi khụy xuống tránh né, chờ đến khi xung quanh ồn ào hỗn loạn, kêu lên “có thích khách” xong, Lạc Thiên mới có một loại cảm giác đó là “cuối cùng cũng tới rồi”!
Đỡ tên! Nhất định phải đỡ tên!
Hai mắt Lạc Thiên sáng rỡ nhìn về phía Cửu Cốt và Mạnh Cửu Triêu, hai người này đều là người tập võ, đã nhảy xuống ác chiến với thích khách.
Lạc Thiên núp dưới mặt bàn, trên đầu là tên bay vèo vèo hoàn toàn không thể đi ra được, ló ra ngoài chắc chắn sẽ bị bắn thành nhím. Đệt, cậu phải đỡ tên cho người ta mà!
Xuyên qua kẽ hở của bàn, Lạc Thiên lớn tiếng cổ vũ tiếp sức cho hai cha con ngoài kia, “Vương gia cẩn thận!” “Thế tử cẩn thận!”
Mạnh Cửu Triêu nghe mà chân mày giật giật, giờ phút này mà tiện tỳ đó vẫn không thể không lo lắng cho mình.
Cửu Cốt thành thạo, trong đuầ còn đang suy tư chuyện “hắn” và Nguyên Lạc Thiên cuối cùng thì đã sinh ra mối nghiệt duyên gì.
Số lượng thích khách không nhiều, trên sân lại đông đảo cấm vệ, nhóm quý công tử cũng không phải chỉ múa may làm màu. Mắt thấy thích khách sắp lui hết, Lạc Thiên mới nhanh chóng men theo kẽ hở dưới mặt bàn chui xuống dưới.
Mạnh Cửu Triêu luôn luôn chú ý bên chỗ Lạc Thiên, thấy cậu trốn trốn tránh tránh muốn nhào đến, âm thầm cả kinh trong lòng, chẳng lẽ nữ nhân này định… nhân lúc loạn ám sát Mạnh Cổ?
Quá ngu xuẩn!
Mạnh Cửu Triêu lòng như lửa đốt, giơ tay vung kiếm đâm xuyên lồng ngực một tên thích khách. Xoay tay lại cổ tay rung lên, phật châu đeo trên cổ tay bay thẳng ra ngoài.
“A!” Lạc Thiên không biết mình bị thứ gì đập trúng đầu gối, thoắt cái nhào về phía trước. Cửu Cốt phản ứng nhanh nhạy, thuận thế quay đầu lại, trường kiếm trong tay chuẩn bị ra chiêu, nhìn thấy là Lạc Thiên vội thu thế quay lại.
“Phụt——”
Tiếng kiếm đâm vào máu thịt hết sức chói tai, Cửu Cốt nhìn lại —— trường kiếm đã đâm vào bụng Mạnh Cửu Triêu mới chạy tới.
Cửu Cốt: …
Mạnh Cửu Triêu: …
Lạc Thiên: …cảnh này không giống cảnh mình nghĩ đến.