Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 397

☆, Chương 397

Thế giới 25: Lạc Thiên 3

Lạc Thiên vẫn luôn ngâm mình trong dịch chữa trị cuối cùng cũng được đi ra, tắm mình dưới ánh nắng được Phong Kỳ điều khiển giãn hết cả người ra. Tay chân dần lấy lại sức lực, cậu muốn chạy một vòng, song khi ngẩng đầu lên nhìn Phong Kỳ, lại không nỡ buông Phong Kỳ, vẻ mặt bối rối sầu muộn.

“Sao thế?” Phong Kỳ xoa nhẹ tóc cậu, mái tóc sau khi được sấy khô vừa bồng bệnh vừa mềm mại, bay lất phất lả tả trong cơn gió nhẹ. Có vài sợi tóc bướng bỉnh thổi vào cần cổ Phong Kỳ, ngưa ngứa, như ngọn cỏ mới nảy mầm lướt qua da thịt, “Cậu muốn nói gì, cứ từ từ nói.”

Lạc Thiên hít một hơi thật sâu, yết hầu lao lực nuốt xuống dưới, nói với Phong Kỳ: “Tôi… muốn… chạy…”

“Muốn chạy? Ý cậu là muốn rời khỏi đây sao?” Phong Kỳ nhẹ giọng nói, trong lòng thật sự có phần không nỡ để người tổng hợp gien thích cười này đi.

Phong Kỳ vẫn luôn sống một mình ngoại trừ một AI hình mèo ra ở bên cạnh ra thì chưa từng tiếp xúc thân mật với ai bao giờ. Hắn là nhân viên tuần tra có tinh thần lực cấp S, từ khi sinh ra đã bị cảnh cáo rằng nhân viên tuần tra phải cô độc, không cần những mối quan hệ thân cận, không qua lại với ai lựa chọn tốt nhất.

Từng có một số nhân viên tuần tra khác khuyên hắn nuôi một người tổng hợp gien làm bạn, thường ngày sẽ không quá cô đơn. Vì đối phương là người tổng hợp tương tự như một vật dụng, không phải lo sẽ thật sự có tình cảm.

Song, Phong Kỳ từ chối.

Hắn biết mình chắc chắn sẽ có tình cảm, vì hắn là người ngay cả một AI thoái hóa còn không nỡ lòng vứt bỏ. Hắn hoàn toàn không thể chắc chắn mình giữ được lý trí như vậy.

Từ khi hắn hơi suy nghĩ muốn đặt tên cho Lạc Thiên thì hắn đã biết, hắn đã có tình cảm.

Rời đi? Lạc Thiên hốt hoảng ra sức lắc đầu, cả người đong đưa theo, phạm vi của động tác quá lớn, kéo theo Phong Kỳ cũng lung lay theo. Phong Kỳ vừa lắc lư vừa cười, “Tôi biết rồi, ý cậu không phải thế, đừng lắc, đừng lắc, nói lại lần nữa, nói từ từ thôi.”

Khi này Lạc Thiên mới ngừng động tác đong đưa, Phong Kỳ tập trung nhìn cậu, vẻ mặt thả lỏng, thể hiện sự kiên nhẫn của mình ngay lúc này.

“Tôi… chạy…” Lạc Thiên sốt ruột mà lại lặp lại một lần nữa, Phong Kỳ thấy đôi mắt to tròn của cậu long lanh phát sáng. Cỏ xanh sau lưng cậu bị gió thổi ngã nghiêng trái phải, Phong Kỳ bỗng nhiên rõ ràng, “Cậu muốn chạy một vòng trên đồng cỏ, đúng không?”

Lạc Thiên gật đầu.

“Tất nhiên là được rồi,” Phong Kỳ cúi đầu, trên người Lạc Thiên vẫn còn mặc bộ quần áo cũ rách cậu tìm được trên hành tinh Takan. Quần hơi ngắn, để lộ phần mắt cá chân và đôi chân trắng trẻo, dịch chữa trị làm da thịt cậu mềm mại như da em bé. Phong Kỳ nhắm mắt lại, hơi suy nghĩ, độ mềm của cỏ xanh trước mặt đạt đến mức cao nhất, mở mắt ra nói với Lạc Thiên, “Chạy đi, không bị thương đâu.”

Lạc Thiên vẫn không muốn thả tay ra, vẻ mặt lo lắng, “Đi… chung…”

Phong Kỳ hiểu, “Được, để tôi dẫn cậu đi.”

Đây là lần đầu tiên hắn nắm tay một người khác dẫn người đó đi, Phong Kỳ nắm bàn tay mềm mại của Lạc Thiên, từ từ dắt cậu đi trên đồng cỏ.

Lạc Thiên chậm rãi bước trên thảm cỏ mềm đến khó tin, ngón chân bị ngọn cỏ vụn lướt qua, mềm nhẹ như đi trên mây. Lạc Thiên ngạc nhiên nhìn Phong Kỳ.

Áo choàng màu trắng trên người Phong Kỳ bị gió thổi khẽ bay bay, thần sắc sâu thẳm, vẻ mặt đoan chính bình thản, trầm tư như đang ngẫm nghĩ gì đó.

“Phong… Kỳ…” Lạc Thiên lắc lắc tay Phong Kỳ, Phong Kỳ cúi đầu, đôi mắt thâm thẳm lấp lóe, khóe miệng mỉm cười nhìn cậu, Lạc Thiên chậm chạp nói: “Chạy… muốn chạy…”

Phong Kỳ cười khẽ hỏi: “Cậu tổng hợp từ gien gì, chẳng lẽ là báo?”

Lạc Thiên cười vui vẻ, kéo tay Phong Kỳ bắt đầu nhanh chân phóng chạy trên bãi cỏ xanh.

Hành tinh này được Phong Kỳ điều khiển, bãi cỏ này vẫn như lúc hắn vừa mới thiết lập, Lạc Thiên kéo hắn chạy. Hắn vội suy nghĩ, cả hành tinh nhanh chóng được phủ một lớp cỏ xanh mềm mại.

Cỏ xanh biếc lập tức trải dài ra như sóng biển trong khắp tầm mắt, Lạc Thiên nhìn thấy khung cảnh kỳ lạ này, hoảng hốt la lên một tiếng, vội vàng đuổi theo sóng cỏ xanh rì rào.

Tiếng cười vang vọng trên tinh cầu vắng lặng, trên mặt Phong Kỳ cũng vô thức nở nụ cười. Không giống nụ cười u buồn trước đây, giây phút này nét cười của hắn cũng thuần túy như Lạc Thiên. Sự vui vẻ đơn thuần của Lạc Thiên cũng lan truyền sang cho hắn, muộn phiền trong đầu bị xua tan, Phong Kỳ há miệng theo Lạc Thiên, bật cười một tiếng trong gió.

Hậu quả của việc chạy như điên là đôi chân vừa mới khôi phục một chút của Lạc Thiên bị sử dụng quá độ, ngã xuống đất, không thể dậy nổi.

“Thật là…” …” Phong Kỳ đứng tại chỗ, khoanh tay vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Lạc Thiên nằm trên đất th* d*c.

Lạc Thiên một hơi dùng hết tất cả sức lực, thở gấp hồng hộc, lè lưỡi l**m l**m môi, “Khát…”

Phong Kỳ lắc đầu, không có cách nào chống đối với tính trẻ con của Lạc Thiên, bèn giơ tay vạch một cách, bên cạnh Lạc Thiên xuất hiện một vũng nước suối trong veo, “Uống đi, sạch.”

Lạc Thiên lắc đầu, đáng thương nói: “Mệt…”

Phong Kỳ lại nở nụ cười, khóe môi cong lên thành một độ cong vui vẻ, khom ngươi dang hai cánh tay ra, đỡ Lạc Thiên dậy, lòng bàn tay vươn ra múc nước suối đút Lạc Thiên.

Lạc Thiên uống hai ngụm nước, khuôn mặt đỏ bừng hiện lên một nụ cười hài lòng.

“Sao thích cười thế này,” Phong Kỳ duỗi tay, xoa xoa mái tóc đen của cậu, “Cậu khát, vậy có đói không?”

Lạc Thiên đương nhiên là thấy đói, đói đến mức sắp không chịu nổi, nhưng cậu không dám nói, Phong Kỳ đã tiêm dịch dinh dưỡng vào dịch chữa trị rồi. Phong Kỳ thật sự rất tốt, nhưng về đồ ăn, Lạc Thiên thật sự không biết có nên đưa ra yêu cầu với Phong Kỳ hay không, liệu Phong Kỳ có đồng ý hay không.

Cậu thấy sợ.

“Đừng sợ,” Phong Kỳ xoay người lại, kéo cánh tay cậu đỡ cậu lên lưng mình, cõng cậu lên, “Tôi đã quyết định chăm sóc cậu rồi, cậu muốn gì, có thể nói thẳng.”

Nằm nhoài trên tấm lưng rộng của Phong Kỳ, ngoại trừ an toàn, Lạc Thiên còn cảm nhận một tầng gì đó sâu hơn nữa —— là an tâm.

Người này nhặt cậu, cứu cậu, chữa trị cho cậu, còn nói muốn chăm sóc cậu.

Lạc Thiên vòng tay ôm cổ Phong Kỳ, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Phong Kỳ nghiêng mặt sang bên, liếc mắt nhìn khuôn mặt nho nhỏ chân thành của Lạc Thiên, khen: “Lễ phép quá.”

Lạc Thiên híp mắt cười.

Phong Kỳ rất ít khi ăn uống, hắn quá bận, cơ bản là dùng một mũi dịch dưỡng cho xong chuyện. Nhưng người tổng hợp gien có lẽ yếu ớt hơn bọn họ một chút, nếu đã tìm về, đã đặt tên rồi, nên nuôi dưỡng đàng hoàng.

Sau khi Phong Kỳ cõng Lạc Thiên về việc đầu tiên là tăng bộ nhớ cho AI, “Tìm mấy cái thực đơn cho tao xem thử.”

AI thẳng đuôi, “Vâng, chủ nhân.”

Phong Kỳ thả Lạc Thiên xuống, thử quan sát vóc dáng Lạc Thiên một lượt từ trên xuống dưới. Người cao hơn một mét bảy, dáng dấp thiên về gầy gò, thoạt nhìn có vẻ như lúc thiết lập ngoại hình đã nghiêng về kiểu thiếu niên mười tám mười chín tuổi, nét vô âu vô lo ngay mi tâm và khuôn mặt thiếu niên đó bổ sung cho nhau. Trên đầu Lạc Thiên đổ mồ hôi, lau tóc, nở nụ cười, “Nóng.”

“Nên tắm.” Bàn tay to của Phong Kỳ xoa xoa đỉnh đầu của Lạc Thiên, túm lấy AI đang tìm thực đơn, chuyển sang kênh mua sắm, “Thích cái gì, thì chọn cái đó.”

Trên màn hình trong suốt rực rỡ muôn màu, cái đầu tiên là một chiếc phi thuyền vĩ đại màu đỏ, đầu nhọn đuôi nhọn hết sức phong cách. Miệng Lạc Thiên há to ra thành hình tròn, giơ tay vô thức chạm vào.

“Keng, phi thuyền Hồng Nguyên Bá Thiên đã được đặt hàng.”

Lạc Thiên giật mình hết hồn, rụt tay lại ngóng mắt về phía Phong Kỳ, Phong Kỳ thản nhiên cười nói: “Đúng rồi, như vậy đấy, thích cái gì thì chọn cái đó, không thích cứ lướt qua.”

AI vừa tìm thực đơn vừa nói: “Chủ nhân, tôi muốn đổi giao diện mới.”

Chủ nhân cho nó tải thực đơn xuống, tức là nó chuẩn bị nhận nhiệm vụ làm đầu bếp. Hình dạng con mèo này không tiện nấu cơm.

“Mèo, đừng đổi,” Lạc Thiên vội xua tay, dịu giọng nói với AI, “Tao thích mày.”

Móng vuốt AI dừng việc tải thực đơn lại, lông mèo trên lưng dựng đứng hết cả lên, “Cậu… cậu không được nói lung tung!”

Lần đầu tiên Phong Kỳ nghe thấy Lạc Thiên nói được một đoạn liền mạch như vậy, khích lệ cậu: “Cậu thích mèo, còn thích gì nữa? Thực ra nó có thể thay đổi rất nhiều giao diện, đổi đi rồi vẫn có thể đổi lại.”

Lạc Thiên chớp chớp mắt mấy lần, vẻ mặt ngờ vực, Phong Kỳ kéo quần áo của cậu, “Giống như quần áo mặc ấy, bộ đồ này cũ rồi, tôi mua đồ mới cho cậu nhé. Còn nếu cậu thích bộ đồ cũ này, sau này vẫn có thể mặc lại.”

“Mua quần áo… cho tôi?” Mắt Yến Song phút chốc phát sáng.

Không ngờ nói chuyện một lúc lâu như vậy rồi, mà tên nhóc ngờ nghệch này vẫn không nhận ra mình vừa mua một chiếc phi thuyền, Phong Kỳ lại không nhìn được cười. Từ sau khi hắn gặp Lạc Thiên, càng lúc càng cười nhiều hơn, “Mua, mua hết, mua thật nhiều thật nhiều.”

Cuối cùng thì Lạc Thiên cũng hiểu cái màn hình trong suốt trước mặt rồi, “chạm vào” tức là mua đồ, cậu biết mua là gì. Trước đây trong phòng thí nghiệm, người cao lớn nói với người thấp hơn là muốn “mua” nguyên tố mới, sang hôm sau trong phòng thí nghiệm sẽ có thêm một cái mới.

“Mua” tức là có mới.

Lạc Thiên tràn đầy phấn khởi chọn một đống đồ, AI cũng chạy đến chơi cùng, nhân cơ hội chọn cho mình vài cái giao diện mới bản giới hạn.

“Wow, gấu trúc nè, đáng yêu quá.” Lạc Thiên nhỏ giọng kêu lên.

AI lập tức giựt dây, “Mua mua mua!”

Tiền của của Phong Kỳ xài mãi không hết, chỉ là bình thường hoàn toàn không có h*m m**n mua sắm gì. Đến tận bây giờ AI mới được hưởng thụ niềm hạnh phúc khi sống với chủ nhân lắm tiền mà AI khác từng kể.

Dù sao cả cái hành tinh này cũng chỉ có ba người bọn họ, mua bao nhiêu cũng có chỗ chứa.

Phong Kỳ thấy hai người mua tới nỗi sáng cả mắt, nhẹ giọng nói với Lạc Thiên, “Có việc bất ngờ, tôi đi một lát nhé?”

“Ừm,” Lạc Thiên không ngẩng đầu lên, ngón tay lại chạm vào giao diện chuột túi, hỏi AI, “Tao ngồi được không?”

AI phóng khoáng nói: “Không thành vấn đề.”

Phong Kỳ cười lắc đầu, thế này là trong mắt không thấy hắn nữa. Nhanh chóng đi xa, nhắm mắt lại tinh thần lực kết nối với liên minh, đi sửa chữa tiểu thế giới.

Tinh thần lực đến chỗ liên minh, một nhân viên tuần tra khác hay chạm mặt – Vu Giang – chào hỏi với hắn, “Phong Kỳ, trên đài phát thanh mua sắm của liên minh tôi mới nhìn thấy, Phong X mua một chiếc phi thuyền Hồng Nguyên Bá Thiên. Tôi vừa thấy là Phong X, mà còn giàu như vậy, chắc chắn là cậu.”

Phong Kỳ mỉm cười đáp: “Là tôi.”

“Nhóc này, đã có một hành tinh rồi, sao lại đổi phi thuyền nữa, chiếc phi thuyền cũ của cậu đâu, không cần nữa?” Vu Giang vừa cài cảm biến vừa nói.

Phong Kỳ cũng cài cảm biến, “Trong nhà có người mua.”

Vu Giang khiếp sợ, “Đậu má, nhà cậu…”

Hai người lần lượt đi vào tiểu thế giới gần như tan vỡ, tạm thời ngắt liên lạc.

Chừng ba mươi phút sau, hai người lại đồng thời đi ra.

Trên mặt Vu Giang đổ cả mồ hôi. Hắn là nhân viên tuần tra cấp A, tinh thần lực không chỉ không mạnh mẽ, đồng thời cũng không có năng lực bện lại thế giới như Phong Kỳ, nên không thể bện lại các tuyến của thế giới, chỉ có thể cố gắng xoay chuyển thế giới đó sang hướng đã được định ra từ trước. Song, thế giới bị thiếu hụt nhân vật quan trọng vẫn không thể tránh khỏi có chiều hướng tan vỡ, đành phải đóng băng.

Phong Kỳ thì ngược lại, vẻ mặt tỉnh táo tháo cảm biến ra, trên mặt cũng không có chút gì là vất vả lao lực cả, Vu Giang hỏi: “Bên tôi phải đóng băng, cậu thì sao?”

Phong Kỳ hơi nhíu mày, “Bện lại tuyến thế giới, thay đổi tuyến chính.”

Vu Giang giơ ngón tay cái, “Ghen tị với năng lực đó của cậu thật, chả hiểu sao hồi đầu tôi lại thức tỉnh cái kỹ năng thế thân vô bổ đó nữa. Mẹ, ông đây là nhân viên tuần tra, chẳng lẽ bắt tôi đi làm việc của người trông giữ?”

Phong Kỳ nở nụ cười, không tỏ rõ ý kiến: “Tôi đi đây.”

“Được, đi thôi.” Chờ cho tinh thần lực của Phong Kỳ biến mất rồi, Vu Giang lúc này mới nhớ ra lúc nãy Phong Kỳ nói “Trong nhà có người”. Đậu má, Phong Kỳ một thân một mình chục ngàn năm nay… có người trong nhà?!

Tinh thần lực Phong Kỳ trở về vị trí cũ, một người một AI trong phòng đều chẳng thấy đâu.

Cả hành tinh này đều bị ảnh hưởng bởi tinh thần lực của Phong Kỳ, hắn nhắm mắt lại, thoắt cái đã tìm được vị trí của bọn họ, ở ngay bên ngoài.

Trên bãi cỏ xanh ngoài căn nhà đã chất một đống đồ thành núi.

AI đã mặc giao diện gấu trúc đang cầm nồi cầm xẻng trước mặt Lạc Thiên, khua tay múa chân vừa gõ vừa hát, “A ha ha ha, giao diện giới hạn không sản xuất nữa ha ha ha!”

Lạc Thiên khui một ống chất rắn màu xanh lá, thử ngửi, ngửi được mùi táo, lập tức hào hứng bóp ra tính đỏ vào miệng.

Phong Kỳ đang mỉm cười nhìn hai người hoàn toàn biến sắc, “Không được!” Dưới mặt đất nhanh chóng mọc dây leo quấn lấy tay Lạc Thiên, Lạc Thiên vẻ mặt mờ mịt nhìn sang.

Phong Kỳ sải bước đi qua, một tay rút cái ống trên tay Lạc Thiên, dở khóc dở cười nói: “Đây là thuốc sát trùng.”

Lạc Thiên đang há miệng vội ngậm chặt lại, chớp mắt vô tội nhìn Phong Kỳ.

“Đói bụng cũng không được ăn bậy bạ, ” Phong Kỳ xoa xoa mái tóc ngắn của Lạc Thiên, “Qua đây đi, tôi nấu cơm cho cậu ăn.”

Bình Luận (0)
Comment