Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 396

☆, Chương 396

Thế giới 25: Lạc Thiên 2

AI vui vẻ chạy quanh một vòng, lúc nhảy tưng tưng chạy về, thì thấy chủ nhân cao quý của mình đang tay không đào bới cái gì đó trong tuyết, vội kêu: “Chủ nhân, ngài đang làm gì vậy, dưới đây toàn là rác không thôi! Bẩn lắm! Nếu ngài muốn tìm đồ, thì chúng ta có thể cho máy xúc xuống mà!” Nó gấp đến mức xoay vòng vòng tại chỗ, chỉ ước gì Phong Kỳ ra lệnh một tiếng, nó sẽ lập tức quay lại khoang lấy máy xúc xuống ngay.

“Dùng máy xúc sẽ làm người này bị thương.” Phong Kỳ nghiêm túc nói, động tác cẩn thận bới một lớp tuyết thật dày bên trên, bế người bị chôn trong tuyết đã hoàn toàn đông cứng ngắc lên.

AI hét lên một tiếng, “Đó là cái gì vậy, chủ nhân mau thả xuống đi, bẩn quá bẩn quá!”

Phong Kỳ vẻ mặt dịu dàng nhìn chăm chú vào người đang nhắm chặt hai mắt bị đông cứng đến xanh tím, gầy yếu đến mức sắp hóa tan, “Cậu ấy là người, vẫn còn sống.”

Sinh mạng cuối cùng trên hành tinh Takan, đóa hoa hồng khô héo trong tuyết.

Trong lúc AI nhảy nhót tưng bừng giương nanh múa vuốt Phong Kỳ ôm người đó vào trong khoang tàu, đi thẳng về khoang chữa bệnh.

“Truyền dịch chữa trị.” Phong Kỳ ra khẩu lệnh.

Trong khoang chữa trị hình bầu dục chậm rãi đổ chất lỏng chữa trị, Phong Kỳ thả cậu vào trong khoang, khoang chữa trị từ từ đóng lại.

Trên bảng xuất hiện mức độ bị thương của cơ thể này—— 99%.

Chỉ thiếu chút nữa, người này đã tan biến cùng với hành tinh Takan.

“Nhóc con,” Phong Kỳ đứng trước khoang chữa trị, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa, “Số cậu cũng đỏ đấy.”

Tuyết đọng trên hàng mi thật dài của con người yếu ớt trong khoang chữa trị tan ra, như là một giọt nước mắt chảy xuống.

Sau chừng ba ngày nằm trong khoang chữa trị, cậu hắn mới mở mắt ra. Lúc phát hiện ra mình đang nằm trong chất lỏng quen thuộc thì thoạt tiên là thấy an tâm song sau đó là hoảng sợ, cậu bị bắt lại rồi sao?

Cậu hoảng sợ nhìn về phía nắp đậy trong suốt, tính ngẩng đầu lên đập vỡ, mới nhận ra cả người mình không nhúc nhích được.

AI linh hoạt nhảy lên khoang chữa trị, giơ vuốt hoa mai lên nhẹ nhàng đạp một cái lên khoang chữa trị, “Này, không được ồn, chủ nhân đang làm việc.”

Ánh mắt của cậu bị đệm thịt màu hồng phấn trên vách khoang trong suốt thu hút.

AI thấy tầm mắt cậu dính dưới chân mình, bèn kiêu ngạo chà chà móng vuốt của mình, quả nhiên người trong khoang chữa trị cũng dời tầm mắt hơi dịch chuyển lên xuống theo. Khóe miệng chậm rãi xong lên, nở nụ cười trong veo.

Dịch chữa trị đã chữa hết vết thương ngoài trên người cậu, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại mang một nét hồn nhiên trẻ con, hàng mi dài dày chớp chớp, không khí vui vẻ trút xuống từ trong đôi mắt cậu.

AI không hiểu một người sống ở hành tinh rác sao có thể có được nét vui tươi thuần túy như vậy.

“Mặt mũi cậu trông cũng được mà,” AI bước một bước về phía trước, nằm nhoài trên khoang chữa trị vẫy đuôi nói, “Ngủ một lát đi, còn bảy ngày nữa cậu mới đi ra ngoài được.”

Cậu mở tro mắt nhìn, cười cười với con AI mang hình dạng mèo con, vẻ mặt thích thú.

AI giơ móng vuốt lên lau mặt, nhỏ giọng nói: “Ghét quá đi, cười cái gì mà cười hoài.”

Lúc Phong Kỳ trở lại, AI đang chiếu phim hoạt hình trên cánh cửa trong suốt của khoang chữa trị cho người nằm bên trong xem.

Con voi con mọc cánh trên màn hình bay tới bay lui, con ngươi đen láy trong khoang chữa trị cũng bay tới bay lui theo, hoạt bát vô cùng. Vẻ gầy yếu khi Phong Kỳ mới gặp cậu đã biến mất không còn tăm hơi.

Lần đầu tiên được xem phim hoạt hình nên cậu bị những hình ảnh đủ màu sắc hấp dẫn, đôi mắt gần như dính lấy màn hình, nên khi một bóng tối đổ l*n đ*nh đầu cậu thì cậu mới dời ánh mắt đi, nhìn thấy người đẹp nhất mình từng gặp. Như vầng hào quang ấm áp chiếu sáng trước mắt cậu, khiến cho toàn bộ tầm nhìn đều trở nên sáng ngời.

“Tỉnh rồi,” Phong Kỳ dịu dàng nói, “Đừng sợ, tôi sẽ không làm cậu bị thương.”

Cậu ngơ ngác nhìn khuôn mặt người đàn ông đó, bàn tay cứng ngắc bỗng nhiên lấy lại một chút sức lực. Cậu từ từ nhấc cánh tay của mình trong dịch chữa trị, đầu ngón tay cố gắng chạm vào vách khoang trong suốt.

Phong Kỳ nhìn thấu suy nghĩ của cậu, vươn tay ra áp lên mặt kính, cách một lớp vách trong suốt áp lên đầu ngón tay cậu, dịu giọng nói: “Cậu rất kiên cường, không bao lâu nữa sẽ khỏe lại thôi.”

Ánh mắt của người này không làm cậu cảm thấy có một chút ác ý nào, hoàn toàn khác với ánh mắt của những người trong phòng thí nghiệm nhìn cậu. Ấm áp, thoải mái, như một phiến lông chim lướt qua khuôn mặt, cậu khẽ cười.

Nhìn thấy người trong đang tươi cười không chút mờ mịt trong dịch chữa trị, trong lòng Phong Kỳ không khỏi thấy một nỗi xót xa. Bị thương 99%, cậu từng chịu đựng  những cực khổ như thế nào, Phong Kỳ không biết, song nét cười của cậu lại thuần túy như vậy, Phong Kỳ cúi người, thấp giọng nói: “Tôi mang cậu về nhà trước, được không?”

Vẻ mặt cậu rung động dữ dội, gật đầu thật mạnh.

AI yên lặng không lên tiếng, nó không thể bác bỏ ý muốn của chủ nhân được, cơ mà may là cái người nhặt từ hành tinh rác này sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì không bẩn cũng không thúi, trông cũng khá là đáng yêu.

Chủ nhân cô đơn lâu như thế rồi, mang thêm thú cưng về cũng được. AI l**m l**m vuốt mèo của mình, một quản gia tài năng nghiêm túc như nó mà vẫn không thể mang đến quá nhiều niềm vui cho chủ nhân, aizzz.

Phi thuyền đáp xuống một hành tinh có vỏ ngoài màu bạc, bên trên yên tĩnh không một bóng người, phi thuyền dừng một ngay phía trước khối kiến trúc hình tròn.

Số liệu trên khoang chữa trị hiện lên chỉ số thương tích 13%, Phong Kỳ nhẹ giọng nói với người đang nằm bên trong: “Chúng ta đến nơi rồi, cậu muốn ở lại trong khoang thuyền tiếp tục chữa trị hay để tôi đưa cậu xuống dưới?”

Trên mặt cậu toát lên vẻ lo lắng, hai tay áp lên vách khoang máy chữa trị, sốt sắng ngẩng đầu lên gần như sắp đụng phải nắp khoang. Phong Kỳ nhanh chóng mở khoang chữa trị ra, người đang ngước đầu lên không dùng sức, va vào lồng ngực Phong Kỳ.

Cậu biết đầu mình mạnh đến mức nào, nên sau khi va vào cơ thể mềm mại của đối phương lập tức hoảng sợ ngước mặt lên. Song Phong Kỳ như không có chuyện gì xảy ra vỗ vỗ lồng ngực mình, xoa mái tóc ướt sũng của cậu, “Nhóc con, đầu khá cứng đấy.”

Cậu thoáng lo lắng nhìn thoáng qua lồng ngực Phong Kỳ, giơ tay ra học theo Phong Kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ. Dáng vẻ thận trọng đó làm Phong Kỳ bật cười.

“Không sao, không đau.” Phong Kỳ đạt tay lên bả vai cậu. Cậu quá ngây ngô, như một đứa trẻ, Phong Kỳ cũng không khỏi vô thức làm theo bản năng chăm nom cậu hơn nữa, ôm cậu ra khỏi dịch chữa trị ướt sũng.

“Ào”, cảm giác không trọng lực khi đột ngột bị ôm lên từ trong nước khiến cậu vô thức túm phần áo trước ngực Phong Kỳ. Nằm trong lồng ngực một người khác là một trải nghiệm mới lạ đối với cậu, lồng ngực rộng rãi kiên cố như một vách núi dựng đứng không đổ. Cậu cảm nhận được sự an toàn trong lồng ngực đó, an toàn như được sống một cuộc sống mới.

Tập trung ngước nhìn góc hàm góc cạnh của người đàn ông đang bế mình, cậu dần khắc hoạ khuôn mặt này vào trong đầu. Vầng trán trơn nhẵn, xương mày sắc bén cứng cỏi, đôi mắt thăm thẳm khảm dưới hàng mày đen kịt, từ trong đó tỏa ra hào quang sáng ngời lại dịu dàng, như ngôi sao thắp sáng bầu trời đêm choáng ngợp tâm hồn người ta.

Cậu không khỏi lạc lối trong biển sao mênh mông xán lạn đó.

“Đừng sợ,” Phong Kỳ chú ý tới ánh mắt chăm chú của cậu, mắt cụp xuống dịu dàng nhìn cậu, “Tôi sẽ không tổn thương cậu đâu.

Cậu khẽ cười, thầm đáp trong lòng: Tôi tin anh đó.

Phong Kỳ vẫn luôn sống một mình, trong nhà hết sức đơn giản: Bức tường hình nửa vòng cung màu nhạt, chiếc giường lớn mềm mại trắng tinh, bàn gỗ vân gỗ, một chiếc ghế gỗ cùng kiểu – đó là tất cả mọi thứ hắn cần trong sinh hoạt.

“Cậu cần một khoang chữ trị,” Phong Kỳ nghiêm túc nói từng chữ từng chữ một với người vẫn im lặng trong lòng mình, “Phải ngâm thêm mấy ngày nữa mới có thể chữa hết được thương tích trên người cậu. Bây giờ thì…” Phong Kỳ chậm rãi đặt cậu lên giường, người vẫn luôn yên ổn ôm cổ hắn có phần sợ hãi không dám thả tay. Phong Kỳ vỗ nhẹ cánh tay cậu, dừng tại đôi mắt không một hạt bụi của cậu, “Cậu ở yên đây đừng cử động gì nhé, tôi quay lại phi thuyền tháo khoang chữa trị mang ra để trong này. Có hiểu ý tôi không?”

Hai cánh tay gầy tong teo siết lại, trong con ngươi đen láy đầy hoảng sợ, Phong Kỳ kiên nhẫn v**t v* mái tóc ngắn của cậu, nhẹ giọng nói: “Tôi đi ra ngoài một lát thôi, sẽ về ngay lập tức. Đây là nhà tôi, tôi sẽ chữa khỏi cho cậu, hiểu không?”

Cậu nhìn Phong Kỳ chăm chăm, qua một lúc lâu, mới bán tín bán nghi từ từ buông tay ra.

“Ngoan quá,” Phong Kỳ mỉm cười nói, “Tôi sẽ quay lại rất nhanh thôi.”

AI đúng lúc đó nhảy lên giường, chiếu phim hoạt hình, Phong Kỳ xoa đầu nó, “Mày cũng ngoan.”

Hình ảnh rực rỡ màu sắc sinh động trên màn hình rất nhanh đã thu hút tầm mắt của cậu. Cậu đã rất quen với AI, cố sức vươn tay ra về phía nó. AI “hừm” một tiếng, không vui nói: “Xem phim hoạt hình là được rồi, còn đòi ôm nữa, thật là, phiền phức.”

Móng vuốt lông xù ưu nhã giơ lên, nhẹ đặt lên bên gáy cậu.

Lông mèo mềm mại ấm áp lướt qua khuôn mặt, cậu thoải mái híp híp mắt, mèo, cậu thích mèo.

Phong Kỳ đi lên phi thuyền, cởi cúc áo sơmi, cúi đầu xuống nhìn thấy một mảng đỏ ngay trước ngực mình, không khỏi lắc đầu. Cái người tổng hợp gien đó rốt cuộc là từ gien gì nhỉ, đỉnh đầu cứng thật đấy, cú va lúc nãy chút nữa đã húc hắn bay đi luôn, suýt nữa thì lớn chuyện rồi. Phong Kỳ cài cúc áo lại, vừa lắc đầu vừa cười.

Nhanh chóng tháo dỡ khoang chữa trị xuống để lên xe đẩy, nhấc hai bình dịch chữa trị gắn lên xe, Phong Kỳ nhanh nhẹn đẩy xe quay lại phòng. Người tổng hợp gien đó không biết vì lý do mà rơi xuống hành tinh Takan, có lẽ là làm hỏng việc nên bị văn phòng bỏ hoặc cũng có thể là trong lúc vô tình rơi vào xe rác. Bất kể là lý do gì, thì cậu cũng đã chịu khổ không ít, thoạt nhìn hết sức bất an.

Trong phòng, một người gầy yếu đang cuộn mình trên chiếc giường trắng tinh, mèo con núp bên gáy cậu, khẽ l**m láp gò má của cậu. Ánh mắt cậu chăm chú xem phim hoạt hình trên màn chiếu, vẻ mặt không buồn không lo nở nụ cười vui sướng.

Phong Kỳ lại bật cười, cứ tưởng đâu cậu sẽ đứng ngồi không yên chờ hắn trở về chứ.

Trông có vẻ vẫn còn trẻ con lắm, vừa thấy phim hoạt hình là lập tức quên mất hắn ngay.

Phong Kỳ bước đến ôm cậu, AI vội vàng tắt phim hoạt hình nhảy ra. Cậu đang tập trung xem, hình ảnh đột nhiên biến mất, hoảng hốt quay đầu nhìn về phía Phong Kỳ, trong ánh mắt lờ mờ có chút không bằng lòng.

Phong Kỳ bất đắc dĩ cười nói: “Vào khoang chữa trị rồi xem.”

Lần này cậu đáp lại rất nhanh, lập tức khẽ gật đầu một cái.

Trong nhà có thêm một khoang chữa trị, trong khoang chữa trị có một người tổng hợp gien thích xem phim hoạt hình nằm. Phong Kỳ ngồi kế bên khoang chữa trị nhắm mắt lại bắt đầu làm việc.

Dạo gần đây tình hình của liên minh rất nguy cấp, rất nhiều tiểu thế giới vỡ nhanh một cách khác thường. Các nhân viên tuần tra như Phong Kỳ ngày nào cũng phải mất một thời gian dài để sắp xếp lại tiểu thế giới một lần nữa, tiểu thế giới bị khuyết hại nghiêm trọng thì phải tạm thời đóng băng, chờ sau này tuyển được người trông coi rồi thì mới khởi động vận hành lại từ đầu.

Sau khi kết thúc công việc, Phong Kỳ đứng dậy việc đầu tiên làm là liếc nhìn sang khoang chữa trị, tỉ lệ chữa trị ổn định, trạng thái bên sườn máy rất tốt. Người nằm bên trong khoang xem phim hoạt hình cong cả mắt.

Phong Kỳ liếc nhìn voi con mọc cánh trên màn hình, hỏi AI: “Sao cứ chiếu mỗi phim này thế?”

AI vô tội nói: “Chủ nhân, trong bộ nhớ của tôi chỉ lưu một phim đó thôi.”

“Mấy ngày nữa tao tăng thêm dung lượng cho mày.” Phong Kỳ xoa nhẹ đầu nó.

Ba ngày tiếp theo, Phong Kỳ chẳng có thời gian tăng bộ nhớ cho hệ thống vì lượng công việc quá lớn, tinh thần lực lúc nào cũng thả ra ngoài, hoàn toàn không có hơi sức nào để tăng dung lượng cho hệ thống.

Sang ngày thứ 4 hắn vừa mở mắt, AI lập tức hân hoan kêu: “Chủ nhân, cậu ta khỏe rồi!”

Phong Kỳ vội vàng đứng dậy đi tới, đèn đỏ khoang chữa trị đã biến thành đèn xanh, mức độ tổn thương hiện lên là 0%.

Phong Kỳ thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với người vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong khoang chữ trị: “Được rồi, không sao rồi.” Mở khoang chữa trị ra, đưa tay về phía cậu.

Cậu hơi ngẩn người, nhìn bàn tay dày rộng vươn ra trước mặt mình, lòng bàn tay sạch sẽ, ngón tay thon dài, thoạt nhìn hết sức mạnh mẽ. Chầm chậm đặt tay mình lên lòng bàn tay Phong Kỳ, Phong Kỳ hơi dùng lực một chút, kéo cậu ngồi dậy, nói với cậu: “Muốn thử tự đi ra không?”

Cậu nắm tay Phong Kỳ, đột nhiên không muốn cử động, chỉ im lặng nhìn Phong Kỳ.

Phong Kỳ nhẹ giọng hỏi: “Muốn ôm?”

Cậu nghe hiểu, lập tức dang cánh tay của mình ra.

“Ha ha,” Phong Kỳ cười rộ lên, “Đúng là trẻ con mà.”

Ôm người tổng hợp gien có hình dạng thiếu niên lên, Phong Kỳ nửa ôm cậu, để cậu ngồi trên cánh tay của mình, nói với cậu: “Đi, dẫn cậu đi hong khô người.”

Trên hành tinh, cỏ xanh cao hơn nửa mét khẽ phất phơ trong gió, Phong Kỳ ôm cậu ngồi xuống, điều khiển ánh sáng ấm áp dịu dàng chiếu xuống người trong lòng.

Cậu tựa vào lồng ngực Phong Kỳ, mùi hương cỏ xanh thoảng qua đầu mũi, hàng mi thật dài chậm rãi chớp, hơi cong cong, càng tựa sát lồng ngực của người này hơn nữa.

“Sao vậy? Lạnh à?” Phong Kỳ cúi đầu khẽ xoa mái tóc ngắn hơi ướt của cậu.

Cậu khẽ lắc đầu, nửa gương mặt giấu trong ngực Phong Kỳ, hít vào một hơi thật dài.

Phong Kỳ bật cười, lồng ngực hơi phập phồng, “Cậu thật là… còn giống mèo hơn nó nữa.”

Trong lòng cậu thầm nghĩ mình cũng có gien mèo mà.

“Đúng rồi, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tên cậu là gì,” Phong Kỳ vuốt mái tóc ngắn của cậu, cúi đầu liếc nhìn yết hầu khéo léo của đối phương, “Cổ họng chắc là cũng được chữa rồi, có thể nói chuyện không?”

Cậu chưa bao giờ nói chuyện.

Cậu há miệng, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất gấp, cậu không biết mình có thể nói được không.

“Đừng sợ,” Từ khi Phong Kỳ gặp cậu, câu nói nhiều nhất là hai chữ “đừng sợ”. Hắn dịu giọng nói, “Từ từ thôi, thử xem nào.”

“Tôi…” Tiếng nói đầu tiên của cậu hơi run, giọng nói cũng rất non nớt. Cậu nghe thấy giọng nói của mình, thế là vui vẻ nở nụ cười, rất dứt khoát nói với Phong Kỳ đang cổ vũ mình, “Tôi… không… có… tên.”

Trên mặt Phong Kỳ lướt qua nét thương tiếc, song vẻ mặt vẫn ngập tràn ý cười thuần túy hân hoan, không hề thấy thương cảm vì mình không có tên tuổi, hớn hở nói: “Anh… là… chủ… nhân.”

“Không phải, tên tôi không phải là chủ nhân,” Phong Kỳ bật cười trước sự ngây thơ của cậu, cúi đầu đụng nhẹ trán mình lên trán cậu. Cậu hoảng loạn né về phía sau, chỉ sợ làm đau Phong Kỳ, Phong Kỳ ôm siết vai cậu, “Đừng sợ, cậu sẽ không làm tôi bị thương đâu. Tôi tên là Phong Kỳ.”

“Phong… Kỳ…” Cậu nói rất chậm, cắn từng chữ một cách rõ ràng, trong miệng lặp lại cái tên “Phong Kỳ” mấy lần. Càng nói càng thuần thục, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng đậm hơn.

Phong Kỳ nhìn thấy vẻ thích tươi cười của cậu, trong lòng chua xót không tôi, “Tên cậu là “Lạc Thiên” nhé?”

Cậu ngước mặt lên, vẻ mặt mơ hồ.”

“Tôi mong rằng sau này ngày nào cậu cũng sẽ hạnh phúc vui vẻ.” Phong Kỳ mỉm cười nói.

Cậu nghe thấy rõ ràng, “Lạc… Thiên…” Sau khi đọc đi đọc lại mấy, cậu gật đầu thật mạnh, cuốn theo gió nhẹ cỏ xanh, lớn tiếng nói: “Tôi… là… Lạc —— Thiên!”

Bình Luận (0)
Comment